TruyenHHH.com

Gl Part 1 Beta Muon Cung Em Ngam Trang Luc Binh Minh

Ánh đèn chớp tắt liên hồi, mùi rượu, mùi thuốc lá, cùng cơ số những mùi hương đan xen vào nhau cứ thế khuếch tán ra toàn bộ không gian. Tiếng nói cười, lời tán tỉnh, cùng tiếng nhạc xập xình vang vọng bốn góc, những người ưa tĩnh lặng hẳn sẽ vô cùng chán ghét nơi này, còn Thanh Phương lại tin rằng mình thuộc về những nơi thế này.

-Ara ara~ Ai đây nhỉ?

Giọng nói đầy mỉa mai khiến Thanh Phương nhíu mày, chẳng càn quay đầu nhìn, cũng biết chủ nhân là ai. Cô ta siết mạnh ly rượu, gân xanh nổi lên, sau đó đặt mạnh ly rượu xuống mặt bàn, phát ra âm thanh chói tai.

-Lại uống rượu một mình, hổng giống tác phong của bạn nha...- Hạ Băng đi đến, mái tóc hồng cam bồng bềnh được búi gọn lên, lộ ra cần cổ thanh mảnh gợi tình.

Hạ Băng mặc một chiếc váy ống bó sát người, show ra những gì quyến rũ nhất, bộ ngực đầy đặn e ấp cùng chiếc xương quai xanh tinh xảo bất chấp mọi loại thử thách hot trend trên mạng xã hội...

Hạ Băng nện giày cao gót, chỗ quầy bar không một bóng người, hẳn con sâu rượu này đã đuổi hết người đi chỗ khác. Nàng ấy hơi nghiêng người, đưa tay choàng qua vai Thanh Phương, tỏ ra thật thân mật ghé vào tai cô ta.

Thanh Phương chán ghét, không chút nương tay mà đẩy Hạ Băng ra.

Hạ Băng chậc chậc hai tiếng, nhún vai.

-Whisky, please...

Bartender nãy giờ hóng chuyện nghe gọi thì nhanh chóng lấy lại thái độ chuyên nghiệp, chỉ vài giây đã đẩy ly thủy tinh chứa thứ chất lỏng lóng lánh ánh nâu về phía Hạ Băng.

Hạ Băng tao nhã thưởng thức từng ngụm, ánh mắt đầy thích thú quan sát Thanh Phương. Nàng ấy nhận được tin nhắn của Nguyệt Ngáo, liền đoán được con nhỏ đáng ghét này lại mặt dày rồi ngậm đắng nuốt cay, Hạ Băng không tốn quá nhiều công sức để tìm đến đây.

Mà Hạ Băng là ai cơ chứ!?

Nàng ấy trước giờ thấy náo nhiệt không thể không góp vui, thấy nhà cháy không thể không châm thêm xăng. Bản chất ăn vào máu rồi, khó bỏ, cho dù tính cách này hay khiến bản thân thu về một đống phiền phức.

Hạ Băng đặt ly rượu xuống, liếm liếm môi rồi cất lời trêu chọc Thanh Phương.

-Brid nè, đừng nói bồ yêu Sel thật nha?

Đôi mắt Thanh Phương hơi cụp xuống, chẳng hiểu vì sao mọi người luôn khen Hạ Băng xinh đẹp, cái gương mặt yêu nghiệt y hệt hồ ly tinh này khiến cô ta chỉ muốn đánh cho vài cái. Mà cũng chẳng phải mỗi gương mặt không thôi, trong mắt cô ta, tính cách của Hạ Băng rất tồi, luôn tỏ ra cao quý cái khỉ mốc gì? Chẳng phải là con cáo già sao?

Vô cùng gian xảo!

Bây giờ ả ta đứng trước mặt mình, rõ ràng chín phần muốn cười nhạo còn một phần là mỉa mai.

