Girllove Fiction Em Da Co Toi Tac Gia Trieu Kit
Lúc Quỳnh Chi tan ca mở điện thoại mới phát hiện tin nhắn hồi âm của Lâm Nhật Hạ. "Tôi ở nhà. Đợi em về."
Câu nói này ý tứ...thật là quá không ý tứ đi!
Quỳnh Chi đọc xong chẳng biết hình dung làm sao. Lâm Nhật Hạ nói gì vậy chứ, nàng cũng có phải ở chung nhà cô ta đâu mà đợi nàng về?
Quỳnh Chi đang oán thán, trách Lâm Nhật Hạ nói vẩn vơ thì sực xem lại thời gian gửi là vào buổi sáng. Không lẽ chị ta ở bệnh viện không chịu được nên trốn viện về nhà? Chị ta từng nói chị ta bị OCD và rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không chịu nổi môi trường bệnh viện nên mới trốn về sao?
Bây giờ đã hơn năm giờ chiều. Chị ta khó chịu và không muốn tiếp xúc với người khác, vậy từ sáng đến giờ chị ta ở nhà một mình có ổn không?
Một ý nghĩ thiện lương nảy sinh, nội tâm Quỳnh Chi liền rúng lên một hồi lo lắng thổn thức.
Ừ thì...nàng chỉ đơn thuần là thương xót chị ta một mình quạnh quẽ chứ không rãnh mà quan tâm gì đến con người kì dị kia đâu.
Quỳnh Chi tự nghĩ rồi tự biện minh cho ý nghĩ của mình. Nàng nhìn đồng hồ rồi bất thần gửi đi một tin nhắn: "Chị bây giờ ra sao rồi?"
Năm phút, mười phút, mười lăm phút vẫn không có hồi âm.
Nghĩ đến chị ta có thể đang rất yếu ớt hoặc có khi còn đang thoi thóp, Quỳnh Chi thật sự hơi hoảng: "Có sao không? Cần tôi gọi nhờ bác sĩ đến không?"
Hiển nhiên, vẫn không có ai trả lời tin nhắn. Quỳnh Chi nghĩ đến những khả năng xấu nhất. Chị ta có khi nào đã hôn mê rồi không?
Càng nghĩ càng không lo, Quỳnh Chi vội vã chạy đến chung cư xem thử.
Vào buổi sáng hôm đó, sau khi cuộc họp kết thúc. Lâm Nhật Hạ chính thức trở thành tổng giám đốc ngân hàng AZ. Tô Quốc Vĩ và Tô Anh Thư ngõ ý muốn tổ chức tiệc chúc mừng cho cô, đồng thời cũng như một cách công bố với bạn bè đối tác nhưng không ngờ cô lại từ chối. Tô Anh Thư quan sát thấy sắc mặt Lâm Nhật Hạ có vẻ rất không ổn, cô quan tâm tiến lên một bước chạm vào vai cô ấy nhưng không ngờ cô ấy lập tức gạt ra và biểu lộ căng thẳng và suy yếu hơn.
- Xin lỗi chị Anh Thư, xin lỗi chú Vĩ! Con cảm thấy hơi mệt, chắc là phải về trước!
- Ơ hay! Con bé này...
Tô Anh Thư còn muốn giữ lại nhưng Tô Quốc Vĩ hiểu ý hơn, lập tức gật đầu:
- Con đi đi!
Nhìn Lâm Nhật Hạ chật vật vội rời đi, Tô Anh Thư không hiểu làm sao. Cô vốn dĩ còn muốn rủ Lâm Nhật Hạ cùng đi ăn trưa để ôn chuyện, dè đâu cô ấy vừa ra khỏi phòng họp thì chẳng còn muốn nhìn ai hay sao?
Tô Quốc Vĩ tiếp xúc với Lâm Nhật Hạ nhiều hơn Tô Anh Thư nên ông ta không tỏ ra ngạc nhiên.
Hai tháng trước, Tô Quốc Vĩ tuyên bố muốn rời chức nghỉ hưu sớm. Cả tập đoàn đều xôn xao không biết ai sẽ thích hợp để kế nhiệm ông ta? Phần lớn mọi người đều đoán vị trí sẽ vào tay cha con ông Trung, dù sao cổ phần ông Trung vẫn nhiều nhất. Nhưng mọi người đều biết năng lực của Lâm Nhật Nam có hạn, bản tính cũng không tốt. Nhiều người còn bày tỏ lo lắng AZ vào tay hắn sẽ không hay.
Vừa lúc đó một vị cổ đông liền đề xuất tuyển một tổng giám đốc từ bên ngoài, quan trọng là người đó có năng lực thì các cổ đông sẽ ủng hộ.
Sau đó, Lâm Nhật Hạ đã nộp hồ sơ đến AZ. Tô Quốc Vĩ đích thân phỏng vấn. Ông rất hài lòng với lối tư duy và bản lĩnh của cô. Sau khi phỏng vấn kết thúc, cô mới bật miệng gọi ông một tiếng chú Vĩ. Hoá ra cô gái này là người rất nguyên tắc, trong lúc làm việc luôn nghiêm túc, xưng hô theo chức danh, không nói lời thừa, thậm chí không nhận người quen.
Quan trọng nhất, sau phỏng vấn ông Vĩ mới biết Lâm Nhật Hạ là con gái lớn của ông Lâm Nhật Trung. Trước đây ông Nhật Trung đã li hôn, cô theo mẹ rời đi từ năm mười tuổi. Nhưng sau đó mẹ con cô gặp biến cố. Mẹ cô mất, cô lại được ông nội Lâm Chính Minh đón sang Mỹ. Từ đó không còn nghe đến tên cô. Không nghĩ đến cô từ Mỹ trở về, mang theo bản ủy quyền 24% cổ phần của ông nội nhưng lại công nhiên hạ mình đi phỏng vấn công khai.
Tô Quốc Vĩ trước hiếu kì, sau lại cảm thấy thú vị. Cô gái này trở về lần này mục đích nhất định không hề đơn giản!
Hai tháng Lâm Nhật Hạ thử việc ở AZ, ông Vĩ và các nhân viên đều phải công nhận Lâm Nhật Hạ thật sự rất có năng lực. Tuy nhiên, mọi người đều phát hiện cô có nhiều chỗ khác thường như luôn rất sợ người khác chạm vào người, ghế ở phòng làm việc của cô không thích người khác chạm vào. Bàn làm việc cô cũng tự mình lau dọn, không muốn tạp vụ tự ý bước vào phòng. Ngay cả dù công việc quá bận, cô thà tăng ca chứ không cần trợ lý. Thậm chí cả thư kí cô cũng không tuyển.
Mọi người trong công ty đồn đãi cô bị bệnh tâm lý hoặc chứng rối loạn ám ảnh hoặc bệnh sạch sẽ gì đó. Ngoài công việc ra, chẳng ai dám giao tiếp với cô. Tô Quốc Vĩ thầm nghĩ, nếu thật sự cô mắc bệnh tâm lý nhất định có liên quan đến việc làm năm xưa của Lâm Nhật Trung. Như vậy, khả năng Lâm Nhật Hạ đến AZ lần này là để tính sổ?
——————
Lâm Nhật Hạ nằm ườn trên sofa. Nhìn máu ở vết thương trên bụng cứ tươm ra rồi tự khô, cô cũng chẳng màng quan tâm.
Đưa tay với lấy ly rượu trên bàn khẽ nhấp một ngụm sau đó trút hẳn vào miệng. Cảm giác rượu lạnh trôi qua cổ họng lại dâng lên cảm giác nóng ấm mênh mang. Lâm Nhật Hạ khẽ thở dài rồi cười nhạt.
Nhớ lại khung cảnh sáng nay, vẻ mặt của cha con ông Trung khi thấy cô đã thắng, chính thức đoạt được chức tổng giám đốc ngay trên tay ông ta, cảm giác đó thật sự rất đáng hưởng thụ.
Ông Trung có vẻ bất mãn nhưng vẫn cố ẩn nhẫn. Còn Lâm Nhật Nam thật sự giận đến đen mặt mũi, trông buồn cười lại vừa đáng thương. Cô thẩm nghĩ nếu mẹ cô trên trời nhìn thấy cảnh này chắc cũng hả dạ lắm!
