Giu Yeu Va Han Lichaeng
Lúc này Soo Jin đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Chaeyoung lại khóc, lông mày hắn bất giác hơi chau lại.Nhìn thấy trong tay Chaeyoung nắm chiếc nhẫn, trong lòng không khỏi chua xót.Hắn vòng qua một bên giường của Lisa, cúi người nhìn chi tiết khuôn mặt hắn, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.“Ha, thằng cha này sao vẫn chưa tỉnh? Vợ anh muốn cải giá rồi, anh không sốt ruột sao?”Hắn vừa dứt lời, khuôn mặt Chaeyoung lập tức biến sắc, nổi giận đùng đùng trợn trừng mắt nhìn hắn: “Anh nói hồ đồ gì vậy? Lập tức im miệng cho em!”“Anh nghe nói người thực vật vẫn nhận biết được tất cả mọi thứ xung quanh, em trước đây nói với hắn nhiều như vậy hắn đều không có phản ứng! Vậy không bằng kích thích hắn, nói không chừng sẽ có kì tích xuất hiện!”La Migu định nói gì nhưng Chaeyoung lập tức giữ cô lại.Cô cúi đầu nhìn Lisa, hắn vẫn lẳng lặng nằm đây, khuôn mặt bình thản giống như đang ngủ say, không có một chút thay đổi nào.Bác sĩ sáng nay cũng đã nói với cô, nếu như mấy ngày này vẫn không tỉnh lại thì dường như sẽ không còn hi vọng nữa. Lúc đó nghe những lời này, trong lòng Chaeyoung tràn đầy tuyệt vọng.Cô dường như ngày nào cũng lên mạng xem án lệ người thực vật tỉnh lại thành công, luôn cảm thấy chỉ cần bản thân mình nỗ lực hết sức, sớm muộn cũng có ngày hắn tỉnh lại.Nhưng bác sĩ đã đưa ra tối hậu thư, cô không nhịn được mà lo lắng.“Lalisa, em cho anh thời gian ba ngày, nếu anh không tỉnh lại em sẽ lấy Soo Jin! Anh có thể chờ em cả đời, nhưng em vẫn còn trẻ, không muốn đem thời gian và tinh lực cả đời đặt trên người anh! Không cần biết anh có nghe được hay không, lời này em dứt ở đây.”Lúc Chaeyoung nói lời này, biểu cảm trên khuôn mặt cô vô cùng nghiêm túc.Soo Jin nhìn khuôn mặt cô, suýt chút nữa tưởng là thật.Tuy rằng hắn thử cùng nhiều loại phụ nữ tiếp xúc, cha nhìn hắn đồng ý tiếp nhận tình cảm khác cũng rất vui mừng, nhưng chỉ có trái tim của hắn mới biết, để triệt để được tình cảm đối với Chaeyoung trong tim, thuần túy xem cô là em gái thực sự quá khó.Hắn nửa đùa nửa thật: “Đừng dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh như vậy, ngộ nhỡ anh dùng chiếc nhẫn của Lalisa quỳ gối xuống cầu xin em, đến lúc đó em có đồng ý không?”“Trong vòng ba ngày, nếu Lalisa không tỉnh lại, em sẽ lấy anh!”Lời này nói cho Soo Jin nghe, nhưng ánh mắt của Chaeyoung vẫn luôn đặt trên khuôn mặt của Lisa.Cô cô ý nói lớn, trong mắt mơ hồ có nước mắt lấp lánh.Có thể đời người là như vậy, đều là không ngừng gặp mặt rồi không ngừng rời xa nhau.Thì ra bọn họ luôn thực tâm yêu thương nhau, nhưng bởi vì La Migu, tình yêu của bọn họ đổ nát hoàn toàn. Chờ đến khi cô quay lại báo thù, Lisa mới bỗng nhiên phát hiện ra rằng bản thân thực sự yêu cô. Chỉ là cô bất luận như thế nào cũng không thể chấp nhận được tình yêu của hắn, cuối cùng lựa chọn tha hương.Chaeyoung chưa từng làm chuyện khiến bản thân hối hận bao giờ, nhưng hiện tại cô thực sự hối hận rồi! Lúc cô lựa chọn báo thù, mặc dù đã hiểu được tình cảm Lalisa dành cho cô, nên ở lại, nhưng hiện tại quá muộn rồi, tất cả đều đã muộn rồi!La Migu nắm chặt lấy tay anh trai, không nhịn được mà khóc lên: “Anh, em biết, nếu không phải em, anh với chị dâu đã không phải trải qua nhiều sóng gió như vậy. Em biết em sai rồi, sai thật rồi. Anh trước đây thương em như vậy, có thể hay không không khiến em sống trong sự hổ thẹn cả đời! Cầu xin anh, anh, mau tỉnh lại đi! Nếu không tỉnh lại, chị dâu thực sự cải giá đó!”Ba người bọn họ đều không để ý, ngón tay phải của Lisa khẽ động đậy.
