Goyuu La Tinh Yeu Chan Thanh
Thiết lập: Gojo, Getou, Shoko 20 tuổi; Yuuji 7 tuổi.1.“ Satoru, đứa nhỏ này em cứu được nên là em làm giám hộ nó tạm nhé.” Thầy Yaga mỉm cười đẩy hổ nhỏ đến trước mặt Gojo Satoru, cậu báo tuyết nghiến răng ken két.“Thế đéo nào? Ông nghĩ sao giao nó cho tôi, tôi ghét con nít vl!”“Miễn ý kiến miễn trình bày, dạo này em có làm nhiệm vụ gì đâu, lo nó đi nhé, mấy bữa rồi thầy kiếm người giám hộ khác cho, thầy về chăm Panda của thầy đây.”Nhìn thầy hiệu trưởng hớn hở bỏ đi, Gojo Satoru nhăn mặt nhíu mày, cau có nhìn đứa nhỏ trước mặt chỉ cao hơn đầu gối anh. Nó thuộc tộc người hổ, và vẫn còn là một con thú non. Mái tóc nó mang sắc hồng rực rỡ, hai vết sẹo dưới mắt vô cùng nổi bật, và đôi mắt vàng rực đang mở tròn xoe thì ngước lên nhìn anh. Thời nay tộc người hổ hiếm gặp lắm, ông của nó đã cố gắng bảo vệ nó khỏi bọn buôn người thú đến tận giây phút cuối đời. Và chính anh đã phải lãnh cục nợ này khi mà cứu nó khỏi một đám chú nguyền sư định sắp sửa bắt cóc nó đem bán cho chợ đen.Nó đang dùng cái ánh mắt đầy chờ mong nhìn anh, anh tỏ ra ghét bỏ phẩy tay: “Xùy xùy, mày đừng trông đợi gì ở anh. Anh chỉ tạm thời nhận trông chú mày thôi, vài bữa nữa anh sẽ kiếm người khác trông mày. Mấy ngày này đừng có lì lợm đấy, anh mày không có nhân nhượng với con nít đâu!”Đứa nhỏ nghe thế, nó thoáng cuối đầu xuống, đôi mắt Gojo Satoru nhanh nhạy đủ để thấy kịp nỗi buồn thoáng qua trong ánh mắt nó, nhưng sau đó nó giấu nhẹm đi, mắt nó lại sáng rực lên, đuôi nó phe phẩy, đôi tai nhỏ run run lên và môi nó nở một nụ cười rạng rỡ:“ Em xin lỗi vì phải làm phiền anh, chỉ mấy ngày thôi, mong được giúp đỡ!”Không hiểu sao lòng Gojo hơi chua, hơi nhột nhột, anh hắng giọng: “Anh tên Gojo Satoru. Nhóc tên gì?”“Itadori Yuuji ạ!”2.Gojo mang Yuuji về nhà riêng, đồ đạc của em đang được gửi tới, tất cả đều được thầy Yaga chuẩn bị sẵn.Về đến nhà, anh thả mình lên ghế sofa, nói với Yuuji bằng giọng chán chường:“Anh báo trước là anh không biết chăm sóc con nít đâu đấy. Nên là nhóc học cách tự lo bản thân đi nhé, có cần gì thì nói anh biết. Phòng của nhóc thì ở góc đằng kia, vậy nhé.”“Em hiểu rồi.”Nói xong, anh nhắm mắt. Anh loáng thoáng nghe được tiếng sột soạt, cũng không để tâm nữa, để đầu óc chìm vào bóng tối.Lúc tỉnh lại, ngoài cửa kính đã giăng đầy ánh sao, trong nhà đèn đuốc sáng trưng. Anh vẫn chưa phục hồi tinh thần, chợt nghe tiếng lục đục trong bếp, anh mới ngẩn ngơ.Ai ở trong nhà mình?À, hình như mình mới đón một con hổ con về nhà.Lúc này đầu óc Gojo tỉnh táo hơn chút. Anh đứng dậy bước vào trong bếp. Thấy nhóc hổ con đang đứng chiên xào cái gì đó. Vì nhóc còn nhỏ, bếp thì khá cao nên em phải kê một cái bục dưới chân mới đứng làm được, khá là buồn cười. Anh tò mò bước tới nhìn thử. Thằng nhóc đang làm món cơm chiên trứng. Em đảo cơm một cách điêu luyện, tiếng dầu xèo xèo, màu trứng vàng óng ả và hương thơm toả ra nghi ngút.Trông ngon lành đấy chứ. Gojo thầm đánh giá.“A! Anh dậy rồi!” Yuuji kêu lên một tiếng, nhưng cũng không ngừng tay. “ Tới giờ ăn rồi, em định gọi anh đây. Anh muốn ăn gì không em làm.”“ Ồ, nhóc có vẻ rành việc nấu nướng ấy nhỉ?”“ Lúc trước em hay nấu cho ông em ăn nên quen rồi. Cơ mà, em lục trong tủ lạnh trừ ít cơm cũ, mấy quả trứng thì toàn bánh ngọt thôi. Bình thường anh ăn mấy cái đó à?”Gojo đứng dựa một bên đáp: “ Ừ, anh mày thích ăn bánh ngọt.”