Giong Rong
Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ mười bốn
Phủ Phong Châu, Triệu Cường mưu đảo chính
Huyện Gia Ninh, kiến nhỏ gặp mưa rào
Chương 14.5 Ánh nắng sau mưa
Choắt bàn với Cao Thị vợ chàng rằng ở chỗ Sầm quá lâu sinh bất tiện nên hai người ghé ở một quán trọ trong thành.
Một lần gặp Choắt cùng vợ đi ra phố, Thăng Hùng hỏi Sầm:
- Hắn là tên Sa Nghĩ đó phải không?
Sầm dắt theo Thăng Bình xuống phố chợ, trông thấy vợ chồng Choắt vẫy tay chào hỏi hai người đó rồi đáp lời Thăng Hùng:
- Bẩm đúng. Đó chính là vợ chồng của nghĩa đệ của tiểu nhân – Lâm Sa Nghĩ.
- Tên Sa Nghĩ đó nhỏ bé nhưng số hắn thật may. Nhìn hai người đó ta thật không thể vừa mắt.
Trần Sầm cười nhạt:
- Nàng ta nhà nghèo khó cũng vay đỡ nhà Choắt khá nhiều tiền, Choắt lại thuộc dạng khá giả, Cao Thị yêu thương Choắt cũng bởi vì chữ hiếu.
- Sao cơ? Không phải là nàng ta cưới hắn vì...
- Ai mà biết được hả công tử.
Thăng Hùng chèm chẹp miệng bứt một bông hoa lài ở ven đường cho lên mũi hít hít rồi vỗ vai Sầm cười:
- Nhà ngươi thấy hoa lài có thơm không?
- Có, có thơm ạ.
Thăng Hùng ném hoa vào người Trần Sầm rồi vắt tay sau lưng quay đi, dáng ngả nghiêng đi về phủ. Trần Sầm cầm bông hoa lài rồi quay ra nhìn hai vợ chồng trẻ đang quấn quýt trên phố đông người. Sầm chợt nghĩ rồi quay ra nhoen miệng cười, dắt Thăng Bình hối hả trở về phủ họ Vương.
Buổi chiều hôm ấy, Trần Sầm ghé qua quán trọ mời hai vợ chồng tới nhà rồi bàn chuyện với Choắt. Choắt hồ hởi tới ghé nhà bạn hiền, hai người say sưa đến tận canh ba, bao nhiêu năm tháng được ôn lại. Trần Sầm thủ thỉ với họ Lâm:
- Ta có được mối để gặp Triệu Cường rồi. Chỉ có điều là hơi nặng về thứ đó.
Sầm xoa xoa ngón cái cùng ngón trỏ, Choắt nhanh ý hiểu ra rồi vỗ vai bạn cười:
- Bao nhiêu? Ta cũng mang kha khá đây, chắc là đủ chứ bạn hiền?
Sầm xòe ba ngón tay, Choắt hỏi:
- Ba lượng bạc phải không? Ta có, ta có.
Sầm lắc đầu, Choắt gạn hỏi:
- Ba mươi lượng bạc? Xem nào, ta cũng có đủ.
Sầm khe khẽ vào tai:
- Ba lượng vàng.
Choắt sửng sốt:
- Đi đánh trận mà cũng ba lượng vàng sao? Thôi, có khi ta cũng xin ở lại huyện Gia Ninh làm phó cho họ Toán kia.
Sầm bĩu môi dè bỉu:
- Nhà đệ đâu phải không có. Cha mẹ đệ buôn bán bấy nhiêu lâu nay chả nhẽ lại không đủ. Nghe nói trước cha đệ muốn rút khỏi quân ngũ mà đút lót quan huyện đến hơn một lượng vàng. Nữa đây là việc cầm quân đánh giặc, lập công sẽ được ban thưởng hậu hĩnh. Ba lượng vàng là quá rẻ còn gì nữa. Khối kẻ muốn mà còn phải trực chờ mãi đó.
Choắt gật gật, dáng người nhỏ nhắn chàng nằm gọn trong lòng họ Trần ngủ một trận đến lúc mặt trời treo cao. Chàng trở về quán trọ bàn với Cao Thị:
- Ta phải về nhà lấy thêm chút tiền. Chuyến này nặng túi chắc các quan trên sẽ vừa lòng.
- Chàng cứ về Gia Ninh đi. Em ở đây đợi chàng về, em cảm thấy trong người không được khỏe.
- Ta cũng không định đưa nàng về, ta mượn con ngựa của Trần Sầm chắc chỉ trong ngày nay sẽ quay lại Bạch Hạc. Nàng hãy nghỉ ngơi cho khỏe khoắn. Xong trận này, ta sẽ làm quan to, nàng cũng sẽ là phu nhân của chí ít là huyện lệnh.
- Thôi, chàng hãy mau đi kẻo muộn.
Hai vợ chồng chia tay nhau, nàng đóng chặt cửa trong gian phòng kín trên lầu gác. Nàng hé cánh cửa nhìn ra ngoài phố tấp nập, nàng nhìn theo bóng chàng khuất xa rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá may cho chàng một bộ quần áo mới để ngày mai chàng tới Triệu phủ tiến thân. Có tiếng gõ cửa, nàng nhỏ nhẹ hỏi ai ở phía ngoài. Giọng nói quen quen, ra là Trần Sầm ghé đến. Nàng hỏi Sầm:
- Anh Trần Sầm đấy hả. Sa Nghĩ chàng ấy đã về huyện Gia Ninh. Không biết anh có chuyện gì tìm gặp anh ấy.
Tiếng từ ngoài cửa ghé vào, Trần Sầm nói:
- Ta tới tìm gặp chú Choắt để báo tin mừng. Triệu tướng quân đã về tới phủ, nói người của ta tới tìm chú ấy.
