Gl Victoria Secret Con Nha Giau Chap 95 End 26 10 2024
...
..
- Adriana, em nghĩ chúng ta chỉ nên cùng nhau đi đến đây thôi.
Thời điểm để một cái chớp mắt trôi qua lâu thật lâu, kéo theo những cái chớp mắt liên tục sau đó cho thấy người nghe đang cố gắng tìm cách thích ứng nội dung câu nói vừa rồi.
Lindsay quay đi tránh trông thấy phản ứng của người ở cạnh. Nàng ướm trước hậu quả một khi đã nói ra những lời tương tự trước mặt một bà trùm băng đảng. Họ có bản ngã và cái tôi bất khả xâm phạm, nếu bị đá thì phải là họ đá người khác.
Dẫu sao lời cũng đã nói ra, không thể rút lại.
Nàng thì cũng không có ý định sẽ thu hồi lời đã nói.
Hai tháng sau cái đêm nàng ở cạnh người đàn bà ấy, làm ra cái chuyện tồi tệ phản bội Adriana. Lindsay đã luôn và luôn nghĩ ngợi về cô ấy, về mối quan hệ giữa họ và về ... người đàn bà đầy tham vọng chưa từng đưa ra bất kỳ lời hứa hẹn với mình.
Adriana xứng đáng để gặp một người tốt hơn nàng, một người sẽ không làm ra chuyện sai trái sau lưng cô. Một người yêu cô bằng cả trái tim và lý trí. Không phải một người ở cạnh cô, săn sóc cô nhưng vẫn thấp thoáng ý nghĩ về một người khác.
Trên hết mọi lý do mang ra biện hộ cho bản thân, Lindsay chính là bị cảm giác xấu hổ chi phối. Nàng xấu hổ trước hành động của bản thân, nàng không đủ cương quyết vượt qua cám dỗ, không đủ cứng rắng để thoát khỏi mớ tình cảm lằng nhằng từ quá khứ, đã ích kỷ một khoảnh khắc xua đuổi sự hiện diện của cô trong cuộc đời mình. Và rồi, phạm phải lỗi lầm khó lòng tha thứ.
Tuyệt nhiên, nàng sẽ không nói lý do đó cho Adriana nghe. Chẳng phải nàng cố sức giữ gìn hình ảnh đoan chính, tốt đẹp như mọi người lầm tưởng về mình.
Nàng xấu xa, hạ lưu, vô sỉ - nàng chưa từng khẳng định mình là người tốt.
Chỉ là, Lindsay không nỡ làm tổn thương Adriana thêm nữa, một lời đề nghị dừng lại đã khiến cô cảm thấy khó chấp nhận. Huống hồ nếu nói rõ sự thật nàng đã thân mật cùng người khác sau lưng cô, trong lúc cô đầy thương tích trên người - cô người yêu bác sĩ chẳng những lặn mất tăm không thấy mặt, hơn nữa còn làm ra chuyện phản bội đáng xấu hổ. Adriana thân phận thống lĩnh cả một tổ chức tội phạm lớn, chắc chắn sẽ vô cùng giận dữ. Nàng không sợ cô sẽ giết mình, bởi vì nàng xứng đáng bị như thế.
Nàng chỉ không muốn cô càng đau lòng nếu biết được sự thật, có những sự thật thà chẳng biết thì hay hơn.
Adriana từ lúc hiểu ra hàm ý muốn dừng mối quan hệ này lại từ phía Lindsay. Cô không nói gì, khoanh tay ném tầm mắt suy tưởng sang bên kia bờ, nét mặt lạnh của Quỷ Nữ là loại biểu cảm cố hữu - nhưng lúc này nó khiến người thốt ra lời chia tay thực sự chột dạ.
Ai đó từng nói con người có ba cảnh giới của đau khổ: thấp nhất là gào thét, cao hơn là điên loạn, đau nhất là bình thản.
Giờ đây, cô ở đây, tiếp nhận lời chia tay một cách hoàn toàn bình thản.
Lindsay vẫn hy vọng người phụ nữ Puerto Rico sẽ tức giận đánh hay mắng chửi nàng cũng được.
Tiếc thay, mọi thứ đều không diễn ra như cách nữ bác sĩ mong đợi.
Adriana chính là chưa chấp nhận lời chia tay từ đối phương. Người khẳng định muốn hẹn hò với cô là cô ấy, người lên tiếng muốn kết thúc cũng là cô ấy.
Quan trọng là giữa bọn họ chưa từng xảy ra tranh cãi, chưa từng to tiếng, cô cũng không biết mình đã làm sai điều gì. Muốn cô hiểu kịp, là hiểu kịp thế nào?
- Em thực lòng xin lỗi. Adriana, chị xứng đáng với một người tốt hơn em. Nếu chị biết những thứ em đã làm, chị sẽ thấy em thực sự tồi tệ khác xa với những gì tốt đẹp bề ngoài mang lại. Thứ lỗi cho em vì không thể nói ra lúc này, chỉ là... em không xứng đáng.
Nữ bác sĩ khó khăn hoàn tất lời giải thích, dựa vào bộ dạng không ngừng vặn vẹo các khớp ngón tay. Cô có thể nhận ra nàng đang nói thật, Adriana bất giác cảm thấy mềm lòng. Ai bảo cô yêu người hơn yêu bản thân, đến cả việc họ khó xử vì chính lý do của họ mà cô cũng không đành lòng đứng xem.
Thở mạnh một tiếng.
Cô quẳng ánh mắt xa xăm và đáp lời, một cách hoàn toàn nhẹ hẫng:
- Tôi đồng ý và chấp nhận lời xin lỗi từ em. Không cần nghe giải thích, tôi nghĩ em đã cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định nói ra ý muốn của mình. Lindsay, em có lý do của em và tôi thì tin rằng em luôn đưa ra những chọn lựa tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Cô mỉm cười, một cách buồn bã hớp ngụm Whiskey Scotland đã được hâm nóng từ hơi ấm giữa hai lòng bàn tay. Thương tâm một mình gặm nhấm, càng không có ý định truy cứu.
Trong bóng tối vô hạn, Lindsay cảm giác hàng trăm con sâu đang bò ngúc ngoắc trên người mình. Chúng làm nàng nổi gai ốc, nhưng tuyệt đối không dám hét lên vì sợ đám sâu lít nhít ấy sẽ tràn vào miệng, chạy xuống thực quản rồi đục khoét nội tạng nàng.
Loại cảm xúc tuyệt vọng khi phải trân mình chịu đựng màn tra tấn tinh thần tồi tệ nhất trong cuộc đời. Nó khiến con người ta ngạt thở, rồi chết dần chết mòn đi trong chính sự ngột ngạt bức bí đó.
Không khí tịch mịch trầm mặc xung quanh, khiến nàng trong một phút lung lay nhất thời xuất hiện ý nghĩ muốn thay đổi ý định chia tay.
Đây phải chăng chính là loại luyến tiếc một điều đẹp đẽ bản thân đã phí phạm bỏ qua, hay thực ra chỉ là không muốn nhìn thấy người vì một câu nói mà chìm đắm trong đau khổ?
Adriana chắc chắn không giống những người phụ nữ yếu đuối nằm bẹp dí vì một trận cảm cúm sau khi kết thúc một cuộc tình. Nhưng há chẳng phải những kẻ mạnh mẽ, càng kiên cường thì nội tâm càng mềm yếu, càng chứa đầy ưu thương hay sao.
Adriana đúng là như thế thật, lòng cô lúc này như bị sợi dây nhỏ trói chặt. Bản thân không cách nào chế ngự. Đành bất lực để nó ngày càng thít lại, để lại dấu dây hằn trên khắp người.
Cô nhận ra Lindsay cũng đang rất mông lung, chính mình cũng không có cách cải thiện tình huống ngoài cố tỏ ra bản thân vẫn ổn. Hy vọng nàng trông thấy điều đó mà nguôi ngoai vướng mắc trong lòng.
Duy chỉ một điều cô không thể cứ vậy lờ đi.
- Ít nhất tôi đã đồng ý với quyết định dừng lại, không phản đối hay bài bác. Vậy thì tôi có thể hỏi em một vài vấn đề hay không?
Lindsay lúc này chìm đắm trong mặc cảm tội lỗi còn ý thức được điều gì khác. Nàng chỉ cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã tổn thương cô, cô càng cao thượng cố tỏ ra mọi chuyện vẫn ổn thì nàng càng thấy mình hạ tiện, thấp hèn và đáng khinh ra sao. Phút nhất thời đã quên rằng, Adriana Lima là con người không dễ đối phó, mưu trí và đầy cạm bẫy.
Chẳng qua, cô rất yêu nàng mới dung túng nhường nhịn. Bằng không là kẻ khác, có thể khiến Lima thành ra nông nỗi, sớm đã bị đoạt mạng dưới lưỡi kiếm của cô rồi.
- Em đã sẵn sàng để giải đáp mọi câu hỏi.
Nàng thì thầm qua chất giọng thiếu sinh khí, sắc mặt trông không tốt lắm. Adriana đảo mắt sang nữ bác sĩ, rồi nhanh chóng thu tầm mắt về, chuyển hướng ra bên ngoài:
- Hơn một tháng trước, em đã cùng phu nhân Swift đến dinh thự của dòng họ Swift. Tôi chỉ muốn biết thực hư câu chuyện phu nhân đã nói những gì với em? Tôi không tin em đến với tư cách chuyên gia tâm lý được mời đến giúp đỡ ngài Tổng thống như lời giải thích từ phu nhân.
Khoé môi cong nhẹ, cô dùng ánh mắt rất sâu sắc nhìn chằm chằm nàng.
Đây mới chính là "God Mother" của Gambino.
"Bao dung nhưng không khoan nhượng"
Cô ngắm nghía sắc mặt nàng từ khó coi chuyển thành tái nhợt, đôi mắt xanh xám hung tàn nheo lại, nàng càng phản ứng bất thường, cô càng thêm nghi ngờ. Và đỉnh điểm là khi mối nghi ngờ được đẩy lên cao trào, sự im lặng trước lời chất vấn, đối với Lima biến thành ngọn lửa từ từ dâng cao.
Lindsay không phải muốn làm thinh chọc giận Adriana, nàng là đang bối rối trước tình huống ngoài dự liệu. Rốt cuộc Adriana đã biết và không biết những gì? Hay mọi thứ cô đều biết nhưng vờ như không biết? Nàng lần đầu tiên đối diện Lima mà đầu óc hỗn loạn mãi một lúc cũng không tài nào rặn được nửa chữ. Nàng không muốn vô tình lộ sơ hở để cô càng thêm nghi ngờ những điều thực sự đã xảy ra với vị phu nhân kia.
