TruyenHHH.com

[GL][Tự Viết]Người Lạ Nắm Tay

Chương 23 - Nhớ rất nhớ.

ComLoveVB

Quay trở về với công việc, Anh Trang nay đã lên làm Giám đốc chi nhánh, cô chuyển đến văn phòng ở tầng cao hơn, đem theo Ngọc Hương làm trợ lý riêng cho mình. Huy thế vào vị trí của cô để lại. Phòng Kinh Doanh 3 tuyển thêm mấy người mới. Nó trở thành người cũ, hướng dẫn các bạn đồng nghiệp bước đầu bỡ ngỡ.

Anh Trang mở tiệc mừng mời cả phòng, nó viện lý do từ chối tham gia. Ngồi ở nhà nhìn mọi người gửi hình lên nhóm, bất cứ hình nào có mặt chị nó đều phóng to ra nhìn thật kỹ. Chị cười, chị nói, chị uống, chị lặng yên. Có khoảnh khắc nào trong lòng chị có hình bóng của em không?

Nó đã trả lại chiếc thẻ cho chị, không đụng tới một đồng nào. Lên mạng tìm mua một chiếc xe cũ, Duyên đi ngang qua thấy nó đang xem mấy trang mua bán xe buột miệng hỏi:

"Sao em không lấy chiếc Vision của sếp Trang mà đi. Cô ấy đổi ô tô rồi, xe cũng đang để không mà. Bữa Ngọc Hương có đưa chìa khóa xuống nói phòng mình ai cần cứ dùng đó."

Phòng này có ai không có xe mà phải mượn tới chiếc Vision hồng đó chứ. Mang tiếng là cho cả phòng, thực tế chị muốn đưa ai có phải nó không hiểu đâu. Chỉ là nó không muốn nhận thêm bất cứ lòng thương hại nào từ chị nữa.

"Em thích đi xe điện thôi, cho thân thiện với môi trường." - Nó trả lời Duyên, đó cũng là một phần sự thật. Chiếc xe đầu tiên nó tự mua, con xe điện xanh bơ yêu dấu đến giờ vẫn chưa trả góp xong của nó, cũng vì tiêu chí sống xanh mà được lựa chọn.

Nó đã quen với công việc, cũng được giới thiệu nhiều mối quan hệ đối tác mới, doanh số ổn định, tiền thưởng vào đều đều. Trưởng phòng lúc này là Huy luôn âm thầm giúp đỡ sau lưng. Có tháng nó không có bộ hồ sơ nào được giải ngân, đến khi xem kết quả KPIs vẫn thấy hoàn thành xuất sắc.

Nếu cứ im lặng mà đi làm như vậy, nó sẽ yên ả trôi qua mấy năm tới một cách nhẹ nhàng. Gom góp được một số tiền, rồi muốn nhảy công ty nào cũng được.

Chỉ là ... ở đâu đó trong cùng một không gian làm việc này, không thể tránh khỏi việc chạm mặt. Có hôm ngay sảnh chính, có lúc dưới hầm xe. Lại cũng có ngày như hôm nay, thang máy đang đi xuống, dừng lại ở tầng của nó, khi cửa mở ra, nó thấy chị, chỉ một mình chị.

Nó giật lùi, quay lưng đi.

"Chào sếp! Em để quên đồ trong phòng, phải quay lại lấy. Sếp xuống trước đi ạ."

Năm phút sau nó mới dám trở lại, bất ngờ chưa, cửa thang máy vẫn đang mở, chờ nó. Ngón tay thon dài được sơn hồng xinh đẹp của chị nằm trên nút giữ cửa. Không còn lý do nào khác để ngụy biện, nó đành bước vào, đứng thật sát tường thang máy, cách chị xa nhất có thể. Không dám nhìn thẳng chị, chỉ lén nhìn bóng phản chiếu từ vách kính. Cơn đau vẫn vẹn nguyên như mới hôm qua, hốc mắt vẫn không tránh khỏi việc đỏ lên.

Thang máy dừng lại tại tầng trệt, nó liền chạy trốn chui trốn nhủi. Lần nào cũng vậy, chưa bao giờ dám mặt đối mặt với chị cũng như chưa bao giờ dám chạm vào nỗi đau của bản thân.

Rất nhiều lần đang đi trên đường, chờ đèn đỏ ở một ngã tư, nó rảnh rỗi nhìn vào lòng bàn tay có nốt ruồi "may mắn" của mình, cứ vậy mà nước mắt chảy ra như mưa.

Cũng có những khi vào hầm xe, vô tình đậu sát bên chiếc Vision hồng đã bám một lớp bụi dày. Nó khẽ đưa tay vẽ hình một cái mặt gấu lên đó, sau đó thẫn thờ đứng nhìn.

Nó đã chuyển ra khỏi khu trọ tồi tàn kia, thuê được căn hộ một phòng ngủ có chiếc ban công xinh đẹp, ở rất gần Ngân hàng. Chỉ tiếc là, căn phòng này sẽ không bao giờ có cơ hội đón chị ghé qua ngủ cùng nó những đêm tăng ca muộn.