Nàng vội vàng chỉnh tề xiêm y, quần áo gọn gàng, mái tóc búi cao, nét mặt xinh xắn nàng khẽ mở cánh cửa gian phòng. Mời Sầm vào, Sầm ngậm tách trà hỏi han:
- Thế chú ấy đã về huyện Gia Ninh rồi à. Tính chú ấy nhất thì phải cho bằng được ngay tức khắc. Ta đã bảo để khi sáng mai có tin thì ta sẽ báo lại, ấy vậy mà nhanh nhanh chóng chóng lấy ngựa của ta trở về Gia Ninh.
Cao Thị gói ghém chỗ quần áo đang may dở, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai:
- Tính chàng quyết đoán, em cũng chẳng nói được. Khi chiều về, em sẽ bảo với chàng lời của anh. Anh ngậm chén trà rồi em xin phép ra phố mua ít kim chỉ để may áo cho chàng.
Sầm xua tay cười:
- Thôi, thím cứ làm đi. Ta tới đây bất tiện cho thím. À mà ta bảo này, nếu thím không ngại thì theo ta tới Triệu phủ, ta sẽ nói đỡ cho chú ấy. Chứ để lâu sợ Triệu tướng quân lại lựa người khác thì uổng phí.
- Phận em nữ nhi, sao có thể vậy được. Hay anh cứ nói hộ cho chàng một tiếng, nghe lời anh chàng về lấy chút bạc để cống rồi.
- Không sao đâu mà thím. Thím ngại thì ta cũng chẳng ép. Chỉ có điều ta không chắc việc của chú ấy. Hay là thế này, thím theo ta tới phủ, ta sẽ vào gặp Triệu tướng quân. Nếu có gì ta sẽ cho người ra gọi thím. Thím thấy thế nào.
- Thôi thì sao cũng được ạ. Em sẽ đến cùng anh, mà có sợ điều tiếng gì không anh?
Sầm cười ngặt ngoẽo:
- Thím cứ đùa. Cả cái thành Bạch Hạc này ai mà chẳng biết ta, ta không xấu xa như thím nghĩ đâu mà thím phải đắn đo.
- Ý em không phải vậy. Mà là người ta nhìn thấy.
- Ừ, nếu thím đã ngại thì ta sẽ đi trước, thím đi bộ theo sau ta nhé.
Cao Thị theo lời Sầm đi tới Triệu Phủ. Nàng chẳng hay Triệu phủ nó thế nào, chỉ biết dò dẫm, trông trước nhìn sau rồi chạy theo Trần Sầm. Tới một phủ lớn uy nghi, có đôi hạc cưỡi rùa trước cánh cổng lớn nhìn về phía nam. Nàng bỡ ngỡ chạy lại hỏi Trần Sầm:
- Phủ lớn này có phải không hả anh?
Sầm chỉ lên tấm biển lớn hỏi nàng:
- Thím không biết chữ ghi trên bảng đó sao.
Nàng lắc đầu, Trầm Sầm cười nghĩ trong bụng "Vậy thì quá tốt rồi, ta đỡ phải quanh co". Nghĩ rồi Sầm tặc lưỡi nói với Cao Thị:
- Đây là Triệu phủ, chữ trên đó là Triệu chi Phủ. Thím cứ đứng ngoài này, đợi ta vào báo cho tướng quân biết.
Nàng nhìn xung quanh, cảnh vật vắng vẻ, mãi đằng xa xa mới có người qua lại buôn bán và nhà trọ. Nhìn về phía đông, nàng trông thấy một quán rượu tấp nập người vào ra, toàn là những kẻ tai to mặt lớn, áo quần chỉn chu. Phía trước là một lầu cao, bọn con gái đon đả đón đưa khách làng chơi. Nàng trộm nghĩ "Phủ tướng quân xa chốn đô hội xô bồ, quả thật vị tướng quân này thật khác với những kẻ quan nhân khác thường hay chọn chỗ xa hoa mà dựng phủ".
Nửa canh giờ sau, nàng được gọi vào trong phủ. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lấy chiếc gương nhỏ ra soi chỉnh lại áo quần tươm tất, nàng nhẹ nhàng bước vào phía trong. Hai bên tả hữu lầu các nối dài, những hòn đá chổng trơ được sắp đặt, bài trí một cách khéo léo cho người ta có cảm giác như tạo hóa sắp thành. Tiếng chim hót lanh lảnh, nàng trông thấy một ông lão đang dạy hai đứa trẻ chơi cờ.
Nàng lạ lẫm đi chầm chậm rồi bước lẹ vào trong phủ theo tiếng giục giã của đám gia nhân. Trần Sầm lúi húi cúi đầu lui ra, liếc nhìn Cao Thị rồi cười khẩy. Cao Thị nhận ra Sầm gọi lại nhưng Sầm giả không nghe thấy.
Nàng liền đứng lại lớn tiếng gọi khiến bọn gia nô đứa nào đứa nấy quay ra nhìn nàng như trông thấy thứ gì đó lạ lẫm. Nàng xấu hổ quay mặt vào phía trong, Trần Sầm đứng lại mắt liếc về sau, trông thấy Vương Thăng Hùng bước ra, Sầm liền vội vàng chạy đi.
Nàng gặp người con trai cao lớn, mặt mũi sáng sủa, ánh mắt chằm chằm nhìn về phía nàng, tay vuốt râu, giọng ấm trầm hỏi nàng:
- Nàng là Cao Thị?
Nàng chỉ dám trộm nhìn vị công tử đó, ánh mắt sợ sệt, tay che lấy nửa khuôn mặt ấp úng nói:
- Bẩm bẩm. Đúng là thiếp. Ngài là ai mà nhìn thiếp chằm chằm khiến thiếp sợ hãi.
