Giua Hai Chung Ta
- Anh ta về chưa?Tối muộn Hạ Lan mới trở về nhà, hôm nay là 1 ngày bận rộn của cô, lâu rồi cô mới bước ra thế giới bên ngoài và nhìn xem cuộc sống có bao nhiêu sắc màu ngoài màu u ám trong căn biệt thự kia- Dạ. Anh ở trên phòng chị ạ!- Ừ.Cô bước vào thang máy đi đến phòng của Trường, nơi này từng là phòng của 2 vợ chồng, nhưng cô không nhớ mình đã chuyển sang phòng khác tự bao giờ, và dù không phải phòng cô nhưng nó quá đỗi quen thuộc. Vì sao ư? Vì anh ta không bao giờ khoá cửa phòng, còn cô thì nghiễm nhiên bước vào kiểm tra bất cứ vật dụng nào nếu trong lòng có sự nghi ngờ Cốc cốcHạ Lan gõ cửa rất lâu nhưng không có tiếng trả lời, cô không chút đắn đo vặn tay nắm cửa bước vào, vẫn ngăn nắp gọn gàng, trên bàn còn có tập tài liệu mới, tiếng nước truyền ra từ nhà tắm
"Chuyển nhượng, uỷ quyền..." những chữ trên tập hồ sơ đập vào mắt cô, Hạ Lan bước đến lật từng trang, đều là giấy tờ uỷ quyền cũng như chuyển nhượng cổ phần tại Lan Hà của Trường, tên người nhận là côCạch- Hạ LanTrường từ nhà tắm bước ra nhìn thấy cô liền giật mình lúng túng, anh kéo chiếc khăn trên đầu lau tóc cố che đi sự hốt hoảng của mình- Em tìm anh sao?- Tôi muốn nói chuyên ly hônChiếc khăn cứ thế rơi xuống đất, ánh mắt nhìn cô không giấu được vẻ bi thương, lần này cô thật sự quyết tâm từ bỏ anh rồi- Anh.... Lan Hà có chút chuyện, gần đây anh rất bận, có thể chờ thêm 1 thời gian nữa được không em?Hiếm khi thấy Trường xuống nước nói chuyện như vậy, ánh mắt Hạ Lan có phần dịu xuống, cô nhìn vào giấy tờ trên bàn- Bận chuyện này à?- Anh có thể giải thích. Đây là phòng trường hợp bất chắc, không có anh em vẫn nắm giữ được Lan Hà- Sao anh không giao cho con gái anh?Hạ Lan cười nửa miệng, vừa mỉa mai vừa chua xót, bao năm qua anh chỉ vun vén cho cô con gái bé bỏng chứ đã bao giờ nghĩ đến người vợ hờ hững này đâu- Cả anh và em đều biết. Con gái chúng ta không có năng lực để điều hành Lan Hà mà- Thế thì đưa cho con rể quý hoá của anh đấy. Tôi không rảnh lo chuyện bao đồng- Hạ Lan. Ngoài Ngân Hà và em. Anh không tin tưởng ai hết, chỉ có con và em thôiTrường tiến lại một bước, đưa tay muốn nắm lấy tay cô, anh muốn thử, đã rất lâu rồi, anh lại một lần nữa muốn thử gần cô, thế nhưng như 1 phản xạ sẵn có, Hạ Lan lùi lại tránh đi bàn tay đang sắp chạm vào mình. Bàn tay anh đưa ra chơi vơi, anh không biết cô né tránh anh vì bệnh tâm lí của cô hay vốn dĩ cô đã hoàn toàn bài xích anh- Tôi không muốn mất nhiều thời gian cho chuyện này nữa, anh sắp xếp nhanh đi. Đừng cố vẽ thêm chuyện để trì hoãn, chúng ta quá hiểu nhau rồiHạ Lan quay người bước ra ngoài, từng tiếng gậy chống xuống đất như tiếng búa gõ từng nhát vào tim anh, mất thật rồi, hối hận cũng không kịp nữaLiêm như thường lệ vẫn chú ý mọi việc thường ngày của sếp Trường rồi báo lại cho phu nhân ở nhà. Trường lại đến trung tâm trị liệu ở ngoại thành như định kỳ, thư ký chỉ có thể chờ ở ngoài cổng, mỗi lần vào trong là 2-3 tiếng mới ra, và lần nào rời khỏi đó tâm trạng anh cũng tốt hơn, nói không có gì nghi ngờ thì thật khó tinTing- Cô nhắn đấy à?Trường cất tiếng hỏi khi thấy điện thoại Liêm báo tin nhắn mới, anh đoán chắc Hạ Lan lại điều tra lịch trình của mình- Dạ không ạ. Thời gian gần đây cô không hỏi tin tức của chú nữa- ÀNghe câu trả lời có phần hụt hẫng, Trường à một tiếng rồi nhắm mắt ngả người ra ghế, anh vốn biết những người Hạ Lan sắp xếp bên cạnh mình, dù bất cứ lí do gì anh cũng không động đến người của cô cũng như