Nó biến ban công thành khu vườn nhỏ, trong đó có trồng một cây hoa lài thơm ngát. Mỗi tối sau một ngày làm việc mỏi mệt, nó ra chiếc ghế nhỏ giữa khu vườn, nhâm nhi một tách trà, tận hưởng cảm giác được hương lài bao bọc khắp thân như ôm ấp vỗ về.

Khẩu vị nó cũng đã thay đổi, nó không uống được mấy thứ nước nhiều sữa đầy vị ngọt nữa. Giờ nó chỉ có thể tiếp nhận vào người những đắng cay. Trà, cà phê, ca cao đều không đường không sữa. Lại còn rượu và bia.

Thời gian cứ lững lờ trôi, thoắt một cái đã hết năm. Nó nhận liền mấy tháng tiền thưởng, mua cho ba một cái ti vi bự, đổi cho mẹ một chiếc máy giặt mới. Một mùa Tết sung túc nhất kể từ nó bỏ lên thành phố học. Nhưng cho dù vật chất tác động thế nào, trong bữa cơm cuối năm, ba nó vẫn không ngừng nhắc nhở nó chuyện chồng con.

"Mày xem con Thắm nhà bên bằng tuổi mày đã có hai mặt con, ông bà Tư lên chức ông bà ngoại hết rồi."

"Ba, con không có ý định cưới chồng đâu."

"Mày hay lắm, bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi, không có còn coi ai ra gì nữa. Đi lên thành phố học ba cái tư tưởng bậy bạ. Tao cho mày lêu lổng thêm một năm nữa, năm sau mà không đưa được thằng nào về tao với mẹ mày sẽ nhận lễ của thằng Dũng con ông Bảy xóm trên."

"Con không cưới, ba mẹ muốn nhận lễ thì tự mà cưới. Cái gì con còn có thể nghe lời, riêng việc này xin ba mẹ đừng thúc ép con." - Nó vẫn khiên định.

"Lo cho tương lai của mày sao lại bị quy chụp thành thúc ép mày? Mày xem ba mẹ mày là cái loại người gì? Tao nói rồi, nếu mày không nghe theo thì đừng ở trong cái nhà này nữa, tao không có đứa con như mày."

Ba nó tức nổi gân xanh gân đỏ rần rần lên cổ. Mẹ nó thấy vậy lập tức ngăn cản cuộc chiến.

"Cả hai thôi đi, cả năm gặp nhau có một lần. Muốn ăn bữa cơm cũng không yên nữa. Ba cho con những một năm mà, một năm đó kiểu gì con không kiếm được ai. Đừng cãi nữa, ăn cơm đi."

Nó yên lặng vì biết có nói nữa cũng không giải quyết được vấn đề. Đừng nói là một năm, cho dù là một đời nó cũng không thể đem một người đàn ông nào về để làm vừa lòng ba mẹ.

Vừa đón giao thừa xong, nó lại khăn gói lên thành phố mặc cho mẹ hết lời giữ lại.

Không biết làm gì để hết thời gian, nó mua vé vào rạp xem một bộ phim hài chiếu Tết. Mọi người theo tình tiết phim cười ầm ỉ. Nó ngồi nhìn những hình ảnh chạy qua chạy lại không hiểu được phim đang nói về cái gì. Ánh sáng hắt ra từ màn chiếu soi rõ những giọt long lanh vương trên gò má nó.

Xem phim trở ra, nó xách xe chạy vòng vòng, Sài Gòn ngày Tết vắng vẻ, ngoài đường chỉ có vài chiếc xe qua lại. Ngang qua trung tâm thành phố, những đèn những hoa tưng bừng chào đón một mùa xuân mới, người người xúng xính áo dài váy vóc tươi đẹp tạo dáng chụp hình. Nó không cảm xúc đi vô định như thế đến lúc xe báo pin yếu mới chịu trở về.

Buổi tối nó ghé vào Nhà hàng lẩu băng chuyền lúc trước từng đến với chị. Nó ngồi một góc nhìn từng chiếc dĩa chạy qua mà không lấy cái nào cả. Rất lâu sau, nhân viên phục vụ đến châm thêm nước lẩu ngạc nhiên hỏi có phải chất lượng đồ ăn có vấn đề gì không, nó mới với tay lấy đại một chiếc dĩa trước mặt. Thật tình cờ, đó là một dĩa ba chỉ bò. Nó lấy điện thoại chụp lại, sau đó nhúng ăn. Nhạt nhẽo, vô vị.

Nó đứng dậy thanh toán rồi trở về nhà ngồi trong góc vườn nhỏ thơm mùi hoa lài của mình, up bức ảnh vừa chụp lên story.

"Nếu em nói với chị rằng em nhớ chị thì em thật đáng thương chị nhỉ?

Nhưng em nhớ chị!

Em rất nhớ!"

......

Đôi lời của tác giả:

Chương này hơi ngắn, vì tui viết mà tui suy á mấy bà, cứ bần thần như thất tình vậy. Buồn quá viết không nỗi nữa.

Thương con nhỏ ghê, ai mà hành nó ác dữ vậy không biết. Huhu. T.T

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com