Giong Cai Hoan My Nhat Trung Toc Chi Hoang My Nhat Trung Cai
Chương 57: Chúng ta chính là bạn cũ~
“Hôm nay ngày ăn uống không tốt, có cần mời bác sĩ đến không?” Khi kết thúc bữa tối, Tiểu Viên thu dọn chén đũa, đồng thời có hơi lo lắng hỏi Phương Thanh.
Phương Thanh lắc đầu, không phải cơ thể hắn không thoải mái, mà là do nghĩ tới chuyện của Đột Thứ. Đột Thứ đã cứu hắn, đây là sự thật. Nhưng có một mặt khác, Đột Thứ là tinh tặc, đã tổn thương vô số sinh mệnh vô tội.
Nghĩ nhiều nên đến đêm Phương Thanh liền mất ngủ, hơn nửa đêm hắn mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Rắc, cửa phòng Phương Thanh bị mở ra.
Tiểu Viên nhỏ nhẹ tiến vào, nắm một góc chăn, cẩn thận che đến cổ Phương Thanh, sau đó lại nhỏ nhẹ tiến ra ngoài vào trạng thái chờ.
Ngày hôm sau, Phương Thanh ngáp một cái, sau khi rửa mặt xong mới có tinh thần một chút.
Hắn sẽ lên chiến hạm quân dụng loại nhỏ cùng với những cảnh vệ đặc biệt, Rodney và những trùng đực khác sẽ lên một chiếc phi thuyền khác, cho nên bọn họ sẽ không xuất phát cùng nhau.
Đi tới Tinh Nham tinh vực cần phải tốn sáu tiếng đồng hồ, lúc đến nơi đã là ba giờ chiều, yến hội Phong Hoa đã đặc biệt chuẩn bị hai khách sạn khác nhau để cho khách mời nghỉ ngơi.
Khách sạn khác nhau, chủ yếu là để tách riêng trùng cái và trùng đực.
Phương Thanh nghỉ ngơi trong khách sạn tới năm giờ chiều, sau đó đi gặp Rodney. Vốn dĩ trùng đực cảnh vệ hộ tống hắn đến Phong Nham tinh vực là 53 người, nhưng suy nghĩ đến việc lát nữa có quá nhiều trung trong yến hội sẽ gây bất tiện, cho nên chỉ chọn ra hai trùng đực có năng lực chiến đấu mạnh mẽ nhất ra bảo vệ bên người.
Vô cùng khí phách.
Bởi vì vệ sĩ của hắn mặc quân phục, thậm chí còn có quân hàm sĩ quan, so với những vệ sĩ của trùng khác thì vô cùng nổi bật.
Khi Rodney nhìn thấy Phương Thanh còn có chút chột dạ, chính là vì bị hai cảnh vệ kia dọa sợ. Khụ khụ.. Dù sao hắn cũng đã trộm giữ lại hình ảnh riêng của Phương Thanh trong dự trữ riêng trên Thiên Võng.
Suốt quãng đường đều im lặng, chủ yếu là vì Rodney không dám nói chuyện.
Tới nơi, Phương Thanh nhìn sợi dây phân lối phía xa xa, thảm đỏ trải dài ba bốn trăm mét. Phía bên ngoài, vô số phóng viên không mời mà đến đang chụp loạn xạ.
Cảnh tượng này tương tự như cảnh thảm đỏ của phim điện ảnh trong kiếp trước, nhưng nơi này lại có thêm một số đồ vật khoa học viễn tưởng hơn.
“Chúng ta có thư mời chính thức, không cần phải xuống xe ở đây.” Rodney thấy Phương Thanh rất hứng thú với cảnh bên ngoài, cảnh vệ nhìn chằm chằm vào hắn, giống như hắn sắp tiến lên gây rối, liền lặng lẽ giải thích: “Thư mồi của yến hội chia thành hai hình thức, một loại giống như chúng ta, còn một loại là dạng phụ. Thư mời phụ khá rẻ, chỉ cần là trùng có chút năng lực liền mua được thông qua tinh tế tệ.
Đợi một lát khi vào bên trong, sẽ có một tấm thảm đỏ dài trăm mét. Chúng ta có thể xuống xe ở đó, đến lúc đó sẽ có vô số phóng viên được mời tới chụng ảnh chúng ta.
Còn những trùng có thư mời phụ, bọn họ không có cơ hội đi thảm đỏ trăm mét, cho nên chỉ có thể xuống xe ở đây, để những phóng viên không có thư mời ở đây chụp ảnh.”
“Ồ, thì ra là vậy.” Phương Thanh thản nhiên đáp.
Quả nhiên, có không ít xe ngừng lại bên cạnh, sau đó từng trùng xuống xe. Trùng này đi con đường được ngăn vách, cũng có bảo vệ chuyên môn duy trì trật tự. Nhưng về kiểu dáng thì tệ hơn một bậc.
Xe tiếp tục chạy về phía trước hơn hai trăm mét, lúc này Rodney xuống xe trước.
Hôm nay Rodney mặt trường bào màu trắng gạo, tay áo rất lớn, phía trên ngực có rất nhiều hoa văn phức tạp, vẫn nghệ thuật như mọi khi.
Mở cửa xe, Phương Thanh mỉm cười bước xuống, phía sau là hai cảnh vệ.
Trước Phương Thanh có hai trùng đực đã đi được nửa thảm đỏ.
Hay thật, hắn vừa xuống xe, Phương Thanh liền nghe thấy tiếng kêu la, rắc rắc tỏa ra ánh sáng trẳng khi chụp ảnh. Không còn cách nào, đây là trùng cái đầu tiên đặc biệt rời khỏi cung điện xây dựng cho bọn họ xuất hiện ở nơi công cộng, vốn dĩ sẽ gây ra rối loạn. Hơn nữa trùng cái này còn là Phương Thanh, trùng cái được mệnh danh là gợi cảm nhất trong các số ‘thời đại hoang dã’.
Ngày thường hắn rất điệu thấp.
Dù nổi danh như vậy nhưng hắn không quay chụp quảng cáo, cũng không nhận bất kỳ phỏng vấn nào, thậm chí trên Thiên Võng đều chỉ là những ảnh chụp trong tạp chỉ, còn lại là ảnh hắn vừa được giải cứu trở về, khi bước xuống chiến hạm ở Cực Thổ.
Bây giờ có thể nhìn thấy hắn, không chụp kỹ mới là đồ ngốc.
“Phương Thanh, Phương Thanh! Nhìn chỗ này nhìn chỗ này!”
“Phương lão sư, nhìn chỗ này!”
“Phương lão sư... Bên này bên này...”
Trước khi xuống xe, Rodney đã dặn dò. Lúc chụp ảnh cố gắng đừng nháy mắt hay ngáp. Nếu không chụp nhiều như vậy, rất dễ dàng bắt được những ảnh chụp xấu xí.
Nhưng bị tụ tập quay chụp thế này khiến đôi mắt Phương Thanh rất khó chịu, bên tai đều là tiếng kêu gào ồn ào.
Cảnh vệ bảo vệ Phương Thanh không vui mà nhíu mày, sau đó nhanh chóng bước lên bảo vệ Phương Thanh, ngăn cản bộ phận quay chụp hắn, đồng thời dẫn đường cho Phương Thanh để hắn rời khỏi nhanh chóng.
Có lẽ Phương Thanh là trùng duy nhất không muốn bị chụp ảnh và đi thảm đỏ nhanh nhất.
Một đường đi vào bên trong, ban tổ chức đã sắp xếp vị trí chuyên môn dành cho ‘thời đại hoang dã’. Rodney đã giải thích trước đó, lễ trao giải lung tung gì đó không liên quan đến bọn họ. Sau nghi thức trao lễ này mới thật sự là buổi yến hội Phong Hoa, mục đích chính của bọn họ chính là nhân cơ hội này kết bạn với giám khảo trong Precision.
Phương Thanh không biết nhiều về giới giải trí trong xã hội Trùng tộc, nhưng yến hội này trông khá náo nhiệt.
Mở màn là một trùng đực ca sĩ nổ tiếng đang biểu diễn một ca khúc bản thân vẫn chưa phát hành, sau đó là chiếu một bộ phim điện ảnh chưa ra mắt để làm nóng yến hội.