Tuy nhiên, sau khi kết thúc cuộc họp ra ngoài, vết mổ trên bụng Lâm Nhật Hạ lại chảy máu.
Cô cố gắng chịu đựng, dù sao cũng phải về đến nhà. Cô không muốn bất cứ ai biết chuyện cô vừa mổ.
Vậy mà giữa đường còn gặp Tô Quốc Vĩ và Tô Anh Thư cản lại. Tô Anh Thư tỏ ra thân tình, câu trước câu sau đều muốn kéo Lâm Nhật Hạ gần lại. Lâm Nhật Hạ vừa mệt vừa đau vừa mất máu, sắp chịu đựng không nổi, may là nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của mình đã đến trước cửa. Người lái xe là Đặng Mẫn Tiệp. Cô lập tức cáo từ ông Vĩ và Tô Anh Thư rồi nhanh chóng vào xe.
Trên đường về, Đặng Mẫn Tiệp luôn miệng khen ngợi cô, nói cô rất bản lĩnh. Ngay cả phương án của bà chủ tịch đưa đến cô còn chưa dùng đã thành công đoạt được chức vị. Lâm Nhật Hạ lúc này đau đến hoa mắt, chẳng thể tập trung nên chỉ qua loa trả lời Đặng Mẫn Tiệp rồi nhắm mắt, cầu nguyện cho nhanh về đến nhà.
Ngay từ lúc ra khỏi phòng họp, Lâm Nhật Hạ đã cảm thấy không ổn. Nghĩ đến người có thể giúp mình, vừa hay lại nhận được tin nhắn của nàng ấy nên cô trả lời, vừa ôm hi vọng nàng ấy sẽ lo lắng cho cô mà về nhà giúp cô. Ngờ đâu...
Từ chín giờ ba mươi sáng đến bây giờ đã là sáu giờ chiều, Lâm Nhật Hạ chỉ có ngủ. Tỉnh dậy, cô thì vơ vét trong nhà lại chẳng còn gì bỏ bụng. Mì gói cô yêu thích cũng do cô bảo Quỳnh Chi mang vào bệnh viện. Chẳng còn biết làm sao, Lâm Nhật Hạ đành lấy rượu chuốc say, hi vọng ngủ một giấc nữa, sáng mai sẽ ổn hơn.
Đáng tiếc cô uống hết cả chai cũng chưa say, đã vậy còn bị người đi vào phá đám.
Quỳnh Chi vừa mở cửa đã nghe trong nhà nồng nặc mùi rượu. Trong lòng vừa lo vừa kinh ngạc, nàng đi thẳng đến sofa thấy Lâm Nhật Hạ một thân bê bết máu còn say khướt. Cơn lo biến thành tức giận. Nàng giằng lấy chai rượu trên tay Lâm Nhật Hạ xuống vừa lớn tiếng mắng:
- Chị bị điên rồi sao? Chị muốn chết thì nhảy lầu nhảy sông chết cho nhanh gọn sạch sẽ. Tại sao còn nửa đêm phiền tôi đưa đến bệnh viện? Để bác sĩ y tá nhọc lòng cứu chị xong chị lại trốn viện về đây để tự sát? Chị là doanh nhân thành đạt mà có phải trẻ con đâu, sao hành vi ấu trĩ ngu xuẫn như vậy?
Lâm Nhật Hạ đang uống bị giật mất chai rượu cũng không giận, bị nàng mắng còn bật cười, biểu lộ thái độ thật sự rất đáng bị đánh.
- Chị...tôi mặc kệ chị!
Khoảnh khắc Quỳnh Chi quay bước muốn bỏ đi, Lâm Nhật Hạ bất ngờ bật dậy ôm chầm lấy nàng:
- Đừng đi! Em đừng đi! Ở lại với tôi một lúc đi!
Thình lình bị giữ chặt, Quỳnh Chi hoảng hốt vùng vẫy:
- Chị làm gì...làm gì vậy? Buông tôi ra!
Nàng chỉ muốn vùng thoát nên vẫy mạnh vô tình đụng trúng vết thương ở trên bụng của Lâm Nhật Hạ. Lâm Nhật Hạ say khướt nên hình như cũng không biết đau, vẫn cố ôm lấy muốn giữ chặt Quỳnh Chi lại. Quỳnh Chi mới đầu hốt hoảng, nhưng sau đó cảm thấy lực xiết của Lâm Nhật Hạ giảm dần, sau lưng nàng lại cảm nhận một cảm giác ướt át. Nàng sực nghĩ đến điều gì đó nên quay lại nhìn thì vừa lúc Lâm Nhật Hạ cũng ngất xỉu. Theo bản năng, nàng liền đỡ cô. Khoảnh khắc sắp bất tỉnh, Lâm Nhật Hạ lại vẫn mấp máy nói:
- Đừng...đi!
Trong khi bác sĩ đang cứu chữa cho Lâm Nhật Hạ, Quỳnh Chi ở ngoài lau dọn vết máu ở sofa. Lúc mới đi vào, bác sĩ nhìn thấy phòng khách và lưng áo của Quỳnh Chi dính đầy máu đã rất hoảng sợ, vội yêu cầu nàng đưa người bệnh đến bệnh viện. Quỳnh Chi phải giải thích do bệnh nhân này bị bệnh tâm lý sợ dơ bẩn nên trốn viện. Bác sĩ không còn cách nào mới vào chữa.
Nhìn những vết máu bên ngoài, bác sĩ còn sợ bệnh nhân cần phải truyền máu. Cũng may, tình trạng cô ấy còn tốt, huyết áp nhịp tim đều ổn bên bác sĩ tiêm vào thuốc cầm máu, thuốc giảm đau rồi tiếp ống truyền dịch và kháng sinh rồi may lại vết mổ.
Sau một hồi theo dõi, thấy bệnh nhân đã ổn, vị bác sĩ ân cần căn dặn Quỳnh Chi theo dõi bệnh nhân, nếu thấy cô ấy có biểu hiện sốt hoặc lại chảy máu thì phải lập tức đưa đến bệnh viện.
Bác sĩ đi rồi, Quỳnh Chi đối diện với căn nhà và Lâm Nhật Hạ đang hôn mê, cũng không biết nên nghĩ gì.
Rốt cuộc nàng có nợ nần gì với người này mà chị ta ám nàng, hành khổ như vậy?
Cứ yên lành ở bệnh viện hai ngày nữa chẳng phải đã tốt rồi sao? Chị ta làm trò gì mà phải chạy về nhà? Mà ở nhà thôi làm thế nào lại khiến vết thương chảy máu thành ra như này? Cũng may là có nàng. Nếu không phải nàng đến, không lẽ nào chị ta cứ như vậy mà chết đi hay sao?
Nàng ngồi bên giường nhìn khuôn mặt xanh xao của Lâm Nhật Hạ mà thở dài. Bỏ thì thương vương thì tội. Nàng vốn dĩ không ưa gì chị ta nhưng một hai chị ta cứ đẩy nàng vào thế không thể ngoảnh mặt như này.
- Đồ khắc tinh! Chị nhanh tỉnh lại cho tôi. Tôi không muốn ở đây canh cho chị cả đêm đâu.
Nàng nói xong cũng đứng dậy muốn đi tắm rửa. Nàng đi làm cả ngày, quần áo dơ bẩn, bây giờ còn dính đầy máu làm sao có thể chịu nổi? Cũng tại Lâm Nhật Hạ mà ra! Bây giờ phải ở lại trông cô, nàng chỉ còn cách mượn quần áo của cô đi tắm trước.
Nàng mở tủ, đập vào mắt nàng là ba hàng thẳng tắp trắng, xám, đen được sắp xếp ngăn nắp chuẩn chỉnh. Thật sự có chút ngoài tưởng tượng nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Nàng biết, những người bị OCD hay có thói quen này.
Đồ của Lâm Nhật Hạ vậy mà quá đơn giản, hầu như chỉ có áo sơ mi, áo thun, vest, quần tây. Đầm váy cũng có nhưng chỉ là những kiểu đơn giản không theo mode. Vậy mà khi Lâm Nhật Hạ phối đồ ra ngoài nhìn cũng quá khí chất đi chứ!
