TruyenHHH.com

Googun Dangun I Ve Met The Devil I Ve Held His Horns

- Gun

Thật bí ẩn khi chiếc tất của Daniel lại lọt vào giỏ đựng đồ của họ. Sao cậu ta lại để trong đó?

Giỏ đựng đồ của Goo và Gun? Chiếc còn lại đâu?

"Đang gặp khủng hoảng à?" Goo hỏi từ cửa phòng tắm, kéo Gun ra khỏi dòng suy nghĩ.

Phần trẻ con trong Gun vẫn còn quay mồng vì đêm mà cả Goo và Daniel cùng hợp tác với nhau để chống lại anh theo cách không gợi cảm nhất (à, có một chút) khiến anh như rơi vào một cuộc chiến, nhưng chiếc tất trong tay đã trấn áp anh lại. Thay vào đó, anh giơ nó lên vào tầm mắt Goo.

“Có thấy cái nào tương tự không?”

Goo nhăn mặt và nhét tay vào túi quần. “Tôi không phải là thám tử truy lùng quần áo trong ngôi nhà này. Việc tìm tất bị mất không phải là việc của tôi trừ khi có thù lao.”

“Cậu có thể đơn giản nói không và biến đi.” Gun ném chiếc tất vào máy giặt đang quay.

“Ôi, cậu vẫn buồn rầu à?”

“Tôi không buồn, đồ khốn. Cút đi, tôi không cần cậu ở đây.” Anh đong chất tẩy rửa. “Tôi chỉ tự hỏi tại sao thằng bé lại bỏ một chiếc tất vào giỏ đựng đồ giặt.”

“Chắc chắn là một cái bẫy sâu xa và gian xảo nào đó, Danny của chúng ta là loại con trai như thế. Đảm bảo không có chút lương thiện nào cả.”

Gun quay đầu lại. “Sao vẫn còn đứng đó? Cút ra ngoài.”

“Tôi đang đợi đi tiểu, bố thằng điên!”

“Mày thật phiền phức.” Gun rít lên khi bật chương trình TV.

Để chọc tức anh nhiều thêm, Goo rên rỉ chán ngắt như thường lệ. Vì cách chống lại sự nhàm chán của họ thường đơn giản, Gun liên kết tiếng ồn với bạo lực và sớm thấy mình thèm khát một cơ thể để tấn công. Nó giống như tiếng gọi bạn tình để chiến đấu. Nhưng anh vượt qua Goo mà không huých vào.

Đầu Gun ngày càng ồn ào với những thứ anh không muốn gỡ rối và nằm xuống để ngẫm, nhưng hôm nay anh cảm thấy vô cùng thèm khát. Vấn đề là, bất cứ khi nào Gun mơ mộng về Daniel bẻ khớp ngón tay và hạ gục bất kỳ tên khốn tội nghiệp nào bằng bạo lực của mình hay xé rách áo và phát điên vì cuộc chiến, thì điều đó hoàn toàn ổn và lành mạnh. Nhưng đôi khi Gun phát hiện mình nghĩ về cách tóc Daniel xoăn lại khi trời mưa phùn, cách cậu quên mất rằng đang có thức ăn ở bên má miệng, cách cậu nhíu lông mày mỗi lần cố gắng bấm điều khiển thành công để một nửa số thiết bị điện tử trong căn hộ của họ hoạt động, cách cậu đi bộ, cách cậu đứng, cách cậu thay đổi tốc độ để tránh giẫm vào các vết nứt và vạch kẻ đường khi họ dạo phố. Gun rạo rực với sự thôi thúc mãnh liệt muốn nhìn Daniel ngồi ngay trên chiếc ghế dài của anh (của họ), sắp xếp đống gối dựa, ăn thứ gì đó, lau miệng, vật lộn với những con chữ, quay đi quay lại, ngáp, chu môi, cười, ngủ. Anh muốn hỏi tại sao cậu lại để một chiếc tất trong giỏ đựng đồ, anh muốn biết cậu nhóc đang nghĩ gì.

