Giong Rong
Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ bảy:
Hội Phong Châu, Quỷ động Man rơi lệ.
Phủ Trường Châu, Đầm long tướng hàng Dương.
Chương 7.2 Đứa con của quỷ và thất động Man tù trưởng
Nàng - Tiểu Mai đứng quay lưng với gã, tay đưa lên trán chấm những hạt nước vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Có làn gió thổi tung vạt áo, lộ ra lưng trần áo yếm khiến gã mải miết nhìn theo nốt ruồi son đỏ rực trên làn da mịn màng hông cao phía phải của nàng. Những ký ức ùa về, chàng ngẩn ngơ nhìn theo nàng, ánh mắt nàng liếc nhìn phía sau mà không thể ngoảnh cổ lại. Gã cởi mũ giáp, đặt đè lên mảnh vải bay phất phơ. Gã vụng về đặt xuống mà chiếc dao xuống gây tiếng động lớn khiến nàng giật mình quay lại. Ánh mắt trìu mến khiến chàng loạng quạng tay khứa vào móc dao, máu chảy loang ra khắp bàn tay. Có giọt rơi trên chiếc mũ chàng vừa đặt xuống. Chàng cất bước đi, bước chừng bảy bước chân chàng quay lại gào thét:
- Mai! Ta yêu nàng. Dẫu ta có là quỷ dữ thì ta cũng có trái tim. Ta mê đắm nàng, từng lời nói cử chỉ ân cần của nàng, ta chẳng thể nào quên được. Nàng gọi ta một tiếng chồng, ôi sao mà thân thương. Đến giờ ta vẫn còn lâng lâng. Nàng nói cho ta biết đi. Đứa bé là cốt nhục của ta. Nàng gọi nó là Tồn Lăng. Phải chăng nàng vẫn còn hình dáng ta trong tâm trí. Sĩ Hoàng đã kể hết cho ta. Ta thật không đáng mặt làm chồng của nàng, nhưng hãy để Tồn Lăng có một người cha.
- Đồ quỷ dữ! Nhà ngươi hãy mau tránh xa ta ra. Ta chỉ có một người chồng. Anh ấy là Đỗ Thăng. Con trai ta là con của chồng ta. Nhà ngươi không phải chồng ta. Ngươi lừa gạt ta. Tồn Lăng không có người cha như ngươi.
Gã chạy lại, nàng kinh hãi chạy vào cửa phủ đóng cửa lại. Chàng đứng ở phía ngoài quỳ gối, có hạt nước mưa bắt đầu rơi xuống. Chàng quay bước đi, chàng cúi xuống ôm chiếc mũ lên, trời đổ sập xuống. Những hạt mưa nặng trĩu rào rào chút xuống toàn thân thớ sẹo của chàng, nước cuốn máu đi nhạt dần theo những dòng nước. Chàng quay lại nhìn, khe cửa he hé, chỉ có ánh mắt trộm nhìn từ phía trong nhìn ra. Chàng quăng chiếc mũ lăn lóc dưới mưa đi đến quán rượu. Mai mở cánh cửa bước ra, nhặt lên mũ giáp, mảnh vải chạy vào trong phủ đóng chặt cửa, ôm lấy manh giáp mà khóc nức nở :
- Đồ ngốc. Thật ngốc. Kiếp phận ta thật chớ trêu.
Nàng ngủ thiếp đi, tay giữ chặt mảnh lụa, ôm lấy mũ giáp như thể ôm lấy thằng nhỏ con nàng. Cậu bé chạy lại, nằm cạnh mẹ nó còn đang ướt sũng gù gật ngủ theo. Gã Quỷ người ướt sũng đầm đìa mồ hôi bước ghé quán rượu trước cổng.
Bước vào quán rượu, Gã quỷ đập bàn đập ghế gọi ra ba hũ rượu tu ừng ực. Chàng nằm lăn ra sàn. Một người đàn ông bước tới, lay lay gã tỉnh dậy. Gã nằm ngửa ra giữa quán, người đàn ông cầm chiếc ghế dài liên tiếp đầu vào đầu gã khiến người trong quán sợ hãi trốn nấp đi. Gã quỷ như tỉnh lại, đứng dậy gào thét:
- Là kẻ nào đánh ta. Là tên khốn nào đánh ta. Tiểu Mai nàng ơi.
- Tao sẽ giết mày. Tên khốn nạn, kẻ gian dâm. Con trai ta chết vì mày, vợ nó cũng bị mày cướp đi. Cháu trai tao... cháu trai tao...
Ông ngồi sụp xuống, tay ôm lấy mặt. Rồi ông bừng dậy, túm cổ gã quỷ kéo lên. Lão gầm gừ:
- Mạng mày không thể trả lại con trai của ta. Cháu ta... Tao giết mày.
Gã quỷ liêu xiêu. Thấy cổ họng tắc nghẹn, gã dùng cánh tay giáng một đòn mạnh vào phía hông lão đang bóp cổ gã. Lão nằm lăn ra, thổ ra một xô máu. Gã quỷ giương dao quắm lên chém gãy đôi chiếc bàn gỗ. Mảnh vỡ đập vào vai gã. Gã quát tháo :
- Thằng nào vừa đánh vai tao.
Gã nhìn lão đang nằm ôm bụng đau đớn, mặt hoằm hoằm bước đến. Cô gái chạy từ cửa vào ôm đứa bé quỳ gối xuống xin tha mạng cho lão. Hắn nhìn cô gái một lúc, bốn mắt nhìn nhau thẫn thờ dưới cái nhìn ngây ngô của đứa nhỏ. Đứa nhỏ rung tay mẹ nó hỏi :
- Cái ơi. Gã quỷ hung dữ lấy cù.
- Hắn là cha con. Đó chính là cha con.