Nữ bác sĩ hết cau lại giãn hai đầu mày, chẳng theo quy tắc nào. Adriana không hổ danh là thủ lĩnh băng nhóm tội phạm khét tiếng, cái cách cô ấy lấp lửng vờ như biết cũng vờ như không biết khiến đối phương bị doạ đến toát mồ hôi lạnh cũng không tìm ra cách xoay sở. Đúng là không nên vin vào sự yêu thương của cô ấy rồi quên rằng Lima đầu óc sắc bén, hành động khôn ngoan, lời ăn tiếng nói cũng thực sắc sảo.
Chọn cách che giấu chắc chắn không thể qua mặt được Lima, còn nói hết sự thật thì sẽ liên lụy đến người đàn bà ấy. Không được, nhất định là không thể được.
Sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn. Adriana căn bản đã cư xử với bác sĩ Ellingson vô cùng tốt, cũng vô cùng nhẹ nhàng. Cho tới giờ phút này, đứng trước câu hỏi đơn giản, nàng lại lộ vẻ ngập ngừng thiếu tin tưởng cô. Khó trách cô không thể giữ bình tĩnh. Tự giễu cười lạnh:
- Trước mong muốn vô cớ của em, tôi đều dễ dàng chấp thuận không hề trách móc. Xem xem, em thì thế nào? Em luôn che giấu mọi thứ. Cả khi chúng ta còn trong một mối quan hệ và đến lúc cắt đứt mối quan hệ đó. Em vẫn chăm chăm giữ kín bí mật và xem tôi như một kẻ tọc mạch chõ mũi vào mọi chuyện của em. Trong khi tôi có quyền được biết nguyên nhân dẫn đến sự kết thúc này, Ellingson thân mến!
- Adriana, chị đã nói không muốn gây khó dễ. Tại sao bây giờ dù đã biết rõ mọi chuyện vẫn buộc em phải nhắc lại.
- Tôi chính là muốn nhìn thấy em tình nguyện nói ra.
Cô gằng từng tiếng. Nổi giận xong liền nhanh chóng hạ hoả, quay mặt nhìn đi nơi khác, khí âm trở về nhịp điệu ôn hoà, nói tiếp:
- Không chỉ một lần, đã rất nhiều lần người của tôi báo cáo việc người đàn bà ấy thi thoảng vẫn tới lui phòng khám của em. Kể cả sự biến mất tại nhà Alessandra vào cái đêm cùng chơi trò nói thật.
Nói đến đây, cô dừng lại, chờ xem nét mặt nàng biến đổi sang chiều hướng xấu một cách trầm trọng hơn. Lindsay đang ở tận cùng của sửng sờ. Nàng thậm chí vẫn đang khó khăn tiếp nhận câu nói vừa nghe. Không phải lúc nàng rời khỏi phòng sách, Adriana đã ngủ quên trên ghế của bàn làm việc nhà Alessandra hay sao.
Hóa ra mọi hành động ám muội đều chưa từng lọt khỏi tầm mắt cô ấy.
Cô trông thái độ bẽ bàng của nàng, gật gù cười đầy ẩn ý, bắt được thóp thì mọi chuyện đều trở nên thực dễ dàng. Tiếp tục công cuộc vạch tội mà chưa từng có thể tưởng tượng có ngày sẽ xảy ra, cô ở đây, chất vấn người mà cô luôn tin tưởng:
- Không phải tôi không biết chuyện gì thực sự đang diễn ra. Tôi chỉ cố gắng không đề cập, không giữ trong lòng, vẫn đối tốt với em, chăm sóc em. Đối đãi hết lòng hết dạ, chờ ngày em không thể tiếp tục chịu đựng mà chủ động nói thật. Tiếc thay, con người em không tim không phổi vẫn trơ trơ như tản đá, không chút lưu tâm nghĩ đến cảm giác của người khác. Em thực vô tâm, cũng thực vô tình.
Nàng làm thinh chịu trận, không hẳn không có cách đáp lại. Chẳng qua lời oán trách đều không sai. Bằng cách này hay cách khác, nghe những lời trách móc tương tự khiến nàng thấy dễ chịu phần nào. Vì tối thiểu, Lima vẫn là một con người với đủ mọi loại cảm xúc hỉ, nộ bình thường.
Cô vẫn biết bất mãn, vẫn biết tức giận với nàng - không phải âm thầm chấp nhận mọi điều trái quấy nàng làm, kể cả cách nàng tuyên bố chia tay dù rằng cô chẳng lầm lỗi gì.
Nàng muốn nhận nhiều và nhiều hơn cơn thịnh nộ từ Adriana Lima. Dẫu tỉ lệ xấu nhất xảy ra là một cái tát, nàng vẫn khấp khởi trông chờ. Chả phải nàng hy vọng đánh một cái sẽ sạch tội lỗi, chỉ là cơn giận biến thành hành động ít nhiều sẽ giúp cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn.
Nữ bác sĩ lòng dạ rối ren, lo lắng nghĩ rằng Adriana đã đoán ra mối quan hệ bất chính giữa mình với người đàn bà ấy.
Trước mắt, nàng đang ráo riết tìm cách xoay sở, giải thích làm sao mới tháo gỡ khỏi mối rắc rối to lớn. Phải lèo lái câu chuyện sang hướng nào mới có đủ sức thuyết phục cô tin những điều cô thấy biết chỉ là hiểu lầm.
Mặc dù thực tế đó là tất cả sự thật mà Lindsay cố gắng ém nhẹm. Vì để bảo vệ hình ảnh chính trị gia đầy tôn quý của bà ấy, nàng chấp nhận làm kẻ dối trá, chấp nhận sự khinh miệt từ thế gian. Có mắng nàng mù quáng nàng cũng đành chịu, trong câu chuyện bất chính của bọn họ, sớm đã hiểu phải có kẻ hy sinh. Nàng đã dấn thân bất chấp lý trí can ngăn, giờ đây kẻ yếu buộc phải thực thi vai trò trở thành vật tế.
Nghiệt ngã làm sao, một người đàn bà đầy uy quyền, thừa sức hô mưa gọi gió, lại đang tâm đem một vật thế thân nhỏ bé yếu ớt làm khiêng chắn chở che quyền lực cho mình.
Nàng càng nhất quyết nửa chữ cũng không hé môi, cô càng bị vẻ cứng đầu cứng cổ của nàng chọc giận.
- Em vẫn muốn bao che. Không chỉ lần này mà còn nhiều lần khác, ở nhà hàng, ở phòng mạch, còn ở nhà riêng. Tôi nhận ra mọi thứ càng lúc càng xa khỏi tầm tay mình, nhưng tôi vẫn cố chấp tin tưởng em. Vì tôi nghĩ rằng em là con người suy nghĩ cặn kẽ thấu đáo, em ý thức em đang làm gì. Đến lúc em quyết định kết thúc mối quan hệ giữa chúng ta chính là cú tát vào thứ lòng tin viển vông tôi luôn mù quáng đặt lên em. Em không nói, được, tôi sẽ tự đi tìm người có liên quan để nói rõ ràng.
- Chờ đã Adriana, chị muốn làm gì?
Lindsay cuống cuồng ngăn bộ dạng hung hăng đang muốn rời đi, nét mặt cấp kỳ đầy thản thốt.
Bà trùm Gambino trước phản ứng có phần khẩn trương, đau lòng thôi bước, ngoái mặt nhìn nàng, hừ mũi cười lạnh:
- Em lo sợ đến thế à? Lo sợ tôi sẽ tàn phá sự nghiệp của bạn thân tôi vì em sao? Phải đấy Swanepoel, tôi sẽ làm điều đấy nếu em cứ tiếp tục im lặng như cách mà em đã và đang bày ra lúc này.
Lindsay cụp mắt nhìn xuống mấy đầu ngón chân liên tục ngọ nguậy tìm cách thoát khỏi đôi giày cao gót. Tựu chung đem mình ra so bì với chúng, cũng có chút tương đồng.
Phản ứng của Adriana nói thế nào cũng đều nằm ngoài sức nàng có thể tưởng tượng. Tất nhiên, trong sự sáng tạo hữu hạn đó, một điều khó ngờ nhất chính là việc Lima sớm đã khám phá ra bí mật tối tăm nhất nàng vẫn luôn che giấu trong cuộc đời mình.
Nhưng sao... chờ đã?
Adriana không phải lúc nãy vừa nói "sự nghiệp của bạn thân tôi" ... ?!?
Nàng nghe không rõ hay Bà trùm Gambino sơ ý nói nhầm?
Chẳng mấy chốc một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên ngay giữa chính diện gương mặt ngơ ngác. Bà chủ đại gia đình mafia khét tiếng thành phố New York trông thấy biểu cảm trên mặt nữ bác sĩ thoáng chốc đã chuyển biến sang chiều hướng lệch pha, khởi sinh cảm giác hồ nghi phải chăng suốt từ nãy đến giờ bọn họ miệng nói chung lời nhưng lại thành ra hai câu chuyện?
Phút ngờ ngợ qua đi, lưu lại trên nét mặt Adriana chính là sự hoang đường. Chuyện gì vừa mới xảy ra? Không lẽ đám Ang Soon Tong gây ra vết thương trên trán đã ảnh hưởng tới dây thần kinh nào?
Hay là trường hợp xấu nhất...
Trời ạ, cô già rồi sao?
Không phải, không được nghĩ ngợi linh tinh.
Phẩy tay xua đi mớ lý tưởng hồ đồ. Adriana đanh nét mặt ngó lom lom Lindsay, nàng cũng vừa kịp thời nhận ra rằng cả hai đang đi trên một con đường sai quá sai. Sai thực sự!
- Không Lima, chuyện giữa chúng ta không có liên quan gì đến Alessandra.
- Chẳng thà em đừng chủ động nhắc đến tên cô bạn thân của tôi trước mặt tôi. Tôi có thể sẽ nhu nhược mà tiếp tục tin vào lời giải thích của em. Lindsay Swanepoel, có vẻ như chúng ta lại trở về đúng hướng của cuộc đối thoại lệch pha vừa rồi. Nào xin mời em, nữ chuyên gia giỏi nắm bắt suy nghĩ người khác nhất thế gian, em hãy nói rằng tôi đang trông đợi điều gì từ đôi môi ngậm chặt ấy?
Cô cao giọng, thanh tao giờ hoá thành chua chát. Lời lẽ khó nghe, thái độ cố tình khiêu khích. Lindsay Ellingson đã đến lúc cần viện tới các loại thủ thuật kiểm soát tinh thần của chính nhà trị liệu khi dùng đối phó với nhóm bệnh nhân tâm thần quá khích.
Nàng khoanh tay, xoay một góc vừa đủ để đối phương không còn nằm trong tầm mắt mình nữa. Sau đó nhẹ nhàng điều hoà nhịp thở, hơi thở từ tốn bơm căng buồng phổi rồi chậm rãi nhả ra đằng mũi. Oxy thoát lên não bộ, mạch máu tích cực lưu thông , toàn thân trở nên ấm dần. Nộ khí đang âm ỉ cũng nhờ đó mà lắng xuống.
