Gl Hien Dai Edit Mong Co Xuyen Kim Nhat Lo Phuong Phi
Chương 45: Dũng cảm" Cố tiên sinh?" Chương Thiển Ngữ kinh ngạc nhìn đến Cố Kỳ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.Cố Kỳ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chương Thiển Ngữ, lại ngượng ngùng quay mặt đi, tay phải nắm chặt sau lưng, ho khan nói: " À.. Tiểu Ngữ, anh tặng em bó hoa. Chúc mừng thắng lợi hôm nay của em!" Vừa nói xong liền lấy bó hoa hồng diễm lệ đang giấu sau lưng đưa cho Chương Thiển Ngữ.Chương Thiển Ngữ nhìn thấy bó hoa, suy nghĩ đầu tiên không phải là có đẹp hay không mà nàng lo rằng ở đằng xa Lâm Dịch nhìn thấy sẽ hiểu lầm. Trong lòng lo lắng nhưng nàng vẫn thong dong trả lời không thất thố: " Hôm khác đi, hôm nay em không có thời gian. Em đã hẹn trước với chị Dịch rồi, em đi trước đây."Chương Thiển Ngữ nói xong liền định lướt qua đi về phía Lâm Dịch, nhưng mà Cố Kỳ lại cố tình nắm lấy cánh tay nàng kéo lại." Tiểu Ngữ, em không cần vội vàng tránh anh như vậy. Tâm ý của anh em cũng biết rồi, anh năm nay đã 29 tuổi rồi, người nhà cũng hối phải kết hôn. Vài năm qua anh vẫn luôn không có bạn gái vì ở trong lòng anh em mới là người có thể cùng anh đi hết cả đời này. Lúc trước vì em có con nên anh đã xa cách em, đây là lỗi sai của anh. Nhưng anh vẫn hi vọng em cho anh cơ hội một lần nữa, để anh biểu đạt tình yêu của anh."Cố Kỳ ánh mắt chuyên chú, ngữ khí chân thành. Lời nói cũng đã quá rõ ràng, Chương Thiển Ngữ muốn giả ngốc cũng không thể được. Năm năm trước Cố Kỳ từng theo đuổi Chương Thiển Ngữ. Khi đó xảy ra chuyện Chương Thiển Ngữ đột nhiên có thai, anh ta mới tạm từ bỏ. Chỉ là vài năm trôi qua, anh ta nhận ra là trong lòng mình vẫn không thể buông bỏ hình bóng của người kia. Hơn nữa Chương Thiển Ngữ tiếp tục quay trở lại cậu lạc bộ cờ vây làm việc, anh liền bị nàng thu hút lần nữa. Nếu nói trước kia nàng là một thục nữ nhàn nhã, thì vài năm qua đi, nàng càng trở nên xinh đẹp. Loại xinh đẹp này đến từ sự tự tin cùng tư thái thong dong của nàng, cũng đến từ tâm thái đạm nhiên mà hữu lực của nàng mỗi khi đánh cờCố Kỳ nhận ra rằng, anh không chỉ không quên được nàng, ngược lại còn khắc sâu hình ảnh của nàng trong tim. Dù biết nàng đã có hai đứa con, cũng không thể ngăn cản loại tình cảm này. Cho nên, anh mới làm theo ý mình, cho dù bị cha mẹ phản đối vẫn kiên trì theo đuổi. Kéo đến hiện tại, cha mẹ rốt cuộc không phản đối nữa. Qua nhiều năm như vậy, bất luận anh thể hiện như thế nào, Chương Thiển Ngữ đều không lung lay, lần này anh ta thật sự không đợi nổi nữa. " Tiểu Ngữ, anh biết em mấy năm qua đều không kết giao với ai, có lẽ người con trai trước kia từng làm tổn thương em cho nên em không còn tin tưởng vào tình yêu. Nhưng mà mong em tin tưởng anh, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em. Bình An và Vô Ưu cũng cần một người cha, cần một gia đình bình thường. Em cùng với anh, anh nhất định sẽ xem hai đứa như con ruột mình. Cho nên Tiểu Ngữ, cho anh một cơ hội đi!"" Anh Cố, phiền anh buông tay ra!"Cố Kỳ thâm tình nói xong, thấy Chương Thiển Ngữ nhíu mi, tính rút tay về nhưng mà nhìn đến khuôn mặt nàng anh ta vẫn không chịu rút tay về"Không, lần này anh nhất định sẽ không buông tay!"Cố Kỳ nói xong liền kéo cánh tay Chương Thiển Ngữ, muốn ôm nàng vào lòng. Chỉ là đón lấy không phải là ôn hương nhuyễn ngọc mà là một đấm thẳng vào ngực. Anh ta đau đến mức buông tay Chương Thiển Ngữ, ôm ngực ho khan." Tự trọng chút đi!" Lâm Dịch từ đằng xa nhìn thấy Chương Thiển Ngữ giãy giụa do bị Cố Kỳ níu tay, không chút suy nghĩ liền đi tới cho Cố Kỳ một đấm, che chở Chương Thiển Ngữ ra sau lưng. Vài năm qua Cố Kỳ một mực theo đuổi Chương Thiển Ngữ cô đều