Nàng nhìn hắn đăm đăm, trách móc gã:
- Nhà ngươi đã thỏa mãn chưa. Xin hãy tha cho cuộc sống yên bình của chúng ta. Tha mạng cho cha ta. Ông ấy chưa đủ đáng thương hay sao. Ngươi hãy mang đứa bé đi. Hãy tha cho ông ấy.
Gã thở phì phò, hơi rượu tràn ngập quán. Có tiếng kiếm giáp loạt xoạt, viên bổ đầu chạy vào quán hỏi lớn:
- Có chuyện gì hỗn loạn ở quán của Lão Đỗ. Kẻ nào khiến lão hộc máu nằm dưới sàn.
Gã Quỷ nhìn ra, khuôn mặt như đã từng gặp. Gã quỷ bước lại gần, phả hơi rượu vào mặt tay bổ đầu. Gã cười phá lên khiến đứa trẻ sợ hãi ôm núp vào người mẹ nó. Viên bổ đầu quát mắng:
- Là ngươi. Gã dị dạng kia đến gây chuyện có phải chăng.
Lão Đỗ nằm dưới đất, ôm bụng không nói được ra hơi. Viên bổ đầu dìu ông lão dậy. Ông lão ngồi dựa vào chiếc cột lớn trước quán thì thào, chỉ chỏ vào cô gái cùng đứa trẻ:
- Là cô ta gian dâm với gã. Giết chết con trai ta, nay lại sinh ra nghiệt súc kia.
Gã quỷ mắt lờ đờ, cơ thể gã phanh trần khiến mọi người kinh hãi. Gã nhặt dao quắm bước ra ngoài quán. Sấm chớp ùng oàng, gã bước đi giọng lẩm nhẩm:
- Giết một làng chài lương thiện, giết một lũ cướp, giết con, giết cha, cướp vợ nợ cả một đời đứa trẻ. Trời giết ta đi. Kẻ bất trung, bất nghĩa, vô thường, vô đạo.
Tiếng sét đánh rát tai. Cô gái ôm chặt lấy đứa nhỏ nước mắt đầm đìa mà chẳng thể nức nở, toàn thân nàng che chở cho đứa nhỏ. Viên bổ đầu sai người dọn dẹp quán, gọi lang đến trị thương cho Lão Đỗ. Bổ đầu lao ra đường mưa lớn. Chàng tìm thấy Gã Quỷ đang nằm trên góc phố, người chạy qua lại hối hả tránh mưa chẳng thấy gã nằm giữa phố, ôm lấy dao quắm lớn. Viên bổ đâu gọi lớn:
- Này tên trời đánh Dương Diện. Gã Quỷ Tồn Thăng.
Chàng xuống ngựa, lấy một gầu nước mà người dân đang hứng mưa dốc hết lên đầu gã. Gã choàng tỉnh dậy. Tay dấm máu gã cầm chắc lấy dao kè cổ viên bổ đầu. Viên bổ đầu lúng túng đỡ chiêu của gã say. Viên bổ đầu cười lớn:
- Gã quỷ Dương Diện. À không, Ngưu Diện. Quân lính còn chưa điểm, cớ sao lại vào quán rượu gây chuyện. Chẳng phải nghe nói anh đã thề bỏ rượu rồi sao.
Gã cố gắng tìm lại chút ký ức trong đầu. Gã ôm đầu, vò tóc bứt tai. Gã hỏi:
- Anh là gã nào mà nhìn quen quen.
Anh chàng co chân lên đạp đạp xuống dưới đất như đang chạy thật nhanh. Dáng chạy thoăn thoắt như khiến gã quỷ nhớ ra điều gì đó. Gã lẩm nhẩm:
- Tốc, tốc. Cái gì tốc, tốc. À Cước Tốc.
Đôi chân hắn tăng tốc, những bước chân như thiêu cháy mặt đất còn ướt đẫm nước mưa. Gã Quỷ như nhớ ra mọi điều, nói lớn:
- Là Hỏa Cước Tốc. Cái tên tiểu tử xung quân ở Tống Bình, chạy đuổi theo Sĩ Hoàng đến Bạch Hạc bị bắt trói. Nhà ngươi làm gì mà ăn mặc như đám sai nha.
- Ta là bổ đầu huyện Gia Ninh. Nay tới Bạch Hạc có tin cần báo với thứ sử. Đi ngang qua quán rượu của Lão Đỗ thấy có hỗn loạn ghé vào dò xét tình hình thì thấy anh ở đó. Mau kể ta nghe, hai năm qua các anh vào động Man Hoàng có nhiều điều hay ho chứ.
Gã quỷ ôm lấy Đinh Tráng, hai người dắt nhau vào quán rượu gần đó. Tráng mời Thăng uống rượu nhưng Gã Quỷ chối vì sợ có kẻ nhìn thấy. Gã như bừng tỉnh từ đó, quên hết đi chuyện khi nãy. Hai người hỏi han tình hình trong thành, ngoài động hơn hai năm qua. Tráng kể lại mọi chuyện về Tiểu Mai cho Thăng.
Hai năm qua, Mai được thứ sử Thăng Triều nhận làm vú nuôi cho thiếu chủ Thăng Bình, thằng bé cháu gọi Thăng Triều là ông nội. Cha của Bình là Vương Hùng, con trai thứ hai của thứ sử Phong Châu. Anh chàng vốn tính phong lưu, hơn ba năm trước đến vùng đất người Lão đất Tư Nông châu, phải lòng một cô gái người Lão. Chàng cưới cô gái đó về làm vợ, đến gần ngày sinh cô gái bỗng dưng hóa điên dại. Người trong phủ cho là cô bị tà ma nhập vào, thứ sử sai người mời thầy cúng đất Tư Nông đến cúng ba ngày ba đêm, cho uống thứ thuốc có quả đu đủ xanh ngâm với dứa rừng. Nàng ta uống vào thì dứt ngay bệnh. Thăng Hùng lấy làm mừng tặng cho thầy cúng hai chục lượng bạc, vải lụa vài chục thước. Ba ngày sau, thầy thuốc xin cáo lui về Tư Nông. Vừa rời đi, nàng ôm bụng đau đớn, bấy giờ có người mách cho gọi Lý Lang Mộc cha của Do Độc tướng quân tới. Lang Mộc hỏi xét bệnh tình, bắt mạch kê đơn nói với Thăng Triều " Bệnh tình của thiếu phu nhân không thể chữa. Người mang thai ăn đu đủ cùng dứa, khiến thai nhi sớm tụt, bên trong người phụ nữ sẽ đẩy đứa bé ra ngoài sớm. Sức khỏe của thiếu phu nhân chỉ e không qua khỏi."
