Guanlin Take My Heart
một hôm, jyp cho nghỉ phép một tuần nhân lễ trung thu, joocheong về việt nam thăm ba mẹ, guanlin ở lại seoul nhớ người ta lắm nhưng cũng không nói gì, vì cậu cũng hiểu cảm giác phải xa cha mẹ thiệt thòi thế nào so với người khác.
đêm muộn, lai guanlin ngủ không được, lấy điện thoại ra và kakao talk thì thấy nick của ban joocheong còn sáng đèn, liền hỏi:"bên đó cũng mấp mé 12h đêm sao mày còn chưa ngủ?""ở hàn là 2h giờ sáng có vẻ mày còn thức khuya hơn tao???""ừ, thiếu hơi mày, không ngủ được. woochan với seonho phòng bên đang chơi game ồn ào nữa. ở sài gòn thế nào, đẹp chứ?""ngày xưa, sài gòn trong lòng tao là đẹp nhất..."joocheong vừa nhắn vừa tự kiểm điểm bản thân bởi sự càng ngày càng sến súa của mình."bây giờ?""sài gòn không có mày, không đẹp."vừa nhắn gửi cái tin thì cơn buồn ngủ ập đến, ban joocheong tay còn cầm điện thoại liền rơi vào giấc ngủ. có lẽ nhắn tin với bạn nam làm cô thấy nhẹ nhõm hơn.ai ngờ, sáng sớm hôm sau, đột nhiên có điện thoại từ guanlin."bồ ơi, hai bác không biết nói tiếng anh hả? bố mẹ mày ý.""ừ...""chết tao rồi xuống dưới nhà giúp tao với!!!"ban joocheong thực rất sốc, liền nhanh chóng đánh răng rửa mặt, không kịp thay khỏi chiếc váy ngủ rộng thùng thình mà liền chạy xuống dưới.y như rằng, một bóng người cao gầy đang đứng đối diện bố mẹ cô, vẫn còn kiên trì khua tay múa chân để diễn giải.joocheong bật cười, xỏ nhanh chiếc dép lê rồi chạy ra sà vào lòng người kia. hai đứa ôm nhau rất lâu, chắc là do thiếu hơi, joocheong thì cứ hít hà mãi mùi nước hoa hương gỗ của guanlin còn guanlin cứ mãi vuốt vuốt mái tóc thơm mùi chanh của joocheong.được một lúc, joocheong mới giới thiệu guanlin với ba mẹ:"đây là bạn trai con ạ. nó bằng tuổi con và là người đài bắc. nó vẫn còn học tiếng việt khá chậm nên con chưa dám đưa nó về gặp ba mẹ-" dừng một chút, liếc yêu người bên cạnh "-nhưng mà thằng này lì lắm, có nghe con bao giờ đâu."guanlin lúc ấy cười thật tươi, thấy rõ răng lợi, cúi thấp người lễ phép ra mắt bố mẹ người yêu, rồi lấy trong balô ra hai túi trà."con... con là...""thôi mày nói gì mày nói tiếng hàn tao dịch cho.""không thích." "dạ... con là đài loan... mà ở seoul... i don't have any specialties from taipei, only have these two taiwan special tea teabags, i hope you can accept my sincerity.""thấy chưa bảo dịch cho thì cãi. nó bảo là nó người đài loan mà nó ở hàn quốc nên nó không có đặc sản gì theo bên mình, nó có hai túi trà ngon nổi tiếng ở đài loan thôi, nhưng mong ba mẹ nhận lấy chút lòng thành của nó.""àaaaa." hai ông bà liền gật gù. mẹ joocheong lịch sự nhận quà, ráng nói được câu "thank you" với guanlin làm cậu chàng tí tởn cười mãi thôi."nói với cậu nhóc là ba mẹ cũng quý nó, mong nó học tiếng việt thật nhanh.""không nói đâu, nó biết ba mẹ quý nó sẽ chảnh đó."vậy thôi, nhưng đến tối, guanlin từ sofa lẻn vào phòng joocheong nằm, cô cũng tâm sự với cậu bảo là ba mẹ quý cậu lắm, động viên cậu học tiếng việt."à mà tự dưng sang đây?"guanlin lại cười, siết chặt cái ôm trên eo joocheong."mày bảo sài gòn thiếu tao không đẹp. tao chỉ muốn làm cho sài gòn của mày đẹp hơn thôi."đêm đó, có hai đứa ngủ rất ngon trong vòng tay người kia.