Quỳnh Chi âm thầm ngưỡng mộ, người ta đẹp, người ta cao nhã nên dù mặc thế nào cũng nổi bật. Còn hạng bình dân quê mùa như nàng làm sao cũng không giấu được nét nghèo.
Tìm hết cả buổi rồi vẫn không thấy được đồ nào thích hợp với mình để mặc, Quỳnh Chi hơi bực thì mở được ngăn tủ bên dưới ra, bên trong có đồ lót và áo ngủ, không có đồ mặc ở nhà. Quỳnh Chi thất vọng, nàng không nghĩ sẽ mặc đồ ngủ của chị ta!
Đồ ngủ có hơn hai mươi cái, lại đồng một kiểu, một màu trắng. Quan trọng nhất là nó rất mỏng manh, mặc vào gần như là chưa mặc.
Quỳnh Chi khổ não ôm đầu. Thật khổ chết nàng! Chịu dơ cũng không ổn, mà mặc đồ thế này càng không xong.
Đang lúc nàng định từ bỏ thì phát hiện bên trong còn một chiếc hộp giấy. Nàng tiện tay mở ra xem thử thì bất ngờ khi thấy chính là chiếc đầm tơ nàng đã mặc qua trong đêm bị Lâm Nhật Hạ đưa về đây. Lâm Nhật Hạ sợ dơ bẩn mà lại không vứt bỏ đồ nàng đã mặc qua còn cất kĩ trong hộp như vậy sao? Là chị ta rất thích chiếc đầm này hay là...
Quỳnh Chi vội dập tắt ý nghĩ linh tinh chưa kịp hình thành kia liền. Nàng nghĩ dù sao chiếc đầm này cũng còn kín đáo và chắc chắn hơn những chiếc kia, dù sao nàng cũng từng mặc qua rồi. Và dù sao nàng chỉ mặc mấy tiếng thôi, đợi đồ của nàng giặt xong rồi nàng sẽ lập tức đổi lại.
Lúc Quỳnh Chi mang theo chiếc đầm đi vào phòng tắm, Lâm Nhật Hạ khẽ hé mắt nhìn theo. Thấy bóng người bên trong kia động đậy, khoé môi cô lại khẽ vương một nụ cười. Hoá ra cảm giác có nàng ở bên lại thích đến như vậy!
Nhìn căn nhà đã được Quỳnh Chi dọn dẹp lại ngăn nắp sạch sẽ thơm tho, cảm thấy thật thoải mái. Lâm Nhật Hạ nhắm mắt hít thở. Thật lâu rồi cô mới có cảm giác này, cảm giác ấm cúng!
Quỳnh Chi tắm ra thấy Lâm Nhật Hạ vẫn nhắm mắt. Nàng có trách nhiệm nên bước đến sờ trán sờ mặt để kiểm tra nhiệt độ cho cô xong giúp chỉnh lại góc chăn rồi bước ra ngoài.
Lâm Nhật Hạ lại hé mắt trộm nhìn theo bóng dáng thướt tha gợi cảm của nàng. Cô thầm ước phải chi có thể nắm lấy nàng ôm vào lòng. Nhưng dĩ nhiên cô biết là không thể. Ấn tượng cô để lại trong lòng Quỳnh Chi quá tệ, đến mức ngay cả làm bạn nàng ấy cũng không chấp nhận cô.
Cô chậm rãi nuốt xuống một cỗ nghẹn ngào.
"Duyên phận đã cho tôi tìm thấy em rồi, tôi sẽ không dễ dàng buông xuôi!"
————
Trời sáng, Lâm Nhật Hạ bị đánh thức bởi một mùi thức ăn thơm ngào ngạt. Cô chậm rãi xuống giường bước ra. Nhìn thân ảnh cô gái đang bận rộn lúi húi trong bếp, cô khẽ mỉm cười tiến đến ngồi xuống bàn ăn để có thể nhìn trực diện nàng.
Quỳnh Chi đã thay lại quần áo hôm qua, thấy khí sắc Lâm Nhật Hạ đã tốt hơn, nàng không nói không cười chỉ rót cho cô một li nước ấm rồi tiếp tục nấu nướng. Lâm Nhật Hạ cảm thấy bị lạnh nhạt đành phải lên tiếng trước:
- Em...nấu món gì vậy?
- Cháo.
- ...
Nàng lạnh nhạt quá! Trả lời chỉ một tiếng khiến Lâm Nhật Hạ cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
- Em...
- Tôi nấu xong rồi phải đi làm. Chị muốn ăn thì tự mình lấy. Tôi xong nhiệm vụ. Về đây!
- Quỳnh Chi! - Lâm Nhật Hạ như sợ nàng sẽ lập tức đi ngay nên vội nói. - Ăn sáng với tôi luôn rồi đi có được không? Tôi...không tiện!
Hôm nay Lâm Nhật Hạ thật có chút quái lạ, thái độ giống như chột dạ lại như có chút ỷ lại. Quỳnh Chi cũng không vạch trần cô, tiện tay múc chén cháo không hành không tiêu đưa đến cho cô. Sau đó nàng dừng mấy giây cũng tự múc cho mình một chén.
Hai người ngồi cùng bàn nhưng khoảng cách rất xa. Quỳnh Chi ăn không nói chuyện. Lâm Nhật Hạ cũng không biết nên nói gì.
- Hôm qua...cảm ơn em rất nhiều!
Người hiếm khi nói lời thừa hôm nay phải nói một câu vô nghĩa. Dĩ nhiên, Quỳnh Chi không thèm đáp.
- Hôm nay tôi cũng phải đi làm, tiện đường tôi đưa em đi được không?
Một hồi lâu sau, Quỳnh Chi mới nói:
- Tôi có xe.
Lâm Nhật Hạ bị nàng lạnh đến sắp đóng băng. Cháo nóng cô nuốt cũng không trôi. Phải hít vào một hơi sâu, cô lại nói:
- Tôi vừa đắc nhiệm chức tổng giám đốc ngân hàng AZ. Thắng lợi này cũng nhờ có em hỗ trợ...
Quỳnh Chi không thèm nghe hết đã đứng dậy mang chén đũa đi. Lâm Nhật Hạ vẫn nói với theo:
- Quỳnh Chi, em là may mắn của tôi!
"Choang" một tiếng. Quỳnh Chi bỏ chén xuống bồn rửa xong cũng bùng nổ, nhìn thẳng về phía Lâm Nhật Hạ giọng như quát:
- Chị im miệng đi! Tôi thì cảm thấy gặp chị là một sự xui xẻo khốn kiếp nhất cuộc đời. Chị hết lần này đến lần khác đem rắc rối và phiền phức cho tôi. Thật sự tôi không hiểu tôi mắc tội tình gì với chị? Từ lúc gặp chị không có ngày nào tôi được yên ổn cả. Chị...
Nàng giận đến mức bùng phát, song nói đến đây lại cảm thấy lời lẽ đã quá nặng nề nên liền giảm lại uất khí:
- Làm ơn tự mình điều dưỡng cho tốt đi! Chuyện như tối qua nếu xảy ra nữa, tôi sẽ không cứu chị.
Nàng nói xong cũng nhanh chóng thu dọn rồi bỏ đi trước. Lâm Nhật Hạ mất mát nhìn theo lại không biết nói gì với nàng. Cô khẽ thở dài rồi sờ lên vết thương của chính mình. Cô cũng đâu có muốn tự tổn thương chính mình nhưng quả thật là...quả thật là cô đã cố ý tự tổn thương để có được sự quan tâm của nàng.
Lâm Nhật Hạ khẽ cười rồi lại lắc đầu. Thật ấu trĩ mà! Không ngờ cô lại có một ngày ấu trĩ đến như thế này! Bất quá ấu trĩ lại cho cô biết một kết quả, nàng quả thật là người rất mềm lòng. Vậy nên vì để có thể chinh phục nàng hẳn là cô phải ấu trĩ thêm vài lần nữa.
