Gumaall Nhat Ky Dem Ngay Cho Chet Cua Lee Minhyeong
'ngày xx/xx/xx, trời âm u.đám người anh sanghyeok đã rời đi vào chiều hôm qua rồi, sau khi tạnh mưa.đã có thông báo ngày tập hợp để tiếp tục luyện tập cho mùa giải mới. sao nhỉ? mình có nên nói cho đội về dự định của mình không? dù sao thì...hôm nay mình đã đi xăm.nhưng không ngờ là hyeonjoon cũng đang muốn đi xăm, cậu ấy gọi điện hỏi có thể đi cùng không.trùng hợp thật đấy......cơn mưa nặng hạt kết thúc vào buổi chiều chập tối, nhưng mây mù vẫn chẳng cho phép họ được ngắm hoàng hôn. dù cho chẳng hề muốn chút nào, dù cho đã tìm đủ mọi lý do để được ở lại với em, những người nọ vẫn bị minhyeong lựa lời khéo léo để mời họ rời đi.minhyeong muốn ở một mình, vậy thôi.những chiếc xe rời đi chậm rãi như thể lưu luyến mong được ở lại, và bóng lưng người tiễn quay vào không hề do dự, giống như chờ đợi khoảnh khắc này lâu rồi.sanghyeok lái chiếc bmw của mình, trên xe là đám trẻ trong nhà, và có cả jinseong, cũng là một thành viên của t1 trước kia.'anh, đèn xanh rồi.'jinseong ngồi ở ghế lái phụ, khẽ cất lời nhắc nhở người anh của mình. sanghyeok được nhắc nhở thì khẽ giật mình, vội bình tĩnh lại rồi đánh xe đi tiếp. jinseong quen biết sanghyeok nhiều năm như thế, chưa bao giờ anh thấy sanghyeok bối rối và mất bình tĩnh đến vậy. anh khẽ thở dài. haizzz, cũng phải thôi, ai mà có thể bình tĩnh khi biết được mặt trời bé con của họ đang chết dần chết mòn. rồi một ngày kia khi ánh sáng nơi em chợt tắt, vạn vật cũng sẽ héo tàn theo em.jinseong đến với t1 khi đội đang vô cùng bất ổn, và khi ấy, anh cũng vô tình lấy đi mất suất đánh chính của đứa trẻ này. anh đã xem bộ phim tài liệu về hành trình mà minhyeong đã đi qua, thằng bé thật sự đã đau đớn và tuyệt vọng thế nào, đã từng muốn từ bỏ ra sao, anh đều biết cả. một đứa trẻ cố chấp và kiên cường, thú thật, nếu là anh trong tình cảnh ấy, liệu anh có chấp nhận chờ đợi gần hai năm cho một suất đánh chính mà anh sẽ dễ dàng có được khi tới với một nơi khác không? jinseong không thể tự trả lời được.đứa trẻ vào những năm tháng khó khăn và tăm tối nhất có thể vực dậy chính mình, vào những ngày tháng khốn khổ nhất trong mùa hè năm ấy vẫn có thể tươi cười để trấn an mọi người, sau tất cả, lại là người duy nhất không thể thoát khỏi vòng xoáy tuyệt vọng của bản thân, dần đưa chính mình đến bước đường cùng.thực ra jinseong cũng không giống như những người ở đây lắm, anh biết bản thân mình không thích minhyeong theo kiểu như vậy. nếu nói đúng ra, anh đã từng có chút hụt hẫng khi vị trí của mình bị thay thế bởi cậu, nhưng anh hiểu rằng đứa trẻ tài giỏi ấy xứng đáng có được vị trí chính thức sau bao nỗ lực chờ đợi của mình. minhyeong có một sức hút lạ kỳ, năng lượng và sức sống của cậu thu hút mọi ánh nhìn từ người khác. jinseong dõi theo cậu với tư cách từng là đồng đội, và hiện tại là đối thủ, anh cũng vui vì cậu có được vinh quang của cậu, và cũng buồn khi cậu nhận phải những lời chỉ trích không đáng có.khi nghe được tin rằng minhyeong mắc căn bệnh trầm cảm, jinseong đã có chút bàng hoàng. anh ngồi bần thần một lúc, trong đầu không ngừng tự đặt ra câu hỏi tại sao.tại sao?...một đứa trẻ xán lạn như em ấy, một đứa trẻ mang đầy sự kiêu hãnh khiến người người phải ghen tỵ.vậy thì tại sao? tại sao cái tên trên tờ giấy ấy lại là em?jinseong không thể hiểu nổi.sự im lặng bao trùm lấy chiếc xe khi năm người chẳng một ai nói câu gì, chỉ thỉnh thoảng có tiếng thở dài cất lên, lặng lẽ và trầm mặc.'