Kinh nghiệm trong nghề tâm lý bao năm khiến nàng hiểu cơn giận sẽ chi phối lời lẽ, hành động và gây tổn thương đến người khác. Một khi lý trí để sự tức giận kiểm soát, sẽ không thể tỉnh táo để phán đoán tình huống. Vào lúc này, nàng cần xử lý vấn đề diễn ra theo hướng càng tối giản càng tốt.
- Alessandra không liên quan gì ở đây cả. Chị tin hay không tin, thì tùy. Em sẽ không cố gắng giải thích một khi chị đã chọn cách cố tình không hiểu. Em về đây, dù sao cũng thực sự biết ơn vì đã chấp nhận lời xin lỗi của em. Ngủ ngon Adriana!
Có một sự thật tương đối trớ trêu là dẫu nữ bác sĩ giữ bình tĩnh thật tốt thì bà trùm băng đảng lại chẳng thể hiện một chút dù là nhỏ nhất bản tính điềm tĩnh cố hữu. Cô giữ chặt tay nàng, không để nàng bước ra khỏi buồng lái, mím môi ghìm giọng rít qua kẽ răng. Kẻ yếu vía nom bộ dạng Lima trừng mắt, chắc sẽ đứng tim.
- Em chống chế vụng về lắm. Em rõ ràng vẫn cư xử với tôi một cách bình thường, từ sau mấy cuộc gặp riêng với Phu nhân Swift, em mới đột ngột thay đổi, nhanh đến mức khó hiểu. Phu nhân Swift vẫn luôn cố thuyết phục em hẹn hò với cháu gái bà ấy đúng không?
- Adriana, em phủ nhận hoàn toàn câu chuyện này. Sự thật không phải như chị nghĩ.
- Thế sự thật là gì? Là giữa em và phu nhân Swift có gì mờ ám ư?
Trong lúc tức tối, Adriana chỉ thuận miệng thốt ra một câu mà cô cho rằng quá sức tầm phào hòng phản pháo lập luận ra sức bác bỏ từ Lindsay. Chẳng dè đâu một lời tuỳ tiện phun ra lại gây thêm một trận rét run tái xám cả mặt mày người đối diện.
Và bác sĩ Ellingson trong những lần hiếm hoi để cơn giận bùng phát, nàng dùng hết sức rút cánh tay thoát khỏi Adriana.
Mâu thuẫn gay gắt bắt đầu phát sinh, về sau hai người quyết định ngồi xuống đối mặt, tranh luận kịch liệt.
Nửa giờ sau, đám thủ hạ dưới trướng bà trùm cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác nơm nớp hồi hộp không dám rời mắt khỏi buồng lái mờ ảo dưới du thuyền chòng chành, nơi hai người phụ nữ tranh cãi quyết liệt.
Tuy cách họ đối thoại đều thông qua lời nói, không có động đến tay chân, nhưng mớ hình ảnh phản chiếu qua buồng kính trong suốt có thể thấy đây đích thị là trận cãi vả sinh tử.
Không ai nhường ai, người này nói chưa xong liền đã bị người kia cướp lời, bà trùm của chúng trông qua toàn bộ cục diện là người chiếm thế thượng phong. Nhưng trên thực tế xung đột bùng nổ xong bèn dẫn tới chiến tranh lạnh, nguyên cớ thì khá dễ hiểu. Bất cứ trận đấu nào đều rất cần hiệp nghỉ giữa giờ.
Hai phe sau giai đoạn đấu đá không biết mệt, cùng kiệt quệ ngồi nép xuống bên nhau, hô hấp đuổi bắt, cổ họng đau rát.
- Đúng là mất hết phẩm giá, đều là đại tri thức lại đi làm trò cười cho lũ thuộc hạ trên bờ. Hoà nhé?
Cô mở lời bằng chất giọng khàn đi sau khi đã nói khá nhiều và liên tục.
Lindsay tủm tỉm, "Đồng ý!"
Và rồi cả hai nhìn nhau phá lên cười.
Họ chả hiểu nổi bản thân vừa hành động nông nổi như thế nào nữa. Chỉ là thay đổi trạng thái của một mối quan hệ từ tình yêu thành tình bạn mà thôi.
Đâu có nhất định phải đùng đùng lên như thế.
Thế rồi, cả hai lần nữa để mặc sự lặng lẽ len vào giữa. Cứ ngồi thật lâu tựa gối nhìn ra mặt sóng dập dìu phản chiếu ánh sáng đủ màu sắc từ bến cảng. Và rồi, nàng cất giọng chầm chậm, nương theo cơn gió thoảng ngang:
- Giá như chị hiểu vị trí của em lúc này, vô vàng sức ép bủa vây quanh em. Em không thường có thói quen kể lể về khó khăn bản thân đang phải đối mặt, nhưng vì chị, vì không muốn chị nghĩ ngợi vẩn vơ. Em quả thực đã từ chối Ambrosio, từ chối lời đề nghị từ phu nhân Swift và đang cố gắng giữ mọi thứ ở mức độ cân bằng nhất có thể. Em không thích công việc của mình gặp phải nhiễu nhương chỉ bởi các vấn đề các nhân riêng tư làm ảnh hưởng, chị hiểu ý em không?
Nàng dừng lại để trông thấy cái gật đầu của Adriana, đoạn mới khẽ tiếp lời:
- Nếu chị hỏi em có yêu chị không, em sẽ không ngần ngại trả lời rằng "Có". Trước đây, bây giờ và mãi về sau, sự thật đó vẫn luôn tồn tại... Chỉ là, thời gian đã làm vạn vật thay đổi, thứ tình cảm chừng ấy năm giờ đây đã không còn đúng bản chất thực sự của nó nữa. Nếu như khi xưa, nó là một tình yêu thuần khiết, thì mười năm sau, nó đã bị chi phối bởi quá nhiều ngoại cảnh. Em thừa nhận, sau này em đã lại yêu một lần nữa, đã yêu một người khác, một người mà em nghĩ có dùng cả phần đời còn lại cũng không thể quên được họ. Có phải những lời này khiến chị chạnh lòng?
- ...
Nàng dừng lại nhìn cô, rồi nói tiếp:
- Không, đối với em chị vô cùng đặc biệt và luôn ở một vị trí không thể thay thế. Sau tất cả, em vừa nhận ra những thứ mà em tưởng chừng biến mất, hóa ra nó vẫn luôn ở đấy. Adriana, em không muốn mang cảm giác cùng bộ dạng miễn cưỡng khi ở cạnh chị, bởi điều đó thật không công bằng với chị, em không thể để chị tổn thương và mỗi ngày dấn sâu hơn vào sự hy sinh lớn lao mà em có dùng cả mạng sống cũng không thể nào đền đáp hết. Adriana, em hy vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn, hoặc một ai đó đã từng đi qua đời nhau, hoặc người xa lạ nếu chị không sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ thuần túy nào.
Lindsay nghiêm túc ngước nhìn Lima, người phụ nữ thông minh và tài giỏi đang ở trước mặt nàng, bằng đôi mắt đầy ray rứt cùng nụ cười héo hon yếu ớt.
Cứ cho là nàng mất trí mới nói ra một phần sự thật đi, cho dù là vậy đi nữa, cô cũng khó mà hiểu thấu nỗi lòng nàng lúc này. Nàng vừa có một hành động vô cùng thiếu suy nghĩ, nhưng nàng không hối hận, tuyệt đối lời đã nói ra sẽ không hối hận.
Và giờ Lindsay Swanepoel không biết về sau họ sẽ đối mặt nhau thế nào trong khi cô vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái trầm tư - sau khi nàng suýt nữa đã để lộ toàn bộ bí mật của mình trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi nhìn vào đôi mắt xanh xám giăng mắc muôn trùng nỗi niềm.
- Khó nghĩ quá thì đừng nghĩ nữa.
Cô vẫn giữ yên đôi mắt đang nhìn ra ô cửa kính, áp tay cảm nhận cái lạnh tê buốt của cơn rét đầu thu, nhẩn nha nhả từng lời xoa dịu cơn khốn đốn trong tâm hồn nữ bác sĩ.
- Adriana...
- So với sự điên loạn vừa xảy ra, tôi không muốn tìm hiểu về kẻ đó, cái tên cũng không cần phải biết, như em nói đi, người này tôi không biết. Thế là đủ. Em không cần phải khó khăn ép buộc bản thân. Tôi có đủ tự trọng để không trở thành kẻ bị thương hại, càng không cần ai đó miễn cưỡng ở lại bên mình. Cảm ơn vì đã nói ra sự thật.
Lindsay nghe trái tim nhói lên cơn đau giống như ai đó vừa lấy vật nhọn đâm một nhát vào tim nàng vậy. Đau tới nín thở, đau tới không thể nỉ non, nàng đã lo sợ cô sẽ tìm cách khai thác bí mật của mình. Vậy nhưng cứ nhìn cách cô ân cần tử tế với nàng xem, Lindsay chỉ càng cảm thấy vô cùng xấu hổ bởi những điều lo sợ hèn mọn cất giấu trong đầu.
Nàng thực sự không xứng đáng với Lima, cô quá tử tế để thừa sức tìm được một người tài giỏi, xinh đẹp và chân thành để đặt niềm tin. Thay vì một người lòng dạ hẹp hòi, thiếu trung thực và bội ước.
Adriana không nói gì thêm, cô nhìn vẻ ngượng nghịu che giấu một cách vụng về trên gương mặt khả ái mà nở nụ cười nhạt.
Em vẫn là cô gái năm ấy, vẫn đơn thuần và thánh thiện như một đóa hoa mới chớm. Và dẫu cho sâu thẳm trong lòng, Adriana dư sức hiểu rằng tất cả đều sẽ bị đánh lừa bởi vẻ ngoài thuần khiết, chú én nhỏ nhỡ bước bay lạc vào tòa lâu đài của cô nhiều năm trước giờ đây đã hoàn toàn trưởng thành, sành sỏi và thấu đáo nhân sinh. Nhưng ở một góc nhỏ nơi trái tim luôn dành sự bao dung đối đãi em, cô vẫn sẽ nhìn em của ngày hôm nay nhỏ bé và trong sáng như em đã từng.
Cô cũng chẳng phải thần tiên sẵn sàng bỏ qua mọi lỗi lầm người khác gây ra với mình, chỉ vì kẻ đó là em. Cô không muốn em bận tâm về mình, cô không phải kẻ bất đắc chí, cũng chẳng phải kẻ mặt dày dùng bạo lực ép buộc người khác – dẫu thực tế thì cưỡng đoạt và vũ lực chính là cách cô dùng để sống trong cái xã hội loạn lạc đảo điên. Yêu là từ trái tim, là thành tâm đối đãi, không vì sợ hãi không được hồi đáp mà gượng ép yêu thương.
