TruyenHHH.com

góc review [ngưng nhận đơn]

[Ngôn tình 2] Hồng nhan loạn

pivoinepeony

• Tên truyện: Hồng nhan loạn

• Tác giả: Đóa Đóa Vũ

• Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, sủng, chiến tranh, triều đấu, cung đình, OE.

• Độ dài: 79 chương + 2 phiên ngoại

• Tình trạng: Hoàn

• Review-er: CeCe

oOo

Văn án

"Đế Vương Yến", truyền thuyết kể rằng nữ tử nào rút được quẻ này mệnh định trở thành vợ vua.

Ngày xuân ấy, "Đế Vương Yến" lại cùng xuất trong tay hai người con tú mỹ tuyệt luân, như vầng dương rực rỡ, như khuôn nguyệt lấp lánh.

Mặt trăng và mặt trời cùng xuất, tất biến loạn.

"Họa quốc chi nguyên", rốt cuộc, ai mới đích thực là "họa quốc chi nguyên" ?

oOo

Review

"Quyền thế ngút trời, hô phong hoán vũ, đổi lấy chỉ là, một nụ cười khẽ của nàng."

Tương truyền nữ tử nào rút được quẻ "Đế Vương Yến" có vận mệnh lớn đến mức một tay uốn nắn dòng lịch sử, ảnh hưởng sâu sắc đến triều đình. Lại tương truyền một quẻ chỉ có một người trúng. Vậy mà năm đó tại chùa Hồng Phúc, hai nữ tử quốc sắc thiên hương, dung mạo khyunh quốc khyunh thành cùng rút được quẻ "Đế Vương Yến" từ cùng một ống, chỉ cách nhau một tuần hương. Nơi đó, vận mệnh của ba con người đã bắt đầu.

Người đầu tiên rút được quẻ "Đế Vương Yến" giả, Diêu Huỳnh, sau này trở thành phi tử được Hoàng thượng hết mực sủng ái trong chốn thâm cung.

Người thứ hai rút được quẻ "Đế Vương Yến" chân chính, Dư Quy Vãn, một bước lên tiên làm Lâu phu nhân, thê tử của Lâu Triệt - Thừa tướng đương triều.

Suốt đêm tân hôn, nàng trơ trọi nơi động phòng, lăn lộn với những lời chúc phúc thật giả lẫn lộn, tuyệt không thấy mặt tân lang. Đương lúc dùng điểm tâm vào sáng hôm sau, phu quân trở về, thẳng thắn nói, ta có thể cho nàng tất cả trân châu dị bảo báu vật trên thế gian này, có thể một đời sủng ái, cưng chiều, bảo vệ nàng, nhưng tuyệt không thể trao nàng trái tim này, vì nó được ký gửi ở nơi Huỳnh phi xa xôi rồi. Vốn dĩ một người bản tính lạnh nhạt dửng dưng, được dạy từ bé ái tình chỉ chuốc thêm đau khổ cho bản thân như nàng không lấy thế làm buồn phiền, sống những năm tháng vô ưu vô lo nơi Thừa tướng phủ.

Vận mệnh cũng nhờ đó mà rui rủi để nàng gặp phải bốn nam nhân mà sau này, việc quen biết nàng trở thành mối hận nghìn thu của họ.

Một Lâm Tướng quân, Lâm Thụy Ân, băng lãnh nhưng lại có một đôi mắt tuyệt đẹp, sẵn sàng bảo vệ nàng lúc rơi xuống cốc Phượng Tê, khi đứng chắn gió chắn mưa trước mặt nàng, hay lúc con người kiêu ngạo ấy cúi xuống nhặt chiếc khăn gấm vào buổi chiều nhạt hôm ấy, để đổi lấy một kết cục buồn thảm nơi sa trường.

Một Hoàng tử Nỗ tộc, sau này trở thành Vương gia của một dân tộc, Gia Lịch, vô tình gặp nàng nơi con hẻm tăm tối, ép buộc nàng cứu lấy mạng sống còn đang thoi thóp này, hạ độc nàng rồi dùng chính những giọt máu tanh của mình cứu lấy nàng. Sau bốn năm ròng rã sống trong hy vọng, hắn cũng hiểu được rằng, đời này kiếp này, giữa hắn và nàng, duyên phận đã tàn, khi ánh mắt nàng nhìn hắn chỉ còn hận thù rực cháy nơi biên giới Đốc Thành.

Một Trạng nguyên gia Quản Tu Văn, thiếu niên nàng đã từng cưu mang, thiếu niên ngây thơ trong sáng như ngọc, thiếu niên có đôi mắt trong veo không nhuốm bụi trần, vì hai chữ "quyền thế" mà đổi trắng thay đen, ánh mắt băng lạnh tuyệt tình, trở nên ác độc không từ thủ đoạn từng bước tiến lên phía trước, chỉ có tâm tình si mê, ánh mắt thâm tình khi nhìn Quy Vãn là không thay đổi.

Một Hoàng thượng đứng trên vạn người Trịnh Lưu, vì e dè thế lực của Thừa tướng mà bày phong la địa võng khiến Huỳnh phi nương nương rút phải quẻ "Đế Vương Yến" giả kia, dùng tình cảm đơn sơ đầu đời để kiềm chế sự bành trướng của thế lực Thừa tướng. Bậc đế vương ấy lúc sinh thời, giả say đắm Diêu Huỳnh, mà thực mê muội dành cả cho Quy Vãn. Khi bệnh tật quấy rối sắp lìa đời, bên cạnh còn có Hoàng hậu nương nương ngày đêm chăm lo, vậy mà tâm tình vẫn đặt mãi tận nơi Lâu phu nhân xa xôi.