“... Thật ra ăn đường nhiều quá không tốt đâu.”“ Không vấn đề gì hết, vì anh mày là mạnh nhất.”“ Thế bây giờ anh định ăn bánh trong tủ lạnh ạ?”Gojo lia mắt nhìn tay Yuuji nêm nếm gia vị một cách thuần thục, anh đáp:“ Không, làm một phần giống nhóc đi, làm ngọt một chút.”“ Được rồi, anh đi rửa mặt thay đồ đi, em làm xong ngay.”Anh thuận theo bước ra, sau đó đi ngang qua phòng Yuuji, anh tò mò dừng lại, ghé đầu vào nhìn thử. Sau đó anh ngạc nhiên nhìn căn phòng trông tầm mắt. Nó hoàn toàn gọn gàng ngăn nắp, đồ đạc giường chiếu đã được sắp xếp gọn gàng. Phòng ốc quét tước sạch sẽ không thấy hạt bụi.Biết tự lo ghê đấy chứ.Gojo xoa cầm, trong lòng thoái mái khá nhiều. Ít nhất không cần anh quản quá nhiều, đỡ phiền phức.Chờ Gojo từ phòng tắm đi ra bàn ăn, anh đã thấy thức ăn được dọn sẵn trên bàn. Yuuji ngồi một ghế, hai tay chóng cằm, cứ ngồi im lặng một chỗ như thế. Vừa thấy anh ra em liền đứng bật dậy vui vẻ ngoắt ngoắt:“ Anh mau ngồi vào bàn, cơm sắp nguội rồi. Mau thử tay nghề của em đi!”Gojo vẫn giữ một điệu bộ thản nhiên chậm rãi ngồi vào ghế. Anh bình tĩnh múc một muỗng cơm cho vào miệng, cũng không trông chờ một đứa nhỏ bảy tuổi có thể làm được ngon đến mức nào. Rồi anh tròn mắt sửng sốt, ngạc nhiên nhìn nhóc hổ con đang cười toe toét.Một câu thôi: ngon ngoài sự mong đợi!Gojo cố kiềm chế cái tay rồi cho cơm vào miệng không dừng được. Vì thói quen ăn đồ ngọt để bổ sung năng lượng, dần dà khẩu vị anh cũng bị ảnh hưởng rất nhiều. Tất cả các món ăn đều phải nêm ngọt hơn, nhưng cũng phải theo mức độ anh đặt ra. Vì ít ai chiều ý anh nên là anh dần chuyển sang ăn bánh ngọt trừ cơm luôn. Anh đã ngỡ ăn đồ của một thằng nhóc bảy tuổi nấu sẽ khiến anh nôn thóc nôn tháo chứ, nhưng xem màu sắc vàng rực này, hương thơm ngào ngạt, hạt cơm tơi xốp, gia vị đậm đà mà quan trọng hơn hết là vị ngọt, vị ngọt! Độ ngọt này vô cùng vừa vặn, vô cùng vừa lòng anh.Anh không ngần ngại ngước lên nhìn Yuuji giơ ngón cái: “ Nhóc con, làm được đấy.”Yuuji ưỡn ngực lúc lắc cái đuôi đầy tự hào: “ Đương nhiên, gì chứ cơm chiên trứng em làm không biết bao nhiêu lần rồi. Cơm em nấu ngon khỏi bàn luôn!”Anh nhịn không được nhào tới vò cái đầu hồng bông đó cho xù lên tán loạn, hai cái tai hổ cũng không buông tha, đều xù hết cả lên: “ Được lắm nhóc, thế anh giao nhóc nấu cơm cho anh đấy. Đương nhiên là anh mày trả công, bao ăn bao ở cho thêm quà vặt đấy nhé!”“Ok luôn. Em cũng biết làm bánh nữa đó, dù không phải mấy loại trong tủ lạnh, nhưng nói chung cũng biết nhiều lắm đó!”“ Ồ ồ, muốn tranh với mấy ông đầu bếp nhà anh à?”Gojo buồn cười nhìn bộ dạng hưng phấn của nhóc con trêu.“ Nhóc có chắc lo được hết bữa ăn của anh không. Thân thì lùn có tí xíu thế kia.”“Yên tâm, em lo được hết, sớm muộn gì em cũng cao như anh thôi, không sợ đâu!”“ Nghe ghê gớm đấy, mặc dù nhóc không bao giờ có khả năng cao như anh đây. Ngày xưa hồi bằng tuổi nhóc anh đây cao hơn cả cái đầu. Mà thôi, thế nhóc muốn trả công cái gì nào?”Yuuji ngồi rụt lại, gãi gãi tai một chút, rồi em cười hì hì trông có vẻ rụt rè hơn lúc nãy: “ Đây là trả tiền nhà tiền sinh hoạt đó. Được anh giúp đỡ em cũng phải làm gì đó trả ơn chứ!”Sau đó em giấu đi chút rụt rè đó, khoe một nụ cười toả nắng: “ Chứ mà nhìn anh ngày ba bữa toàn ăn bánh ngọt em cũng chẳng nhìn nổi. Cẩn thận bị tiểu đường đó!”Sau đó Yuuji tiếp tục bị Gojo kí đầu một phát vội ôm lấy đầu la oai oái.