Adriana có đủ phẩm hạnh cũng như sự kiêu hãnh của một người đàn bà hãnh tiến, cơ trí. Một quý cô sẽ không thể hiện những hành động khiến người khác khó xử và bản thân cố đấm ăn xôi biến thành chiếc bóng thay thế vị trí người khác.
Nhìn thấy nàng vẫn cùng cực nặng nề, cô động lòng nỗ lực tìm cách giúp người yêu - đã - cũ cảm thấy khá hơn:
- Kể từ giờ phút này, em được tự do. Tôi cũng sẽ buông bỏ câu chuyện cũ và hy vọng em cũng sẽ làm như tôi. Em chỉ cần sống tốt và hạnh phúc, để việc cứu em là điều mà tôi không cảm thấy hối tiếc. Và khoảng thời gian ít ỏi bên em cũng là một trong số những điều tôi không bao giờ quên.
Cô ôn tồn khuyên nhủ, không đoán ra Lindsay lại bị những lời thật lòng làm cho xúc động.
Nàng là lần đầu bật khóc trước mặt Adriana, khóc và liên tục nói xin lỗi – nhiều đến mức không thể đếm hết được nữa.
Lima đối mặt tình huống phát sinh ngoài mong đợi, cô không nghĩ trong khi bản thân ra sức tìm cách xoa dịu lại làm cho tình trạng tồi tệ hơn, nhìn thấy em bị lời nói của mình mà khóc tới thương tâm, thật sự quá đau lòng; cô không có trái tim rắn như đồng, khô cằn như sỏi, thực sự là không thể tiếp tục chứng kiến cảnh tượng vạn tiễn xuyên tâm này thêm nữa bèn quay đi nhìn ra mặt sông lồng lộng gió.
Sở dĩ không muốn lại thêm một lần nỗ lực lung lay. Từ bỏ một thứ tình cảm sâu đậm với quá nhiều hồi ức và sự chờ mong là điều vô cùng khó khăn, cô đã phải thức trắng nhiều đêm, vật vã đấu tranh rất lâu mới hạ quyết tâm đưa ra quyết định dẫn tới sự mất mát này.
Kỳ thực, nếu đêm nay không phải là nàng nói chia tay. Thì cũng sẽ là cô đề nghị dừng lại.
Cô không có đủ thời gian để dành cho nàng, cuộc sống của cô chỉ tồn tại để cống hiến cho người đàn bà đó. Cô không muốn vì mình mà liên luỵ Lindsay, càng không muốn Lindsay vô vọng chờ đợi, cô có thể cho nàng mọi thứ, nhưng lời hứa về một cuộc sống bình yên thì vốn dĩ thật khó để trở thành sự thật đối với một Godmother.
Từ đầu, cô đã rất khó khăn không biết mở lời bằng cách nào. Thật may, vì nàng đã thay mình bắt đầu điều đó.
Em nói chia tay nhưng em lại khóc. Sự lương thiện ấy chỉ xứng với một người tốt hơn cô. Cô không đủ tốt, không và vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể cho em một cuộc sống an nhiên bình dị. Khi chung quanh cô là giết chóc, là bóng đêm, là sự chen chúc chà đạp. Một mình chưa đủ thấm thía, còn muốn kéo người khác chịu cùng mệt mỏi với mình?
- Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, tôi yêu cầu em lãng quên quá khứ, hãy cứ xem chuyện đã qua như một cuốn phim, nhớ cũng được, không nhớ càng tốt. Tôi thật tâm nói với em những lời này không mong em nghĩ rằng tôi muốn thể hiện mình là người thanh cao độ lượng, càng không muốn em vì thế sống trong dằn vặt về sau. Nhưng giả sử em vẫn thấy mình có lỗi, thì ở lại với tôi đêm nay, bởi vì sau đó tôi không muốn gặp lại em nữa, Rose!
Lindsay Swanepoel đôi mắt hai màu ầng ậng nước, Adriana nói xong quay sang nhìn nàng, khoảnh khắc toàn thân như bị ai đó bóp nghẹt khi cô trông thấy đôi tròng mắt vô cùng đặc biệt đang ngập tràn nước mắt.
Một cách hoàn toàn vô thức, người phụ nữ với vẻ ngoài luôn tỏa ra mùi nguy hiểm mấp máy môi. Sửng sốt bật ra một cái tên đã từng thân thuộc.
Lindsay giây phút ấy khóe mắt phiếm hồng, môi cắn chặt ngước lên ngó người phụ nữ luôn có một loại hơi thở lãnh đạm mất mát bao bọc quanh mình. Đôi mắt nàng trở nên mờ ảo, vạn vật cũng từ đó mà mơ hồ. Như bị thôi miên, chân khẽ nhích lại gần nơi phát ra mớ thanh âm vô cùng vô cùng xa cách. Tay đặt lên vai cô, ghì chặt cô trong cái ôm dạt dào cảm xúc, sự bồi hồi lúng túng đến đáng thương.
Nàng tự đã rất muốn nói nàng nợ cô cả một kiếp người, nàng hiểu lòng cô vạn nhất đều quan tâm chiếu cố mỗi nàng, chỉ là thời gian đúng là một trò đùa số phận đặt ra để trêu ngươi cả hai. Nàng không tham lam bởi vì nàng đã dứt khoát rời xa cô, nhưng giữa hai người bọn họ liệu có nhất thiết phải rạch ròi cắt đứt như vậy hay không?
Những điều trên nàng chỉ nghĩ chứ không hề có ý định sẽ nói ra, bởi nàng hiểu đòi hỏi cô vẫn ở bên mình, một khi đã tàn nhẫn vạch rõ ranh giới là quá tham lam.
Một khi không chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc cho người khác, thì đừng tùy tiện hứa hẹn hay gieo vào lòng ai đó hạt giống hy vọng.
Thứ cô cần lúc này là một không gian riêng, yên tĩnh để thời gian chữa lành mọi mất mát.
Nàng chính là một kẻ tệ bạc – vốn chẳng có tư cách trói buộc cô cạnh mình trong giới hạn bạn bè, nếu có một ngày nàng nhận ra bản thân đưa ra quyết định sai lầm, nàng cũng sẽ không đến tìm cô. Sẽ không quấy nhiễu cuộc sống cô thêm một lần nào nữa.
Lindsay từ khoảnh khắc ấy đã thông suốt, kể từ đây về sau, mỗi đêm trước khi đi ngủ, nàng sẽ thêm một cái tên để cầu nguyện, cầu nguyện cho một người sẽ tìm được một nửa thực sự yêu thương và chăm sóc họ thật tốt; mỗi sáng trên bàn ăn nàng cũng sẽ đan tay và thầm chúc họ có một ngày mới an lành.
Mối lương duyên kỳ lạ giữa hai con người kéo dài xuyên suốt quá khứ sang thực tại, rốt cuộc cũng chỉ như bông tuyết từ trời, nước ngưng tụ thành tuyết, tuyết lại tan trở về hình hài của nước.
Vạn vật đến rồi đi đều theo quy luật không thể lường. Cứ mãi bấu chặt vào nhau, đều khiến đối phương toạc da chảy máu, chi bằng rời bỏ - tự duyên tụ, tức duyên tan. Nếu còn duyên phận, ắt sẽ gặp lại.
Adriana bỗng nắm chặt bàn tay lạnh giá đang buông thõng, Lindsay ngẩn nhìn cô ấy, đôi mắt xanh sẫm quyết đoán nay chợt trở nên xa xăm, cũng dần cạn kiệt nguồn sống. Không cần cân nhắc, chầm chậm hai cánh môi áp lên đôi môi còn mải ngỡ ngàng, một cái hôn sâu giá buốt - nàng dứt ra cũng nhanh như cách nàng thực hiện nụ hôn chia ly đau đớn ấy rồi mỉm cười trong lúc nước mắt rơi lã chã xuống cằm, xuống bàn tay đang giữ lấy tay mình.
Cô khẽ giãn nét mày, cảm thấy sự an nhiên bồng bềnh mơn man trên tóc. Rốt cuộc, Adriana đã nhận ra điều cuối cùng mà mười năm trước họ vẫn chưa làm – đó là một cái hôn từ biệt – nay đã hoàn thành để đổi lấy một cuộc chia ly trọn vẹn.
Và cô sẽ không phải chờ đợi thứ không tên trong mỗi giấc ngủ mộng mị chập chờn, nơi vĩnh viễn hy vọng nữ chúa tuyết sẽ quay lại tìm mình.
Em ôm lấy khuôn mặt cô áp vào lòng, xoa xoa mái tóc đen thoảng hương tuyết tùng khó thở. Em yêu rồi thứ hương lạ khó yêu khó dung hòa, tuyết tùng lạnh giá và không bao giờ có thể lẫn vào nhóm hương nào. Nó luôn vững vàng tựa mình bên cửa sổ, đâu đâu có sự hiện diện của mùi hương này cũng đều khiến nơi ấy trở thành cõi riêng chìm đắm trong vẻ trầm lắng, kiêu kỳ nhưng vẫn đầy cốt cách thanh tao của một quý cô quý tộc cổ điển lại không kém phần tân thời; tuyết tùng không suồng sã và thể hiện bản năng khoa trương như xạ; không dịu nhẹ yếu ớt như nhóm hoa; không quá gợi cảm, bản năng và xác thịt như rêu sồi; không khô khan, hằn học cằn cỗi và đầy mùi khói cháy nắng như mùi da thuộc mới cứng.
Tuyết tùng pha một chút khô ngái của dương xỉ, tạo thành hỗn hợp tinh tế như cái chất sành sỏi đặc trưng của các thiếu nữ thành thị dịu dàng nhưng cũng đầy mãnh liệt. Đã có thời điểm, em bị nó ám ảnh suốt một thời gian dài mà không cách nào thoát khỏi thứ mùi hương chết người đã ăn sâu vào trí nhớ và cả tâm niệm mà không thứ hương nào có thể thay thế được.
Đến nỗi dù đã mất đi, hay khi em chẳng còn nhớ gì về người ân nhân năm ấy đã bước đến cuộc đời mình thì mùi hương tàn độc vẫn luôn khắc khoải trong từng khoảnh khắc không gian chậm rãi bước qua em. Cũng chính nó kết thúc một mối tình dở dang rồi bắt đầu cho một cuộc tình dang dở khác.
Xin cho em gọi nó là hương vị, là mùi vị sang trọng toát ra ngay trong lần đầu chạm tới. Vị gỗ định mệnh mà đến ngày hôm nay em vẫn không tin được khi kết hợp giữa căn phòng sực nức trầm hương lại kết tỏa thành một bức họa tuyệt đẹp, hấp dẫn, mãnh liệt và đĩnh đạc như thế.
