TruyenHHH.com

Gundangoo Vo Nho

Author: Maii

Lưu ý: Có tình tiết thô tục, 18+.

Một người phụ nữ mặc trang phục truyền thống của Nhật Bản chầm chậm mở cửa. Bên trong phòng, một chàng trai đang yên lặng chắp tay cầu nguyện.

Bên ngoài có một cô gái tiến tới, cô ra hiệu cho người phụ nữ để tiến vào.

"Cậu Park, đã tới lúc về rồi ạ."

Daniel ngẩng đầu, mặt vẫn có chút thất thần. Cậu nhìn tượng thần trước mặt, yên lặng vái vài lần rồi mới đứng dậy.

"Để cô đợi lâu rồi."

Cô gái lắc đầu, nhường đường cho cậu đi trước.

Vừa ra khỏi cổng đền, Daniel đã gặp người quen. Anh chàng Daruma cũng không hề tỏ ra ngoài ý muốn chút nào.

"Nghe nói cậu đến Nhật, lâu rồi mới gặp."

Daniel nhoẻn miệng cười, cũng nói một câu chào hỏi tương tự. Hai người vốn định tán gẫu thêm một chút, nhưng Daniel bị bị giục trở về.

"Anh ta vẫn luôn khiến người khác khó chịu nhỉ?"

Cậu lắc đầu, cười gượng đáp:"Để dịp khác nhé, tôi đi trước đây."

Cậu đã nói vậy, anh ta cũng không tiện giữ. Daruma gật đầu rồi nhìn theo bóng dáng cậu dần xa.

Daniel ngồi trên xe, âm thầm tính toán. Thật ra chuyện cậu tới Nhật vẫn còn là bí mật, người trong nhà vẫn chưa ai biết tin.

Lúc cậu rời khỏi Hàn Quốc chỉ báo tin cho con trai để cậu nhóc sang nhà cô Crystal tránh bão.

Thật không khỏi tò mò lúc Goo biết cậu đã chạy ra nước ngoài. Chắc hắn sẽ làm um lên rồi gọi sang ngay thôi.

Nghĩ tới đây, cậu chợt phì cười.

"Có chuyện gì sao ạ?" Cô gái ngồi ở ghế lái tò mò hỏi.

"À phải, Gun đã về chưa?"

Vì Gun có một chuyến công tác dài hạn nên cậu mới có thể lừa gã âm thầm đến Nhật. Daniel không muốn kế hoạch phá sản quá sớm.

"Ngài Yuzuru vẫn chưa có tin tức gì, xin cậu cứ yên tâm."

Về đến nơi, Daniel theo chân người làm về phòng. Lúc này ngoài sân có tiếng người kêu oai oái, cậu tò mò ngoái đầu sang.

Một cô bé tóc buộc đuôi ngựa đang giương cung, mắt nhìn thẳng về phía trước. Cô bé kéo căng dây cung, mũi tên phóng vun vút xuyên thủng hồng tâm.

"Hay quá, cô chủ nhắm chuẩn thật!"

Bé gái bên cạnh nhảy nhót vòng quanh cô như một chú thỏ nhỏ, vỗ tay bôm bốp trông rất thích thú.

"Cú đó đẹp lắm, Sharon."

Cô bé quay đầu lại, hai mắt to tròn sáng bừng lên. Cô vội vứt cung sang một bên, lao nhanh vào lòng ba mình.

"Ba ơi, ba tới lúc nào thế!"

Sharon Park, cô con gái lớn của gia đình Park-Kim. Và cũng là con gái ruột của cậu, Daniel ôm chặt cô bé trong lòng mà không quên cảm thán.

"Khẽ thôi, ba muốn tạo bất ngờ cho cha con."

Sharon mím môi, đột nhiên nói lái sang chuyện khác.

"Còn cha Goo với nhóc thúi thì sao, ba không dẫn hai người họ đi cùng ạ?"

Cậu lắc đầu.

"Em trai con còn bận đi học nữa, còn cha Goo...anh ấy không có thời gian đâu, cha con còn đang bận đấu tranh với tư bản kia kìa."

Daniel không dám tưởng tượng nếu Goo biết trong lúc hắn đang quần quật làm việc cậu lại xách mông chạy đi thăm gái yêu. Có lẽ cậu sẽ no đòn cho coi.

"Thôi đừng nhắc đến cha con nữa, hôm nay con không bận gì chứ?"

Sharon hai mắt long lanh lắc đầu.

"Hôm nay gia sư không đến nên con được nghỉ."

