TruyenHHH.com

Gọi tao là anh yêu.

Chap 13: Ngôi sao sáng nhất.

pipinat


" Aaa, ư...nặng quá à. Điều kiện gì đâu mà lạ thật ớ, ai đời anh Ca không cõng em mà em cõng anh Ca mới ghê chứ " nó vừa khệ nệ trèo lên rừng thông vừa cõng cậu trên tấm lưng bé nhỏ.

" Được đi leo núi Everest ( vâng chính là rừng thông này đấy các bạn ạ!) là sướng lắm rồi, còn đòi hỏi gì nữa. Cõng mới được mấy bước chân đã than mệt, thế mà còn đòi làm chị tao cơ đấy" cậu ngồi cười mãn nguyện, sẵn tay cốc lên đầu nó một phát.

" Á... đau, tại em chưa thấy con mực bao giờ chứ bộ. Với lại núi E-vơ- rét này lạ thiệt anh Ca nhỉ, chẳng có miếng tuyết nào cả, toàn cây là cây" nó liếc nhìn xung quanh.

" Mày ngu quá ngốc ạ, mùa hè thì làm sao mà có tuyết được cơ chứ"

" Ờ ha, công nhận anh Ca thông minh thật" nó chắc lưỡi.

" Còn phải nói, mày cõng lâu quá, thế này thà tao đi bộ còn nhanh hơn" cậu tuột xuống, nói cõng cho vui vậy thôi chứ cậu thương nó lắm, không dám để lâu đâu, chứ mất công vợ tương lai cậu bị đau cột sống thì khổ!

" Oaa, mát quá à, thích ghê á, nhìn được toàn cảnh thành phố luôn kìa anh Ca ơi" nó sung sướng reo hò.

" Ừm, cẩn thận không té đấy" cậu giữ tay nó lại.

" Anh Ca ơi, trên mấy cái cây kia người ta treo cái gì thế?" Nó chỉ tay lên những tờ giấy được buộc ruy băng đủ thứ màu sắc sặc sỡ treo lủng lẳng trên cành cây.

" Đó là cây may mắn" cậu mỉm cười nhìn nó " Viết điều ước của mình rồi treo lên cây thì điều ước đó sẽ thành sự thật"

" Tụi mình viết đi nha anh Ca, em thích lắm, nha nha" nó nài nỉ, giọng ngọt như mía lùi.

" Thôi được rồi, giấy này, viết đi" cậu đưa cho nó một tờ giấy màu hồng nhỏ, trên tay cũng cầm một tờ giấy y chang.

Nó hí hoáy viết xong rồi lại bôi, bôi xong rồi lại viết, mặt nhăn như khỉ. Quay qua nhìn, thấy cậu đã viết xong tự lúc nào, xong còn mỉm cười sung sướng nữa chứ, thiệt là ghen tị chết đi được mà. Nó bỗng nhận ra điều gì đó, cười vui vẻ, nắn nót viết từng chữ, rồi gấp lại thật đều, đưa cho cậu

" Treo nó giùm em đi, cao quá à, em không với tới " nó dúi vào tay cậu.

Cậu nhận lấy tờ giấy , lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bỏ tờ giấy của cả nó và mình vào trong hộp, xong cúi người chôn xuống gốc cây.

" Sao lại chôn hả anh Ca, không treo giống người ta à?" Nó ngơ ngác nhìn lên rồi lại nhìn xuống.

" Mày ngu quá, treo thì bị lẫn vào còn gì, chôn mai mốt muốn mở ra coi chẳng phải dễ hơn sao" cậu cốc vào đầu nó lần hai.

" Ồ, anh Ca giỏi thật, thông minh quá à" nó tấm tắc khen.

" Tao biết, không cần phải nhắc hoài vậy đâu" cậu vênh mặt, trông kênh kịu hơn bao giờ hết.

" Hihi, oái, mọi người đâu hết rồi" nó lo lắng nhìn quanh, cả ông quản gia già và mấy chú mặc áo đen đều không có ở đây.

" Chết rồi, tại mày chạy lung tung đó, lạc mất tiêu rồi" cậu làm mặt căng thẳng.

" Thế làm sao bây giờ, em nghe nói trên này có cáo đó, sói, sư tử, hổ nữa, ghê quá à, hic" nó rối rít.

" Bây giờ xuống trời tối nguy hiểm lắm, đành phải ở đây chờ đến sáng vậy, hình như bên kìa có một căn nhà thì phải" cậu dắt tay nó dẫn về phía con suối bên bìa rừng.

Đúng là có một căn nhà nhỏ xinh đẹp kế bên con suối, căn nhà tuy không lớn lắm nhưng đầy đủ đồ đạc, nội thất rất ấm cúng và sang trọng, như có người ở đây vậy, chẳng giống nhà hoang tí nào. Nếu không muốn nói rằng chuyện này là do cậu sắp đặt khi cấm quản gia và vệ sĩ, phải, cậu muốn được ở bên nó, cậu muốn được thử cảm giác bảo vệ và chở che cho nó.

" Nhà đẹp quá à, sao ở đây cái gì cũng đẹp thế nhỉ" nó ngắm nghía xung quanh ngôi nhà.