Em vẫn là em, em chưa bao giờ thay đổi khi trót yêu mùi tuyết tùng trên vai, trên tóc của người đàn bà ấy khi họ chìm đắm trong căn phòng lẩn khuất làn khói xanh tượng trưng cho cái phẩm chất quý báu của phẩm vật.
Vạn vật càng trở nên quý hiếm, lộng lẫy hơn bao giờ hết qua chiếc khăn tay cùng cổ tay áo vương vấn những giọt nước thần kì khi tuyết tùng được đẩy lên cao bằng cách xếp chồng lên trên lớp hổ phách quật cường, cao ngạo đối lập với sự nhã nhặn, khiêm nhường và thuần khiết của Saffron.
Đã thật ngạc nhiên khi em ngửi thấy cái mùi thân quen hơn cả sự sống ấy vây lấy mình, nhấn chìm trong nỗi nhớ thương, tự oán hận bản thân vì lý do gì mà chính em cũng chẳng hề hay biết. Lý trí em đã quên đi cô - nhưng lòng em chưa một giây ngưng dằn vặt khi em đến với một người khác, cùng chất hương xưa cũ được nâng lên một tầm với vượt xa tầm tay.
Em hoàn toàn yêu bà ấy.
Với tất cả trái tim cùng lý trí sáng suốt của một con người.
Thế nhưng bên trong em luôn tồn tại nỗi bi ai không diễn tả thành lời.
Sự hiện diện của cô tưởng chừng nhạt nhòa nhưng đủ sức hành hạ người con gái đã lãng quên đi những giấc mơ cùng những cơn ác mộng.
Em đứng giữa ngã ba trong một mối tình tang thương với nhiều khúc mắc, em chọn người đã đến và luôn chờ đợi em hay em chọn kẻ nhẫn tâm rũ bỏ em như một món đồ đã hết giá trị. Hay em sẽ chẳng chọn ai cả mà chỉ chọn lấy an yên cho chính mình.
- Em chỉ việc hạnh phúc, cứ quên đi những thứ đã qua. Để cuộc đời trong quá khứ của em cho tôi, tôi sẽ cất giữ chúng thật kỹ càng và mang chúng ra nhìn ngắm vào ngày sau cuối. Hãy kết thúc tất cả tại đây, thật nhẹ nhàng và dễ chịu, chúng sẽ vẫn sẽ gặp lại nhau, thật trọn vẹn một lần nữa...
Dường như có những điều không cần phải nói ra
Cô và nàng không cần bất cứ sợi dây liên kết nào vẫn có thể hiểu được điều đối phương đang nghĩ đến.
- Đêm nay, em sẽ ở cạnh chị cho đến thời khắc cuối cùng bước qua ngày mới.
Nàng kiên quyết nhìn sâu vào đôi mắt ướt, vẻ nhu mì ủy mị biến mất.
- Không làm được thì đừng nói ra.
- Ai nói không làm được.
- Cứ chờ xem. Em sẽ ngủ gục trước khi đón bình minh thôi.
Cô giả vờ trấn định, hướng ra cảnh vật bên ngoài mà cười nhạt.
Họ đã thức trắng đêm cùng nhau, tay đan tay, vai tựa vào một bờ vai khác.
Cùng ngắm những vì sao
Cùng cảm nhận mỗi cơn gió mang theo mùi biển cả lên trên boong tàu
Cùng nhắc lại từng ký ức đã qua với hết thảy niềm hạnh phúc
Rồi khi bình minh ló dạng chiếu sáng một góc trời, nữ chúa tuyết giật mình khỏi giấc mơ vẫn còn văng vẳng hương gỗ tuyết tùng tỏa ra từ chiếc áo khoác da đắp trên người mình.
Người đó đã rời đi trong thời khắc nàng say sưa chìm vào giấc ngủ
Hệt cái cách nàng lặng lẽ rời khỏi người ấy để chìm vào cơn mộng du suốt quãng đời về sau
Đến cuối cùng, ai mới là kẻ đáng thương
Tình yêu không còn chỗ cho kẻ thứ ba, nàng chính là kẻ đáng bị nguyền rủa nhất vì đã chính tay tổn thương những người yêu mình hơn hết thảy vạn vật trên đời.
"Hai nữ danh cầm ấy vĩnh viễn không đến được với nhau cho dù có cùng hủy hoại bản thân trong một ngọn lửa.
Tội hủy hoại bản thân là một trong những trọng tội trên thế gian
Và sự trừng phạt của Thượng đế ngay cả khi họ có tận diệt cùng nhau
Là họ mãi mãi kề bên nhưng không còn là của nhau nữa."
Cũng phải, nàng và cô cũng khởi đầu từ những mảnh liên kết của một sợi dây kỳ lạ, nàng không tin giữa họ sẽ kết thúc êm đềm.
Có một điều nàng dặn mình ghi nhớ, rằng mỗi sáng hạ sang hay mỗi tối thu tàn, nàng nhất định nhìn về bầu trời và thầm chúc một người được bình an, hạnh phúc.
"Adriana Lima, nếu sau khi chết đi, em được chọn giữ lại một ký ức để mang theo đến kiếp sau, em nhất định giữ chặt chị. Và hình phạt của Thượng đế chỉ nên dừng lại ở đây thôi, bởi vì sau này và mãi mãi, em đều sẽ nhớ đến chị"
Ánh chớp lóe lên rồi tắt lịm giữa màn trời hừng đông.
Nữ bác sĩ nhỏ bé giữa buồng lái thênh thang vắng lặng, bất chợt mỉm cười.
Lời cầu nguyện hoàn thành ngay khi ánh sao băng vừa dứt.
Phải, kết thúc kiếp này họ sẽ được trở về bên nhau.
Như chưa từng chia xa
Như chưa từng lạc mất
Mãi mãi ...
* * * * * * * * * * * * * * * * *
Vào lúc 10h sáng của ngày thứ hai, trên dưới trụ sở The Swift nháo nhào chạy khắp các dãy hành lang, rỉ tai nhau rằng "Devil Woman" đã quay trở về.
Sự kiện này thậm chí còn gây chấn động hơn sự kiện hàng nghìn con cá chuồn nhảy lên khỏi bờ sông Charles vào trung tuần của tháng tám vừa qua. Bởi vì tất cả đều lường trước sẽ xảy ra một cuộc chạm trán kinh hoàng tại phòng họp trên cao.
Sở dĩ phe cánh của nhóm CEO mới có thể chọc trời khuấy nước tại trụ sở tập đoàn trong suốt thời gian qua là vì "Quỷ Nữ" bận việc vắng "nhà". Không tính nhân sự theo phe Nicholson, toàn bộ nhân viên của trụ sở đều biết rằng ngoại trừ người nhà Swift, kẻ nắm thực quyền thứ hai không phải Giám đốc Swan, mà là Phó Tổng Lima.
Cũng có vẻ như, phía Nicholson cũng đã sớm nhận ra được điều này. Bằng chứng là đội hình phe cánh bọn chúng đang bị đảo lộn lung tung vì sự xuất hiện bất thình lình, không một lời báo trước từ Lima.
Phó Tổng Lima, người đến tham gia cuộc họp hội đồng thường niên muộn nhất.
Nhưng cũng là người đủ ảnh hưởng để hoán đổi biểu cảm trên gương mặt của hai nhóm quản trị từ hai phía - cho nhau.
Bên Nicholson nhớn nhác khi trông thấy Lima.
Còn phía giàn quản trị truyền thống, người người nhìn nhau, vô cùng nhẹ nhõm.
The Swift suốt thời gian qua vẫn vận hành nhịp nhàng mà không có sự điều khiển của chúng - nói chính xác hơn, mọi chỉ đạo từ CEO đương nhiệm đều không được hưởng ứng, hoặc hưởng ứng một cách rời rạc, thờ ơ.
Nicholson đích thị trở thành CEO bù nhìn đầu tiên trong lịch sử hình thành và phát triển của tập đoàn Swift. Thậm chí còn tệ hại hơn Karlie Kloss - kẻ đã lợi dụng người thừa kế nhà Swift để chiếm đoạt chiếc ghế quản trị tối cao - nhưng ít nhất, cô ta vẫn giữ nguyên mọi chính sách, cách thức vận hành từ thời tiền nhiệm, quản lý và điều hành The Swift đúng phẩm chất của một nhà điều hành. Không giống Nicholson, thay thế người cũ bằng người của mình, lập lại nội quy, thiết kế hệ thống vận hành mới, vạch ra hướng đi ngược lại với định hướng ban đầu mà các nhà quản trị sáng lập đã đề ra.
Dĩ nhiên với quyền hành đang nắm giữ, Nicholson muốn tác oai tác quái tại trụ sở thì cũng chẳng ai dám can ngăn. Ngay cả Giám đốc Swan, quản trị khối Nhân sự, người được ngầm xem là có trọng lượng tiếng nói không kém hơn Giám đốc Điều hành là mấy - cô vẫn mắt nhắm mắt mở, để mặc hắn náo động ngang tàng, chọc trời khuấy nước. Bởi Candice Swanepoel cũng như các vị quản trị viên khác, đều đang âm thầm án binh, chờ đợi thời cơ quật khởi.
Không thể thắng được thì phải lo phòng thủ; có thể thắng được thì tấn công. Phòng thủ là lúc binh lực chưa đủ, tấn công là lúc binh lực có thừa. Người khéo phòng thủ, giấu kín tiềm lực xuống chín tầng đất; người giỏi tấn công, triển khai binh lực như chín tầng trời giáng xuống, có thể vừa bảo toàn lực lượng lại giành thắng lợi hoàn toàn.
Và rồi sự chờ đợi thời khắc lật mình đảo ngược thế cờ rốt cuộc đã tới, nếu The Swift có Giám đốc Swan cùng các vị quản trị khác tài giỏi trong việc phòng thủ. Thì vị thống lãnh tấn công vô cùng tài ba của họ cuối cùng đã trở về.
Nicholson cùng bộ sậu cố vấn của hắn đều hiểu chính Lima là người vẫn luôn âm thầm kiểm soát The Swift.
Ngoài mặt cô ta là Giám đốc Điều hành của TS Morgan Chase, nhánh rễ vô cùng quan trọng của The Swift, nhưng bên trong tập đoàn mẹ, ghế Phó Tổng tại trụ sở, Lima vẫn đang còn kiêm nhiệm.
Bề dày làm việc tại nơi này, cộng với việc cô ta đường đường chính chính được bổ nhiệm - so với bọn hắn, những kẻ vô danh tiểu tốt trên trời rơi xuống dùng tờ giấy lộn để cướp giật vị trí lãnh đạo của người thừa kế danh chính ngôn thuận.
