O - Old Stories (Writer: Ryu)
Trời vào thu, tiết trời se se lạnh. Khắp những con phố của Tokyo đều tràn ngập trong màu hoa dẻ quạt, loài hoa tượng trưng cho sự phồn vinh của thủ đô đất nước mạt trời mọc này. Ngồi ở hiên nhà ngắm nhìn những chiếc lá đã héo khô đang từ từ rơi xuống trên những tán cây, tôi thở nhẹ ra một hơi. Ngước lên nhìn bầu trời âm u đầy mây mà thầm nghĩ: Không biết họ đã gặp được nhau chưa nhỉ? Tôi vốn không tin vào luân hồi, nhưng nếu có thì cũng thật tốt.
- Giyuu, đến bao giờ con mới định dắt con dâu về cho mẹ xem đây?Giọng nói càu nhàu của mẹ vang lên đằng sau phá tan dòng suy nghĩ của tôi. Quay lại nhìn mẹ một tay cầm muôi một tay chống hông mặc tạp dề màu hồng, tôi chỉ biết cười trừ
- Công việc của con thế nào mẹ cũng biết rồi còn gì? Tạm thời con chưa muốn quen ai cả.- Haiz... - Mẹ tôi chán nản thở dài rồi lại quay sang nấu ăn nhưng vẫn không ngừng chuyên mục càu nhàu – Con với bố con giống hệt nhau, và cả người đó nữa. Ngày xưa Nếu không phải mẹ cầu hôn thì chờ đến bao giờ bố con mới chịu ngỏ lời. Hừ... thế nên gần 30 mới có con đấy chứ. Ôi, con dâu của tôi bao giờ mới xuất hiện đây hả trời?!
Bố tôi đang ngồi đọc báo cũng méo mặt, hai bố con đánh mắt nhìn nhau rồi nhân lúc mẹ không để ý mà chuồn lẹ. Chạy cách nhà được được 100m hai bố con mới đứng thẳng dậy, nhìn nhau rồi cười phá lên- Bố ngày xưa bà nội có hay càu nhàu bố thế không? – Tôi hỏi, lấy trong túi áo ra một bao thuốc chia cho bố một điếu rồi châm lửa hút
- Có chứ. – Bố tôi rít một hơi thuốc nhả ra một làn khói trắng – Nhưng bà con hỏi bao giờ mới cưới mẹ con. Bố hẹn hò với mẹ từ khi còn học cao trung cơ, hẹn hò 10 năm rồi mới cưới. Tại tính chất công việc cả mà, bố không muốn vết xe đổ của ông con lặp lại trên người mình.Tôi trầm mặc, bố nói đúng. Tôi cũng là vì việc này nên mới không muốn kết hôn sớm như vậy chứ thực ra tôi đã sớm có đối tượng rồi chỉ là vẫn chưa dám ngỏ lời. Công việc của tôi và cô ấy quá khác nhau, một bên thì an toàn còn một bên thì đã có thể ra đi bất cứ lúc nào. Hơn nữa kẻ thù của tôi luôn có mặt ở khắp mọi nơi, không thể không lo lắng được.
- Giyuu. – Bố gọi giật tôi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man- Dạ?
- Sắp tới đám giỗ của bà con rồi xin nghỉ phép một hôm được không?- Dạ được.
- Vậy thì tốt. – Bố tôi gật đầu đưa tay vỗ vai tôi – Đi, chúng ta cũng nên về thôi nghe về nghe cải lương của mẹ con.Tôi bật cười rồi nhanh chóng vào bước theo bố.
Về nhà đương nhiên vừa vào đến nhà hai bố con đã phải nghe một tràng cải lương của mẹ. Cô em gái vừa đi làm về của tôi cũng bị dính đạn luôn. Gương mặt ngơ ngác không hiểu tại sao mình lại bị mắng của nó nhìn mà thấy tội. Nacchan, anh xin lỗi.
___________________Tháng 9 ngày 30
Tôi dậy từ sáng sớm ra ngoài chạy bộ như thường lệ rồi về tắm rửa thay quần áo. Chiếc vest đen cổ điển tôi được bố mua tặng nhân lễ thành niên đến giờ vẫn mặc vừa. Nhưng thay vì một chiếc áo sơ mi màu trắng thì tôi lại mặc một chiếc khác màu đen.Xuống nhà, mẹ tôi đang ngồi làm salad còn bố tôi đang làm cơm sáng. Tiếng dao làm bếp vang lên lạch cạch trong căn bếp nhỏ. Khung cảnh ấm cúng nhẹ nhàng. Tự dưng tôi có chút thắc mắc, năm xưa bà nội tôi cùng người đó như thế nào nhỉ? Nghe bảo hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau nên không biết có giống như bố mẹ tôi không nữa.
- Giyuu, lên gọi em con xuống ăn đi không lại trễ giờ bây giờ. – Mẹ tôi nhìn thấy tôi xuống liền được nước sai vặtMéo mặt, tôi lười nhác lại lần nữa lên lầu gõ cửa phòng em gái. Con bé mất đến 1 phút để ra khỏi giường đầu tóc bù xù như cái tổ quạ
- Xuống ăn sáng, hôm nay chúng ta đi ra mộ bà đấy. Em quên sao?- Onii-chan... bế em... – con bé làm nũng vươn tay định ôm tôi
- Anh lạy mày, thay quần áo rồi xuống ăn đi. – Tôi trực tiếp đẩy lại nó vào phòng đóng cửa rồi chuồn lẹ xuống nhàCon nhóc này 24 tuổi đầu rồi mà vẫn như trẻ con. Đảm bảo mấy người bị nó hành xác trên tòa án nhìn được bộ dạng này của nữ luật sư băng giá kiểu gì cũng ngất xỉu đến sùi bọt mép cho mà xem.