“ Đã bảo anh mày là mạnh nhất, dăm ba cái bệnh vặt không chạm vào anh mày nổi. Tại anh thích ăn bánh ngọt nhóc hiểu không. Bánh ngọt là số một, là tuyệt nhất, là vua của các loại món ăn, là chúa tể ẩm thực, là nữ hoàng của sự ngọt ngào. Thái độ đó là anh cho ăn đòn đấy nhé!”Yuuji cụp tai ôm đầu sụt sịt: “Em biết rồi, bánh ngọt của anh là số một, số một.”Rồi bất chợt, Gojo vươn người qua đặt tay lên đầu Yuuji. Nhưng không phải là cái vò đầu đầy bạo lực như lúc nãy, lần này là những cái xoa mềm mại nhẹ nhàng. Yuuji cảm nhận được hơi ấm nơi lòng bàn tay anh. Tay Gojo lớn lắm, nó vừa dày vừa ấm, dịu dàng xoa lên tóc em, hơi ấm như phủ lên trái tim em, xoa dịu cơn hoảng loạng em giấu nhẹm đi. Yuuji ngước mắt lên, chạm vào ánh mắt Gojo. Trong sắc màu của bầu trời, nó vẫn thật ngạo nghễ, nhưng em còn thấy được một tia thông thấu và mềm mại hiếm gặp, khác hẳn sự chán nản khó chịu lúc đầu vì phải nhận trông nom em.“ Đừng có nói như là anh vô tích sự như thế. Đã bảo, anh là mạnh nhất cơ mà, chẳng cái gì gọi là gánh nặng hay phiền phức với anh hết. Trăm đứa như nhóc anh đây vẫn trông được ngon ơ, xem thường anh quá rồi nhé. Nhóc con, lo mà tận hưởng đi.”Yuuji ngơ ngác, lời Gojo nói như tác động mạnh vào tận tâm can em.A, thì ra là người đó luôn nhận ra tất cả nỗi sợ, nỗi hoang mang và tự ti của em. Yuuji đỏ mặt, cúi gằm mặt xuống vờ chú tâm ăn cơm.Con người này... Dịu dàng quá đi.3.Gojo đẩy cửa bước vào nhà, bực dọc thở hắt một hơi, phả một hơi khói trắng ra rồi tan vào không khí. Trời đông ở Nhật Bản lạnh đến muốn đóng băng cả cơ thể. Ngoài trời tuyết rơi phủ kín đường phố, may thay Gojo có Vô Hạn, không sợ tuyết dính vào người, thế nhưng nó cũng không giúp anh cản được cái lạnh, anh thì vô cùng ghét trời lạnh, nó khiến tâm trạng anh càng tồi tệ hơn nữa. Anh nhịn không được lầm bầm: “ Đám quít thối khốn kiếp!”Hôm nay anh cãi nhau với mấy lão già một trận, tuy đã bắt nguyền hồn thả vào nhà mấy lão rồi những cũng chẳng vui vẻ hơn bao nhiêu.Đã 8 giờ tối, đèn đuốc trong nhà sáng rực, ấm áp hơn hẳn thế giới bên ngoài, anh mới dịu đi chút. Thế nhưng nhà lại im ắng quá, không nghe được động tĩnh gì khiến anh chợt cảm thấy lạ lẫm. Rõ ràng anh đã quen thuộc cảnh tượng này từ lúc đến cao chuyên và rời khỏi tư gia nhà Gojo, suốt bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn ở trong căn nhà này một mình, cớ sao lại thấy không quen?Gojo đi vào trong, rồi đi thẳng vào chỗ trong góc, là căn phòng anh cho Yuuji ở tạm, thế là anh cũng chẳng thèm gõ cửa, cứ trực tiếp đẩy vào trong.Yuuji đang ngồi ở bàn học, đưa lưng về phía anh cấm cúi viết gì đó. Anh lặng lẽ bước tới, khom người nhìn xem thằng nhóc viết cái gì, sau đó anh trầm mặc.Yuuji đang làm bài tập bỗng một bóng đen áng mất ánh đèn trên đầu. Em xoay người lại, thấy Gojo nhìn em bằng một ánh mắt rất vi diệu. Nhưng chưa kịp phản ứng đã bị Gojo ‘cốp’ một cái vô đầu.“A! Sao đánh em chứ?!”“ Thằng nhóc ngu ngốc, ai dạy 6 chia 3 được 3 thế, 260 trừ 125 bằng 485? Mốt ra ngoài người ta lừa hết tiền cũng không biết! Còn chữ viết nữa, xấu khiếp, còn thua cả đứa con nít mẫu giáo!”Yuuji ôm đầu đầu rưng rưng: “Mừng anh về nhà”-rồi lầm bầm-“ Mới về đã kí đầu người ta...”“ Chống đối anh hả?”“Dạ không có!”Gojo vò đầu Yuuji một tăng, bực bội nói: “ Bài tập gì đây? Nay nhóc chưa đi học lại mà?”“Em sợ quên bài nên lấy bài tập ra làm.”