điều đầu tiên trong bucket list của minhyeong là gì nhỉ?'rất lâu sau, jinseong mở box chat chung của họ ra, gửi một tin nhắn.'xăm hình.'jaehyuk rất nhanh trả lời.'có ai không sợ đau không?'jihoon cũng nhanh chóng nhắn lại.'không phải...em ấy muốn hoàn thành mấy việc đó rồi rời đi sao, vậy thì không phải là chúng ta nên ngăn em ấy lại à mọi người...'tin nhắn nhận được vài cái yêu thích đồng tình.'ngăn bằng cách nào?'jinseong chỉ nhắn lại một câu cũng đủ khiến box chat một lần nữa im lặng. phải rồi, ngăn bằng cách nào đây? bất cứ ai quen biết minhyeong lâu ngày cũng đều hiểu, rằng một khi cậu đã quyết định gì đó thì chắc chắn sẽ không thay đổi ý định, trừ phi bất đắc dĩ.'điều duy nhất mà chúng ta có thể làm được bây giờ, em nghĩ là, đồng hành cùng em ấy trong những thứ mà em ấy làm, rồi từ từ nỗ lực kéo em ấy trở lại thôi...'nếu quá hấp tấp vội vàng, chúng ta sẽ chỉ đẩy em ấy tới bờ vực nhanh hơn thôi.'vậy thì anh sẽ đi cùng em ấy.' (faker)'không, để em, em không sợ đau đâu!' (oner)'thôi đi, đồ mít ướt nhà mày thì chịu đau cái gì, để tao!' (keria)'em thì kiên cường hơn với ai?? ở nhà đi.' (deft)...'sao không phải tất cả chúng ta cùng đi?'tin nhắn của siwoo nhanh chóng bị bác bỏ.'nguyên một đám cùng lúc muốn đi xăm nghe nó hợp lý dữ chưa mày?'jaehyuk xéo xắt trả lời.'thôi được rồi, không tranh cãi nữa, nếu đã vậy thì nhờ may rủi đi, ai được thì được...'theo lời của người lớn nhất, moon hyeonjoon thành công có được cơ hội đồng hành cùng minhyeong....các đồng nghiệp đã rời đi vào chiều hôm trước, vì thế mà minhyeong cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút. cậu quyết định sẽ thực hiện điều đầu tiên trong bucket list của mình, đó là đi xăm.minhyeong đã phân vân không biết nên lựa chọn xăm hình gì, có lẽ là một hình xăm nho nhỏ ở đâu đó ít ai có thể thấy, dù sao thì cậu lười phải giải thích về nó. logo t1? cũng được đó, đó là nơi mà cậu đã yêu thương và gắn bó suốt cả sự nghiệp của mình cho tới hiện tại, nơi chứng kiến từng bước chân hụt, những giây phút mong mỏi tuyệt vọng, và cả những khoảnh khắc vinh quang tuyệt đẹp trong cuộc đời cậu. cái tên t1 đã gắn liền trước gumayusi đến tận hôm nay, sẽ ra sao nếu đó chẳng phải là t1 nữa, bản thân minhyeong cũng chưa từng nghĩ về điều đó.hay là hình ảnh gia đình cậu qua nét vẽ của chị hamyung? nơi mà cậu luôn tìm về trong những kỳ nghỉ của mình, nơi an ủi và động viên cậu sau những lần vấp ngã, nơi cùng cậu hạnh phúc khi cậu bước tới đỉnh vinh quang. minhyeong luôn yêu thích trở về với người thân của mình hơn là vi vu đâu đó cùng người khác. thế nhưng, hiện tại, ngay cả việc đối mặt cùng gia đình mình cũng khiến minhyeong nghẹn lòng khó chịu.minhyeong suy nghĩ một chút, vậy thì cứ xăm cả hai thì sao?