Gun tìm chiếc tất của Daniel. Phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp. Anh kiểm tra hành lang và ban công, phòng làm việc, cả hai phòng tắm, rồi bước vào phòng Goo để buộc tội hắn có thể đã trộm cắp. Goo khó chịu theo cách cho thấy bản thân vô tội.

Gun nằm trên ghế dài nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cơ thể anh bồn chồn, nhưng anh buộc nó tuyệt nhiên bất động, tự mình thử thách bản thân, làm thế này hoặc không. Ngay lập tức lãng quên, anh nắn những chiếc xương ở cánh tay đã được cố định từ lâu. Ký ức mãnh liệt vẫn còn nhưng mờ nhạt dần theo ngày tháng, khiến Gun khao khát khoảng thời gian khi những giấc mơ giữa ban ngày được tạo nên từ sự buồn tẻ và cơn đau dễ chịu.

Gun lần nữa tìm chiếc tất, mắt nhìn đồng hồ; Daniel vẫn đang làm bài kiểm tra. Thằng bé sẽ làm mẹ mình tự hào. Cậu sẽ làm Gun tự hào, người hơn bất cứ thứ gì muốn tìm ra những lý do hợp lý để khen ngợi cho tới khi cậu bé nóng bừng và bực bội, sự tự hào nhút nhát chuyển thành sự tự hào kiêu ngạo, thành sự táo bạo điên rồ mà có thể làm Gun gãy tay lần nữa.

Vậy là Daniel ở trường và đang cố gắng hết sức. Nhưng Gun đang ở nhà và nhớ Daniel. Anh nhớ Daniel. Đó là một vấn đề chết tiệt.

“Cậu lấy tất của nó." Gun gầm gừ đá tung cửa phòng Goo lần khác và làm bừa bộn căn phòng hắn để tìm kiếm sự giải thoát khỏi những suy nghĩ. Anh cần điều này kết thúc, anh không thể đối phó với những nhận thức xâm phạm này. Việc vật Goo vào tấm thảm Ba Tư của hắn và bị hắn ta đấm sẽ đỡ hơn, nhưng đó chỉ là miếng băng dính trên vật tổ đổ nát từ đồ nội thất có nhiều hình dạng và kích thước khác nhau.

Goo quỳ gối nghiến bên thận, liên tục trao nhau những cú đánh như thể đó là đống bom mà họ ban tặng với hy vọng nó sẽ phát nổ sau khi buông khỏi đôi tay của chính họ, nhưng ngòi nổ vẫn tiếp tục cháy.

"Mày thậm chí còn không tìm nó, đồ điên!" Goo hét lên, cố gắng đá Gun ra khỏi người. Đúng vậy. Hắn ta đúng. Gun không tìm kiếm chiếc tất.

"Mày lấy cắp nó, nó ở đây, không đâu khác.", Gun giải thích cơn khát máu của mình, nhìn Goo như đang đợi hắn chấp nhận và anh sẽ lao vào; chiến đấu với tôi, tôi cần nó, mày nợ tao những thứ này. Nhưng Goo đảo mắt ngã ra sau và tiếng thở dài khổ sở của hắn đã chấm dứt mọi chuyện.

.

Gun dập điếu thuốc thứ tư khi DG và Crystal xuất hiện sau cuộc họp kinh doanh. Anh tiếp tục lái xe qua con phố, không để ý đến cuộc nói chuyện ở ghế sau, tâm trí cứ liên tục trôi dạt vào đống viễn cảnh đầy Daniel ngay cả khi anh cố làm phân tâm bằng cách đếm có bao nhiêu chiếc xe, có bao nhiêu người mặc đồ đỏ.

"—ght, Gun?"

"Hả?"

“Tôi hỏi là anh có đồng ý không.” Crystal nói, nhìn thẳng vào mắt anh qua gương chiếu hậu.

“Về chuyện gì?” Gun hỏi, đột nhiên nổi giận. Anh rẽ hướng mà khó có thể gọi là an toàn.

“Thôi bỏ đi, anh bị sao thế?” cô cau mày.

“Cậu cãi nhau với Goo về vấn đề quan trọng gì đó à?” DG thăm dò nhưng Crystal chỉ lắc đầu.

“Không đâu. Goo không làm anh ấy trở thành thế này đâu.”

