Gravity Falls Bill Cipher X Reader
Bạn là một sinh viên đại học ở Seattle, Washington. Vốn bạn sinh ra ở một thị trấn nhỏ tên Gravity Falls ở Oregon, nhưng cha mẹ, và bản thân bạn, đều có ước mơ học cao nên đã dành dụm, tích góp tiền để bạn chuyển đến Seattle. Tuy phải sống một mình và làm thêm bán thời gian ở Chipotle, nhưng bạn rất hạnh phúc với cuộc sống của mình! Ít nhất thì hiện tại là vậy... Hiện tại đang là tháng năm, mưa rào về đêm khiến không khí ẩm ướt se lạnh. Bạn trở về từ cửa hàng tiện lợi, với một túi thức ăn trên tay và một cây dù mới do trên đường đi thì mưa bất chợt, trong túi của bạn có một hộp phô mai sợi vì bạn định về nhà nấu một nồi nui phô mai, cộng với cafe bột và trứng để làm pudding cafe vì đêm nay bạn thức để viết luận văn, và cuối cùng là một túi bánh Cheez-it phô mai. Bạn đi ngang qua một con hẻm vắng vẻ, chỉ có vài con mèo hoang đang bới rác tìm đồ ăn. Vốn bạn rất thích động vật, nên lúc nào cũng mang theo trên mình một vài tuýp Churu để cho chó mèo ăn. Bạn tìm một cái nắp nhựa, đổ Churu xuống và lùi lại xem những con mèo hoang nhỏ tiếp cận thức ăn. Nghe tiếng nhai nhóp nhép của lũ mèo làm bạn thấy rất vui, bạn mỉm cười dùng chiếc ô nhựa mua từ cửa hàng tiện lợi che đĩa thức ăn cho mấy con mèo, tiện thể tạo ra một chỗ cho bọn mèo tránh ướt. Nhìn những con mèo ăn khiến bạn không kìm được mà xoa đầu một con mèo nhỏ. Một tiếng rột roạt nghe như bọc nhựa bị giẫm lên khiến bạn đảo mắt nhìn, tiếng động phát ra từ phía sau thùng rác. Bạn mỉm cười tiến đến định, cứ nghĩ là sẽ mời chú mèo nhút nhát nào đó ăn Churu, nhưng ai ngờ, phía sau thùng rác là... một... "con"... gì đó, không phải mèo. Nó là một sinh vật sống, không phải là đồ chơi dù trông nó như một khối nhựa dạy trẻ mầm non nhận biết hình học vậy, bạn biết vì bạn nghe được tiếng tim đập đến từ nó. Nó có màu vàng như hoa cúc và vẻ ngoài hình tam giác, ba góc bo tròn có vẻ không quá nhọn, với hai tay và chân dài mảnh khảnh màu đen. Điểm lạ nhất ở nó là nó chỉ có một con mắt to, không có miệng hay mũi, nhưng lạ là bạn vẫn có thể nghe được tiếng thở đến từ nó... Thật lạ... có lẽ nào đây là một giống loài ngoài hành tinh nào đó chưa được phát hiện ra không? Có một vết nứt màu xanh lam cắt ngang cơ thể của nó, nhưng nếu nhìn kỹ thì vết đó trông như mạch điện phát sáng hơn. Bên dưới lớp nứt có những luồng ánh sáng đa sắc của màu xanh, sống động và sôi sục. Bạn tò mò cúi xuống quan sát kỹ, khiến nó lùi lại, có vẻ nó sợ, nhưng trong đáy mắt lại chứa đầy uất hận căm phẫn. Như một con mèo kiểng đắt đỏ được cưng chiều cả đời, bỗng một ngày bị vứt vào bãi rác để tự sinh tự diệt vậy... Bạn nhìn sang bên cạnh, có một cái hộp giấy dựng đứng, đậy phía trên bằng bọc nilong, bên trong cái hộp giấy là quần áo cũ chất thành một đống như để giữ ấm giữa đêm mưa lạnh cóng. Có lẽ đây là "nhà" tạm bợ của sinh vật ngoài hành tinh tội nghiệp này. Nhìn cái hộp ướt sũng lấm bùn đất làm bạn thấy mủi lòng, dù chỉ mới gặp sinh vật này khoảng năm phút. Sinh vật nọ gầm gừ, kể cả tiếng của nó nghe cũng chẳng giống bất kỳ sinh vật sống nào ở trái đất cả. Nó trỏ ngón tay đen nhòm vào bạn, có vẻ như đang chửi rủa bằng một thứ ngôn ngữ nào đó mà bạn không hiểu. Nhưng rồi mắt của nó lờ đờ đi, hai bàn tay nhỏ ôm cái... bụng...? Không rõ, nhưng có vẻ như bao tử của nó đang kêu lên do đói. Bạn mở túi đồ của mình ra kiểm tra xem có món gì có thể cho sinh vật này ăn không, dù bạn không chắc nó có tiêu thụ được thức ăn của trái đất được hay không nữa. Bạn xé túi bánh ra, lấy ra một lát bánh vàng giòn rụm được nêm vị phô mai béo ngậy đưa cho nó, nhẹ nhàng mà nói: - Ăn đi anh bạn nhỏ! Sinh vật đó nhìn giữa bạn và miếng bánh một lúc đầy đắn đo, nó đưa tay đến định nhận miếng bánh, nhưng sau đó lại rút tay về như cố giữ chính kiến và thể diện. Bạn kiên nhẫn giữ miếng bánh trước mặt nó, tránh động tác nhanh làm nó giật mình. - Không có độc đâu! Bạn nói, lấy miếng bánh khác đưa vào miệng nhai rồm rộp. Nó nhìn bạn một lúc rồi chậm rãi, thật chậm rãi đưa tay đến