Đúng một ngày sau, đứa bé ra đời. Thăng Triều nghe lời Lang Mộc rạch bụng nàng ta mà cứu lấy đứa nhỏ. Vài canh giờ sau, nàng ta mất máu mà chết đi. Thăng Triều giấu biệt chuyện này không cho người ngoài biết. Cho đến khi gặp được Tiểu Mai tại bờ sông Tam Đái, Thăng Triều mới nhờ nàng ta vào phủ trông nom đứa bé. Vương Hùng sau khi người vợ chết, suốt hai ngày liền chàng ngồi cạnh quan tài chẳng nói chẳng rằng, không chịu ăn uống. Đứa bé sinh ra thiếu mẹ, nuôi bộ bằng nước gạo chừng hai tháng, chàng chăm chút từ những điều nhỏ nhất. Khi Thăng Triều đưa cô gái mang bầu, giàu sữa về phủ, chàng nhận Mai làm vú nuôi cho đứa bé. Bấy giờ Hùng cũng tỉnh cơn mê muội, chăm chút cho cô gái cùng Thăng Bình.
Về phía cha chồng của nàng, Lão Đỗ sau khi ở ngục ra, Lão tìm đến phủ hỏi chuyện. Mai nói với Thăng Triều cho Lão làm gia nô trong nhà, Triều ưng thuận cho Lão cùng nàng Mai hàng ngày trông hai đứa nhỏ. Lão yêu quý Tồn Lăng, cùng Thăng Bình như hai cháu ruột của mình. Nhiều lần bị hai đứa nhỏ phá phách, ông câm lặng nhận hết lỗi về mình, mặt khác dạy bảo bọn chúng lễ giáo. Tính tình hào sảng, yêu thương mọi người xung quanh mà phải chịu ngục tù chừng đó thời gian cũng không khiến tính tình lão thay đổi. Thăng Hùng thương lão già yếu nên cho quản viên phía cửa sau của phủ. Lão hay uống rượu nên thường xuyên ra quán rượu giao kết với nhiều người, lâu ngày Lão thành người dẫn đường cho lắm kẻ có chuyện to nhỏ cần nhờ đến các viên quan lại Phong Châu.
Quán rượu ngay phía sau hậu viên của phủ thứ sử nên lúc nào cũng tấp nập người qua kẻ lại. Sĩ Hoàng đút lót cho viên phó đô hộ Kiều Chung Đạt mà giữ quán đó, làm ăn hái ra của. Có nhiều kẻ mang nghìn lượng bạc ghé tới quán rượu, khi xong việc lại hậu hĩnh thưởng cho Lão Đỗ cùng đám tiếu nhị ở đó. Cứ mỗi độ lễ tết, Chung Đạt cùng đám Hoa Tài, cường hào đất Phong Châu tới đây tiệc tùng suốt ngày. Sĩ Hoàng dặn Lão Đỗ đón tiếp chu toàn, sau lại tặng gấm vóc, chim chóc, thú rừng cho đám người đó. Có người mách với Thăng Triều, Triều chỉ lắc đầu mà chẳng thể làm gì được đám người đó.
Một hôm say rượu tại quán rượu đó, Thăng Hùng đã buột miệng gọi Sĩ Hoàng khiến Hoa Tài giật mình cho người dò xét tung tích của Hoàng. Sĩ Hoàng đút túi đám người ở đó mỗi kẻ hai chục lượng bạc, đám người đó nói với Tài người biết, kẻ không hay đều không hề hay biết gia thế tên Sĩ Thương đó. Chỉ biết hắn là người đất Lâm Tây, thường xuyên vào phủ thứ sử bàn chuyện với Vương Thăng Triều.
Đêm hôm đó, Sĩ Hoàng bực tức trở về đất Lâm Tây, cho gọi Lý Do Độc cùng gã quỷ Dương Diện để thuật lại cho hai người đó nghe. Do Độc cho là Sĩ Hoàng đã xử sự đúng. Cũng may mắn, nàng Mai ở cạnh Thăng Hùng khiến Hùng không tỏ ý nhắc lại chuyện ngày trước của Sĩ Hoàng cùng nàng và Lão Đỗ. Gã Quỷ bấy giờ biết tin nàng ở trong phủ mà người anh họ Sĩ Hoàng giấu kín bấy lâu nay. Gã hỏi Sĩ Hoàng chuyện về nàng.
Nàng Mai từ nhỏ là nô gia họ Phạm ở Chu Diên, trước được mai mối gả cho người anh em của Sĩ Hoàng ở toán cướp Lục Bạch Hổ. Gã đó cũng họ Đỗ, tên Thăng, người vạm vỡ vào sinh ra từ cùng Sĩ Hoàng bao phen. Cha mẹ anh ta vốn người hiền lành, chất phác ở Đỗ trang phía chân núi Tiên Du. Sau khi toán cướp Lục Bạch Hổ tới bắt dân làng, thanh niên trai tráng lên núi làm cướp. Đám cưới của anh cùng với nàng Mai đang diễn ra, nàng còn chưa đi tới nhà chồng, gã Nhị Hổ lệnh cho Sĩ Hoàng cùng Thăng gấp rút trở về núi để chuẩn bị chống trả quân lính Tống Bình đang dẫn năm trăm lính giáp tới núi Tiên Du. Lão Đỗ cắn răng đành phải cho Thăng đi cùng đám cướp.
