TruyenHHH.com

goodnight, dear ; mười tám, hai

chúc em ngủ ngon, tình yêu của anh

l_stinword

văn xuân ngồi trên ghế sofa, chăm chú đọc mấy trang cuối cùng của cuốn sách, ngoài trời chiếu trọi vào căn phòng mấy tia nắng vàng cam, rồi cũng bắt đầu nhá nhem tắt nắng. em đảo mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, trong lòng thầm đoán xem gã bạn cùng phòng bao lâu nữa sẽ về đến nhà, không biết là em sẽ đọc xong cuốn sách này trước hay là người kia sẽ về trước. đọc thêm được vài trang, đến những dòng chữ cuối cùng trên trang giấy, ngoài cửa căn hộ vang lên tiếng lạch cạch mở khóa, rồi cánh cửa cũng chầm chậm mở ra. văn xuân cũng vì tiếng mở cửa mà quay đầu lại nhìn, trong lòng thầm nghĩ lạ thật, vì gã bạn cùng phòng của em hôm nay còn nói rằng quên mang chìa khóa nhà, mà dẫu hắn ta có mang chìa khóa thì cũng chẳng bao giờ tự mở cửa như thế. bởi thói quen ỷ lại của văn toản nên hắn sẽ luôn gõ cửa đợi em mở cửa giúp hắn, vì biết chắc em luôn ở nhà đợi hắn về, muốn vừa về đến nhà đã nhìn thấy em đầu tiên, muốn ôm em trước tiên, thế mà hôm nay lạ lùng thế nào hắn lại tự mở cửa. em quay lại nhìn thấy người kia có chút mệt mỏi đang cởi giày, rồi hắn cũng quay lại, nhìn quanh một vòng, tầm mắt vừa vặn dừng lại nhìn chằm chằm vào em, không khí lúc này mới càng kỳ lạ hơn.

"xuân!?", giọng người kia ngạc nhiên và hốt hoảng, vội vàng đi lại gần ghế sofa nơi em đang ngồi.

"sao lại nhìn em như thế?", em hỏi khi thấy hắn nhìn em có chút kỳ lạ, không giống mọi ngày. dù vẫn là dáng vẻ đó, vẫn là người mà em yêu, nhưng văn xuân lại cảm giác người đứng trước mặt em lúc này không phải, không giống hắn. em không biết nữa, chỉ là em cảm thấy như thế.

văn toản vội vàng để túi đồ ăn tối lên bàn, rồi đi đến ôm chầm lấy em. văn xuân vì bất ngờ cộng với lực mạnh từ cái ôm của hắn mà có chút choáng váng. hắn ôm em chặt đến mức thấy khó thở, đến mức em cảm nhận được người hắn bắt đầu run lên và gắt gao nắm lấy lưng áo của em. cảm thấy người kia có vẻ không ổn, em nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy người kia, vuốt ve tấm lưng rộng

"có chuyện gì sao?"

"xuân", giọng người nọ đã chẳng còn ngạc nhiên và hốt hoảng nữa, chỉ còn lại một giọng nói run rẩy như sắp vỡ ra, khẽ khàng liên tục gọi tên em, như sợ rằng em sẽ ngay lập tức biến mất trong vòng tay hắn.

nguyễn văn toản cũng không ngờ rằng có thể ôm em, không ngờ rằng cảm giác có thể chân thật đến thế này. nếu tất cả chỉ là tưởng tượng của hắn, hoặc chỉ là một trong hàng nghìn giấc mơ của hắn vì nhớ em thì cảm giác chẳng cần chân thật đến thế. vì em luôn biến mất ngay khi hắn vừa kịp chạm vào, để lại hắn một mình tưởng chừng như lại một lần nữa rơi xuống đáy vực sâu. thế mà hôm nay hắn có thể ôm em như thế này, cảm nhận được sự ấm áp, có nhịp đập từ em và em trong lòng hắn còn có thể vuốt lưng hắn, nhẹ nhàng hỏi han hắn. dù là mơ hay tưởng tượng cũng được, hắn thật sự lo sợ rằng em trong vòng tay hắn rồi cũng sẽ biến mất, hoặc hắn buộc phải tỉnh giấc.