Bọn gia nô đứa nào đứa đấy bước lùi ra phía ngoài, Thăng Hùng kéo tay nàng, nàng sợ hãi kéo rách tay áo của Thăng Hùng. Thăng Hùng nhìn nàng say đắm, tay run run mà cơ thể nóng dần lên, nàng cảm như người đàn ông đó muốn nuốt sống nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vị công tử nhẹ nhàng vỗ về nàng:
- Chẳng phải nàng muốn tìm gặp Triệu Cường để tiến cử cho tên Sa Nghĩ đó sao. Ta là Vương Thăng Hùng, con trai của viên thứ sử Thăng Triều. Ta sẽ giúp được chồng của nàng. Hãy nghe lời ta, đi theo ta.
Dường như có chuyện gì đó không bình thường, nàng bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh, toàn thân nàng run lên bần bật, tay cố gắng gạt tay của viên công tử họ Vương. Nàng bị sức nam nhi khỏe mạnh kéo đi, không thể chống cự, nàng quỳ gối van nài:
- Xin công tử tha cho tiện thiếp.
Hùng nhoen miệng cười gian xảo, tay giữ chắc cổ tay nàng, nàng càng giẫy giụa càng bị siết chặt hơn. Áo yếm của nàng bung ra, Vương Hùng mắt mở to, sáng rực lên, rồi tiến lại kéo nàng lại gần ôm lấy eo nõn nà, bế nàng trên tay. Cao Thị thấm mệt tay chân rã rời, giọng nàng nhỏ dần, cánh cửa đóng sầm lại. Thăng Hùng cười lớn:
- Nàng theo cái tên Choắt Choắt đó nào đâu sẽ được toại lòng. Hắn nhỏ bé, đâu có thể cường tráng được như ta. Thân như ta đây, hắn nào đâu có được cái mà ta đang có. Địa vị, hắn chỉ là một tiểu tốt không hơn, ta đây vốn dòng dõi thứ sử châu Phong. Chẳng sớm thì muộn, quân Hàn sẽ bị ta đánh bại, cả châu Phong này cùng bốn mươi mấy châu cơ mi lại là của họ Vương chúng ta. Cơ thể nàng như thế này, có thể nào mà vừa lòng với cái tên nhỏ xíu như hắn, hãy ở lại đây, hầu hạ ta rồi nàng sẽ chẳng phải hối hận điều gì.
Nước mắt từ trong nàng cứ ứa ra mà chẳng thể kìm giữ lại được, khóe mắt cay nhòe, nàng thất thần ngồi một góc trong gian phòng phủ đầy rèm trướng màu hồng. Từng lời dụ ngọt của Vương Thăng Hùng càng khiến nàng thêm tức tưởi, u uất hơn. Nàng rên rỉ rồi nấc lên từng cơn nghẹn, nghĩ về bản thân, về mẹ nàng về Lâm gia rồi nàng ngất lịm đi.
Lúc bấy giờ, Choắt trở lại thành Gia Ninh, chàng hồ hởi chạy vào trong nhà tìm cha. Gian nhà đã bị xới tung, chàng chạy vào gian bếp thấy vết máu trên tường, chàng dựng tóc gáy lần theo vết máu ra đến phía chuồng gà sau vườn.
Ông Lâm tay run run đầy máu cầm dao bầu, ngồi trên lồng gà, ánh mắt đờ đẫn, đôi chân thõng xuống, khuôn mặt lấm bùn đất cùng phân gà, vài con gà mái nhảy ổ cục ta cục tác khiến chàng giật mình vấp phải gốc cây bưởi lồi trên mặt đất.
Chàng hoảng hốt hỏi cha:
- Cha, chuyện gì đã xảy ra?
Lão Lâm lấy vạt áo dính đầy đất và máu lau đi những bùn đất trên khuôn mặt. Lão cầm dao bầu chỉ về phía tay phải. Xác người, ba cái xác người, chàng không tin vào mắt mình. Chàng hỏi lão Lâm:
- Là kẻ nào rắp tâm giết hại cha?
Lão tụt xuống mặt đất đầy mùi phân gà, dựa vào chiếc lồng gà đã mở, xác chín con gà lăn lóc trên mặt vườn. Tay giữ chặt vạt áo hông bên phải, dường như máu đang chảy thốc ra từ phía ấy, chàng chạy tới ôm lấy Lão mà khóc than, ngửa mặt lên trời gào thét. Phủ tạng của lão Lâm rơi ra, chèn rách chiếc áo sờn chỉ đỏ thẫm máu tươi.
Lão thều thào nói với Sa Nghĩ:
- Ta mệt quá. Ta cảm thấy khó thở quá con trai của ta. Ta vừa trông thấy mẹ con vừa đi vụt ngang qua đây. Phải chăng bà ấy đến để rủ ta đi cùng bà ấy.
Chàng cuống quít, nước mắt, nước mũi giàn giụa cùng mồ hôi đổ lên vết rách bụng phải của cha. Ông lão víu chặt vai chàng, cái víu mà như cả ngàn giáo mác đâm, nặng tựa Thái sơn. Chàng sốc ông lên tay, mắt ông nhắm tịt, chân tay sõng soài cứng đờ, ánh mắt còn he hé nhìn choắt một lần cuối. Ông hé răng rồi tắt dần nhịp thở yếu ớt.
Chàng cố lết vào phía trong gian nhà nhỏ, con chó màu vàng chân bước thậm thọt theo sau Choắt, thi thoảng lại liếm liếm vào chân Choắt, ư ử trong miệng như thể hiện nỗi buồn đau. Chàng ngồi xuống, chân duỗi thẳng nhìn xác ông Lâm lạnh ngắt trên giường.
Choắt nghĩ viển vông rồi gào thét:
- Trời xanh không mắt. Trả lại cha mẹ ta cho ta.