Thanh Phương nhớ lại năm đó, ngoài ghen với Nhật Minh, cũng có vô số lần cô ta phải ghen với con nhỏ Hạ Băng này, cái loại người chẳng biết yêu đương là gì, nhưng lại suốt ngày đòi dạy người khác cách yêu.

Hừ, cô ta khinh.

-Oh, come on, don't look at me like that. (Ôi, thôi nào, đừng có nhìn tui như vậy chớ) - Hạ Băng nhấp ngụm rượu, đôi môi đỏ mọng căng bóng dưới ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo.

-Don't bother me, bitch! (Đừng có làm phiền tao, bitch)- Thanh Phương liếc nàng ấy một cái, lại cúi đầu uống thêm rượu.

Hạ Băng cười đến toét miệng. Dạo gần đây, nàng ấy gặp đủ thứ chuyện, công ty vừa với thành lập rất bận rộn, bạn thân bị thương nặng hỏng cả đầu, vừa quen thêm một bạn tình mới ưng ý liền bị em gái nhỏ hôm trước làm cho chạy trối chết... Nguyệt Minh lại than phiền vì tình cũ dây dưa, Hạ Băng tuy không giúp được gì nhiều nhưng mà vẫn góp vui.

Thanh Phương trước nay trọng sĩ diện là điều ai cũng biết, bây giờ cái chuyện mặt dày đi theo Nguyệt Minh mà lộ ra ngoài, xem cô ta còn dám ngẩng mặt nhìn đời hay không!?

-Nè, bồ vẫn quyết cưa đổ Sel à?- Hạ Băng nằm dài ra bàn, ánh mắt ma mị pha chút lười biếng.

Thanh Phương vẫn không đặt Hạ Băng vào mắt, cô ta nâng ly lên uống.

-Tui nói nha, công nhận là bồ chấp niệm với việc giao phối với Sel ghê á. Mà bồ cũng dở, yêu nhau bao năm vậy mà chưa đưa Sel nhà tui lên giường được, giờ thì cay chưa? Tui mà là bồ thì tui chết cho rồi, nhục quá sống sao nổi!- Hạ Băng thản nhiên nói.

-Tui thấy nếu bồ chịu mở mắt to ra một tí, có phải sẽ nhận ra lên giường với tui dễ hơn là lên với Selina không? Thậm chí còn thú vị hơn á. Chỉ cần chịu khó quỳ xuống liếm chân biết đâu tui nghĩ lại?

Thanh Phương thừa biết Hạ Băng đang muốn chọc điên mình, nhưng biết thì biết, vẫn không nén được sự tức giận.

Hạ Băng đảo mắt, nhìn chất lỏng nâu sẫm kia đang run lên trong ly của Thanh Phương, càng thấy kích thích.

-Sao mày thích xen vào chuyện của người khác vậy hả Fuyu!?- Thanh Phương nghiến răng.

-My best friend, not "người khác".- Hạ Băng nhún vai.

Thanh Phương ngẩng mặt, mắt đối mắt với Hạ Băng.

-Năm đó mày có chĩa mũi vào chuyện của tao với Selina không?- Thanh Phương nghi ngờ.

Đến bây giờ cô ta vẫn chưa thể giải đáp được vì sao khi ấy cả hai đang yên ổn, Nguyệt Minh lại đùng một cái trở nên xa lạ vô cùng.

Biết là cô ta có hơi quá đáng, không ít lần tìm đến thú vui khác, nhưng với tính của Nguyệt Minh, chẳng thể vì chuyện này mà thay đổi được, chắc chắn là có bơm đểu, chắc chắn là con khốn Hạ Băng này đã góp cái gì vào!

-Come on, xe bồ cũng lấy rồi còn bảo tại tui là sao?

Hạ Băng thấy Thanh Phương nổi cáu, xém tí phụt cười, gì gì, nàng ấy không hề liên quan nha!?

Ừ thì ai cũng nghĩ Hạ Băng là người xấu, nàng ấy nhận luôn, nàng ấy không có chối, nàng ấy tệ thật mà!