"đừng biến mất nhé, ở lại với anh dù chỉ một chút thôi, anh... xin đấy"

"anh sao vậy?"

"nếu lúc này em lại biến mất, anh thật sự không thể tiếp tục nữa đâu", vì quá chân thật đến thế này nên hắn càng sợ việc em sẽ biến mất. hắn chẳng biết làm gì ngoài việc cố giữ em lại, giọng hắn bắt đầu run rẩy rồi vụn vỡ, cả cơ thể hắn bắt đầu căng cứng vì cố giữ những tiếng khóc vào trong. nhưng không thể, những tiếng nức nở, rên rỉ đau đớn vẫn cứ thế thoát ra ngoài. nước mắt cũng đã nhanh chóng tràn ra khỏi khóe mi, chầm chậm thấm vào vai áo em. thế mà tay hắn vẫn ôm chặt lấy em không buông lỏng dù chỉ một chút. "anh nhớ em, nhớ em rất nhiều"

văn xuân lúng túng chẳng biết làm gì ngoài việc ở yên trong vòng tay của người kia. khi cảm nhận được bả vai mình ẩm ướt và ấm nóng lên vì nước mắt của văn toản, trong lòng em khó chịu như bị con mèo nào đó với móng vuốt sắt nhọn cào vào, em cảm thấy đau lòng. văn xuân liên tục xoa đầu và vuốt lưng cho hắn, người vẫn đang cố ôm chặt lấy em.

"ngoan nào, ngoan", em phải dùng hết sức, ôm lấy vai người nọ đẩy ra, cố nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm vì khó thở và còn vì người kia thấy em cử động liền giữ chặt em lại, văn xuân phải nhẹ giọng nói với hắn rằng, "để em nhìn anh một chút đi"

sau khi thành công đẩy người kia ra một chút, em thấy một văn toản thật khác, trưởng thành và già dặn hơn, đã chẳng còn má bánh bao mềm, cằm lúng phúng râu, mắt trũng sâu và quầng thâm mệt mỏi. văn xuân ôm lấy mặt người kia, nhẹ nhàng lau đi nước mắt vẫn chảy dài lấm lem trên mặt, tay còn lại vuốt vuốt mấy lọn tóc ngắn của người kia, thở dài một hơi thật khẽ

"sao lại khóc chứ", em ôm lấy hắn, nhẹ nhàng và cẩn trọng, chầm chậm đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn từng nhịp để người kia bình tĩnh lại. "nhớ em lắm sao?"

"đã rất lâu rồi, kể từ ngày hôm đó, anh chẳng còn được ôm em thế này nữa", người trong lòng em ra sức gật đầu, còn hôn nhẹ lên vai em.

"vậy ở đó chúng ta đã chia tay sao?"

"không", lần này văn toản chủ động rời khỏi vòng tay em, chạm tay nhẹ lên mặt em, rồi tham lam hôn nhẹ lên môi, không giải thích rằng vì sao ở đó không thể ôm em như thế này nữa, chỉ nói rằng "vậy ra là ở đây vẫn còn có em"

"vậy... toản đến từ tương lai sao?"

"không, chỉ là một thế giới không có em thôi"

ra là vậy, người trước mặt vẫn là nguyễn văn toản, dù có trưởng thành hơn, nhiều tâm sự và ảm đạm hơn nhưng vẫn là người đó, vẫn trong hình bóng và dáng vẻ mà em yêu thương. hóa ra khác biệt nằm ở chỗ, hắn đến từ một nơi chẳng còn em bên cạnh nữa.

"anh có làm em sợ không?", hắn hỏi, sau khi bình tĩnh lại và uống một chút nước, tay bắt đầu bày biện túi đồ ăn đã mua về, "anh cứ nghĩ như mọi ngày nên chỉ mua một phần"

"em hơi bất ngờ, nhưng không sợ", em cũng bắt đầu dọn đồ ăn ra bàn, cũng chỉ là vài món đơn giản vừa mới hâm nóng lại, "đổi không, ở đây em nấu ăn không tệ đâu, ăn được đấy". mà thôi không cần văn toản trả lời, em đã cầm lấy đồ ăn trong tay hắn đi vào bếp để hâm nóng lại.