Sau bữa sáng, cả nhà lên chiếc xe gia đình do tôi cầm lái của tôi. Ngồi bên ghế phụ lái là bố tôi cùng mẹ và em gái tôi ngồi ở bên ghế sau. Không mất quá lâu để cả nhà đến nghĩa trang nơi bà tôi đang an nghỉ.Xuống xe, cả nhà tôi đến bên giếng lấy nước rồi xách nước sách hoa đi theo một con đường mòn đến chỗ hai ngôi mộ đang tọa lạc bên dưới một gốc cây tử đằng.
Bố tôi lấy nước đổ lên hai ngôi mộ để theo tập tục, mẹ tôi thắp vài nén hương đặt bên dưới 2 bia đá còn em gái tôi thì đặt hoa xuống trước hay ngôi mộ đó.Bố tôi nhẹ lau đi nước bám dính trên mặt ảnh ở hai ngôi mộ. Ngôi mộ bên trái là ảnh của một người đàn ông trẻ khoảng 30 tuổi đội chiếc mũ kepi của đội cảnh sát, trên ngực đeo hai huy chương và cầu vai chỉ ra cấp bậc của quân hàm trung tá.
Tổ quốc ghi côngĐồng chí Tomioka Giyuu hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ
Hưởng dương: 32 tuổiPhải, người này là ông nội của tôi.
Người đã qua đời khi vẫn còn rất trẻ mà để lại người vợ cùng hai đứa con thơ của mình trên thế giới này.- Bố, mẹ. Chúng con đến rồi đây. Mẹ xem cháu trai của mẹ này, nó đã đạt đến quân hàm ngang bằng với bố con khi chỉ mới 28 tuổi đấy. Mẹ xem, đúng như mẹ nói mà, quả thật là sóng sau xô sóng trước mà.
- Ông nội con giờ đã là một luật sư rồi đấy. Từ lúc vào ngành đến giờ vẫn chưa từng thua vụ kiện nào đâu. Ông xem con có giỏi không? – Em gái tôi lanh cha lanh chanh khoe mẽTôi sẽ nhếch mép cười nhìn con bé rồi lại nhìn sang bức ảnh bên ngôi mộ ở phía bên phải. Trên hình là người phụ nữ khoảng 70 tuổi đang cười, nụ cười rực rỡ như nắng dịu dàng như mây trời. Người phụ nữ mà cả tuổi thơ tôi đã gắn liền cùng với bà. Bà nội của tôi. — Kochou Shinobu.
.........Sau đó còn thật nhiều thật nhiều những lời mà gia đình tôi muốn nói với cả ông và bà nội. Tôi không biết liệu rằng họ có thể nghe được những lời nói này của chúng tôi hay không. Nhưng nếu được, tôi tin rằng họ vẫn đang dõi theo chúng tôi, nếu không tôi cho rằng họ đã có thể đến được kiếp khác mà hạnh phúc bên nhau thay cho kiếp này rồi.
Viếng mộ xong cả nhà chúng tôi cùng đi về, có lẽ buổi chiều nay nhà của cô tôi mới có thể đến viếng được. Nhưng không hiểu sao khi ngoái đầu nhìn ngôi mộ của ông bà tôi lần cuối, tôi lại nhìn thấy bóng hình của một người đàn ông trong quân phục màu xanh ôm lấy một người phụ nữ mặc bộ yukata màu tím nhạt đang nhìn chúng tôi mỉm cười.Đứng ngược nắng, không nhìn rõ nên tôi cũng chẳng biết có phải là thật hay không nữa bởi khi tôi dụi mắt nhìn lại lần nữa thì họ biến mất rồi.
Là một người theo thuyết duy vật tôi không tin vào ma quỷ nhưng nếu đó là thật thì tôi cũng nghĩ rằng ông bà tôi đã từng rất hạnh phúc.Chúng tôi về căn nhà mà trước đây khi vẫn còn khi chưa lấy ông tôi bà tôi từng ở. Nơi mà người ta thường hay gọi là Điệp phủ bởi nơi đây có rất nhiều những chú bướm mà bà tôi từng nuôi khi bà còn sống. Căn nhà vẫn còn nguyên vẹn y như trong trí nhớ của tôi, hẳn là mấy anh em nhà Kamado vẫn hay đến đây để dọn dẹp. Lúc còn trẻ, bà của họ chính là được gia đình bà nội của tôi nhận nuôi mà.
Ngồi lặng người bên hiên nhà, tôi bần thần nhớ lại những kỉ niệm về người bà quá cố. Cái tên của tôi, Tomioka Giyuu chính là do bà tôi đặt, cũng là trùng tên với ông nội của tôi. Bà bảo, ngày tôi sinh ra trời đã đổ mưa, cơn mưa như trút nước xuống thủ đô Tokyo này. Và ngày tôi sinh ra, cũng là ngày kỉ niệm ông tôi cầu hôn bà. Bà bảo có lẽ tôi là tái kiếp luân hồi của ông, cũng là một bản sao của ông khi tôi có mái tóc đen cùng đôi mắt như mặt hồ phản chiếu của ông vậy.Tôi nhớ những buổi chiều mùa hạ, được bà ôm trong lòng kể những chuyện từ ngày xửa ngày xưa của hai người họ. Tôi nhớ những buổi đêm mùa đông hai anh em tôi nằm chui trong chăn ôm chặt lấy bà, nghe bà hát ru những giai điệu mà bà bảo là ông thường hát vu vơ dỗ bà mỗi khi bà không ngủ được. Tôi nhớ bà đã từng kể rất nhiều chuyện về ông, về cuộc tình của hai người và bà cũng từng nói rằng: Ông là người mà bà hận nhất, cũng là người mà bà yêu nhất.