————
Hôm nay trong lúc dùng cơm trưa, cô Hà dạy lớp lá kể khổ với các đồng nghiệp rằng lớp của cô có một học sinh bị chứng rối loạn ám ảnh tự kỷ. Nó không cho bạn bè chạm vào người, ăn thì kén này kén nọ, đồ của nó cũng sẽ không dùng chung với mọi người. Thậm chí nó sẽ không nằm nếu chỗ nằm của nó bị bạn khác chạm đến gần. Mặc dù nó là đứa trẻ rất tự lập và tự giác, nhưng cô Hà vẫn nói chăm nó cực khổ và phiền phức hơn những đứa trẻ khác nhiều.
Các cô khác cũng phụ hoạ nói một đứa trẻ chưa đến năm tuổi mà đã bị tự kỉ chắc là do gia đình chăm sóc không tốt rồi.
Quỳnh Chi càng nghe càng cảm thấy phiền lòng. Quả thật người có bệnh tâm lý khiến người ta rất phiền.
Lúc trở lại lớp, đi ngang lớp cô Hà, Quỳnh Chi cũng nhìn vào tìm kiếm đứa nhỏ bị rối loạn ám ảnh kia. Không khó nhìn ra, đứa nhỏ bé xíu mà ngồi một góc riêng biệt lầm lũi cô độc.
Nàng nhớ lại lời các cô giáo kia đã nói "hẳn là do gia đình chăm sóc không tốt". Quỳnh Chi lại nghĩ đến Lâm Nhật Hạ cũng cô độc lầm lũi, ngay cả lúc bệnh nặng cấp cứu cũng không muốn liên hệ gia đình. Người thế hẳn là chịu đả kích không nhỏ từ gia đình.
Quỳnh Chi nghĩ rồi tự nhiên cũng thấy thông cảm hơn với những người bị bệnh này.
Nhìn đứa trẻ cứ cắm mặt ăn một miếng bánh được để trong chén, Quỳnh Chi lại liên tưởng đến bộ dạng của Lâm Nhật Hạ lúc ăn, vô cùng giống nhau. Nàng thở dài: nếu đã là bệnh, chị ta cũng không phải cố ý.
Trong khi đó, Lâm Nhật Hạ ở ngân hàng sau khi mở hai cuộc họp với cổ đông và nhân viên, cô lại phải đi gặp khách hàng. Cũng may hôm nay Tô Quốc Vĩ cử trợ lý của ông ta đến giúp Lâm Nhật Hạ, vừa vặn thư kí của Lâm Nhật Hạ tuyển cũng đã bắt đầu đi làm. Lâm Nhật Hạ bàn giao công việc lại cho mọi người sau đó phải bay ra HN để làm việc với phía đối tác.
Tô Anh Thư thấy cô bận rộn tất bật nên đã mở lời sẵn sàng cùng cô đi công tác nhưng không ngờ cô thẳng thừng từ chối. Tô Anh Thư tức giận, đùng đùng chạy đến tìm Tô Quốc Vĩ để phản ánh.
Tô Quốc Vĩ đã không còn giữ chức tổng giám nhưng vẫn là đại cổ đông, đang trong giai đoạn bàn giao công việc nên vẫn còn ở phòng làm việc cũ. Ông ta vừa sắp xếp giấy tờ vừa nghe Tô Anh Thư ấm ức nói:
- Anh xem, con bé Nhật Hạ lúc trước dễ thương là thế sao bây giờ lại trở nên quái dị như này! Em với nó đi cùng thang máy, vô tình đụng trúng vai nó, nó lại liên tục nhìn về phía vai, ánh mắt cứ như dính phải đồ gì đó dơ bẩn lắm. Em vào phòng làm việc hỏi thăm nó, nó cứ tìm cách lãng tránh. Thậm chí Minh Thuỵ yêu cầu chúng ta ra HN trực tiếp theo sát dự án, nó tự đặt vé đi một mình, không cần nhân viên hay trợ lý. Em muốn hỗ trợ nó cũng không cần. Người chứ có phải thánh thần đâu, làm việc kiểu gì mà cố chấp như vậy.
Tô Quốc Vĩ che miệng ho mấy tiếng rồi mỉm cười:
- Aizz! Là em chọn nó làm tổng giám đốc thì cứ xem nó làm như thế nào. Nhiều khi người ta có bản lĩnh thật nên không cần ai bên cạnh vướng víu.
- Ôi anh, đây là công ty, là ngân hàng không phải một cửa hàng nhỏ. Khối lượng công việc nhiều như vậy cũng phải có người hỗ trợ chứ.
Tô Quốc Vĩ bật cười:
- Tất nhiên, rồi cũng phải cần hỗ trợ thôi. Anh nghĩ hiện tại do con bé chưa tìm được người vừa ý.
Nói đến đây ông lại sực nghĩ đến một người. Người đó trước đây cũng như vậy, có năng lực nhưng không tin tưởng người khác việc gì cũng cứ ôm vào mình. Quả nhiên tính đó chỉ có thể ôm khổ!
Ông thở dài rồi bảo Tô Anh Thư:
- Dù sao cũng nên sắp xếp người giúp đỡ nó một chút. AZ giao cho nó vẫn tốt hơn để cho Nhật Nam phá hoại.
Lâm Nhật Hạ thu xếp xong việc ở ngân hàng liền trở về nhà soạn đồ đi công tác. Cô xem đồng hồ cũng đã gần bốn giờ, sắp đến giờ Quỳnh Chi tan làm. Cô nghĩ đến bộ dạng tất bật của nàng vì mình, cô mím môi gửi cho nàng một tin nhắn rồi thật nhanh ra sân bay.
Quỳnh Chi tan ca, vừa đi vừa nghĩ chiều nay sẽ mua gì đến nấu tẩm bổ cho bệnh nhân tâm lý khó chịu kia, không ngờ mở điện thoại lên lại nhận được tin nhắn cô đã đi công tác, hơn nữa là đi mười ngày. Tự nhiên trong lòng nàng cảm thấy có một chút hụt hẫng mơ hồ.
Nàng trở về phòng trọ, cũng lười phải nấu ăn nên tuỳ tiện ăn một miếng bánh ngọt cho qua bửa. Nàng nhai miếng bánh khô khan, chẳng thấy chút tư vị gì. Chợt nhiên nàng nghĩ đến đứa trẻ trong lớp cô Hà, rồi lại nghĩ đến Lâm Nhật Hạ ở nơi công tác kia. Chị ta cảm thấy khó chịu khi ăn thức ăn bên ngoài cho nên mới hay ăn mì gói yêu thích sao? Nhưng chị ta đang yếu ớt lại phải đi công tác tận mười ngày, như vậy sẽ ăn uống như thế nào?
Lâm Nhật Hạ đến HN đã là 6 giờ chiều. 7.30 tối cô còn phải dự một buổi tiệc xã giao nên cô vội bắt taxi về khách sạn chuẩn bị.
Bởi vì biết bệnh của mình nên Lâm Nhật Hạ sớm đã an bày tốt. Phòng khách sạn cô cũng tự mình đặt, còn cẩn thận dặn dò họ sắp xếp theo ý mình. Thức ăn và nước uống cô cũng tự mình mang theo. Chỉ nhưng là đi ra ngoài công tác, các cuộc hẹn hay buổi tiệc buộc phải ăn chung với khách hàng thì cô không né tránh được. Không phải cô không ăn được thức ăn nhà hàng chế biến, nhưng do vấn đề tâm lý ám ảnh, cô chỉ ăn những thức ăn theo những thành phần và màu sắc riêng biệt nhau. Nếu phối hợp ăn cùng lúc cô sẽ có cảm giác buồn nôn. Mà hầu hết nhà hàng nấu nướng đều phải phối hợp đa màu đa sắc đa vị mới gọi là mỹ thực. Với Lâm Nhật Hạ đó lại là cơm heo, thậm chí có lúc cô ám ảnh đến choáng váng, món ăn tinh tươm mà cô lại nhìn ra dòi bọ sâu trùng.
Dĩ nhiên, chứng quái lạ này cô đâu thể tiết lộ cho người ngoài, bởi vậy khi bắt buộc phải dự tiệc đối với cô giống như cực hình. Chẳng những cô ghê sợ thức ăn bên ngoài, càng sợ nữa là bị đối tác gắp thức ăn cho. Họ càng nhiệt tình cô càng khiếp sợ. Vậy nên mỗi khi đi tiệc cô chỉ uống rượu và cố ý lãng tránh món ăn. Nếu tránh không được, ăn vào một chút lại phải ói đến mật xanh. Nỗi khổ này, người ngoài làm sao hiểu cho cô được?