"ở đâu thì toản vẫn là người yêu của em mà, em không sợ đâu"

nguyễn văn toản ở đó, một thế giới khác chẳng còn em, đã giải nghệ và sắp hoàn thành các chứng chỉ để trở thành huấn luyện viên. nhưng dù ở bất kỳ thế giới nào, em và hắn vẫn yêu nhau. chẳng hiểu vì sao, khi biết được điều đó em lại chẳng thể ngăn khóe môi mình nâng lên

"vui vì chúng ta vẫn yêu nhau sao?"

văn xuân gật đầu. bỗng dưng em nhớ lại ngày hôm đó, sự xuất hiện của văn toản và cái ôm của hắn ở mỹ đình luôn là một điều vô cùng đặc biệt với em, giống tia nắng rực rỡ chiếu rọi xuống thế giới u tối, xám xịt của em. khoảnh khắc hắn ôm chầm lấy em giữa mỹ đình rộng lớn, trong tiếng hò reo, tiếng kèn vuvuzela inh tai, giữa một vùng trời đỏ rực cờ đỏ sao vàng, vào giây phút em và hắn đều là chìm vào niềm vui chiến thắng. hắn ôm chầm lấy em, ngay khoảnh khắc đó chân em chẳng thấy đau nữa, xung quanh cũng chỉ còn lại tiếng nhịp tim của hắn đập rộn ràng bên tai. chẳng cần nói gì cả, ngay khoảnh khắc đó em nhận ra, hắn chẳng cần nói thêm bất kỳ lời tán tỉnh nào nữa, em đã tự rơi vào lưới tình của hắn rồi.

ở đó, em và hắn cũng đã sống chung một nhà, nhưng em nấu ăn dở tệ nên toàn là văn toản nấu ăn.

"em nấu ăn ngon thật đấy, chẳng bù cho xuân... ở đó"

"tệ lắm sao?"

"món duy nhất xuân nấu mà anh có thể ăn được là trứng ốp la đấy, nhưng lúc nào cũng vỡ lòng đỏ và cháy xém cạnh ngoài"

"toản... ở đây cũng không hơn đâu ạ, nấu mì gói cũng không xong"

đến khi cả hai đã nằm bên cạnh nhau, trên chiếc giường quen thuộc, em nghe thấy tiếng người kia thở dài rồi ôm chầm lấy em một lần nữa, rồi dụi đầu vào vai em, hít một hơi thật sâu.

"dù ở đâu thì xuân vẫn thơm mùi em bé", một lần nữa hôn lên vai em, trước khi hắn choàng tay sang để em gối đầu lên tay hắn, cả hai nằm nhìn nhau một lúc lâu chẳng nói gì.

"thế... vì sao ở đó không có em nữa vậy?", văn xuân cuối cùng cũng không giấu được tò mò. em còn nghĩ ở đó em và hắn chia tay nên mới không bên nhau nữa, nhưng hắn đã nói là không phải, vậy thì tại sao em lại không ở bên hắn nữa, vì dù ở đâu em cũng sẽ yêu hắn nhiều như vậy, dẫu cho đã bị đảo ngược vài thứ. em chắc chắn sẽ không bỏ hắn ở lại một mình, cô độc và đau đớn như thế.

"sẹo trên chân em..."

"không biết ở đó thế nào, sẹo này là từ chấn thương hồi sea games đấy"

"ở đó cũng vậy, xuân cũng chấn thương ở sea games, sẹo còn dài và đáng sợ hơn thế này"

"ở đó em cũng chấn thương sao?"

hắn gật đầu, ở đó em cũng chấn thương ngay trận bán kết, cũng tiếc nuối bỏ lỡ chung kết sea games và vòng chung kết u23 châu á giống hệt ở đây. khác nhau một điều, văn xuân ở đó còn chấn thương nặng hơn thế này, sau pha va chạm liền bất tỉnh phải lên xe cứu thương rời đi ngay khi trận đấu vẫn đang diễn ra.

"thế em có tiếp tục thi đấu được không?"