“Giữ cái cương ngựa chết tiệt của hai người lại đi*” Gun quát, không rời mắt khỏi con đường, “Tôi không được trả tiền để tán gẫu, hôm nay đúng là như cứt.”

Anh không kiểm tra, nhưng DG và Crystal chắc chắn nhìn nhau khó hiểu.

.

"Không đùa đấy chứ? Gun, cậu có bệnh thật à? Nói chuyện với tôi đây này thằng chó.”

“Biến đi hộ.” Gun rên rỉ trên giường, kín đáo nhét điện thoại xuống dưới gối mặc dù đã bị bắt. Goo tựa vai vào ngưỡng cửa, nhíu mày giả vờ lo lắng và hít một hơi thật sâu.

“Cậu nghiện thật rồi. Cậu có hiểu mình bây giờ khiếp đảm thế nào không? Cậu đang làm phiền thằng nhóc bằng tin nhắn. Nó đang ở trường!"

“Tôi không nhắn tin cho nó, chết tiệt! Cút."

“Tôi thề thằng nhóc đã biến cậu thành một người mà cậu chưa từng trước đây.”

“Daniel thậm chí còn không ở trường.” Gun nghe thấy chính mình nói, hoàn toàn phớt lờ lời chỉ trích của Goo. “Thằng nhóc phải hoàn thành bài kiểm tra rồi.”

Goo phát ra tiếng động khiến Gun ứa gan đến mức bật dậy.

"Cậu lên cơn vì nó chưa chủ động à, kiểu như, liên lạc với cậu ngay khi rời khỏi ghế?"

"Đéo phải." Gun nói. Anh ghét cách mọi chuyện diễn ra. Thực tế, giọng anh nghe thật thảm hại ngay lúc này.

"Thế thì sao?" Goo hỏi. Việc hắn thậm chí còn không có vẻ thích thú khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn nhiều. Gun phải mất một lúc để cân nhắc xem có nên đuổi Goo ra khỏi phòng hay trút bớt cơn bão đang sôi sục lên người hắn không.

"Thằng bé đã rời trường ít nhất một giờ rồi."

"Cả một giờ sao?!" Goo né tránh. "Gun, có lẽ nó đang lừa dối cậu đấy! Với ít nhất một nghìn người! Ôi trời, cậu định làm gì, cậu sẽ làm gì đây, Gun?"

Gun vứt Goo ra khỏi phòng.

Vài giờ lại trôi qua, Gun buộc nuốt lòng tự trọng vì cơn giận.

"Chào, Gun! Chào!" Giọng Daniel phấn chấn. Có tiếng nhạc và nhiều người ở phía sau. Gun nhíu mày.

"Này." anh khàn giọng, nhận ra sự tương phản trong giọng nói của họ. Nhưng anh cố:

"Thế nào rồi?"

"À, anh biết đó, mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp, nhưng anh không biết được đâu. Em đang cực kì phấn khích! Em không có thời gian để nghĩ nhiều, vừa mới tan học là bạn đã lôi em đi cùng."

Gun ghét nó anh ghét điều này. "Cậu đi cùng bạn bè?"

“Vâng! Tụi em đang ở nơi gọi là — cái gì ấy nhỉ, Zack? Volts? — Tụi em đang ở Volts. Em cũng không biết sao lại vào được.” Daniel có vẻ rất vui.

Gun nhếch mép cười mặc dù hàm răng của anh đang ngứa ngáy muốn nghiến ken két: “Sẽ có thời gian cho tôi chứ?”

“Uhh—”

Mẹ kiếp cái địt con mẹ nó. Gun không đi lại quanh phòng mà chỉ ngồi trước bàn làm việc. Anh lắng nghe kỹ những người xung quanh giọng nói của Daniel khi cậu nói, câu chữ của cậu giờ vô nghĩa.

“Em nghĩ là… Em muốn ở cùng bạn bè tối nay. Được không? Ý em, em đã không gặp họ một thời gian vì quá bận rộn với việc học và, và anh, ưm, và chuyện thi cử đã đưa chúng ta gần nhau. Nhưng ngày mai có thể, được chứ?"