Câu nói này ý tứ...thật là quá không ý tứ đi!
Quỳnh Chi đọc xong chẳng biết hình dung làm sao. Lâm Nhật Hạ nói gì vậy chứ, nàng cũng có phải ở chung nhà cô ta đâu mà đợi nàng về?
Quỳnh Chi đang oán thán, trách Lâm Nhật Hạ nói vẩn vơ thì sực xem lại thời gian gửi là vào buổi sáng. Không lẽ chị ta ở bệnh viện không chịu được nên trốn viện về nhà? Chị ta từng nói chị ta bị OCD và rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không chịu nổi môi trường bệnh viện nên mới trốn về sao?
Bây giờ đã hơn năm giờ chiều. Chị ta khó chịu và không muốn tiếp xúc với người khác, vậy từ sáng đến giờ chị ta ở nhà một mình có ổn không?
Một ý nghĩ thiện lương nảy sinh, nội tâm Quỳnh Chi liền rúng lên một hồi lo lắng thổn thức.
Ừ thì...nàng chỉ đơn thuần là thương xót chị ta một mình quạnh quẽ chứ không rãnh mà quan tâm gì đến con người kì dị kia đâu.
Quỳnh Chi tự nghĩ rồi tự biện minh cho ý nghĩ của mình. Nàng nhìn đồng hồ rồi bất thần gửi đi một tin nhắn: "Chị bây giờ ra sao rồi?"
Năm phút, mười phút, mười lăm phút vẫn không có hồi âm.
Nghĩ đến chị ta có thể đang rất yếu ớt hoặc có khi còn đang thoi thóp, Quỳnh Chi thật sự hơi hoảng: "Có sao không? Cần tôi gọi nhờ bác sĩ đến không?"
Hiển nhiên, vẫn không có ai trả lời tin nhắn. Quỳnh Chi nghĩ đến những khả năng xấu nhất. Chị ta có khi nào đã hôn mê rồi không?
Càng nghĩ càng không lo, Quỳnh Chi vội vã chạy đến chung cư xem thử.
Vào buổi sáng hôm đó, sau khi cuộc họp kết thúc. Lâm Nhật Hạ chính thức trở thành tổng giám đốc ngân hàng AZ. Tô Quốc Vĩ và Tô Anh Thư ngõ ý muốn tổ chức tiệc chúc mừng cho cô, đồng thời cũng như một cách công bố với bạn bè đối tác nhưng không ngờ cô lại từ chối. Tô Anh Thư quan sát thấy sắc mặt Lâm Nhật Hạ có vẻ rất không ổn, cô quan tâm tiến lên một bước chạm vào vai cô ấy nhưng không ngờ cô ấy lập tức gạt ra và biểu lộ căng thẳng và suy yếu hơn.
- Xin lỗi chị Anh Thư, xin lỗi chú Vĩ! Con cảm thấy hơi mệt, chắc là phải về trước!
- Ơ hay! Con bé này...
Tô Anh Thư còn muốn giữ lại nhưng Tô Quốc Vĩ hiểu ý hơn, lập tức gật đầu:
- Con đi đi!
Nhìn Lâm Nhật Hạ chật vật vội rời đi, Tô Anh Thư không hiểu làm sao. Cô vốn dĩ còn muốn rủ Lâm Nhật Hạ cùng đi ăn trưa để ôn chuyện, dè đâu cô ấy vừa ra khỏi phòng họp thì chẳng còn muốn nhìn ai hay sao?
Tô Quốc Vĩ tiếp xúc với Lâm Nhật Hạ nhiều hơn Tô Anh Thư nên ông ta không tỏ ra ngạc nhiên.
Hai tháng trước, Tô Quốc Vĩ tuyên bố muốn rời chức nghỉ hưu sớm. Cả tập đoàn đều xôn xao không biết ai sẽ thích hợp để kế nhiệm ông ta? Phần lớn mọi người đều đoán vị trí sẽ vào tay cha con ông Trung, dù sao cổ phần ông Trung vẫn nhiều nhất. Nhưng mọi người đều biết năng lực của Lâm Nhật Nam có hạn, bản tính cũng không tốt. Nhiều người còn bày tỏ lo lắng AZ vào tay hắn sẽ không hay.
Vừa lúc đó một vị cổ đông liền đề xuất tuyển một tổng giám đốc từ bên ngoài, quan trọng là người đó có năng lực thì các cổ đông sẽ ủng hộ.
Sau đó, Lâm Nhật Hạ đã nộp hồ sơ đến AZ. Tô Quốc Vĩ đích thân phỏng vấn. Ông rất hài lòng với lối tư duy và bản lĩnh của cô. Sau khi phỏng vấn kết thúc, cô mới bật miệng gọi ông một tiếng chú Vĩ. Hoá ra cô gái này là người rất nguyên tắc, trong lúc làm việc luôn nghiêm túc, xưng hô theo chức danh, không nói lời thừa, thậm chí không nhận người quen.
Quan trọng nhất, sau phỏng vấn ông Vĩ mới biết Lâm Nhật Hạ là con gái lớn của ông Lâm Nhật Trung. Trước đây ông Nhật Trung đã li hôn, cô theo mẹ rời đi từ năm mười tuổi. Nhưng sau đó mẹ con cô gặp biến cố. Mẹ cô mất, cô lại được ông nội Lâm Chính Minh đón sang Mỹ. Từ đó không còn nghe đến tên cô. Không nghĩ đến cô từ Mỹ trở về, mang theo bản ủy quyền 24% cổ phần của ông nội nhưng lại công nhiên hạ mình đi phỏng vấn công khai.
Tô Quốc Vĩ trước hiếu kì, sau lại cảm thấy thú vị. Cô gái này trở về lần này mục đích nhất định không hề đơn giản!
Hai tháng Lâm Nhật Hạ thử việc ở AZ, ông Vĩ và các nhân viên đều phải công nhận Lâm Nhật Hạ thật sự rất có năng lực. Tuy nhiên, mọi người đều phát hiện cô có nhiều chỗ khác thường như luôn rất sợ người khác chạm vào người, ghế ở phòng làm việc của cô không thích người khác chạm vào. Bàn làm việc cô cũng tự mình lau dọn, không muốn tạp vụ tự ý bước vào phòng. Ngay cả dù công việc quá bận, cô thà tăng ca chứ không cần trợ lý. Thậm chí cả thư kí cô cũng không tuyển.
Mọi người trong công ty đồn đãi cô bị bệnh tâm lý hoặc chứng rối loạn ám ảnh hoặc bệnh sạch sẽ gì đó. Ngoài công việc ra, chẳng ai dám giao tiếp với cô. Tô Quốc Vĩ thầm nghĩ, nếu thật sự cô mắc bệnh tâm lý nhất định có liên quan đến việc làm năm xưa của Lâm Nhật Trung. Như vậy, khả năng Lâm Nhật Hạ đến AZ lần này là để tính sổ?
——————
Lâm Nhật Hạ nằm ườn trên sofa. Nhìn máu ở vết thương trên bụng cứ tươm ra rồi tự khô, cô cũng chẳng màng quan tâm.
Đưa tay với lấy ly rượu trên bàn khẽ nhấp một ngụm sau đó trút hẳn vào miệng. Cảm giác rượu lạnh trôi qua cổ họng lại dâng lên cảm giác nóng ấm mênh mang. Lâm Nhật Hạ khẽ thở dài rồi cười nhạt.
Nhớ lại khung cảnh sáng nay, vẻ mặt của cha con ông Trung khi thấy cô đã thắng, chính thức đoạt được chức tổng giám đốc ngay trên tay ông ta, cảm giác đó thật sự rất đáng hưởng thụ.
Ông Trung có vẻ bất mãn nhưng vẫn cố ẩn nhẫn. Còn Lâm Nhật Nam thật sự giận đến đen mặt mũi, trông buồn cười lại vừa đáng thương. Cô thẩm nghĩ nếu mẹ cô trên trời nhìn thấy cảnh này chắc cũng hả dạ lắm!
Tuy nhiên, sau khi kết thúc cuộc họp ra ngoài, vết mổ trên bụng Lâm Nhật Hạ lại chảy máu.
