TruyenHHH.com

Goi Tao La Anh Yeu

"Tôi thường không tin vào cái thứ gọi là "Định Mệnh".
Bởi vì nó kì lạ ni khắc nghiệt lắm
Chúng ta sẽ có được hạnh phúc hoặc một cái thứ không muốn nó đến với mình...
Phải! Đó chính là nỗi đau bị một người mà mình yêu thương phản bội.
Vì thế! Tôi càng không muốn định mệnh đến với mình.
Nhưng...
Nó không như những gì tôi nghĩ. Nó lại hoàn toàn trái ngược lại.
Nó đem lại cho tôi sự khao khát yêu thương.
Và định mệnh đã đến...
Cứ như một phép màu..."
Lần đầu đăng truyện nên hơi xàm mong mina thông cảm! Xin lỗi mina nhìu.
* * *

Nó và cậu cùng học chung với nhau một trường mẫu giáo. Nó ( bé Mi) là cô bé ngây thơ, tinh nghịch, lúc nào cũng vui vẻ, yêu đời. Còn cậu ( Lâm) tuy là chàng công tử bột lạnh lùng, nhưng có một trái tim vô cùng ấm áp. Nó và cậu đáng lẽ cũng sẽ chẳng biết nhau đâu. Chỉ cho đến khi nó vào nhầm nhà vệ sinh của cậu - phải nói đúng hơn là nhà vệ sinh nam!

" Aaaaaa" tiếng la thất thanh của hai đứa vang dội khắp nhà vệ sinh.

" Cậu làm gì trong đây vậy ?" Nó ngây thơ hỏi.

" Tao mới là người phải hỏi mày làm gì trong đây đấy" mặt cậu đỏ bừng, lấy tay kéo vội chiếc sẹc- mơ- tuya, cậu trừng mắt nhìn nó.

" Tớ đi vệ sinh" nó trả lời một cách vô tội vạ.

" Mày biết đây là nhà vệ sinh nam không?" Cậu chỉ cho nó thấy cái bản toilet ghi chữ Male.

" Ủa, vậy chứ Male không phải là nữ à" nó xoa đầu, đắn đo suy nghĩ.

" Nữ nữ cái con khỉ mày, mau đi ra, làm tao mất hết cả hứng" cậu lấy tay xùy xùy đuổi nó đi.

" Nhưng... tớ....sắp tè ra quần rồi" nó đứng hai chân bắt chéo vào nhau, một tay dịnh vào tường nhà vệ sinh, một tay quạt lấy quạt để khuôn mặt đầm đìa mồ hôi.

" Mày...mày....mau vào nhanh đi" cậu mặt mày tím tái, xanh lè, lấy tay kéo nó vào một buồng vệ sinh có cửa đóng rồi kêu nó khóa chốt lại, không được phép lên tiếng, nếu không thì mất mặt cậu lắm.

Sau một hồi xả xì- trét, nó đi ra, mặt mày tươi tỉnh hẳn lên, thở phù một cái, nó nhìn cậu cười tủm tỉm

" Đã quá cậu ạ, nhẹ hẳn người ra cơ ấy"

" Mày...mày...là con gì thế.... eo ơi... thôi tao đi đây" mặt hơi ửng đỏ, cậu quay người bỏ đi khỏi cái nhà vệ sinh rất ư chi là bình thường mà hôm nay bỗng trở nên quái đản biết chừng nào.

" Cậu ơi, chờ tớ với, cảm ơn cậu nhiều lắm nhé" nó lon ton chạy theo đằng sau.

".................."

" Cậu tốt bụng quá, cho tớ đi nhờ nữa"

".................."

" Cậu nhất định cũng được mọi người thương lắm nhỉ ?"

" .................."

" Cậu ơi, nhìn kĩ tớ thấy cậu cũng đẹp trai lắm ấy"

Cậu quay lại nhìn nó, mặt còn đỏ hơn cả chữ đỏ, hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh chí khí thường ngày, cậu nói

" Mày quý tao lắm hả"

" Ừm " nó gật đầu

" Mày có muốn đi theo tao không?"

" Ừm"

" Vậy thì mày phải gọi tao là anh "

" Dạ anh" nó hí hửng gật đầu, cười tít cả mắt, nó mừng lắm, vì trước giờ nó chưa có bạn nào cả

" Mà anh không thì kì lắm, mày nghĩ coi anh gì?"

" Anh hai đi?" Nó gật gù ra dáng vẻ suy nghĩ.

" Cũng được đó, ờ.... mờ không " cậu nhất quyết, mặt hơi bối rối.

" Sao vậy ?"

" Tao nói không là không, mày suy nghĩ tên khác đi....ừm...a, hay gọi tao là anh Ca đi"

" Anh Ca?" Nó tò mò nhìn cậu

" Ca là đại ca đó mày hiểu không, đúng là ngu như heo mà" cậu nhìn nó, chắc lưỡi.

" Dạ vâng, anh Ca" nó cười

" Ừm, giỏi đó, thử gọi lại lần nữa coi"

" Dạ, anh Ca"

" Tốt, bây giờ cõng tao đi chơi"

" Dạ ?"

" Dạ dạ gì, mau lên, muốn bị chọc cù lét à" cậu nhìn nó, cười đểu.

" Sao anh Ca biết em sợ chọc cù lét ?" Nó tiu nghỉu.

" Tao mà, thôi lẹ đi, tao mỏi chân lắm rồi" cậu đứng lên cái ghế đá, phóng luôn lên người nó.

" Ư...Anh Ca nặng quá " nó gồng mình xuống, suýt đập mặt.

" Tao thọt... nhanh.. đi mau" cậu lấy tay phất tóc nó như cầm cương phất ngựa.

Nó cõng cậu đi vòng vòng sân trường trong ánh mắt cực kì kì cục của mấy đứa bạn và trong niềm hạnh phúc vô bờ của anh Ca đang đóng giả siêu nhân bắt cướp la hét om sòm trên lưng nó. Chỉ tội có mỗi con bé Mi đáng thương thôi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com