-------------
Sáng sớm tinh mơ hai ngày sau, Chaeyoung đang lau người cho Lisa, đắp chăn cho hắn, La Migu liền tiến vào.“Anh trai em hôm nay sao rồi” Cô đặt chiếc hộp giữ nhiệt xuống, âm thanh ôn nhu: “Em nấu cho chị chút canh gà, chị uống đi cho nóng đi.”Chaeyoung cười khổ: “Anh ấy vẫn như vậy, ngươi ta hiện tại đang là người đẹp ngủ trong rừng, lười không muốn tỉnh dậy.”Cô thâm tình nhìn Lisa đang nằm trên giường, nhận lấy bát canh gà trong tay La Migu, uống từng ngụm.“Chị đừng lo, anh trai em nhất định sẽ tỉnh lại!”La Migu tuy rằng an ủi Chaeyoung, nhưng thực tâm cùng vô cùng lo lắng.“Đúng rồi chị dâu, nữa nãy đang đến bệnh viện, em đã gặp Soo Jin trong hầm xe, anh ấy an mặc vô cùng đẹp trai, còn cầm một bó hoa hồng lớn, chắc sắp đến đây rồi! Anh ấy không thể…thực sự cầu hôn với chị chứ?”Chaeyoung nhìn Lisa, cố ý cất cao giọng: “Vậy chị đi chuẩn bị một chút còn đi đón tiếp anh ấy!”La Migu lập tức hiểu được suy nghĩ của Chaeyoung, tinh nghịch nháy mắt.Phép khích tướng không chừng có ích, không thử sao biết chứ?”“Chị dâu, chị và Soo Jin ở bên nhau đúng là xứng đôi vừa lứa, ở lập trường khách quan, em hy vọng chị có thể cho anh ấy một cơ hội! Chị đi đi, anh trai có em chăm sóc được rồi!”Khuôn mặt Chaeyoung nở ý cười nhàn nhàn, thực sự đi về hướng cửa.Nhưng lúc cô định mở cửa thì một giọng khàn khàn đầy suy nhược truyền đến: “Không…được…đi!”Cơ thể Chaeyoung có chút cứng đờ, cô suýt chút nữa cho rằng mình xuất hiện ảo giác, mạnh mẽ quay người, đúng lúc đối diện với ánh mắt đầy kích động của Lisa.“Chaeyoung, em…em là..của anh…không cho phép…lấy Park Soo Jin!”La Migu nhìn anh trai mở mắt, không nhịn được mà khóc: “Anh, cuối cùng anh đã tỉnh rồi! Anh đừng kích động, bọn em chỉ cố ý kích anh, muốn anh mau chóng tỉnh lại thôi. Nếu như biết chiêu này có ích như vậy sớm đã dùng rồi!”Chaeyoung lập tức xông đến bên cạnh Lisa, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống: “Migu, mau gọi bác sĩ đến đây! Còn nữa, đem tin mừng này thông báo đến tất cả mọi người!”“Em thực sự không phải lấy Soo Jin sao?”“Nếu như anh không cần em, em chỉ đành…”Lời còn chưa dứt liền bị Lisa ngắt lời, hắn nắm chặt tay Chaeyoung, ánh mắt vô cùng hoang mang: “Không, anh đương nhiên cần em! Anh yêu em, sống không thể thiếu em được!”Lúc đó viên đạn găm vào đầu, hắn cho rằng mình không bao giờ có thể gặp lại Chaeyoung được nữa, không nghĩ rằng khi tỉnh lại liền nhìn thấy cô ở bên. Cảm giác này thật đẹp, hắn có chút nghi ngờ bản thân đang nằm mơ!”Hắn gượng người ngồi dậy, kéo Chaeyoung vào lòng: “Lần này, anh sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa! Kiếp nạn này cuối cùng anh cũng vượt qua! Tin anh, hạnh phúc vui vẻ mà em cần anh đều cho em, chỉ anh mới có thể cho em!”Chaeyoung ôm chặt eo Lisa, cằm cô dựa trên vai hắn, ôn nhu nói: “Em tin anh, bởi vì em yêu anh!”Tình yêu phải ly ly hợp hợp mới trở nên quý giá đến vậy, hai người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau, lệ rơi đầy mặt, quên đi thời gian, quên đi không gian, quên đi tất cả.Bọn họ chỉ hy vọng, sau này nắm chặt trong tay tình yêu này, cùng nhau bước đi. Cả đời này không bao giờ phân ly…
-------------