“ Thế nhưng chú mày làm sai phân nửa rồi này, học kiểu gì ngu thế?”Yuuji nghe thế ‘a’ một tiếng rồi yểu xìu: “ Tận một nửa cơ á? Em đã cố gắng lắm rồi đó.”Gojo nhìn bộ dạng yểu xìu của thằng nhóc, tai cũng rũ xuống, đột nhiên thấy buồn cười. Anh hỏi: “ Ăn cơm chưa nhóc?”“Em ăn rồi.”“ Được rồi, tối nay anh dạy nhóc một buổi.”Yuuji reo lên: “ Thật á?”“Anh lừa nhóc làm gì. Nhìn nhóc ngu ngốc như vậy tinh thần anh không chịu được.”“ Được rồi.” Lại ỉu xìu.Gojo kéo một cái ghế khác tới ngồi ở bên cạnh dạy cho Yuujj. Mặt hai người ở gần nhau, khiến Yuuji không nhịn được nhìn qua mấy lần. Rồi chợt thình lình, Yuuji đặt tay lên má Gojo.“Làm gì vậy nhóc, phạm thượng hả?!”Gojo bị giật mình lùi ra cau có. Yuuji hỏi: “Anh mệt hả?”“ Không có, sao lại nghĩ thế?”“ Tại mắt anh không có blink blink như mọi ngày.”“ Chú mày nói cái gì đấy, anh đây vẫn khoẻ như trâu nhé, tập trung vào bài tập đi, được anh dạy cho là vinh hạnh lắm rồi còn không biết tận dụng.”“Em thấy hay là em đi lấy bánh ngọt cho anh ăn, pha cho anh một ly nước cam nhé, mặt mày vầy là không được rồi.”“ Nói nhảm gì đấy nhóc. Đây là muốn trốn học hay gì?”Yuuji nhìn anh chăm chăm, rồi đột nhiên cười nhe răng:“ Đúng rồi á, em làm biếng rồi, mình đi ăn bánh đi!”Nó thẳng thắng nhứ vậy làm anh bất ngờ. Cậu nhóc cười toe toét, đôi mắt màu hổ phách của nó cứ sáng rực lên một sắc vàng trông ấm áp và dịu dàng vô cùng. Ánh mắt nó nhìn anh còn loáng thoáng sự bao dung mà anh lạ lẫm.Nhóc con... Thực sự lo lắng cho anh?Gojo đứng trân trân ngẫm nghĩ, trái tim bỗng ấm áp đến lạ. Đột ngột, ngột, anh cúi xuống ôm chầm lấy Yuuji.“A!” Yuuji bị giật mình kêu lên. Người Gojo rất to, cả cơ thể đều bao trọn lấy em. Vòng tay anh như gọng kìm vững chắc, em không cựa quậy được, chỉ có thể mặc Gojo dúi đầu gục mặt vào hõm cổ em rồi bất động.Yuuji cũng không kháng cự, rồi than: “ Người anh lạnh quá đi, như cục nước đá.”“ Bớt phàn nàn đi nhóc!” Anh cáu kỉnh đáp – “Cho anh ủ ấm một chút.”Còn người nhóc thì ấm áp lắm nhóc con.Gojo như được sưởi ấm cả cơ thể lẫn tinh thần, cứ thế ôm Yuuji một hồi. Thật lâu sau mới thả ra. Rồi trong ánh nhìn đầy mong đợi của Yuuji, anh tuyên bố:“Được rồi, vào học bài thôi. Không xong là ăn đòn.”“ Ể?!”4.“Ê Satoru, mày có con hồi nào sao không cho tụi tao hay, có còn là bạn bè không?” Getou tỏ vẻ rất sốc, cặp mắt híp tò mò nhìn bé hổ con trong vòng tay Gojo. Nhóc con cũng nhìn lại, sau đó nhìn anh cười toe toét híp hết cả mắt.Gojo nghe tới lập tức xù đuôi gầm gừ: “ Bố khỉ, nhóc này không phải con tao thằng ngu này! Không thấy nó lớn tần ngần thế này à?! Tao là giám hộ của nó, là thầy Yaga ép cả!”Cặp tai hổ xù xù và mái tóc hồng ló lên. Cậu bé cuộn tròn vo trên tay Gojo, nghe nhắc tới tới mình thì ló đầu lên, gác cầm lên vai Gojo, mở mắt tròn xoe cười hì hì: “ Chào anh chị! Tên em là Itadori Yuuji, tạm thời được anh Satoru trông mấy hôm. Mấy ngày này mong được anh chị giúp đỡ!”Mắt Shoko sáng rỡ, đi tới nhéo đôi gò má phúng phính của em cười híp mắt:“ Chào em, chị là Ieri Shoko, cậu kia là Getou Suguru. Cả hai anh chị đều là bạn của thằng này. Thằng này nó xấu tính lắm, nó có bắt nạt em thì em báo anh chị nhé, bọn chị báo hiệu trưởng xử nó!”“ Ừm ừm, bọn anh cũng xử nó.”