Ông tôi khi còn rất nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, là chị của ông nuôi ông khôn lớn, mặc dù cuộc sống của hai người họ đã từng rất khó khăn, nhưng ông là một người rất kiên cường và mạnh mẽ. Bà nội tôi kể, khoảng thời gian khi bà học năm cuối tiểu học, ông đã 15 tuổi và bắt đầu đi làm thêm để kiếm tiền trang trải học phí cho chính mình. Bà nói rằng khi nhìn thấy ông đổ mồ hôi đầm đìa dưới ánh nắng mùa hạ nhưng vẫn kiên trì đi giao hàng chính là lúc mà bà bắt đầu cảm nắng ông.Sau đó, nhờ hai người chị của họ mai mối cho nên hai người bắt đầu qua lại rồi kết hôn, ông không phản đối, bà cũng chẳng từ chối. Chỉ là bà vẫn nhớ rõ ngày hôm ấy được ông quỳ trước mặt cầu hôn, ông đã nói rằng: Ông không thể đem lại hạnh phúc cho bà một cách chọn vẹn, nhưng ông hứa sẽ đi cùng bà đến cuối đời.
Bà từng cười bà bảo rằng ông nội tôi lạnh lùng lắm, khi còn nhỏ ông rõ là dễ thương ra, lại còn rất mít ướt nữa. Nhưng kể từ sau khi cái chết của các cụ tôi, ông dường như thay đổi đến 180 độ, khác biệt đến mức bà còn sợ hãi tránh mặt ông một thời gian. Nhưng khi được ông tôi cứu trong lúc bà ngẩn ngơ trên đường suýt nữa bị xe tông, bà cuối cùng đã bắt đầu nói chuyện lại với ông mà không tránh mặt như trước nữa. Đó là chuyện khi ông tôi 16 và bà tôi 13.Bà kể ông tôi là ông già xấu tính, lầm lì ít nói, đã thế lại còn hiếm khi cười. Bố tôi khi nhắc về ông cũng cười rồi bảo, bố từng nhìn thấy ông cười khi được ăn món cá hồi hầm củ cải của bà, nụ cười của ông lúc đấy làm bố rợn hết cả người.
"Cái ông già đáng ghét đó cứ suốt ngày chê bà là trẻ con,... hơn nhau có bao nhiêu tuổi đâu cơ chứ?"Bà tôi đã từng nói vậy, và cũng thật là ông tôi chỉ hơn bà có 3 tuổi chứ không nhiều. Nhưng tôi thấy ông nói rất đúng, bà tôi thực sự rất trẻ con ấy chứ, già rồi nhưng vẫn hồn nhiên chơi mấy trò chơi nhỏ cùng các cháu nữa. Nhưng bà cũng từng nói, tuy rằng bà rất hận ông, nhưng gả cho ông là quyết định đúng đắn nhất của cuộc đời bà.
Năm bà được thăng chức lên làm bác sĩ mổ chính của khoa, ông đã không ngần ngại đi gần 100 cây số bằng tàu cao tốc mua cho bà món bánh ngọt bà yêu thích nhất. Ông đi cả đêm, khi về thì trời đã gần sang ngày mới rồi. Ông cứ lẳng lặng để hộp bánh trên bàn, không một lời nhắn rồi mặc quân phục rời nhà đi làm ngay sau đó. Bà nói bà vừa ngạc nhiên, vừa xúc động và cũng vừa đau lòng.Lúc bà mang thai bố tôi, ông phải nói là quan tâm có đôi chút thái quá. Lúc bà kể những ngày tháng đó, bà cười vui lắm, những nếp nhăn trên trán bà nhăn lại vì cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng, chỉ những lúc bà kể về ông, tôi mới thực sự cảm thấy nụ cười của bà là thật lòng.
Bà kể đêm bà sinh bố tôi, ông đã ở bên bà suốt cả đêm đó. Những người phụ sản ngồi chờ ở đó chẳng có ai là có người đàn ông của mình ở bên cạnh, chỉ có duy nhất bà có ông nội tôi ở đó. Bà bảo khi bà được đẩy vào phòng sinh, mơ hồ giữa những cơn co thắt ở bụng dưới, bà đã nhìn thấy ông khóc lần đầu tiên trong đời. Bà bảo ông khóc là vì ông thương bà, cũng là vì ông cảm thấy hối hận khi đã để bà phải chịu đau đớn vì sinh con như vậy. Nhưng bà đã không hối hận, vì khi được nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má ông nội tôi, bà bảo rằng đó chính là khoảng khắc mà bà cảm thấy cuộc đời này gả cho người đàn ông như ông nội tôi là không hề sai lầm.Rồi năm ông tôi được thăng hàm trung tá, bà tôi cũng vừa vặn biết được mình mang thai cô tôi. Song hỷ lâm môn, ông tôi mừng rỡ, cười đến sái quai hàm rồi phải nhờ bà tôi chỉnh lại. Bà kể lúc đấy ông tôi đáng yêu lắm, có chút gì đó ngốc nghếch nữa, vô cùng dễ thương. Bố tôi bảo khung cảnh hường phấn của hai ông bà lúc đó đến mức khiến cho bố có cảm giác mình như là người thừa trong gia đình.
Nhưng hạnh phúc của họ cũng không kéo dài được bao lâu khi ngày định mệnh đó xảy đến...Buổi sáng hôm đó theo thường lệ ông tôi đưa bà tôi đến bệnh viện rồi tống cổ bố tôi vào trường mẫu giáo, sau đó mời quay xe mà đi về phía trụ sở cảnh sát. Và rồi... ông bị vướng vào một vụ đánh bom khủng bố*.
"Cảnh sát dũng cảm, ta sẽ thưởng cho sự gan dạ của ngươi bằng gợi ý về vị trí của quả bom lớn hơn. Nó sẽ hiện ra trước khi bom nổ ba giây. Bảo trọng."Những gợi ý trước đó của kẻ đánh bom đều được bị ông tôi giải ra, đó là một bệnh viện, nhưng để đoán được là bệnh viện nào thì có lẽ phải chờ gợi ý mới có thể biết được. Mà bà tôi cũng là một bác sĩ của bệnh viện... vậy nên để cứu lấy vợ mình cùng tính mạng của hàng trăm con người khác, ông nội tôi đã chấp nhận từ bỏ tính mạng của mình...