Sau buổi làm nóng đó, tiếp theo chính là sự kiện chính của yến hội, cũng không khác gì với địa cầu, chính là chọn ra bộ phim hay nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, biên tập dựng phim tốt nhất, v.v..
Tổng cộng có mười bộ phim được chọn ra.
Phương Thanh cảm thấy trong mười bộ phim này có ba bộ mang màu sắc rất sắc dục. Trùng cái hôm nay đến đây không chỉ có mỗi Phương Thanh. Có một số diễn viên là trùng cái cũng có mặt.
Nhưng không thể không thừa nhận, dù là phim 18+ nhưng vẫn giữ được cốt truyện rất chắc, phần phối nhạc hay màu sắc đều rất xuất sắc, hoàn toàn khác biệt với phim 18+ chỉ đơn thuần là hành động tình cảm trong kiếp trước của Phương Thanh.
Sau khi lễ trao giải nhanh chóng kết thúc, liền bắt đầu tiếc mục chính Rodney đã nói.
Yến hội, chính thức diễn ra.
Hôm nay có rất nhiều trùng không liên quan tới, thật ra đều là vì muốn giao lưu và kiếm thêm mối quan hệ. Ngoài ra, tổ chức Phong Hoa cũng đã mời một lượng lớn các nhà làm phim mang theo những bộ phim chưa phát hành vào bàn.
Khi đến giờ yến hội, mọi người liền bắt đầu trò chuyện với nhau.
Như là bán bộ phim của mình với giá tốt.
Bộ phim nổi tiếng trước đó thật ra cũng là để nhóm người này mua, bộ phim của ban tổ chức Phong Hoa chiếu ra thật đẹp, sau đó là khi yến hội các ngươi có thể mua nó.
Trong số đó cũng sẽ có trùng nhặt được của hời.
Như là mấy năm trước có một bộ phim tên là ‘thiên sứ ánh mặt trời’, do một công ty nhỏ quay phim, gần như tất cả tinh tế tệ đều đổ dồn vào bộ phim nay, tiêu phí tổng cộng 1300 tinh tế tệ để hoàn thành.
Kết quả sau khi quay xong lại không thể chiếu được, vì không có nhà phân phối nào mua.
Nguyên nhân chủ yếu là kinh phí đầu tư của bộ phim này quá thấp, còn không có bất kỳ diễn nào nổi tiếng nào diễn. Ông chủ công ty cầu xin ông bà của mình, thật vẩt vả mới mua được một tấm thư mời vào yến hội Phong Hoa, cuối cùng bộ phim này được một nhà phân phối mua với giá 1800 vạn tinh tế tệ.
Kết quả bộ phim này hot, cực kỳ cực kỳ hot, vé bán đạt tới 1 tỷ.
Đây chính là vốn nhỏ nhưng hồi cao, nhà phát hành nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Đương nhiên, thành công nhặt được của hời, cũng sẽ có người bị lỗ vốn. Tiêu tốn gần năm sáu trăm triệu để mua một bộ phim, khi phát hành lại chẳng có ai xem.
Rodney cũng là trùng trong giới giải trí Trùng tộc, khi bước vào bữa tiệc luôn lải nhải với Phương Thanh về một số quy tắc trong giới giải trí.
Chủ yếu là vì Rodney cảm thấy Phương Thanh cần phải biết những kiến thức đó, bởi vì sau khi Phương Thanh chụp ‘thời đại hoang dã’ cũng coi như đã vào giới giải trí rồi.
Khi Phương Thanh nghe những chuyện xưa, cảm thấy rất thú vị. Chỉ là quần áo trên người hắn quá phức tạp, khiến cho người quen mặt áo sơ mi, áo thun, áo lông đơn giản như hắn thấy không thoải mái cho lắm.
Nhưng khi đi theo Rodney, cũng có không ít trùng đực cố ý đến gần.
Thậm chí có những ca sĩ hay diễn viên nổi tiếng, luôn vô tình lắc lư đến trước mặt Phương Thanh. Nói cách khác, lúc này bên cạnh mỗi trùng cái đều có một đống trùng đực vây quanh.
Cho dù trùng cái nào cũng có cảnh vệ đi bên cạnh, thái độ của Phương Thanh là thật sự từ chối những trùng đực đến gần đó, cho nên cảnh vệ mới ngăn cản đối phương đến gần. Nhưng những trùng cái khác lại không như vậy, có trùng đực đến bên cạnh theo đuổi cũng là một thứ khiến bọn họ khoe khoang.
“Phương Thanh, bên này.” Rodney đưa cho Phương Thanh một ly rượu, sau đó dẫn hắn bước lên trước vài bước.
Phía trước là ba bốn trùng đực, có già có trẻ.
“Trùng mặc lễ phục màu tím và màu đen đều là giám khảo của Precision.” Rodney thấp giọng nói với Phương Thanh, sau đó bước lên phía trước, đồng thời lên tiếng, “Chào buổi tối các vị.”
Những trùng đực đang trò chuyện lập tức xoay người lại, lễ phép nâng ly với Rodney.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Phương Thanh liền khẽ nhíu mày.
Bởi vì khi Phương Thanh đến, các vị trùng đực đều có vẻ khá khách khí, thậm chí còn chủ động nhắc đến bức ảnh kia của Phương Thanh, tỏ vẻ rất có ấn tượng, hy vọng sẽ đi tới chung kết.
“Phương Thanh, thật vui khi gặp lại.” Trong lúc đang trò chuyện nhiệt tình, một trùng đực mặc lễ phục đen mang theo phong thái vô cùng tự tin của quý tộc, nở một nụ cười chuẩn mực bước đến gần Phương Thanh.
Những trùng đực khác hơi dừng lại, nhìn bộ dạng này... Quen biết?
Phương Thanh khôi phục tâm trạng, nâng ly với đối phương, “Thật vui khi gặp mặt, Amos? Hay nên gọi ngươi là Dick. Tường Vi Chi Chương.”
Đây là lần đầu Phương Thanh nhìn thấy Amos sau khi khôi phục thân phận quý tộc, trước đó Amos cố ý dùng tóc để che đi đôi mắt, còn ít nối, khiến cho cả người ngập tràn cảm giác âm trầm.
Nhưng Dick. Tường Vi Chi Chương lúc này, vẫn là bộ dạng đó, nhưng mái tóc của hắn là tóc ba phân, nhưng cũng không phải là tóc ba phân bình thường mà có hơi bồng bềnh, một bên còn hơi nhếch lên chắn tầm mắt. Toàn bộ trùng trần đầy cảm giác kiêu ngạo tự tin, cùng với sự tự phụ chỉ có ở quý tộc.
“Đương nhiên là tùy ngươi, ta đều có thể chấp nhận.” Dick cười, âm cuối hơi trầm xuống một hai nốt, cố ý lộ ra chút ái muội.
Rodney nhìn Phương Thanh.
Phương Thanh cho hắn ta một ánh mắt trấn an, lúc này Rodney mới khẽ thở ra. Hắn dẫn Phương Thanh tới đây, nhưng không mong sẽ xảy ra chuyện gì.
“Amos đi, ta quen với xưng hô này rồi.”
Dick. Tường Vi Chi Chương hơi nghiêng người, gương mặt gần như dán sát vào Phương Thanh, “Ta cũng thích ngươi gọi ta như vậy... Hơn nữa... Thật tốt...”
Thật tốt, ngươi lại xuất hiện trước mặt ta một lần nữa.
Phương Thanh lùi về sau vài bước, không quen khi Dick đến gần như vậy, “Ngươi vừa nói cái gì, thật tốt cái gì, ta không nghe rõ?”
Dick cười khẽ, ánh mắt hiện lên vẻ tình bạn rất độc đáo, “Không có gì, bạn cũ gặp lại, đi cùng ta một lúc được không? Thuận tiện tâm sự?” Nói xong, Dick nhướng mày cố ý cười nói: “Ta chính là giảm khảo của Precision, ta chắc chắn sẽ chọn ngươi.”
Chương 58: Ta dẫn ngươi đi chơi, rất kích thích
“Đã lâu không gặp, Phương Thanh.” Dick chống tay lên lan can, nhìn về bầu trời đầy sao phía xa xa, giọng điệu hoài niệm.