“ĐM, muốn đánh lộn với tao đúng không?!!”Yuuji cười hì hì ôm chằm lấy cổ Gojo, cái đuôi ngoe nguẩy không ngừng: “ Không có đâu, anh Satoru thương em lắm, còn chia kẹo cho em nữa.”Gojo Satoru nghe thế mới dịu đi một chút, hừ hừ vài tiếng ra chiều thoả mãn: “ Không uổng công chăm sóc của anh mấy bữa nay, không là anh đá nhóc ra đường ngay.”“ Hì hì, anh Satoru, anh cho em kẹo đi, cái kẹo lần trước anh cho em đó.”“ À ha, bắt đầu được nước lấn tới rồi à? Biết vòi vĩnh anh cơ đấy!”“ Có đâu. Em thích anh Satoru nhất, anh Satoru cho em kẹo nha!”“Được rồi, vậy nhóc nói câu gì dễ nghe cái đã.”“ Anh Satoru ngầu nhất! Anh Satoru mạnh nhất! Anh Satoru đẹp trai nhất! Em thích anh Satoru nhất luôn!”“ Nịnh hót! Mà thôi, vì nhóc ngoan nên anh thưởng cho. Đi! Đi mua kẹo! Mua cho nhóc ăn gãy răng luôn!”“ Go! Go! Brrr brrr! Anh Satoru là số 1!”Ieri Shoko và Getou Suguru giương mắt nhìn nhau, sau đó bình luận:“Ê, tôi thấy chắc không chỉ là giám hộ tạm rồi.”“Đồng ý, cho gọi tên, bị nắm thóp luôn rồi kìa.”5.Nói đến xưng hô, không phải tự dưng mà Yuuji gọi Gojo như thế.Một ngày đẹp trời nó, Gojo sau khi quậy thượng tầng xong thì được nghỉ phép 2 ngày. Anh vốn muốn dành thời gian này lượn qua các tiệm bánh ngọt ăn cho đã, tận hưởng hết niềm vui thú của ngày nghỉ. Thế nhưng anh cũng không thể bỏ Yuuji ở nhà được, thế là anh quyết định dẫn nhóc con theo luôn. Gojo tự thấy mình hào phóng lắm, còn có tiền, dù hơi phiền phức nhưng dắt nó theo cũng chẳng sao. Đây là thưởng nhóc con vì tất cả các món ngon nhóc làm cho anh thưởng thức mấy ngày qua đó.Thế là hai người rủ nhau, vào ngay đông lạnh giá bọc người kín mít ra ngoài.Lâu rồi Yuuji mới được ra ngoài chơi, hưng phấn đến độ cái đuôi ngoắc liên tục. Hồi anh mới nói nó còn nhảy tưng tưng cơ mà.Đi thêm một đoạn, Gojo kéo Yuuji vào một tiệm bánh nhỏ nhưng được trang hoàng rực rỡ, xuyên qua cửa kính có thể thấy được khắp nơi đèn đuốc sáng rực cùng với những chiếc kệ đặt đủ loại bánh ngọt màu sắc rực rỡ làm Yuuji nhìn đến tròn mắt. Từ trước tới nay em chưa từng được vào những tiệm bánh sang trọng thế này, tất cả mọi thứ bên trong đều hấp dẫn với em. Nhưng ngẩn ngơ chẳng được bao lâu thì Gojo đã kéo tay em vào trong thật nhanh.Gojo dắt em đến thẳng tủ bánh rồi nói: “Nhóc con, ăn gì thì chọn đi.” – xong rồi thì anh liền tập trung vào tủ kính không nói nữa, em cũng nhìn theo. Thật sự thì trong đó có quá nhiều thứ, đủ loại bánh khác nhau khiến em loá cả mắt chẳng biết chọn thế nào, nhìn cái nào cũng ngon lành cả. Lại nhìn sang thì đã thấy Gojo gọi một cái bánh kem nhân Socola siêu to rồi. Em vội vội vàng vàng chỉ tay vào một cái trước mặt: “Em lấy cái này!”Gojo tấm tắc: “ Ồ, pancake trà xanh hử? Cũng được đấy, nhưng chọn thêm đi nhóc.”“Thế em lấy thêm bánh quy bơ.”“Được rồi, nhóc đến đằng kia ngồi đi, anh đi thanh toán hoá đơn rồi đem bánh lại!”“Dạ!”Yuuji đi ra ngoài tìm chỗ ngồi, sau đó em chọn ghế ở gần góc, ngồi chờ Gojo, sẵn tiện quan sát xung quanh. Trong tiệm cũng khá đông, các cặp tình nhân, những tốp nữ sinh buôn chuyện, những cặp vợ chồng dẫn con đi ăn, hoặc có người đi một mình,... Đủ mọi loại người. Em mãi mê quan sát mọi người không chú ý có người đến bên cạnh gọi em.“ Ế Itadori, không ngờ lại gặp cậu ở đây nha!”Yuuji vội quay lại, là một bé trai cỡ tuổi em. Em giật mình reo lên: “ Là Yamada à, lâu rồi không gặp!”Thằng nhóc kia cười hì hì: “Sao nay tớ không thấy cậu đi học?”Em cười cười: “ Nhà tớ có chút chuyện, thu xếp xong tớ mới được quay lại trường.”