Daniel kéo tay con gái, nháy mắt với cô bé."Ba con mình đi chơi một xíu đi, ba mời."

Rất nhanh đã về chiều, Daniel đi chơi cùng con gái cả ngày cũng thấm mệt. Lúc về đến nơi cậu dặn cô bé đi nghỉ ngơi để mình vào bếp nấu bữa tối.

"Cậu Park không cần làm đâu ạ, đầu bếp của chúng tôi đã..."

"Không sao, cũng lâu rồi tôi với con bé chưa ăn cùng nhau."

Cô gái thấy thế thì cúi đầu lui ra ngoài.

Daniel sắn tay áo vào việc, sơ chế sơ qua rồi bắt tay vào nấu nướng.

Nấu xong cũng là lúc Sharon đi tới cùng một bộ Kimono. Daniel vẫy tay với con gái, đưa cho cô bé một đĩa bánh gạo cay.

"Đây, chắc con đói lắm rồi nhỉ?"

"Dạ!"

Daniel ngồi chống cằm nhìn cô nhóc ăn ngấu nghiến, hai má trắng nõn phồng to khi cô cố sức ăn thật nhiều.

"Chậm thôi con, vẫn còn nhiều mà."

"Ba ơi."

"Hửm?" Daniel bỏ cốc nước trên tay xuống, nhìn cô.

"Cha nói, xíu nữa ba về phòng gặp cha một chút."

Cậu đơ người, đưa mắt nhìn cô gái đứng bên ngoài. Cô không nói, chỉ gật đầu như đang diễn đạt điều gì.

"Sharon, ăn từ từ thôi con."

Sau khi cho con gái ăn xong, Daniel theo chân cô bé về tận phòng mới lưu luyến rời đi.

Dinh thự của Yamazaki là biệt lập, dù nằm ở thủ đô tấc đất tấc vàng đông đúc người qua lại nhưng Daniel chưa thấy qua mặt bất cứ người dân nào ngoại trừ những người làm ở đây.

Đi một vòng khá xa cũng tới được phòng của Gun.

Người dẫn đường vừa đưa cậu tới nơi đã xin phép trở về. Cô cúi thấp đầu nói:

"Thiếu chủ dặn để cậu Park thoải mái thăm thú một chút, ngài ấy có chuyện ra ngoài trước."

Daniel thong thả đi vào trong. Vẫn là một khu nhà rộng lớn với lối kiến trúc cổ điển, xung quanh trồng rất nhiều cây xanh và hoa cỏ các loại.

Cậu không thể gọi tên tất cả vì chúng có quá nhiều, đã vậy còn không cây nào giống nhau.

Đi vào trong phòng, Daniel nhận ra một vài thứ rất thân thuộc.

Chiếc kính râm đặt trên bàn.

Bật lửa ném bừa cạnh tủ.

Và một hộp thuốc còn quá nửa, chắc là lúc đi vội quá quên mang theo.

Cậu đi tới mở tủ quần áo, nhìn thấy một thứ bất ngờ.

_

Chiếc xe êm ả chạy vào sân, người tài xế từ ghế lái tiến tới mở cửa nhưng người bên trong đã bước ra ngoài. Gã ra hiệu không cần làm ồn.

"Thiếu chủ, ngài dùng bữa chứ ạ?"

Gun lắc đầu, vừa nới lỏng cà vạt vừa thả nhẹ bước chân.

"Cô chủ đâu?"

"Dạ, cô chủ đã đi ngủ rồi ạ."

"Còn em ấy?"

Người phụ nữ cúi đầu, giúp gã mang giày đặt lên kệ.

"Thưa, cậu Park đã về phòng nghỉ ngơi rồi ạ."

Gun nhíu mày nhìn vết bẩn trên tay áo, im lặng vài giây.

Gã đẩy cửa vào phòng, bên trong không có lấy một tiếng động. Nhìn lên giường, vẫn trống không.

Daniel lại đi đâu mất rồi?

Gã lắc đầu, cảm giác uể oải sau một chuyến đi dài khiến gã chỉ muốn mau chóng trút bỏ bộ suit trên người.

Khi gã đi ngang qua hành lang, đột nhiên trong nhà tắm phát ra một âm thanh lớn.

Gã mở cửa, rồi lại đứng chết trân ở cửa.

"Sao thế? Em mặc không đẹp à?"

Daniel, vừa mới té dập mông xuống đất cố vớt vát lại chút hình tượng nói.

