Girlove Bitexco Mau Gi
Vì quen biết qua mạng cho nên là chị ấy cũng thong thả lắm. Mình thích chị, nên cũng đợi. Với tiêu chí không đáng yêu cho mấy là "Kiên nhẫn từ từ" :)
Từ khi có chị, mình lại cảm thấy bản thân mình có thói quen chờ đợi. Mặc dù trước đây cực kì ghét đợi người khác.
Thời điểm đó chị học hè chuẩn bị lên 12 cho nên có thể nói là chị rất bận. Không phải bận đến nỗi không có thời gian nhắn tin. Mà là vỏn vẹn tí thời gian ăn ngủ r nhắn tin tí.
Có hôm thì chị được nghỉ, nhưng mấy hôm đó có thể là hẹn bạn đi chơi hoặc là bận.Mình còn nhớ, mình có lần đi công việc xa với mẹ, mà theo mình biết chị cũng đi chơi.
Mình có nhắn tin "Tr có mưa thì mặc áo mưa vào. Về bệnh cô chết vs tui"
Chị không nhắn tin lại. Về chị kể bạn chị bảo "Người yêu m nhắn tin kìa"
Cái mình cảm thấy vui vui. Mới bảo
"Thì người yêu thật mà"
"Yêu cái đầu em" :))
Mãi sau này quen nhau rồi. Mình lục lại tin nhắn trong điện thoại chị mới thấy chị lưu mình là "Thánh lo" :))
Lúc đấy có số điện thoại khác. Bây giờ lại là số điện thoại khác. Số bây giờ chị lưu mình vs cái tên cúng cơm. Mình lại cảm thấy nó siêu công nghiệp:D. Bà xã ngốc.
Rồi cũng chẳng nhận ra là khi nào mình bắt đầu đợi chị dậy. Đợi chị đi học về rồi cùng ăn cơm. Đợi chị tắm rửa. Đợi chị lâu ntn cũng được. Đôi lúc có khóc nhè nhưng mà chỉ cần mess rung "Bé ơi" là mình lại mỉm cười :)). Dù là lúc đấy mình chưa quen chị đâu. Nhưng mà đã quen nhắn tin bắt chuyện với chị trước. Quen với việc được gọi là bé cưng.
Công việc cũng làm thật lẹ rồi tìm đến chị. Chị không nhắn thì đợi đến khi nhắn thì thôi.
Mình bây giờ khác ngày xưa lắm. Ngày xưa mình vô tư lắm, lại hồn nhiên đáng yêu :))) v là mình "nước chảy đá mòn". Chị đổ.
Từ khi yêu chị, mình có những thói quen mà trước giờ chưa bao giờ có như là tìm hiểu mọi thứ mà chị ấy thắc mắc hoặc không biết.
Hay là thấu hiểu tâm lý của chị ấy hơn, quan tâm, chăm sóc, dịu dàng hơn. Và trưởng thành hơn :))
Có những thói quen rất đáng yêu. Lại rất buồn cười.
Lúc chưa quen hay quen rồi thì mình có những thói quen mà còn khiến mình bất ngờ.
Mình chẳng bao giờ ra ngoài khi đã 7h tối. Nhưng chị bảo muốn gặp mình, mình đã đi từ nhà mình sang trọ chị để ôm chị.
Như là việc chăm sóc khi chị ốm, hoặc là mỗi khi tới giờ ăn sẽ lôi bảo bối đi chợ. Lười thì hỏi ăn gì r đi xào nấu đủ thể loại cho ẻm:v
Tới giờ là sẽ bắt đi tắm. Rồi bắt uống sữa. Sau đó đắp chăn cho ẻm đi ngủ.
Ngày trước có biết nấu cháo đâu. Hôm bữa ẻm phát sốt. V là mình nấu một nồi cháo thịt bằm đại dương :)) (như kiểu cháo nhiều mà thịt bằm lênh bênh vài mẩu ấy). Nma nếm cũng k tệ đâu nha:v Mình thì vậy còn ẻm có thấy dở k thì mình k bt nữa😂
Đôi khi mua cái gì cũng mua cho bảo bối kia một phần. Thiếu tiền thì chỉ mua cho ẻm thôi. Mình ăn mì:))
Khi mà còn yêu xa ấy. Thì mình vẫn lun đợi bảo bối kia học xong rồi mới ngủ. Tối có thức đêm học bài thì mình sẽ bật báo thức rồi kêu ẻm dậy. Rồi nằm đó chờ ẻm học xong mới ngủ. Nằm chán thì lấy bài học nên hồi đó học giỏi lắm :))). Đôi khi ngủ quên thì ẻm dỗi:)) cũng dở khóc dở cười mà yêu ẻm thì dỗ thôi😂
Hồi đó bảo bối học sáng. Mình học chiều. Cho nên sáng mình sẽ dậy đợi ẻm dậy. Ngủ quên thì mình sẽ gọi. Sau đó sẽ ngủ đến lúc ẻm ra chơi thì nhắn tin nhắc ăn uống. R lăn ra ngủ tiếp.
Nhưng mà tay mình vẫn cầm điện thoại chờ tin nhắn hay cuộc gọi của chị. Dù mình biết là chị bận lắm không có nhắn đâu😂
Hồi đó tay rung là biết chị nhắn tin. Bây giờ để điện thoại 1 bên mình 1 bên. Khỏi cầm nữa. Vì chỉ cần nghe tiếng tin nhắn là mình dậy r :))Rảnh rảnh mình sẽ viết 1 chap về lúc chị học 12. Mình học lớp 10.
