TruyenHHH.com

Girls Love Tu Viet Tich Tich Tinh Tang

Dương bần thần hai chân đứng không vững, cô khụy xuống, thả cả thân người ngồi dưới nền gạch lạnh ngắt, đôi mắt cô dần trở nên dại đi vì không biết chuyện gì vừa xảy ra, miệng cô lắp bắp hỏi Hoàng Anh, "Sao…Sao như vậy được?" Nước mắt của Dương bắt đầu chảy, cảm xúc hiện tại dần trở nên lẫn lộn, "Nó mới còn sống mà!" Dương ôm chặt lấy đầu mình, cô bất chợt thở gấp. Chứng kiến bạn mình ra đi một cách đầy đau đớn và đột ngột như vậy đương nhiên Dương không tài nào không bàng hoàng được.

Góc sân trường chẳng mấy chốc đông đúc. Cô Khánh cùng những giảng viên khác vừa tới nơi thấy có chuyện như vậy xảy ra thì cũng vội vàng cùng nhau nói với sinh viên nhanh lên phòng học để tránh làm ồn ào hay thay đổi hiện trường, lúc đó sẽ khó khăn cho bên công an điều tra. Sau khi sinh viên tản hết thì cô Khánh mới gọi điện báo công an tới để họ phong tỏa hiện trường và điều tra nguyên nhân. Đợi công an xử lý xong thì tiếp theo là thông báo người nhà, nhưng mà thông báo một chuyện hệ trọng như vậy nhất thời cô Khánh cũng chẳng biết nên lựa lời thế nào.

Ngồi trong phòng học Dương bấu chặt hai tay vào nhau, cô muốn biết rõ nguyên do mà bạn mình lại rơi xuống lầu là gì. Mới ban nãy còn kêu đi lên phòng học với bồ, vậy mà sao hiện giờ lại thành một cái xác không nguyên vẹn.

Hoàng Anh hơi khịt mũi, nàng cảm nhận sự tanh tưởi hôi thối từ một nơi nào đó trong khuôn viên trường này. Tức thời móng tay chợt bật dài ra, nàng ghé sát vào tai Dương, "Chị ở đây đi, em thấy chuyện bạn chị mất mạng không đơn giản!" Nàng cảm thấy sau khi bạn của Dương chết thì bỗng dưng trời đất tối sầm, âm khí bắt đầu bao quanh thì nàng biết không phải do tới số theo sinh tử đã định, mà đây là chết vì không thể cứu được nữa, chết vì một thế lực tà ác khác gây nên.

Hoàng Anh nói cho Dương nghe xong thì nàng lướt rất nhanh ra khỏi cửa phòng học, nàng đi thẳng xuống dưới, nơi cái xác lạnh tanh của bạn Dương còn nằm đó đang được công an phong tỏa và điều tra hiện trường, khám nghiệm tử thi. Hoàng Anh hơi khịt mũi, một mùi hôi hám thối rữa xộc lên khiến nàng chau mày. Đôi mắt nàng bắt đầu chảy hai dòng máu tươi, răng nanh tức thời lộ ra. Ánh mắt tràn ngập máu tươi không ngừng chảy bắt đầu quan sát xung quanh vì nàng cảm nhận rõ rệt sự nguy hiểm đang dần bao phủ.

Hoàng Anh lách người tránh được một luồng khói đỏ đánh tới từ sau lưng mình, nàng vội vàng xoay người nhìn tới nơi vừa xuất ra luồng khói đó. Nàng cũng chẳng nhẫn nhịn, bàn tay hơi cong lại, trong lòng bàn tay đó rất nhanh đã xuất hiện một đợt khói đen kịt bao phủ. Nàng vung tay đánh tới góc khuất kia, làn khói từ tay Hoàng Anh bay tới đâu đều khiến cho những cây lá xung quanh cũng trở nên xào xạc đến đó, gió lốc bắt đầu nổi lên y như có bão lớn sắp tới vậy.

Vừa đánh tới góc đó, làn khói đỏ ban nãy cũng lần nữa xuất hiện. Nó bay lên cao tích tụ từ một đám khói nhỏ chỉ trong tích tắc đã dần trở nên lớn hơn, mang một màu đậm đặc như máu xong rồi đáp xuống trước mặt cách Hoàng Anh cỡ năm mét.

