TruyenHHH.com

Guker Onker Mong

Đêm đó, Lee Minhyeong ôm Sanghyeok toàn thân trần trụi trở về nhà chính, cô gái kia vẫn ở trong phòng nhưng vẻ mặt đáng sợ đến nỗi em ngay cả dũng khí từ trước ngực Lee Minhyeong ngẩng đầu nhìn cô ta cũng chẳng dám, chỉ có thể lui thân mình nghe tiếng giày cao gót hậm hực bỏ đi, Lee Minhyeong đặt em lên giường, nhưng rồi em chợt nhận ra bài bố cả giường cùng phòng đều không còn giống trước đây nữa.

"Lúc tôi đuổi Sanghyeok ra ngoài, tôi đã vứt bỏ hết toàn bộ đồ vật trong phòng em, tôi không nghĩ tới sẽ đón Sanghyeok trở về..., xem ra ngày mai phải mua lại một lần nữa rồi."

Em lẳng lặng kiềm nén cơn đau nơi dạ dày , sắc mặt vốn thảm đạm lại càng thêm tái nhợt, Lee Minhyeong dù sao vẫn không phát hiện Sanghyeok có gì khác thường, anh mặc vào áo ngủ của anh cho em, cuộn lại tay áo rộng thùng thình, hạ thân vẫn không mặc cái gì, không khí đêm khuya lành lạnh càn quét ở giữa hai chân, em co ro đôi chân lạnh cóng, cọ xát vào cái chăn đơn bạc mỏng manh để nhận được một chút ấm áp.

"Sanghyeok, ngày mai sẽ có một món quà lớn dành cho em, tôi đã sai người chuẩn bị mất hai ngày đấy...."

Ý thức mù mịt làm em nghe không rõ lắm Lee Minhyeong ở bên cạnh nói cái gì, kể từ ngày trở về Lee gia tới nay, em vẫn cùng Lee Minhyeong bầu bạn, cuối cùng yên yên ổn ổn mà ngủ.


Cách ngày, Lee Minhyeong sai người mua một bộ quần áo đơn giản cho Sanghyeok mặc vào, anh điều khiển xe muốn mang em ra ngoài đi mua sắm những đồ đạc đã vứt bỏ, Lee Minhyeong dẫn em đi một gian lại một gian cửa hàng thời trang cao cấp, chọn mấy chục bộ quần áo mà em vốn dĩ còn chưa kịp xem giá, sau đó lại dẫn em đến nhà hàng ăn cơm trưa, đáng tiếc đối mặt với một bàn thức ăn chế biến kiểu Tây nhưng em chẳng muốn ăn bất cứ thứ gì, miễn cưỡng ăn vài miếng lại phải chạy tới toilet nôn ra toàn bộ, cả miệng vừa đắng vừa chát, trong người chỉ cảm thấy chua xót.

Ra khỏi nhà hàng, Lee Minhyeong kiên trì muốn nắm tay Sanghyeok đi trên đường cái, người đi đường đều nhìn Lee Minhyeong, có lẽ bởi vì Lee Minhyeong giống như người trên trời đặc biệt tới chiếu cố người bình thường, đồng thời có diện mạo đẹp và gia cảnh cũng tốt hơn người khác, cho nên cuối cùng luôn có thể giành được ánh mắt hâm mộ tán thưởng từ mọi người.

Em cúi đầu nhìn cổ tay gầy gò của mình bị Lee Minhyeong nắm ở trong bàn tay to lớn của anh, bên trên còn có một vết sẹo nhàn nhạt, em thầm nghĩ không biết vì sao mà những người hoàn toàn khác nhau như em và Lee Minhyeong lại gặp nhau, và em cũng không biết vì sao Lee Minhyeong coi mình như thú cưng nhưng lại tra tấn em tàn nhẫn hết lần này đến lần khác.

Sanghyeok dời tầm mắt đi chỗ khác, không muốn nhìn đến vết sẹo trên cánh tay nữa, đột nhiên nhìn thấy một đôi đồng tính luyến ái ngồi ở trước một cửa hàng nhỏ, chẳng biết tại sao, em có thể khẳng định hai nam nhân kia là bạn đời vô cùng yêu nhau, có lẽ là bởi vì bọn họ toát ra vẻ mặt hạnh phúc mà em chẳng hề có, vẻ mặt lạnh nhạt rồi lại quá đỗi ngọt ngào.