“Ừ, chắc chắn rồi.” Gun không thể tin được. “Có thể, có lẽ vậy.”

“Tuyệtt! Em cứ tưởng anh sẽ giận em.”

Gun khịt mũi, xoa nhẹ thái dương dưới kính râm bằng hai ngón tay, tránh xa micrô.

“Nghe có vẻ cậu không hiểu rõ tôi lắm."

“Em thấy anh thích giữ nguyên như vậy hơn, Gun.” Daniel nói, giọng hạ thấp ngay cái tên. Cậu không muốn bạn bè biết. Thông minh.

“Cứ vui vẻ đi, Daniel.” Giọng Gun đều đều. Anh không thể tin mình đã cố tìm chiếc tất đó cho cả đôi.

.

“Sao cậu không chịu hiểu? Ý tôi là - giòn bên ngoài. Ẩm ướt bên trong. Khiến, khiến nó—”

“Đừng nói ẩm ướt.” Gun lẩm bẩm nhét ly vào tay Goo trước khi ngồi lên đùi hắn một cách thoải mái như đang say rượu. Lần này Goo không bận tâm, đặt tay ra sau eo Gun và bận rộn với cosmopolitan được pha chế cẩu thả.

“Ẩm, ẩm ướt, ẩm ẩm.” giọng hắn dõng dạc làm Gun phàn nàn. “Trời ạ, đồ uống của cậu hồi đầu cũng ổn nhưng giờ, hức giờ khác mẹ gì súp.”

"Vậy thì làm cái mới ngon hơn đi." Gun thốt trên ly của mình. Áo anh được vén lên đủ cao để có thể cảm nhận lòng bàn của Goo đang lướt trên da mình.

"Và ngay tại đây, tôi để cậu mix đồ uống để cậu tưởng bản thân mình quan trọng lắm" Goo cười khúc khích như thể đang trong tâm trạng tốt, "vì rõ ràng nó không phải vậy."

Gun nhấp một ngụm cay đắng và tiếp tục nhìn chằm chằm vào bức tường mà chiếc ghế dựa vào. Daniel đã nhắn tin cho anh vài lần, thậm chí còn gửi ảnh selfies. Gun không trả lời, nhưng anh từ chối thừa nhận mình nhỏ nhen đến mức nào. Thậm chí còn không phải là ghen tị, bởi Daniel quá thích anh đến nỗi hầu như không hướng mắt về bất kỳ ai khác hay dễ dàng cương cứng nếu Gun đọc được nửa đầu của bảng chữ cái. Nhưng, thằng bé không ở đây. Và Gun muốn nó ở đây. Và đó là vấn đề của tình dục.

“Sao im lặng thế? Nhận ra điều gì à?” Goo hỏi, đẩy Gun ra chút để có thể nhìn đối phương. Đó là sức mạnh của rượu; Goo sẵn lòng nhìn anh từ khoảng cách gần như vậy và việc hắn luồn ngón cái qua thắt lưng Gun không còn bị coi là ngòi nổ cho vụ bê bối. Hai chân dang rộng trên cặp đùi ấm áp của Goo, Gun nhìn chằm chằm xuống hắn với khuôn mặt mà anh hy vọng là trung lập, nhưng anh nhận ra lông mày mình đang nhíu lại.

“Đừng nghĩ rằng cậu biết mọi thứ ‘về mọi thứ’” Gun cảnh báo, uống cạn ly thứ một nghìn của mình.

“Hả, gì chứ? Tôi chỉ phát hiện ra dấu hiệu hối hận từ cậu.” Goo cười toe toét. Gun chế giễu, nghiêng người ra xa để đặt ly lên bàn cạnh nhưng nó hơn tầm với của anh. Vì vậy anh ném nó, và tất nhiên vỡ thành từng mảnh. Gun ngả người ra sau, hai bàn tay đặt lên vai Goo làm điểm tựa.

“Điều duy nhất tôi hối hận là ngồi đây với cậu.” anh thì thầm, say xỉn, buông thả.

“Tôi ước mình hối hận về Dan… Daniel. Nhưng nó lại không, Goo, không có vấn đề gì cả.”