Đoàn đưa dâu tới, nàng Mai hậm hực vào trong phòng mà khóc. Mẹ chồng nàng dỗ dành, nói rằng khi chập choạng chiều tối mai, có đám con gái ở làng lên núi đó thăm chồng thì đi theo đám đó lên núi tìm chồng. Hôm đó nàng chưa quen đường nên bị lạc lại phía sau. Gã quỷ Tồn Thăng bắt được nàng, giống như những gì nàng đã hình dung về người chồng, nàng nghĩ trong đầu rằng đó là chồng mình nên đã thề non hẹn biển rồi trao thân cho Gã.
Đến khi về nhà, nàng tả lại, vợ chồng Lão Đỗ nhận đó là con trai mình. Hai ngày sau, Sĩ Hoàng quay về nhà Thăng báo lại cho ba người đó rằng Đỗ Thăng đã bị quan quân giết chết. Bà mẹ khi đó, ngất lịm đi mấy ngày chẳng chịu ăn uống, kiệt sức mà chết. Lão Đỗ đành chôn bà dưới chân núi đó, dẫn nàng Mai quấn khăn trắng chịu hai tang chạy theo Sĩ Hoàng đến núi Long Tuyền. Sau đó nàng đi tới cạnh dòng Tam Đái buôn bán thoát khỏi cảnh sống động núi. Sĩ Hoàng bị Thôi Kết tìm bắt, nương nhờ chỗ nàng và Lão Đỗ.
Hỏa Cước Tốc được lệnh truy tìm tung tích của Hoàng, gặp ba người đó cùng Thăng Triều. Thăng Triều thấy Đinh Tráng có tài chạy nhanh như ngựa, lại giỏi võ nghệ cho Tráng làm sai nha ở huyện Gia Ninh. Nửa năm sau, bổ đầu huyện đó bị lính của Dương Chí Trinh giết chết, Triều ủy cho Tráng làm bổ đầu huyện đó. Đến ngày thất tịch, Tráng dẫn Chí Trinh vào phủ Thứ sử diện kiến, đi tới quán rượu gặp được gã Quỷ.
Hai người nhâm nhi vài tách trà, vài ba câu chuyện được kể lại. Chuyên nước còn lưng, có tên sai nha chạy vào báo tin phía nam đất châu Phong xảy ra chuyện. Hỏa Cước Tốc cáo biệt Gã Quỷ về huyện nhận lệnh giữ thành. Gã Quỷ tập hợp binh mã trở về đất Lâm Tây.
Không mũ giáp, tay còn vương máu đỏ tươi, người nồng nặc mùi rượu dẫn quân về trại lại mang thêm tội gây gổ trong thành, chút nữa bị lộ thân phận nên Do Độc lấy làm giận. Khi trở về quân doanh, Lý Do Độc phạt gã năm mươi roi, cho người đọc lệnh trạng trước toàn quân. Hạ hai cấp, dẫn năm trăm lính đóng ở phía đông Đà Giang.
Sau lễ hội thất tịch thành Bạch Hạc, Sĩ Hoàng kiểm quân không thiếu một người, số trâu bò mang từ đất Man Hoàng đến vùng trung du đổi lấy được số ngựa lên đến nghìn rưỡi. Hoàng đem giao lại số quân mới tuyển mộ cùng ngựa đó cho tù trưởng Thất Động. Trong lính, mọi người gọi người đó là Thanh thiên thất oản Động chủ. Người này dáng vẻ oai dũng, tay cầm thương dài lưỡi đồng đen sắc lẹm, cung lớn khoác trên vai. Hoa văn họa tiết chi chít trên khuôn mặt, cánh tay và mắt cá chân. Động chủ mặc chiếc áo vải màu đỏ thẫm, viền xanh thiên thanh, đầu đội mũ lông chim ưng, kết móng vuốt và mỏ đại bàng xung quanh, quanh sống mũi xâu lỗ lớn buộc dây sợi dát vàng. Mái tóc đen dài, búi thẳng dựng đứng lên, trên đỉnh đầu có búi tóc dài rủ xuống quá xương vai. Người này sai Sĩ Hoàng điểm binh mã rồi dẫn toán binh mã đó đi về phía tây mổ trâu, mở tiệc rượu khao tướng sĩ.
Trăng treo đỉnh núi, Lý Toàn mặc chiếc áo xanh, quần vải màu đỏ viền vàng, quấn sợi mây ngang hông, buộc tóc bằng thứ vải màu đỏ cưỡi ngựa không cương chạy tới báo tin. Vị tù trưởng nghe tin đất huyện Vũ Bình bị một đám quan binh phía nam cướp phá. Viên tướng giữ thành là Thi Nguyên đã thủ thành hơn một ngày mà không thấy quân Tống Bình tiếp viện. Thứ sử Phong Châu nhận được lệnh từ Tống Bình điều quân từ Phong Châu và Man Hoàng đến cứu huyện Vũ Bình.
Vị tù trưởng đưa thanh quế dọc ngang mũi hít hít mấy hơi, giọng khà sảng khoái, gọi Lý Toàn vào trong nhà sàn, tức tốc cho người báo tin cho Đặng Hoài cùng Triệu Cường từ các khê động phía tây dẫn lính tới. Trong đêm Lý Toàn cầm ba nghìn lính đi dọc theo sông Đà hợp với quân Phong Châu của Thăng Triều đóng tại đất huyện Thái Bình. Đặng Hoài dẫn năm nghìn lính đi từ các khê động phía tây vòng qua chân núi phía nam Tản Viên đóng quân phía tây thành Đỗ Động. Viên tù trưởng cùng Gã Quỷ, Triệu Cường dẫn đội binh một vạn người đi theo đất khê động, vượt núi Tượng Sơn đến bắc Trường Châu hòng đánh địch từ phía sau, tìm cướp kho lương, chặn đứng binh lương tiếp viện quân phản loạn.