đặt hai thứ quan trọng nhất trong cuộc đời cậu lên trước đầu tim, cùng mang về nơi xa xăm vô định.minhyeong đang ngồi viết mấy dòng nhật ký đầu tiên của ngày thì nhận được tin nhắn thông báo từ nhóm chung của đội, thông báo tập hợp làm việc cho mùa giải mới. cậu không trả lời.mùa giải mới còn khoảng hai tháng nữa sẽ bắt đầu. trở lại làm việc, công việc của t1 hiện tại chỉ có stream, nghiên cứu meta mới được công bố được sử dụng, scrim,...liệu cậu có nên nói cho những người đồng đội về dự định của mình hiện tại không?minhyeong sẽ rời đi sau khi hoàn thành bucket list của mình, thông báo càng sớm thì đội sẽ càng có thời gian để chuẩn bị với một xạ thủ mới, hiện tại vừa mới bắt đầu mùa chuyển nhượng không lâu, sẽ ổn thôi. có lẽ cậu sẽ phải chịu một khoản đền bù khổng lồ, nhưng rốt cuộc thì để cậu mang một trái tim tro tàn vào thi đấu cũng sẽ không có được một kết quả tốt.minhyeong khẽ tự gật đầu, được rồi, có lẽ cậu sẽ lên sớm so với ngày tập hợp một chút.một lát sau, cậu lại nhận được tin nhắn khác, từ hyeonjoon.'ê, tao muốn đi xăm, đi cùng tao được không?'minhyeong chớp mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm tin nhắn.gì vậy? trùng hợp vậy à?'sao tự nhiên lại muốn đi xăm?''tự dưng lướt thấy video, thấy cũng đẹp.''... đau đấy? nhắm chịu được không?''đừng có mà coi thường tao nhá!''thì đi..'không biết hyeonjoon muốn xăm hình gì đây?ngày hôm sau, minhyeong khăn gói trở lại ký túc xá, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể để không làm phiền đến ai. hyeonjoon giống như đã đợi cậu cả tháng trời, cho dù họ chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua. sau khi ngủ dậy, nhìn thấy trước cửa ký túc xá có thêm một đôi giày quen thuộc, hyeonjoon lập tức chạy lại, chẳng thèm nể nang gì mà thẳng tay mở toang cửa phòng minhyeong.minhyeong đang sắp xếp lại chiếc bàn của mình thì bị doạ cho giật mình.'minhyeong!''ôi giật cả mình cái thằng trời đánh này! phép lịch sự mày để đằng đít rồi à??''phép cái...'hyeonjoon đang định cãi lại theo thói quen thì chợt ngừng lại. cậu nhận ra lee minhyeong trước mặt mình chẳng khác gì lee minhyeong trước khi cậu biết về căn bệnh ấy, ít nhất là trong mắt cậu, minhyeong vẫn là thằng bạn trời đánh thích hỗn hào.thằng khốn nạn, sao mày diễn giỏi thế?có phải nếu anh sanghyeok không tình cờ thấy được tờ giấy đó, thì mày vẫn cứ diễn như thế mà lừa chúng tao đến tận khi mày rời đi không?đồ khốn, thích diễn như thế thì sao không đi mà làm diễn viên, làm game thủ làm gì?cả chục câu hỏi cứ quanh quẩn lòng vòng trong đầu óc hyeonjoon, ngàn câu từ muốn nói lại nghẹn cứng nơi lồng ngực, kết quả là một chữ cũng không thốt ra được. cậu cứ thế lặng người nhìn chằm chằm minhyeong, khiến cậu ấy có chút sượng sùng.'cái gì mà mày nhìn tao dữ vậy?'cho đến khi minhyeong nhìn cậu nghi ngờ hỏi, hyeonjoon mới giật mình, lúng túng đáp lời.'không, tao vừa ngủ dậy hơi đơ một tý...'' vậy thì đừng đơ nữa...'minhyeong liếc xéo thằng bạn một cái, rồi lại quay đi làm việc của mình.'thế mày muốn...mấy giờ đi xăm?''tùy mày, tao cũng xong ngay đây.''vậy...một tiếng nữa nhá, tao thấy xăm cũng lâu đó..''sao cũng được.'hyeonjoon nhìn bóng lưng loay hoay sắp xếp đồ của minhyeong, mím môi không nói gì nữa. chỉ là cậu nhanh chóng nhận ra rằng đồ đạc cậu ấy mang trở lại ký túc xá thật sự chẳng có bao nhiêu.'đồ của mày đâu hết rồi?''...'minhyeong im lặng một lúc.'nhiêu đây là đủ rồi.'...hãy rộng lượng tha thứ cho sự lười biếng này 😔
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com