Bom nổ... ông nội tôi hoàn toàn tan xác... thứ duy nhất còn nguyên vẹn một chút sau vụ nổ ấy chỉ có chiếc nhẫn cưới mà bà trao cho ông tôi bên dưới lễ đường được đựng trong một chiếc hộp nhỏ ông vẫn thường hay mang theo người."Đồng chí Tomioka Giyuu đã hi sinh vì tính mạng của mọi người..."
Bà tôi kể... lúc nghe được tin ấy, tai bà như ù đi, không gian xung quanh tối sầm lại. Và khi bà tỉnh dậy đã là của 2 ngày sau khi ông mất, bố tôi đang đứng bên giường bệnh của bà, nước mắt đầm đìa, tay nắm chặt lấy di vật cuối cùng của ông tôi mà trao cho bà.Quãng thời gian sau khi ông tôi mất là quãng thời gian khó khăn nhất với bà, một mình nuôi con nhỏ mới 4 tuổi, cũng phải đảm bảo sức khỏe của chính mình vì đứa con trong bụng. Đúng vậy... ông tôi đã ra đi khi còn chưa được nhìn mặt con gái của mình.
Phải đến khi cô tôi ra đời, bà tôi mới chậm rãi vượt qua cái chết của ông. Nghe bảo khi bà ở trong phòng sinh, một hậu bối của ông tôi đã tìm được đoạn ghi âm giọng của ông để lại khi vừa lên hàm trung tá. Cũng là bản di chúc của ông bởi khi ấy ông tự dưng có linh cảm không lành nên đã ghi âm lại để đề phòng gia đình xảy ra chuyện sau khi ông mất. Khi nghe được những lời đó, bà tôi như có thêm sức mạnh mà thành công vượt cạn sinh ra cô tôi. Và khi nhìn thấy đôi mắt của cô, bà tôi đã bật khóc mà ôm chặt lấy cô ấy. Đôi mắt xanh như mặt hồ phản chiếu... là đôi mắt của ông tôi. Chính bố và cô của tôi là những món quà quý giá nhất ông để lại cho bà, vậy nên bà cần phải cố gắng vì cả hai người.Sau này đến ngày giỗ của ông tôi, bà vẫn thường hay đem ảnh ông ra nhìn, rồi bà vừa cười vừa khóc khi chạm vào gương mặt ông qua những tấm ảnh.
"Nè... Giyuu-san, giờ em già hơn anh rồi đấy. Còn có dám nói em là trẻ con nữa không hả?"Tôi vẫn luôn nhớ y nguyên câu nói đó cùng bóng lưng của bà mỗi khi đến ngày giỗ ông tôi. Bóng lưng run rẩy cô độc, thê lương đến mức làm tôi như muốn khóc theo.
Rồi ngày tôi nhận kết quả trúng tuyển vào học viện cảnh sát Nhật Bản, tôi hớn hở chạy đến bệnh viện để khoe bà thì lại nhìn thấy cả nhà tôi đang đứng đó, vây xung quanh giường bệnh của bà. Bầu không khí nặng nề đến lạ thường."Xem này, đừng có khóc chứ, chỉ là bố các con gọi mẹ về thôi mà. Cái tên này, thiếu kiên nhẫn thật. Mới có 43 năm mà chưa gì đã nhớ mẹ đến thế rồi. Mẹ vẫn còn muốn nhìn thấy chắt của mình nữa cơ mà."
Bà tôi nằm trên giường bệnh... hấp hối những hơi thở cuối cùng nhưng vẫn không nhịn được mà trêu chọc ông tôi một phen. Tôi nhìn thấy bố mẹ, cô chú tôi cô gượng cười trong nước mắt trước trò đùa của bà, nhưng gương mặt vừa cười vừa khóc của họ mếu máo đến mức bà tôi vẫn còn cố bật cười. Tôi cũng khóc, run run nắm chặt lấy tay bà... thì bà vươn tay lên lau nước mắt cho tôi, đôi bàn tay già nua vẫn luôn ôm lấy tôi khi còn nhỏ... giờ đây lại sắp xa tôi rồi..."Giyuu-chan, trong bốn đứa cháu của bà... con là người giống ông nội con nhất. Bà mong con đừng giống ông con, nhớ phải cười nhiều lên nhé, đừng có đần đần đụt đụt giống người đàn ông kia, cứ nhìn mặt là thấy ghét."
Dù đang khóc nhưng mọi người vẫn không nhịn được mà khẽ bật cười, bà tôi lúc nào cũng vậy... cho dù đến lúc sắp ra đi thế này rồi mà vẫn còn cà khịa ông tôi cho được.Và rồi bà nhắm mắt... đôi mắt tím không tròng như côn trùng từ đó không bao giờ mở ra nữa, tiếng điện tâm đồ vang lên tiếng tút dài đầy chết chóc... bà tôi đã đi rồi.
--------------------------Thở nhẹ ra một hơi, mùa thu ở vùng núi này đã lạnh đến mức có thể nhìn thấy hơi thở của mình trắng toát. Tôi uống nốt cốc cacao nóng rồi đứng thẳng dây mà đi đến phòng thờ. Hai bài vị của ông bà tôi đặt song song trên ban thờ, tôi nhìn rồi mỉm cười...
- Ông... bà... hai người đã gặp lại được nhau chưa vậy?Một cơn gió lạnh thổi qua bất chợt, thổi tắt ánh nến chập chờn trong đêm tối, cả căn phòng tối om. Bên ngoài khung cửa sổ, ánh nắng nhẹ nhàng rọi vào bên trong, một cánh hoa tử đằng nhẹ nhàng bay vào theo cơn gió thu, hạ xuống nơi ánh trăng chiếu xuống.
