Gojo Satoru Hom Nay Manh Nhat Muon Phat Dien
nhiều ngày sau đó...bạo động shibuya diễn ra, khiến chú thuật giới hoảng loạn và sự tồn tại của họ đã không còn là bí mật nữa. tất cả mọi người dân đều được chứng kiến nguyền rủa vặn vẹo, đen đủi; không chỉ vậy mà còn bị cuốn vào, mạng người như lũ kiến nhỏ dưới chân, giẫm đạp một cái là hàng dài người bị đoạt mệnh.những người trong đó bị chết đi có thể coi là may mắn nhất nơi ấy vì không bị biến thành hình dạng kinh tởm thì cũng sẽ đứng đó hoảng loạn, chẳng biết khi nào bản thân sẽ có loại kết cục như vậy. lòng ngực phập phồng, miệng gào thét còn chân tay thì liên tục di chuyển để tìm cách thoát, đập mạnh vào kết giới vô hình trong tuyệt vọng.nhưng khi biết đến chỉ cần người mang tên gojo satoru đến đây thì bọn họ có thể thoát khỏi mà được trở về ngôi nhà thân quen. lúc đó, không chút do dự mà gào lên như một phong trào có tổ chức."hãy mang gojo satoru đến đây.""satoru đâu rồi, mau đến đây đi.""satoru..."cảnh tưởng hỗn loạn nơi ga tàu shibuya theo đó mà tăng thêm một phần ồn ào, thanh âm gào thét cứ ngỡ như thể mọi thứ đều có thể sập đổ bất cứ lúc nào.không chỉ ở nơi ấy, mà tất cả tỉnh shibuya đều đã trở thành đống đổ nát, công trình đồ sộ phồn hoa chỉ trong phút chốc đã hóa thành hoang tàn. nhìn vào liệu có mấy ai đoán được nơi đây đã từng là một tỉnh tràn ngập ánh đèn, đông đúc xuyên suốt chứ?
trong khi những người ở ga tàu đang trực chờ, trông ngóng vị danh satoru đến mặc dù còn chưa biết mặt kia thì anh ta còn đang bận rộn với thứ trước mặt.anh đã đứng ở đây khoảng 10 phút rồi, không phải vì 'thứ đó' mạnh mẽ đến mức không thể phất được. mà là do dáng vẻ của 'nó' khiến anh nhớ đến thuở bé còn là một đứa trẻ ngông cuồng, ngạo mạn.dù bây giờ chỉ thêm chứ không bớt, biết khi nào bộc hỏa chứ không tùy tiện nữa.dùng hai ngón tay vén một bên bịt mặt lên, quan sát 'nó' từng chút một, từ trong lẫn ngoài không bỏ sót. sau đó anh nhếch khóe môi lên mỉm cười, giọng điệu vui vẻ nói:"quả thực rất muốn cho hikari xem, nhưng không được rồi...trễ giờ mất."'nó' có khuôn mặt như đứa trẻ chỉ mới lên 10, dáng vấp nhỏ bé so với lứa tuổi ấy, vận trên người bộ phục trang rách rưởi đã phai màu. tuy có vẻ bình thường như chuyện thường ngày có thể gặp bất cứ đâu trong ổ chuột nhưng điểm nhấn duy nhấn khiến anh phải chăm chú nhìn từ nảy giờ chính là đôi mắt bạc. màu bạc xám xịt tựa hư không nhuốm phải bụi bẩn và trên tay là con rối gỗ mũi dài đang phát ra tiếng lộc cộc vô hồn. sợi dây mỏng nhưng có thể khiến những kẻ bị va trúng phải đứt lìa thân xác lại là thứ mà 'nó' đang giữ lấy như chẳng có việc gì gây thương tổn được.ngồi