Phương Thanh nhìn sang, cách đó khoảng một trăm mét chính là buổi yến tiệc ầm ĩ, còn nơi này là lối vào khu hoa viên từ ban công lớn, cảnh vệ bảo vệ hắn đang canh giữ ở lối vào. Chỉ cần hắn khẽ kêu lên, bọn họ sẽ xông tới ngay trong tích tắc.
Ực---- Phương Thanh uống một hơi hết cả ly rượu, hương vị ngọt dịu, khá ngon.
Bầu trời đêm nay không tồi, nhưng lại không có ngôi sao nào, chỉ một ánh trăng khuyết treo trên bầu trời, toàn bộ ban công hoa viên không có ánh đèn này, nhưng cũng rất sáng.
Phương Thanh đặt ly rượu không trong tay sang một bên, sau đó đưa bàn tay ra lan can cảm nhận làn gió hè nhè nhẹ, đùa nói: “Không lâu lắm lâu, chúng ta xa nhau còn chưa tới mấy tháng.”
Dick khẽ quay đầu, ánh mắt nghiêm túc: “Phương Thanh, khi ở phi thuyền ta nói muốn mang ngươi đi, ngươi còn nhớ rõ không?”
Phương Thanh chớp mắt, “Dựa theo pháp luật bảo vệ trùng cái của Trùng tộc, nếu gặp được một trùng cái lưu lạc bên ngoài, trùng đực cần phải bảo vệ trùng cái và mang về tinh vực chủ. Ừm, ngươi là một quý tộc tuân thủ pháp luật.”
“Ngươi biết mà, ta không phải có ý này.”
Phương Thanh thở dài, “Amos, ngươi rất ưu tú. Trên phi thuyền, ta vô cùng cảm kích khi ngươi đã nói cho ta biết lúc đó, ta cũng coi ngươi như là người bàn, biết ngươi và Hòa Diễm, Vick đều không sao cả, ta rất vui vẻ. Nhưng vì lí do như vậy nên ta không thể chấp nhận lời xin của ngươi. Bởi vì ta không thích ngươi, điều này rất rõ ràng.”
“Chúng ta có thể từ từ hẹn hò, dù sao ngươi cũng phải cho ta một cơ hội chứ.” Dick. Tường Vi Chi Chương nhìn thẳng vào Phương Thanh, ánh mắt chấp nhất.
Là một quý tộc được giáo dục tốt, hắn không thiếu tính kiên trì. Đặc biệt là ngoài tính kiên trì, nền giáo dục quý tộc đã dạy cho hắn biết làm cách nào trở thành một thợ săn giỏi. Trong cuộc đua, không cần nóng nảy cũng không được nản chí, một ngày nào đó rồi cũng sẽ tóm được con mồi.
Phương Thanh kiên định lắc đầu.
Không xằng bậy với bạn bè, đây là một thói quen nhỏ của Phương Thanh.
Bạn bè sau khi lên giường, nếu sau đó có thể bên nhau thì tốt, không thể ở cùng nhau thì thậm chí còn không được coi là bạn bè.
Ánh mắt Dick toát ra chút thống khổ, một lúc lâu sau, hắn nhắm mắt lại, khi mở ra, những cảm xúc đó đều bị đè nén lại, không để lộ ra chút gì nữa.
“Phương Thanh, chúng ta vẫn là bạn bè chứ? Ngươi có thể an toàn rời khỏi phi thuyền, đó là một điều khiến ta rất vui mừng.”
“Đương nhiên.”
Phương Thanh khẽ bắt tay với Dick.
Thu tay lại, ngón tay cái của Dick nhẹ nhàng cọ xát với ngón trỏ, dường như còn đang lưu luyến nhiệt độ nơi đầu ngón tay của Phương Thanh.
Một lúc sau, Dick giống như một người bạn bình thường, đùa giỡn nói: “Cho dù ngươi cực tuyệt ta thì chúng ta vẫn là bạn bè. Ngươi yên tâm, giải thưởng Precision ta sẽ chọn ngươi.”
“Vậy thì phải cảm ơn ngươi rồi.” Cho dù là thật hay giả, lúc này Phương Thanh cũng thả lỏng lại, đong đưa một chân, giọng điệu nhẹ nhàng.
Dick. Tường Vi Chi Chương đột nhiên cười thần bí, trong cái nhìn của Phương Thanh, hắn dùng một tay chống lên lan can, sau đó xoay người ngồi lên, không hề văn nhã một chút nào, càng không hợp với vẻ tao nhã quý phái của quý tộc của hắn.
“Thật ra... Trước đó khi ở Đột Thứ, gặp được ngươi là chuyện vui vẻ nhất của ta. Hơn nữa, mặc dù lúc đó nằm vùng, nhưng thật sự là những ngày tháng tự do của ta, ta thật sự rất nhớ nó. Ừm... Ngươi muốn ngồi lên không? Rất sảng khoái.”
Phương Thanh nhìn hắn chỉ đơn thuần ngồi trên lan can mảnh khảnh mà không vịn tay.
Nếu đẩy hắn ta một chút, đối phương chắc chắn sẽ ngã xuống. Dù phía dưới là mặt cỏ nhưng vẫn khá cao. Có lẽ sẽ không chết, nhưng chắc chắn gãy xương.
“Không ngồi.” Phương Thanh không muốn tìm đường chết.
Dick cũng không miễn cưỡng, chỉ đột nhiên quay đầu nắm bả vai hắn ta, “Phương Thanh, cho ngươi một bất ngờ.”
“Hả?’ Phương Thanh có chút hoang mang, cơ thể của Dick đột nhiên ngả về phía trước, sau đó dang rộng hai tay, hắn thế nhưng lại nhảy xuống dưới.
“Này này!” Phương Thanh ghé vào lan can, vô cùng nóng nảy.
Hắn kêu lên khiến hai cảnh vệ kia tưởng rằng có việc gì, cũng chạy tới.
Nhưng rất nhanh sau đó, Phương Thanh liền thở phào nhẹ nhõm, bởi vì khi Dick tiếp đất liền thuận thế lăn xuống, không có bất kỳ thương tổn gì. Mà trong khoảnh khắc đó, không biết Dick đã làm gì.
Phía dưới vốn dĩ là mặt cỏ đột nhiên biến thành màu lam nhạt, thậm chí còn có ánh sáng màu lam ánh lên từ mặt cỏ.
Thứ này còn chưa là gì, khi Phương Thanh giương mắt nhìn lên, phía trước mặt cỏ màu xanh nhạt hiện ra từng đóa hoa vô cùng huyền ảo. Hồ nước âm nhạc cách đó không xa cũng sáng đèn lên, âm nhạc và tiếng nước xuất hiện.
Thật xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp, Phương Thanh phải thừa nhận.
Nhưng Phương Thanh cũng không có chút cảm động nào, rất đơn giản, bởi vì đây là chiêu thức dỗ con gái. Có lẽ trùng cái nguyên bản ở Trùng tộc sẽ thích cái này, nhưng đối với Phương Thanh thì cũng chỉ biết thốt lên hai chữ ‘xinh đẹp’ mà thôi. Nếu hắn khóc bù lu bù loa, sau đó lao xuống nhào vào lòng ngực Dick. Tường Vi Chi Chương, thì mới thật sự khó tin.
Phương Thanh nhìn Phương Thanh phía dưới giống như kính chiếu ảnh, trong khoảng thời gian ngắn, trường hợp này có hơi xấu hổ.
“... Khá tốt.” Phương Thanh suy nghĩ một chút rồi phá vỡ im lặng.
Nhưng đột nhiên Phương Thanh cảm thấy ban công dưới chân mình hơi rung lắc.
Hả? Chuyện gì nữa đây?
Trong lúc Phương Thanh đang nghi hoặc, lần rung lắc thứ hai còn dữ dội hơn lúc đầu. Nếu không phải cảnh vệ bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Phương Thanh thì suýt chút nữa hắn đã té ngã.
Còn chưa kịp hỏi Dick đã làm gì, cơn rung lắc thứ ba lại xảy ra, đồng thời trong yến hội còn truyền ra tiếng la thét chói tai.