Hạ Băng nhún vai, khẽ gật đầu, đôi môi chúm chím khẽ nói ra mấy chữ.

-Throw pearls to the pigs (Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu). Tránh xa Selina một chút, để người ta yên đi, cậu ấy không giống như tôi và bồ...

Ào—

Hạ Băng còn chưa nói xong, thì Thanh Phương đã thẳng thừng tạt ly rượu vào mặt nàng ấy. Bách phát bách trúng, rượu bay thẳng vào gương mặt xinh đẹp, trượt dài từ đỉnh đầu xuống mặt thành từng giọt rơi xuống mặt đất, có giọt lại trượt xuống cổ, dừng chân ở ngực nàng ấy .

Bartender gần như nín thở, quá nhanh quá nguy hiểm!?

Chuyện xô xát anh chàng thấy như cơm bữa rồi, nhưng người bị tạt vẫn nở một nụ cười thật tươi, thật xinh đẹp lại là chuyện khác.

Hạ Băng bật cười ha ha hai tiếng, chẳng buồn lau rượu trên mặt mình, nàng ấy quay mặt nhìn sang chàng bartender đang lo lắng sợ bị giận cá chém thớt.

-Cho tôi hai chai rượu.

Bartender có chút run rẩy, nhưng vẫn vội vội vàng vàng lấy rượu đưa cho quý cô kia.

Hạ Băng gật đầu cảm ơn, rồi ngay tức khắc sau đó, khiến cả quán bar hóa đá. Hai tay cầm hai chai rượu, thẳng thừng nâng lên, đổ từ đỉnh đầu Thanh Phương xuống.

DJ ngừng chơi, khách làng chơi ngừng nhảy, tất cả đều không hẹn mà nhìn về phía quầy bar, ánh mắt đồng loạt lộ vẻ hứng thú khi chứng kiến cuộc vui. Đây là quán Bar cao cấp, toàn là những cô cậu lắm tiền thừa tật, hầu như đều biết rõ danh tiếng của hai người con gái đứng đây.

Thiên kim tiểu thư chuỗi siêu thị nổi tiếng ẩu đả cùng phù thủy đại tài trong giới showbiz vừa từ nước ngoài về, ái chà chà.., mọi người không ngừng suýt xoa, nãy giờ họ tưởng hai người họ tán tỉnh nhau đấy chứ.

Hạ Băng nhìn hai chai rượu trên tay mình cũng đã vơi hết, bèn vứt sang một bên, chẳng buồn nhìn Thanh Phương chật vật vì tắm rượu, nàng ấy móc ra từ ví một chiếc thẻ.

-Xin lỗi đã làm phiền mọi người, hôm nay tôi đãi nha~- Hạ Băng cong khoé môi, sau đó hất tóc rời đi, bỏ lại một mảng nhốn nháo khi nghe được "đại phù thủy" chiêu đãi.

-Xem như đốt phong long tiễn vong vía nặng.

Ai cũng không ngừng cảm thán nhỏ này giàu dữ thần vậy sao!?

-Chậc, em gái này lại tiêu tiền phung phí rồi.- Ở một góc, Hải Dương lắc lắc ly rượu, một màn vừa rồi đều thu vào mắt, miệng không ngừng tấm tắc cảm thán.

Cô nàng Hạ Băng này với bạn thân mình là chị em họ, mà tính cách trái ngược hẳn, hai công chúa nhà SUNSHINE quả thật quá khác nhau rồi. Rõ ràng cô chị thì chi tiêu hợp lý từng đồng, còn cô em...

Hải Dương lại nghĩ thêm, Hạ Băng không cầm chai rượu đập vào đầu cô gái kia đã là kiềm chế lắm rồi, đã lâu không gặp mà tính cách vẫn bá đạo như vậy, cũng may là về nước không có đi tìm Đan Đan làm khó dễ, chứ nếu không... một trận mưa tanh mùi máu hẳn đã diễn ra.