"Sanghyeok còn muốn mua cái gì sao? "

Thanh âm Lee Minhyeong làm cho em thu hồi ánh mắt khát vọng, tiếp tục cúi đầu để cho Lee Minhyeong dắt đi. Hiện tại có được, tương lai nhất định sẽ mất đi, chi bằng chưa từng có, Lee Minhyeong dừng bước chân, em cũng vì thế mà dừng theo, phát hiện ánh mắt Lee Minhyeong ngừng lại trước cửa hàng mà đôi tình nhân kia vừa rời đi, một phen kéo Sanghyeok qua đó.

Một cô gái còn trẻ tuổi cầm con dao điêu khắc nhỏ đang tỉ mỉ tạo hình khuôn mặt một cậu bé trên cục đất sét trắng, phát hiện em cùng với Lee Minhyeong vào trong tiệm liền nở nụ cười rồi đứng lên hướng hai người tiếp đón.

"Xin hỏi quý khách cần gì?"

Lee Minhyeong nhìn một vài đồ vật trong tiệm, lại nhìn Sanghyeok có chút nghi hoặc nhưng khuôn mặt vẫn ôn nhu xinh đẹp như nước, anh nắm chặt tay em hướng nữ chủ tiệm trẻ tuổi hỏi, "Có thể làm dùm tôi một món quà tình nhân được không?"

Cô gái trẻ tuổi đối em cười cười, tựa hồ hâm mộ em có người yêu tốt như Lee Minhyeong, em xấu hổ cúi đầu, đối với Lee Minhyeong mà nói, em vốn dĩ chẳng thể nào gọi là tình nhân, có lẽ ngay cả món đồ chơi cũng không bằng.

"Giúp chúng tôi khắc thứ này đi."

Lee Minhyeong để lại thông tin liêc lạc cùng hình ảnh cho bà chủ, sau đó dẫn Sanghyeok trở về Lee gia. Sanghyeok tẩy đi một thân mệt mỏi nhưng dạ dày vẫn ẩn ẩn đau, quản gia có lẽ phát hiện em thỉnh thoảng ôm bụng của mình nên mang đến cho Sanghyeok ly sữa nóng, em yên lặng uống hết không thể phụ lòng tốt của quản gia, dạ dày cũng chầm chậm bớt đau.


Sanghyeok vẫn ở trong phòng Lee Minhyeong bởi vì phòng của em vẫn chưa khôi phục giống như trước, Lee Minhyeong để cho tiện nên tạm thời muốn em ngủ ở phòng của anh.

"Chờ một chút, tôi có chuẩn bị một món quà cho em, Sanghyeok nhìn thấy nhất định sẽ vui vẻ." Lời nói anh vẫn thế, vẫn cưng chiều dịu dàng tựa như mộng.

Lee Minhyeong nhẹ nhàng ôm trọn Sanghyeok vào vòng tay anh, ngửi mùi sữa tắm thơm thoang thoảng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa nắn khắp da thịt trên người em.

Sanghyeok an ổn ở trong lồng ngực của anh, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, nhưng thật sự trong trái tim em đã bắt đầu ẩn ẩn bất an, lần này lại là cái gì nữa đây?

Em đang lúc miên man suy nghĩ, hai bảo vệ vác theo một cái túi bố thật to đi vào, bên trong khẳng định chứa người bởi vì em nghe thấy được tiếng gào thét không nhỏ, mệnh lệnh tàn khốc của Lee Minhyeong vang lên ở trên đầu làm em rùng mình.

"Thả hai con chuột đó ra đây."

Bảo vệ chấp hành mệnh lệnh, cởi bỏ miệng túi bố, hai nam nhân tàn tật bị lôi ra từ bên trong, Sanghyeok khẽ kinh hô một tiếng, nép vào trong lồng ngực rộng lớn của Lee Minhyeong, thanh âm anh tàn khốc đối người đang run rẩy quỳ rạp trên mặt đất nói.

"Hai người còn không ngẩng đầu lên nhìn Sanghyeok sao? Ít nhất nên biết mình tại sao mà chết chứ."