Chỉ trong nháy mắt, các loại chuông cảnh báo vang lên.
“Đi mau.” Hai cảnh vệ lập tức phản ứng lại, đỡ lấy Phương Thanh chuẩn bị sơ tán.
Nhưng lúc này đã không còn kịp, bởi vì có một thứ gì đó dữ dội va đập vào tòa nhà, rất nhiều ánh đèn trong đại sảnh yến hội ngã xuống. Sau đó bức tường bị đâm xuyên qua, có một số đồ vật giống như bom khói bị ném vào.
‘Bùm’ vài tiếng, một lượng khói lớn cùng với mùi tanh tưởi, còn có một số tia sáng trẳng khiến các trùng bên trong hoảng sợ kêu la, không ít trùng còn chạy ra phía ban công này.
Không chắc đây có phải là đạn khí độc hay không, hai cảnh vệ vốn dĩ vừa mang Phương Thanh ra khỏi yến hội liền lập tức lùi về ban công.
“Ưu tiên trùng cái ưu tiên trùng cái...” Có trùng lớn tiếng hô lên.
Rất nhiều cảnh vệ nhảy xuống ban công, sau đó đem quần áo của trùng đực làm thành sợi dây thừng, kéo trùng cái xuống, các trùng đực phía dưới phụ trách đón lấy.
Cũng có vài trùng cái trực tiếp nhảy xuống để trùng đực phía dưới đỡ.
Nhưng vài ba trùng cái vừa chạy đến đây không có dũng khí nhảy xuống.
Yến hội đặt không ít rượu, lúc này đùng một tiếng, đã bị thiêu cháy lên. Lửa cháy rất lớn, khói bay mịt mù, vài trùng đực bị lửa đốt lập tức gào thét nhảy xuống ban công.
Mặc dù như vậy sẽ khiến trùng khác thương vong, thậm chí làm trùng cái bị thương.
Nhưng những trùng đực tới đây, đa số không giàu thì sang. Mặc dù trùng cái quý hiếm, nhưng trong trường hợp nguy hiểm tới tính mạng, bọn họ không thể như trùng quân đội, có ý thức hy sinh bản thân.
Muốn sống sót là suy nghĩ có trong mỗi mạng sống.
“Mau xuống dưới, mau xuống!” Có trùng đực la lên.
“Không không, quá cao, ta ta không dám..” Một trùng cái bám chặt vào dây thừng cột bên hông hắn, sống chết không muốn bị kéo xuống.
Bị làm cho hốt hoảng, trùng cái này liền lập tức òa khóc, gương mặt vốn dĩ có chút hồng hào lập tức trắng bệch, vô cùng đáng thương, đồng thời gào lên la mắng: “Cút ngay, ta sợ độ cao, không được chạm vào ta, nếu không ta sẽ khởi tố các người quấy rối, cút ngay!”
Vốn dĩ có vài trùng đực muốn cưỡng chế đưa hắn ta xuống lập tức luống cuống tay chân, bất an nhìn hắn ta.
Bởi vì hắn ta không chịu xuống khiến cho các trùng đực muốn chạy trốn đều bị chặn lại. Hơn nữa, dựa theo pháp luật của Trùng tộc, trong tình trạng nguy cấp, trùng đực bỏ trùng cái một mình chạy trốn cũng sẽ đối mặt với án tù.
Phương Thanh vốn dĩ muốn trực tiếp nhảy xuống, bởi vì cảnh vệ bảo vệ hắn nói có thể đón được hắn.
Lúc này thấy tình huống ở góc bên cạnh, không lập tức nhảy xuống, mà đến gần vỗ vào vai trùng cái kia, ra hiệu: “Đi xuống đi, không có gì phải sợ.”
“Ta không xuống, lát nữa sẽ có cứu viện tới, ta không cần phải xuống.” Lúc này, sự ngang ngược và tính người của trùng cái thể hiện ra vô cùng sống động.
Phương Thanh nhớ tới trùng cái bởi vì chạy ra khỏi cung điện Bảo Thạch làm hại chết vô số trùng đực bình thường, kết quả bởi vì không có bất kỳ năng lực tự chăm sóc bản thân, kết quả vừa đi vài ngày đã xám xịt chủ động trở về.
Hít một hơi thật sâu, Phương Thanh vững chắc cho trùng cái này một cái tát.
Tất cả trùng xung quanh hít một hơi lạnh.
Trùng cái này cũng choáng váng, không khóc nữa mà ngây người nhìn Phương Thanh, thậm chí còn hít hít mũi có hơi trẻ con nói, “Ngươi... Ngươi đánh ta?”
Phương Thanh nhăn mày lại, “Ngươi không xuống, ta liền đánh! Ta cũng là trùng cái, cùng lắm thì hai chúng ta lên tòa án. Ta nghiêm túc hỏi lại một lần nữa, ngươi có xuống không?”
“Ta không xuống!”
Phương Thanh không khách khí liền quăng thêm một cái tát.
Vốn dĩ Phương Thanh định dùng nắm đấm, nhưng nghĩ một đấm này sẽ khiến trùng cái ngoẻo ngay tại chỗ, Phương Thanh chỉ có thể dùng bàn tay.
Gương mặt của trùng cái này liền sưng chù vù.
“Không xuống dưới?”
“Ta... Hu hu hu... Ngươi cách xa ta ra, ta xuống, ta xuống, hức...”
Lúc này, trùng cái luống cuống tay chân trèo xuống, khi xuống còn khóc nấc lên.
Phương Thanh còn đáng sợ hơn cả chứng sợ động cao của hắn ta.
“Được rồi, mọi người mau xuống đi.” Có trùng đực thể chất tốt, có thể nhảy. Nhưng cũng có vài trùng lớn tuổi, chỉ có thể dựa vào dây thừng làm từ quần áo.
“Ngài xuống trước đí.” Thấy Phương Thanh nhường vị trí của mình cho vài trùng đực lớn tuổi, trùng đực xung quanh đều cảm động đến đỏ cả mắt, sau đó yêu cầu Phương Thanh xuống dưới trước.
Lúc này từ chối là lãng phí mạng sống, Phương Thanh gật đầu một cái, sau đó ra hiệu để trùng đực phía dưới đỡ mình, hắn vừa trở mình qua vòng bảo hộ, giữa không trung liền xuất hiện một chiến hạm đen nhánh hình chữ nhật. Đồng thời còn có một chùm ánh sáng to chiếu về phía này.
“Không được nhúc nhích!” Bên trong chiến hạm truyền ra giọng nói.
Trong vòng chưa đầy một phút, một trùng đực dùng ván trượt phản lực bay ra khỏi chiến hạm, cơ thể cao lớn bên trên đội một cái mũ giáp màu đen
“Chà, nhìn xem, các vị trước đó đều là các trùng đực đầy danh giá, nhưng bây giờ... Chậc chậc....”
Không có trùng nào dám nhúc nhích, bởi vì bên trong chiến hạm kia kéo ra một đống vũ khí nóng, lúc này đang chỉa về phía ban công này.
“... Đột Thứ...” Trên mặt cỏ, Dick. Tường Vi Chi Chương ngẩng đầu lên, cau mày nhìn.
Mặc dù đối phương đội mũ giáp, khí chất tỏa ra còn cuồng dã hơn trước kia, nhưng cánh tay robot kia hắn sẽ không nhận nhầm.
Ván trược phản lực có năng lực bay, tốc độ vô cùng nhanh. Những trùng không điều khiển được rất dễ dàng va chạm vào tòa nhà, sau đó rơi xuống.
Ngã chết cũng là điều có thể xảy ra.
Ván trược cọ xát trong không khí, cuối cùng dừng lại ở độ cao trăm mét cách hoa viên mười mét.
“Phương Thanh... Còn nhớ rõ ta chứ? Ha ha, ta đã trở về...”
“Đột Thứ.”
“Đi, ta dẫn ngươi đi chơi, rất kích thích.” Đột Thứ tới gần, sau đó duỗi bàn tay robot về phía Phương Thanh.
Im lặng một lúc, Phương Thanh giơ tay lên.
Chỉ trong nháy mắt, Đột Thứ đã kéo Phương Thanh lên ván trượt phản lực.