.

Hạ Băng rời khỏi quán bar với tâm tình không vui, hừ, nàng ấy đã rất nhẫn nhịn để không phang chai rượu vào đầu con nhỏ Thanh Phương chết dẫm đó!

Đang nói chuyện mà dám tạt nước lên người nàng ấy!?

Hạ Băng cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề.

Nói đi cũng phải nói lại, cũng tại Nguyệt Ngáo nhà nàng ấy năm đó, khi không lại dây vào cái loại này làm chi không biết!?

Nguyệt Ngáo vẫn hoàn ngáo mà, khi ấy, Hạ Băng nói hết lời rồi mà không chịu nghe, bây giờ bị bám dính như đỉa thì cầu cứu!

Hạ Băng bĩu môi, đợi đó, nàng ấy sẽ chờ Nguyệt Minh khỏe hẳn rồi đòi trả lại hết thù cũ nợ mới, cả vốn lẫn lãi! Chứ không phải nhẹ như hôm nay, dùng thẻ của Nguyệt Minh bao cả quán bar.

Quán bar này được thiết kế độc đáo nằm sâu trong lòng đất, tăng cường mức độ riêng tư cho khách hàng. Hạ Băng lúc này đã ra đến bãi xe ngầm. Rõ ràng nơi này chẳng có gió, lại bí bách, nhưng da gà của Hạ Băng lại vô thức nổi lên.

Giày cao gót thôi nện trên mặt đất, Hạ Băng dừng lại, nàng ấy cố tình lấy ra hộp phấn, vờ chỉnh trang lại. Thông qua lớp kính phản chiếu, dù là rất nhanh biến mất, nhưng Hạ Băng vẫn kịp nhận thấy được vài bóng đen đang núp phía sau những trụ bê tông phía sau lưng.

Con nhỏ Thanh Phương lại định gây chiến à!?

Nhanh vậy mà đã cho người theo đánh nàng ấy một trận sao?

Cái con khốn này, thật không thể tha thứ được!? Chắc nó nghĩ rằng về nước thì ông già nó sẽ gánh được kèo này để nó ức hiếp Hạ Băng?

Hay là mai dụ Selina đánh sập mấy cái siêu thị vớ vẩn nhà nó nhỉ?

Hạ Băng là người thế nào?

Ngoài chuyện không quậy không vui kia ra, nàng ấy còn rất tự tin, tự tin cao ngất trời! Tự tin rất tốt, nhưng nó không ít lần mang đến nhiều rắc rối cho cô nàng lắm chiêu này.

Trước đây, Thiên Hương vì muốn quản lý Hạ Băng mà cho người theo đuôi suốt 24/7, mọi động thái của nàng ấy đều bị nắm trong lòng bàn tay, chính nhờ người mẹ đầy quyền lực tôi luyện, mà có một Hạ Băng như ngày hôm nay.

Hạ Băng tự tin có thể cắt đuôi được đám người này. Nàng ấy bỏ hộp phấn lại vào túi, sau đó lại lục tìm súng bắn điện đang ngoan ngoãn yên vị trong túi.

Hạ Băng nhếch môi một cái.

Bãi xe rộng lớn chẳng có bóng người. Hạ Băng bước từng bước, ban đầu là chầm chậm, bọn người kia cũng từ tốn theo sau nàng ấy , khi Hạ Băng tăng tốc, bọn chúng liền tăng tốc theo.

Hạ Băng dựa vào các kính cầu lồi ở bãi xe cùng khả năng quan sát nhạy bén, mà kết luận có tổng bốn tên to cao đang theo mình.

Nàng ấy dựa vào thân hình mảnh mai của mình mà luồn lách, nấp sau một cây cột to, vốn dĩ có thể lên siêu xe phóng đi với vận tốc ánh sáng, nhưng thay vì chọn cách dễ dàng như vậy, nàng ấy lại thích những thứ mang tính chất thử thách hơn.