Một lát sau, sai nha trong huyện phủ đứng vây kín gian nhà nhỏ đầy ắp những kỷ niệm của chàng. Chàng tức tưởi, nấc nghẹn trong từng cơn giấc. Hình ảnh của cha, của mẹ, chiếc kim, cuộn chỉ, lá trầu bình vôi cứ hiện lên trong đầu chàng không dứt.
Đám tang của lão Lâm chẳng trọn vẹn, chàng đi tìm Cao Thị mà tìm hoài chẳng thấy. Có người nói với chàng, nàng đã bỏ đi không nói một lời sau khi nghe tin lão Lâm bị giết.
Tột cùng thất vọng, chàng nói với Trần Sầm:
- Bỗng nhiên niềm vui chưa kịp thỏa mà cả nhà ta đều bỏ ta mà đi. Chi bằng ta chết quách đi cho rồi. Chứ sao mà vượt qua được cái tàn ác của ông trời cho ta.
Sầm vỗ vai người huynh đệ, ánh mắt đượm buồn, sống mũi cay nhức rồi òa khóc theo Choắt:
- Thân làm huynh đệ lại chẳng giúp được người anh em lúc hoạn nạn. Ta chỉ biết nói với đệ rằng hãy mạnh mẽ lên. Chí trai trải khắp giang sơn, rồi cũng sẽ nguôi ngoai cơn buồn giận lúc này.
Choắt mếu máo, khuôn mặt nhỏ, dáng người thấp bé khiến người đối diện chàng không thể không rơi nước mắt.
Chàng sống vật vờ trong căn nhà nhỏ, mọi thứ kỉ niệm đẹp đẽ giờ thành nỗi ám ánh thường trực. Một ngày nọ, chàng đem bài vị của cha mẹ lên núi cao, dựng một túp tranh nhỏ rồi về huyện thành Gia Ninh đem đốt hết thảy mảnh vườn, căn nhà xưa cũ.
Chàng lẳng lặng bước đi chẳng một lời từ biệt. Xếp gươm giáo, áo mũ, chàng trả lại cho Hỏa Cước Tốc trước cửa phủ huyện nha. Chàng đi qua nơi bờ sông Thao, chỗ cha mẹ chàng nằm lại thắp nén nhang thơm, quỳ gối suốt hai canh giờ lặng lẽ như tính cách từ tấm bé của chàng. Phía sau có người con gái mặc áo trắng, chùm khăn trắng đứng núp gốc cây gạo phía xa, nước mắt lưng tròng nàng trông theo.
Chàng đứng dậy, tay nải nặng trĩu che cả tấm lưng nhỏ bé của chàng. Bóng chàng khuất dần theo lưng đồi phía đông, nàng chạy tới quỳ rạp trước phần mộ ông bà Lâm mà than khóc:
- Phận dâu con chưa làm hết bổn phận, lại bị người ta rầy xéo, chẳng còn mặt mũi quay trở về gặp cha mẹ cùng chàng.
Từ phía sau, chàng cầm một nhánh hoa ban lặng lẽ quan sát. Nàng giật mình quay lưng ra nhìn chàng. Hai đôi mắt đắm đuối nhìn nhau. Nước mắt dài ngắn đều vương trên gò má nhỏ của hai người đã một thời nồng thắm.
Nàng mở lời giải thích, từ phía sau một mũi tên phóng ra bắn sượt chiếc khăn trắng nàng đội trên đầu, trúng vai Choắt. Choắt gục xuống nằm sấp. Thăng Hùng bước tới giọng nói mỉa mai:
- Cái tên chuột nhắt. Sao nàng lại khăn trắng áo trắng như vậy.
Nàng khóc lóc, ánh mắt giận hờn trách móc họ Vương:
- Đủ rồi. Cái tên ác bá nhà ngươi. Giết chết cha ta, nay lại độc ác ra tay với chàng.
Nàng lao đầu vào gốc gạo, trán đỏ choe choét máu, trời đất tối sầm, nàng tắt thở. Thăng Hùng sửng sốt, lại lên cơn cười nói suốt dọc đường trở về Bạch Hạc.
Tối trời, chàng tỉnh lại, xác Cao Thị nằm cạnh phần mộ của ông bà Lâm, tay nàng nắm chặt chiếc lệnh bài Vương phủ. Chàng rút trên vai chiếc mũi tên rồi đào lấy chiếc hố nhỏ, đắp thành nấm đất hòa cùng máu tên tay chàng, chàng phủ đầy hoa ban và cỏ tươi.
Chàng rống lên một tiếng như bò mộng giữa chốn rừng thiêng hòa quyện cùng dòng nước đỏ ngàu:
- Ông trời trên cao có mắt mà như thằng mù thằng chột. Thù này quyết báo, nợ này quyết đòi. Tên họ Vương tráo trở, gian ác.
Chàng tìm đến Trần Sầm vốn là người hầu trong phủ họ Vương. Sầm đã mất tích suốt hai tuần nay. Chàng buồn bã tìm đến rượu, không còn tiền chàng quấy phá các quán rượu trong thành Gia Ninh.
Hỏa Cước Tốc bắt chàng vào ngục nhưng xót thương cho chàng, Đinh Tráng cho người chở chàng trên chiếc xe rơm ra ngoài thành.
Lang thang suốt mấy ngày, chàng nghe tin họ Vương đột tử trong thành Bạch Hạc. Choắt nghe người trong huyện nói Triệu Cường có ý muốn lật đổ họ Vương, Chàng tìm đến Triệu Cường để gia nhập đội quân của họ Triệu.
Triệu Cường vừa mừng vừa thương, nhận chàng làm nghĩa đệ cho xung quân làm tướng chỉ dưới quyền họ Triệu.