Gun nhìn cậu chăm chú, có hơi không tin tưởng hình ảnh trước mắt. Ở đối diện là Daniel trong bộ Yukata lỏng lẻo, phần thắt lưng không được buộc chặt có hơi bung ra để lộ vòng eo săn chắc. Phần ngực áo nhăn nhúm, bị cậu kéo lại một cách hờ hững.

"Mặc sai rồi."

Gun đi tới, không có vẻ gì gấp gáp giúp cậu chỉnh trang lại.

Daniel cũng ngoan ngoãn buông thõng hai tay. Tay áo cứ thế trượt xuống, được Gun miễn cưỡng giữ lại.

Hõm vai gợi tình hiện ra ngay trước mắt cùng hai đầu vú đã dựng đứng từ bao giờ.

Rõ ràng cậu cố tình. Daniel cũng không muốn che giấu việc bản thân đang rất thích thú chờ đợi phản ứng của gã.

"Em cố tình muốn mặc cho thiếu chủ xem đó, nhưng mà..."

Cậu đong đưa chân, đá một cái. Phần trang phục bao phủ thắt lưng gần như trôi tuột xuống.

"Khó mặc quá à."

Cũng phải thôi, vì đây là quần áo của gã mà.

"Gun?"

Daniel ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt gã. Cậu chợt rùng mình, đâu đó lại kích thích đến phát sợ.

"Thiếu chủ?"

Đợi một lúc lâu, âm thanh trầm thấp tận cùng mới được gã thốt lên.

"Em thiếu chịch à?"

Daniel nhoẻn miệng cười, dán môi xinh lên môi người đối diện. Cảm nhận rõ ràng một vài sợi râu lún phún dưới cằm gã cọ sát trên da mặt mình.

"Không phải anh mới là người thiếu chịch à, nhìn mặt anh kìa..."

Gun siết lấy eo thon, tay kia đè chặt gáy hôn xuống. Daniel cũng nhiệt tình đáp lại, tựa như chờ đợi đã lâu không nhịn được lao vào gã.

Tiếng chùn chụt vang lên ngày một dai dẳng, muốn xoá tan sự thinh lặng của không gian vào cái hôn của họ.

"Cởi ra."

Cậu liếm môi, run rẩy cởi từng chiếc cúc áo. Trên bờ ngực vạm vỡ xuất hiện một vết thương kéo dài, đó là một vết chém.

"Đau không anh?"

Daniel đặt tay lên đó, có chút mơ hồ hỏi. Gun lắc đầu, bế cậu đem ra ngoài.

"Sharon lớn lên nhiều thật, nhớ lần cuối em gặp con bé nó mới chỉ đứng tới đầu gối em."

Cậu ngồi trong lòng Gun, tựa vào ngực gã kể lại chuyện cả ngày hôm nay đã chơi đùa ra sao.

"Nhờ có em mà con bé đã không gây nghiệp cho người khác."

"Con gái em người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Ai cho anh nói xấu con bé hả?!"

Gun mặt lạnh như tiền giơ hai tay lên đầu.

"Tôi nào có dám, ba con em là nhất."

"Ha hả, vậy còn được."

Cậu quay mặt gã lại, để gã nhìn thẳng vào mình.

"Anh mới đi có bao lâu đâu, sao nhìn tàn tạ thế này."

Gun cũng không tránh tay cậu, với tay lấy điếu thuốc.

"Không phải ai cũng rảnh rỗi trốn nhà đi chơi như em..." Gã đưa điếu thuốc lên miệng, nhường mày nhìn cậu.

Daniel hửm một tiếng rồi nhớ ra, trướn người lấy bật lửa ở xa. Cậu châm lửa giúp gã.

"Lâu rồi không thấy anh hút thuốc nhỉ? Anh nè."

Gã liếc cậu.

"Em nứng."

Gun dập thuốc, chợt nhếch môi.

"Lại đây."

Daniel cũng chỉ chờ có vậy vòng tay lên cổ gã, đùi cọ lên con cặc đang phồng to dưới đũng quần gã đàn ông.

Gun nhăn mặt, vỗ chan chát lên cái mông căng mẩy đang lắc lư điên cuồng.

"Anh làm nhẹ thôi, con dậy...em không cho anh ăn mảnh nữa đâu."

"Vậy à." Gã kéo dài âm cuối, từ từ lột bỏ chiếc quần lót vướng víu của cậu.

Daniel rên khẽ khi cảm nhận ngón tay chai sạn đang thâm nhập vào lỗ thịt dâm đãng của mình.

Cậu rúc vào vai gã, run lên từng nhịp khi dạo đầu trở nên mãnh liệt.