"được chứ, em trở lại thi đấu tỏa sáng ở câu lạc bộ hà nội, trở thành cái tên chẳng thể thiếu những lần hội quân đội tuyển quốc gia", hắn kể với giọng nói chẳng giấu được niềm tự hào dành cho người hắn yêu.

"ước gì ở đây em cũng có thể như thế", vì ở đây chân em còn chưa khỏi hẳn, chưa thể chạy nhanh được.

"sẽ làm được thôi, vì xuân của anh ở đâu cũng giỏi mà", hắn cúi xuống hôn lên tóc em, khích lệ tinh thần có vẻ hơi chùng xuống một chút của người nhỏ hơn.

"nếu biết em lo lắng nhiều đến thế, anh đã chú ý đến em nhiều hơn, đã không để em chịu đựng một mình những đêm trở trời, đã không chỉ ôm em mà là xoa bóp chân cho em, trò chuyện với em nhiều hơn"

năm đó, trời vào đông sớm hơn mọi năm, cũng lạnh hơn mọi lần, cái giá lạnh của mùa đông năm ấy làm buốt cả những khớp ngón tay, làm cái chân đau của em cũng bắt đầu đau nhức, rồi chấn thương tái phát. có điều văn xuân ở đó thì cứng đầu lắm, chẳng nói cho hắn biết, chỉ một mình chịu đựng, cố thi đấu bình thường, nghĩ rằng cố chịu đựng đến hết giải aff sắp đến chắc cũng được. nhưng chấn thương tái phát cộng thêm va chạm với cầu thủ khác trong trận đấu cuối cùng trước khi hội quân đội tuyển khiến chấn thương của em nặng hơn, phải nhập viện điều trị và phẫu thuật, nên bỏ lỡ aff cup, và những giải còn lại. không chỉ vậy, chấn thương khá nặng, khả năng em có thể quay lại thi đấu gần như chẳng còn. lúc đó văn toản cũng có tên trong danh sách đội tuyển, nên phải lên hội quân với đội, không ở bên cạnh. mùa đông hà nội năm đó giống như một cái cớ để cả văn toản và chính em đổ lỗi, vì đã khiến em đau đớn đến gục ngã, vì đã lạnh lẽo hơn mọi năm. lê văn xuân ở đó giải nghệ ngay sau khi xuất viện, ngoài cái chân đau nhức hơn vào những ngày trở trời, những lần vận động mạnh thì tâm trạng cũng tệ hơn hẳn. dẫu hắn vẫn ở bên cạnh, nhưng tâm trạng của em vẫn từ từ rơi xuống đến tận cùng, chẳng thể vực dậy. nhạy cảm đến mức hắn phải đem hết huy chương của cả hai về nhà bố mẹ ở hải phòng, nhất là huy chương vàng aff cup năm đó; chẳng thể nói chuyện với nhau được đến câu thứ mười vì lúc nào kết thúc cũng là cãi vã, cũng là em rơi nước mắt rồi bỏ đi vào phòng, khi nào cũng là tiếng đóng sầm cửa phòng. em chẳng còn muốn thức dậy vào mỗi buổi sáng, chẳng cảm nhận được gì, cũng chẳng muốn làm gì nữa, linh hồn như thể bị rút cạn, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng, vô hồn.

"rồi em tự sát, ngay ngày sinh nhật em", dù chỉ nghe giọng em cũng cảm thấy hắn đang đau đớn khi nhắc lại.

dù tối trước đó, hắn tưởng rằng em đã vượt qua được khoảng thời gian khó khăn đó, và hắn đã tưởng rằng người hắn yêu cuối cùng đã trở về nằm yên trong vòng tay hắn, nói với hắn rằng muốn cùng hắn già đi, muốn cùng hắn về hải phòng mùa hoa phượng đỏ rực cả góc phố, muốn thấy hắn trở thành một ông lão, già nua và lọm khọm, mỗi ngày mỗi ngày ra ngoài hiên nhà tưới cây, làm vườn. nhưng hóa ra chẳng phải, em chẳng đợi được đến lúc đó, vì em đã để nỗi đau gặm nhấm và hoàn toàn nhấn chìm mình. mọi thứ trong em đã mục ruỗng đến mức tình cảm chân thành của hắn, điều mà em đã từng sống chết theo đuổi, điều chỉ đứng sau bóng đá trong lòng em; ngay lúc đó lại nặng nề đến mức khiến em như thể chết ngạt, lại khiến em cảm thấy mình không xứng với hắn, cảm thấy hắn chỉ đang lãng phí thời gian với em thôi. em bỗng dưng nghĩ rằng điều hắn cần vào những năm gần 30 tuổi là một gia đình, càng không nên là em.