Tôi cười, nụ cười mà vẫn luôn được bà nhận xét là giống hệt ông tôi- Cháu sẽ cho đấy là câu trả lời vậy.
________________*: Lấy ý tưởng từ Conan cuối tập 36 - đầu tập 37
- Giyuu, đến bao giờ con mới định dắt con dâu về cho mẹ xem đây?Giọng nói càu nhàu của mẹ vang lên đằng sau phá tan dòng suy nghĩ của tôi. Quay lại nhìn mẹ một tay cầm muôi một tay chống hông mặc tạp dề màu hồng, tôi chỉ biết cười trừ
- Công việc của con thế nào mẹ cũng biết rồi còn gì? Tạm thời con chưa muốn quen ai cả.- Haiz... - Mẹ tôi chán nản thở dài rồi lại quay sang nấu ăn nhưng vẫn không ngừng chuyên mục càu nhàu – Con với bố con giống hệt nhau, và cả người đó nữa. Ngày xưa Nếu không phải mẹ cầu hôn thì chờ đến bao giờ bố con mới chịu ngỏ lời. Hừ... thế nên gần 30 mới có con đấy chứ. Ôi, con dâu của tôi bao giờ mới xuất hiện đây hả trời?!
Bố tôi đang ngồi đọc báo cũng méo mặt, hai bố con đánh mắt nhìn nhau rồi nhân lúc mẹ không để ý mà chuồn lẹ. Chạy cách nhà được được 100m hai bố con mới đứng thẳng dậy, nhìn nhau rồi cười phá lên- Bố ngày xưa bà nội có hay càu nhàu bố thế không? – Tôi hỏi, lấy trong túi áo ra một bao thuốc chia cho bố một điếu rồi châm lửa hút
- Có chứ. – Bố tôi rít một hơi thuốc nhả ra một làn khói trắng – Nhưng bà con hỏi bao giờ mới cưới mẹ con. Bố hẹn hò với mẹ từ khi còn học cao trung cơ, hẹn hò 10 năm rồi mới cưới. Tại tính chất công việc cả mà, bố không muốn vết xe đổ của ông con lặp lại trên người mình.Tôi trầm mặc, bố nói đúng. Tôi cũng là vì việc này nên mới không muốn kết hôn sớm như vậy chứ thực ra tôi đã sớm có đối tượng rồi chỉ là vẫn chưa dám ngỏ lời. Công việc của tôi và cô ấy quá khác nhau, một bên thì an toàn còn một bên thì đã có thể ra đi bất cứ lúc nào. Hơn nữa kẻ thù của tôi luôn có mặt ở khắp mọi nơi, không thể không lo lắng được.
- Giyuu. – Bố gọi giật tôi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man- Dạ?
- Sắp tới đám giỗ của bà con rồi xin nghỉ phép một hôm được không?- Dạ được.
- Vậy thì tốt. – Bố tôi gật đầu đưa tay vỗ vai tôi – Đi, chúng ta cũng nên về thôi nghe về nghe cải lương của mẹ con.Tôi bật cười rồi nhanh chóng vào bước theo bố.
Về nhà đương nhiên vừa vào đến nhà hai bố con đã phải nghe một tràng cải lương của mẹ. Cô em gái vừa đi làm về của tôi cũng bị dính đạn luôn. Gương mặt ngơ ngác không hiểu tại sao mình lại bị mắng của nó nhìn mà thấy tội. Nacchan, anh xin lỗi.
___________________Tháng 9 ngày 30
Tôi dậy từ sáng sớm ra ngoài chạy bộ như thường lệ rồi về tắm rửa thay quần áo. Chiếc vest đen cổ điển tôi được bố mua tặng nhân lễ thành niên đến giờ vẫn mặc vừa. Nhưng thay vì một chiếc áo sơ mi màu trắng thì tôi lại mặc một chiếc khác màu đen.Xuống nhà, mẹ tôi đang ngồi làm salad còn bố tôi đang làm cơm sáng. Tiếng dao làm bếp vang lên lạch cạch trong căn bếp nhỏ. Khung cảnh ấm cúng nhẹ nhàng. Tự dưng tôi có chút thắc mắc, năm xưa bà nội tôi cùng người đó như thế nào nhỉ? Nghe bảo hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau nên không biết có giống như bố mẹ tôi không nữa.
- Giyuu, lên gọi em con xuống ăn đi không lại trễ giờ bây giờ. – Mẹ tôi nhìn thấy tôi xuống liền được nước sai vặtMéo mặt, tôi lười nhác lại lần nữa lên lầu gõ cửa phòng em gái. Con bé mất đến 1 phút để ra khỏi giường đầu tóc bù xù như cái tổ quạ
- Xuống ăn sáng, hôm nay chúng ta đi ra mộ bà đấy. Em quên sao?- Onii-chan... bế em... – con bé làm nũng vươn tay định ôm tôi
- Anh lạy mày, thay quần áo rồi xuống ăn đi. – Tôi trực tiếp đẩy lại nó vào phòng đóng cửa rồi chuồn lẹ xuống nhàCon nhóc này 24 tuổi đầu rồi mà vẫn như trẻ con. Đảm bảo mấy người bị nó hành xác trên tòa án nhìn được bộ dạng này của nữ luật sư băng giá kiểu gì cũng ngất xỉu đến sùi bọt mép cho mà xem.
Sau bữa sáng, cả nhà lên chiếc xe gia đình do tôi cầm lái của tôi. Ngồi bên ghế phụ lái là bố tôi cùng mẹ và em gái tôi ngồi ở bên ghế sau. Không mất quá lâu để cả nhà đến nghĩa trang nơi bà tôi đang an nghỉ.Xuống xe, cả nhà tôi đến bên giếng lấy nước rồi xách nước sách hoa đi theo một con đường mòn đến chỗ hai ngôi mộ đang tọa lạc bên dưới một gốc cây tử đằng.