biết, người con gái của mình bị người khác đeo bám như vậy Lâm Dịch đã phản cảm từ lâu. Dù vậy, vì mối quan hệ của cô cùng Chương Thiển Ngữ không thể công khai được, nên cô chỉ có thể nhẫn nhịn. Hiện tại một cú đánh này là cô dồn hết tâm tư phản cảm bấy lâu nay vào, cho nên xuống tay không lưu tình một chút nào. " Khụ, khụ......"" Dịch...." Chương Thiển Ngữ ở Lâm Dịch phía sau, kéo kéo ống tay áo cô, nhỏ giọng kêuLâm Dịch quay đầu lại, nắm lấy tay nàng:" Em không cần giải thích đâu."Cô quay đầu, nhìn Cố Kỳ đang không ngừng ho khan, ánh mắt nhíu lại: " Cố tiên sinh, dưa hái xanh không ngọt, Thiển Ngữ đã không đáp lại anh còn day dưa như vậy làm gì? Ép người khác khó xử cũng không phải việc người đàng hoàng nên làm."Cố Kỳ vỗ vỗ ngực, thở hổn hển, đứng thẳng thân mình, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch cùng Chương Thiển Ngữ:" Đây là việc riêng của tôi và Tiểu Ngữ. Chị Lâm đừng có lo chuyện bao đồng!"Cố Kỳ đồng dạng không thích Lâm Dịch từ lâu rồi. Vốn với phụ nữ thì hắn sẽ không nói lời nào vô lễ như vậy, nhưng vài năm qua hắn muốn cùng Chương Thiển Ngữ ở chung một chỗ đều bị cô nàng này phát hư. Càng đừng nói muốn mỗi lần hẹn Chương Thiển Ngữ, nàng đều luôn nói 'Đã có hẹn với chị Dịch.'. Nếu không phải cô ta cũng là con gái, thì hắn chắc chắn sẽ nghĩ đây chính là tình địch của mình. " Về phần Tiểu Ngữ đối với tôi có ý này hay không, phải do Tiểu Ngữ nói mới được. Cô bằng vào cái gì mà thay em ấy nói chuyện?"Vốn đang đứng ở sau lưng Lâm Dịch, Chương Thiển Ngữ bỗng đứng ra trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Kỳ. Cố Kỳ bị ánh mắt của nàng làm cho trong lòng đánh thót một cái, liền thấy nàng nắm lấy tay Lâm Dịch, cùng cô mười ngón đan chặt." Bằng vào cái gì? Chính bằng vào điều này!"Cố Kỳ nhìn theo ánh mắt của nàng, trên ngón tay áp út của hai người đeo hai chiếc nhẫn cưới tương tự nhau bắt mắt dị thường, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi đến lóa mắt.Cố Kỳ há hốc miệng, qua một lát mới có thể phải ứng lại, ánh mắt nhìn lướt qua Lâm Dịch cùng Chương Thiển Ngữ vài lầnHắn kinh hãi lui về phía sau:" Hai ... hai người.."Chương Thiển Ngữ ánh mắt dừng ở hắn trên người, thanh tuyến trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Đúng như vậy."" Tiểu Ngữ, em......"Cố Kỳ đau lòng nhìn thấy Chương Thiển Ngữ, không nghĩ tới chuyện chính là như vậy. Đối với hắn đây là đả kích quá lớn, không chịu nổi nữa mà lảo đảo rời đi.Bị dọa đến không chỉ có Cố Kỳ, mà còn có Lâm Dịch.Cô sững người nhìn chằm chằm bàn tay đang được Chương Thiển Ngữ nắm lấy, rung động ngẩn đầu nhìn về phía nàng, mắt đỏ hồng nghẹn ngào nói:" Thiển Ngữ..."Đây là lần đầu tiên Thiển Ngữ dám ở bên ngoài thừa nhận mối quan hệ của hai người. Mặc dù đã bên nhau nhiều năm, nhưng trong nhận thức của Chương Thiển Ngữ vẫn chưa quen với việc hai người con gái ở cùng nhau. Ở trước mặt người ngoài, Chương Thiển Ngữ bình thường sẽ không đề cập tới quan hệ của hai người, cho dù có người hỏi nàng cũng chỉ cười cho qua chuyện. Đột nhiên lại như vậy làm Lâm Dịch cũng bị dọa đến.Chương Thiển Ngữ ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng bị dọa của Lâm Dịch, có chút buồn cười cũng có chút áy náy, nắm chặt tay cô, đầu dựa vào trong lòng cô: " Dịch......"Lâm Dịch dùng tay còn lại ôm lấy cổ nàng, hỏi người trong lòng," Ưm..?"Thanh âm cô gợi cảm và ngân nga một tiếng, âm sắc kéo dài ra, khiến Chương Thiển Ngữ rung động cảm thấy muốn lập tức hôn lấy cô. Thật sự là người xấu mà." Không có gì."Chương Thiển Ngữ nhắm mắt lại cảm thụ nhịp đập trái tim cô, kiềm chế lại lời đang định nói. Nàng vốn muốn hỏi cô mấy năm nay có phải đã chịu nhiều ủy khuất rồi