Gungoo Nhung Mau Truyen Nho Ve Cuoc Song Hang Ngay
Mặt trời tỏa sáng giữa nền trời xanh thẳm. Chiếc giường rộng rãi đủ chỗ cho hai người. Một trong hai chẳng ai muốn thức dậy. Có lẽ vì muốn kéo dài thêm khoảng yên bình này. Nhưng cuộc sống vốn bận rộn. Thôi thì đành ngậm ngùi tiếc nuối rời bỏ sự mềm mại của chân gối và vòng tay đong đầy yêu thương của người kia. "Hôm nay muốn ăn gì?""Gì cũng được, đơn giản thôi." Một nụ hôn sáng sớm rất thích hợp để làm lời động viên nhỏ. Những sợi tóc vàng len lỏi vào trong màu đen. Đầu mũi đụng vào da mềm của má. Có phải Kim Joon Goo được sinh ra trong mật ngọt không? Sao mà ngọt ngào quá đỗi. Khiến Park Jong Gun như đắm chìm vào mà chẳng thèm thoát ra."Má thôi?""Xì, đừng có đòi hỏi!"Những khung cảnh đẹp như mơ đều là những thứ xưa cũ. Đi qua rồi và nhìn lại mới thấy mình đã từng hạnh phúc như thế nào.*Tôi-Kim Joon Goo. Phía bên hiên nhà, phía ta từng thương nhau. Giờ chẳng còn nữa đâu.Con người ta khi nỗi nhớ gài thét tên một ai đó, những khoảng khắc ngọt ngào, đẹp nhất mà trái tim họ cho là vậy sẽ bất giác chạy qua trong não. Từng là tất cả, từng là duy nhất và giờ không là gì cả. Đắm đuối nhớ về khoảng thời gian nồng nàn cả hai ta. Anh ơi, phải chăng ta đã sai khi yêu nhau? Mỗi người mỗi nơi. Đến khi nào ta mới quay lại về bên nhau đây? Em nhớ bờ vai của anh lắm rồi. Những giọt lệ đôi khi không tự chủ lại tuôn trào làm ướt nhòe cả mắt. Thả người trên thảm cỏ xanh biếc. Nằm cùng nỗi nhớ anh. Làn gió thơm mùi hoa và cỏ dại man mát, thổi vào dạ thịt em. Gió ơi, liệu ngươi có thể mang người thương tới đây được không? "Đôi khi chờ đợi là một loại dày vò".Từng ngày, từng ngày. Em vẫn chờ đợi anh về bên em. Em muốn gặp anh, nhưng lúc nào thứ nhận lại được cũng là cái lắc đầu từ quản ngục. Anh bỏ em à? Bỏ tình yêu của hai ta à? Xin người, đừng tàn nhẫn như thế! Trái tim em tan nát rồi người ơi.
________ Thời gian trôi, liệu có thể sẽ xoa dịu được một trái tim đầy tổn thương chứ? Những dòng kí ức cứ thế bị phai mờ, liệu có phải là cách tốt nhất để ta thôi thổn thức về một ai đó đã là của quá khứ? Anh còn nhớ em chứ? Em thì quên rồi. Quên bóng hình, quên giọng nói. Thật khó khăn để nhớ lại, em tự hỏi sao anh vẫn có thể nhớ được tất cả mọi thứ về người em họ của anh khi ấy? Nếu trái tim tôi nhung nhớ ánh mắt của người, thì người sẽ xuất hiện trong cuộc đời của tôi một lần nữa chứ? Hòm thư sắt đỏ rực, lúc nào cũng chứa đầy ắp những lá thư thơm. Đa phần toàn là thư rác. Bình thường tôi sẽ vứt nó đi đi, thi thoảng rảnh rỗi sẽ mở ra đọc để giải trí. Hôm thi thoảng ấy là hôm tình yêu trở về bên tôi.Park Jong Gun Cái tên quen thuộc, tựa như lò sưởi ấm áp vào ngày đông. Có vẻ là có tuổi rồi nên bị hoa mắt? Lật đật xé toạc phong bì ra. Nội dung lá thư thật khiến người ta muốn bật khóc. Nét chữ, cái tên và cả nội dung của nó đều là của anh. Lửa nóng hổi, cháy phừng phục trước mắt. Có một tờ giấy trắng đang dần chuyển đen. Xin lỗi người nhé, tôi phải bảo vệ trái tim tôi.Mặt trời mọc, rồi lặn để lại cho thế giới một khoảng trời đen lạnh lẽo. Ngồi bên khung cửa sở cùng tình yêu đã chết._Lá thư_Gửi Kim Joon Goo. Thu tới rồi. Thu có thể gửi lời yêu của tôi tới em không? Tôi mong là có. Còn nếu không, tôi sẽ trực tiếp cho em biết, tôi nhớ em tới nhường nào. Ta gặp nhau nhé Thảm cỏ xanh biếc, hoa và lá chơi đùa với bướm cùng chim. Một lần nữa, bóng lưng của tôi sẽ ở đấy, chỉ để đợi em.Park Jong Gun.