Bố tôi lấy nước đổ lên hai ngôi mộ để theo tập tục, mẹ tôi thắp vài nén hương đặt bên dưới 2 bia đá còn em gái tôi thì đặt hoa xuống trước hay ngôi mộ đó.Bố tôi nhẹ lau đi nước bám dính trên mặt ảnh ở hai ngôi mộ. Ngôi mộ bên trái là ảnh của một người đàn ông trẻ khoảng 30 tuổi đội chiếc mũ kepi của đội cảnh sát, trên ngực đeo hai huy chương và cầu vai chỉ ra cấp bậc của quân hàm trung tá.
Tổ quốc ghi côngĐồng chí Tomioka Giyuu hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ
Hưởng dương: 32 tuổiPhải, người này là ông nội của tôi.
Người đã qua đời khi vẫn còn rất trẻ mà để lại người vợ cùng hai đứa con thơ của mình trên thế giới này.- Bố, mẹ. Chúng con đến rồi đây. Mẹ xem cháu trai của mẹ này, nó đã đạt đến quân hàm ngang bằng với bố con khi chỉ mới 28 tuổi đấy. Mẹ xem, đúng như mẹ nói mà, quả thật là sóng sau xô sóng trước mà.
- Ông nội con giờ đã là một luật sư rồi đấy. Từ lúc vào ngành đến giờ vẫn chưa từng thua vụ kiện nào đâu. Ông xem con có giỏi không? – Em gái tôi lanh cha lanh chanh khoe mẽTôi sẽ nhếch mép cười nhìn con bé rồi lại nhìn sang bức ảnh bên ngôi mộ ở phía bên phải. Trên hình là người phụ nữ khoảng 70 tuổi đang cười, nụ cười rực rỡ như nắng dịu dàng như mây trời. Người phụ nữ mà cả tuổi thơ tôi đã gắn liền cùng với bà. Bà nội của tôi. — Kochou Shinobu.
.........Sau đó còn thật nhiều thật nhiều những lời mà gia đình tôi muốn nói với cả ông và bà nội. Tôi không biết liệu rằng họ có thể nghe được những lời nói này của chúng tôi hay không. Nhưng nếu được, tôi tin rằng họ vẫn đang dõi theo chúng tôi, nếu không tôi cho rằng họ đã có thể đến được kiếp khác mà hạnh phúc bên nhau thay cho kiếp này rồi.
Viếng mộ xong cả nhà chúng tôi cùng đi về, có lẽ buổi chiều nay nhà của cô tôi mới có thể đến viếng được. Nhưng không hiểu sao khi ngoái đầu nhìn ngôi mộ của ông bà tôi lần cuối, tôi lại nhìn thấy bóng hình của một người đàn ông trong quân phục màu xanh ôm lấy một người phụ nữ mặc bộ yukata màu tím nhạt đang nhìn chúng tôi mỉm cười.Đứng ngược nắng, không nhìn rõ nên tôi cũng chẳng biết có phải là thật hay không nữa bởi khi tôi dụi mắt nhìn lại lần nữa thì họ biến mất rồi.
Là một người theo thuyết duy vật tôi không tin vào ma quỷ nhưng nếu đó là thật thì tôi cũng nghĩ rằng ông bà tôi đã từng rất hạnh phúc.Chúng tôi về căn nhà mà trước đây khi vẫn còn khi chưa lấy ông tôi bà tôi từng ở. Nơi mà người ta thường hay gọi là Điệp phủ bởi nơi đây có rất nhiều những chú bướm mà bà tôi từng nuôi khi bà còn sống. Căn nhà vẫn còn nguyên vẹn y như trong trí nhớ của tôi, hẳn là mấy anh em nhà Kamado vẫn hay đến đây để dọn dẹp. Lúc còn trẻ, bà của họ chính là được gia đình bà nội của tôi nhận nuôi mà.
Ngồi lặng người bên hiên nhà, tôi bần thần nhớ lại những kỉ niệm về người bà quá cố. Cái tên của tôi, Tomioka Giyuu chính là do bà tôi đặt, cũng là trùng tên với ông nội của tôi. Bà bảo, ngày tôi sinh ra trời đã đổ mưa, cơn mưa như trút nước xuống thủ đô Tokyo này. Và ngày tôi sinh ra, cũng là ngày kỉ niệm ông tôi cầu hôn bà. Bà bảo có lẽ tôi là tái kiếp luân hồi của ông, cũng là một bản sao của ông khi tôi có mái tóc đen cùng đôi mắt như mặt hồ phản chiếu của ông vậy.Tôi nhớ những buổi chiều mùa hạ, được bà ôm trong lòng kể những chuyện từ ngày xửa ngày xưa của hai người họ. Tôi nhớ những buổi đêm mùa đông hai anh em tôi nằm chui trong chăn ôm chặt lấy bà, nghe bà hát ru những giai điệu mà bà bảo là ông thường hát vu vơ dỗ bà mỗi khi bà không ngủ được. Tôi nhớ bà đã từng kể rất nhiều chuyện về ông, về cuộc tình của hai người và bà cũng từng nói rằng: Ông là người mà bà hận nhất, cũng là người mà bà yêu nhất.
Ông tôi khi còn rất nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, là chị của ông nuôi ông khôn lớn, mặc dù cuộc sống của hai người họ đã từng rất khó khăn, nhưng ông là một người rất kiên cường và mạnh mẽ. Bà nội tôi kể, khoảng thời gian khi bà học năm cuối tiểu học, ông đã 15 tuổi và bắt đầu đi làm thêm để kiếm tiền trang trải học phí cho chính mình. Bà nói rằng khi nhìn thấy ông đổ mồ hôi đầm đìa dưới ánh nắng mùa hạ nhưng vẫn kiên trì đi giao hàng chính là lúc mà bà bắt đầu cảm nắng ông.Sau đó, nhờ hai người chị của họ mai mối cho nên hai người bắt đầu qua lại rồi kết hôn, ông không phản đối, bà cũng chẳng từ chối. Chỉ là bà vẫn nhớ rõ ngày hôm ấy được ông quỳ trước mặt cầu hôn, ông đã nói rằng: Ông không thể đem lại hạnh phúc cho bà một cách chọn vẹn, nhưng ông hứa sẽ đi cùng bà đến cuối đời.