không, nhưng trong lòng nàng đã biết đáp án của cô. Chú ý đến trên đường càng ngày càng nhiều người đang nhìn hai cô, da mặt Lâm Dịch có dày hơn nữa cũng không chịu được. Cô buông ra Chương Thiển Ngữ, nắm lấy tay của nàng từ từ đi tới, thời gian còn sớm nên hai người cũng không vội vàng ăn cơm trưa. " Chị xem trận đấu hôm nay của em, ông Hồ kia đã đắc tội em chuyện gì vậy?" Đi ở trên đường, Lâm Dịch nhớ tới hôm nay nhìn đến các nước cờ của Chương Thiển Ngữ trên tivi. Phải biết rằng Chương Thiển Ngữ có nguyên tắc luôn luôn rất điệu thấp, hiện tại tuyển thủ cửu đẳng chuyên nghiệp lại bị nàng đánh đến mức thua 68 điểm. Ngoại trừ việc hắn mạo phạm đến Chương Thiển Ngữ, Lâm Dịch không thể tưởng tượng ra nguyên nhân nào khác.Chương Thiển Ngữ nhớ lại vẫn còn giận nên hừ một tiếng: " Khổng Tử thánh nhân từng nói 'Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã', hắn nếu đã dám đắc tội em thì tự nhiên cũng phải nhận lấy trừng phạt."[*] Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán: Nghĩa là, Khổng Tử nói 'Duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó giáo dưỡng. Gần thì họ khinh nhờn, vô lễ, xa thì họ oán hận'.Lâm Dịch hiếm khi thấy được bộ dáng tiểu nữ tử cực kỳ đáng yêu của nàng" Lần này em để lộ thực lực, trận kế tiếp chắc chắn không yên tĩnh nổi, phóng viên sợ là sẽ điều tra. Nếu em thắng tiếp thì họ lại càng kích động, chắc sẽ đào mười tám đời tổ tông của em để dò tìm thông tin."Chương Thiển Ngữ nhớ tới hôm nay sau khi ván cờ chấm dứt, đám phóng viên điên cuồng chờ sẳn ngoài cửa, lòng còn sợ hãi. Nghĩ đến đây, Chương Thiển Ngữ cảm thấy lo lắng," Như vậy, không bằng em từ bỏ thi đấu!"Nàng nói ra lời này thanh âm không quá cao hứng. Trận đấu này là lần đầu tiên nàng ở xã hội hiện đại thể hiện thực lực, rất không muốn bỏ cuộc khi mới đi đến nửa đường. Lâm Dịch nghe được lời Chương Thiển Ngữ nói, có chút ngạc nhiên, dừng lại nhìn nàng: "Vì sao em lại nghĩ vậy?"Chương Thiển Ngữ ánh mắt lo nghĩ:" Lai lịch của em không rõ ràng, nếu bị lộ ra cũng khó giải thích." Rốt cuộc nàng cũng không phải người của thế giới này, chỉ là một người đột nhiên xuất hiện từ quá khứ đến. Lâm Dịch cười nói:" Việc này em không cần lo lắng, lúc trước chị ủng hộ em tham gia thi đấu thì đã chuẩn bị tốt rồi."Chương Thiển Ngữ bất ngờ nhìn Lâm Dịch, ánh mắt vui vẻLâm Dịch yêu cực kỳ ánh mắt sáng nhìn chăm chú cùng bộ dáng thanh thoát này của nàng: "Em yên tâm. Trước khi bắt đầu thi đấu chị đã xin ông nội xử lý giúp em rồi. Hiện tại bọn phóng viên muốn điều tra gì cũng tìm không ra."Nghe được là do Lâm Thiên giúp, Chương Thiển Ngữ rất ngạc nhiên: " Ông nội không phải vẫn còn giận chúng ta sao?"Vốn lúc đầu Lâm Thiên rất thích Chương Thiển Ngữ. Nhưng khi nàng và Lâm Dịch công khai mọi chuyện, Lâm Thiên nhìn không vừa mắt Lâm Dịch lẫn Chương Thiển Ngữ. Lúc sau đó Lâm Dịch trở về còn bị đánh cho một trận. Chương Thiển Ngữ không biết thái độ của ông với nàng là thế nào. " Em là vợ của cháu gái ông. Cho dù ông giận chúng ta đi nữa thì cũng sẽ không bỏ mặc. Hơn nữa hiện tại ông nội chỉ là cứng miệng chưa bỏ xuống được, chứ kỳ thật đã tha thứ cho chúng ta từ lâu rồi." Lâm Dịch nhớ tới lúc đó nhờ Lâm Thiên xử lý giúp vấn đề của Chương Thiển Ngữ, ông ngoài miệng mặc kệ chuyện của các cô vậy mà hôm sau vẫn nói người tới hỗ trợ. Nếu không tồn tại vấn đề thân phận, Chương Thiển Ngữ cũng không cần lo lắng đến phóng viên, nắm lấy tay Lâm Dịch thật chặt, đùa nghịch ngón tay thon dài của cô: " Đột nhiên chị làm sao lại đến đây vậy? Chị sẽ ở lại đây bao lâu?"" Bên này có cái hợp đồng, chị đến đây xử lý nên chỉ ở lại một ngày thôi." Lâm Dịch đáp." Như vậy à......" Chương Thiển Ngữ rất là