Cô cố gắng chịu đựng, dù sao cũng phải về đến nhà. Cô không muốn bất cứ ai biết chuyện cô vừa mổ.
Vậy mà giữa đường còn gặp Tô Quốc Vĩ và Tô Anh Thư cản lại. Tô Anh Thư tỏ ra thân tình, câu trước câu sau đều muốn kéo Lâm Nhật Hạ gần lại. Lâm Nhật Hạ vừa mệt vừa đau vừa mất máu, sắp chịu đựng không nổi, may là nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của mình đã đến trước cửa. Người lái xe là Đặng Mẫn Tiệp. Cô lập tức cáo từ ông Vĩ và Tô Anh Thư rồi nhanh chóng vào xe.
Trên đường về, Đặng Mẫn Tiệp luôn miệng khen ngợi cô, nói cô rất bản lĩnh. Ngay cả phương án của bà chủ tịch đưa đến cô còn chưa dùng đã thành công đoạt được chức vị. Lâm Nhật Hạ lúc này đau đến hoa mắt, chẳng thể tập trung nên chỉ qua loa trả lời Đặng Mẫn Tiệp rồi nhắm mắt, cầu nguyện cho nhanh về đến nhà.
Ngay từ lúc ra khỏi phòng họp, Lâm Nhật Hạ đã cảm thấy không ổn. Nghĩ đến người có thể giúp mình, vừa hay lại nhận được tin nhắn của nàng ấy nên cô trả lời, vừa ôm hi vọng nàng ấy sẽ lo lắng cho cô mà về nhà giúp cô. Ngờ đâu...
Từ chín giờ ba mươi sáng đến bây giờ đã là sáu giờ chiều, Lâm Nhật Hạ chỉ có ngủ. Tỉnh dậy, cô thì vơ vét trong nhà lại chẳng còn gì bỏ bụng. Mì gói cô yêu thích cũng do cô bảo Quỳnh Chi mang vào bệnh viện. Chẳng còn biết làm sao, Lâm Nhật Hạ đành lấy rượu chuốc say, hi vọng ngủ một giấc nữa, sáng mai sẽ ổn hơn.
Đáng tiếc cô uống hết cả chai cũng chưa say, đã vậy còn bị người đi vào phá đám.
Quỳnh Chi vừa mở cửa đã nghe trong nhà nồng nặc mùi rượu. Trong lòng vừa lo vừa kinh ngạc, nàng đi thẳng đến sofa thấy Lâm Nhật Hạ một thân bê bết máu còn say khướt. Cơn lo biến thành tức giận. Nàng giằng lấy chai rượu trên tay Lâm Nhật Hạ xuống vừa lớn tiếng mắng:
- Chị bị điên rồi sao? Chị muốn chết thì nhảy lầu nhảy sông chết cho nhanh gọn sạch sẽ. Tại sao còn nửa đêm phiền tôi đưa đến bệnh viện? Để bác sĩ y tá nhọc lòng cứu chị xong chị lại trốn viện về đây để tự sát? Chị là doanh nhân thành đạt mà có phải trẻ con đâu, sao hành vi ấu trĩ ngu xuẫn như vậy?
Lâm Nhật Hạ đang uống bị giật mất chai rượu cũng không giận, bị nàng mắng còn bật cười, biểu lộ thái độ thật sự rất đáng bị đánh.
- Chị...tôi mặc kệ chị!
Khoảnh khắc Quỳnh Chi quay bước muốn bỏ đi, Lâm Nhật Hạ bất ngờ bật dậy ôm chầm lấy nàng:
- Đừng đi! Em đừng đi! Ở lại với tôi một lúc đi!
Thình lình bị giữ chặt, Quỳnh Chi hoảng hốt vùng vẫy:
- Chị làm gì...làm gì vậy? Buông tôi ra!
Nàng chỉ muốn vùng thoát nên vẫy mạnh vô tình đụng trúng vết thương ở trên bụng của Lâm Nhật Hạ. Lâm Nhật Hạ say khướt nên hình như cũng không biết đau, vẫn cố ôm lấy muốn giữ chặt Quỳnh Chi lại. Quỳnh Chi mới đầu hốt hoảng, nhưng sau đó cảm thấy lực xiết của Lâm Nhật Hạ giảm dần, sau lưng nàng lại cảm nhận một cảm giác ướt át. Nàng sực nghĩ đến điều gì đó nên quay lại nhìn thì vừa lúc Lâm Nhật Hạ cũng ngất xỉu. Theo bản năng, nàng liền đỡ cô. Khoảnh khắc sắp bất tỉnh, Lâm Nhật Hạ lại vẫn mấp máy nói:
- Đừng...đi!
Trong khi bác sĩ đang cứu chữa cho Lâm Nhật Hạ, Quỳnh Chi ở ngoài lau dọn vết máu ở sofa. Lúc mới đi vào, bác sĩ nhìn thấy phòng khách và lưng áo của Quỳnh Chi dính đầy máu đã rất hoảng sợ, vội yêu cầu nàng đưa người bệnh đến bệnh viện. Quỳnh Chi phải giải thích do bệnh nhân này bị bệnh tâm lý sợ dơ bẩn nên trốn viện. Bác sĩ không còn cách nào mới vào chữa.
Nhìn những vết máu bên ngoài, bác sĩ còn sợ bệnh nhân cần phải truyền máu. Cũng may, tình trạng cô ấy còn tốt, huyết áp nhịp tim đều ổn bên bác sĩ tiêm vào thuốc cầm máu, thuốc giảm đau rồi tiếp ống truyền dịch và kháng sinh rồi may lại vết mổ.
Sau một hồi theo dõi, thấy bệnh nhân đã ổn, vị bác sĩ ân cần căn dặn Quỳnh Chi theo dõi bệnh nhân, nếu thấy cô ấy có biểu hiện sốt hoặc lại chảy máu thì phải lập tức đưa đến bệnh viện.
Bác sĩ đi rồi, Quỳnh Chi đối diện với căn nhà và Lâm Nhật Hạ đang hôn mê, cũng không biết nên nghĩ gì.
Rốt cuộc nàng có nợ nần gì với người này mà chị ta ám nàng, hành khổ như vậy?
Cứ yên lành ở bệnh viện hai ngày nữa chẳng phải đã tốt rồi sao? Chị ta làm trò gì mà phải chạy về nhà? Mà ở nhà thôi làm thế nào lại khiến vết thương chảy máu thành ra như này? Cũng may là có nàng. Nếu không phải nàng đến, không lẽ nào chị ta cứ như vậy mà chết đi hay sao?
Nàng ngồi bên giường nhìn khuôn mặt xanh xao của Lâm Nhật Hạ mà thở dài. Bỏ thì thương vương thì tội. Nàng vốn dĩ không ưa gì chị ta nhưng một hai chị ta cứ đẩy nàng vào thế không thể ngoảnh mặt như này.
- Đồ khắc tinh! Chị nhanh tỉnh lại cho tôi. Tôi không muốn ở đây canh cho chị cả đêm đâu.
Nàng nói xong cũng đứng dậy muốn đi tắm rửa. Nàng đi làm cả ngày, quần áo dơ bẩn, bây giờ còn dính đầy máu làm sao có thể chịu nổi? Cũng tại Lâm Nhật Hạ mà ra! Bây giờ phải ở lại trông cô, nàng chỉ còn cách mượn quần áo của cô đi tắm trước.
Nàng mở tủ, đập vào mắt nàng là ba hàng thẳng tắp trắng, xám, đen được sắp xếp ngăn nắp chuẩn chỉnh. Thật sự có chút ngoài tưởng tượng nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Nàng biết, những người bị OCD hay có thói quen này.
Đồ của Lâm Nhật Hạ vậy mà quá đơn giản, hầu như chỉ có áo sơ mi, áo thun, vest, quần tây. Đầm váy cũng có nhưng chỉ là những kiểu đơn giản không theo mode. Vậy mà khi Lâm Nhật Hạ phối đồ ra ngoài nhìn cũng quá khí chất đi chứ!
Quỳnh Chi âm thầm ngưỡng mộ, người ta đẹp, người ta cao nhã nên dù mặc thế nào cũng nổi bật. Còn hạng bình dân quê mùa như nàng làm sao cũng không giấu được nét nghèo.