Bà từng cười bà bảo rằng ông nội tôi lạnh lùng lắm, khi còn nhỏ ông rõ là dễ thương ra, lại còn rất mít ướt nữa. Nhưng kể từ sau khi cái chết của các cụ tôi, ông dường như thay đổi đến 180 độ, khác biệt đến mức bà còn sợ hãi tránh mặt ông một thời gian. Nhưng khi được ông tôi cứu trong lúc bà ngẩn ngơ trên đường suýt nữa bị xe tông, bà cuối cùng đã bắt đầu nói chuyện lại với ông mà không tránh mặt như trước nữa. Đó là chuyện khi ông tôi 16 và bà tôi 13.Bà kể ông tôi là ông già xấu tính, lầm lì ít nói, đã thế lại còn hiếm khi cười. Bố tôi khi nhắc về ông cũng cười rồi bảo, bố từng nhìn thấy ông cười khi được ăn món cá hồi hầm củ cải của bà, nụ cười của ông lúc đấy làm bố rợn hết cả người.
"Cái ông già đáng ghét đó cứ suốt ngày chê bà là trẻ con,... hơn nhau có bao nhiêu tuổi đâu cơ chứ?"Bà tôi đã từng nói vậy, và cũng thật là ông tôi chỉ hơn bà có 3 tuổi chứ không nhiều. Nhưng tôi thấy ông nói rất đúng, bà tôi thực sự rất trẻ con ấy chứ, già rồi nhưng vẫn hồn nhiên chơi mấy trò chơi nhỏ cùng các cháu nữa. Nhưng bà cũng từng nói, tuy rằng bà rất hận ông, nhưng gả cho ông là quyết định đúng đắn nhất của cuộc đời bà.
Năm bà được thăng chức lên làm bác sĩ mổ chính của khoa, ông đã không ngần ngại đi gần 100 cây số bằng tàu cao tốc mua cho bà món bánh ngọt bà yêu thích nhất. Ông đi cả đêm, khi về thì trời đã gần sang ngày mới rồi. Ông cứ lẳng lặng để hộp bánh trên bàn, không một lời nhắn rồi mặc quân phục rời nhà đi làm ngay sau đó. Bà nói bà vừa ngạc nhiên, vừa xúc động và cũng vừa đau lòng.Lúc bà mang thai bố tôi, ông phải nói là quan tâm có đôi chút thái quá. Lúc bà kể những ngày tháng đó, bà cười vui lắm, những nếp nhăn trên trán bà nhăn lại vì cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng, chỉ những lúc bà kể về ông, tôi mới thực sự cảm thấy nụ cười của bà là thật lòng.
Bà kể đêm bà sinh bố tôi, ông đã ở bên bà suốt cả đêm đó. Những người phụ sản ngồi chờ ở đó chẳng có ai là có người đàn ông của mình ở bên cạnh, chỉ có duy nhất bà có ông nội tôi ở đó. Bà bảo khi bà được đẩy vào phòng sinh, mơ hồ giữa những cơn co thắt ở bụng dưới, bà đã nhìn thấy ông khóc lần đầu tiên trong đời. Bà bảo ông khóc là vì ông thương bà, cũng là vì ông cảm thấy hối hận khi đã để bà phải chịu đau đớn vì sinh con như vậy. Nhưng bà đã không hối hận, vì khi được nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má ông nội tôi, bà bảo rằng đó chính là khoảng khắc mà bà cảm thấy cuộc đời này gả cho người đàn ông như ông nội tôi là không hề sai lầm.Rồi năm ông tôi được thăng hàm trung tá, bà tôi cũng vừa vặn biết được mình mang thai cô tôi. Song hỷ lâm môn, ông tôi mừng rỡ, cười đến sái quai hàm rồi phải nhờ bà tôi chỉnh lại. Bà kể lúc đấy ông tôi đáng yêu lắm, có chút gì đó ngốc nghếch nữa, vô cùng dễ thương. Bố tôi bảo khung cảnh hường phấn của hai ông bà lúc đó đến mức khiến cho bố có cảm giác mình như là người thừa trong gia đình.
Nhưng hạnh phúc của họ cũng không kéo dài được bao lâu khi ngày định mệnh đó xảy đến...Buổi sáng hôm đó theo thường lệ ông tôi đưa bà tôi đến bệnh viện rồi tống cổ bố tôi vào trường mẫu giáo, sau đó mời quay xe mà đi về phía trụ sở cảnh sát. Và rồi... ông bị vướng vào một vụ đánh bom khủng bố*.
"Cảnh sát dũng cảm, ta sẽ thưởng cho sự gan dạ của ngươi bằng gợi ý về vị trí của quả bom lớn hơn. Nó sẽ hiện ra trước khi bom nổ ba giây. Bảo trọng."Những gợi ý trước đó của kẻ đánh bom đều được bị ông tôi giải ra, đó là một bệnh viện, nhưng để đoán được là bệnh viện nào thì có lẽ phải chờ gợi ý mới có thể biết được. Mà bà tôi cũng là một bác sĩ của bệnh viện... vậy nên để cứu lấy vợ mình cùng tính mạng của hàng trăm con người khác, ông nội tôi đã chấp nhận từ bỏ tính mạng của mình...