Nghe thấy ngôn ngữ Lee Minhyeong lạnh như băng, em không tự chủ được đem tầm mắt chuyển hướng hai người chưa từng gặp mặt kia

Nhưng chỉ thấy vết thương máu chảy đầm đìa trên cổ tay hai người đó, da thịt yếu ớt thoạt nhìn tựa như bị dao nhỏ cắt nát

Thân thể cùng các vị trí khác đều là vết thương xanh tím, xem ra hai người kia có lẽ bị Lee Minhyeong tra tấn liên tục hai ngày, đột nhiên em hiểu được Lee Minhyeong thật sự là một ác ma đáng sợ vừa tàn khốc vừa lãnh huyết cỡ nào.

"Sanghyeok không nhớ ra bọn họ sao?"

Lee Minhyeong khẽ vuốt lên vết sẹo trắng đã sớm dần dần nhạt đi trên cổ tay em, hàng lông mi dày rũ xuống, con ngươi màu đen càng thêm vẻ âm trầm làm em khiếp sợ, "Tôi còn tưởng rằng em sẽ cảm ơn tôi vì đã giúp em tóm được hai con chuột thối tha này...."

"Nâng đầu bọn họ lên."

Lee Minhyeong sai người lôi hai kẻ đã gần như kiệt sức dậy , động tác hung hăng túm tóc, gương mặt bầm tím được kéo lên, em sợ tới mức không dám nhìn hai người kia nữa, trên mặt bọn họ đã bị lột sạch da chỉ còn lại xương cốt được phủ kín bằng máu

Con ngươi đầy tơ máu vừa thấy được Sanghyeok, lập tức bắt đầu cầu xin tha thứ.

"Tiểu thiếu gia..., chúng tôi... Không phải cố ý... cướp đồng hồ của ngài đâu..."

"Cầu ngài... Hảo tâm..."

Một người trong đó miệng bắt đầu trào ra một vũng máu, có lẽ trong quá trình tra tấn đã làm tổn thương nội tạng, mùi máu hôi thối bao trùm cả căn phòng khiến em sợ hãi.

"Sanghyeok, không được phép cúi đầu, mau ngẩng lên nhìn hắn, đó chính là trừng phạt cho hắn, cướp đồng hồ của em lại còn dám làm bị thương cánh tay của em.:"

Lee Minhyeong cứng rắn xoay mặt em về hướng người nam nhân sắp chết kia, khắp thân thể đều là vết máu nhơ nhớp, em chỉ biết nhìn đến một góc túi bố nhưng thấy nó cũng đã nhiễm đầy màu đỏ, màu sắc biến hoá kỳ lạ làm cho em muốn nôn ra tất cả những gì trong dạ dày.

"Điều hắn không nên làm nhất... chính là chạm vào em, chỉ có tôi mới được làm điều đó, về điểm ấy..., cũng đủ để hắn chết mấy trăm lần rồi."

Người nằm trên mặt đất thấy đồng bạn hơi thở dần dần yếu ớt cũng không biết làm sao chỉ có thể khóc thảm, em cả người phát run nhìn người sắp chết giãy giụa mãnh liệt, đây là cảnh tượng mà em chưa từng thấy, Sanghyeok trước đây vẫn nghĩ rằng cái chết cũng chỉ là một giấc ngủ say yên lặng mà an tường.

Lee Minhyeong gương mặt lạnh lùng, có lẽ vì nam nhân hô khóc ầm ĩ mà cảm thấy không vui, em nép vào lồng ngực phía sau phập phồng lo sợ, Lee Minhyeong hừ lạnh một tiếng.

"Lôi người đi giải quyết, đừng làm dơ bẩn chỗ của tôi, chết cũng đừng chết ở chỗ này."

Thân thể nam nhân ở trên tấm thảm màu đỏ bị kéo đi thành một vết thâm màu đỏ, có lẽ bởi vì cùng là màu đỏ tiên diễm cho nên em nhìn thấy tấm thảm tươi đẹp kia tựa như đang chảy ra sinh mệnh, nam nhân không ngừng kêu rên, trong lòng em thực sợ hãi hắn sẽ chết, dù hắn là do cướp đồng hồ nên mới bị bắt tới đây nhưng em không muốn người khác vì em mà chết....


" Minhyeong..., đừng..., đừng giết hắn...."