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ mười bốn
Phủ Phong Châu, Triệu Cường mưu đảo chính
Huyện Gia Ninh, kiến nhỏ gặp mưa rào
Chương 14.5 Ánh nắng sau mưa
Choắt bàn với Cao Thị vợ chàng rằng ở chỗ Sầm quá lâu sinh bất tiện nên hai người ghé ở một quán trọ trong thành.
Một lần gặp Choắt cùng vợ đi ra phố, Thăng Hùng hỏi Sầm:
- Hắn là tên Sa Nghĩ đó phải không?
Sầm dắt theo Thăng Bình xuống phố chợ, trông thấy vợ chồng Choắt vẫy tay chào hỏi hai người đó rồi đáp lời Thăng Hùng:
- Bẩm đúng. Đó chính là vợ chồng của nghĩa đệ của tiểu nhân – Lâm Sa Nghĩ.
- Tên Sa Nghĩ đó nhỏ bé nhưng số hắn thật may. Nhìn hai người đó ta thật không thể vừa mắt.
Trần Sầm cười nhạt:
- Nàng ta nhà nghèo khó cũng vay đỡ nhà Choắt khá nhiều tiền, Choắt lại thuộc dạng khá giả, Cao Thị yêu thương Choắt cũng bởi vì chữ hiếu.
- Sao cơ? Không phải là nàng ta cưới hắn vì...
- Ai mà biết được hả công tử.
Thăng Hùng chèm chẹp miệng bứt một bông hoa lài ở ven đường cho lên mũi hít hít rồi vỗ vai Sầm cười:
- Nhà ngươi thấy hoa lài có thơm không?
- Có, có thơm ạ.
Thăng Hùng ném hoa vào người Trần Sầm rồi vắt tay sau lưng quay đi, dáng ngả nghiêng đi về phủ. Trần Sầm cầm bông hoa lài rồi quay ra nhìn hai vợ chồng trẻ đang quấn quýt trên phố đông người. Sầm chợt nghĩ rồi quay ra nhoen miệng cười, dắt Thăng Bình hối hả trở về phủ họ Vương.
Buổi chiều hôm ấy, Trần Sầm ghé qua quán trọ mời hai vợ chồng tới nhà rồi bàn chuyện với Choắt. Choắt hồ hởi tới ghé nhà bạn hiền, hai người say sưa đến tận canh ba, bao nhiêu năm tháng được ôn lại. Trần Sầm thủ thỉ với họ Lâm:
- Ta có được mối để gặp Triệu Cường rồi. Chỉ có điều là hơi nặng về thứ đó.
Sầm xoa xoa ngón cái cùng ngón trỏ, Choắt nhanh ý hiểu ra rồi vỗ vai bạn cười:
- Bao nhiêu? Ta cũng mang kha khá đây, chắc là đủ chứ bạn hiền?
Sầm xòe ba ngón tay, Choắt hỏi:
- Ba lượng bạc phải không? Ta có, ta có.
Sầm lắc đầu, Choắt gạn hỏi:
- Ba mươi lượng bạc? Xem nào, ta cũng có đủ.
Sầm khe khẽ vào tai:
- Ba lượng vàng.
Choắt sửng sốt:
- Đi đánh trận mà cũng ba lượng vàng sao? Thôi, có khi ta cũng xin ở lại huyện Gia Ninh làm phó cho họ Toán kia.
Sầm bĩu môi dè bỉu:
- Nhà đệ đâu phải không có. Cha mẹ đệ buôn bán bấy nhiêu lâu nay chả nhẽ lại không đủ. Nghe nói trước cha đệ muốn rút khỏi quân ngũ mà đút lót quan huyện đến hơn một lượng vàng. Nữa đây là việc cầm quân đánh giặc, lập công sẽ được ban thưởng hậu hĩnh. Ba lượng vàng là quá rẻ còn gì nữa. Khối kẻ muốn mà còn phải trực chờ mãi đó.
Choắt gật gật, dáng người nhỏ nhắn chàng nằm gọn trong lòng họ Trần ngủ một trận đến lúc mặt trời treo cao. Chàng trở về quán trọ bàn với Cao Thị:
- Ta phải về nhà lấy thêm chút tiền. Chuyến này nặng túi chắc các quan trên sẽ vừa lòng.
- Chàng cứ về Gia Ninh đi. Em ở đây đợi chàng về, em cảm thấy trong người không được khỏe.
- Ta cũng không định đưa nàng về, ta mượn con ngựa của Trần Sầm chắc chỉ trong ngày nay sẽ quay lại Bạch Hạc. Nàng hãy nghỉ ngơi cho khỏe khoắn. Xong trận này, ta sẽ làm quan to, nàng cũng sẽ là phu nhân của chí ít là huyện lệnh.
- Thôi, chàng hãy mau đi kẻo muộn.
Hai vợ chồng chia tay nhau, nàng đóng chặt cửa trong gian phòng kín trên lầu gác. Nàng hé cánh cửa nhìn ra ngoài phố tấp nập, nàng nhìn theo bóng chàng khuất xa rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá may cho chàng một bộ quần áo mới để ngày mai chàng tới Triệu phủ tiến thân. Có tiếng gõ cửa, nàng nhỏ nhẹ hỏi ai ở phía ngoài. Giọng nói quen quen, ra là Trần Sầm ghé đến. Nàng hỏi Sầm:
- Anh Trần Sầm đấy hả. Sa Nghĩ chàng ấy đã về huyện Gia Ninh. Không biết anh có chuyện gì tìm gặp anh ấy.
Tiếng từ ngoài cửa ghé vào, Trần Sầm nói:
- Ta tới tìm gặp chú Choắt để báo tin mừng. Triệu tướng quân đã về tới phủ, nói người của ta tới tìm chú ấy.