Sáng sớm tinh mơ hai ngày sau, Chaeyoung đang lau người cho Lisa, đắp chăn cho hắn, La Migu liền tiến vào.“Anh trai em hôm nay sao rồi” Cô đặt chiếc hộp giữ nhiệt xuống, âm thanh ôn nhu: “Em nấu cho chị chút canh gà, chị uống đi cho nóng đi.”Chaeyoung cười khổ: “Anh ấy vẫn như vậy, ngươi ta hiện tại đang là người đẹp ngủ trong rừng, lười không muốn tỉnh dậy.”Cô thâm tình nhìn Lisa đang nằm trên giường, nhận lấy bát canh gà trong tay La Migu, uống từng ngụm.“Chị đừng lo, anh trai em nhất định sẽ tỉnh lại!”La Migu tuy rằng an ủi Chaeyoung, nhưng thực tâm cùng vô cùng lo lắng.“Đúng rồi chị dâu, nữa nãy đang đến bệnh viện, em đã gặp Soo Jin trong hầm xe, anh ấy an mặc vô cùng đẹp trai, còn cầm một bó hoa hồng lớn, chắc sắp đến đây rồi! Anh ấy không thể…thực sự cầu hôn với chị chứ?”Chaeyoung nhìn Lisa, cố ý cất cao giọng: “Vậy chị đi chuẩn bị một chút còn đi đón tiếp anh ấy!”La Migu lập tức hiểu được suy nghĩ của Chaeyoung, tinh nghịch nháy mắt.Phép khích tướng không chừng có ích, không thử sao biết chứ?”“Chị dâu, chị và Soo Jin ở bên nhau đúng là xứng đôi vừa lứa, ở lập trường khách quan, em hy vọng chị có thể cho anh ấy một cơ hội! Chị đi đi, anh trai có em chăm sóc được rồi!”Khuôn mặt Chaeyoung nở ý cười nhàn nhàn, thực sự đi về hướng cửa.Nhưng lúc cô định mở cửa thì một giọng khàn khàn đầy suy nhược truyền đến: “Không…được…đi!”Cơ thể Chaeyoung có chút cứng đờ, cô suýt chút nữa cho rằng mình xuất hiện ảo giác, mạnh mẽ quay người, đúng lúc đối diện với ánh mắt đầy kích động của Lisa.“Chaeyoung, em…em là..của anh…không cho phép…lấy Park Soo Jin!”La Migu nhìn anh trai mở mắt, không nhịn được mà khóc: “Anh, cuối cùng anh đã tỉnh rồi! Anh đừng kích động, bọn em chỉ cố ý kích anh, muốn anh mau chóng tỉnh lại thôi. Nếu như biết chiêu này có ích như vậy sớm đã dùng rồi!”Chaeyoung lập tức xông đến bên cạnh Lisa, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống: “Migu, mau gọi bác sĩ đến đây! Còn nữa, đem tin mừng này thông báo đến tất cả mọi người!”“Em thực sự không phải lấy Soo Jin sao?”“Nếu như anh không cần em, em chỉ đành…”Lời còn chưa dứt liền bị Lisa ngắt lời, hắn nắm chặt tay Chaeyoung, ánh mắt vô cùng hoang mang: “Không, anh đương nhiên cần em! Anh yêu em, sống không thể thiếu em được!”Lúc đó viên đạn găm vào đầu, hắn cho rằng mình không bao giờ có thể gặp lại Chaeyoung được nữa, không nghĩ rằng khi tỉnh lại liền nhìn thấy cô ở bên. Cảm giác này thật đẹp, hắn có chút nghi ngờ bản thân đang nằm mơ!”Hắn gượng người ngồi dậy, kéo Chaeyoung vào lòng: “Lần này, anh sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa! Kiếp nạn này cuối cùng anh cũng vượt qua! Tin anh, hạnh phúc vui vẻ mà em cần anh đều cho em, chỉ anh mới có thể cho em!”Chaeyoung ôm chặt eo Lisa, cằm cô dựa trên vai hắn, ôn nhu nói: “Em tin anh, bởi vì em yêu anh!”Tình yêu phải ly ly hợp hợp mới trở nên quý giá đến vậy, hai người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau, lệ rơi đầy mặt, quên đi thời gian, quên đi không gian, quên đi tất cả.Bọn họ chỉ hy vọng, sau này nắm chặt trong tay tình yêu này, cùng nhau bước đi. Cả đời này không bao giờ phân ly…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com