Bốn nam nhân đó sau này chỉ hận, đời này kiếp này, tại sao lại gặp phải nàng? Để rồi chìm đắm trong si tình. Chỉ trách, do dung mạo nữ nhân đó quá đẹp đẽ, như thần tiên giáng trần, ai gặp cũng mê đắm không lối thoát.

Vậy mà, hồng nhan cũng chỉ có một trái tim, đâu thể chia năm xẻ bảy, đều trao trọn hết cho một người, Lâu Triệt. Đối với Quy Vãn, trên đời này không có Lâu Thừa tướng, người đứng dưới một người nhưng lại trên vạn người, chỉ có phu quân đại nhân Lâu Triệt, người hết mực sủng ái bảo vệ nàng, dù cho đó chỉ là áy náy chăng nữa. Vậy mà từ lòng áy náy muốn bù đắp, lại trở thành tình yêu cuồng si không thể quay đầu, như định luật muôn thuở: lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.

Chàng nam nhân có phong thái tao nhã phong lưu, vẻ ngoài ôn nhã tuấn duật, có nụ cười như gió đầu xuân, đôi mắt luôn lộ ý cười nhàn nhạt nhưng lại trở nên ôn nhu dịu dàng cực hạn, đáy mắt đầy vẻ thâm tình khi nhìn nàng. Quy Vãn đã trao trọn trái tim cho nam nhân ấy, có muốn quay đầu, e là đã quá muộn.

Lâu Thừa tướng tựa như đời này chỉ sống vì quyền lực, tiến từng bước về phía trước cũng vì quyền lực. Vậy mà đến cuối cùng vẫn chấp nhận quỳ gối trước kẻ địch vì tính mạng của thê tử, chấp nhận từ bỏ tất cả, ngay cả ngôi vị nhất phẩm Thừa tướng đầy cao quý, thiên hạ kẻ thèm muốn nhiều vô số kể kia, chỉ để đổi lấy một nụ cười tươi của Quy Vãn.

Đời này kiếp này, còn mong gì hơn một tấm chân tình như thế?

oOo

"Nếu nàng muốn hắn chết, trẫm thành toàn cho nàng. Chỉ cần là mong muốn của nàng, trẫm sẽ cho nàng toại nguyện."

"Trẫm có thể dâng tất cả châu báu thế gian dưới chân nàng ấy, nhưng Lâu Triệt có thể vì nàng ấy mà buông hết trân bảo. Khác biệt đó sao?"

"Mỹ nhân thiên hạ nhiều như cỏ dại, Quy Vãn thê tử ta, thiên hạ chỉ có một."

oOo

Đối với mình mà nói, Hồng nhan loạn thật sự không để lại nhiều ấn tượng, thức mấy đêm liền để đọc nhưng chẳng vào đầu nỗi, cứ thế trôi tuột về phương nào ấy. Truyện thuộc thể loại tranh đoạt quyền thế, chiến tranh hai nước nhưng tình tiết nhạt nhẽo, thắt gỡ lỏng lẻo không hợp lý, so với những truyện cùng thể loại khác như Mệnh phượng hoàng hay Nghiệp Đế Vương thì vẫn thua xa.

Tuy nhiên vẫn có ưa điểm là cách xây dựng nhân vật rất độc đáo, nhân vật nào cũng có những điểm rất riêng biệt, đều để lại những dấu ấn khác nhau trong lòng người đọc, đặc biệt là soái ca không phổ biến Lâu Triệt hay nam phụ lòng lang dạ sói Trịnh Lưu. Đọc rồi mới biết nam chính Lâu Triệt trong truyện khác với các soái ca băng lãnh, ngoài lạnh trong nóng thường thấy như thế nào. Dàn nhân vật nam và Hoàng hậu nương nương được đầu tư khá công phu, như Lâu Triệt, như Trịnh Lưu, như Quản Túc Văn, như Lâm Thụy Ân, như Gia Lịch,... tuy nhiên dàn nhân vật nữ lại quá sơ sài nhạt nhòa, như Quy Vãn, như Diêu Huỳnh, như Ấn phi, như Lệ phi,... thậm chí nữ chính còn chẳng để lại ấn tượng gì cho mình ngoại trừ vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, khyunh quốc khyunh thành, đối với mình chị Hoàng hậu còn có ấn tượng hơn.

Truyện đọc giải trí thì còn ok chứ đừng trông mong hy vọng gì ở các tình tiết tranh chấp quyền thế hay chiến tranh trong Hồng nhan loạn, vì thật sự nó nhạt nhẽo vô vị lắm, tin mình đi. Cao trào không ra cao trào, trầm không ra trầm, một bản nhạc lộn xộn, chẳng nốt nào ra nốt nào, tóm gọn trong một câu là vậy. Truyện tình của hai nhân vật chính cũng vậy, cứ đều đều, đều đều, an ổn thoải mái cũng không hẳn mà lại càng không phải sóng to gió lớn.

Nói vậy thôi chứ mấy bạn cũng đọc thử đi cho biết, rồi chứng thực lời mình nói đúng hay sai =))

Khi nào rảnh mình viết review Mệnh phượng hoàng nha, mọi người nhớ đón đọc ♡ để bữa nào rảnh viết review truyện hiện đại nữa, đó giờ toàn viết cổ đại không thôi TvT

Love all ♡

☆ 6.5/10 ☆

oOo

Công sức thời gian mình bỏ ra để ngồi viết nên mong mấy bạn đừng ăn cắp!
Nếu cảm thấy hay thì hãy vote để lần sau mình viết review nữa, đừng đọc chùa.
Cảm ơn vì đã đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com