“Nah, bruh.” Goo nhẹ nhàng nói, đầu tựa vào lưng ghế. Cách hắn nhìn vào Gun quá sắc bén, mặc dù Gun chắc chắn đã mạnh tay với đống đồ uống pha chế. "Cậu nghĩ tôi ghen tị hay gì đó sao? Đó chỉ là một phần trong ảo tưởng to lớn của cậu thôi anh bạn à. Đâu phải tôi ngồi lên đùi cậu đâu đúng chứ? Là cậu tự tìm đến ngồi trên đùi tôi."

Một làn sóng tức giận ập đến cùng với đống tác dụng phụ trêu người của nó; Gun túm lấy cổ áo Goo, áp sát mặt xuống gần hắn.

"Mày thích thế." Gun đảm bảo, hàm răng sắc lẽm chạm vào thái dương Goo.

"Mày thích nó nhưng chưa từng nói ra. Mày chờ đợi tao mò đến với mày để mày không biến thành tên đó. Để cuối cùng mày chỉ bị gắn mác là chơi đĩ thôi." Anh có thể thấy đôi mắt của Goo ẩn sau hàng mi. Tên khốn đẹp trai chết tiệt.

"Nhưng Goo" Gun thở dài, một lần nữa nghiêng người hơn khi Goo đẩy ngực anh để tạo không gian cho ly cosmopolitan mà hắn đưa lên môi Gun. Trước sự xấu hổ xa vời của hắn, Gun nghiêng đầu về phía ly mà không hỏi thêm và uống cạn những gì Goo rót. Hoàn thành, anh lau miệng và tiếp tục cúi sát thực hiện cái bẫy tuyệt vời: "Nếu tôi không bao giờ đến với cậu thêm lần nào nữa thì sao?"

Vì Goo im lặng nên Gun nghĩ rằng bản thân đã tóm được hắn. Nhưng Goo cũng ném ly của mình đi, để có thể dùng cả hai tay ôm eo Gun, siết chặt nó trong một cú khiến hơi thở anh như nghẹn lại.

"Hứa nhé?" Goo hỏi, và Gun đau điếng. Anh đau đến mức phải chuẩn bị sẵn câu trả lời khi hắn cũng chịu buông.

"Ừ."

.

Chuyển động mờ nhạt, nhưng Gun thấy mình đang nằm trên chiếc ghế vải bạt dài với Goo lơ lửng trước mắt. Thế giới quay cuồng và những suy nghĩ của anh đã trôi tuột khỏi thực tại. Anh chỉ nhìn thấy Goo. Hai Goo.

“Mày say đến mức nào vậy?” cả hai Goo hỏi.

Gun xoa mặt. “Nhiều.”

“Say nhiều lắm à?”

“Ừm…”

Goo vỗ vào má anh. Giống cái chạm nhẹ hơn, thì phải.

“Chẳng trách với tốc độ mà mày hạ gục đám đó. Như một người đàn ông đang trong bờ vực tuyệt vọng."

“Im lặng đi.” Gun thều thào, vô tình chăm chú nhìn Goo cởi cúc áo. Cúc áo của Gun. Hắn cởi cúc áo sơ mi đang cài nút của Gun cho đến khi cả hàng nút đã được cởi toàn bộ. Goo cúi đầu xuống và Gun có thể cảm thấy tóc hắn châm chọc làm nhột nơi cằm cùng hơi thở nóng hổi làm bỏng da anh.

“Mày đang làm cái quái gì vậy...” Gun càu nhàu như có tảng đá đè nặng không cho di chuyển. Cả người anh ngứa ran. Ai đó vừa rên.

“Tiếng say xỉn của mày lại trở lại rồi.” Goo nhạo báng nhưng Gun quá chú tâm vào cách cái miệng ướt át đó nói chuyện với vết sẹo trên ngực anh. Chúa ơi. Hắn đang làm gì vậy. Goo chưa từng thực sự làm thế.

“Goo.” Gun thốt lên. Anh co giật, cảm giác thật tuyệt. Nhưng Goo không trả lời.

“Goo,” anh thử lại.

“Chết tiệt— Cái gì cơ?” Mắt họ chạm nhau, có lẽ vậy. Gun không chắc lắm. Anh rất buồn ngủ, nóng bừng và hưng phấn, và anh muốn đòi lại ít công lý.