Khả dĩ đến người ngu nhìn vào cũng thấy ai mới đang nắm thực quyền.
Bọn quản trị cấp cao đều nhất mực vâng lời cô ta. Bọn chúng xem CEO đương thời như người vô hình, hắn nói mặc hắn, hắn phát điên thì cũng chẳng can hệ gì bọn họ.
Nhưng đối với Lima thì khác, một bước chân đầu tiên cô ta bước qua cửa xoay, nhất loạt đều cúi rạp người chào. Cô ta vừa là nỗi khiếp sợ, vừa là sự nể trọng của trên dưới cái cây cổ thụ đồ sộ này. Còn hắn, ngoài đám người mình, bọn nhân viên The Swift đều dường như đang ngầm chống đối.
Tại phòng họp hội đồng, Adriana Lima vẫn như thói quen cũ, ngồi đúng vị trí ghế của mình.
Nhóm quản trị trụ cột của The Swift từ lúc Phó Tổng bước vào bỗng trở nên hừng hực khí thế, bởi vì người mà bọn họ chờ đợi bấy lâu - rốt cuộc đã trở về.
Cuộc họp không có Lima, họ vẫn đúng y tâm thái không khuất phục như thế, chỉ khác là không được tự tin, hiên ngang giống như lúc này.
Phó Tổng Lima đối với trụ sở vừa là cứu tin, vừa là cứu cánh giải quyết hết thảy mọi rắc rối. Đọ về trình độ, bọn người Nicholson không thể bì; so về sự am hiểu thị trường, ngần ấy thời gian góp phần xây dựng The Swift, thành công thu mua Morgan Chase, phát triển mảng công nghệ vũ trụ, biến một cái tên trong ngành tài chính trở thành một cỗ máy đa ngôn ngữ, đa ngành nghề, đa quốc gia. Nâng tầm The Swift Corp đối với chính phủ cùng người dân - lũ bọ gậy mới đến, lấy tư cách gì đề nghị chung chiếu.
Sau khi chủ tịch Alessandra Ambrosio thoái chức.
Trụ sở The Swift chỉ còn lại duy nhất hai nhân vật
Phó Tổng Adriana Lima và Giám đốc Nhân Sự Candice Swanepoel là hai người đại diện mang lại sự tự hào, tạo nên hình tượng đẹp mắt đến với công chúng. Còn là những nhân vật nắm giữ quyền lực ngầm trong tập đoàn.
Ở cương vị của Giám đốc Swan, bọn người Nicholson đã dè dặt không muốn đụng chạm. Mà Candice Swanepoel cũng là kiểu người nước sông không phạm nước giếng, nếu không chạy đi tìm cô gây sự, nhất định cô cũng sẽ không tạo ra khó dễ với chúng.
Ấy thế, Adriana Lima thì khác - cô ta khác hoàn toàn với tính cách Candice Swanepoel và mặc dù Candice Swanepoel là học trò được Lima đầu tư tâm huyết dìu dắt. Nhưng để nói về độ khó nuốt, thì nội cái biệt danh "Quỷ Nữ" cũng đã đủ để chỉ ra đẳng cấp khác biệt giữa hai bên hoàn cảnh mà nhóm Nicholson đang phải đối phó.
Gã CEO mới sau khi thảo luận cùng nhóm cố vấn, đưa ra kết luận, trong cuộc họp giao ban lần này.
Tuyệt đối tránh đắc tội với Adriana Lima.
Ngoài một nhà làm kinh tế tài ba, thông qua mật báo, bọn chúng cũng biết được Adriana Lima đang thống lĩnh một gia đình Mafia số má tại Hoa Kỳ, rất nhiều vụ thanh trừng đẫm máu đã diễn ra bởi bàn tay khét tiếng của băng đảng nhà cô ta.
Ả đàn bà này nhất định vô cùng khó xơi.
"Chỉ cần một chút khinh suất, chính chúng ta sẽ trở thành thức ăn xoa dịu cái bụng đói khát của cô ta"
- Ngài hiểu nên làm gì mà.
Tên cố vấn của CEO Nicholson nói nhỏ vào tai hắn. Hắn có vẻ lưỡng lự khi nhìn qua khuôn mặt nghiêm nghị, sắc sảo của Adriana Lima. Cô ta chỉ đang đọc biểu đồ số liệu được chuẩn bị trước cho cuộc họp thôi mà cái vẻ độc đoán, tàn nhẫn đã hiển hiện rõ mồn một như thế kia. Nếu có thể ví von với một loại nguyên tố, thì cô ta chắc chắn phải là thủy ngân. Chậm rãi, từ tốn, lan dần lan dần rồi ăn mòn bất cứ vật chất nào cản đường cho dù là rắn chắc nhất.
Tay CEO đương nhiệm hiểu trách nhiệm hắn phải tạo quan hệ tốt với cô ta, ấy thế mà vừa dợm bước tới thì bàn chân chưa kịp đặt xuống đất liền lập tức rụt lại.
Nicholson lân la dọ dẫm tiến đến làm quen. Phó Tổng Lima nhìn qua khóe mắt đã thấy hắn lần mò tiếp cận, bình thản phớt lờ, hoàn toàn không coi tên CEO tồn tại. Cô bắt đầu hỏi tới các bản thống kê số liệu. Thư ký của các phòng ban không dám chậm trễ đứng ra giải thích, toàn cuộc họp diễn ra dưới sự chủ trì của Phó tổng, còn CEO và giàn cố vấn lại nghệt mặt ngồi nghe. Nghe một hồi rốt cuộc là không hiểu gì nữa, hai tai điếc đặc. Hoàn toàn mù tịt.
.....
- Chờ một chút, Ms. Lima, xin hãy dừng bước!
Bên ngoài hành lang, sau cuộc họp giao ban thường niên kết thúc. Phó Tổng đang cất bước hướng đến thang máy, văn phòng Phó Tổng của cô nằm ở tầng bên dưới, cô chỉ tiện ghé qua nghỉ ngơi trước khi trở về Vermont - hoặc cũng có thể, cô sẽ nán lại trụ sở ít lâu nếu ở đây cần sự hiện diện của cô - giống như cách mà các thành viên trong buổi họp ra sức bày tỏ khi nãy.
- Có chuyện gì sao ông Nicholson?
Cô dừng bước, tay CEO cùng nhóm cố vấn lục tục tăng tốc để tiến lại gần hơn. Hắn bày tỏ thái độ hồ hởi nhiệt thành, xoa hai tay vào nhau, hơi khom người cho thấy bộ dạng khúm núm trước mặt một người phụ nữ. Không sao cả, nếu đó là Adriana Lima, hắn không ngại làm mọi giá để lấy lòng cô ta.
- Ms. Lima vừa trở về, đi đường xa hãy còn mệt. Nếu như trưa nay có thời gian, xin phép để tôi mời cô bữa trưa, cũng là cơ hội để đôi bên chúng ta cùng biết thêm về nhau. Ý cô... thấy thế nào?
- Rất tiếc thưa ông, Sếp Lima đã nhận lời dùng bữa trưa với chúng tôi. Thật ngại quá chen vào thế này, nhưng tôi sẽ không để bất cứ ai cướp lấy vị thượng khách của tôi, trong trường hợp ai đó quen thói cướp lấy những thứ không dành cho mình.
Kiểm toán Trưởng Razek từ đằng sau bước lại, với nụ cười hiền hậu trên mặt, nhưng cách thức mà vị kiểm toán lão làng này "mát mẻ" nhân vật có sở thích "cướp bóc" nào đó khiến cho nhóm Nicholson tím mặt.
Adriana mỉm cười, chỉ tay về người đàn ông trung niên đầu bạc, lịch sự từ chối lời mời.
- Cảm ơn tấm lòng hiếu khách của ông, tôi đã có hẹn trưa nay với Mr. Razek.
- Vậy còn buổi tối?
Tên CEO vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Từ sau lưng, lần lượt các quản trị viên cũng đang túa ra từ cánh cửa phòng họp. Bọn họ tới gần đều dừng bước xem náo nhiệt.
Phó Tổng Lima vẫn giữ gương mặt tươi cười, cô kéo tay áo để lộ đồng hồ đeo tay, đoán chừng xem giờ giấc. Rồi không nói gì cả, quay lưng bỏ đi.
- Ngài Nicholson mời không được cô ấy đâu, tôi làm việc ở trụ sở này mười năm trời, còn chưa từng được bước qua văn phòng gặp riêng cổ. Nói chi vô danh tiểu tốt mới đến. Đúng là ngông cuồng. Ha ha !
Trưởng phòng Leivine đút tay vào túi quần, một tay ôm tập tài liệu, bước ngang qua mặt CEO, ngửa mặt cười to.
Lời châm biếm từ Adam khiến cho cả đám người bên hắn mặt đen như than, răng nghiến trèo trẹo. Dù có là bà trùm, cô ta nghĩ bản thân là ai, quý giá đến mức nào mà có thể kiêu căng đến thế.
Tên CEO bù nhìn tức tối vò đầu, dậm chân rầm rầm quay lưng trở về phòng Chủ tịch. Hôm nay hắn bị bẽ mặt quá đủ rồi!
Tiện nhân Lima, hắn sẽ tìm cách buộc cô ta phải từ chức!
Cộc.. cộc
Giày gót nhọn đóng xuống sàn đá từng tiếng gấp gáp.
Giám đốc Swan hối hả đuổi theo Phó Tổng Lima xuống đến tầng mười bảy.
Người phụ nữ Puerto Rico nghe thấy tiếng thở dốc đuổi bắt phía sau lưng, thì dừng bước, ngạc nhiên quay lại nhìn Swan Nhân sự đang ở ngay sau mình. Cười, hỏi:
- Sao em lại chạy theo tôi.
Giữa hơi thở dồn dập, Candice Swanepoel nhìn xuống đồng hồ đeo tay, vệt mồ hôi chạy dọc thái dương, mấy sợi tóc con dính bết vào trán, Adriana mỉm cười nhìn người thuộc cấp cũ vẫn với ánh mắt dịu dàng mà trước nay chưa từng thay đổi.
- Em đã nghe về cuộc hẹn giữa chị với chú Ed. Trưa nay có lẽ chị bận mất rồi, nhưng tối thì em không nghe chị nhắc đến, có phải tối nay chị rảnh không? Em có thể xin một cuộc hẹn được không Ms. Lima, em có chuyện quan trọng cần nói.
- Chị e là không được.
Lima nhìn vào điện thoại, cong môi từ chối - nhanh hơn cả thái độ bàng hoàng mà Candice kịp nghĩ tới việc bản thân mình cũng bị Quỷ Nữ thẳng thừng gạt qua một bên như vậy. Còn tưởng dựa vào quan hệ của chị gái, cô có thể danh chính ngôn thuận được xếp vào hàng ưu tiên.