không ngăn cản họ giúp cô lấy thông tin.Trước kia, anh thể hiện sự bất mãn của mình bằng cách làm chuyện này chuyện kia dễ gây hiểu lầm, anh biết rõ cô điên cuồng kiểm soát là vì bệnh trầm cảm của cô ngày càng nghiêm trọng. Tới một thời gian cô nhập viện thường xuyên, bác sĩ nói nếu cứ kéo dài tình trạng này có thể cô sẽ nghĩ quẩn, lúc ấy anh bàng hoàng phát hiện ra sự điên rồ và ngu dốt của bản thân, anh hơn thua với cô để làm gì, hơn thua để được gì khi khiến cô đau khổ. Ngày ấy, thấy cô ở viện nhiều hơn ở nhà, uống thuốc nhiều hơn ăn cơm anh chỉ muốn tự mình giết chết chính mình, anh muốn xin lỗi, muốn cầu xin sự tha thứ, thế nhưng cũng chính thời gian đó cô không cần lời xin lỗi của anh nữa. Anh bắt đầu lao vào nghiên cứu, anh muốn chữa bệnh cho cô, muốn làm ra những loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh trầm cảm của cô, anh đã có rất nhiều thành công trong lĩnh vực này, Lan Hà cũng nhờ đó mà phát triển vượt bậc, thế nhưng, thuốc chữa được nhiều người mà chẳng chữa được cho vợ anh.Thấm thoát cũng hơn 1 tháng trôi qua, Trường mỗi ngày về nhà muộn hơn, mỗi lần về đều đi thẳng lên phòng, Hạ Lan biết, lọ thuốc trợ tim trong phòng vơi nhanh hơn trước rất nhiều.- Cô Tuyết!- Dạ. Em đây ạ!- Chuẩn bị đi. Đưa tôi đến công tyCô Tuyết ngạc nhiên, từ trước đến nay có bao giờ chị Lan quan tâm chuyện công ty đâu, cũng chưa từng đến đó bao giờ- Ngây người ra đó làm gì. Chuẩn bị nhanh lên-Vâng. Vâng. Chị chờ em tíXe đậu trước cửa một toà nhà lớn trong trung tâm thành phố, so với căn phòng ọp ép của những ngày đầu mới hoạt động thật sự là một trời một vực. Hạ Lan được cô Tuyết dìu vào trong, lạ là nhân viên bảo vệ cùng lễ tân không ai ngăn cản cô mà lịch sự:“Chào phu nhân!”- Ơ chị ơi. Chị đã đến đây bao giờ đâu mà họ lại biết chị là phu nhân nhỉ!Trái ngược với sự thắc mắc của cô Tuyết, Hạ Lan chẳng mảy may để ý mà đi thẳng đến thang máy- Con chào mẹ ạ! Mẹ đến gặp bố ạ? Để con đưa mẹ lên.Nghĩa từ đâu bước đến hồ hởi chào hỏi nhưng đáp lại chỉ có ánh mắt không mấy thiện cảm của mẹ vợ, cả ba người bước vào thang máy đi lên tầng 20 cùng không khí vô cùng ngột ngạt- Tôi tự biết tìm bố vợ anh, không phiền anh dẫn đườngVừa bước ra khỏi thang máy Hạ Lan đã chặn lời trước, Nghĩa lúng túng rồi cũng xin phép chạy đi. Người con rể này cô không có thiện cảm, cũng chỉ có con gái ngốc của cô mới không nhận ra sự mưu mô toan tính và không an phận của hắn thôi. Để đề phòng, cô đã cho người điều tra và biết được vài tin tức, thế nhưng cô cũng không muốn lật mặt sớm, để xem thằng ranh này còn định giở trò gì- Chị. Sao chị khó tính thế!Cô Tuyết nhịn không được cảm thán một câu, ngay lập tức nhận lại ánh nhìn toé lửa của bà chủ. Cả một sàn văn phòng lớn nhưng chỉ có 1 cửa phòng “Chủ tịch HĐQT” bên ngoài là dãy bàn làm việc của trợ lý và thư ký, bọn họ nhìn thấy cô đã cung kính đứng dậy cúi đầu chào, Hạ Lan hơi gật đầu đáp lại rồi cứ thẳng cửa mà bước tớiCạchCửa vừa mở ra, cả người bên trong lẫn bên ngoài đều giật mình, dù là ngược sáng Hạ Lan vẫn nhìn rất rõ vòng tay Trường đang ôm một cô gái trẻ, nụ cười trên môi cả hai chẳng giấu được sự hạnh phúc- Làm phiền không khí lãng mạn của hai người rồiCô chống gậy bước vào, đầy hiên ngang đi đến vị trí ghế chủ toạ của bàn trà rồi ngồi xuống. Trường vỗ vỗ vai cô gái kia ý bảo đi ra ngoài, anh đóng cửa cận thận rồi quay lại chỗ Hạ Lan ngồi- Anh…. Em… Em đừng hiểu lầm…- Đây là bận rộn mà anh nói đấy à…. Đúng là bận ghê thật.....