Tìm hết cả buổi rồi vẫn không thấy được đồ nào thích hợp với mình để mặc, Quỳnh Chi hơi bực thì mở được ngăn tủ bên dưới ra, bên trong có đồ lót và áo ngủ, không có đồ mặc ở nhà. Quỳnh Chi thất vọng, nàng không nghĩ sẽ mặc đồ ngủ của chị ta!
Đồ ngủ có hơn hai mươi cái, lại đồng một kiểu, một màu trắng. Quan trọng nhất là nó rất mỏng manh, mặc vào gần như là chưa mặc.
Quỳnh Chi khổ não ôm đầu. Thật khổ chết nàng! Chịu dơ cũng không ổn, mà mặc đồ thế này càng không xong.
Đang lúc nàng định từ bỏ thì phát hiện bên trong còn một chiếc hộp giấy. Nàng tiện tay mở ra xem thử thì bất ngờ khi thấy chính là chiếc đầm tơ nàng đã mặc qua trong đêm bị Lâm Nhật Hạ đưa về đây. Lâm Nhật Hạ sợ dơ bẩn mà lại không vứt bỏ đồ nàng đã mặc qua còn cất kĩ trong hộp như vậy sao? Là chị ta rất thích chiếc đầm này hay là...
Quỳnh Chi vội dập tắt ý nghĩ linh tinh chưa kịp hình thành kia liền. Nàng nghĩ dù sao chiếc đầm này cũng còn kín đáo và chắc chắn hơn những chiếc kia, dù sao nàng cũng từng mặc qua rồi. Và dù sao nàng chỉ mặc mấy tiếng thôi, đợi đồ của nàng giặt xong rồi nàng sẽ lập tức đổi lại.
Lúc Quỳnh Chi mang theo chiếc đầm đi vào phòng tắm, Lâm Nhật Hạ khẽ hé mắt nhìn theo. Thấy bóng người bên trong kia động đậy, khoé môi cô lại khẽ vương một nụ cười. Hoá ra cảm giác có nàng ở bên lại thích đến như vậy!
Nhìn căn nhà đã được Quỳnh Chi dọn dẹp lại ngăn nắp sạch sẽ thơm tho, cảm thấy thật thoải mái. Lâm Nhật Hạ nhắm mắt hít thở. Thật lâu rồi cô mới có cảm giác này, cảm giác ấm cúng!
Quỳnh Chi tắm ra thấy Lâm Nhật Hạ vẫn nhắm mắt. Nàng có trách nhiệm nên bước đến sờ trán sờ mặt để kiểm tra nhiệt độ cho cô xong giúp chỉnh lại góc chăn rồi bước ra ngoài.
Lâm Nhật Hạ lại hé mắt trộm nhìn theo bóng dáng thướt tha gợi cảm của nàng. Cô thầm ước phải chi có thể nắm lấy nàng ôm vào lòng. Nhưng dĩ nhiên cô biết là không thể. Ấn tượng cô để lại trong lòng Quỳnh Chi quá tệ, đến mức ngay cả làm bạn nàng ấy cũng không chấp nhận cô.
Cô chậm rãi nuốt xuống một cỗ nghẹn ngào.
"Duyên phận đã cho tôi tìm thấy em rồi, tôi sẽ không dễ dàng buông xuôi!"
————
Trời sáng, Lâm Nhật Hạ bị đánh thức bởi một mùi thức ăn thơm ngào ngạt. Cô chậm rãi xuống giường bước ra. Nhìn thân ảnh cô gái đang bận rộn lúi húi trong bếp, cô khẽ mỉm cười tiến đến ngồi xuống bàn ăn để có thể nhìn trực diện nàng.
Quỳnh Chi đã thay lại quần áo hôm qua, thấy khí sắc Lâm Nhật Hạ đã tốt hơn, nàng không nói không cười chỉ rót cho cô một li nước ấm rồi tiếp tục nấu nướng. Lâm Nhật Hạ cảm thấy bị lạnh nhạt đành phải lên tiếng trước:
- Em...nấu món gì vậy?
- Cháo.
- ...
Nàng lạnh nhạt quá! Trả lời chỉ một tiếng khiến Lâm Nhật Hạ cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
- Em...
- Tôi nấu xong rồi phải đi làm. Chị muốn ăn thì tự mình lấy. Tôi xong nhiệm vụ. Về đây!
- Quỳnh Chi! - Lâm Nhật Hạ như sợ nàng sẽ lập tức đi ngay nên vội nói. - Ăn sáng với tôi luôn rồi đi có được không? Tôi...không tiện!
Hôm nay Lâm Nhật Hạ thật có chút quái lạ, thái độ giống như chột dạ lại như có chút ỷ lại. Quỳnh Chi cũng không vạch trần cô, tiện tay múc chén cháo không hành không tiêu đưa đến cho cô. Sau đó nàng dừng mấy giây cũng tự múc cho mình một chén.
Hai người ngồi cùng bàn nhưng khoảng cách rất xa. Quỳnh Chi ăn không nói chuyện. Lâm Nhật Hạ cũng không biết nên nói gì.
- Hôm qua...cảm ơn em rất nhiều!
Người hiếm khi nói lời thừa hôm nay phải nói một câu vô nghĩa. Dĩ nhiên, Quỳnh Chi không thèm đáp.
- Hôm nay tôi cũng phải đi làm, tiện đường tôi đưa em đi được không?
Một hồi lâu sau, Quỳnh Chi mới nói:
- Tôi có xe.
Lâm Nhật Hạ bị nàng lạnh đến sắp đóng băng. Cháo nóng cô nuốt cũng không trôi. Phải hít vào một hơi sâu, cô lại nói:
- Tôi vừa đắc nhiệm chức tổng giám đốc ngân hàng AZ. Thắng lợi này cũng nhờ có em hỗ trợ...
Quỳnh Chi không thèm nghe hết đã đứng dậy mang chén đũa đi. Lâm Nhật Hạ vẫn nói với theo:
- Quỳnh Chi, em là may mắn của tôi!
"Choang" một tiếng. Quỳnh Chi bỏ chén xuống bồn rửa xong cũng bùng nổ, nhìn thẳng về phía Lâm Nhật Hạ giọng như quát:
- Chị im miệng đi! Tôi thì cảm thấy gặp chị là một sự xui xẻo khốn kiếp nhất cuộc đời. Chị hết lần này đến lần khác đem rắc rối và phiền phức cho tôi. Thật sự tôi không hiểu tôi mắc tội tình gì với chị? Từ lúc gặp chị không có ngày nào tôi được yên ổn cả. Chị...
Nàng giận đến mức bùng phát, song nói đến đây lại cảm thấy lời lẽ đã quá nặng nề nên liền giảm lại uất khí:
- Làm ơn tự mình điều dưỡng cho tốt đi! Chuyện như tối qua nếu xảy ra nữa, tôi sẽ không cứu chị.
Nàng nói xong cũng nhanh chóng thu dọn rồi bỏ đi trước. Lâm Nhật Hạ mất mát nhìn theo lại không biết nói gì với nàng. Cô khẽ thở dài rồi sờ lên vết thương của chính mình. Cô cũng đâu có muốn tự tổn thương chính mình nhưng quả thật là...quả thật là cô đã cố ý tự tổn thương để có được sự quan tâm của nàng.
Lâm Nhật Hạ khẽ cười rồi lại lắc đầu. Thật ấu trĩ mà! Không ngờ cô lại có một ngày ấu trĩ đến như thế này! Bất quá ấu trĩ lại cho cô biết một kết quả, nàng quả thật là người rất mềm lòng. Vậy nên vì để có thể chinh phục nàng hẳn là cô phải ấu trĩ thêm vài lần nữa.
————
Hôm nay trong lúc dùng cơm trưa, cô Hà dạy lớp lá kể khổ với các đồng nghiệp rằng lớp của cô có một học sinh bị chứng rối loạn ám ảnh tự kỷ. Nó không cho bạn bè chạm vào người, ăn thì kén này kén nọ, đồ của nó cũng sẽ không dùng chung với mọi người. Thậm chí nó sẽ không nằm nếu chỗ nằm của nó bị bạn khác chạm đến gần. Mặc dù nó là đứa trẻ rất tự lập và tự giác, nhưng cô Hà vẫn nói chăm nó cực khổ và phiền phức hơn những đứa trẻ khác nhiều.