Sau khi Đột Thứ rời đi, toàn bộ chiến hạm khai hỏa ngay lập tức, một lượng lớn đạn và laze về phía những trùng đực ở đây.
Dick. Tường Vi Chi Chương lăn lộn trên mặt đất, sau khi tránh vài lần công kích, hắn vẫn cố sức đuổi theo hướng chiến hạm.
Tên khốn tên khốn, thế nhưng lại để Phương Thanh biến mất dưới mí mắt hắn!
Hơn nữa, vừa rồi hắn thấy rất rõ ràng, trước khi đi Đột Thứ đã liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt tràn ngập ác ý, đang trần trụi nói với hắn.
Tên phản đồ!
“Đủ rồi!” Khi Phương Thanh bị mang lên phi thuyền, giọng điệu rất tức giận.
Đột Thứ hơi sửng sốt, sau đó cho dừng tấn công, chiến hạm bay vào trong bầu trời mênh mông.
Phương Thanh cũng không cảm thấy lo lắng, động tĩnh lớn như vậy, chiến hạm này chắc chắn không chạy được, thật sự cho rằng quân đội Trùng tộc ăn chay sao?
“Hôm nay ngày ăn uống không tốt, có cần mời bác sĩ đến không?” Khi kết thúc bữa tối, Tiểu Viên thu dọn chén đũa, đồng thời có hơi lo lắng hỏi Phương Thanh.
Phương Thanh lắc đầu, không phải cơ thể hắn không thoải mái, mà là do nghĩ tới chuyện của Đột Thứ. Đột Thứ đã cứu hắn, đây là sự thật. Nhưng có một mặt khác, Đột Thứ là tinh tặc, đã tổn thương vô số sinh mệnh vô tội.
Nghĩ nhiều nên đến đêm Phương Thanh liền mất ngủ, hơn nửa đêm hắn mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Rắc, cửa phòng Phương Thanh bị mở ra.
Tiểu Viên nhỏ nhẹ tiến vào, nắm một góc chăn, cẩn thận che đến cổ Phương Thanh, sau đó lại nhỏ nhẹ tiến ra ngoài vào trạng thái chờ.
Ngày hôm sau, Phương Thanh ngáp một cái, sau khi rửa mặt xong mới có tinh thần một chút.
Hắn sẽ lên chiến hạm quân dụng loại nhỏ cùng với những cảnh vệ đặc biệt, Rodney và những trùng đực khác sẽ lên một chiếc phi thuyền khác, cho nên bọn họ sẽ không xuất phát cùng nhau.
Đi tới Tinh Nham tinh vực cần phải tốn sáu tiếng đồng hồ, lúc đến nơi đã là ba giờ chiều, yến hội Phong Hoa đã đặc biệt chuẩn bị hai khách sạn khác nhau để cho khách mời nghỉ ngơi.
Khách sạn khác nhau, chủ yếu là để tách riêng trùng cái và trùng đực.
Phương Thanh nghỉ ngơi trong khách sạn tới năm giờ chiều, sau đó đi gặp Rodney. Vốn dĩ trùng đực cảnh vệ hộ tống hắn đến Phong Nham tinh vực là 53 người, nhưng suy nghĩ đến việc lát nữa có quá nhiều trung trong yến hội sẽ gây bất tiện, cho nên chỉ chọn ra hai trùng đực có năng lực chiến đấu mạnh mẽ nhất ra bảo vệ bên người.
Vô cùng khí phách.
Bởi vì vệ sĩ của hắn mặc quân phục, thậm chí còn có quân hàm sĩ quan, so với những vệ sĩ của trùng khác thì vô cùng nổi bật.
Khi Rodney nhìn thấy Phương Thanh còn có chút chột dạ, chính là vì bị hai cảnh vệ kia dọa sợ. Khụ khụ.. Dù sao hắn cũng đã trộm giữ lại hình ảnh riêng của Phương Thanh trong dự trữ riêng trên Thiên Võng.
Suốt quãng đường đều im lặng, chủ yếu là vì Rodney không dám nói chuyện.
Tới nơi, Phương Thanh nhìn sợi dây phân lối phía xa xa, thảm đỏ trải dài ba bốn trăm mét. Phía bên ngoài, vô số phóng viên không mời mà đến đang chụp loạn xạ.
Cảnh tượng này tương tự như cảnh thảm đỏ của phim điện ảnh trong kiếp trước, nhưng nơi này lại có thêm một số đồ vật khoa học viễn tưởng hơn.
“Chúng ta có thư mời chính thức, không cần phải xuống xe ở đây.” Rodney thấy Phương Thanh rất hứng thú với cảnh bên ngoài, cảnh vệ nhìn chằm chằm vào hắn, giống như hắn sắp tiến lên gây rối, liền lặng lẽ giải thích: “Thư mồi của yến hội chia thành hai hình thức, một loại giống như chúng ta, còn một loại là dạng phụ. Thư mời phụ khá rẻ, chỉ cần là trùng có chút năng lực liền mua được thông qua tinh tế tệ.
Đợi một lát khi vào bên trong, sẽ có một tấm thảm đỏ dài trăm mét. Chúng ta có thể xuống xe ở đó, đến lúc đó sẽ có vô số phóng viên được mời tới chụng ảnh chúng ta.
Còn những trùng có thư mời phụ, bọn họ không có cơ hội đi thảm đỏ trăm mét, cho nên chỉ có thể xuống xe ở đây, để những phóng viên không có thư mời ở đây chụp ảnh.”
“Ồ, thì ra là vậy.” Phương Thanh thản nhiên đáp.
Quả nhiên, có không ít xe ngừng lại bên cạnh, sau đó từng trùng xuống xe. Trùng này đi con đường được ngăn vách, cũng có bảo vệ chuyên môn duy trì trật tự. Nhưng về kiểu dáng thì tệ hơn một bậc.
Xe tiếp tục chạy về phía trước hơn hai trăm mét, lúc này Rodney xuống xe trước.
Hôm nay Rodney mặt trường bào màu trắng gạo, tay áo rất lớn, phía trên ngực có rất nhiều hoa văn phức tạp, vẫn nghệ thuật như mọi khi.
Mở cửa xe, Phương Thanh mỉm cười bước xuống, phía sau là hai cảnh vệ.
Trước Phương Thanh có hai trùng đực đã đi được nửa thảm đỏ.
Hay thật, hắn vừa xuống xe, Phương Thanh liền nghe thấy tiếng kêu la, rắc rắc tỏa ra ánh sáng trẳng khi chụp ảnh. Không còn cách nào, đây là trùng cái đầu tiên đặc biệt rời khỏi cung điện xây dựng cho bọn họ xuất hiện ở nơi công cộng, vốn dĩ sẽ gây ra rối loạn. Hơn nữa trùng cái này còn là Phương Thanh, trùng cái được mệnh danh là gợi cảm nhất trong các số ‘thời đại hoang dã’.
Ngày thường hắn rất điệu thấp.
Dù nổi danh như vậy nhưng hắn không quay chụp quảng cáo, cũng không nhận bất kỳ phỏng vấn nào, thậm chí trên Thiên Võng đều chỉ là những ảnh chụp trong tạp chỉ, còn lại là ảnh hắn vừa được giải cứu trở về, khi bước xuống chiến hạm ở Cực Thổ.
Bây giờ có thể nhìn thấy hắn, không chụp kỹ mới là đồ ngốc.
“Phương Thanh, Phương Thanh! Nhìn chỗ này nhìn chỗ này!”
“Phương lão sư, nhìn chỗ này!”
“Phương lão sư... Bên này bên này...”
Trước khi xuống xe, Rodney đã dặn dò. Lúc chụp ảnh cố gắng đừng nháy mắt hay ngáp. Nếu không chụp nhiều như vậy, rất dễ dàng bắt được những ảnh chụp xấu xí.
Nhưng bị tụ tập quay chụp thế này khiến đôi mắt Phương Thanh rất khó chịu, bên tai đều là tiếng kêu gào ồn ào.
Cảnh vệ bảo vệ Phương Thanh không vui mà nhíu mày, sau đó nhanh chóng bước lên bảo vệ Phương Thanh, ngăn cản bộ phận quay chụp hắn, đồng thời dẫn đường cho Phương Thanh để hắn rời khỏi nhanh chóng.
