TruyenHHH.com

Gui Den Cau Romias Cookies


Kể từ cái đêm kinh hãi đó, tâm tính Lưu Vũ dường như cũng có biến đổi nhưng dường như lại không khác gì lắm so với trước đây.

Bớt đi năm phần hoạt bát, lại thêm mười phần trầm tư.

Một ngày nọ, Trương Gia Nguyên, Mika, Châu Kha Vũ và Lâm Mặc cùng nhau chơi bóng rổ. Lưu Vũ muốn mượn cơ hội kéo gần khoảng cách với họ nên mới ngỏ lời tỏ ý muốn đi cùng. Lâm Mặc thờ ơ quay mặt đi, có vẻ như không muốn đồng ý cho lắm. Trương Gia Nguyên chỉ chuyên tâm mân mê quả bóng trên tay, một chút để ý cũng không dành cho Lưu Vũ. Cuối cùng vẫn là Châu Kha Vũ đứng ra gánh vác trọng trách gỡ gạc tình huống này.

- Vậy anh đi cùng đi.

Thật ra Lưu Vũ không biết chơi bóng rổ.

Lưu Vũ nhớ về một năm nào đó, Trương Gia Nguyên tay cầm trái bóng rổ mà chọc cậu rằng, chơi môn này có thể khiến cho chiều cao tăng lên. Cậu thà tin là thật, cùng với đám thanh niên này vật lộn cả buổi chiều trên sân bóng nhưng chính mình lại chẳng ném trúng điểm nào. Về sau cậu cũng không động tới nó nữa.

Sân bóng rổ nằm trong tiểu khu ký túc xá bọn họ, đến nơi chỉ cần 10 phút đi bộ. Lưu Vũ bởi vì không biết chơi nên chỉ ngồi ở hàng ghế bên ngoài quan sát. Sau đó có lẽ vì nhìn đã chán nên mới lôi từ trong túi ra một cuốn sách nhỏ ngồi đọc cho khuây khỏa. Tuy rằng không thể cùng bọn họ tham gia nhưng chỉ cần chưa đi tới bước đường bị khước từ cũng vẫn coi là còn hy vọng rồi.

Lưu Vũ nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Hóa ra bây giờ cậu lại thảm hại như thế, đối với đồng đội thân thiết hiện tại không cầu gì khác lại chỉ mong không bị gạt bỏ. Thật hoang đường biết bao!

Lưu Vũ ngồi ở băng ghế bên rìa sân, đang chăm chú vào quyển sách trên tay mình, hoàn toàn không bận tâm đến khung cảnh náo nhiệt trên sân bóng. Cậu không biết chơi, nhập hội với bọn họ có chút miễn cưỡng nên ngồi một chỗ coi như có mặt cũng đỡ. Cậu hoàn toàn không biết bản thân cứ như bức tượng ở đó có ích lợi gì, một vật trang trí chăng? 

 Đột nhiên, trái bóng trên tay Mika vượt ra khỏi phạm vi của sân bóng, bay thẳng một đường ra phía bên ngoài rồi đập trúng đầu của Lưu Vũ.

Lực ném của bóng không có kiểm soát, lúc Lưu Vũ bị bóng va phải cũng không có để ý nên khi hai bên xảy ra va chạm đã khiến cho cậu thất kinh đến mức không kiềm được theo bản năng la lên một tiếng. Bóng ném trúng đầu rất mạnh, Lưu Vũ cũng lảo đảo xây xẩm mặt mày, cuốn sách trên tay vì thế mà cũng rơi xuống đất.

- Lưu Vũ.....xin lỗi.....

Mika nhận thấy tai nạn do mình gây ra liền lên tiếng vội vã xin lỗi rồi muốn tiến tới gần Lưu  Vũ  xem thế nào nhưng chân vừa bước đi lại bị Lâm Mặc giữ lại. Trương Gia Nguyên cũng không cho Châu Kha Vũ tiến đến gần người đang ngồi ngoài sân kia. Lâm Mặc hướng một cái nhìn kênh kiệu về phía Lưu Vũ mà mở giọng chua ngoa.

