TruyenHHH.com

Gui Nguoi Da Tung La Ban


Tôi nhớ trong tiết Anh văn tiếp theo, cô cho chúng luyện Speaking bằng cách một người hỏi, một người trả lời, sau đó sẽ cho các cặp xung phong đứng lên nói trước lớp:

K: Ai nói trước đây?

T: Tùy ông

K: Vậy tui nói trước nha!

T: Ừ

K: Hello. What's your name?

T: My name is ... (xin giấu tên). What's your name?

K: My name is...

*còn nữa*: ....... (hết cuộc hội thoại bằng Tiếng Anh)

T: Xí nữa ông đừng giơ tay nha!

K: Sao vậy?

T: Tui không thích phát biểu

K: Ok

Dần dần, chúng tôi thân nhau từ lúc nào không hay. Từ ngày tháng năm sinh, sở thích, môn học yêu thích,... tôi và cậu ấy đều chia sẻ cho nhau. Thời gian trôi qua, chúng tôi đã trở thành đôi bạn thân thiết. Từ đó, không ít lần chúng tôi chạm tay nhau. Lần đầu tiên có lẽ là khi tôi đang nắm cục tẩy và cậu ấy muốn mượn. Nhưng vì thích trêu ghẹo nên:

K: Cho tui mượn cục gôm

T: Không

Nói rồi tôi nắm chặt cục tẩy trong tay. Không ngờ, cậu ấy lại một tay giữ lấy tay tôi, tay còn lại mở bàn tay tôi ra để lấy cục tẩy. Và còn rất nhiều lần vô tình chạm tay nhau nữa. À đúng rồi, cậu ấy đã giúp tôi thoát khỏi chuyện nhảy bật cóc nữa. Tôi nhớ rõ như in cái ngày hôm đó:

Lúc đó chúng tôi có tiết với giáo viên bản ngữ. Vì vậy mà lớp rất ồn và mất trật tự. Thế là chiều hôm đó, khi chúng tôi đi học thể dục bị giáo viên bộ môn phạt. Cô đã nói các bạn trong lớp tự chỉ ra những bạn nói chuyện và mất trật tự ngày hôm đó. Lúc đó tôi bị một bạn chỉ và bảo rằng tôi nói chuyện. Loay hoay không biết làm gì, cũng chẳng có bằng chứng chứng minh bản thân vô tội, tôi cứ tưởng rằng mình sẽ bị phạt chứ. Nào ngờ đâu, cậu ấy lại đứng lên và giải thích cho mình (cậu ấy là lớp trưởng mà!). Tôi không thể diễn tả được cảm xúc lúc đó nữa, chỉ biết thầm cám ơn cậu ấy.

Kể từ sau chuyện đó, tôi nhận ra mình càng quý cậu ấy hơn, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ tình bạn. Chúng tôi kể từ lúc đó trở đi càng không có khoảng cách hơn nữa. Cười đùa với nhau, tâm sự với nhau, có khi khóc cùng nhau, ăn cùng nhau, làm bài cùng nhau... Và còn trực nhật cùng nhau nữa. Cậu hôm đó ra chơi có việc phải đi, làm tôi phải trực một mình. Cũng vì thế mà khi ra về tôi có dịp bắt cậu làm tất cả. Nhưng thấy cách cậu ấy quét, tôi không tài nào nhịn được cười, đành phải giúp cậu ấy một tay. Đến cuối cùng, cậu ấy lại giành lấy và làm một mình. Tôi thật không hiểu được lúc ấy cậu nghĩ gì!

__Hết phần 2__

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com