Có lẽ Phương Thanh là trùng duy nhất không muốn bị chụp ảnh và đi thảm đỏ nhanh nhất.
Một đường đi vào bên trong, ban tổ chức đã sắp xếp vị trí chuyên môn dành cho ‘thời đại hoang dã’. Rodney đã giải thích trước đó, lễ trao giải lung tung gì đó không liên quan đến bọn họ. Sau nghi thức trao lễ này mới thật sự là buổi yến hội Phong Hoa, mục đích chính của bọn họ chính là nhân cơ hội này kết bạn với giám khảo trong Precision.
Phương Thanh không biết nhiều về giới giải trí trong xã hội Trùng tộc, nhưng yến hội này trông khá náo nhiệt.
Mở màn là một trùng đực ca sĩ nổ tiếng đang biểu diễn một ca khúc bản thân vẫn chưa phát hành, sau đó là chiếu một bộ phim điện ảnh chưa ra mắt để làm nóng yến hội.
Sau buổi làm nóng đó, tiếp theo chính là sự kiện chính của yến hội, cũng không khác gì với địa cầu, chính là chọn ra bộ phim hay nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, biên tập dựng phim tốt nhất, v.v..
Tổng cộng có mười bộ phim được chọn ra.
Phương Thanh cảm thấy trong mười bộ phim này có ba bộ mang màu sắc rất sắc dục. Trùng cái hôm nay đến đây không chỉ có mỗi Phương Thanh. Có một số diễn viên là trùng cái cũng có mặt.
Nhưng không thể không thừa nhận, dù là phim 18+ nhưng vẫn giữ được cốt truyện rất chắc, phần phối nhạc hay màu sắc đều rất xuất sắc, hoàn toàn khác biệt với phim 18+ chỉ đơn thuần là hành động tình cảm trong kiếp trước của Phương Thanh.
Sau khi lễ trao giải nhanh chóng kết thúc, liền bắt đầu tiếc mục chính Rodney đã nói.
Yến hội, chính thức diễn ra.
Hôm nay có rất nhiều trùng không liên quan tới, thật ra đều là vì muốn giao lưu và kiếm thêm mối quan hệ. Ngoài ra, tổ chức Phong Hoa cũng đã mời một lượng lớn các nhà làm phim mang theo những bộ phim chưa phát hành vào bàn.
Khi đến giờ yến hội, mọi người liền bắt đầu trò chuyện với nhau.
Như là bán bộ phim của mình với giá tốt.
Bộ phim nổi tiếng trước đó thật ra cũng là để nhóm người này mua, bộ phim của ban tổ chức Phong Hoa chiếu ra thật đẹp, sau đó là khi yến hội các ngươi có thể mua nó.
Trong số đó cũng sẽ có trùng nhặt được của hời.
Như là mấy năm trước có một bộ phim tên là ‘thiên sứ ánh mặt trời’, do một công ty nhỏ quay phim, gần như tất cả tinh tế tệ đều đổ dồn vào bộ phim nay, tiêu phí tổng cộng 1300 tinh tế tệ để hoàn thành.
Kết quả sau khi quay xong lại không thể chiếu được, vì không có nhà phân phối nào mua.
Nguyên nhân chủ yếu là kinh phí đầu tư của bộ phim này quá thấp, còn không có bất kỳ diễn nào nổi tiếng nào diễn. Ông chủ công ty cầu xin ông bà của mình, thật vẩt vả mới mua được một tấm thư mời vào yến hội Phong Hoa, cuối cùng bộ phim này được một nhà phân phối mua với giá 1800 vạn tinh tế tệ.
Kết quả bộ phim này hot, cực kỳ cực kỳ hot, vé bán đạt tới 1 tỷ.
Đây chính là vốn nhỏ nhưng hồi cao, nhà phát hành nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Đương nhiên, thành công nhặt được của hời, cũng sẽ có người bị lỗ vốn. Tiêu tốn gần năm sáu trăm triệu để mua một bộ phim, khi phát hành lại chẳng có ai xem.
Rodney cũng là trùng trong giới giải trí Trùng tộc, khi bước vào bữa tiệc luôn lải nhải với Phương Thanh về một số quy tắc trong giới giải trí.
Chủ yếu là vì Rodney cảm thấy Phương Thanh cần phải biết những kiến thức đó, bởi vì sau khi Phương Thanh chụp ‘thời đại hoang dã’ cũng coi như đã vào giới giải trí rồi.
Khi Phương Thanh nghe những chuyện xưa, cảm thấy rất thú vị. Chỉ là quần áo trên người hắn quá phức tạp, khiến cho người quen mặt áo sơ mi, áo thun, áo lông đơn giản như hắn thấy không thoải mái cho lắm.
Nhưng khi đi theo Rodney, cũng có không ít trùng đực cố ý đến gần.
Thậm chí có những ca sĩ hay diễn viên nổi tiếng, luôn vô tình lắc lư đến trước mặt Phương Thanh. Nói cách khác, lúc này bên cạnh mỗi trùng cái đều có một đống trùng đực vây quanh.
Cho dù trùng cái nào cũng có cảnh vệ đi bên cạnh, thái độ của Phương Thanh là thật sự từ chối những trùng đực đến gần đó, cho nên cảnh vệ mới ngăn cản đối phương đến gần. Nhưng những trùng cái khác lại không như vậy, có trùng đực đến bên cạnh theo đuổi cũng là một thứ khiến bọn họ khoe khoang.
“Phương Thanh, bên này.” Rodney đưa cho Phương Thanh một ly rượu, sau đó dẫn hắn bước lên trước vài bước.
Phía trước là ba bốn trùng đực, có già có trẻ.
“Trùng mặc lễ phục màu tím và màu đen đều là giám khảo của Precision.” Rodney thấp giọng nói với Phương Thanh, sau đó bước lên phía trước, đồng thời lên tiếng, “Chào buổi tối các vị.”
Những trùng đực đang trò chuyện lập tức xoay người lại, lễ phép nâng ly với Rodney.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Phương Thanh liền khẽ nhíu mày.
Bởi vì khi Phương Thanh đến, các vị trùng đực đều có vẻ khá khách khí, thậm chí còn chủ động nhắc đến bức ảnh kia của Phương Thanh, tỏ vẻ rất có ấn tượng, hy vọng sẽ đi tới chung kết.
“Phương Thanh, thật vui khi gặp lại.” Trong lúc đang trò chuyện nhiệt tình, một trùng đực mặc lễ phục đen mang theo phong thái vô cùng tự tin của quý tộc, nở một nụ cười chuẩn mực bước đến gần Phương Thanh.
Những trùng đực khác hơi dừng lại, nhìn bộ dạng này... Quen biết?
Phương Thanh khôi phục tâm trạng, nâng ly với đối phương, “Thật vui khi gặp mặt, Amos? Hay nên gọi ngươi là Dick. Tường Vi Chi Chương.”
Đây là lần đầu Phương Thanh nhìn thấy Amos sau khi khôi phục thân phận quý tộc, trước đó Amos cố ý dùng tóc để che đi đôi mắt, còn ít nối, khiến cho cả người ngập tràn cảm giác âm trầm.
Nhưng Dick. Tường Vi Chi Chương lúc này, vẫn là bộ dạng đó, nhưng mái tóc của hắn là tóc ba phân, nhưng cũng không phải là tóc ba phân bình thường mà có hơi bồng bềnh, một bên còn hơi nhếch lên chắn tầm mắt. Toàn bộ trùng trần đầy cảm giác kiêu ngạo tự tin, cùng với sự tự phụ chỉ có ở quý tộc.
“Đương nhiên là tùy ngươi, ta đều có thể chấp nhận.” Dick cười, âm cuối hơi trầm xuống một hai nốt, cố ý lộ ra chút ái muội.
Rodney nhìn Phương Thanh.
Phương Thanh cho hắn ta một ánh mắt trấn an, lúc này Rodney mới khẽ thở ra. Hắn dẫn Phương Thanh tới đây, nhưng không mong sẽ xảy ra chuyện gì.
“Amos đi, ta quen với xưng hô này rồi.”