Đương nhiên, Giám đốc Swan vẫn không dễ dàng từ bỏ, lém lỉnh hỏi:
- Chị về đây thì đã gặp chị hai em chưa?
Lima hơi thoáng ngẩn người, nhìn sững Candice. Hình như cô trợ lý cũ của cô vẫn chưa hay biết gì về chuyện giữa cô và chị gái của cô ấy đã gặp nhau tối qua.
Lima khoanh tay, chớp mắt chậm rãi, quan sát hành vi, thái độ của người không hay không biết thế sự cũng là một cách giải trí tức thời. Cô cũng muốn hợp tác cùng Lindsay diễn vở che đậy này, xem được đến đâu. Bèn ung dung đổi ý:
- Sáng mai, em có thể đến nhà hàng để gặp chị. Trước 10h.
Giám đốc Swanepoel vui mừng nhanh chóng ưng thuận. Đúng là dựa thế chị hai thật dễ để chiếm được nhiều tiện nghi. Ngay cả khiến Quỷ Nữ thay đổi quyết định cũng đều có thể đem ra thúc đẩy. Mang tâm trạng vui vẻ rời khỏi văn phòng Phó tổng.
..
Buổi sáng nắng cháy vàng ruộm trên mái đầu trần mùi khen khét, nhà hàng với lối kiến trúc hòa mình vào thiên nhiên tĩnh lặng trong tiếng nhạc du dương nghịch lý.
Bước vào trong cơ thể cũng tự thả lỏng cho phù hợp với không khí và không gian kỳ lạ này.
Ngày cuối tuần vui vẻ, ở góc bàn trong cùng, một phụ nữ lẳng lặng tập trung vào chiếc máy tính đang mở, đống hồ sơ hổ lốn suốt mấy tháng qua kéo căng toàn bộ tâm trí đang nhởn nhơ giương mắt ngó nghiêng trên bàn. Bài hát không lời nhưng cô thuộc đến từng nốt nhạc văng vẳng bên tai, cô đẩy hết chồng giấy tờ ra xa, lúc lắc đầu thở dài đầu hàng.
- Thưa bà, cô Swanepoel đến.
Theo sau cô gái phục vụ bàn là một cô gái khác, mái tóc vàng uôm như vừa được hung nóng dưới cái nắng cuối thu. Cô gật đầu chào, chìa tay sang ghế đối diện mời vị nữ khách yên vị.
- Cho tôi một tách espresso, giống chị ấy.
Cô nói cảm ơn với người phục vụ, đảo mắt một vòng nhà hàng vốn vẫn luôn đầy khách. Ngay cả buổi sáng chỉ có cà phê và điểm tâm, nó vẫn đông đúc và giữ cho mình vẻ điềm nhiên tự tại mà chủ nhân nó muốn hướng đến.
Adriana Lima ghét sự ồn ào và đã làm được điều ấy trong cách kinh doanh của mình.
- Em dùng điểm tâm chưa?
Chị khẽ hỏi, cô dứt mắt khỏi mớ giấy tờ trên bàn.
- Dạ em vẫn chưa.
Nhẹ nhàng lắc đầu, cô nhìn chị, vẻ điềm tĩnh chưa bao giờ mất, phần nào tác động đến cơn hỗn loạn trong lòng Candice Swanepoel, đối diện chị sau những gì đã xảy ra giữa cô với em gái chị ấy, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm đủ để bắt đầu câu chuyện vào giữa sáng cuối tuần.
Chị gõ và viết thêm một lúc, mới đóng lại bìa tài liệu màu xanh và gập máy tính để sang bên, cô vẫn đang quan sát cặn kẽ từng hành động của chị qua miệng tách cà phê sóng sánh.
- Cô Lima, cô cần gì sao?
Sau cái vẫy tay, cậu bé sốt sắng chạy tới bên, Adriana nghiêng đầu nói thầm vào tai cậu nhân viên nhà hàng, cậu thanh niên trẻ gật lia gật lịa, rồi nhanh nhẹn chạy vào trong bếp.
- Chị cũng đang lười ăn sáng, nếu có thêm người dùng bữa cùng thì tuyệt quá.
- Em không từ chối đâu nhé, bất cứ thứ gì từ gian bếp trong nhà hàng này.
Cô hùa theo, ngón tay vọc vạch quai tách, đó là một hình tiên cá bán khỏa thân, Candice trầm trồ, đến cả tiểu tiết trình bày nhỏ nhặt trên vật dụng cũng có phong cách. Nhác thấy vẻ say sưa nghịch ngợm của cô gái trẻ, chị bật cười:
- Nếu em thích chị có thể tặng cho em một bộ tách như thế. Nhưng sẽ không tặng, để giữ quan hệ với khách hàng.
- Em vẫn sẽ lui tới thường xuyên mà, vì không nơi nào có thể pha được espresso đặc biệt như ở đây, cả thức ăn cũng vậy nữa.
Khéo miệng lắm cô gái. Em vẫn ở chỗ cũ sao?
Chị khẩy ngón tay lên viên đường trên đĩa, Candice có chung sở thích không uống đường giống cô. Suy cho cùng thì giữa chị em cô và chị đều có cùng cách ăn uống. Cái này người ta gọi là hợp cạ!
- Chỗ ấy vẫn tốt mà chị, à... Miranda có thường gọi về cho chị không?
Chị nheo mắt, kéo người ra xa ngó lom lom làm cô nhột nhạt quá xá.
- Vẫn thường gọi về, tội nghiệp, con bé chẳng có ai ngoài Flynn, thằng nhỏ đi học cả ngày còn con bé thì lủi thủi quanh quẩn trong nhà. Em biết đấy, dẫu đã dừng mọi hoạt động thì vẫn không thể sống cuộc sống bình yên.
Cô mím môi, chau mày suy nghĩ vẩn vơ. Không biết nên hay không nên nói ra mục đích đến. Adriana có thể cởi mở khi nhắc về em gái chị ấy, nhưng liệu nét cởi mở này vẫn sẽ còn nếu cô khơi chuyện cũ trở lại không?
- Chị không có ý sẽ gọi cô ấy về đây sống với chị sao ạ? Dẫu sao có chị có em vẫn tốt hơn là ở một mình.
- Đôi lúc như thế cũng tốt, sống một mình thì có nhiều thời gian để làm việc mình thích. Mà kể ra, em thật tình mong muốn Kerrigan sống hạnh phúc hay chỉ đang muốn lợi dụng chị để gọi con bé quay về?
Chị tủm tỉm, đùa mà đầy ẩn ý, ai nghe cũng thấy nhột nhạt.
- Em thực tâm ạ 🥹
- Ồ, chị chỉ là thuận miệng nói đùa. Mong em không lưu tâm.
Chị bắt tréo chân, cười xoà. Hình như cũng không muốn không khí quanh bọn họ trở nên nghiêm trọng.
Candice hít một hơi sâu, lấy đầy đủ bình tĩnh mới hạ thấp giọng - dấu hiệu của thành ý muốn một cuộc đối thoại yên bình.
Nụ cười trên môi Adriana vẫn duy trì khi chị lắng nghe lời bày tỏ suốt hơn nửa giờ đồng hồ sau đó.
Cô nói rất nhiều, nói với chị về rất nhiều thứ.
Từ sự ngưỡng mộ dành cho chị đã hình từ năm đại học, chị là hình tượng mà Giám đốc Swan vô cùng ngưỡng mộ, chính là lý tưởng để cô nỗ lực phấn đấu để được bước chân vào tập đoàn Swift, để được trở thành nhân viên thuộc phòng ban mà chị quản trị; đã cố hết sức mình hoàn thành thật tốt nhiệm vụ được phân công, để được cấp trên chú ý và trở thành trợ lý bên cạnh Giám đốc Lima.
Mơ ước sau nhiều năm tâm huyết nỗ lực đã thành sự thật, được đồng hành cùng chị, chính là vinh hạnh và may mắn lớn nhất trong đời cô. Lima vừa là người cấp trên chu đáo, hiểu ý vừa là một người thầy tận tâm, tinh tế vẫn luôn ý nhị nâng đỡ cô trợ lý bên cạnh mình. Bởi lẽ cô nhận ra năng lực tiềm tàng mạnh mẽ ẩn chứa bên trong con người rụt rè của Candice Swanepoel.
Cũng chính Adriana Lima là người tự ứng cử bản thân vào kế hoạch chinh phục tập đoàn Morgan, tất cả đều nằm trong sự tính toán chặt chẽ của chị. Chị vươn tầm ra một môi trường mới, rộng lớn hơn, còn người trợ lý thân tín sẽ được chiếu cố để thay thế mình làm việc tại tập đoàn.
Để đào tạo một nhân tài đã khó, để ung dung chấp nhận kẻ đó thay thế vị trí của mình lại là chuyện đòi hỏi nhiều bản lĩnh và sự bao dung. Đâu ai muốn dạy ra một kẻ sẽ vượt mặt chính mình.
Ấy vậy mà chị lại làm được.
Chị đủ sáng suốt để nhìn thấu nhân sinh. Đủ tự tin để tin rằng người do mình chiếu cố sẽ không phản bội mình. Và đủ cao thượng để truyền thụ gần như đầy đủ cách thức làm sao để tiếp quản vị trí của chị một cách tốt nhất - mà không làm ảnh hưởng đến uy tín và hình ảnh của chị.
Candice Swanepoel chưa một giây phút nào trong đời ngừng thần tượng vị cấp trên nữ của cô. Và sự ngưỡng mộ ấy càng trở nên sâu sắc hơn sau khi cô hiểu ra những điều mà sếp Lima đã đối đãi mình.
Bằng cách đó, trong mọi quyết định đưa ra, cô đều thận trọng đặt hình tượng của chị lên đầu tiên. Cân nhắc lưỡng toàn sẽ làm sao để không gây ảnh hưởng đến người thầy lớn trong đời mình.
Và cũng vì lẽ đó, sự việc đáng xấu hổ mà cô đã làm đối với em gái cùng mẹ khác cha của Lima, cô vẫn luôn tự đem nó ra đay nghiến bản thân mình. Cảm thấy xấu hổ mỗi lần giáp mặt chị, đối diện với sự tử tế của chị.
Giờ đây, tội lỗi trong cô cũng tạm xem như được nhẹ nhõm phần nào, khi cô đặt toàn bộ tài liệu chứng minh quyền sở hữu L Brands - lên phần bàn đá ở trước mặt Lima.
- Em thật sự xin lỗi trước những hành động không đúng đắn đã làm trước đây. Em muốn bàn giao giấy tờ chuyển nhượng quyền sở hữu hợp pháp L Brands sang cho chị...