- Mika.....Đã bảo anh làm gì cũng nên chú ý một chút thì anh không nghe. Anh xem bản thân làm tổn hại gì đến thân thể quý báu của người ta, nếu để fans của người ta biết được lại làm om sòm lên một trận thì chúng ta có hợp thể cũng chẳng gánh nổi đâu.

Lời của Lâm Mặc là nói với Mika nhưng ngữ khí chính là muốn ám chỉ Lưu Vũ. Lâm Mặc làm sao có thể quên được, năm đó khi bọn họ ghi hình với nhau, cậu chỉ là đối với Lưu Vũ trêu đùa một chút. Lưu Vũ còn chưa có ý kiến mà đám fans của anh ta như lợn bị chọc tiết đeo bám chỉ trích cậu không thôi, khiến cho danh tiếng bản thân cậu trong mắt người ngoài lại xấu thêm một phần. Lưu Vũ lại đáng thương thêm một phần.

Nghĩ đến đó, chỉ càng thêm căm tức mà thôi.

- Nếu đã không biết chơi thì còn ra đây làm gì chứ? Anh không tới bọn em cũng sẽ không cho rằng anh không tồn tại đâu.

Trương Gia Nguyên bên cạnh cũng chêm vào một câu. Không ai tiến về phía cậu, hoặc giả là có thì cũng bị kiềm hãm lại rồi. Lưu Vũ tâm can nguội lạnh không có sức gì phản kháng cả. Có lẽ bọn họ nói đúng, cậu vốn dĩ không cần phải làm ra những chuyện vô nghĩa này. 

Lưu Vũ chầm chậm nhặt cuốn sách của mình từ trên mặt đất lên, nghĩ thầm bản thân nên rời khỏi đây.

Đúng lúc đó, quả bóng Mika ném ra chưa được nhặt lại bỗng nhiên bay trở lại sân bóng rồi rơi trúng vào lòng của Châu Kha Vũ. Hành động đột ngột khiến cho tất cả đều đồng loạt giật mình. Lưu Vũ chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra thì bên cạnh cậu lại xuất hiện một dáng hình cao gầy khiến cho thiếu niên không tự chủ được ngước cao đầu nhìn.

Lưu Chương....

AK  đã sớm chứng kiến hết tất cả, từ cái khoảng khắc Lưu Vũ bị đánh trúng đầu. Những lời khó nghe Lưu Vũ phải gánh chịu anh cũng đã nghe thấy. Lưu Chương tức giận tiến đến ném thật mạnh quả bóng về phía đám người kia rồi đi sang bên cạnh Lưu Vũ tỏ hàm ý che chở rõ ràng.

- Đừng có ăn nói khó nghe như thế. Các cậu ngày trước vốn không phải như vậy. Vì cái gì lại trút giận lên người Tiểu Vũ?

Trong mắt Lưu Chương, đám người kia đều cùng một giuộc.

Lưu Chương có công việc riêng của mình, không thường xuyên ở nhà như ngày trước nên không nắm rõ được tình hình trong nhóm có gì đang điên cuồng xoay chuyển phá nát mối quan hệ của bọn họ. Anh chỉ tin vào những gì mình chứng kiến rằng bốn người kia đang hợp lực bắt nạt cái con người phía sau lưng anh đây này.

- Hiện tại đã không còn giống như quá khứ nữa AK.

Người nó ra câu này không ngờ lại chính là Châu Kha Vũ.

Lưu Vũ núp bóng sau lưng Lưu Chương, cúi đầu bần thần. Cậu nghe trong tim lại có thêm một tiếng gì đó đổ vỡ, bàn tay không tự chủ được nắm chặt lại.

Lưu Chương không có nhẫn nại ở đây đôi co với bọn họ. Anh quay người thu dọn đồ đạc của Lưu Vũ rồi mỉm cười nói với cậu

- Chúng ta đi.

Sau đó, mặc kệ bốn người kia có ra sao, Lưu Chương dắt theo Lưu Vũ rời khỏi sân bóng.