Dick. Tường Vi Chi Chương hơi nghiêng người, gương mặt gần như dán sát vào Phương Thanh, “Ta cũng thích ngươi gọi ta như vậy... Hơn nữa... Thật tốt...”
Thật tốt, ngươi lại xuất hiện trước mặt ta một lần nữa.
Phương Thanh lùi về sau vài bước, không quen khi Dick đến gần như vậy, “Ngươi vừa nói cái gì, thật tốt cái gì, ta không nghe rõ?”
Dick cười khẽ, ánh mắt hiện lên vẻ tình bạn rất độc đáo, “Không có gì, bạn cũ gặp lại, đi cùng ta một lúc được không? Thuận tiện tâm sự?” Nói xong, Dick nhướng mày cố ý cười nói: “Ta chính là giảm khảo của Precision, ta chắc chắn sẽ chọn ngươi.”
Chương 58: Ta dẫn ngươi đi chơi, rất kích thích
“Đã lâu không gặp, Phương Thanh.” Dick chống tay lên lan can, nhìn về bầu trời đầy sao phía xa xa, giọng điệu hoài niệm.
Phương Thanh nhìn sang, cách đó khoảng một trăm mét chính là buổi yến tiệc ầm ĩ, còn nơi này là lối vào khu hoa viên từ ban công lớn, cảnh vệ bảo vệ hắn đang canh giữ ở lối vào. Chỉ cần hắn khẽ kêu lên, bọn họ sẽ xông tới ngay trong tích tắc.
Ực---- Phương Thanh uống một hơi hết cả ly rượu, hương vị ngọt dịu, khá ngon.
Bầu trời đêm nay không tồi, nhưng lại không có ngôi sao nào, chỉ một ánh trăng khuyết treo trên bầu trời, toàn bộ ban công hoa viên không có ánh đèn này, nhưng cũng rất sáng.
Phương Thanh đặt ly rượu không trong tay sang một bên, sau đó đưa bàn tay ra lan can cảm nhận làn gió hè nhè nhẹ, đùa nói: “Không lâu lắm lâu, chúng ta xa nhau còn chưa tới mấy tháng.”
Dick khẽ quay đầu, ánh mắt nghiêm túc: “Phương Thanh, khi ở phi thuyền ta nói muốn mang ngươi đi, ngươi còn nhớ rõ không?”
Phương Thanh chớp mắt, “Dựa theo pháp luật bảo vệ trùng cái của Trùng tộc, nếu gặp được một trùng cái lưu lạc bên ngoài, trùng đực cần phải bảo vệ trùng cái và mang về tinh vực chủ. Ừm, ngươi là một quý tộc tuân thủ pháp luật.”
“Ngươi biết mà, ta không phải có ý này.”
Phương Thanh thở dài, “Amos, ngươi rất ưu tú. Trên phi thuyền, ta vô cùng cảm kích khi ngươi đã nói cho ta biết lúc đó, ta cũng coi ngươi như là người bàn, biết ngươi và Hòa Diễm, Vick đều không sao cả, ta rất vui vẻ. Nhưng vì lí do như vậy nên ta không thể chấp nhận lời xin của ngươi. Bởi vì ta không thích ngươi, điều này rất rõ ràng.”
“Chúng ta có thể từ từ hẹn hò, dù sao ngươi cũng phải cho ta một cơ hội chứ.” Dick. Tường Vi Chi Chương nhìn thẳng vào Phương Thanh, ánh mắt chấp nhất.
Là một quý tộc được giáo dục tốt, hắn không thiếu tính kiên trì. Đặc biệt là ngoài tính kiên trì, nền giáo dục quý tộc đã dạy cho hắn biết làm cách nào trở thành một thợ săn giỏi. Trong cuộc đua, không cần nóng nảy cũng không được nản chí, một ngày nào đó rồi cũng sẽ tóm được con mồi.
Phương Thanh kiên định lắc đầu.
Không xằng bậy với bạn bè, đây là một thói quen nhỏ của Phương Thanh.
Bạn bè sau khi lên giường, nếu sau đó có thể bên nhau thì tốt, không thể ở cùng nhau thì thậm chí còn không được coi là bạn bè.
Ánh mắt Dick toát ra chút thống khổ, một lúc lâu sau, hắn nhắm mắt lại, khi mở ra, những cảm xúc đó đều bị đè nén lại, không để lộ ra chút gì nữa.
“Phương Thanh, chúng ta vẫn là bạn bè chứ? Ngươi có thể an toàn rời khỏi phi thuyền, đó là một điều khiến ta rất vui mừng.”
“Đương nhiên.”
Phương Thanh khẽ bắt tay với Dick.
Thu tay lại, ngón tay cái của Dick nhẹ nhàng cọ xát với ngón trỏ, dường như còn đang lưu luyến nhiệt độ nơi đầu ngón tay của Phương Thanh.
Một lúc sau, Dick giống như một người bạn bình thường, đùa giỡn nói: “Cho dù ngươi cực tuyệt ta thì chúng ta vẫn là bạn bè. Ngươi yên tâm, giải thưởng Precision ta sẽ chọn ngươi.”
“Vậy thì phải cảm ơn ngươi rồi.” Cho dù là thật hay giả, lúc này Phương Thanh cũng thả lỏng lại, đong đưa một chân, giọng điệu nhẹ nhàng.
Dick. Tường Vi Chi Chương đột nhiên cười thần bí, trong cái nhìn của Phương Thanh, hắn dùng một tay chống lên lan can, sau đó xoay người ngồi lên, không hề văn nhã một chút nào, càng không hợp với vẻ tao nhã quý phái của quý tộc của hắn.
“Thật ra... Trước đó khi ở Đột Thứ, gặp được ngươi là chuyện vui vẻ nhất của ta. Hơn nữa, mặc dù lúc đó nằm vùng, nhưng thật sự là những ngày tháng tự do của ta, ta thật sự rất nhớ nó. Ừm... Ngươi muốn ngồi lên không? Rất sảng khoái.”
Phương Thanh nhìn hắn chỉ đơn thuần ngồi trên lan can mảnh khảnh mà không vịn tay.
Nếu đẩy hắn ta một chút, đối phương chắc chắn sẽ ngã xuống. Dù phía dưới là mặt cỏ nhưng vẫn khá cao. Có lẽ sẽ không chết, nhưng chắc chắn gãy xương.
“Không ngồi.” Phương Thanh không muốn tìm đường chết.
Dick cũng không miễn cưỡng, chỉ đột nhiên quay đầu nắm bả vai hắn ta, “Phương Thanh, cho ngươi một bất ngờ.”
“Hả?’ Phương Thanh có chút hoang mang, cơ thể của Dick đột nhiên ngả về phía trước, sau đó dang rộng hai tay, hắn thế nhưng lại nhảy xuống dưới.
“Này này!” Phương Thanh ghé vào lan can, vô cùng nóng nảy.
Hắn kêu lên khiến hai cảnh vệ kia tưởng rằng có việc gì, cũng chạy tới.
Nhưng rất nhanh sau đó, Phương Thanh liền thở phào nhẹ nhõm, bởi vì khi Dick tiếp đất liền thuận thế lăn xuống, không có bất kỳ thương tổn gì. Mà trong khoảnh khắc đó, không biết Dick đã làm gì.
Phía dưới vốn dĩ là mặt cỏ đột nhiên biến thành màu lam nhạt, thậm chí còn có ánh sáng màu lam ánh lên từ mặt cỏ.
Thứ này còn chưa là gì, khi Phương Thanh giương mắt nhìn lên, phía trước mặt cỏ màu xanh nhạt hiện ra từng đóa hoa vô cùng huyền ảo. Hồ nước âm nhạc cách đó không xa cũng sáng đèn lên, âm nhạc và tiếng nước xuất hiện.
Thật xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp, Phương Thanh phải thừa nhận.
Nhưng Phương Thanh cũng không có chút cảm động nào, rất đơn giản, bởi vì đây là chiêu thức dỗ con gái. Có lẽ trùng cái nguyên bản ở Trùng tộc sẽ thích cái này, nhưng đối với Phương Thanh thì cũng chỉ biết thốt lên hai chữ ‘xinh đẹp’ mà thôi. Nếu hắn khóc bù lu bù loa, sau đó lao xuống nhào vào lòng ngực Dick. Tường Vi Chi Chương, thì mới thật sự khó tin.