“ Là chuyện ông cậu mất đúng không? Tớ có nghe cô nói.”“À, ừ.”“Con trai, con nói chuyện với ai thế?”Trong góc có cặp vợ chồng đi tới, là ba mẹ của Yamada. Bà mẹ hỏi, Yamada hớn hở đáp: “Ba mẹ, đây là bạn con, Itadori Yuuji, là bạn con hay kể với mẹ đó!”Yuuji vội đúng lên cúi đầu: “Cháu chào cô chú ạ!”Người bố mỉm cười hỏi han: “ Là cháu à, chú có nghe con trai kể nhiều vào cháu rồi, cảm ơn cháu đã giúp đỡ nó nhiều nhé.”“ Dạ không có gì đâu ạ, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên mà.”Bà mẹ tiếp lời: “Cô có nghe con cô kể tình hình nhà cháu rồi. Tội nghiệp cháu, nhà chỉ có hai ông cháu, nay lại còn có mình cháu, chắc cháu vất vả lắm.”Yuuji cười cười đáp: “ Dạ cháu không sao đâu ạ, cháu ổn mà.”Bà mẹ lại nói với vẻ thương cảm: “Khổ thân cháu, cháu có họ hàng gì không?”“ Dạ không...”“ Thế bây giờ cháu ở với ai?”“ Cháu đang ở với người giám hộ ạ.” Yuuji nói hơi ngập ngừng. Em không muốn trả lời vấn đề này, hơn thế nữa, và nó làm em bỗng nhớ tới việc, vài ba bữa nữa có thể người giám hộ thật sự tới và Gojo sẽ đẩy em đi. Nghĩ tới khiến lòng em chùng xuống.Người bố Yuuji có vẻ rầu rĩ, nghĩ rằng em có lẽ vẫn đang đau lòng vì mất người thân còn phải sống chung với một người xa lạ, vỗ vỗ vai em an ủi.“ Thế bây giờ cháu đang đi với ai thế?”“ Đương nhiên là đi với người giám hộ của em ấy rồi!”Gojo bất thình lình đi tới, nói với vẻ bất cần đời lắm, nhìn như một tên côn đồ đẹp mã vậy, cái chiều cao cùng cái ánh mắt của anh rất có khí thế, làm ba người nhà Yamada khá e dè. Trong mắt ba mẹ Yamada còn mang theo sự dè chừng và hơi bất thiện, có lẽ do trông Gojo du côn quá, nhìn chẳng giống người tốt tí nào. Yuuji bắt được ánh mắt đó, vội vàng giới thiệu.“Cô chú, Yamada, đây là anh Gojo Satoru, là giám hộ của con đó. Thời gian đó đều là anh ấy chăm sóc con. Anh Gojo, đây là bạn em, Yamada, còn họ là ba mẹ bạn ấy.”Gojo nghe hơi nhướn mày, rồi cuối cùng cùng ra dáng con người bình thường, hơi gật đầu chào rồi giới thiệu: “ Tôi là Gojo Satoru, là giám hộ của Yuuji, cảm ơn các vị đã quan tâm tới thằng bé nhé.”Bên kia cũng nói mấy câu xã giao. Mà ba mẹ của Yamada còn chưa có tin lắm, mẹ Yamada nói tiếp: “ Vậy thì, lâu rồi hai đứa nhỏ không gặp nhau, sao chúng ta không cùng ngồi ăn bánh nói chuyện với nhau nhỉ?”Gojo vốn không thích ngồi ăn với người lạ, nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của Yuuji, tự nhiên thấy lương tâm hơi nhột nhẹ, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.Sau khi ngồi xuống, có thể nhìn thấy, đấy là một màn hỏi cung Gojo. Trừ nhóc Yamada ra thì tính Yuuji nhạy cảm nên nhận ra ngay. Em vừa nói thưởng thức bánh, vừa trò chuyện với Yamada ra, còn không quên để ý đến mấy người bên kia, vô cùng lo cho Gojo.Mà Gojo thì trả lời vô cùng khí thế.“ Thằng nhóc này nó dễ lắm, tôi thấy nó ngoan nên mới giữ nó được đến giờ đấy. Nó hoàn toàn không có vấn đề gì để tôi sầu lo hết.”“Có điều học hơi dốt, nhưng mà tôi tin tôi có thể kèm cặp cho nó thông minh hơn tới khi đi học lại.”“ Ôi nó ăn nhiều không á? Ăn như hạm, mỗi lần đều ăn hơn hai chén cơm đó, nhỉ, nhóc con?”Yuuji vội gật đầu lia lịa: “ Đúng đúng, em còn dễ ăn hơn anh.”“ Giỏi lắm nhóc, nói xấu anh à, gan hơn rồi nhé.”“Hai vị không biết, đôi khi nó cũng lếu láo lắm, như vừa rồi đấy. Mà thôi, anh không chấp.”