Sanghyeok cầm tay Lee Minhyeong, con ngươi đen láy của Lee Minhyeong nhìn chằm chằm em giống như có điểm tức giận cũng có chút nghi hoặc, nước mắt của Sanghyeok rơi trên bàn tay lạnh lẽo đó, độ ấm cực nóng kia làm cho Lee Minhyeong đột nhiên giật mình, Lee Minhyeong rút tay lại, âm thanh lạnh lùng nói, "Em sẽ phải trả cái giá ngang bằng như thế! Vì nam nhân kia mà chịu phạt để hắn không phải chết? "

Sanghyeok quay đầu nhìn nam nhân suy yếu kia, hắn không giống em, dù sao em cũng đã bị nhốt vĩnh viễn trong cái lồng chim này, còn hắn, hắn vốn dĩ không làm sai lỗi gì quá nặng mà phải chết.

Sanghyeok gật gật đầu, những giọt nước mắt nóng rực thay nhau tuôn rơi, Lee Minhyeong lấy ngón tay lau đi nước mắt trên gương mặt em, nhẹ nhàng nói.

"Bây giờ hôn tôi đi."

Sanghyeok ngây ngốc áp môi vào đôi môi cánh hoa của Lee Minhyeong, nhẹ nhàng đụng chạm, Lee Minhyeong tham lam độ ấm còn lưu lại trên môi, nở ra một nụ cười tươi đẹp, cũng không ngẩng đầu lên về phía người nam nhân kia mà chỉ ra lệnh cho bảo vệ.

"Để hắn ở đây, chờ hắn xem xong biểu diễn rồi ném ra đường cái cho tự sinh tự diệt".


"Phải làm sao, Sanghyeok hẳn là rất rõ ràng."

Em quay đầu nhìn qua, đám bảo vệ đã lui hết ra ngoài cửa, chỉ còn nam nhân nằm trên mặt đất thoi thóp thở, cùng với Lee Minhyeong đang dùng một đôi mắt màu đỏ nhìn em, trong đôi mắt đó chứa đầy sự đáng sợ làm cho em chậm rãi đem tầm mắt quay về trên áo ngủ của mình, cởi bỏ từng khuy áo, chỉ trong chốc lát, quần áo trên người thuận theo da thịt tuyết trắng trượt xuống, Lee Minhyeong kéo em đến giữa hai chân anh, em cũng ngoan ngoãn cởi bỏ quần mình ra, trong miệng không ngừng phun ra nuốt vào côn th*t thô to  dù cho cổ họng  đã đau nhứt khó chịu đến mức sắp không thể chịu đựng được nữa.

Lee Minhyeong di chuyển bàn tay lạnh lẽo to lớn nâng lên cặp mông phấn hồng, dưới ánh mắt kinh ngạc của nam nhân đẫm máu kia, Lee Minhyeong lộ ra một mạt cười lạnh, hai ngón tay đột nhiên đâm vào nụ hoa yếu ớt, Lee Sanghyeok cả người run lên, u động phía sau bị Lee Minhyeong hung ác đâm chọc chảy ra máu tươi, Lee Minhyeong vẫn cứ nhẹ nhàng cười, hướng nam nhân thê thảm kia nói.

"Đừng quên Sanghyeok cứu mày bằng cách nào, nếu không phải bọn mày dáng vẻ không thuận mắt, nói không chừng tao đã sai người thượng bọn mày mấy tuần chứ cũng không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu."

Lee Minhyeong kéo em áp sát vào trong ngực anh, bàn tay bắt lấy cặp đùi gầy thon, không cho em khép lại mông cánh hoa, côn th*t không ngừng xỏ xuyên qua dũng đạo máu tươi đầm đìa, em tùy theo Lee Minhyeong kịch liệt nhấp nhô, đôi mắt mờ mịt nhìn khuôn mặt xanh tím kia đang sợ hãi, chậm rãi nhắm lại, có lẽ hắn cũng hiểu được em vừa bẩn thỉu vừa đê tiện.

"Sanghyeok, em không vui sao? Tại sao lại khóc?"

Lee Minhyeong đã rút ra khỏi người em, nơi hạ thân đau đớn vẫn như trước chảy ra máu nóng rát, em mở to mắt, mới phát hiện hết thảy sớm đã chấm dứt, nam nhân kia cùng bạn của hắn cũng chẳng biết đi đâu, con ngươi Lee Minhyeong đen láy tựa như bảo thạch ám màu chăm chú nhìn em rồi lại dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt em.

"Chỉ có phụ nữ mới khóc, Sanghyeok sao cũng thế? Tôi không thích em khóc."