Hạ Băng cắt đuôi được hai tên, do bọn chúng chia 2:2 mà hành động, nấp sau cây cột to, nàng ấy có thể nghe được tiếng bọn chúng trao đổi.

-Sao rồi, thấy nó đâu không?

-Không, mày bên đó, tao bên này.

Hạ Băng cố gắng di chuyển nhẹ nhàng nhất có thể, nàng ấy cúi người, lấy súng điện ra rồi bỏ túi xách xuống đất. Tiếng bước chân ngày càng gần, ngón tay Hạ Băng đặt lên cò súng cũng ngày càng chắc chắn.

Khi mà tên áo đen vừa xuất hiện, Hạ Băng ngay lập tức bắn thẳng vào người hắn. Gã đàn ông bị bắn trúng, đầu tiên là cảm giác đau nhói, sau đó cả người run bần bật lên, cuối cùng là lăn đùng xuống đất.

Hạ Băng rất nhanh kéo hắn vào góc, lại thấy phần thắt lưng hơi cộm lên, nàng ấy giở lên liền thấy một khẩu súng!

Hạ Băng không khỏi rùng mình, ở nước A, việc người dân có súng là hợp pháp, nhưng ở nơi đây là vướng vào tội tàng trữ vũ khí.

Chắc chỉ là súng giả để dọa thôi nhỉ?

Nhưng lỡ Thanh Phương thật sự chơi lớn thì sao!?

Mé nó, biết vậy nãy đập chai rượu vào đầu nó luôn cho rồi! Khỏi cho nó đẻ trứng!

Không có thời gian để phân tâm, Hạ Băng rất nhanh đứng dậy vào tư thế sẵn sàng, tiếng ngã khuỵu của một người đàn ông cao to hiển nhiên đã đánh động đến tên còn lại.

Hạ Băng như cũ, bắn vào cổ hắn khi hắn vừa nhìn thấy nàng ấy, để cho uy tín hơn, thậm chí Hạ Băng còn dùng cây súng vừa chôm được đập mạnh vào gáy hắn đến chảy cả máu.

-Có nghe tiếng gì không? Nghe tiếng gì không?

-Alo, alo.

Tiếng động phát ra từ bộ đàm của hai tên vừa gục, Hạ Băng nhanh trí trộm lấy một cái rồi trực tiếp chạy một mạch đến xe mình.

Tay hơi run rẩy, nhịp thở hổn hển, Hạ Băng biết không nên đùa nữa, súng thật hay súng giả gì cũng quá nguy hiểm!

Hạ Băng định lấy điện thoại gọi điện cầu cứu, nhưng nhận ra bên tay mình trống không, chửi thề một tiếng, trực tiếp ấn nút khởi động xe.

Mắt đào hoa liếc nhanh qua kính chiếu hậu, phía sau nàng ấy, một chiếc xe đen cũng nhanh chóng đuổi theo, dường như chúng không còn đủ nhẫn nại nữa, trực tiếp lộ mặt, muốn truy đuổi.

Đường phố về khuya vắng lặng hơn bao giờ hết, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, thanh âm ma sát giữa bánh xe cùng mặt đường, gào rít đến chói tai.

-Damn!

Hạ Băng vừa xoay vô lăng, vừa luồn lách trong hẻm nhỏ, miệng chửi thề, đầu lại hoạt động hết công suất, nói chung là không ngừng nghỉ phân tích tình huống.

Cuộc rượt đuổi diễn ra suốt 30 phút, Hạ Băng có hơi ỷ y vì loại xe tầm thường ấy làm sao có thể truy đuổi được "ngựa chiến" của nàng.

Quả thật, Hạ Băng đã cắt đuôi được bọn khốn đó, nàng ấy đảo tay lái, thở ra một hơi, chạy về đường lớn.

Xem ra lúc về phải bận bịu nữa rồi, còn phải điều tra thân thế lũ này, dám xem thường nàng ấy, chết tiệt!