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ bảy:
Hội Phong Châu, Quỷ động Man rơi lệ.
Phủ Trường Châu, Đầm long tướng hàng Dương.
Chương 7.2 Đứa con của quỷ và thất động Man tù trưởng
Nàng - Tiểu Mai đứng quay lưng với gã, tay đưa lên trán chấm những hạt nước vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Có làn gió thổi tung vạt áo, lộ ra lưng trần áo yếm khiến gã mải miết nhìn theo nốt ruồi son đỏ rực trên làn da mịn màng hông cao phía phải của nàng. Những ký ức ùa về, chàng ngẩn ngơ nhìn theo nàng, ánh mắt nàng liếc nhìn phía sau mà không thể ngoảnh cổ lại. Gã cởi mũ giáp, đặt đè lên mảnh vải bay phất phơ. Gã vụng về đặt xuống mà chiếc dao xuống gây tiếng động lớn khiến nàng giật mình quay lại. Ánh mắt trìu mến khiến chàng loạng quạng tay khứa vào móc dao, máu chảy loang ra khắp bàn tay. Có giọt rơi trên chiếc mũ chàng vừa đặt xuống. Chàng cất bước đi, bước chừng bảy bước chân chàng quay lại gào thét:
- Mai! Ta yêu nàng. Dẫu ta có là quỷ dữ thì ta cũng có trái tim. Ta mê đắm nàng, từng lời nói cử chỉ ân cần của nàng, ta chẳng thể nào quên được. Nàng gọi ta một tiếng chồng, ôi sao mà thân thương. Đến giờ ta vẫn còn lâng lâng. Nàng nói cho ta biết đi. Đứa bé là cốt nhục của ta. Nàng gọi nó là Tồn Lăng. Phải chăng nàng vẫn còn hình dáng ta trong tâm trí. Sĩ Hoàng đã kể hết cho ta. Ta thật không đáng mặt làm chồng của nàng, nhưng hãy để Tồn Lăng có một người cha.
- Đồ quỷ dữ! Nhà ngươi hãy mau tránh xa ta ra. Ta chỉ có một người chồng. Anh ấy là Đỗ Thăng. Con trai ta là con của chồng ta. Nhà ngươi không phải chồng ta. Ngươi lừa gạt ta. Tồn Lăng không có người cha như ngươi.
Gã chạy lại, nàng kinh hãi chạy vào cửa phủ đóng cửa lại. Chàng đứng ở phía ngoài quỳ gối, có hạt nước mưa bắt đầu rơi xuống. Chàng quay bước đi, chàng cúi xuống ôm chiếc mũ lên, trời đổ sập xuống. Những hạt mưa nặng trĩu rào rào chút xuống toàn thân thớ sẹo của chàng, nước cuốn máu đi nhạt dần theo những dòng nước. Chàng quay lại nhìn, khe cửa he hé, chỉ có ánh mắt trộm nhìn từ phía trong nhìn ra. Chàng quăng chiếc mũ lăn lóc dưới mưa đi đến quán rượu. Mai mở cánh cửa bước ra, nhặt lên mũ giáp, mảnh vải chạy vào trong phủ đóng chặt cửa, ôm lấy manh giáp mà khóc nức nở :
- Đồ ngốc. Thật ngốc. Kiếp phận ta thật chớ trêu.
Nàng ngủ thiếp đi, tay giữ chặt mảnh lụa, ôm lấy mũ giáp như thể ôm lấy thằng nhỏ con nàng. Cậu bé chạy lại, nằm cạnh mẹ nó còn đang ướt sũng gù gật ngủ theo. Gã Quỷ người ướt sũng đầm đìa mồ hôi bước ghé quán rượu trước cổng.
Bước vào quán rượu, Gã quỷ đập bàn đập ghế gọi ra ba hũ rượu tu ừng ực. Chàng nằm lăn ra sàn. Một người đàn ông bước tới, lay lay gã tỉnh dậy. Gã nằm ngửa ra giữa quán, người đàn ông cầm chiếc ghế dài liên tiếp đầu vào đầu gã khiến người trong quán sợ hãi trốn nấp đi. Gã quỷ như tỉnh lại, đứng dậy gào thét:
- Là kẻ nào đánh ta. Là tên khốn nào đánh ta. Tiểu Mai nàng ơi.
- Tao sẽ giết mày. Tên khốn nạn, kẻ gian dâm. Con trai ta chết vì mày, vợ nó cũng bị mày cướp đi. Cháu trai tao... cháu trai tao...
Ông ngồi sụp xuống, tay ôm lấy mặt. Rồi ông bừng dậy, túm cổ gã quỷ kéo lên. Lão gầm gừ:
- Mạng mày không thể trả lại con trai của ta. Cháu ta... Tao giết mày.
Gã quỷ liêu xiêu. Thấy cổ họng tắc nghẹn, gã dùng cánh tay giáng một đòn mạnh vào phía hông lão đang bóp cổ gã. Lão nằm lăn ra, thổ ra một xô máu. Gã quỷ giương dao quắm lên chém gãy đôi chiếc bàn gỗ. Mảnh vỡ đập vào vai gã. Gã quát tháo :
- Thằng nào vừa đánh vai tao.
Gã nhìn lão đang nằm ôm bụng đau đớn, mặt hoằm hoằm bước đến. Cô gái chạy từ cửa vào ôm đứa bé quỳ gối xuống xin tha mạng cho lão. Hắn nhìn cô gái một lúc, bốn mắt nhìn nhau thẫn thờ dưới cái nhìn ngây ngô của đứa nhỏ. Đứa nhỏ rung tay mẹ nó hỏi :
- Cái ơi. Gã quỷ hung dữ lấy cù.
- Hắn là cha con. Đó chính là cha con.