Lee Minhyeong không ngừng dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt đầm đìa trên mặt em, lực tay càng lúc càng mạnh làm cho trên mặt em lưu lại mấy vết cào đỏ rực, em sợ tới mức không dám khóc nữa, cả người cứng ngắc nhìn Lee Minhyeong vẻ mặt không giống bình thường mặc dù anh vẫn đang nhẹ nhàng cười.

"Thế là đủ rồi, sau này đừng khóc nữa, bằng không tôi sẽ rất đau lòng."


Lee Minhyeong từ sáng sớm đã đi không thấy bóng dáng, quản gia tiến vào trong phòng, thấy trên giường một mảnh máu đen cùng Lee Sanghyeok đang phát sốt mê man ở trên giường, cánh tay già nua bất đắc dĩ run rẩy lập tức sai người đi gọi điện thoại tìm Kim thiếu gia đến khám giúp, ở phòng tắm chuẩn bị nước ấm rồi nhẹ nhàng lay động  Sanghyeok muốn em trước tiên tắm rửa một chút, cũng trong thời gian này dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, quản gia biết, mỗi lần đi vào dọn dẹp tình sự còn sót lại trên giường, Lee Sanghyeok sẽ trốn ở một góc, không muốn để cho ai nhìn thấy em.

Phòng tắm tràn ngập sương mù không có Lee Minhyeong, nước mắt sớm cạn khô lại một lần nữa tuôn rơi chẳng thể kiềm chế lòng mình nữa mà bật khóc nức nở, sợ bên ngoài có người nghe thấy, em cắn chặt bàn tay ngăn tiếng khóc chua xót xé lòng, trong miệng tràn ngập mùi vị tanh ngọt đặc trưng dần dần nhỏ từng giọt hòa vào trong nước ấm rồi nhạt dần.

Em giật mình nhả tay ra, một màu sắc tươi đẹp nhàn nhạt ở trong lòng bàn tay tản ra chầm chậm chảy xuống.


Kim Kyukkyu cầm lấy nhiệt kế, nhìn nhiệt độ cơ thể biểu hiện trên đó, miệng lãnh đạm nhưng vẫn có sự chuyên nghiệp của y sĩ, "Vết thương nhiễm trùng dẫn đến phát sốt, nếu có thể, bảo Lee Minhyeong mấy ngày này kiềm chế một chút đi."

Em rủ mi mắt xuống không trả lời, ý nguyện của Lee Minhyeong không phải em có thể chi phối, Kim Kyukkyu hẳn là rất rõ ràng điểm ấy.

Kim Kyukkyu đột nhiên nhìn chằm chằm em thật lâu, ngón tay chạm vào bên miệng em, nơi đó có vết máu nhàn nhạt, thật khẽ hỏi tôi, "Cậu mới vừa nôn ra máu có phải hay không?"

Kim Kyukkyu thấy em vẫn lẳng lặng không nói, em vốn dĩ không định trả lời anh ta, bàn tay đột ngột chuyển qua phía trên bụng em ấn một cái, quả nhiên nghe thấy tiếng em thở hắt đau đớn, quản gia ở một bên cũng vô cùng khẩn trương, vội vàng chặn lại nói.

"Kim thiếu gia, dạ dày Sanghyeok thường xuyên đau, đừng ấn vào bụng cậu ấy như thế, cậu ấy hôm nay một hơi cũng chưa ăn đâu, nhất định dạ dày rất xót."

Kim Kyukkyu nhìn có chút chột dạ xoay đầu đi, không cùng tôi nói thêm gì nữa, anh ta chỉ giao cho quản gia một bọc thuốc, "Tìm thời gian Lee Minhyeong không ở nhà, dẫn cậu ấy đến bệnh viện của tôi kiểm tra một chút." Quản gia gật gật đầu, "Tôi đã biết, Kim thiếu gia tôi tiễn ngài đi, để cho Sanghyeok nghỉ ngơi một chút."

Trong phòng to như vậy chỉ còn em lặng lẽ nằm lại, Lee Minhyeong hôm nay không biết có trở về hay không, cho dù biết anh sẽ tra tấn em nhưng em vẫn hi vọng được gặp anh.

Nhiệt độ trên người nóng hầm hập, Sanghyeok chậm rãi đi vào giấc ngủ, trong mộng vẫn như trước có Lee Minhyeong bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com