Gun không nói gì, dừng những cái hôn vụn vặt trên môi, vành tai, cổ rồi cả chóp mũi. Gã yêu chết cái vẻ đã nghiện lại còn ngại của cậu.

"Gun, đã, đã vào được rồi..."

Gã nghiến nhẹ trên đầu vú cậu khiến Daniel giật nảy người, hài lòng liếm mút chúng cho tới khi đỏ hồng ngon mắt.

"Đừng cắn nữa, ngứa...ngứa lắm."

Daniel run giọng nói, hơi kéo vạt áo muốn che ngực mình. Chỉ thấy Gun rướn người lên đè cậu xuống, đôi mắt đen như loài quỷ sống thường ngày trở nên dịu dàng quá đỗi.

"Ư...vẫn, to quá..."

Cậu khó chịu nhăn mày, lỗ nhỏ phập phồng đón nhận đầu khấc thô to. Gun không nói lời an ủi nào, chầm chậm hôn dọc lên mí mắt cậu.

Gã thẳng lưng, giữ chặt eo thon thúc mạnh. Daniel yếu ớt vùng vẫy một chút, theo bản năng cong lưng đón nhận sự va chạm mãnh liệt.

Gun ôm cậu lên, để cậu bám lên vai gã. Tư thế làm con cặc càng đi vào sâu hơn, đâm ra một bãi nước lênh láng dưới sàn.

"Em là trẻ con đấy à, tè dầm hửm?"

Daniel trợn mắt, giọng cũng lạc cả đi.

"Tên khốn này!"

Gã lật người cậu lại, con cặc đánh một vòng trong thành ruột rồi dập mạnh vào. Daniel bấu chặt ga giường, hai mắt ngập nước bị đụ tới mức chỉ có thể rên dâm.

Gun rất thích cậu như thế này, tùy ý cho gã chơi.

"A, a hức... nhẹ thôi, đừng mà...đầy, đầy quá..."

Tiếng nước dâm dục phát ra từ nơi tư mật đang liên kết chặt chẽ của cả hai khiến cậu không khỏi nóng mặt.

"Mẹ, em bé bé mồm thôi."

Nói rồi, gã cúi xuống ngấu nghiến lấy môi cậu. Nụ hôn nhai nuốt cả những tiếng rên rỉ không dứt của chàng trai, song bên dưới lại không ngừng dập hông điên cuồng.

Daniel nức nở bị gã đè chặt bên dưới, con cặc không ngừng giã nát hậu huyệt ướt đẫm. Khi đã không thể kháng cự nổi, dương vật cậu bắn đầy lên bụng cả hai.

Gun thở dốc, đỡ Daniel đã kiệt sức nằm sấp xuống. Gã khó khăn rút cây hàng của mình khỏi động nhỏ ấm áp kia, để nó ngay trước mặt cậu.

Dương vật thô to xấu xí xuất tinh thẳng lên mặt cậu, làm Daniel trong cơn hứng tình cũng bất giác thèm khát.

Cậu vươn đầu lưỡi, liếm chút tinh dịch dính trên khoé môi. Sau đó im lặng ngước mắt nhìn gã đàn ông kia, tựa như đang bất mãn.

Gun xoa lên mặt cậu, lau đi để chúng không dính cả vào mắt cậu.

"Em đẹp lắm."

Hai người ngồi bên nhau một lát lại sáp lại vừa hôn vừa liếm, như chuẩn bị lao vào một trận chiến khác.

Đúng lúc này, Daniel mới nhớ ra tên này còn chưa ăn tối đã vội vào 'ăn' cậu rồi.

"Anh tắm rửa đi, em làm gì đó cho anh ăn."

Gun vừa giúp cậu chỉnh lại áo xong cũng bị cơn đói làm cho mệt lả, gã gật đầu xem như đồng ý.

Trước khi đi, Daniel ngửa đầu hôn lên cằm gã một cái. Cậu gọi đó là phần thưởng vì đã nhiệt tình phục vụ.

Gun cũng không nói thêm gì, chỉ cười thầm nhìn cậu vợ tung tăng chạy đi...

Cho tới khi cậu ngã cái ạch.

"Gun, đỡ em..."

"Chậc."

Vẫn muốn tẩy trắng cho lão mắt đen một xíu. Dù quá khứ gã tồi thế nào thì mọi người cũng không được quên tương lai lão chính là người chồng mẫu mực của gia đình đấy nhé ☺️🫶

Một cmt nếu bạn muốn ngoại truyện tiếp theo có h goodan ☺️💦

Chưa soát lỗi chính tả.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com