"Chuyển nhượng, uỷ quyền..." những chữ trên tập hồ sơ đập vào mắt cô, Hạ Lan bước đến lật từng trang, đều là giấy tờ uỷ quyền cũng như chuyển nhượng cổ phần tại Lan Hà của Trường, tên người nhận là côCạch- Hạ LanTrường từ nhà tắm bước ra nhìn thấy cô liền giật mình lúng túng, anh kéo chiếc khăn trên đầu lau tóc cố che đi sự hốt hoảng của mình- Em tìm anh sao?- Tôi muốn nói chuyên ly hônChiếc khăn cứ thế rơi xuống đất, ánh mắt nhìn cô không giấu được vẻ bi thương, lần này cô thật sự quyết tâm từ bỏ anh rồi- Anh.... Lan Hà có chút chuyện, gần đây anh rất bận, có thể chờ thêm 1 thời gian nữa được không em?Hiếm khi thấy Trường xuống nước nói chuyện như vậy, ánh mắt Hạ Lan có phần dịu xuống, cô nhìn vào giấy tờ trên bàn- Bận chuyện này à?- Anh có thể giải thích. Đây là phòng trường hợp bất chắc, không có anh em vẫn nắm giữ được Lan Hà- Sao anh không giao cho con gái anh?Hạ Lan cười nửa miệng, vừa mỉa mai vừa chua xót, bao năm qua anh chỉ vun vén cho cô con gái bé bỏng chứ đã bao giờ nghĩ đến người vợ hờ hững này đâu- Cả anh và em đều biết. Con gái chúng ta không có năng lực để điều hành Lan Hà mà- Thế thì đưa cho con rể quý hoá của anh đấy. Tôi không rảnh lo chuyện bao đồng- Hạ Lan. Ngoài Ngân Hà và em. Anh không tin tưởng ai hết, chỉ có con và em thôiTrường tiến lại một bước, đưa tay muốn nắm lấy tay cô, anh muốn thử, đã rất lâu rồi, anh lại một lần nữa muốn thử gần cô, thế nhưng như 1 phản xạ sẵn có, Hạ Lan lùi lại tránh đi bàn tay đang sắp chạm vào mình. Bàn tay anh đưa ra chơi vơi, anh không biết cô né tránh anh vì bệnh tâm lí của cô hay vốn dĩ cô đã hoàn toàn bài xích anh- Tôi không muốn mất nhiều thời gian cho chuyện này nữa, anh sắp xếp nhanh đi. Đừng cố vẽ thêm chuyện để trì hoãn, chúng ta quá hiểu nhau rồiHạ Lan quay người bước ra ngoài, từng tiếng gậy chống xuống đất như tiếng búa gõ từng nhát vào tim anh, mất thật rồi, hối hận cũng không kịp nữaLiêm như thường lệ vẫn chú ý mọi việc thường ngày của sếp Trường rồi báo lại cho phu nhân ở nhà. Trường lại đến trung tâm trị liệu ở ngoại thành như định kỳ, thư ký chỉ có thể chờ ở ngoài cổng, mỗi lần vào trong là 2-3 tiếng mới ra, và lần nào rời khỏi đó tâm trạng anh cũng tốt hơn, nói không có gì nghi ngờ thì thật khó tinTing- Cô nhắn đấy à?Trường cất tiếng hỏi khi thấy điện thoại Liêm báo tin nhắn mới, anh đoán chắc Hạ Lan lại điều tra lịch trình của mình- Dạ không ạ. Thời gian gần đây cô không hỏi tin tức của chú nữa- ÀNghe câu trả lời có phần hụt hẫng, Trường à một tiếng rồi nhắm mắt ngả người ra ghế, anh vốn biết những người Hạ Lan sắp xếp bên cạnh mình, dù bất cứ lí do gì anh cũng không động đến người của cô cũng như không ngăn cản họ giúp cô lấy thông tin.Trước kia, anh thể hiện sự bất mãn của mình bằng cách làm chuyện này chuyện kia dễ gây hiểu lầm, anh biết rõ cô điên cuồng kiểm soát là vì bệnh trầm cảm của cô ngày càng nghiêm trọng. Tới một thời gian cô nhập viện thường xuyên, bác sĩ nói nếu cứ kéo dài tình trạng này có thể cô sẽ nghĩ quẩn, lúc ấy anh bàng hoàng phát hiện ra sự điên rồ và ngu dốt của bản thân, anh hơn thua với cô để