Khi khói bay đi hết thì Hoàng Anh thấy được một con quỷ đứng ngay đó, nó cũng có nanh và móng tay dài hệt như nàng, chỉ có điều nó khác ở chỗ là khắp cơ thể đều mang một màu đỏ rực từ quần áo, da cho tới tóc chứ không giống như Hoàng Anh. Nàng có mái tóc đen mượt, quần áo cũng chỉ đơn giản là áo bà ba trắng, da thịt thì màu xám xịt đối lập hoàn toàn với con quỷ kia. "Đều là quỷ như nhau, hà cớ chi lại xen vô chuyện này?" Con quỷ dùng chất giọng ồm ồm the thé khó nghe nói với Hoàng Anh. Nó đã chết rất lâu và ở đây canh người vừa mới tự tử kia để ăn lấy hồn phách, hồn phách vừa mới tự tử và mang uất hận thì khi nó ăn sức mạnh nó sẽ tăng lên bội phần, vậy mà chưa kịp ăn lại gặp ngay Hoàng Anh xuất hiện có ý đồ muốn phá rối.

"Giết người để ăn lấy hồn phách, chẳng lẽ không thể xen vô?" Hoàng Trừng đôi mắt với hai dòng máu tươi nhìn vào con quỷ kia. Nếu như hiện tại đấu tay đôi nàng e rằng không phải đối thủ của nó vì trấn yểm của nàng chưa gỡ hết. Chỉ có điều nếu như mà nàng để lộ nàng còn yếu ngay lúc này thì nàng sợ bản thân nàng cũng chính là miếng mồi ngon của con quỷ trước mắt.

Con quỷ đó nghe xong thì cười lớn, sấm chớp, gió lốc bắt đầu nổi cuồn cuộn, khói bụi mù mịt khiến bên công an cũng nhanh chóng khám nghiệm hiện trường xong thì đưa thi thể về tiếp tục điều tra vì họ sợ mưa sẽ bắt đầu xối xuống gây ra khó khăn cho tổ công tác.

Dương ngồi trong phòng học thấy gió lốc nổi lên cuồn cuộn, bầu trời thì đen kịt và Hoàng Anh bỗng dưng mất hút chợt trong lòng cảm thấy lo lo. Cô gác lại chuyện buồn trong lòng, từ từ đứng lên đi ra hành lang nhìn thử coi Hoàng Anh đang ở đâu. Dương đi ra hành lang nhìn dáo dác, cô bàng hoàng khi mắt âm dương của mình tự dưng bị mở ra trong khi cô còn chưa điều khiển nó, cô thấy rõ rệt đứng đối diện Hoàng Anh chính là một con quỷ đỏ loét vô cùng gớm ghiếc, gớm từ mặt mũi cho tới hình dáng đều y hệt một con quái vật lông lá dơ bẩn.

Dương mở to đôi mắt nhìn tới Hoàng Anh, nàng đang đứng lơ lửng giữa không trung cách mặt đất áng chừng một mét, xung quanh nàng vẫn không tỏa ra từng đợt khói đen dày đặc. Cô chẳng hiểu vì sao cuộc đối thoại giữa nàng và con quỷ kia mà cô lại có thể nghe rõ mồn một từng câu từng chữ như vậy, mà theo cô thấy thì hình như miệng của cả hai chẳng ai mở cả, giống như đang nói chuyện bằng cách giao tiếp qua ánh mắt.

"Cùng là quỷ, đều phải ăn hồn của kẻ khác để duy trì sức mạnh, mày đừng tỏ vẻ từ bi nữa." Con quỷ không chút sợ hãi nhìn Hoàng Anh tiếp tục cất cái giọng ồm ồm khàn đặc vô cùng khó nghe nói với nàng. "Còn cái con nhỏ kia mày hay đi chung nữa, mục đích chính của tao là cần hồn phách của nó chứ không phải của cái thằng hôi sữa này đâu. Nhưng mà thấy mồi ngon trước mắt, tao cũng không dại gì mà không thưởng thức." Con quỷ kia bỗng dưng đưa bàn tay đầy móng vuốt chỉ tới Dương đang đứng trên hành lang tầng một nhìn xuống, nó còn le cái lưỡi đỏ lòm phủ đầy máu đỏ liếm môi ý chỉ rằng nó đang vô cùng thèm thuồng cô. Chỉ một cái chỉ tay của nó và câu nói đó thôi đã khiến Dương giật mình tới độ mặt mũi tái mét. Cô không ngờ nó đã phát hiện ra cô. Tuy là sợ nhưng mà cô vẫn lo cho Hoàng Anh nên là cô vẫn ráng trụ đứng đó mặc cho bạn bè có kêu là mau vô phòng học vì sắp tới giờ rồi.