xổm người xuống cho ngang tầm 'nó', anh vuốt cằm nói:"thực sự rất muốn dẫn về cho em ấy xem. thứ mà trong câu truyện tựa cổ tích hoang đường đang hiện hữu tại nơi này."thực sự rất muốn...tuy vậy vẫn không thể vì chút tâm tư của riêng bản thân mà để cho biết bao người trong cái kết giới quái rở ấy phải kết thúc mạng sống được. đang trong lúc suy ngẫm thì chợt 'nó' vươn cánh tay nhỏ nhắn tựa cành cây nhỏ khô héo lên, nhắm thẳng về phía anh mà lẩm bẩm khuôn miệng:"vặn vẹo, vặn vẹo, vặn vẹo...hãy đưa sợi dây phán xét đến, kết liễu kẻ tội đồ."thanh âm trong vắt đến rợn người vừa dứt thì con rối trên tay đã chỉ ngón trỏ vào người satoru, sợi dây dường như bình thường kia trong một khắc đã phóng đến nhằm xuyên qua cuống họng anh.nhưng, phải chăng đây chỉ là một nhóc con chết sớm hóa nguyền rủa còn chưa kịp trải sự đời?chỉ dựa vào nhiêu đó đã muốn đoạt mệnh mạnh nhất của thời đại này sao?quả thực là chuyện cười.đầu dây nhọn thoắt dừng lại giữa hư không, cách satoru một khoảng. 'nó' thoáng nhíu mày lại, liên hồi chỉ vào người anh, sợi dây theo đó mà dựt lại rồi phóng đi. nhưng vẫn cứ như lần đầu, dừng lại trong khoảng không ấy.cảm thấy nhàm chán và thời gian đang trôi lãng phí, satoru chống tay lên đùi để lấy đà đứng dậy. chỉ phất tay một phát, thân ảnh của 'nó' đã hóa thành đống tro bụi đen đủi bay vào làn gió như chưa từng tồn tại nơi đây cách vài giây trước.
20:38 gojo satoru đến nơi...những người dân bị nhốt trong 'màn', anh có thể nhìn rõ được bóng dáng của chú linh đang đợi sẵn. chính là ba: jogo, hanami và chousou.dáng đứng cao ngạo, hiên ngang, satoru chỉ vào đám đó và chính xác hơn là jogo, nói: "lần này mà thua nữa thì đừng bào chữa nữa nhé."jogo không có vẻ gì là tức giận đáp lại: "đừng lo cho bọn ta...mà hãy chuẩn bị lời - bào - chữa - đầu - tiên của ngươi đi!"*lúc ấy, hikari đang nằm ở trên giường rộng thiếu hơi ấm, ngôi nhà lớn ấm áp thường ngày tựa như vừa trải qua mùa đông bão tuyết rét run. mọi thứ dường như đang tỏa nhiệt lạnh lẽo đến run người, tuy vậy hikari lại cảm thấy các cơ quan nội tạng của bản thân đang sôi sục lên.như thể nhắc nhở chủ nhân của mình rằng, chỉ qua vài khắc nữa thôi thì tất cả mọi thứ sẽ quay cuồng hỗn loạn. những điều trải qua bình thường hàng ngày sẽ không quay trở lại nữa, dù cho là nhỏ nhặt nhất cũng sẽ hóa lông vũ mà bay đi như chưa từng tồn tại.thứ lưu lại duy nhất chỉ có bóng dáng thấp thoáng ấy thôi...vươn tay với lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, bấm vào tin nhắn và lướt đọc những dòng tin mà giữa satoru và cô đã trao nhau. satoru:(16/10)bé ngoan có muốn ăn bánh ngọt không nào?