Nàng vội vàng chỉnh tề xiêm y, quần áo gọn gàng, mái tóc búi cao, nét mặt xinh xắn nàng khẽ mở cánh cửa gian phòng. Mời Sầm vào, Sầm ngậm tách trà hỏi han:
- Thế chú ấy đã về huyện Gia Ninh rồi à. Tính chú ấy nhất thì phải cho bằng được ngay tức khắc. Ta đã bảo để khi sáng mai có tin thì ta sẽ báo lại, ấy vậy mà nhanh nhanh chóng chóng lấy ngựa của ta trở về Gia Ninh.
Cao Thị gói ghém chỗ quần áo đang may dở, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai:
- Tính chàng quyết đoán, em cũng chẳng nói được. Khi chiều về, em sẽ bảo với chàng lời của anh. Anh ngậm chén trà rồi em xin phép ra phố mua ít kim chỉ để may áo cho chàng.
Sầm xua tay cười:
- Thôi, thím cứ làm đi. Ta tới đây bất tiện cho thím. À mà ta bảo này, nếu thím không ngại thì theo ta tới Triệu phủ, ta sẽ nói đỡ cho chú ấy. Chứ để lâu sợ Triệu tướng quân lại lựa người khác thì uổng phí.
- Phận em nữ nhi, sao có thể vậy được. Hay anh cứ nói hộ cho chàng một tiếng, nghe lời anh chàng về lấy chút bạc để cống rồi.
- Không sao đâu mà thím. Thím ngại thì ta cũng chẳng ép. Chỉ có điều ta không chắc việc của chú ấy. Hay là thế này, thím theo ta tới phủ, ta sẽ vào gặp Triệu tướng quân. Nếu có gì ta sẽ cho người ra gọi thím. Thím thấy thế nào.
- Thôi thì sao cũng được ạ. Em sẽ đến cùng anh, mà có sợ điều tiếng gì không anh?
Sầm cười ngặt ngoẽo:
- Thím cứ đùa. Cả cái thành Bạch Hạc này ai mà chẳng biết ta, ta không xấu xa như thím nghĩ đâu mà thím phải đắn đo.
- Ý em không phải vậy. Mà là người ta nhìn thấy.
- Ừ, nếu thím đã ngại thì ta sẽ đi trước, thím đi bộ theo sau ta nhé.
Cao Thị theo lời Sầm đi tới Triệu Phủ. Nàng chẳng hay Triệu phủ nó thế nào, chỉ biết dò dẫm, trông trước nhìn sau rồi chạy theo Trần Sầm. Tới một phủ lớn uy nghi, có đôi hạc cưỡi rùa trước cánh cổng lớn nhìn về phía nam. Nàng bỡ ngỡ chạy lại hỏi Trần Sầm:
- Phủ lớn này có phải không hả anh?
Sầm chỉ lên tấm biển lớn hỏi nàng:
- Thím không biết chữ ghi trên bảng đó sao.
Nàng lắc đầu, Trầm Sầm cười nghĩ trong bụng "Vậy thì quá tốt rồi, ta đỡ phải quanh co". Nghĩ rồi Sầm tặc lưỡi nói với Cao Thị:
- Đây là Triệu phủ, chữ trên đó là Triệu chi Phủ. Thím cứ đứng ngoài này, đợi ta vào báo cho tướng quân biết.
Nàng nhìn xung quanh, cảnh vật vắng vẻ, mãi đằng xa xa mới có người qua lại buôn bán và nhà trọ. Nhìn về phía đông, nàng trông thấy một quán rượu tấp nập người vào ra, toàn là những kẻ tai to mặt lớn, áo quần chỉn chu. Phía trước là một lầu cao, bọn con gái đon đả đón đưa khách làng chơi. Nàng trộm nghĩ "Phủ tướng quân xa chốn đô hội xô bồ, quả thật vị tướng quân này thật khác với những kẻ quan nhân khác thường hay chọn chỗ xa hoa mà dựng phủ".
Nửa canh giờ sau, nàng được gọi vào trong phủ. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lấy chiếc gương nhỏ ra soi chỉnh lại áo quần tươm tất, nàng nhẹ nhàng bước vào phía trong. Hai bên tả hữu lầu các nối dài, những hòn đá chổng trơ được sắp đặt, bài trí một cách khéo léo cho người ta có cảm giác như tạo hóa sắp thành. Tiếng chim hót lanh lảnh, nàng trông thấy một ông lão đang dạy hai đứa trẻ chơi cờ.
Nàng lạ lẫm đi chầm chậm rồi bước lẹ vào trong phủ theo tiếng giục giã của đám gia nhân. Trần Sầm lúi húi cúi đầu lui ra, liếc nhìn Cao Thị rồi cười khẩy. Cao Thị nhận ra Sầm gọi lại nhưng Sầm giả không nghe thấy.
Nàng liền đứng lại lớn tiếng gọi khiến bọn gia nô đứa nào đứa nấy quay ra nhìn nàng như trông thấy thứ gì đó lạ lẫm. Nàng xấu hổ quay mặt vào phía trong, Trần Sầm đứng lại mắt liếc về sau, trông thấy Vương Thăng Hùng bước ra, Sầm liền vội vàng chạy đi.
Nàng gặp người con trai cao lớn, mặt mũi sáng sủa, ánh mắt chằm chằm nhìn về phía nàng, tay vuốt râu, giọng ấm trầm hỏi nàng:
- Nàng là Cao Thị?
Nàng chỉ dám trộm nhìn vị công tử đó, ánh mắt sợ sệt, tay che lấy nửa khuôn mặt ấp úng nói:
- Bẩm bẩm. Đúng là thiếp. Ngài là ai mà nhìn thiếp chằm chằm khiến thiếp sợ hãi.