Bà xã tui giỏi lắm đó. Lớp phó học tập của tui đó.
Còn tui là thường dân :))))
Từ khi có chị, mình lại cảm thấy bản thân mình có thói quen chờ đợi. Mặc dù trước đây cực kì ghét đợi người khác.
Thời điểm đó chị học hè chuẩn bị lên 12 cho nên có thể nói là chị rất bận. Không phải bận đến nỗi không có thời gian nhắn tin. Mà là vỏn vẹn tí thời gian ăn ngủ r nhắn tin tí.
Có hôm thì chị được nghỉ, nhưng mấy hôm đó có thể là hẹn bạn đi chơi hoặc là bận.Mình còn nhớ, mình có lần đi công việc xa với mẹ, mà theo mình biết chị cũng đi chơi.
Mình có nhắn tin "Tr có mưa thì mặc áo mưa vào. Về bệnh cô chết vs tui"
Chị không nhắn tin lại. Về chị kể bạn chị bảo "Người yêu m nhắn tin kìa"
Cái mình cảm thấy vui vui. Mới bảo
"Thì người yêu thật mà"
"Yêu cái đầu em" :))
Mãi sau này quen nhau rồi. Mình lục lại tin nhắn trong điện thoại chị mới thấy chị lưu mình là "Thánh lo" :))
Lúc đấy có số điện thoại khác. Bây giờ lại là số điện thoại khác. Số bây giờ chị lưu mình vs cái tên cúng cơm. Mình lại cảm thấy nó siêu công nghiệp:D. Bà xã ngốc.
Rồi cũng chẳng nhận ra là khi nào mình bắt đầu đợi chị dậy. Đợi chị đi học về rồi cùng ăn cơm. Đợi chị tắm rửa. Đợi chị lâu ntn cũng được. Đôi lúc có khóc nhè nhưng mà chỉ cần mess rung "Bé ơi" là mình lại mỉm cười :)). Dù là lúc đấy mình chưa quen chị đâu. Nhưng mà đã quen nhắn tin bắt chuyện với chị trước. Quen với việc được gọi là bé cưng.
Công việc cũng làm thật lẹ rồi tìm đến chị. Chị không nhắn thì đợi đến khi nhắn thì thôi.
Mình bây giờ khác ngày xưa lắm. Ngày xưa mình vô tư lắm, lại hồn nhiên đáng yêu :))) v là mình "nước chảy đá mòn". Chị đổ.
Từ khi yêu chị, mình có những thói quen mà trước giờ chưa bao giờ có như là tìm hiểu mọi thứ mà chị ấy thắc mắc hoặc không biết.
Hay là thấu hiểu tâm lý của chị ấy hơn, quan tâm, chăm sóc, dịu dàng hơn. Và trưởng thành hơn :))
Có những thói quen rất đáng yêu. Lại rất buồn cười.
Lúc chưa quen hay quen rồi thì mình có những thói quen mà còn khiến mình bất ngờ.
Mình chẳng bao giờ ra ngoài khi đã 7h tối. Nhưng chị bảo muốn gặp mình, mình đã đi từ nhà mình sang trọ chị để ôm chị.
Như là việc chăm sóc khi chị ốm, hoặc là mỗi khi tới giờ ăn sẽ lôi bảo bối đi chợ. Lười thì hỏi ăn gì r đi xào nấu đủ thể loại cho ẻm:v
Tới giờ là sẽ bắt đi tắm. Rồi bắt uống sữa. Sau đó đắp chăn cho ẻm đi ngủ.
Ngày trước có biết nấu cháo đâu. Hôm bữa ẻm phát sốt. V là mình nấu một nồi cháo thịt bằm đại dương :)) (như kiểu cháo nhiều mà thịt bằm lênh bênh vài mẩu ấy). Nma nếm cũng k tệ đâu nha:v Mình thì vậy còn ẻm có thấy dở k thì mình k bt nữa😂
Đôi khi mua cái gì cũng mua cho bảo bối kia một phần. Thiếu tiền thì chỉ mua cho ẻm thôi. Mình ăn mì:))
Khi mà còn yêu xa ấy. Thì mình vẫn lun đợi bảo bối kia học xong rồi mới ngủ. Tối có thức đêm học bài thì mình sẽ bật báo thức rồi kêu ẻm dậy. Rồi nằm đó chờ ẻm học xong mới ngủ. Nằm chán thì lấy bài học nên hồi đó học giỏi lắm :))). Đôi khi ngủ quên thì ẻm dỗi:)) cũng dở khóc dở cười mà yêu ẻm thì dỗ thôi😂
Hồi đó bảo bối học sáng. Mình học chiều. Cho nên sáng mình sẽ dậy đợi ẻm dậy. Ngủ quên thì mình sẽ gọi. Sau đó sẽ ngủ đến lúc ẻm ra chơi thì nhắn tin nhắc ăn uống. R lăn ra ngủ tiếp.
Nhưng mà tay mình vẫn cầm điện thoại chờ tin nhắn hay cuộc gọi của chị. Dù mình biết là chị bận lắm không có nhắn đâu😂
Hồi đó tay rung là biết chị nhắn tin. Bây giờ để điện thoại 1 bên mình 1 bên. Khỏi cầm nữa. Vì chỉ cần nghe tiếng tin nhắn là mình dậy r :))Rảnh rảnh mình sẽ viết 1 chap về lúc chị học 12. Mình học lớp 10.
Bà xã tui giỏi lắm đó. Lớp phó học tập của tui đó.
Còn tui là thường dân :))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com