thất vọng.Lâm Dịch nhìn thấy nàng xìu xuống như vậy, buồn cười nhẹ véo mũi nàng: "Thật ra cũng không phải như vậy..." Cô tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: ".. Chị rất nhớ em, đợi không kịp ngày em trở về nên mới đến đây tìm em." Chương Thiển Ngữ vẫn không quen với những lời bày tỏ thẳng thắng như vậy, hai má phiếm hồng, ánh mắt tránh né không dám nhìn thằng Lâm Dịch, trong lòng thì ngọt ngào: " Nói dối, hôm nay chị liền phải trở về mà còn nói ..." nói muốn người ta.Lâm Dịch nhìn nàng, rồi giật mình hiểu ra: " Thì ra là Tiểu Ngữ muốn chị cùng em... Vậy được, chị sẽ lưu lại xem hết các trận đấu của em. Được chứ?"" Có thể chứ?" Chương Thiển Ngữ vui vẻ nhìn Lâm Dịch." Em đoán xem?"Lâm Dịch cùng Chương Thiển Ngữ ở thành phố B tình nàng ý thiếp, thì Dịch Nhàn ở nhà lại nhận được cuộc gọi từ giáo viên mẫu giáo, nên phải lập tức chạy đến trường học của hai đứa trẻ. Chương 46: Tương tựDịch Nhàn nhanh chóng chạy xe đến trường mẫu giáo. Giày cao gót dưới chân bà nện xuống hành lang lớp học đến rung động. Vừa đi đến cửa văn phòng, nhìn vào liền thấy đến Chương Cẩn Huyên đứng ở sau lưng Lâm Cẩn Du đang sợ sệt lôi tay áo của cậu bé. Mà quần áo của Lâm Cẩn Du thì bừa bộn và chật vật, trên khóe mắt có vết bầm, còn hai má thì bị cào xướt hơi rướm máu.Nhìn thấy Dịch Nhàn, Chương Cẩn Huyên lúc này mới "Oa" khóc một tiếng, lao vào lòng của bà, đứt quãng kêu "Bà nội...bà nội"Bộ dáng cô bé như vậy làm Dịch Nhàn đau lòng cực kỳ. Bà còn chưa kịp hỏi giáo viên hai đứa bé xảy ra chuyện gì, thì có một người phụ nữ khác ở trong văn phòng chất vấn bà: "Bà là bà nội của Lâm Cẩn Du?"Dịch Nhàn lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một người phụ nữ khác đang ôm lấy một đứa bé trai. Người phụ nữ kia kiểu dáng nhà giàu mới nổi, ăn mặc rất là sang trọng, trên mặt thì hóa trang đậm màu, cằm nâng cao tự đắc. Đứa bé kia thì mặt bị bầm tím, bị thương so với Lâm Cẩn Du còn nặng hơn, mắt tím bầm. Vừa nhìn thấy Dịch Nhàn liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Là tôi." Dịch Nhàn mở miệng đáp, trong lòng ngẫm nghĩ tại sao Bình An lại đánh nhau với đứa trẻ khác, bình thường cậu bé luôn rất lễ phép hiểu chuyện. " Nhà của bà dạy dỗ con cháu như thế nào vậy? Dám đánh con trai tôi thành như vậy! Con trai tôi là con nhà quyền quý, đánh bị thương nó rồi nhà các người đền nổi không? Bà có biết chồng tôi là ai không, chồng tôi là Bùi Kiếm, chủ tịch tập đoàn Thiên Hà. Con trai tôi là cháu đích tôn của nhà họ Bùi.... Đám giáo viên mấy người làm việc kiểu gì vậy, tôi mang con trai đến đây không phải để cho mấy người lơ là như vậy. Các người có tin hay không, chỉ cần một câu của tôi thôi thì các người đừng hòng tiếp tục làm việc ở đây!!"Người phụ nữ kia mắng Dịch Nhàn xong rồi quay người qua mắng giáo viên của trường mẫu giáo. Cô giáo viên nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi, bị bà ta mắng như vậy liền cúi đầu xuống." Này cô, chúng ta cũng nên hỏi hai đứa nhỏ tại sao lại đánh nhau trước. Trẻ con tranh cãi rồi đánh nhau cũng chưa phải chuyện lớn gì" Dịch Nhàn kiềm chế lại, vừa vỗ về an ủi Chương Cẩn Huyên vừa nói. Bà kêu Lâm Cẩn Du lại rồi nói: "Bình An, nói cho bà nội biết chuyện gì đã xảy ra? Vì sao con lại đánh nhau?"Lâm Cẩn Du ngay môi bị xướt, vừa muốn mở miệng liền đau đến nổi hít một hơi. Chương Cẩn Huyên sụt sịt đáp lời thay:" Bùi Tuấn mắng con là 'con hoang'... Bà nội, Vô Ưu không phải là con hoang..."" Mày không có cha thì chính là con hoang. Là đứa con hoang cha không thèm nhận !"Chương Cẩn Huyên vừa dứt lời, cậu bé Bùi Tuấn bên kia liền mở miệng la lênDịch Nhàn nghe vậy thần sắc lạnh lùng, nhìn người phụ nữ đối diện cười trào