Bọn gia nô đứa nào đứa đấy bước lùi ra phía ngoài, Thăng Hùng kéo tay nàng, nàng sợ hãi kéo rách tay áo của Thăng Hùng. Thăng Hùng nhìn nàng say đắm, tay run run mà cơ thể nóng dần lên, nàng cảm như người đàn ông đó muốn nuốt sống nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vị công tử nhẹ nhàng vỗ về nàng:
- Chẳng phải nàng muốn tìm gặp Triệu Cường để tiến cử cho tên Sa Nghĩ đó sao. Ta là Vương Thăng Hùng, con trai của viên thứ sử Thăng Triều. Ta sẽ giúp được chồng của nàng. Hãy nghe lời ta, đi theo ta.
Dường như có chuyện gì đó không bình thường, nàng bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh, toàn thân nàng run lên bần bật, tay cố gắng gạt tay của viên công tử họ Vương. Nàng bị sức nam nhi khỏe mạnh kéo đi, không thể chống cự, nàng quỳ gối van nài:
- Xin công tử tha cho tiện thiếp.
Hùng nhoen miệng cười gian xảo, tay giữ chắc cổ tay nàng, nàng càng giẫy giụa càng bị siết chặt hơn. Áo yếm của nàng bung ra, Vương Hùng mắt mở to, sáng rực lên, rồi tiến lại kéo nàng lại gần ôm lấy eo nõn nà, bế nàng trên tay. Cao Thị thấm mệt tay chân rã rời, giọng nàng nhỏ dần, cánh cửa đóng sầm lại. Thăng Hùng cười lớn:
- Nàng theo cái tên Choắt Choắt đó nào đâu sẽ được toại lòng. Hắn nhỏ bé, đâu có thể cường tráng được như ta. Thân như ta đây, hắn nào đâu có được cái mà ta đang có. Địa vị, hắn chỉ là một tiểu tốt không hơn, ta đây vốn dòng dõi thứ sử châu Phong. Chẳng sớm thì muộn, quân Hàn sẽ bị ta đánh bại, cả châu Phong này cùng bốn mươi mấy châu cơ mi lại là của họ Vương chúng ta. Cơ thể nàng như thế này, có thể nào mà vừa lòng với cái tên nhỏ xíu như hắn, hãy ở lại đây, hầu hạ ta rồi nàng sẽ chẳng phải hối hận điều gì.
Nước mắt từ trong nàng cứ ứa ra mà chẳng thể kìm giữ lại được, khóe mắt cay nhòe, nàng thất thần ngồi một góc trong gian phòng phủ đầy rèm trướng màu hồng. Từng lời dụ ngọt của Vương Thăng Hùng càng khiến nàng thêm tức tưởi, u uất hơn. Nàng rên rỉ rồi nấc lên từng cơn nghẹn, nghĩ về bản thân, về mẹ nàng về Lâm gia rồi nàng ngất lịm đi.
Lúc bấy giờ, Choắt trở lại thành Gia Ninh, chàng hồ hởi chạy vào trong nhà tìm cha. Gian nhà đã bị xới tung, chàng chạy vào gian bếp thấy vết máu trên tường, chàng dựng tóc gáy lần theo vết máu ra đến phía chuồng gà sau vườn.
Ông Lâm tay run run đầy máu cầm dao bầu, ngồi trên lồng gà, ánh mắt đờ đẫn, đôi chân thõng xuống, khuôn mặt lấm bùn đất cùng phân gà, vài con gà mái nhảy ổ cục ta cục tác khiến chàng giật mình vấp phải gốc cây bưởi lồi trên mặt đất.
Chàng hoảng hốt hỏi cha:
- Cha, chuyện gì đã xảy ra?
Lão Lâm lấy vạt áo dính đầy đất và máu lau đi những bùn đất trên khuôn mặt. Lão cầm dao bầu chỉ về phía tay phải. Xác người, ba cái xác người, chàng không tin vào mắt mình. Chàng hỏi lão Lâm:
- Là kẻ nào rắp tâm giết hại cha?
Lão tụt xuống mặt đất đầy mùi phân gà, dựa vào chiếc lồng gà đã mở, xác chín con gà lăn lóc trên mặt vườn. Tay giữ chặt vạt áo hông bên phải, dường như máu đang chảy thốc ra từ phía ấy, chàng chạy tới ôm lấy Lão mà khóc than, ngửa mặt lên trời gào thét. Phủ tạng của lão Lâm rơi ra, chèn rách chiếc áo sờn chỉ đỏ thẫm máu tươi.
Lão thều thào nói với Sa Nghĩ:
- Ta mệt quá. Ta cảm thấy khó thở quá con trai của ta. Ta vừa trông thấy mẹ con vừa đi vụt ngang qua đây. Phải chăng bà ấy đến để rủ ta đi cùng bà ấy.
Chàng cuống quít, nước mắt, nước mũi giàn giụa cùng mồ hôi đổ lên vết rách bụng phải của cha. Ông lão víu chặt vai chàng, cái víu mà như cả ngàn giáo mác đâm, nặng tựa Thái sơn. Chàng sốc ông lên tay, mắt ông nhắm tịt, chân tay sõng soài cứng đờ, ánh mắt còn he hé nhìn choắt một lần cuối. Ông hé răng rồi tắt dần nhịp thở yếu ớt.
Chàng cố lết vào phía trong gian nhà nhỏ, con chó màu vàng chân bước thậm thọt theo sau Choắt, thi thoảng lại liếm liếm vào chân Choắt, ư ử trong miệng như thể hiện nỗi buồn đau. Chàng ngồi xuống, chân duỗi thẳng nhìn xác ông Lâm lạnh ngắt trên giường.
Choắt nghĩ viển vông rồi gào thét:
- Trời xanh không mắt. Trả lại cha mẹ ta cho ta.