Nàng nhìn hắn đăm đăm, trách móc gã:
- Nhà ngươi đã thỏa mãn chưa. Xin hãy tha cho cuộc sống yên bình của chúng ta. Tha mạng cho cha ta. Ông ấy chưa đủ đáng thương hay sao. Ngươi hãy mang đứa bé đi. Hãy tha cho ông ấy.
Gã thở phì phò, hơi rượu tràn ngập quán. Có tiếng kiếm giáp loạt xoạt, viên bổ đầu chạy vào quán hỏi lớn:
- Có chuyện gì hỗn loạn ở quán của Lão Đỗ. Kẻ nào khiến lão hộc máu nằm dưới sàn.
Gã Quỷ nhìn ra, khuôn mặt như đã từng gặp. Gã quỷ bước lại gần, phả hơi rượu vào mặt tay bổ đầu. Gã cười phá lên khiến đứa trẻ sợ hãi ôm núp vào người mẹ nó. Viên bổ đầu quát mắng:
- Là ngươi. Gã dị dạng kia đến gây chuyện có phải chăng.
Lão Đỗ nằm dưới đất, ôm bụng không nói được ra hơi. Viên bổ đầu dìu ông lão dậy. Ông lão ngồi dựa vào chiếc cột lớn trước quán thì thào, chỉ chỏ vào cô gái cùng đứa trẻ:
- Là cô ta gian dâm với gã. Giết chết con trai ta, nay lại sinh ra nghiệt súc kia.
Gã quỷ mắt lờ đờ, cơ thể gã phanh trần khiến mọi người kinh hãi. Gã nhặt dao quắm bước ra ngoài quán. Sấm chớp ùng oàng, gã bước đi giọng lẩm nhẩm:
- Giết một làng chài lương thiện, giết một lũ cướp, giết con, giết cha, cướp vợ nợ cả một đời đứa trẻ. Trời giết ta đi. Kẻ bất trung, bất nghĩa, vô thường, vô đạo.
Tiếng sét đánh rát tai. Cô gái ôm chặt lấy đứa nhỏ nước mắt đầm đìa mà chẳng thể nức nở, toàn thân nàng che chở cho đứa nhỏ. Viên bổ đầu sai người dọn dẹp quán, gọi lang đến trị thương cho Lão Đỗ. Bổ đầu lao ra đường mưa lớn. Chàng tìm thấy Gã Quỷ đang nằm trên góc phố, người chạy qua lại hối hả tránh mưa chẳng thấy gã nằm giữa phố, ôm lấy dao quắm lớn. Viên bổ đâu gọi lớn:
- Này tên trời đánh Dương Diện. Gã Quỷ Tồn Thăng.
Chàng xuống ngựa, lấy một gầu nước mà người dân đang hứng mưa dốc hết lên đầu gã. Gã choàng tỉnh dậy. Tay dấm máu gã cầm chắc lấy dao kè cổ viên bổ đầu. Viên bổ đầu lúng túng đỡ chiêu của gã say. Viên bổ đầu cười lớn:
- Gã quỷ Dương Diện. À không, Ngưu Diện. Quân lính còn chưa điểm, cớ sao lại vào quán rượu gây chuyện. Chẳng phải nghe nói anh đã thề bỏ rượu rồi sao.
Gã cố gắng tìm lại chút ký ức trong đầu. Gã ôm đầu, vò tóc bứt tai. Gã hỏi:
- Anh là gã nào mà nhìn quen quen.
Anh chàng co chân lên đạp đạp xuống dưới đất như đang chạy thật nhanh. Dáng chạy thoăn thoắt như khiến gã quỷ nhớ ra điều gì đó. Gã lẩm nhẩm:
- Tốc, tốc. Cái gì tốc, tốc. À Cước Tốc.
Đôi chân hắn tăng tốc, những bước chân như thiêu cháy mặt đất còn ướt đẫm nước mưa. Gã Quỷ như nhớ ra mọi điều, nói lớn:
- Là Hỏa Cước Tốc. Cái tên tiểu tử xung quân ở Tống Bình, chạy đuổi theo Sĩ Hoàng đến Bạch Hạc bị bắt trói. Nhà ngươi làm gì mà ăn mặc như đám sai nha.
- Ta là bổ đầu huyện Gia Ninh. Nay tới Bạch Hạc có tin cần báo với thứ sử. Đi ngang qua quán rượu của Lão Đỗ thấy có hỗn loạn ghé vào dò xét tình hình thì thấy anh ở đó. Mau kể ta nghe, hai năm qua các anh vào động Man Hoàng có nhiều điều hay ho chứ.
Gã quỷ ôm lấy Đinh Tráng, hai người dắt nhau vào quán rượu gần đó. Tráng mời Thăng uống rượu nhưng Gã Quỷ chối vì sợ có kẻ nhìn thấy. Gã như bừng tỉnh từ đó, quên hết đi chuyện khi nãy. Hai người hỏi han tình hình trong thành, ngoài động hơn hai năm qua. Tráng kể lại mọi chuyện về Tiểu Mai cho Thăng.
Hai năm qua, Mai được thứ sử Thăng Triều nhận làm vú nuôi cho thiếu chủ Thăng Bình, thằng bé cháu gọi Thăng Triều là ông nội. Cha của Bình là Vương Hùng, con trai thứ hai của thứ sử Phong Châu. Anh chàng vốn tính phong lưu, hơn ba năm trước đến vùng đất người Lão đất Tư Nông châu, phải lòng một cô gái người Lão. Chàng cưới cô gái đó về làm vợ, đến gần ngày sinh cô gái bỗng dưng hóa điên dại. Người trong phủ cho là cô bị tà ma nhập vào, thứ sử sai người mời thầy cúng đất Tư Nông đến cúng ba ngày ba đêm, cho uống thứ thuốc có quả đu đủ xanh ngâm với dứa rừng. Nàng ta uống vào thì dứt ngay bệnh. Thăng Hùng lấy làm mừng tặng cho thầy cúng hai chục lượng bạc, vải lụa vài chục thước. Ba ngày sau, thầy thuốc xin cáo lui về Tư Nông. Vừa rời đi, nàng ôm bụng đau đớn, bấy giờ có người mách cho gọi Lý Lang Mộc cha của Do Độc tướng quân tới. Lang Mộc hỏi xét bệnh tình, bắt mạch kê đơn nói với Thăng Triều " Bệnh tình của thiếu phu nhân không thể chữa. Người mang thai ăn đu đủ cùng dứa, khiến thai nhi sớm tụt, bên trong người phụ nữ sẽ đẩy đứa bé ra ngoài sớm. Sức khỏe của thiếu phu nhân chỉ e không qua khỏi."