phúng: "Thoạt nhìn gia giáo của nhà cô cũng thật tốt quá, thằng bé mới bao nhiêu tuổi đầu mà đã biết thật nhiều từ mới!"Người phụ nữ kia sắc mặt cứng đờ, thấy Dịch Nhàn tự nhiên lạnh lùng cũng hết hồn, nhưng ngoài miệng thì chẳng muốn thỏa hiệp: "Cục cưng của nhà tôi lại chẳng nói sai. Bọn chúng đều là thứ con hoang không có cha mà thôi!""Cô Bùi phải không?" Dịch Nhàn đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống bà ta. Phu nhân họ Bùi kia bị khí thế của bà ép đến lùi lại hai bước"Làm ..cái gì?"Dịch Nhàn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô ta trong chốc lát, khóe miệng cười trào phúng nhẹ nhàng, ánh mắt khinh thường nhìn liếc qua:" Cho dù mấy đứa bé nhà tôi không có cha, thì xem ra vẫn tốt hơn cái thứ tiểu tam có bầu rồi đi cướp chồng, phá hư gia đình của người khác. À đúng rồi, thằng bé này tính ra cũng có cái danh hiệu rất quang vinh là tư sinh tử, không biết cô Bùi có dạy cho nó biết không?"[*] Tư sinh tử: Con ngoài giá thú. Dịch Nhàn nhìn người phụ nữ ở đối diện, cuối cùng cũng nhớ ra cô ta là ai. Hai năm trước có một vụ kiện li hôn, cô ta chính là tình nhân của người chồng. Người thứ ba phải không? Bà còn nhớ rõ phía người vợ giao cho bà các bằng chứng người chồng ngoại tình, thì trong đó có ảnh chụp của người đàn bà này. Hiện tại cô ta nhìn khác xa trước kia rất nhiều làm bà không nhận ra ngay lập tức. Không nghĩ tới cô ta vậy mà lại thượng vị thành công, có lẽ là do mẫu bằng tử quý đi. [*] Mẹ nhờ phúc của con cái mà vẻ vang" Bà..Bà nói bậy cái gì đó!" Người phụ nữ kia sắc mặt đỏ bừng , cho dù phủ nhận nhưng khí thế cũng giảm đi phân nữa. " Cô Bùi vậy mà lại quên mất quý nhân, không nhớ rõ tôi cũng không sao. Chỉ là cô vốn nên cảm ơn tôi, nếu không phải nhờ tôi thì vợ cả của chồng cô cũng không dễ dàng nhường vị trí đó cho cô đâu!" Dịch Nhàn cười như không cười nhìn cô taBà chủ Bùi nhìn đánh giá Dịch Nhàn từ trên xuống dưới, há hốc mồm nói: " Bà ... Bà là luật sư Dịch?" Biết Dịch Nhàn là ai, cô ta liền quẫn bách. Dịch Nhàn đã nhìn thấy lúc chật vật nhất của cô ta. Hai năm qua không ai ở trước mặt cô nhắc về chuyện quá khứ, sống phú quý riết quen, cô ta dần quên mất chuyện ngày xưa. Tuy bây giờ người chồng lại tiếp tục có tình nhân mới ở ngoài, nhưng đối với cô mà nói thì cũng chẳng sao cả, đàn ông có tiền ai mà không như vậy. Thời đại này, khóc trên xe hơi vẫn tốt hơn là cười trên xe đạp, nếu so đo mấy điều đó thì cô cũng không thể thay thế vợ trước của ông ta. Chuyện đến nước này, bà chủ Bùi cũng không dám la hét đòi công bằng gì nữa, mà là dẫn thằng nhóc con của cô ta rời đi ngay. Dịch Nhàn cũng dẫn hai đứa nhỏ đi bệnh viện kiểm tra, may là chỉ bị thương ngoài da, sức đánh của trẻ con cũng không lớn. Chỉ là trên mặt bị xướt vài đường mà thôi. Chương Cẩn Huyên vốn cũng không bị sao, Lâm Cẩn Du che chở cô bé nên Bùi Tuấn đánh không trúng. Nhưng mà thấy Lâm Cẩn Du đánh nhau với Bùi Tuấn cũng làm cô bé sợ hãi, bình thường luôn vui vẻ ríu rít nay liền im lặng, làm Dịch Nhàn không quen. Từ bệnh viện về đến nhà, đúng lúc Lâm Vân cũng đang ở, ông hết hồn khi nhìn thấy vết thương trên mặt Lâm Cẩn Du: " Bình An bị sao vậy ?"Dịch Nhàn mang thuốc bác sĩ đưa để xuống bàn: "Đứa nhóc này đánh nhau ở lớp học với con người ta."Lâm Vân đau lòng ôm Lâm Cẩn Du," Con trai là vậy, đánh nhau xướt da cũng không có gì, trước đây anh cũng đánh nhau với mấy đứa nhỏ trong xóm."Dịch Nhàn mở ra bịch thuốc, lấy mấy bình thuốc đỏ, oxi già để lên trên bàn, hướng Lâm Cẩn Du nói: "Bình An, tới đây bà nội bọi thuốc cho con. Khuôn mặt xinh như vậy để lại sẹo sẽ không đẹp."Lâm Cẩn Du ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Dịch Nhàn. Lúc