đêm muộn, lai guanlin ngủ không được, lấy điện thoại ra và kakao talk thì thấy nick của ban joocheong còn sáng đèn, liền hỏi:"bên đó cũng mấp mé 12h đêm sao mày còn chưa ngủ?""ở hàn là 2h giờ sáng có vẻ mày còn thức khuya hơn tao???""ừ, thiếu hơi mày, không ngủ được. woochan với seonho phòng bên đang chơi game ồn ào nữa. ở sài gòn thế nào, đẹp chứ?""ngày xưa, sài gòn trong lòng tao là đẹp nhất..."joocheong vừa nhắn vừa tự kiểm điểm bản thân bởi sự càng ngày càng sến súa của mình."bây giờ?""sài gòn không có mày, không đẹp."vừa nhắn gửi cái tin thì cơn buồn ngủ ập đến, ban joocheong tay còn cầm điện thoại liền rơi vào giấc ngủ. có lẽ nhắn tin với bạn nam làm cô thấy nhẹ nhõm hơn.ai ngờ, sáng sớm hôm sau, đột nhiên có điện thoại từ guanlin."bồ ơi, hai bác không biết nói tiếng anh hả? bố mẹ mày ý.""ừ...""chết tao rồi xuống dưới nhà giúp tao với!!!"ban joocheong thực rất sốc, liền nhanh chóng đánh răng rửa mặt, không kịp thay khỏi chiếc váy ngủ rộng thùng thình mà liền chạy xuống dưới.y như rằng, một bóng người cao gầy đang đứng đối diện bố mẹ cô, vẫn còn kiên trì khua tay múa chân để diễn giải.joocheong bật cười, xỏ nhanh chiếc dép lê rồi chạy ra sà vào lòng người kia. hai đứa ôm nhau rất lâu, chắc là do thiếu hơi, joocheong thì cứ hít hà mãi mùi nước hoa hương gỗ của guanlin còn guanlin cứ mãi vuốt vuốt mái tóc thơm mùi chanh của joocheong.được một lúc, joocheong mới giới thiệu guanlin với ba mẹ:"đây là bạn trai con ạ. nó bằng tuổi con và là người đài bắc. nó vẫn còn học tiếng việt khá chậm nên con chưa dám đưa nó về gặp ba mẹ-" dừng một chút, liếc yêu người bên cạnh "-nhưng mà thằng này lì lắm, có nghe con bao giờ đâu."guanlin lúc ấy cười thật tươi, thấy rõ răng lợi, cúi thấp người lễ phép ra mắt bố mẹ người yêu, rồi lấy trong balô ra hai túi trà."con... con là...""thôi mày nói gì mày nói tiếng hàn tao dịch cho.""không thích." "dạ... con là đài loan... mà ở seoul... i don't have any specialties from taipei, only have these two taiwan special tea teabags, i hope you can accept my sincerity.""thấy chưa bảo dịch cho thì cãi. nó bảo là nó người đài loan mà nó ở hàn quốc nên nó không có đặc sản gì theo bên mình, nó có hai túi trà ngon nổi tiếng ở đài loan thôi, nhưng mong ba mẹ nhận lấy chút lòng thành của nó.""àaaaa." hai ông bà liền gật gù. mẹ joocheong lịch sự nhận quà, ráng nói được câu "thank you" với guanlin làm cậu chàng tí tởn cười mãi thôi."nói với cậu nhóc là ba mẹ cũng quý nó, mong nó học tiếng việt thật nhanh.""không nói đâu, nó biết ba mẹ quý nó sẽ chảnh đó."vậy thôi, nhưng đến tối, guanlin từ sofa lẻn vào phòng joocheong nằm, cô cũng tâm sự với cậu bảo là ba mẹ quý cậu lắm, động viên cậu học tiếng việt."à mà tự dưng sang đây?"guanlin lại cười, siết chặt cái ôm trên eo joocheong."mày bảo sài gòn thiếu tao không đẹp. tao chỉ muốn làm cho sài gòn của mày đẹp hơn thôi."đêm đó, có hai đứa ngủ rất ngon trong vòng tay người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com