___________
Xin lỗi lý trí, ngươi thua rồi. Nếu không gặp anh ta, tôi sẽ mang nỗi nhớ và tương tư về anh cho tới khi chết mất. Tôi phải chạy tới đó, nắm lấy tay anh và hỏi tại sao khi ấy người mà anh luôn miệng nói là tất cả lại chẳng được gặp mặt của anh suốt 10 năm ròng rã, 10 năm đau thương.
End2.
___________Muahahaha tưởng ăn được r18 của tui là dễ à😏
________ Thời gian trôi, liệu có thể sẽ xoa dịu được một trái tim đầy tổn thương chứ? Những dòng kí ức cứ thế bị phai mờ, liệu có phải là cách tốt nhất để ta thôi thổn thức về một ai đó đã là của quá khứ? Anh còn nhớ em chứ? Em thì quên rồi. Quên bóng hình, quên giọng nói. Thật khó khăn để nhớ lại, em tự hỏi sao anh vẫn có thể nhớ được tất cả mọi thứ về người em họ của anh khi ấy? Nếu trái tim tôi nhung nhớ ánh mắt của người, thì người sẽ xuất hiện trong cuộc đời của tôi một lần nữa chứ? Hòm thư sắt đỏ rực, lúc nào cũng chứa đầy ắp những lá thư thơm. Đa phần toàn là thư rác. Bình thường tôi sẽ vứt nó đi đi, thi thoảng rảnh rỗi sẽ mở ra đọc để giải trí. Hôm thi thoảng ấy là hôm tình yêu trở về bên tôi.Park Jong Gun Cái tên quen thuộc, tựa như lò sưởi ấm áp vào ngày đông. Có vẻ là có tuổi rồi nên bị hoa mắt? Lật đật xé toạc phong bì ra. Nội dung lá thư thật khiến người ta muốn bật khóc. Nét chữ, cái tên và cả nội dung của nó đều là của anh. Lửa nóng hổi, cháy phừng phục trước mắt. Có một tờ giấy trắng đang dần chuyển đen. Xin lỗi người nhé, tôi phải bảo vệ trái tim tôi.Mặt trời mọc, rồi lặn để lại cho thế giới một khoảng trời đen lạnh lẽo. Ngồi bên khung cửa sở cùng tình yêu đã chết._Lá thư_Gửi Kim Joon Goo. Thu tới rồi. Thu có thể gửi lời yêu của tôi tới em không? Tôi mong là có. Còn nếu không, tôi sẽ trực tiếp cho em biết, tôi nhớ em tới nhường nào. Ta gặp nhau nhé Thảm cỏ xanh biếc, hoa và lá chơi đùa với bướm cùng chim. Một lần nữa, bóng lưng của tôi sẽ ở đấy, chỉ để đợi em.Park Jong Gun.
___________
Xin lỗi lý trí, ngươi thua rồi. Nếu không gặp anh ta, tôi sẽ mang nỗi nhớ và tương tư về anh cho tới khi chết mất. Tôi phải chạy tới đó, nắm lấy tay anh và hỏi tại sao khi ấy người mà anh luôn miệng nói là tất cả lại chẳng được gặp mặt của anh suốt 10 năm ròng rã, 10 năm đau thương.
End2.
___________Muahahaha tưởng ăn được r18 của tui là dễ à😏
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com