Gl Thuan Viet Tu Viet Mat Tinh
Căn nhà của Thùy Nữ rất nhỏ, mỗi gian phòng chỉ dùng cho một mục đích duy nhất, trong nhà vỏn vẹn có một gian phòng để làm phòng ngủ, đêm đó họ ngủ chung trên một chiếc giường.Thùy Nữ tế nhị úp bức ảnh có gương mặt của người chồng quá cố xuống, ngại người ta sẽ sợ. Dù sao cũng là di ảnh của người chết, không thân không thích ban đêm có một người đàn ông ngủm củ tỏi dòm dòm khó tránh sẽ có cảm giác không dễ chịu rồi mất ngủ. Từ hồi chồng mất, Thùy Nữ cũng xóa bớt dấu vết của anh ấy ra khỏi căn nhà này, không phải cô hết thương, chẳng qua cứ nhìn vật là lại nhớ người. Làm con người mà ai lại muốn buồn hoài được, với lại cô mới có ba mươi tuổi đời, tiếc thương thay thanh xuân đã dành hết cho một người đàn ông, mà cô chung sống được đâu một vài năm, kể ra trong lòng có chút tuổi thân.Mơ ước có một người thương mình thật lòng ở Sài Gòn phồn hoa này, nói dễ thì dễ mà nói khó cũng thiệt là khó.Mỗi lần có ai vô tình hỏi Thùy Nữ có muốn đi thêm bước nữa hay không, cô chỉ biết cười khổ. Muốn thì cũng muốn mà biết kiếm ở đâu ra, trai tân thì ai mà thèm điếm xỉa đến đàn bà cũ, còn mấy người đàn ông đã từng có gia đình thì không cần phải bàn tới luôn. Đàn bà con gái Việt Nam nổi tiếng công dung ngôn hạnh, thương chồng thương con, đàn ông phải tệ tới mức nào thì đàn bà mới bỏ. Có thể nói, đối tượng là một người đã hóa vợ giống như cô hóa chồng sẽ dễ dàng thấu hiểu nhau hơn, nhưng khổ nỗi những người đàn ông hóa vợ lại rất lụy tình. Trong tình yêu Thùy Nữ có tính chiếm hữu ngầm, chia sẽ tình cảm với một người đàn bà khác, cô không làm được. Có khi trong lòng còn thương chồng nên cô mới nhìn ai, cũng không hợp nhãn. Ban đêm, không ồn ào tiếng xe cộ, hai người con gái nằm im thin thít bên cạnh nhau, vảnh tai lên nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái hiên nhà. Chẳng ai nói với ai tiếng nào cả, đơn giản một người cầu toàn, người còn lại sợ làm phiền đối phương. Duyên phận thực khó hiểu, cũng không lý giải được. Đêm đen bao trùm mọi ngóc ngách của thành phố. Mưa rơi trong bóng tối cô quạnh tịch mịt mù trời. Tiếng sấm sét đánh đùng một phát Thùy Nữ để ý Tiểu Bình giật bắn mình, liền quan tâm hỏi. " Bình sợ sấm sét sao? "" Không. Từ nhỏ đã yếu bóng vía nên hay giật mình. Có một lần bị bóng đè đến không thở được. Niệm phật cũng không có linh nghiệm, lần đó tôi tưởng mình ngủm rồi chứ! "Thùy Nữ lặng nghe Tiểu Bình trải lòng một chút rồi hai người lại im re. Ở cái Sài Gòn này, Thùy Nữ tuy đã trưởng thành, nhưng mỗi khi đêm về chơ chọi một mình ngồi trên bàn để ăn cơm, rất cô đơn.Cô ấy cũng độc thân mà phải không, liệu có cảm giác giống như cô?
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com