trong khi những người ở ga tàu đang trực chờ, trông ngóng vị danh satoru đến mặc dù còn chưa biết mặt kia thì anh ta còn đang bận rộn với thứ trước mặt.anh đã đứng ở đây khoảng 10 phút rồi, không phải vì 'thứ đó' mạnh mẽ đến mức không thể phất được. mà là do dáng vẻ của 'nó' khiến anh nhớ đến thuở bé còn là một đứa trẻ ngông cuồng, ngạo mạn.dù bây giờ chỉ thêm chứ không bớt, biết khi nào bộc hỏa chứ không tùy tiện nữa.dùng hai ngón tay vén một bên bịt mặt lên, quan sát 'nó' từng chút một, từ trong lẫn ngoài không bỏ sót. sau đó anh nhếch khóe môi lên mỉm cười, giọng điệu vui vẻ nói:"quả thực rất muốn cho hikari xem, nhưng không được rồi...trễ giờ mất."'nó' có khuôn mặt như đứa trẻ chỉ mới lên 10, dáng vấp nhỏ bé so với lứa tuổi ấy, vận trên người bộ phục trang rách rưởi đã phai màu. tuy có vẻ bình thường như chuyện thường ngày có thể gặp bất cứ đâu trong ổ chuột nhưng điểm nhấn duy nhấn khiến anh phải chăm chú nhìn từ nảy giờ chính là đôi mắt bạc. màu bạc xám xịt tựa hư không nhuốm phải bụi bẩn và trên tay là con rối gỗ mũi dài đang phát ra tiếng lộc cộc vô hồn. sợi dây mỏng nhưng có thể khiến những kẻ bị va trúng phải đứt lìa thân xác lại là thứ mà 'nó' đang giữ lấy như chẳng có việc gì gây thương tổn được.ngồi xổm người xuống cho ngang tầm 'nó', anh vuốt cằm nói:"thực sự rất muốn dẫn về cho em ấy xem. thứ mà trong câu truyện tựa cổ tích hoang đường đang hiện hữu tại nơi này."thực sự rất muốn...tuy vậy vẫn không thể vì chút tâm tư của riêng bản thân mà để cho biết bao người trong cái kết giới quái rở ấy phải kết thúc mạng sống được. đang trong lúc suy ngẫm thì chợt 'nó' vươn cánh tay nhỏ nhắn tựa cành cây nhỏ khô héo lên, nhắm thẳng về phía anh mà lẩm bẩm khuôn miệng:"vặn vẹo, vặn vẹo, vặn vẹo...hãy đưa sợi dây phán xét đến, kết liễu kẻ tội đồ."thanh âm trong vắt đến rợn người vừa dứt thì con rối trên tay đã chỉ ngón trỏ vào người satoru, sợi dây dường như bình thường kia trong một khắc đã phóng đến nhằm xuyên qua cuống họng anh.nhưng, phải chăng đây chỉ là một nhóc con chết sớm hóa nguyền rủa còn chưa kịp trải sự đời?chỉ dựa vào nhiêu đó đã muốn đoạt mệnh mạnh nhất của thời đại này sao?quả thực là chuyện cười.đầu dây nhọn thoắt dừng lại giữa hư không, cách satoru một khoảng. 'nó' thoáng nhíu mày lại, liên hồi chỉ vào người anh, sợi dây theo đó mà dựt lại rồi phóng đi. nhưng vẫn cứ như lần đầu, dừng lại trong khoảng không ấy.cảm thấy nhàm chán và thời gian đang trôi lãng phí, satoru chống tay lên đùi để lấy đà đứng dậy. chỉ phất tay một phát, thân ảnh của 'nó' đã hóa thành đống tro bụi đen đủi bay vào làn gió như chưa từng tồn tại nơi đây cách vài giây trước.