Bom nổ... ông nội tôi hoàn toàn tan xác... thứ duy nhất còn nguyên vẹn một chút sau vụ nổ ấy chỉ có chiếc nhẫn cưới mà bà trao cho ông tôi bên dưới lễ đường được đựng trong một chiếc hộp nhỏ ông vẫn thường hay mang theo người."Đồng chí Tomioka Giyuu đã hi sinh vì tính mạng của mọi người..."
Bà tôi kể... lúc nghe được tin ấy, tai bà như ù đi, không gian xung quanh tối sầm lại. Và khi bà tỉnh dậy đã là của 2 ngày sau khi ông mất, bố tôi đang đứng bên giường bệnh của bà, nước mắt đầm đìa, tay nắm chặt lấy di vật cuối cùng của ông tôi mà trao cho bà.Quãng thời gian sau khi ông tôi mất là quãng thời gian khó khăn nhất với bà, một mình nuôi con nhỏ mới 4 tuổi, cũng phải đảm bảo sức khỏe của chính mình vì đứa con trong bụng. Đúng vậy... ông tôi đã ra đi khi còn chưa được nhìn mặt con gái của mình.
Phải đến khi cô tôi ra đời, bà tôi mới chậm rãi vượt qua cái chết của ông. Nghe bảo khi bà ở trong phòng sinh, một hậu bối của ông tôi đã tìm được đoạn ghi âm giọng của ông để lại khi vừa lên hàm trung tá. Cũng là bản di chúc của ông bởi khi ấy ông tự dưng có linh cảm không lành nên đã ghi âm lại để đề phòng gia đình xảy ra chuyện sau khi ông mất. Khi nghe được những lời đó, bà tôi như có thêm sức mạnh mà thành công vượt cạn sinh ra cô tôi. Và khi nhìn thấy đôi mắt của cô, bà tôi đã bật khóc mà ôm chặt lấy cô ấy. Đôi mắt xanh như mặt hồ phản chiếu... là đôi mắt của ông tôi. Chính bố và cô của tôi là những món quà quý giá nhất ông để lại cho bà, vậy nên bà cần phải cố gắng vì cả hai người.Sau này đến ngày giỗ của ông tôi, bà vẫn thường hay đem ảnh ông ra nhìn, rồi bà vừa cười vừa khóc khi chạm vào gương mặt ông qua những tấm ảnh.
"Nè... Giyuu-san, giờ em già hơn anh rồi đấy. Còn có dám nói em là trẻ con nữa không hả?"Tôi vẫn luôn nhớ y nguyên câu nói đó cùng bóng lưng của bà mỗi khi đến ngày giỗ ông tôi. Bóng lưng run rẩy cô độc, thê lương đến mức làm tôi như muốn khóc theo.
Rồi ngày tôi nhận kết quả trúng tuyển vào học viện cảnh sát Nhật Bản, tôi hớn hở chạy đến bệnh viện để khoe bà thì lại nhìn thấy cả nhà tôi đang đứng đó, vây xung quanh giường bệnh của bà. Bầu không khí nặng nề đến lạ thường."Xem này, đừng có khóc chứ, chỉ là bố các con gọi mẹ về thôi mà. Cái tên này, thiếu kiên nhẫn thật. Mới có 43 năm mà chưa gì đã nhớ mẹ đến thế rồi. Mẹ vẫn còn muốn nhìn thấy chắt của mình nữa cơ mà."
Bà tôi nằm trên giường bệnh... hấp hối những hơi thở cuối cùng nhưng vẫn không nhịn được mà trêu chọc ông tôi một phen. Tôi nhìn thấy bố mẹ, cô chú tôi cô gượng cười trong nước mắt trước trò đùa của bà, nhưng gương mặt vừa cười vừa khóc của họ mếu máo đến mức bà tôi vẫn còn cố bật cười. Tôi cũng khóc, run run nắm chặt lấy tay bà... thì bà vươn tay lên lau nước mắt cho tôi, đôi bàn tay già nua vẫn luôn ôm lấy tôi khi còn nhỏ... giờ đây lại sắp xa tôi rồi..."Giyuu-chan, trong bốn đứa cháu của bà... con là người giống ông nội con nhất. Bà mong con đừng giống ông con, nhớ phải cười nhiều lên nhé, đừng có đần đần đụt đụt giống người đàn ông kia, cứ nhìn mặt là thấy ghét."
Dù đang khóc nhưng mọi người vẫn không nhịn được mà khẽ bật cười, bà tôi lúc nào cũng vậy... cho dù đến lúc sắp ra đi thế này rồi mà vẫn còn cà khịa ông tôi cho được.Và rồi bà nhắm mắt... đôi mắt tím không tròng như côn trùng từ đó không bao giờ mở ra nữa, tiếng điện tâm đồ vang lên tiếng tút dài đầy chết chóc... bà tôi đã đi rồi.
--------------------------Thở nhẹ ra một hơi, mùa thu ở vùng núi này đã lạnh đến mức có thể nhìn thấy hơi thở của mình trắng toát. Tôi uống nốt cốc cacao nóng rồi đứng thẳng dây mà đi đến phòng thờ. Hai bài vị của ông bà tôi đặt song song trên ban thờ, tôi nhìn rồi mỉm cười...
- Ông... bà... hai người đã gặp lại được nhau chưa vậy?Một cơn gió lạnh thổi qua bất chợt, thổi tắt ánh nến chập chờn trong đêm tối, cả căn phòng tối om. Bên ngoài khung cửa sổ, ánh nắng nhẹ nhàng rọi vào bên trong, một cánh hoa tử đằng nhẹ nhàng bay vào theo cơn gió thu, hạ xuống nơi ánh trăng chiếu xuống.
Tôi cười, nụ cười mà vẫn luôn được bà nhận xét là giống hệt ông tôi- Cháu sẽ cho đấy là câu trả lời vậy.
________________*: Lấy ý tưởng từ Conan cuối tập 36 - đầu tập 37
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com