thuốc bôi lên mặt thì có nhăn miệng một chút chứ không kêu một tiếng nào. Dịch Nhàn nhìn thấy cậu bé vì đau mà hai tay siết chặt, động tác liền nhẹ nhàng hơn. Đứa bé này thiệt làm người khác đau lòng. " Bình An, hôm nay con vì cái gì đánh nhau với bạn học?"" Bùi Tuấn nhục mạ Vô Ưu, còn vũ nhục mẹ con, ngôn từ dơ bẩn. Là anh trai, con hiển nhiên phải che chở cho Vô Ưu, là một người con trai, con cũng không thể để nó nhục mạ mẹ con."Dịch Nhàn hơi khựng lại, không biết Talia cùng Tiểu Ngữ dạy dỗ đứa bé này thế nào. Mới tí tuổi đã có dáng vẻ ông cụ non, như vậy lại rất giống lúc Tiểu Ngữ mới xuất hiện, phong cách nói chuyện cổ đại không ra cổ đại, hiện đại chẳng ra hiện đại. " Vậy những lời hôm nay Bùi Tuấn nói, con nghĩ thế nào?" Dịch Nhàn biết Lâm Cẩn Du rất hiểu chuyện, cho nên mới hỏi như vậy. Đây cũng là lo lắng trong lòng bà, về sau Talia chắc chắn sẽ luôn ở bên cạnh Tiểu Ngữ, hai đứa bé không biết có chấp nhận điều này được hay không? Lần này Lâm Cẩn Du cúi đầu:" Mẹ rất tốt, mommy cũng rất tốt, hai đứa con không cần có cha."Tuy Lâm Cẩn Du nói như vậy, nhưng Dịch Nhàn vẫn không kiềm được hỏi tiếp: " Con có biết, mẹ và mommy của con không giống với người khác, hai mẹ là..."Dịch Nhàn muốn nói rằng hai cô đều là con gái, lại là người yêu. Vì ý nghĩa lời nói đó lại quá cao thâm so với hiểu biết của hai đứa trẻ, cho nên bà cuối cùng cũng không nói nên lời. Nhưng Lâm Cẩn Du lại tiếp lời: " Mẹ và Mommy là người yêu, giống như ba mẹ của các bạn khác. Bà nội, Bình An hiểu mà."Dịch Nhàn kinh ngạc nhướng mày, tay khựng lại. Tuy sớm biết Lâm Cẩn Du trưởng thành sớm, nhưng mà cậu bé năm nay mới có bốn tuổi, chuyện này cậu nhóc cũng có thể lý giải được sao?Đứa nhỏ này rốt cuộc là giống ai?
Hoảng hốt trong đầu hiện lên ý nghĩ như vậy, Dịch Nhàn một tay đang cầm bông gòn sát thương giơ cao lên, tinh tế nhìn kỹ khuôn mặt Lâm Cẩn Du, nét mặt này...Dịch Nhàn lắc lắc đầu, cảm thấy chính mình có chút choáng váng rồi. Bà vậy mà lại nhìn thấy Bình An phảng phất bóng hình của Talia khi còn nhỏ!Quay đầu lại nhìn Lâm Vân đang ôm Vô Ưu ở trong lòng, càng nhìn cũng thấy có nét giống Talia, chuyện này là làm sao vậy?Bà vỗ vỗ lưng Lâm Vân: " Ông nhìn kỹ hai đứa nhỏ xem, xem thử tụi nhỏ giống ai?"Lâm Vân không biết ý nghĩ trong lòng bà, không thèm để ý nói:" Còn giống ai được, giống Tiểu Ngữ chứ ai."Dịch Nhàn nhìn kỹ lại lần nữa, đúng như ông ấy nói, hai đứa nhỏ bộ dáng rất xinh đẹp, thiệt giống Chương Thiển Ngữ. Vô Ưu có bảy phần giống Chương Thiển Ngữ, còn Bình An chỉ có ba phần giống mẹ, còn lại bảy phần..Dịch Nhàn nhíu mày, vì cái gì bà cứ cảm thấy đứa bé này giống Talia khi còn nhỏ đây!'Đứa bé là của con, không phải của người đàn ông khác !'Không biết vì sao, trong đầu hiện ra hình ảnh Talia từng kiên quyết nói, chẳng lẽ...Dịch Nhàn bị suy nghĩ vớ vẩn của chính mình dọa sợNhưng mà, nếu là sự thật thì..Dịch Nhàn đứng bật dậy, trên tay vẫn cầm miếng bông băng, đi thẳng lên phòng ngủ" Em làm cái gì vậy?" Lâm Vân bị động tác đột ngột của bà làm hết hồnChỉ một lát sau, Dịch Nhàn đã quay lại, trên tay còn cầm theo một quyển sách. Lâm Vân nhìn bà nhanh chóng lật từng trang sách, kỳ quái hỏi:" Đây không phải là album ảnh khi còn nhỏ của Talia sao, em tìm nó làm gì?"Dịch Nhàn không đáp lời, ánh mắt không ngừng lướt qua từng trang sách ảnh, đột nhiên dừng lại ở một tấm ảnh cũ. Bà rút tấm ảnh đó ra, bức hình đã có chút ố vàng nhưng vẫn được bảo quản rất kỹ. Trên hình là một cô bé khoảng bốn năm tuổi mặc một bộ đồ quân nhân cưỡi ngựa ở trong công viên, nhếch môi cười rất đáng yêu.Dịch Nhàn nhìn thấy bức hình, lại nhìn Lâm Cẩn Du, trong lòng rung động đến không nói nên lời.Giống, thật sự là