TruyenHHH.com

Gruvia Vi Dau Em Den

Binh binh!

Cạnh cạnh!

Bốp bốp!

Vừa đặt chân vào cửa chính biệt thự, một loạt âm thanh ồn ào bay vào tai ông bà Lockser. Hai người khó hiểu liếc nhìn nhau một cái rồi quay ra quan sát những người đang mặc đồng phục công nhân gì đó đang đi đi lại trong nhà mình. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không lẽ mình đi nhầm nhà?

Trong lúc hai người còn đang ngẩn ngơ đứng ở cửa, lão quản gia nhìn thấy chủ nhân đã trở về vội tiến đến đón. "Ông chủ, bà chủ, mừng hai người đã trở về nhà!"

Ông Lockser gật đầu coi như đáp lại rồi mới hỏi. "Những người này là...?"

"Dạ, họ đều là nhân viên bên công ty điện lực đến đây để thi công chạy lại hệ thống điện trong biệt thự." Lão quản gia lập tức giải đáp thắc mắc. "Họ là do tiểu..."

"Sao? Chẳng lẽ hệ thống điện nhà chúng ta xảy ra sự cố gì hay sao? Chẳng phải hàng năm vẫn tiến hành kiểm tra, bảo dưỡng, bảo trì hệ thống ư?" Ông Lockser lo lắng vội cắt ngang lời quản gia, nếu trong nhà cũng không an toàn vậy con gái ông phải làm sao, ở bên cạnh ông, bà Lockser cũng lo âu không kém. Vì công việc của tập đoàn lại chưa tìm được người thay thế mấy năm gần đây hai ông bà ít có thời gian ở nhà với con gái nếu có chuyện gì không may xảy ra với con bé hai người làm sao chịu nổi?

Bà liền nôn nóng hỏi thăm tin tức con gái. "Có sự cố thật sao? Vậy còn Juvia con bé như thế nào, có bị ảnh hưởng gì không? Ông mau nói đi chứ, tại sao lại không nói?"

Lão quản gia trán đổ mồ hôi, ông chủ bà chủ à là hai người giành quyền phát ngôn của lão đó chứ, thấy hai người lo lắng ông cũng không dám làm khó. "Tiểu thư vẫn ổn, hai người cứ yên tâm. Hệ thống điện trong nhà cũng bình thường không xảy ra sự cố gì ạ!"

"Vậy sao bọn họ lại ở đây?" Rảnh rỗi đến nhà mình tham quan chơi à? Ông Lockser chỉ chỉ vào mấy công nhân gần đó hỏi.

"Mời họ đến là ý kiến của tiểu thư ạ!" Nhắc đến lão quản gia không khỏi buồn cười, chiều nay ông đang tưới cây trong vườn thì tiểu thư đầu tóc cũng không chải, thậm chí dép cũng không mang chạy đến trước mặt ông... Hỏi mượn tiền! Không lẽ tháng này ông bà chủ quên phát tiền tiêu vặt cho tiểu thư à, hay là lại xài quá tay hết sạch trước thời hạn rồi???

"Khi không con bé gọi họ tới làm gì?" Chả lẽ dạo này nó không thích ngắm mấy anh soái ca, oppa trắng bóng mong manh dễ vỡ trong giới giải trí nữa mà chuyển qua mê dáng người lực lưỡng, tóc húi cua, làn da ngăm ngăm đen thui của mấy tên thợ điện này à? Không được, ông tuyệt đối không cho phép, cháu trai cháu gái của ông không thể đen nhẻm đen nhem thế kia được!!!! (-_-! Ông bác thắng lại, tắp tắp vô lề, suy nghĩ gì lẹ vậy, với lại kỳ thị nghề nghiệp là không tốt nha!!!)

Lão quản gia còn chưa kịp trả lời đã thấy ông chủ của ông nhíu chặt mày, ba bước thành hai lao lên lầu tìm con gái, ông phải ngăn chặn cơn ác mộng này từ trong trứng nước a!

"Con gái à, con phải suy nghĩ lại đi ta tuyệt đối sẽ không chấp..." Vừa mở cửa phòng con gái còn chưa kịp nhìn ngó bên trong ông đã mở miệng "khuyên giải", rồi lập tức im bặt khi thấy con gái đang đứng trên ba cái ghế chồng lên nhau ở giữa phòng, ông khiếp sợ "Này, con đang làm gì đó, mau xuống ngay cho ta!"

Juvia đang đứng trên chồng ghế quan sát kiểm tra cái đèn chùm to oạch trong phòng bị tiếng nói bất ngờ vang lên này làm cho giật mình, thân thể lung lay suýt ngã lăn xuống đất. Khó khăn lắm mới ổn định được thân mình, cô thở phào một hơi, phù, may mắn, tưởng vừa tới đây chưa được một ngày lại phải thăng sớm vì lý do trớt quớt rồi chớ.

"Còn không mau xuống cho ta!" Nhìn con gái lung lay trên ghế, tim ông Lockser muốn rơi xuống đất, vội chạy lại đỡ ghế, thấy cô đứng vững lại rồi vội vàng kêu cô xuống.

"Còn không mau xuống cho ta!" Nhìn con gái lung lay trên ghế, tim ông Lockser muốn rơi xuống đất, vội chạy lại đỡ ghế, thấy cô đứng vững lại rồi vội vàng kêu cô xuống.

"Ớ!" Lúc này Juvia mới thoát khỏi mơ màng, nhớ ra trong phòng còn có người, chà, ai đây, nhìn quen quen, vỗ vỗ ngực bánh bao bình tâm lại chút cô mới bò xuống khỏi chồng ghế, gượng gạo mở miệng. "Hi chào bác.." Cũng may chưa kịp nói xong lại sơ ý liếc thấy ảnh gia đình treo trong phòng, trong hình có ba người bao gồm cả người đàn ông trước mặt Ý, vậy đây chính là

"Ba chào baba!" Do lâu ngày không sử dụng loại xưng hô này nên bây giờ mở miệng thật tình có chút ngượng ngịu.