Mi mắt Hoàng Anh hơi híp lại, ánh mắt đỏ lòm sáng rực nhìn trừng trừng vào con quỷ kia một cách sắc lẻm như đang ngầm cảnh cáo rằng nếu như nó đụng tới Dương dù chỉ một sợi tóc thì nàng cũng có thể xé tan hồn phách nó ra làm trăm mảnh. "Nếu mày đụng tới người đó thì tao không chắc mày còn tồn tại để về với cái hũ tro của mày!" Hoàng Anh vừa nhìn qua là biết đây là âm binh của một tên thầy bùa nào đó nuôi. Nó đang được thả ra đi hại người, để kiếm lấy linh hồn của những người đã mất để ăn nhằm gia tăng sức mạnh cho chính nó cũng như là chủ nhân của nó.

Con quỷ dường như không tin lời Hoàng Anh vừa cảnh cáo, nó liếc tới Dương đang đứng chết trân bên trên, bàn tay nhanh vung tới muốn bóp lấy cổ cô nhưng rất nhanh bị Hoàng Anh ngăn lại. Nàng chỉ cần phất tay một cái thôi đã khiến cho con quỷ đó văng ra xa cả chục thước. "Tao đã nói rồi, đụng tới người đó đồng nghĩa đụng tới tao!" Hoàng Anh cười khinh bỉ nghiêng đầu sang một bên đầy thách thức nhìn con quỷ kia chưa gì hết mà đã ôm ngực khụy trên mặt đất. Con quỷ đó liếc thấy Hoàng Anh cũng không phải dạng dễ đụng, thêm nữa chủ nhân của nó cũng cảm nhận được điều không hay nên nhanh chóng lắc chuông báo hiệu cho nó nhanh trở về. Nó nhe nanh trừng mắt với Hoàng Anh xong thì hóa thành làn khói chạy đi chỉ còn lại Hoàng Anh đứng đó.

Hoàng Anh thấy con quỷ kia đã rời đi thì trong lòng mới nhẹ nhõm, nàng trở về hình dáng đáng yêu bình thường bay lên đứng bên cạnh Dương, "Chị có sao không, có trầy trụa ở đâu không?" Hoàng Anh lo lắng xoa lên gò má còn trắng bệch không còn chút máu nào của cô, "Có đau chỗ nào không?" Bàn tay lạnh ngắt cứ lướt tới lướt lui trên gương mặt Dương không làm cô sợ hãi, mà nó còn khiến cô tham lam muốn cảm nhận thêm chút nữa. Tuy là lạnh lắm, nhưng mà trong cái lạnh đó còn mang theo sự ấm áp, sự quan tâm và dịu dàng đầy ngọt ngào của nàng.

"Chị không sao, cảm ơn em!" Dương nắm lấy bàn tay Hoàng Anh, cô vuốt ve lòng bàn tay nàng, đôi môi cũng không tự chủ khẽ cong lên. Không hiểu vì sao dạo gần đây mỗi khi tiếp xúc với nàng đều làm cho Dương cảm thấy vui, cảm thấy tâm trạng tuyệt vời biết là bao. Nơi ngực trái vẫn thổn thức mỗi khi nhìn thấy nàng. Cảm giác mỗi khi tiếp xúc với Hoàng Anh vừa lạ lại vừa quen vô cùng khó diễn tả ra thành lời được. "Còn em, em có sao không?" Dương lo lắng cũng xoa lên gò má bầu bĩnh đáng của nàng hỏi han. Hồi nãy thấy nàng với con quỷ đó căng quá làm cô cũng sợ nàng sẽ bị cái gì đó hao tổn tới bản thân.

"Em không sao, có điều còn yếu mà hồi nãy lấy sức nhiều quá bởi vậy giờ em buồn ngủ!" Hoàng Anh tỏ vẻ lười nhác bắt đầu dụi mặt vào ngực của Dương, nàng ngáp một hơi đòi đi ngủ làm cho cô phì cười. "Vô lớp với chị rồi ngồi đó ngủ đi, đợi chị học xong thì mình về!" Dương biết hôm nay có lẽ sẽ phải về trễ vì vấn đề của bạn mình. Công an sẽ trích xuất camera xung quanh và lấy lời khai đồ nữa, đương nhiên Dương là người từng nói chuyện với cậu chàng kia trước khi tử vong nên là cô không tránh khỏi chuyện bị công an lấy lời khai. Chính bản thân cô cũng muốn biết rõ nguyên do vì sao bạn cô rơi từ trên lầu xuống, nên là cô đợi khi nào về nhà thì hỏi Hoàng Anh thử mọi chuyện là như thế nào vì cô có nghe được loáng thoáng cuộc nói chuyện giữa nàng và con quỷ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com