rất giống!Lâm Vân bị một loạt động tác của bà làm cho ngơ ngẩn:" Đây là hình của Talia lúc năm tuổi đi chơi công viên mà, em tìm nó làm cái gì?"Dịch Nhàn khiếp sợ đến nói không thành lời, đưa cho ông bức ảnh: "Anh ... anh nhìn xem có phải giống lắm hay không?"Lâm Vân nhận lấy bức hình, nhìn Lâm Cẩn Du rồi lại nhìn bức hình, đồng dạng cả kinh mở to mắt:" Này.... làm sao có thể?"Cô bé ở trong ảnh mang một thân quần áo như vậy nên nhìn không ra con tari hay con gái, đã vậy còn tương đương tuổi nhau, cùng với Lâm Cẩn du khuôn mặt tương tự đến bảy phần. Ánh mắt, môi, khuôn mặt, đều như một cái khuôn khắc raDịch Nhàn cùng Lâm Vân liếc nhìn nhau:" Anh nói, có thể hay không là..."Lâm Vân suy nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu:" Làm thế nào có thể, như vậy không hợp lí!"" Nhưng mà, Talia không phải từng nói......"Lần này Lâm Vân cũng chần chờ, nhíu mày:" Con bé ..chắc không phải ý này đâu!"Lâm Vân ngẫm nghĩ lúc đó Lâm Dịch nói vậy là vì muốn xem hai đứa bé của Chương Thiển Ngữ như con mình, chứ không phải thật sự là con ruột của cô. " Huống hồ, điều này cũng không thể nào." Ông lại thêm một câu.Dịch Nhàn nghe Lâm Vân nói vậy cũng cảm thấy chính mình suy nghĩ thái quá. Hai người con gái... làm thế nào có thể có con!Dịch Nhàn như trái bóng bị đâm xì hơi, mong chờ đầy cõi lòng lại nhụt chí, không hứng thú gì thêm. Lâm Vân nhìn bà như vậy, nhịn không được khuyên nhủ:" Nếu Talia kiên trì, thì kệ con bé đi thôi. Tiểu Ngữ cũng là đứa bé không tồi, Bình An và Vô Ưu cũng do mình nuôi lớn, như vậy không có gì là không tốt."Hơn nữa, Lâm Vân người đàn ông của gia đình nên suy nghĩ càng xa hơn. Talia lập gia đình, đứa bé sẽ phải theo họ ba, của cải trong gia tộc đều sẽ phải đổi họ. Hiện giờ Bình An họ Lâm, cho đứa bé nhập khẩu vào Lâm Gia, làm con thừa tự. Tuy không có huyết thống quan hệ nhưng tóm lại vẫn do nhà họ Lâm nuôi lớn, như vậy nhà họ Lâm cũng xem như không bị đứt hương khói. Tuy nhiên Lâm Vân nói như vậy, nhưng mà phụ nữ mỗi khi nghi ngờ điều gì, nếu không làm cho rõ ràng thì sẽ không cam tâm bỏ qua, càng nói chi đến Dịch Nhàn vốn là một người rất chấp nhất, lại còn là một luật sư. Cho nên bà nhìn về phía Lâm Cẩn Du ánh mắt vẫn là hoài nghi.Cuối cùng, nhìn đến miếng bông băng dính máu, bà cầm trên tay ánh mắt nghiền ngẫm. Lại nhìn đến Lâm Cẩn Du đang được Lâm Vân ôm, rốt cuộc không kiềm được tò mò trong lòng lấy khăn tay bao lấy miếng bông băng dính máu rồi bỏ vào trong giỏ xách. Đi vài bước liền ngẫm lại thấy không đủ, bà quay lại bứt một nắm tóc của Lâm Vân. " A......" Lâm Vân đau hô lên một tiếng, quay đầu lại thì đã không thấy Dịch Nhàn, chỉ nghe tiếng cửa chính đóng sầm lại.
Hoảng hốt trong đầu hiện lên ý nghĩ như vậy, Dịch Nhàn một tay đang cầm bông gòn sát thương giơ cao lên, tinh tế nhìn kỹ khuôn mặt Lâm Cẩn Du, nét mặt này...Dịch Nhàn lắc lắc đầu, cảm thấy chính mình có chút choáng váng rồi. Bà vậy mà lại nhìn thấy Bình An phảng phất bóng hình của Talia khi còn nhỏ!Quay đầu lại nhìn Lâm Vân đang ôm Vô Ưu ở trong lòng, càng nhìn cũng thấy có nét giống Talia, chuyện này là làm sao vậy?Bà vỗ vỗ lưng Lâm Vân: " Ông nhìn kỹ hai đứa nhỏ xem, xem thử tụi nhỏ giống ai?"Lâm Vân không biết ý nghĩ trong lòng bà, không thèm để ý nói:" Còn giống ai được, giống Tiểu Ngữ chứ ai."Dịch Nhàn nhìn kỹ lại lần nữa, đúng như ông ấy nói, hai đứa nhỏ bộ dáng rất xinh đẹp, thiệt giống Chương Thiển Ngữ. Vô Ưu có bảy phần giống Chương Thiển Ngữ, còn Bình An chỉ có ba phần giống mẹ, còn lại bảy phần..Dịch Nhàn nhíu mày, vì cái gì bà cứ cảm thấy đứa bé này giống Talia khi còn nhỏ đây!'