Lần này Hạ Băng đã hạ quyết tâm, nếu mà chuyện này dính dáng gì tới con nhỏ Thanh Phương kia, nàng ấy thề sẽ hành hạ con khốn đó đến chết rồi bắt nó sống dậy chơi tiếp, con đũy này!

Siêu xe xé gió chạy vù vù trên đường lớn không người, bên trong xe, người đẹp bật Tokyo Drift, lẩm bẩm hát theo.

Đèn đỏ vừa chuyển xanh, Hạ Băng liếm môi, hơi dẫm chân ga tiếp tục lao về phía trước, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên mở to.

Hạ Băng dẫm mạnh vào chân ga, hai tay xoay vô lăng sang một bên tránh va chạm. Dưới mặt đường lớn, bánh xe vì thắng gấp mà vẽ một vòng tròn đen, lốp sau cũng vì cú drift này mà bốc khói trắng.

Ầm— một tiếng.

Siêu xe bay lên lề đường, đầu đâm vào cột điện. Tim Hạ Băng đập điên cuồng, khuôn mặt xinh đẹp lúc trắng lúc xanh, chưa bao giờ nàng ấy thấy khó thở như vậy!

Toàn thân bị chấn động, Hạ Băng khó khăn thoát ly khỏi túi khí, nàng ấy đưa tay lên ngực mình, nhằm trấn tĩnh trái tim ngu ngốc kia.

Con mẹ nó chứ, nàng ấy còn sống!

May quá!

Nàng ấy còn sống!

Nhưng mà, ĐCM!

Làm thế đéo nào lại có một chiếc container chạy khi đèn đỏ vậy?

Hạ Băng đưa tay đỡ trán, vì quá sợ hãi mà nàng ấy dường như phát sốt.

Hạ Băng chớp mắt, nhìn xuyên qua lớp kính cường lực cứng cáp đã vằn vện nứt nẻ, container đã dừng lại bên đường.

Hạ Băng cắn răng nhịn đau, mở cửa xe, muốn đi ra đánh chết gã tài xế.

-Ưm... ưm...

Chỉ vừa ra khỏi xe, ngay lập tức từ phía sau xuất hiện một bàn tay thô ráp túm lấy, ụp khăn lên mặt, đầu Hạ Băng bị trùm bởi một cái bao bố đen.

Hạ Băng giãy giụa thật mạnh với chút hơi tàn cuối cùng, rất nhanh sau đó, trước mắt chỉ còn một mảng đen vô định, nàng ấy dần đánh mất dần ý thức.

-Con đ* này khó chơi thật!- Một tên chạy đến, hắn là người ngồi trên xe truy đuổi bị Hạ Băng cắt đuôi.

-Đi, lôi nó về cho Boss.- Giọng đáp lại trầm tĩnh hơn, dường như là sếp.- Đừng để lại dấu vết, dọn cái đống này đi.

*****

Hạ Băng: Khép đít quỳ lạy bà già đừng ghép cặp mình với con ml này.

Nguyệt Minh xoa cằm: Nếu vậy thì đường dây kịch bản tiếp theo có phải là Thanh Phương thấy Hạ Băng bị bắt cóc xong định báo tôi để lập công nhưng lời cô ta nói tôi không tin nên là Thanh Phương quyết định 1 mình đi cứu Hạ Băng để tôi sáng mắt ra, nhưng vì IQ có hạn cô ta bị bắt chung cmnl, ở lâu sinh tình, trong cái khổ mà đồng điệu, đợi tôi đi cứu thì củi lửa nấu thành cơm rồi. Tưởng gì, loại kịch bản ba xu này tôi nhắm mắt vẫn có thể viết ra được.

Hạ Băng: ... Não bà già nhà mình có bình thường như cậu nói hay không?

Tác giả: Đôi lúc má nghĩ mình nên bình thường một chút. Má đã note lại rồi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com