Hai người sải bước cùng nhau trở về, chẳng ai nói một lời nào. Trời thu về chiều cũng dần đạm mạc, phủ lên mi mắt người kia một màu u ám. Lưu Chương liếc mắt lén nhìn thiếu niên bên cạnh thấy cậu vẫn mang dáng vẻ trầm tư như  chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra, có xảy ra cũng không khiến cậu chịu thương tổn gì vậy. Anh nhìn một cái liền thoáng đoán mò Lưu Vũ chỉ là đang cố giấu kín tâm tình của mình mà thôi.Dáng vẻ ấy khiến cho anh hồi tưởng lại một Lưu Vũ khi còn ở trên đảo Hải Hoa mà thật lâu rồi anh không được nhìn thấy.

Cứ tưởng rằng đã đem Lưu Vũ trở nên náo nhiệt vô tư hơn, lại chẳng ngờ sẽ có ngày Lưu Vũ trở về dáng vẻ cẩn trọng như ban đầu ấy.

Lưu Chương giữ tay người kia lại, cả hai người đứng ở bên đường nói chuyện. Lưu Chương thở dài khuyên nhủ

- Tiểu Vũ......thực ra.....bây giờ em có thể trở về nhà được rồi, không cần cứ nhất thiết phải ở lại ký túc xá.

- Tại sao chứ? Em thấy bây giờ vẫn rất tốt mà.

Em ấy nở nụ cười với anh nhưng Lưu Chương biết nụ cười này không thật. Lưu Vũ nhất định đã bị tổn thương, lại còn tổn thương vô cùng sâu sắc.Cho dù có cười tươi bao nhiêu, chẳng lẽ anh lại ngu ngốc đến mức không nhận ra một tia suy sụp thoáng qua khi ở sân bóng vừa nãy ư?

- Đừng có nói như thế. Em lừa được mình chứ đừng nghĩ lừa anh, anh không còn dễ tin như thế đâu.

Lưu Vũ trầm mặc hạ ánh mắt, nụ cười trở nên bất đắc dĩ gượng gạo, Lưu Chương theo đó mà tiếp tục nói

- Trở về nhà có người nhà bên cạnh vẫn tốt hơn. Tô tiên sinh cũng có thể giúp em....Em xem tình hình hiện tại đi......Anh cũng không còn ở lại đây nhiều. Sắp tới không chừng cũng sẽ chuyển đi. Tiểu Vũ, em phải nghĩ cho chính mình.....

- Cũng đâu phải......

Lưu Vũ muốn nói rằng đâu phải tất cả đều quay lưng với cậu. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi vẫn là không có can đảm nói ra. Cậu đâu thể đoán được tiếp theo sẽ đến lượt ai quay lưng với mình đâu chứ.

Có tiếng chuông điện thoại vang lên. Lưu Chương  nhìn điện thoại một lát rồi nhớ đến vết thương trên trán Lưu Vũ liền nhắc nhở vài câu

- Trở về chườm đá trước khi trán em mọc thêm một cục u. Anh phải đi trước đây.

Anh ấy dúi vào tay cậu một cái băng sơ cứu mò được trong túi áo rồi cũng vội vã chạy đi. Có lẽ lại bận công việc rồi.

Lưu Chương vẫn luôn như thế, đối với cậu rất tốt.

Lưu Vũ cúi đầu nhìn chiếc băng hơi nhàu trong tay mình, lại nhìn theo cái người đang vội vã phi về phía trước.

Nếu ngày hôm ấy Lưu Chương chững lại quay đầu về phía sau, có khả năng anh ấy sẽ thấy được dáng vẻ chân thật nhất của Lưu Vũ vào lúc đó. Dưới buổi hoàng hôn lạnh lẽo u mục, người thiếu niên dường như hòa mình vào không gian, bờ vai đơn độc tịch liêu phảng phất hương vị cay đắng, dáng vẻ mất dần đi dương quang chói lọi của những năm tháng trước. Ánh mắt cậu nhìn người chăm chú lại thêm phần lưu luyến, dường như đang nỗ lực khảm sâu chút hơi ấm cỏn con còn sót lại trước khi thực sự lụi tàn.

Nếu nhìn thấy khung cảnh đó, anh có tình nguyện dẫn theo em ấy đi hay không?

-------------------------------------------

Thực ra cảm giác của người viết truyện ngược có lẽ sẽ không khó chịu bằng người đọc.








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com