" Mà sao anh Ca biết ở đây có nhà thế, mà có khi nhà này của người ta đó, mình ở vầy kì lắm"

" Tại...tại nãy tao đi ngang thấy, nhà này không có người đâu, mày cứ tự nhiên đi" cậu lắp bắp, sao bỗng nhiên nó trở nên sáng suốt thế nhỉ.

" Mắt anh Ca tinh thật đấy...A, bình minh kìa, đẹp quá, mau đi thôi" nó lăn tăn chạy ra ngoài

" Bình minh?" Cậu nhìn đồng hồ " 5 giờ rưỡi tối á?"

" Lần đầu tiên em thấy bình minh đó, đẹp thật" nó luôn miệng suýt xoa khen.

" Hoàng hôn ngốc ạ, là hoàng hôn, bình minh cái con khỉ" cậu quàng tay qua vai nó.

" Aaaaaa, đã quá" nó hét lên.

" Này, sao mày hét lớn quá vậy" cậu lấy tay bịt hai tai.

" Hét như này giải tỏa căng thẳng hay lắm đó, anh Ca thử đi"

" Nhưng..."

" Hét đi mà, hét giống em nè" nó la lớn " Anh Ca, em thương anh"

Cậu đỏ mặt, cũng hét lên theo nó

" Mi ơi, tao cũng thương mày"

" Anh Ca ơi, chúng ta mãi như vầy nhé, luôn bên nhau như vầy nhé" tiếng hét của nó vang vọng khắp nơi.

" Tao hứa, tao sẽ luôn bên mày, mãi mãi"

" Anh Ca ơi, em thương anh"

" Mi ơi, tao cũng thương mày"

........

" Anh Ca ơi, ra đây nướng với em đi" nó vừa thổi vừa lau mồ hôi. Nói là ở nhà vậy thôi, chứ cậu và nó cùng nhau dựng lều suốt cả buổi, đến 8 giờ tối mới xong thì đã đói meo, thế là hai đứa quyết định đốt lửa trại luôn. Không biết từ đâu cậu xách được hai con cá, đem về cho nó nướng, xong rồi lại chui vào lều nằm ngủ.

" Có nướng con cá cũng không xong nữa à"

"Trời đất, cháy hết một con rồi kìa, mày bắt lửa lớn thế"

"Thổi mau lên...mày muốn cháy lều à"

" Mi, coi phía bên kia coi, bỏ củi thêm vào đi"

" Làm gì mà mặt mày lắm lem hết cả, qua đây tao chùi cho" cậu lấy ống tay áo chùi vết than dính trên má nó. Nó cũng lấy tay chùi vệt than dính trên trán cậu, hai đứa nhìn nhau cười vui vẻ, xong lại cùng sẻ chia nhau một con cá, khung cảnh thật hạnh phúc biết bao.

Nó nằm trong lều kế bên cậu nhưng đầu óc không thôi suy nghĩ mông lung

" Anh Ca ơi, trên này có ma không thế, em là em sợ ma lắm ấy nhé" nó núp vào tay cậu.

" Có đấy, một con ma bự khổng lồ luôn, có cả ma tóc dài nữa" cậu cười khinh khỉnh, dọa nó.

" Huhu" người nó bây giờ dính chặt vào người cậu luôn rồi.

" Mày biết làm thế nào để chúng bay hết không?"

" Không ạ, anh Ca chỉ em với" nó nài nỉ

" Cứ bên tao thế này thôi, thế nào chúng sợ cũng chạy đi hết" cậu dang tay ra ôm nó vào lòng.

" Vâng ạ...Woa, hôm nay trời nhiều sao thế nhỉ" nó nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh những vì sao, mắt sáng rực.

" Ừm, này, mày nhìn thấy ngôi sao sáng nhất kia không?" Cậu chỉ tay về phía một ngôi sao nhỏ nhưng tỏa sáng lấp lánh nhất.

" Có ạ"

" Vì sao đó tên là LTM" mặt cậu hơi ửng hồng.

" Sao anh Ca biết thế" nó tò mò.

" Vì nó là của tao, chỉ mãi mãi là của tao mà thôi"

" Ơ...thế không công bằng, em cũng phải chọn một cái mới được...A, cái nhỏ nhỏ kế bên anh Ca ấy, nó cũng sáng lắm anh Ca ạ"

" Mày đặt nó là MTL đi" cậu ra lệnh

" Tại sao?"

" Tao thích thế, cứ đặt như vậy đi, mỗi lần nhớ đến tao, mày cứ nhìn lên đó kêu, nhất định tao sẽ đến"

" Anh Ca chắc chứ" nó đưa ánh mắt nghi ngờ.

" Chắc chắn, đó là hai ngôi sao lấp lánh nhất trên bầu trời, chúng sẽ mãi ở cạnh nhau như thế nhé. Tao nhất định sẽ không buông chúng ra đâu, mày cũng nhất định phải thế Mi nhé, ngôi sao sáng nhất của tao" Cậu thì thầm vào tai nó, thật nhỏ câu cuối.

"....."

" Mi?"

" Khò.."

Cậu cười nhẹ, ôm nó thật chặt vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán nó, rồi cùng chìm vào giấc ngủ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com