“Bla Bla...”Nói thêm một lát, ba mẹ Yamada có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, Yuuji nhìn thì vui vẻ hẳn, thoải mái đùa giỡn với bạn đã lâu không gặp, lòng vô cùng phấn khởi. Nói thêm một hồi thì nhà Yamada tỏ ý phải ra về trước, hai ông bà lại xoa đầu Yuuji nói: “ Cháu có vẻ đã sống rất tốt, cô chú đỡ lo hơn rồi. Gia đình bác phải về trước đây, tạm biệt cháu nhé. Tạm biệt cậu Gojo.”Nhóc Yamada cũng tỏ vẻ tiếc nuối lắm, Gojo cũng lịch sự mấy câu, rồi họ rời quán.Thấy họ đi khuất, Gojo mới thoải mái ngữa ra ghế than thở:“ Mịa, như hỏi cung vậy, cuối cùng cũng xong.”“Anh vất vả rồi!”“ Mà này nhóc.”“Dạ?”Gojo gãi gãi đầu, buồn bực, cuối cũng cũng rặn ra được một câu.“Sau này đừng có gọi anh là anh Gojo, gọi anh Satoru hiểu không?”“A!”“ ‘A’ cái gì mà ‘a’! Trước mặt người khác mà cứ gọi như người dưng nhỉ, xem thường anh à?!”“Dạ đâu có!”Tim Yuuji đập thình thịch, trong lòng như có một cái gì đó sắp trào ra. Em vui sướng, phấn khích đến mức lòng ngực nóng ran lên. Em hạnh phúc kêu lên thật mạnh mẽ:“Anh Satoru!”Gojo gãi gãi đầu, rồi xoay mặt qua tỏ vẻ không để ý: “ Được rồi, nãy giờ lo nói không thưởng thức được gì. Lo ăn đi nhóc.”Yuuji cười hì hì làm theo, cảm nhận vị ngọt và vị đắng nhẹ của bột matcha, ngọt tới tận tim. Em lại nhịn không được kêu lên.“Anh Satoru!”“Anh Satoru!”“Anh Satoru!”“ Kêu gì mà lắm thế nhóc con?!”Gojo tức giận ngẩng mặt lên, sau đó miệng anh bị đút một muỗng pancake của Yuuji, em cười hì hì, mắt híp lại thành hình trăng khuyết, đuôi phe phẩy thích ý lắm, em đáp: “Ngon lắm đúng không?”“... Ừ, tiệm anh chọn sao không ngon được. Mà anh bảo lo ăn đi mà, đút anh làm gì, nhóc con ngu ngốc.”“ Hì hì.”“Anh Satoru.”“Anh Satoru, bánh anh nhìn cũng ngon ghê, cho em xin miếng.”“ A à được nước lấn tới nhỉ, nhóc con hư hỏng!”6.“Ồ, gì cơ? Có chút vấn đề với người giám hộ nên tôi phải giữ thêm 1 tuần à?”Yaga Masamichi ở đầu kia cũng bất đắc dĩ lắm: “Em cố đi, người giám hộ đang có việc bị kẹt ở nước ngoài không về được.”“Rồi rồi, phiền ghê, tôi sẽ giữ. Rồi rồi, cúp máy nha.”Gojo Satoru tắt màn hình điện thoại, nhìn Yuuji đang ôm đuôi anh ngủ say như chết, còn chảy dãi lên đuôi anh nữa. Anh giận dỗi vò đầu đứa nhỏ: “Nhóc con phiền phức!”Cái đuôi báo tuyết vô thức cuộn tròn lại ôm lấy hổ nhỏ.7.“Satoru, Yuuji đâu rồi, cho thằng bé đi gặp người giám hộ mới này, em xong việc rồi đó.”“Hả gì? Ông nói gì tui nghe không hiểu?”Yaga tức giận hét lên ở đầu dây bên kia.“ Tôi bảo đưa Yuuji đi gặp giám hộ mới! Thái độ gì đấy?!!”“Hả gì? Em ấy có một người giám hộ là tôi thôi nhé. Giám hộ mới gì nữa? Ở đâu, tôi đi xử bắn!”Yaga nói với giọng đầy bất lực: “Không phải mấy bữa trước còn giãy nảy than thở không muốn chăm trẻ à, chờ ta kiếm người cho đã rồi lại đổi ý?”“ Haha ông nói cái gì thế tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi là người giám hộ duy nhất của em ấy, từ nay cho đến mãi về sau, vậy nhé.”“Khoan khoan, chờ ta gửi phương pháp nuôi dưỡng trẻ cho... Tút... Tút...”Gojo Satoru hí hửng cúp máy, cái đuôi ngoe nguẩy hớn lắm. Đột nhiên đuôi anh bị ôm chầm lấy, anh giật mình quay phắt lại, thấy Yuuji đang ôm chặt lấy đuôi anh úp mặt vào đó, sau đó cái đuôi có cảm giác ươn ướt.Yuuji khóc.Gojo vội xoay người lại kéo đuôi ra nâng mặt Yuuji lên. Mặt em ướt nhẹp, thấm đẫm nước mắt. Mắt em đỏ hoe, em nức nở:“Hức... Em tưởng anh Satoru không thích em, chuẩn bị đuổi em đi rồi chứ...”“ Ngoan, anh xin lỗi, anh không có ghét em, không định đuổi em đi, đừng khóc.”