Lúc này bà Lockser cùng lão quản gia cũng đã đi đến cửa, thấy con gái đang đứng xoắn xoắn góc áo trước mặt chồng. "Con gái, con đang làm trò gì thế, giờ này không phải con đang tổ chức party hay đi chơi với Jimmy sao, thế nào lại ở nhà bày trò gọi thợ điện đến nhà thế này? Lại nghĩ ra trì gì quậy phá rồi phải không?"

"Hừ!" Ông Lockser cau mày hừ một tiếng, con gái ông học ai cái thói leo trèo đu đèn chùm thế kia chứ, có phải khỉ đâu, có biết nguy hiểm lắm không chứ!!!

Juvia bĩu môi, quậy phá cái gì, cô có phải con nít đâu chứ, ai rỗi hơi bày trò vớ vẩn chứ, cô mới không nói thật ra cô chỉ muốn kiểm tra một lượt cho chắc thôi mà, bị điện giật rồi cháy phòng ở nữa, loại cảm giác này ai muốn trải nghiệm thêm lần nữa đâu, bây giờ quan trọng là phải tìm lý do giải thích đã. "A dạ, trưa nay con coi tin tức thấy có nơi bị cháy lớn do chập điện nên con sợ, nên kiểm tra cho chắc!"

Thấy con gái nói cũng hợp lý không phải ở không bày trò phá phách nên hai ông bà cũng tạm chấp nhận, bà thì nghĩ dù sao con bé cũng chỉ vì lo lắng an toàn gia đình, còn ông thì thở phào nhẹ nhõm, cũng may không phải nó chuyển sang mê mấy tên thợ điện, cháu ông không đen như than rồi! (Haha, không còn gì để nói!)

"Ơ, phòng con sao thế này Juvia?" Nhìn lướt qua phòng con gái bà Lockser kinh ngạc hỏi, căn phòng với tông màu hồng chủ đạo, rèm cửa, dra giường nhúng bèo nhấn ren, búp bê, gấu bông chất đầy tủ đầu giường đâu hết rồi, thay vào đó là một màu xanh nhạt nhẹ nhàng, khoan khoái, trên ban công còn treo mấy chậu hoa cỏ nhỏ nhỏ xinh xinh, lá rủ xuống đung đưa theo gió.

À, người này là mẹ. Juvia hít một hơi lấy động lực rồi mới khoác tay bà cười lấy lòng. "Hì, mẹ! Con lớn rồi mà, phải thay đổi chứ đâu thể suốt ngày mơ mộng làm công chúa được!"

"ừ con nói cũng đúng!" Bà Lockser gật gù đồng ý, chỉ có điều thay đổi này có lẹ quá không, mới tuần rồi nó còn mặc váy bồng bềnh tay ôm gấu bông, mơ mộng ngày hoàng tử đến rước cơ mà -_-!

"Thôi được rồi, quản gia mau cho người dọn dẹp chỗ này đi. Còn mẹ con bà cũng lo đi tắm rửa hết đi, bụi bặm dính đầy người rồi kìa." Hừ tại sao mẹ con họ cứ dính lấy nhau thế, lớn hết cả rồi chứ nhỏ nhít gì nữa đâu, nhìn thật là chướng mắt mà, ông còn đang đứng đây đấy, sao không ai thèm ngó ngàng đến ông.

"Được được, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp!" Bà Lockser cao hứng lôi kéo con gái đi ra ngoài, cũng lâu rồi cả nhà ít có thời gian ăn cơm nói chuyện với nhau, không phải ông bà phải đi công tác, lo chuyện công ty thì cũng là con gái chạy ra ngoài đi chơi với bạn, hẹn hò với bạn trai hoàn toàn không có thời gian để cả nhà quây quần bên nhau thế này. Hôm nay bà phải tự tay nấu một bữa ra trò cho hai cha con họ thưởng thức mới được.

...

Nhìn một bàn tràn ngập mỹ vị, hai mắt Juvia tỏa sáng lấp lánh. Ô ô... Thịt kìa, cá kìa, salad kìa... đủ loại món ăn đẹp mắt thơm ngon đang vẫy tay với cô như muốn nói "Ăn tôi đi ăn tôi đi!" nhất định không thể phụ sự kỳ vọng của bọn chúng được, món nào cô cũng sẽ không bỏ qua. Phải biết là cả tháng nay để tiết kiệm cô toàn ăn mì ly mì gói thôi đó, sắp quên vị thịt nó như thế nào đến nơi rồi đây này >>__<<

Hai vị phụ huynh gương mắt nhìn con gái yêu trước mặt lòng đầy ngũ vị tạp trần. Phu nhân Lockser vui vẻ ra mặt thì ra con gái thích ăn cơm bà nấu đến như vậy, xem kìa chén thứ năm rồi đấy, từ nay phải dành nhiều thời gian nấu cơm cho con gái yêu mới được. Còn ông Lockser hoàn toàn chết lặng, kia là con gái ông à, phải không, sao trông giống dân tị nạn Châu Phi vậy, nó ăn nhiều như thế mà bụng không nứt ra sao? Với tốc độ ăn này liệu có dọa chạy hết những người muốn ứng cử vị trí con rể của ông không? Rồi cháu ngoại ông làm sao ra đời???

Cứ thế bữa cơm gia đình nhà Lockser đã trải qua như thế, một người ăn ăn ăn, một người kiêu ngạo về khả năng nấu nướng của mình, một người khổ sở suy nghĩ chuyện cháu con.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com