“Cậu đã hôn tôi. Lần đó.” Gun nói lắp bắp. Anh nhắm mắt lại nhưng tâm trí vẫn ở đây, không sao cả.

“Đéo gì thế? Tao không làm thế.” Goo cười, nhưng Gun lắc đầu.

“Không, không, cậu đã làm thế…”

“Ôi Gun.” Goo nói, nhẹ bẫng, khiến bên trong quần và khoang ngực Gun chuyển động cùng lúc. Goo dùng ngón tay cái chạm vào cằm và môi anh dịu dàng đến mức tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ khiến nó tan vỡ. Anh liếc nhìn, nhưng chỉ thấy sự giễu cợt. Những lời hắn nói đâm thẳng vào xương tủy Gun: “Lý gì tôi lại muốn hôn cậu?”

Đúng.

Gun nhắm mắt lại. Đúng.

Hơi thở biến mất khỏi khuôn mặt anh và đi xuống cổ rồi đến tấm thân trần trụi. Gun có thể cảm nhận cái miệng tham lam trên da thịt để lại những vệt ướt khắp nơi mà chiếc áo không còn che phủ nữa, hàm răng nhay mút thử độ đàn hồi, đôi môi ấn nhẹ sau khi cắn tái nơi kia. Cơ thể anh cảm thấy dễ chịu nhưng Gun thì đau đớn tột cùng. Goo không nói một lời nào.

Trước khi cơn lốc đen êm ả cuốn lấy anh, Gun tìm thấy gáy Goo dưới lòng bàn tay.

.

- Goo

Anh không muốn dậy. Không phải hôm nay, thậm chí cũng chẳng phải ngày mai. Đêm qua Goo lại làm hỏng chuyện, và mặc dù anh biết mình đang mặc bộ giáp có tên là Gun-sẽ-không-nhớ-bất-cứ-gì nhưng Goo vẫn nhớ! Một lần nữa anh lại mắc kẹt trong tình huống mà anh không thể biến Gun thành vật tế thần, và đó là một trong ba kịch bản đứng top đầu trong danh sách những thứ kinh dị đối với Goo.

Và nó - nó không như đây là lần đầu tiên. Nó không phải anh chưa từng chủ động trong thói quen quan hệ tình dục đáng thương này, anh chỉ, anh chỉ thích làm thế khi Gun không ở đó để châm chọc những thứ anh làm. Và nghe này, nó không giống như anh có thú vui kìm nén với một người qua chai rượu, không, đó là vì Goo đã bận rộn cả ngày. Và bây giờ bất cứ khi nào anh quan hệ với các cô gái, lại có một thằng nhãi con kì lạ chạy quanh nhà như một con chồn, phá hỏng cuộc phiêu lưu gợi cảm của Goo.

Vậy nếu đôi khi anh hơi bị dồn nén và đột nhiên có cơ thể ấm áp lả lướt trên đùi anh thì sao? Anh có sai khi chủ động làm dịu nỗi đau cho cả hai không? Đó không phải điều hay để làm à? Chúa ơi. Con người làm những điều này trở nên khó khăn. Hãy học cách sống một chút đi.

Goo ôm gối và giấu miệng vào đó. Chiếc TV trong phòng anh đang ở mức thấp để không cảnh báo bất kỳ kẻ săn mồi nào.

Đêm qua, anh cũng đau đầu không kém. Anh hôn mọi người mọi lúc, chỉ trừ Gun. Chỉ là trò đùa. Nếu anh buộc phải làm — nếu Gun nhớ ra bất cứ điều gì — Goo chỉ cần làm cho nó trở nên vô nghĩa, nói rằng chiếc ghế khá nhỏ và mình cần đánh một giấc, và không, anh không liếm ngực Gun hay thưởng thức những đường cong hoặc mút xương sườn Gun bằng môi mình hết lần này đến lần khác như con chó đang đói khát cần bàn tay dịu nhẹ hoặc cần áp má vào ngực Gun để mạch đập bản thân ổn định và hơi thở trở nên đều đặn.