“Hức... Mấy bữa nay em lo lắm, sợ anh chuẩn bị giao em cho người ta, không cần em nữa. Em thích anh Satoru lắm, không muốn đi với người khác, hức hức!”“Anh xin lỗi, anh sai rồi, là anh xạo chó đó. Ôi cục cưng ngu ngốc, anh ghét là anh chẳng thèm dẫn em đi ăn bánh ngọt với chia báu vật của anh cho em đâu, vì anh thích em nhất mà. Ngoan, nín đi, ướt đuôi anh hết rồi này.”Yuuji cứ úp mặt vào đuôi anh nức nở làm Gojo lo sốt vó không biết dỗ làm sao, một lát sau Yuuji cũng chịu cười, em trông hạnh phúc lắm, mặc cho mặt mày ướt đẫm. Em ôm lấy đuôi Gojo, dụi dụi.Gojo Satoru cũng vui vẻ ôm lấy hổ con, mặt kệ em dụi ướt nhẹp cái đuôi trân quý của mình.8.Thật ra mấy ngày qua, Yuuji vẫn luôn chìm trong sự hạnh phúc xen lẫn tuyệt vọng.Từ khi ông em mất, trời đất cứ như sụp đổ vậy. Mất ông rồi em không còn một ai bên cạnh cả, ngày tháng về sau chẳng biết sẽ đi về đâu, em hiểu rằng em sẽ phải một thân một mình sống những tháng ngày về sau. Sẽ không có ai đón mỗi khi em đi học về, sẽ không ai dùng những lời mắng nhiếc thay những lời quan tâm dạy dỗ mỗi khi em làm sai. Chẳng ôm em ngủ, chẳng ai kể chuyện em nghe. Chẳng ai cùng em trò chuyện mỗi buổi xế chiều, và chẳng còn người bảo vệ em khỏi thế giới oái oăm đầy cạm bẩy quái vật ngoài kia. Em sợ lắm, nhưng em không khóc, vì ông đã dặn em phải thật mạnh mẽ, sống tốt và làm nhiều việc tốt. Em đã nhịn hết nước mắt vào trong, cố dúng cảm như lời ông dặn.Rồi em suýt bị bắt cóc. Em sợ lắm, những người to lớn ấy dễ dàng bắt giữ em, giam cầm em. Em nghe rằng những người đó sẽ mang em đi bán, sau đó mang em ra mổ xẻ nghiên cứu. Em tuyệt vọng lắm, em đã cố lắm mà không thoát được, họ chích điện em, rất đau, rất rất đau luôn. Em muốn khóc lắm, nhưng em không khóc được. Rồi người ấy đến, là anh Satoru đó. Anh ấy đẹp như thiên thần vậy, là thánh thần trên cao, là anh hùng của em, người đã tiêu diệt hết đám quái vật ngoài kia, giải thoát em khỏi chiếc lồng giam lạnh buốt. Nên em thích anh ấy lắm, khi biết anh trai là người giám hộ của em, em vui như được bay lên cao vậy, vô cùng hạnh phúc.Chỉ là, có vẻ anh ấy không có thích em.Nên là, em đã cố gắng thật chăm chỉ, nấu thật nhiều món ngon cho anh anh, cố gắng tự lo cho bản thân để anh không thấy em rắc rối, sẽ thích em hơn một chút, sẽ không làm anh phiền lòng.Tuy là không thích em, nhưng anh vẫn dịu dàng và quan tâm em lắm. Anh cũng giống như ông, tuy hay mắng em ngốc lắm nhưng anh vẫn sẽ cùng ăn cơm, cùng em trò chuyện, cho em nhiều bánh ngọt, dạy em học bài. Và anh ấy còn ôm em nữa, người anh to lắm, bao bọc lấy em, cảm giác thật an toàn, thật vui biết bao.Chỉ là, sắp tới lúc phải rời xa anh rồi. Em thích anh Satoru lắm, không muốn rời xa anh đâu. Nhưng mà em không muốn làm phiền anh, nên là em sẽ ngoan ngoãn đi...May quá, anh Satoru không muốn đuổi em đi.Chết mất, lỡ khóc, nói ra hết mất rồi.Nhưng mà, em thật hạnh phúc.Thích anh Satoru nhất. Siêu siêu thích anh Satoru luôn!9.Hôm đó, Gojo Satoru mua rất nhiều bánh kẹo và đồ chơi đền bù cho Yuuji.Getou Suguru: Há há.Ieri Shoko: Há há.Cuối cùng cũng có ngày thằng Satoru tự vả, thật tuyệt vời làm sao, thật đáng ăn mừng.End//////////////Lấy ý tưởng từ art nhân thú, shotadori của chị Rivershirt.Link artist: https://twitter.com/rivershirt?t=eUOmzw9H4eKlechMQLnAJA&s=09
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com