Đứa bé là của con, không phải của người đàn ông khác !'Không biết vì sao, trong đầu hiện ra hình ảnh Talia từng kiên quyết nói, chẳng lẽ...Dịch Nhàn bị suy nghĩ vớ vẩn của chính mình dọa sợNhưng mà, nếu là sự thật thì..Dịch Nhàn đứng bật dậy, trên tay vẫn cầm miếng bông băng, đi thẳng lên phòng ngủ" Em làm cái gì vậy?" Lâm Vân bị động tác đột ngột của bà làm hết hồnChỉ một lát sau, Dịch Nhàn đã quay lại, trên tay còn cầm theo một quyển sách. Lâm Vân nhìn bà nhanh chóng lật từng trang sách, kỳ quái hỏi:" Đây không phải là album ảnh khi còn nhỏ của Talia sao, em tìm nó làm gì?"Dịch Nhàn không đáp lời, ánh mắt không ngừng lướt qua từng trang sách ảnh, đột nhiên dừng lại ở một tấm ảnh cũ. Bà rút tấm ảnh đó ra, bức hình đã có chút ố vàng nhưng vẫn được bảo quản rất kỹ. Trên hình là một cô bé khoảng bốn năm tuổi mặc một bộ đồ quân nhân cưỡi ngựa ở trong công viên, nhếch môi cười rất đáng yêu.Dịch Nhàn nhìn thấy bức hình, lại nhìn Lâm Cẩn Du, trong lòng rung động đến không nói nên lời.Giống, thật sự là rất giống!Lâm Vân bị một loạt động tác của bà làm cho ngơ ngẩn:" Đây là hình của Talia lúc năm tuổi đi chơi công viên mà, em tìm nó làm cái gì?"Dịch Nhàn khiếp sợ đến nói không thành lời, đưa cho ông bức ảnh: "Anh ... anh nhìn xem có phải giống lắm hay không?"Lâm Vân nhận lấy bức hình, nhìn Lâm Cẩn Du rồi lại nhìn bức hình, đồng dạng cả kinh mở to mắt:" Này.... làm sao có thể?"Cô bé ở trong ảnh mang một thân quần áo như vậy nên nhìn không ra con tari hay con gái, đã vậy còn tương đương tuổi nhau, cùng với Lâm Cẩn du khuôn mặt tương tự đến bảy phần. Ánh mắt, môi, khuôn mặt, đều như một cái khuôn khắc raDịch Nhàn cùng Lâm Vân liếc nhìn nhau:" Anh nói, có thể hay không là..."Lâm Vân suy nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu:" Làm thế nào có thể, như vậy không hợp lí!"" Nhưng mà, Talia không phải từng nói......"Lần này Lâm Vân cũng chần chờ, nhíu mày:" Con bé ..chắc không phải ý này đâu!"Lâm Vân ngẫm nghĩ lúc đó Lâm Dịch nói vậy là vì muốn xem hai đứa bé của Chương Thiển Ngữ như con mình, chứ không phải thật sự là con ruột của cô. " Huống hồ, điều này cũng không thể nào." Ông lại thêm một câu.Dịch Nhàn nghe Lâm Vân nói vậy cũng cảm thấy chính mình suy nghĩ thái quá. Hai người con gái... làm thế nào có thể có con!Dịch Nhàn như trái bóng bị đâm xì hơi, mong chờ đầy cõi lòng lại nhụt chí, không hứng thú gì thêm. Lâm Vân nhìn bà như vậy, nhịn không được khuyên nhủ:" Nếu Talia kiên trì, thì kệ con bé đi thôi. Tiểu Ngữ cũng là đứa bé không tồi, Bình An và Vô Ưu cũng do mình nuôi lớn, như vậy không có gì là không tốt."Hơn nữa, Lâm Vân người đàn ông của gia đình nên suy nghĩ càng xa hơn. Talia lập gia đình, đứa bé sẽ phải theo họ ba, của cải trong gia tộc đều sẽ phải đổi họ. Hiện giờ Bình An họ Lâm, cho đứa bé nhập khẩu vào Lâm Gia, làm con thừa tự. Tuy không có huyết thống quan hệ nhưng tóm lại vẫn do nhà họ Lâm nuôi lớn, như vậy nhà họ Lâm cũng xem như không bị đứt hương khói. Tuy nhiên Lâm Vân nói như vậy, nhưng mà phụ nữ mỗi khi nghi ngờ điều gì, nếu không làm cho rõ ràng thì sẽ không cam tâm bỏ qua, càng nói chi đến Dịch Nhàn vốn là một người rất chấp nhất, lại còn là một luật sư. Cho nên bà nhìn về phía Lâm Cẩn Du ánh mắt vẫn là hoài nghi.Cuối cùng, nhìn đến miếng bông băng dính máu, bà cầm trên tay ánh mắt nghiền ngẫm. Lại nhìn đến Lâm Cẩn Du đang được Lâm Vân ôm, rốt cuộc không kiềm được tò mò trong lòng lấy khăn tay bao lấy miếng bông băng dính máu rồi bỏ vào trong giỏ xách. Đi vài bước liền ngẫm lại thấy không đủ, bà quay lại bứt một nắm tóc của Lâm Vân. " A......" Lâm Vân đau hô lên một tiếng, quay đầu lại thì đã không thấy Dịch Nhàn, chỉ nghe tiếng cửa chính đóng sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com