Các cô khác cũng phụ hoạ nói một đứa trẻ chưa đến năm tuổi mà đã bị tự kỉ chắc là do gia đình chăm sóc không tốt rồi.
Quỳnh Chi càng nghe càng cảm thấy phiền lòng. Quả thật người có bệnh tâm lý khiến người ta rất phiền.
Lúc trở lại lớp, đi ngang lớp cô Hà, Quỳnh Chi cũng nhìn vào tìm kiếm đứa nhỏ bị rối loạn ám ảnh kia. Không khó nhìn ra, đứa nhỏ bé xíu mà ngồi một góc riêng biệt lầm lũi cô độc.
Nàng nhớ lại lời các cô giáo kia đã nói "hẳn là do gia đình chăm sóc không tốt". Quỳnh Chi lại nghĩ đến Lâm Nhật Hạ cũng cô độc lầm lũi, ngay cả lúc bệnh nặng cấp cứu cũng không muốn liên hệ gia đình. Người thế hẳn là chịu đả kích không nhỏ từ gia đình.
Quỳnh Chi nghĩ rồi tự nhiên cũng thấy thông cảm hơn với những người bị bệnh này.
Nhìn đứa trẻ cứ cắm mặt ăn một miếng bánh được để trong chén, Quỳnh Chi lại liên tưởng đến bộ dạng của Lâm Nhật Hạ lúc ăn, vô cùng giống nhau. Nàng thở dài: nếu đã là bệnh, chị ta cũng không phải cố ý.
Trong khi đó, Lâm Nhật Hạ ở ngân hàng sau khi mở hai cuộc họp với cổ đông và nhân viên, cô lại phải đi gặp khách hàng. Cũng may hôm nay Tô Quốc Vĩ cử trợ lý của ông ta đến giúp Lâm Nhật Hạ, vừa vặn thư kí của Lâm Nhật Hạ tuyển cũng đã bắt đầu đi làm. Lâm Nhật Hạ bàn giao công việc lại cho mọi người sau đó phải bay ra HN để làm việc với phía đối tác.
Tô Anh Thư thấy cô bận rộn tất bật nên đã mở lời sẵn sàng cùng cô đi công tác nhưng không ngờ cô thẳng thừng từ chối. Tô Anh Thư tức giận, đùng đùng chạy đến tìm Tô Quốc Vĩ để phản ánh.
Tô Quốc Vĩ đã không còn giữ chức tổng giám nhưng vẫn là đại cổ đông, đang trong giai đoạn bàn giao công việc nên vẫn còn ở phòng làm việc cũ. Ông ta vừa sắp xếp giấy tờ vừa nghe Tô Anh Thư ấm ức nói:
- Anh xem, con bé Nhật Hạ lúc trước dễ thương là thế sao bây giờ lại trở nên quái dị như này! Em với nó đi cùng thang máy, vô tình đụng trúng vai nó, nó lại liên tục nhìn về phía vai, ánh mắt cứ như dính phải đồ gì đó dơ bẩn lắm. Em vào phòng làm việc hỏi thăm nó, nó cứ tìm cách lãng tránh. Thậm chí Minh Thuỵ yêu cầu chúng ta ra HN trực tiếp theo sát dự án, nó tự đặt vé đi một mình, không cần nhân viên hay trợ lý. Em muốn hỗ trợ nó cũng không cần. Người chứ có phải thánh thần đâu, làm việc kiểu gì mà cố chấp như vậy.
Tô Quốc Vĩ che miệng ho mấy tiếng rồi mỉm cười:
- Aizz! Là em chọn nó làm tổng giám đốc thì cứ xem nó làm như thế nào. Nhiều khi người ta có bản lĩnh thật nên không cần ai bên cạnh vướng víu.
- Ôi anh, đây là công ty, là ngân hàng không phải một cửa hàng nhỏ. Khối lượng công việc nhiều như vậy cũng phải có người hỗ trợ chứ.
Tô Quốc Vĩ bật cười:
- Tất nhiên, rồi cũng phải cần hỗ trợ thôi. Anh nghĩ hiện tại do con bé chưa tìm được người vừa ý.
Nói đến đây ông lại sực nghĩ đến một người. Người đó trước đây cũng như vậy, có năng lực nhưng không tin tưởng người khác việc gì cũng cứ ôm vào mình. Quả nhiên tính đó chỉ có thể ôm khổ!
Ông thở dài rồi bảo Tô Anh Thư:
- Dù sao cũng nên sắp xếp người giúp đỡ nó một chút. AZ giao cho nó vẫn tốt hơn để cho Nhật Nam phá hoại.
Lâm Nhật Hạ thu xếp xong việc ở ngân hàng liền trở về nhà soạn đồ đi công tác. Cô xem đồng hồ cũng đã gần bốn giờ, sắp đến giờ Quỳnh Chi tan làm. Cô nghĩ đến bộ dạng tất bật của nàng vì mình, cô mím môi gửi cho nàng một tin nhắn rồi thật nhanh ra sân bay.
Quỳnh Chi tan ca, vừa đi vừa nghĩ chiều nay sẽ mua gì đến nấu tẩm bổ cho bệnh nhân tâm lý khó chịu kia, không ngờ mở điện thoại lên lại nhận được tin nhắn cô đã đi công tác, hơn nữa là đi mười ngày. Tự nhiên trong lòng nàng cảm thấy có một chút hụt hẫng mơ hồ.
Nàng trở về phòng trọ, cũng lười phải nấu ăn nên tuỳ tiện ăn một miếng bánh ngọt cho qua bửa. Nàng nhai miếng bánh khô khan, chẳng thấy chút tư vị gì. Chợt nhiên nàng nghĩ đến đứa trẻ trong lớp cô Hà, rồi lại nghĩ đến Lâm Nhật Hạ ở nơi công tác kia. Chị ta cảm thấy khó chịu khi ăn thức ăn bên ngoài cho nên mới hay ăn mì gói yêu thích sao? Nhưng chị ta đang yếu ớt lại phải đi công tác tận mười ngày, như vậy sẽ ăn uống như thế nào?
Lâm Nhật Hạ đến HN đã là 6 giờ chiều. 7.30 tối cô còn phải dự một buổi tiệc xã giao nên cô vội bắt taxi về khách sạn chuẩn bị.
Bởi vì biết bệnh của mình nên Lâm Nhật Hạ sớm đã an bày tốt. Phòng khách sạn cô cũng tự mình đặt, còn cẩn thận dặn dò họ sắp xếp theo ý mình. Thức ăn và nước uống cô cũng tự mình mang theo. Chỉ nhưng là đi ra ngoài công tác, các cuộc hẹn hay buổi tiệc buộc phải ăn chung với khách hàng thì cô không né tránh được. Không phải cô không ăn được thức ăn nhà hàng chế biến, nhưng do vấn đề tâm lý ám ảnh, cô chỉ ăn những thức ăn theo những thành phần và màu sắc riêng biệt nhau. Nếu phối hợp ăn cùng lúc cô sẽ có cảm giác buồn nôn. Mà hầu hết nhà hàng nấu nướng đều phải phối hợp đa màu đa sắc đa vị mới gọi là mỹ thực. Với Lâm Nhật Hạ đó lại là cơm heo, thậm chí có lúc cô ám ảnh đến choáng váng, món ăn tinh tươm mà cô lại nhìn ra dòi bọ sâu trùng.
Dĩ nhiên, chứng quái lạ này cô đâu thể tiết lộ cho người ngoài, bởi vậy khi bắt buộc phải dự tiệc đối với cô giống như cực hình. Chẳng những cô ghê sợ thức ăn bên ngoài, càng sợ nữa là bị đối tác gắp thức ăn cho. Họ càng nhiệt tình cô càng khiếp sợ. Vậy nên mỗi khi đi tiệc cô chỉ uống rượu và cố ý lãng tránh món ăn. Nếu tránh không được, ăn vào một chút lại phải ói đến mật xanh. Nỗi khổ này, người ngoài làm sao hiểu cho cô được?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com