Một lát sau, sai nha trong huyện phủ đứng vây kín gian nhà nhỏ đầy ắp những kỷ niệm của chàng. Chàng tức tưởi, nấc nghẹn trong từng cơn giấc. Hình ảnh của cha, của mẹ, chiếc kim, cuộn chỉ, lá trầu bình vôi cứ hiện lên trong đầu chàng không dứt.
Đám tang của lão Lâm chẳng trọn vẹn, chàng đi tìm Cao Thị mà tìm hoài chẳng thấy. Có người nói với chàng, nàng đã bỏ đi không nói một lời sau khi nghe tin lão Lâm bị giết.
Tột cùng thất vọng, chàng nói với Trần Sầm:
- Bỗng nhiên niềm vui chưa kịp thỏa mà cả nhà ta đều bỏ ta mà đi. Chi bằng ta chết quách đi cho rồi. Chứ sao mà vượt qua được cái tàn ác của ông trời cho ta.
Sầm vỗ vai người huynh đệ, ánh mắt đượm buồn, sống mũi cay nhức rồi òa khóc theo Choắt:
- Thân làm huynh đệ lại chẳng giúp được người anh em lúc hoạn nạn. Ta chỉ biết nói với đệ rằng hãy mạnh mẽ lên. Chí trai trải khắp giang sơn, rồi cũng sẽ nguôi ngoai cơn buồn giận lúc này.
Choắt mếu máo, khuôn mặt nhỏ, dáng người thấp bé khiến người đối diện chàng không thể không rơi nước mắt.
Chàng sống vật vờ trong căn nhà nhỏ, mọi thứ kỉ niệm đẹp đẽ giờ thành nỗi ám ánh thường trực. Một ngày nọ, chàng đem bài vị của cha mẹ lên núi cao, dựng một túp tranh nhỏ rồi về huyện thành Gia Ninh đem đốt hết thảy mảnh vườn, căn nhà xưa cũ.
Chàng lẳng lặng bước đi chẳng một lời từ biệt. Xếp gươm giáo, áo mũ, chàng trả lại cho Hỏa Cước Tốc trước cửa phủ huyện nha. Chàng đi qua nơi bờ sông Thao, chỗ cha mẹ chàng nằm lại thắp nén nhang thơm, quỳ gối suốt hai canh giờ lặng lẽ như tính cách từ tấm bé của chàng. Phía sau có người con gái mặc áo trắng, chùm khăn trắng đứng núp gốc cây gạo phía xa, nước mắt lưng tròng nàng trông theo.
Chàng đứng dậy, tay nải nặng trĩu che cả tấm lưng nhỏ bé của chàng. Bóng chàng khuất dần theo lưng đồi phía đông, nàng chạy tới quỳ rạp trước phần mộ ông bà Lâm mà than khóc:
- Phận dâu con chưa làm hết bổn phận, lại bị người ta rầy xéo, chẳng còn mặt mũi quay trở về gặp cha mẹ cùng chàng.
Từ phía sau, chàng cầm một nhánh hoa ban lặng lẽ quan sát. Nàng giật mình quay lưng ra nhìn chàng. Hai đôi mắt đắm đuối nhìn nhau. Nước mắt dài ngắn đều vương trên gò má nhỏ của hai người đã một thời nồng thắm.
Nàng mở lời giải thích, từ phía sau một mũi tên phóng ra bắn sượt chiếc khăn trắng nàng đội trên đầu, trúng vai Choắt. Choắt gục xuống nằm sấp. Thăng Hùng bước tới giọng nói mỉa mai:
- Cái tên chuột nhắt. Sao nàng lại khăn trắng áo trắng như vậy.
Nàng khóc lóc, ánh mắt giận hờn trách móc họ Vương:
- Đủ rồi. Cái tên ác bá nhà ngươi. Giết chết cha ta, nay lại độc ác ra tay với chàng.
Nàng lao đầu vào gốc gạo, trán đỏ choe choét máu, trời đất tối sầm, nàng tắt thở. Thăng Hùng sửng sốt, lại lên cơn cười nói suốt dọc đường trở về Bạch Hạc.
Tối trời, chàng tỉnh lại, xác Cao Thị nằm cạnh phần mộ của ông bà Lâm, tay nàng nắm chặt chiếc lệnh bài Vương phủ. Chàng rút trên vai chiếc mũi tên rồi đào lấy chiếc hố nhỏ, đắp thành nấm đất hòa cùng máu tên tay chàng, chàng phủ đầy hoa ban và cỏ tươi.
Chàng rống lên một tiếng như bò mộng giữa chốn rừng thiêng hòa quyện cùng dòng nước đỏ ngàu:
- Ông trời trên cao có mắt mà như thằng mù thằng chột. Thù này quyết báo, nợ này quyết đòi. Tên họ Vương tráo trở, gian ác.
Chàng tìm đến Trần Sầm vốn là người hầu trong phủ họ Vương. Sầm đã mất tích suốt hai tuần nay. Chàng buồn bã tìm đến rượu, không còn tiền chàng quấy phá các quán rượu trong thành Gia Ninh.
Hỏa Cước Tốc bắt chàng vào ngục nhưng xót thương cho chàng, Đinh Tráng cho người chở chàng trên chiếc xe rơm ra ngoài thành.
Lang thang suốt mấy ngày, chàng nghe tin họ Vương đột tử trong thành Bạch Hạc. Choắt nghe người trong huyện nói Triệu Cường có ý muốn lật đổ họ Vương, Chàng tìm đến Triệu Cường để gia nhập đội quân của họ Triệu.
Triệu Cường vừa mừng vừa thương, nhận chàng làm nghĩa đệ cho xung quân làm tướng chỉ dưới quyền họ Triệu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com