chạm vào miếng bánh, rồi sinh vật đó giật miếng bánh giữ chặt trong tay mình. Hệt như mèo hoang vậy! Nó đưa miếng bánh lên con mắt của nó, mí mắt chớp chớp di chuyển như thể con mắt có chức năng ngửi mùi. Rồi mí mắt của nó mở to, để lộ hai hàng răng đẩy tròng trắng vào bên trong cơ thể và bạn kinh ngạc nhìn sinh vật ngoài hành tinh dùng mắt để ăn. Nhai xong, hai hàng răng trắng nhọn như lưỡi cưa như rút lại vào sau tròng trắng và con ngươi của nó trồi lên trở lại vị trí ban đầu. Bạn bất ngờ không nói nên lời, chỉ im lặng lấy thêm vài miếng bánh đưa cho nó. Sinh vật nọ ăn vội như đã nhịn đói nhiều ngày, nó nhét những miếng bánh vào trong mắt mà nhai rau ráu. Thật đáng thương làm sao, nhưng cũng thật kỳ lạ! Bạn nhìn nó liếm mắt của mình bằng một cái lưỡi tách đôi màu xanh biển như loài bò sát. Nó nhìn bạn, vẫn còn đa nghi, nhưng nó đưa tay về phía trước như muốn ăn thêm. Bạn mỉm cười đưa cho nó cả túi bánh. Sinh vật đó nhận lấy bánh từ bạn, nó chui vào trong cái hộp giấy, chỗ ở của nó, và ngồi ăn trong cái ổ giữ ấm bằng quần áo cũ. Bạn không giấu nổi thương hại mà nhoài người cầm lấy cái ô nhựa đặt lên che chỗ ở của sinh vật đó lại, hi vọng phần nào giúp được sinh vật tội nghiệp nọ. Bạn ngồi quan sát nó một lút, cơ thể nó có khá nhiều vết bẩn và có cả vết máu khô, nhưng bạn nghĩ không phải máu của nó. Vì ở bên cạnh của nó có một vết xước rướm máu, và "máu", của nó, là một dạng chất nhầy có màu như sóng tv bị nhiễu. Bạn lục trong ví lấy ra một miếng băng cá nhân hình con mèo may mắn, do hay cho mèo hoang ăn nên bạn thường bị mèo cào nên lúc nào bạn cũng mang theo băng cá nhân. Sinh vật nọ thấy bạn động đậy liền đứng dậy gầm gừ, hai bàn tay nhỏ xíu, với bốn cái móng vuốt nhọn hoắc giơ lên như muốn nói rằng nó sẽ không ngại mà xé xác bạn ra nếu bạn dám động vào nó. Bạn mỉm cười chỉ vào miếng băng cá nhân đã quấn trên ngón trỏ từ trước, dùng cử chỉ để thể hiện hành động băng bó vết thương khi chỉ vào vết xước bên cạnh bên của nó, rồi đưa miếng băng cá nhân cho nó. Ngạc nhiên thay, mấy cái vuốt của nó biến mất như tự rút vào bên trong ngón tay khi nó cầm lấy miếng băng cá nhân. Sinh vật nọ nhìn miếng băng cá nhân rồi lướt mắt sang bạn, nó không nói gì, vứt miếng băng cá nhân xuống đất. Bạn phì cười nhìn nó giẫm giẫm miếng băng cá nhân bằng cái chân nhỏ xíu như cố tỏ vẻ mạnh mẽ không cần giúp đỡ. Bạn đứng dậy, thẳng lưng duỗi tay rồi thu dọn mớ hỗn độn do lũ mèo bày ra cho vào thùng rác. Bạn vẫy tay với lũ mèo hoang và sinh vật lạ: - Tạm biệt nhé! Ngày mai tao lại đến! Bạn xoay gót bước đi trong cơn mưa rào, tự nghĩ rằng hôm sau bạn nên mua món gì cho sinh vật nọ... Hello ae. Tôi tạm di cư sang fandom Gravity Falls một thời gian do sau khi đọc The Book of Bill và được cho ăn hàng nóng hổi từ Tumblr thì tôi simp Bill cmnr >\\\<)!! Warning: spoiler Book of Bill. Thì, dòng thời gian của truyện này là hậu Book of Bill, Bill dành khoảng vài năm ở trong Theraprism, và dòng thời gian giữa trái đất và Therapism khác nhau (ở Theraprism không tồn tại dòng thời gian), nên chỉ mới trôi qua có 1 năm ở trái đất thôi. The Axolotl cảm thấy Bill không khá khẩm gì hơn sau những buổi trị liệu nhóm, nên quyết định cho Bill trải nghiệm cảm giác sở hữu một cơ thể không sức mạnh để dạy cho Bill bài học về nhân thế. Bill ở đây giữ nguyên hình dạng, nhưng sức mạnh bị mất gần hết, chỉ còn khả năng bay lờ đờ trên mặt đất thôi. Bill được mô tả là dạng bad boy chủ động alpha sigma gì gì đó, nhưng tôi thích Bill kiểu tsundere dối lòng nhạy cảm hơn ^^)b. Tôi thích Bill giữ hình dạng tam giác hơn, nên nếu bạn hỏi Bill có biến thành trai đẹp không thì: 🌚... Tôi dùng ngôi thứ hai và không mô tả giới tính cho Y/N vì tôi thích GN!Y/N nhưng ít truyện có Y/N trung tính quá :(( Do dạo này bận rộn nhiều thứ, cộng với online hai acc bên Tumblr nhiều quá nên truyện này ngắn, không chỉnh chu như mấy truyện khác. Truyện này như mì ăn liền ăn đêm đỡ đói chứ không bổ béo gì đâu :vvv
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com