Đúng một ngày sau, đứa bé ra đời. Thăng Triều nghe lời Lang Mộc rạch bụng nàng ta mà cứu lấy đứa nhỏ. Vài canh giờ sau, nàng ta mất máu mà chết đi. Thăng Triều giấu biệt chuyện này không cho người ngoài biết. Cho đến khi gặp được Tiểu Mai tại bờ sông Tam Đái, Thăng Triều mới nhờ nàng ta vào phủ trông nom đứa bé. Vương Hùng sau khi người vợ chết, suốt hai ngày liền chàng ngồi cạnh quan tài chẳng nói chẳng rằng, không chịu ăn uống. Đứa bé sinh ra thiếu mẹ, nuôi bộ bằng nước gạo chừng hai tháng, chàng chăm chút từ những điều nhỏ nhất. Khi Thăng Triều đưa cô gái mang bầu, giàu sữa về phủ, chàng nhận Mai làm vú nuôi cho đứa bé. Bấy giờ Hùng cũng tỉnh cơn mê muội, chăm chút cho cô gái cùng Thăng Bình.
Về phía cha chồng của nàng, Lão Đỗ sau khi ở ngục ra, Lão tìm đến phủ hỏi chuyện. Mai nói với Thăng Triều cho Lão làm gia nô trong nhà, Triều ưng thuận cho Lão cùng nàng Mai hàng ngày trông hai đứa nhỏ. Lão yêu quý Tồn Lăng, cùng Thăng Bình như hai cháu ruột của mình. Nhiều lần bị hai đứa nhỏ phá phách, ông câm lặng nhận hết lỗi về mình, mặt khác dạy bảo bọn chúng lễ giáo. Tính tình hào sảng, yêu thương mọi người xung quanh mà phải chịu ngục tù chừng đó thời gian cũng không khiến tính tình lão thay đổi. Thăng Hùng thương lão già yếu nên cho quản viên phía cửa sau của phủ. Lão hay uống rượu nên thường xuyên ra quán rượu giao kết với nhiều người, lâu ngày Lão thành người dẫn đường cho lắm kẻ có chuyện to nhỏ cần nhờ đến các viên quan lại Phong Châu.
Quán rượu ngay phía sau hậu viên của phủ thứ sử nên lúc nào cũng tấp nập người qua kẻ lại. Sĩ Hoàng đút lót cho viên phó đô hộ Kiều Chung Đạt mà giữ quán đó, làm ăn hái ra của. Có nhiều kẻ mang nghìn lượng bạc ghé tới quán rượu, khi xong việc lại hậu hĩnh thưởng cho Lão Đỗ cùng đám tiếu nhị ở đó. Cứ mỗi độ lễ tết, Chung Đạt cùng đám Hoa Tài, cường hào đất Phong Châu tới đây tiệc tùng suốt ngày. Sĩ Hoàng dặn Lão Đỗ đón tiếp chu toàn, sau lại tặng gấm vóc, chim chóc, thú rừng cho đám người đó. Có người mách với Thăng Triều, Triều chỉ lắc đầu mà chẳng thể làm gì được đám người đó.
Một hôm say rượu tại quán rượu đó, Thăng Hùng đã buột miệng gọi Sĩ Hoàng khiến Hoa Tài giật mình cho người dò xét tung tích của Hoàng. Sĩ Hoàng đút túi đám người ở đó mỗi kẻ hai chục lượng bạc, đám người đó nói với Tài người biết, kẻ không hay đều không hề hay biết gia thế tên Sĩ Thương đó. Chỉ biết hắn là người đất Lâm Tây, thường xuyên vào phủ thứ sử bàn chuyện với Vương Thăng Triều.
Đêm hôm đó, Sĩ Hoàng bực tức trở về đất Lâm Tây, cho gọi Lý Do Độc cùng gã quỷ Dương Diện để thuật lại cho hai người đó nghe. Do Độc cho là Sĩ Hoàng đã xử sự đúng. Cũng may mắn, nàng Mai ở cạnh Thăng Hùng khiến Hùng không tỏ ý nhắc lại chuyện ngày trước của Sĩ Hoàng cùng nàng và Lão Đỗ. Gã Quỷ bấy giờ biết tin nàng ở trong phủ mà người anh họ Sĩ Hoàng giấu kín bấy lâu nay. Gã hỏi Sĩ Hoàng chuyện về nàng.
Nàng Mai từ nhỏ là nô gia họ Phạm ở Chu Diên, trước được mai mối gả cho người anh em của Sĩ Hoàng ở toán cướp Lục Bạch Hổ. Gã đó cũng họ Đỗ, tên Thăng, người vạm vỡ vào sinh ra từ cùng Sĩ Hoàng bao phen. Cha mẹ anh ta vốn người hiền lành, chất phác ở Đỗ trang phía chân núi Tiên Du. Sau khi toán cướp Lục Bạch Hổ tới bắt dân làng, thanh niên trai tráng lên núi làm cướp. Đám cưới của anh cùng với nàng Mai đang diễn ra, nàng còn chưa đi tới nhà chồng, gã Nhị Hổ lệnh cho Sĩ Hoàng cùng Thăng gấp rút trở về núi để chuẩn bị chống trả quân lính Tống Bình đang dẫn năm trăm lính giáp tới núi Tiên Du. Lão Đỗ cắn răng đành phải cho Thăng đi cùng đám cướp.