Điều ngạc nhiên là Gun vẫn nhớ về nụ hôn, và gã chỉ nói về nó cho đến khi say khướt. Nếu cậu ta nhớ lại đêm qua thì sao? Và điều tệ nhất là nếu gã nhớ lại lời đe dọa của chính mình sẽ không bao giờ đến với Goo nữa thì sao? Có quá nhiều thứ để giải quyết.

Goo cảm thấy trống rỗng. Anh ớn lạnh, buồn nôn, như đang lên cơn sốt. Không còn nơi nào an toàn trong tâm trí anh, mọi ngóc ngách anh cố gắng trốn đều mọc ra những chiếc răng cắn mạnh đuổi anh đi. Nếu Gun không đến với anh thì có chuyện gì? Và Goo bị làm sao khi lại cảm thấy tệ vì một điều như thế? Không phải đó là điều anh muốn sao? Nạn nhân ngay trong chính ngôi nhà của mình, sự thật là vậy.

Đổ lỗi cho cơn say. Cho vị trí của các vì sao, cho chu kỳ mặt trăng, cho tử vi và năm nhuận.

Gun không gõ cửa, gã tự tiện mở ra. Goo cuộn mình chặt hơn dưới chăn, mắt dán vào TV.

"Sao không đánh thức tôi dậy? Tôi đã ngủ trong phòng tắm đấy thằng chó." Giọng Gun khàn khàn, như thể lời nói của gã được kết nối với nhau bằng một loại bùn nào đó.

"Tôi không phải bảo mẫu của cậu, tôi không rảnh đến mức theo dõi cậu đi đâu từ giường ra ngoài." Goo hướng phía TV nói.

"Tôi luôn đỡ cậu đến ghế dài hoặc thứ gì đó nếu cậu ngất xỉu trên sàn..." Gun trả lời.

"Không phải lúc nào cũng vậy! Tôi cũng đã thức dậy trong phòng tắm mấy lần." Goo nói, cuối cùng cũng đứng dậy chỉ để thấy Gun vẫy tay khinh thường khi quay đi.

"Đáng đời."

“Gun” miệng Goo gọi, bộ phận khốn khiếp trên mặt đã phản chủ. Gun dừng lại và quay đủ chậm để tránh cơn say trào lên. Gã trông thật thảm hại, không mặc áo, tóc dựng đứng và con mắt chỉ còn là đường kẻ. Goo mừng vì không để lại bất kỳ dấu vết nào trên người gã.

“Tôi đã bỏ chiếc tất vào cái giỏ đựng đồ. Chiếc tất của Dan.” anh nói. Gun dành thời gian để tìm hiểu xem anh đang nói về cái quái gì. Khi nhận ra, gã hơi nhướng mày.

“Tại sao?”

Goo nhún vai. “Vừa xong, vừa tìm thấy và bỏ vô, không nghĩ nhiều. Cậu làm cho nó thành vấn đề lớn. Có lẽ bây giờ nó đang đi tất theo kiểu kì dị, có thể là một trong những đôi tất của cậu.”

Gun nhìn chằm chằm vào hư không, quá mệt mỏi và vẫn chưa tỉnh táo. Cái nhìn này rất hợp với gã.

“Hầy” cuối cùng gã nói. “Uống cà phê.”

Gun đã đi rồi, và Goo tin rằng lần này anh đã tránh được viên đạn. Bây giờ anh chỉ mong thuốc giải độc có thể chế ngự vết bỏng dưới da mình.

____________________

Alo!Alo!!

Thông báo với mọi người, fic đến đây đã kết thúc. Như lời mở đầu mình có nói fic này đã bị drop từ năm ngoái.

Mình thích nó lắm và tiếc vì đang ở đoạn cao trào nhưng cũng may mắn có Mina_Tsuki mới có thể đọc lại một lần nữa.

Toàn bộ fic đều là dịch thô không được mượt gì nhưng các bạn vẫn đọc, theo dõi và vote đến chap hiện tại.

Cảm ơn mọi người nhiều lắm🥰

Sắp tới có thời gian mình sẽ dịch tiếp con fic đã khiến mình lọt hố DanGun, mong nhận được sự ủng hộ từ mn❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com