Cô run giọng, còn chị nhướng khẽ một bên mày, rồi bật cười:
- Chị sẽ không vì mấy thứ này mà chấp nhận để em quay lại với em gái chị. Em không cần phí lời, cũng không nên phí công vô ích.
Lima ngưng lại nụ cười khan. Nghiêm sắc mặt. Candice hiểu, lời chị nói ra, không thể thay đổi.
Vội vã giải thích:
- Em không phải muốn đem thứ này ra để níu kéo Miranda. Cô ấy có quyền tìm kiếm hạnh phúc cho riêng cô ấy, còn em thì cần chuyên tâm vào sự nghiệp của mình ở The Swift, đó vốn là tâm huyết mà chị đã dốc công tiếp quản, Nhân sự tổng hành dinh mới có được sự ảnh hưởng mạnh mẽ đến sự phát triển của tập đoàn, tiếng nói của bộ phận Nhân sự cũng qua đó mà có nhiều sức nặng đối với tổng bộ hơn. Ngoài ra, còn một chuyện khác, em không mong chuyện của bọn em sẽ gây cản trở đến chuyện giữa chị và Lindsay. Chị hai từ nhỏ đã sống cô độc và nội tâm. Chị không muốn ai làm tổn thương Miranda thì em cũng giống chị, em không muốn bất kỳ ai làm tổn thương chị gái mình. Mà nếu người đó là chị, thì em càng không muốn điều đó xảy ra.
Nghe tới Lindsay, hai đầu mày chị khẽ giãn ra. Trong lòng thoáng tự cười chính mình đã đào tạo ra một nhân tài lớn, cũng thực xảo quyệt. Lại đem chị gái đánh vào đúng điểm yếu của cấp trên cũ.
Candice nín thở nhìn chị bật cười, chị cũng yên lặng ngắm nghía cô thật lâu, quan sát thật kỹ.
Xưa nay, Phó tổng Lima vẫn xem Giám đốc Swan như một người bạn đặc biệt, một người em lớp dưới mà mình có thiện cảm.
Ngó bộ dạng băn khoăn lo lắng, có thể thấy Candice Swanepoel không diễn. Hơn nữa, còn không hề biết sự việc giữa sếp cũ và chị gái mình sớm đã dừng lại.
Có lẽ, Lindsay Ellingson không muốn đánh động người xung quanh. Cách sống kín đáo này chả trách người của Lima có rải đi săn lùng thông tin người mà nữ bác sĩ đã từng ở trong mối quan hệ thân mật, suốt quãng thời gian lưu diễn hoà tấu vòng quanh thế giới - thì cũng chỉ xác nhận được việc nàng thực sự đã hẹn hò với một nhân vật có tầm vóc lớn. Nhưng tuyệt nhiên không truy vấn được thêm một chút thông tin cá nhân nào.
- Chị không trả đũa cho Leslie Wexner bởi Lindsay cũng là người mà chị chưa bao giờ muốn làm tổn thương đến. Hơn nữa, Leslie Wexner không phải là đối tượng chị đứng về phía. Chị đối tốt với ông ta vì Miranda, vì đứa em gái cùng mẹ với chị. Lý do mà chị không ủng hộ chuyện tình cảm giữa em và Miranda, cũng chính từ việc em là đàn em mà chị quý mến, nếu lỡ như em khiến em gái chị đau khổ lần nữa, chị chắc chắn không tha thứ cho em. Chẳng ai tự đưa mình vào thế tiến thoái lưỡng nan, dẫu vậy, cho dù em đã giao tất cả mọi thứ lại, và dùng thành ý giúp đỡ.Chị vẫn sẽ không đứng ra giúp hoặc chấp nhận cho hai đứa quay lại. Và chị cũng sẽ không cần em cho phép để yêu chị gái em.
Lima nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng, câu chốt thốt ra nhẹ tênh nhưng ắt hẳn sức nặng của nó như một lời khẳng định mạnh mẽ rằng không ai có thể ngăn cản được điều chị muốn làm. Một đàn em do chính tay mình nâng đỡ như Candice Swanepoel, lẽ đương nhiên không có đủ tư cách quyết định chọn lựa của Adriana Lima.
Candice sớm liền nhận ra đàn chị đã hiểu nhầm ý mình, cô liên tục lắc đầu. Bối rối đính chính:
- Ý em không phải là vậy, em chỉ cầu mong có thể gửi gắm chị hai cho chị, vì chị là người duy nhất mà em tin rằng phù hợp và sẽ chăm sóc tốt cho Lindsay.
Adriana không tỏ ra thái độ nào khác, chị chỉ ung dung gật đầu, sắc mặt tươi tỉnh. Hạ giọng:
- Nếu em thực sự yêu Miranda, hãy chứng minh. Miranda yêu cái nghề của nó như sinh mệnh. Dứt khoát từ bỏ sự nghiệp trên cao để rời đi chứng tỏ con bé đã rất đau lòng. Nếu em có đủ bản lĩnh để thuyết phục con bé quay lại với đam mê, chị sẽ không phản đối chuyện riêng giữa hai đứa. Nhưng chấp thuận thì không.
Giám đốc Swan nhìn vẻ thản nhiên trên gương mặt lãnh đạm đang nâng tách cà phê uống một ngụm, cô hiểu ý người đối diện, chốc chốc mỉm cười.
- Em luôn cảm thấy biết ơn sự nâng đỡ mà chị đã dành cho em.
Nói đoạn, nàng cầm túi xách đứng lên.
Trước khi rời đi, không quên nói, mình vĩnh viễn không từ bỏ.
Cũng chỉ nói thêm bấy nhiêu đó rồi ra về.
Còn lại một mình, Lima mở khoá điện thoại vẫn đang cầm trên tay, tin nhắn và cuộc gọi từ vài số liên hệ quen và lạ không đủ quan trọng để lôi kéo sự quan tâm của cô. Chỉ trừ một mẩu hội thoại từ ứng dụng chat mới khiến Lima thoã mãn.
Cô ấn gọi đi.
Đầu dây bên kia, chất giọng lành lạnh, gãy gọn đặc trưng của trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh cô nhanh chóng phản hồi.
- [Chủ nhân, Chloe báo không tìm thấy thông tin của đối tượng mà Chủ nhân muốn tìm, ngoại trừ người chồng cũ tên là Ryan Diven, hiện đang làm công việc phụ tá cho Candice Swanepoel tại L Brands]
Thoáng nhíu mày, nét mặt thả lỏng bỗng chốc cau có:
- Sao không thể? Đến người chết cũng phải khắc tên lên bia, nội trong một tuần, phải tìm ra bằng được thông tin người đã từng trong mối quan hệ với Lindsay Swanepoel trong khoảng thời gian cô ấy sống ở nước ngoài trước khi kết hôn. Người sống phải có danh tín, là người chết, thì lật tung hết các nghĩa trang lên cũng phải tìm cho ra tên tuổi của hắn.
- [Tuân lệnh Chủ nhân]
- Chuyến vận chuyển hàng sang giao điểm Panama tình trạng thế nào?
- [Thưa, chuyến tàu thông quan suôn sẻ. Đã cập cảng và đang đợi sang hàng qua tàu khác. Lối vào cảng cuối chỉ tàu nhỏ mới có thể vào trót lọt. Ngoài ra, Genovese muốn thảo luận với chúng ta về thoã thuận phân chia lĩnh vực kinh doanh trong ngành thực phẩm và quần áo. Bọn chúng cho rằng người dân cần ăn hơn mặc và muốn Gambino hoán đổi địa bàn quản lý với chúng. Chủ nhân, xin hãy hạ lệnh]
- Không được manh động cho đến khi tôi quay trở về. Bọn chúng muốn khơi mào thì cứ để bọn chúng khuấy động thoã thích. Tiện bề để chúng ta ra tay, về sau, cũng dễ nói chuyện. Cô nắm chắc tình trạng chuyến hàng qua kênh đào Panama, những chuyện tìm kiếm thông tin kẻ đó thì giao lại cho Chloe báo cáo trực tiếp với tôi. Cứ thế mà làm!
- [Xin tuân mệnh Chủ nhân, Chủ nhân bảo trọng]
Tắt điện thoại, cô ném nó trở lại bàn làm việc. Chống hai tay lên cạnh bàn, nửa đứng nửa ngồi tựa vào góc bàn giấy; tựa như đang nghĩ ngợi điều chi lung lắm.
"Người làm cô ấy yêu say đắm đến ngưỡng muốn đem khoe cho cả thế giới biết, nhưng cũng là người cô ấy không gả đi được. Để phải chọn cách kết hôn với một người khác để quên đi. Kẻ đó rốt cuộc là ai? Là nhân vật đáng gờm ra sao, mà đến một cái tên, một chút thông tin cũng không thể tìm thấy? Một kẻ đang sống mà lại che giấu toàn bộ thông tin cá nhân, xoá sạch lịch sử, chứng tỏ đứng sau phải có một nhóm người làm việc cho hắn.
Nhiều khả năng, người cô ấy vừa muốn công khai, vừa muốn che giấu là một người có sức ảnh hưởng, có tầm vóc lớn, có tiếng nói trong xã hội. Nhưng còn không thể gả, phải chăng nhân vật này không còn độc thân để đường đường chính chính công khai qua lại hay không? Vậy nên mới xoá sạch dấu vết ăn vụng, một manh mối cũng không chừa lại?
Thông thường, đến chính trị gia e còn khó phủi bỏ liên hệ tình cảm ngoài luồng một cách tuyệt đối, che đậy kín đáo đến mức nào nhất định cũng còn sót chút sơ hở.
Trong chuyện này còn quá nhiều khuất tất. Lindsay có phải đã làm gì mờ ám với kẻ ấy, mới cảm thấy xấu hổ muốn chia tay mình? Thật khó nghĩ, tóm lại, sớm thôi, rồi nhà mi cũng sẽ phải cho ta biết, nhà mi là thần thánh phương nào.."
Adriana đứng dậy bước qua cửa sổ, đi đến bức rèm vén sang hai bên, hàng loạt tia nắng chiều tà thi nhau len vào, con sông Charlie lại đang ảm đạm một màu xanh ngắt. Cuộc gặp gỡ giữa tối hôm trước với Lindsay lại một lần nữa tái hiện trước mắt cô.
Tiếng thở dài vang lên ở góc phòng rộng lớn. Con cá vàng Ali chán ngấy ngụp lặn ngoi lên đớp mớ bong bóng tẻ nhạt.
Ngày qua ngày, sự mỏi mệt cũng làm ai đó muốn buông bỏ.
(còn tiếp)
PS: Ba tuần qua mình bận nên trong tuần này mình sẽ post chap bù. Xin lỗi các tình iu bự chảng :x Ngoài lề chút, ảnh bìa Aless - Adri - Candice chính là bộ ba quản trị hoàn hảo nhất tại trụ sở The Swift trong nhận thức của Shake :3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com