Đoàn đưa dâu tới, nàng Mai hậm hực vào trong phòng mà khóc. Mẹ chồng nàng dỗ dành, nói rằng khi chập choạng chiều tối mai, có đám con gái ở làng lên núi đó thăm chồng thì đi theo đám đó lên núi tìm chồng. Hôm đó nàng chưa quen đường nên bị lạc lại phía sau. Gã quỷ Tồn Thăng bắt được nàng, giống như những gì nàng đã hình dung về người chồng, nàng nghĩ trong đầu rằng đó là chồng mình nên đã thề non hẹn biển rồi trao thân cho Gã.
Đến khi về nhà, nàng tả lại, vợ chồng Lão Đỗ nhận đó là con trai mình. Hai ngày sau, Sĩ Hoàng quay về nhà Thăng báo lại cho ba người đó rằng Đỗ Thăng đã bị quan quân giết chết. Bà mẹ khi đó, ngất lịm đi mấy ngày chẳng chịu ăn uống, kiệt sức mà chết. Lão Đỗ đành chôn bà dưới chân núi đó, dẫn nàng Mai quấn khăn trắng chịu hai tang chạy theo Sĩ Hoàng đến núi Long Tuyền. Sau đó nàng đi tới cạnh dòng Tam Đái buôn bán thoát khỏi cảnh sống động núi. Sĩ Hoàng bị Thôi Kết tìm bắt, nương nhờ chỗ nàng và Lão Đỗ.
Hỏa Cước Tốc được lệnh truy tìm tung tích của Hoàng, gặp ba người đó cùng Thăng Triều. Thăng Triều thấy Đinh Tráng có tài chạy nhanh như ngựa, lại giỏi võ nghệ cho Tráng làm sai nha ở huyện Gia Ninh. Nửa năm sau, bổ đầu huyện đó bị lính của Dương Chí Trinh giết chết, Triều ủy cho Tráng làm bổ đầu huyện đó. Đến ngày thất tịch, Tráng dẫn Chí Trinh vào phủ Thứ sử diện kiến, đi tới quán rượu gặp được gã Quỷ.
Hai người nhâm nhi vài tách trà, vài ba câu chuyện được kể lại. Chuyên nước còn lưng, có tên sai nha chạy vào báo tin phía nam đất châu Phong xảy ra chuyện. Hỏa Cước Tốc cáo biệt Gã Quỷ về huyện nhận lệnh giữ thành. Gã Quỷ tập hợp binh mã trở về đất Lâm Tây.
Không mũ giáp, tay còn vương máu đỏ tươi, người nồng nặc mùi rượu dẫn quân về trại lại mang thêm tội gây gổ trong thành, chút nữa bị lộ thân phận nên Do Độc lấy làm giận. Khi trở về quân doanh, Lý Do Độc phạt gã năm mươi roi, cho người đọc lệnh trạng trước toàn quân. Hạ hai cấp, dẫn năm trăm lính đóng ở phía đông Đà Giang.
Sau lễ hội thất tịch thành Bạch Hạc, Sĩ Hoàng kiểm quân không thiếu một người, số trâu bò mang từ đất Man Hoàng đến vùng trung du đổi lấy được số ngựa lên đến nghìn rưỡi. Hoàng đem giao lại số quân mới tuyển mộ cùng ngựa đó cho tù trưởng Thất Động. Trong lính, mọi người gọi người đó là Thanh thiên thất oản Động chủ. Người này dáng vẻ oai dũng, tay cầm thương dài lưỡi đồng đen sắc lẹm, cung lớn khoác trên vai. Hoa văn họa tiết chi chít trên khuôn mặt, cánh tay và mắt cá chân. Động chủ mặc chiếc áo vải màu đỏ thẫm, viền xanh thiên thanh, đầu đội mũ lông chim ưng, kết móng vuốt và mỏ đại bàng xung quanh, quanh sống mũi xâu lỗ lớn buộc dây sợi dát vàng. Mái tóc đen dài, búi thẳng dựng đứng lên, trên đỉnh đầu có búi tóc dài rủ xuống quá xương vai. Người này sai Sĩ Hoàng điểm binh mã rồi dẫn toán binh mã đó đi về phía tây mổ trâu, mở tiệc rượu khao tướng sĩ.
Trăng treo đỉnh núi, Lý Toàn mặc chiếc áo xanh, quần vải màu đỏ viền vàng, quấn sợi mây ngang hông, buộc tóc bằng thứ vải màu đỏ cưỡi ngựa không cương chạy tới báo tin. Vị tù trưởng nghe tin đất huyện Vũ Bình bị một đám quan binh phía nam cướp phá. Viên tướng giữ thành là Thi Nguyên đã thủ thành hơn một ngày mà không thấy quân Tống Bình tiếp viện. Thứ sử Phong Châu nhận được lệnh từ Tống Bình điều quân từ Phong Châu và Man Hoàng đến cứu huyện Vũ Bình.
Vị tù trưởng đưa thanh quế dọc ngang mũi hít hít mấy hơi, giọng khà sảng khoái, gọi Lý Toàn vào trong nhà sàn, tức tốc cho người báo tin cho Đặng Hoài cùng Triệu Cường từ các khê động phía tây dẫn lính tới. Trong đêm Lý Toàn cầm ba nghìn lính đi dọc theo sông Đà hợp với quân Phong Châu của Thăng Triều đóng tại đất huyện Thái Bình. Đặng Hoài dẫn năm nghìn lính đi từ các khê động phía tây vòng qua chân núi phía nam Tản Viên đóng quân phía tây thành Đỗ Động. Viên tù trưởng cùng Gã Quỷ, Triệu Cường dẫn đội binh một vạn người đi theo đất khê động, vượt núi Tượng Sơn đến bắc Trường Châu hòng đánh địch từ phía sau, tìm cướp kho lương, chặn đứng binh lương tiếp viện quân phản loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com