làm gì, hơn thua để được gì khi khiến cô đau khổ. Ngày ấy, thấy cô ở viện nhiều hơn ở nhà, uống thuốc nhiều hơn ăn cơm anh chỉ muốn tự mình giết chết chính mình, anh muốn xin lỗi, muốn cầu xin sự tha thứ, thế nhưng cũng chính thời gian đó cô không cần lời xin lỗi của anh nữa. Anh bắt đầu lao vào nghiên cứu, anh muốn chữa bệnh cho cô, muốn làm ra những loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh trầm cảm của cô, anh đã có rất nhiều thành công trong lĩnh vực này, Lan Hà cũng nhờ đó mà phát triển vượt bậc, thế nhưng, thuốc chữa được nhiều người mà chẳng chữa được cho vợ anh.Thấm thoát cũng hơn 1 tháng trôi qua, Trường mỗi ngày về nhà muộn hơn, mỗi lần về đều đi thẳng lên phòng, Hạ Lan biết, lọ thuốc trợ tim trong phòng vơi nhanh hơn trước rất nhiều.- Cô Tuyết!- Dạ. Em đây ạ!- Chuẩn bị đi. Đưa tôi đến công tyCô Tuyết ngạc nhiên, từ trước đến nay có bao giờ chị Lan quan tâm chuyện công ty đâu, cũng chưa từng đến đó bao giờ- Ngây người ra đó làm gì. Chuẩn bị nhanh lên-Vâng. Vâng. Chị chờ em tíXe đậu trước cửa một toà nhà lớn trong trung tâm thành phố, so với căn phòng ọp ép của những ngày đầu mới hoạt động thật sự là một trời một vực. Hạ Lan được cô Tuyết dìu vào trong, lạ là nhân viên bảo vệ cùng lễ tân không ai ngăn cản cô mà lịch sự:“Chào phu nhân!”- Ơ chị ơi. Chị đã đến đây bao giờ đâu mà họ lại biết chị là phu nhân nhỉ!Trái ngược với sự thắc mắc của cô Tuyết, Hạ Lan chẳng mảy may để ý mà đi thẳng đến thang máy- Con chào mẹ ạ! Mẹ đến gặp bố ạ? Để con đưa mẹ lên.Nghĩa từ đâu bước đến hồ hởi chào hỏi nhưng đáp lại chỉ có ánh mắt không mấy thiện cảm của mẹ vợ, cả ba người bước vào thang máy đi lên tầng 20 cùng không khí vô cùng ngột ngạt- Tôi tự biết tìm bố vợ anh, không phiền anh dẫn đườngVừa bước ra khỏi thang máy Hạ Lan đã chặn lời trước, Nghĩa lúng túng rồi cũng xin phép chạy đi. Người con rể này cô không có thiện cảm, cũng chỉ có con gái ngốc của cô mới không nhận ra sự mưu mô toan tính và không an phận của hắn thôi. Để đề phòng, cô đã cho người điều tra và biết được vài tin tức, thế nhưng cô cũng không muốn lật mặt sớm, để xem thằng ranh này còn định giở trò gì- Chị. Sao chị khó tính thế!Cô Tuyết nhịn không được cảm thán một câu, ngay lập tức nhận lại ánh nhìn toé lửa của bà chủ. Cả một sàn văn phòng lớn nhưng chỉ có 1 cửa phòng “Chủ tịch HĐQT” bên ngoài là dãy bàn làm việc của trợ lý và thư ký, bọn họ nhìn thấy cô đã cung kính đứng dậy cúi đầu chào, Hạ Lan hơi gật đầu đáp lại rồi cứ thẳng cửa mà bước tớiCạchCửa vừa mở ra, cả người bên trong lẫn bên ngoài đều giật mình, dù là ngược sáng Hạ Lan vẫn nhìn rất rõ vòng tay Trường đang ôm một cô gái trẻ, nụ cười trên môi cả hai chẳng giấu được sự hạnh phúc- Làm phiền không khí lãng mạn của hai người rồiCô chống gậy bước vào, đầy hiên ngang đi đến vị trí ghế chủ toạ của bàn trà rồi ngồi xuống. Trường vỗ vỗ vai cô gái kia ý bảo đi ra ngoài, anh đóng cửa cận thận rồi quay lại chỗ Hạ Lan ngồi- Anh…. Em… Em đừng hiểu lầm…- Đây là bận rộn mà anh nói đấy à…. Đúng là bận ghê thật.....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com