20:38 gojo satoru đến nơi...những người dân bị nhốt trong 'màn', anh có thể nhìn rõ được bóng dáng của chú linh đang đợi sẵn. chính là ba: jogo, hanami và chousou.dáng đứng cao ngạo, hiên ngang, satoru chỉ vào đám đó và chính xác hơn là jogo, nói: "lần này mà thua nữa thì đừng bào chữa nữa nhé."jogo không có vẻ gì là tức giận đáp lại: "đừng lo cho bọn ta...mà hãy chuẩn bị lời - bào - chữa - đầu - tiên của ngươi đi!"*lúc ấy, hikari đang nằm ở trên giường rộng thiếu hơi ấm, ngôi nhà lớn ấm áp thường ngày tựa như vừa trải qua mùa đông bão tuyết rét run. mọi thứ dường như đang tỏa nhiệt lạnh lẽo đến run người, tuy vậy hikari lại cảm thấy các cơ quan nội tạng của bản thân đang sôi sục lên.như thể nhắc nhở chủ nhân của mình rằng, chỉ qua vài khắc nữa thôi thì tất cả mọi thứ sẽ quay cuồng hỗn loạn. những điều trải qua bình thường hàng ngày sẽ không quay trở lại nữa, dù cho là nhỏ nhặt nhất cũng sẽ hóa lông vũ mà bay đi như chưa từng tồn tại.thứ lưu lại duy nhất chỉ có bóng dáng thấp thoáng ấy thôi...vươn tay với lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, bấm vào tin nhắn và lướt đọc những dòng tin mà giữa satoru và cô đã trao nhau. satoru:(16/10)bé ngoan có muốn ăn bánh ngọt không nào?
hikari:
dạ thôi ạ!
satoru:vậy sao?nhưng hỏi vậy thôi chứ anh mua rồi này!![hình ảnh]hikari:
vậy sao còn hỏi em nữa chứ?
người đã mua sẵn rồi mà...
satoru:
muốn mua tặng em cũng phải hỏi sao?nếu hỏi thì chắc chắn em sẽ nói như trên, anh biết mà.hikari:
...vì thực sự là người không cần làm vậy đâu ạ
satoru:vâng vângở nhà ngoan đợi mạnh nhất siêu cấp đẹptrai của em về nhé!!!hikari:
dạ
...
hikari:
(20/10)
satoru ơi!!!
satoru:
hửm? anh đây.hikari:
em không biết sao nữa...
nhưng hình như em có thai rồi.
satoru:!!!thực sự sao?đứa trẻ là trai hay gái?có đẹp trai như anh không?hay là xinh gái như em?nó có muốn ăn bánh ngọt không?hay là muốn đi chơi?phất trừ nguyền rủa thì sao?không được, không được...phải dẫn con đi chơi ở đâu đây...?...(đã lượt bỏ nghìn tin nhắn khác)hikari:
em chỉ mới dùng que thử thai thôi ạ!
không biết có chính xác không nữa...
với lại...nếu có thì cũng chỉ mới là giọt
máu nhỏ thôi mà!!!
satoru:vậy sao...?đợi anh, ngày mai chúng ta cùng nhauđi tới bệnh viện xét nghiệm.hikari:
dạ, người đừng làm việc quá sức.
thời gian còn nhiều mà.
satoru:
anh biết rồi, bé ngoan.nằm nghỉ đi nhé, anh sẽ về sớm.hikari:
dạ.
...
satoru:(31/10, 08:27)hikari à, hãy ở yên ở nhà nhé.anh sẽ về sớm thôi.hikari:
dạ, đừng làm việc quá sức nhé.
...
tin nhắn dừng lại ở đó, đã lâu rồi nhưng satoru vẫn chưa hồi âm lại và bóng dáng anh cũng chưa về tới. con tim của hikari như thắt lại khôn siết, lòng quặn từng cơn chẳng rõ lí do. khẽ đặt tay xoa vùng bụng phẳng lì, bên trong đang chứa giọt máu nhỏ - chính là một sinh mệnh. là kết tinh của satoru và hikari, một thiên thần bé nhỏ.giọng nói nhỏ nhẹ của cô cất lên, thầm thì với đứa con còn chưa rõ hình thù:"cùng mẹ chờ cha về nhé, con yêu!"21:36
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com