"em tự sát ngay trong phòng ngủ của chúng ta", em chẳng hiểu sao lúc kể đến đây, hắn có thể bình tĩnh đến thế, chỉ nghe được một chút đau đớn và tiếc nuối trong giọng nói từ từ nhỏ dần "lúc anh về nhà, em đã bỏ anh rồi..." tàn nhẫn để anh lại một mình, với những kỷ niệm của chúng ta, với những lời yêu thương và lời hứa bên nhau đến già.

"là do anh chưa đủ tốt, phải không?"

"không phải đâu, không phải đâu mà", văn xuân lúc này mắt đã đỏ hoe, sống mũi cũng đã cay xè vì nước mắt chực trào, em vội vàng đến mức luống cuống không gối lên tay hắn nữa mà nắm tay hắn, nắn nắn nhẹ mấy đầu ngón tay, liên tục lắc đầu, "không phải lỗi của ai cả, càng không phải là lỗi của anh đâu mà"

"sao em lại khóc rồi", em bật khóc, đến mức lạc cả giọng, tay cũng run rẩy, vội vàng nắm lấy tay hắn chẳng buông, thế là tự dưng bây giờ hắn lại trở thành người phải dỗ dành người kia

"đừng tự trách mình như thế mà", em chẳng biết diễn tả như thế nào, có lẽ vì ở đây hay ở đó, nguyễn văn toản đều là người mà em yêu thương, nên khi thấy hắn đau lòng như vậy, tim em cũng mềm nhũn ra, rồi giống như bị ai đó bóp nghẹn lại, khóc đến mức nói chẳng thành câu, "vì... em thấy đau lòng lắm, em... không phải... em... không cố ý... đ-đâu"

em không cố ý để anh lại một mình, cô độc và đau đớn đến thế này đâu. em yêu anh nhiều đến thế... làm sao em có thể...

"ở đây em vẫn ổn phải không?", em không trả lời hắn, chỉ khóc to hơn trong lòng người kia, tiếng nức nở thoát ra ngoài kèm theo những câu như xin lỗi, em không phải không muốn ở cùng anh đến già đâu mà, làm văn toản phải cúi xuống hôn lên môi người kia trấn an, dẫu cho nước mắt len lỏi vào nụ hôn của em và hắn, đắng nghét và mặn chát, "bình tĩnh lại nào, anh biết xuân sẽ không đành lòng bỏ anh lại một mình đâu, anh biết mà, em không hề cố ý đâu, chỉ là em ở đó đã quá mệt mỏi rồi"

"chúng ta không cần bên nhau đến già cũng được, chỉ cần em vẫn còn sống (dù ở một thế giới khác), chỉ cần em mãi vui vẻ và hạnh phúc thôi", anh chẳng việc gì phải buồn đau nữa.

lê văn xuân chưa từng khóc nhiều như thế, đến mức không thở được, lồng ngực em căng cứng lại; đến mức mắt đỏ hoe và đau rát, em đã khóc nhiều đến mức tưởng chừng chẳng còn nước mắt để khóc nữa; chưa từng khóc đến mệt lã mà ôm chặt người kia ngủ thiếp đi lúc nào không hay. hắn cũng ôm em, tìm một tư thế thoải mái cho cả hai, hôn nhẹ lên trán em rồi để trán cả hai chạm vào nhau, hắn thì thầm

"ngủ ngon nhé, tình yêu của anh"

dẫu rằng hắn biết chắc, hắn sẽ phải quay về nơi lạnh lẽo và u tối đó, trở về thế giới nơi hắn vốn thuộc về, một thế giới không có em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com