Phương Thanh nhìn Phương Thanh phía dưới giống như kính chiếu ảnh, trong khoảng thời gian ngắn, trường hợp này có hơi xấu hổ.
“... Khá tốt.” Phương Thanh suy nghĩ một chút rồi phá vỡ im lặng.
Nhưng đột nhiên Phương Thanh cảm thấy ban công dưới chân mình hơi rung lắc.
Hả? Chuyện gì nữa đây?
Trong lúc Phương Thanh đang nghi hoặc, lần rung lắc thứ hai còn dữ dội hơn lúc đầu. Nếu không phải cảnh vệ bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Phương Thanh thì suýt chút nữa hắn đã té ngã.
Còn chưa kịp hỏi Dick đã làm gì, cơn rung lắc thứ ba lại xảy ra, đồng thời trong yến hội còn truyền ra tiếng la thét chói tai.
Chỉ trong nháy mắt, các loại chuông cảnh báo vang lên.
“Đi mau.” Hai cảnh vệ lập tức phản ứng lại, đỡ lấy Phương Thanh chuẩn bị sơ tán.
Nhưng lúc này đã không còn kịp, bởi vì có một thứ gì đó dữ dội va đập vào tòa nhà, rất nhiều ánh đèn trong đại sảnh yến hội ngã xuống. Sau đó bức tường bị đâm xuyên qua, có một số đồ vật giống như bom khói bị ném vào.
‘Bùm’ vài tiếng, một lượng khói lớn cùng với mùi tanh tưởi, còn có một số tia sáng trẳng khiến các trùng bên trong hoảng sợ kêu la, không ít trùng còn chạy ra phía ban công này.
Không chắc đây có phải là đạn khí độc hay không, hai cảnh vệ vốn dĩ vừa mang Phương Thanh ra khỏi yến hội liền lập tức lùi về ban công.
“Ưu tiên trùng cái ưu tiên trùng cái...” Có trùng lớn tiếng hô lên.
Rất nhiều cảnh vệ nhảy xuống ban công, sau đó đem quần áo của trùng đực làm thành sợi dây thừng, kéo trùng cái xuống, các trùng đực phía dưới phụ trách đón lấy.
Cũng có vài trùng cái trực tiếp nhảy xuống để trùng đực phía dưới đỡ.
Nhưng vài ba trùng cái vừa chạy đến đây không có dũng khí nhảy xuống.
Yến hội đặt không ít rượu, lúc này đùng một tiếng, đã bị thiêu cháy lên. Lửa cháy rất lớn, khói bay mịt mù, vài trùng đực bị lửa đốt lập tức gào thét nhảy xuống ban công.
Mặc dù như vậy sẽ khiến trùng khác thương vong, thậm chí làm trùng cái bị thương.
Nhưng những trùng đực tới đây, đa số không giàu thì sang. Mặc dù trùng cái quý hiếm, nhưng trong trường hợp nguy hiểm tới tính mạng, bọn họ không thể như trùng quân đội, có ý thức hy sinh bản thân.
Muốn sống sót là suy nghĩ có trong mỗi mạng sống.
“Mau xuống dưới, mau xuống!” Có trùng đực la lên.
“Không không, quá cao, ta ta không dám..” Một trùng cái bám chặt vào dây thừng cột bên hông hắn, sống chết không muốn bị kéo xuống.
Bị làm cho hốt hoảng, trùng cái này liền lập tức òa khóc, gương mặt vốn dĩ có chút hồng hào lập tức trắng bệch, vô cùng đáng thương, đồng thời gào lên la mắng: “Cút ngay, ta sợ độ cao, không được chạm vào ta, nếu không ta sẽ khởi tố các người quấy rối, cút ngay!”
Vốn dĩ có vài trùng đực muốn cưỡng chế đưa hắn ta xuống lập tức luống cuống tay chân, bất an nhìn hắn ta.
Bởi vì hắn ta không chịu xuống khiến cho các trùng đực muốn chạy trốn đều bị chặn lại. Hơn nữa, dựa theo pháp luật của Trùng tộc, trong tình trạng nguy cấp, trùng đực bỏ trùng cái một mình chạy trốn cũng sẽ đối mặt với án tù.
Phương Thanh vốn dĩ muốn trực tiếp nhảy xuống, bởi vì cảnh vệ bảo vệ hắn nói có thể đón được hắn.
Lúc này thấy tình huống ở góc bên cạnh, không lập tức nhảy xuống, mà đến gần vỗ vào vai trùng cái kia, ra hiệu: “Đi xuống đi, không có gì phải sợ.”
“Ta không xuống, lát nữa sẽ có cứu viện tới, ta không cần phải xuống.” Lúc này, sự ngang ngược và tính người của trùng cái thể hiện ra vô cùng sống động.
Phương Thanh nhớ tới trùng cái bởi vì chạy ra khỏi cung điện Bảo Thạch làm hại chết vô số trùng đực bình thường, kết quả bởi vì không có bất kỳ năng lực tự chăm sóc bản thân, kết quả vừa đi vài ngày đã xám xịt chủ động trở về.
Hít một hơi thật sâu, Phương Thanh vững chắc cho trùng cái này một cái tát.
Tất cả trùng xung quanh hít một hơi lạnh.
Trùng cái này cũng choáng váng, không khóc nữa mà ngây người nhìn Phương Thanh, thậm chí còn hít hít mũi có hơi trẻ con nói, “Ngươi... Ngươi đánh ta?”
Phương Thanh nhăn mày lại, “Ngươi không xuống, ta liền đánh! Ta cũng là trùng cái, cùng lắm thì hai chúng ta lên tòa án. Ta nghiêm túc hỏi lại một lần nữa, ngươi có xuống không?”
“Ta không xuống!”
Phương Thanh không khách khí liền quăng thêm một cái tát.
Vốn dĩ Phương Thanh định dùng nắm đấm, nhưng nghĩ một đấm này sẽ khiến trùng cái ngoẻo ngay tại chỗ, Phương Thanh chỉ có thể dùng bàn tay.
Gương mặt của trùng cái này liền sưng chù vù.
“Không xuống dưới?”
“Ta... Hu hu hu... Ngươi cách xa ta ra, ta xuống, ta xuống, hức...”
Lúc này, trùng cái luống cuống tay chân trèo xuống, khi xuống còn khóc nấc lên.
Phương Thanh còn đáng sợ hơn cả chứng sợ động cao của hắn ta.
“Được rồi, mọi người mau xuống đi.” Có trùng đực thể chất tốt, có thể nhảy. Nhưng cũng có vài trùng lớn tuổi, chỉ có thể dựa vào dây thừng làm từ quần áo.
“Ngài xuống trước đí.” Thấy Phương Thanh nhường vị trí của mình cho vài trùng đực lớn tuổi, trùng đực xung quanh đều cảm động đến đỏ cả mắt, sau đó yêu cầu Phương Thanh xuống dưới trước.
Lúc này từ chối là lãng phí mạng sống, Phương Thanh gật đầu một cái, sau đó ra hiệu để trùng đực phía dưới đỡ mình, hắn vừa trở mình qua vòng bảo hộ, giữa không trung liền xuất hiện một chiến hạm đen nhánh hình chữ nhật. Đồng thời còn có một chùm ánh sáng to chiếu về phía này.
“Không được nhúc nhích!” Bên trong chiến hạm truyền ra giọng nói.
Trong vòng chưa đầy một phút, một trùng đực dùng ván trượt phản lực bay ra khỏi chiến hạm, cơ thể cao lớn bên trên đội một cái mũ giáp màu đen
“Chà, nhìn xem, các vị trước đó đều là các trùng đực đầy danh giá, nhưng bây giờ... Chậc chậc....”
Không có trùng nào dám nhúc nhích, bởi vì bên trong chiến hạm kia kéo ra một đống vũ khí nóng, lúc này đang chỉa về phía ban công này.
“... Đột Thứ...” Trên mặt cỏ, Dick. Tường Vi Chi Chương ngẩng đầu lên, cau mày nhìn.
Mặc dù đối phương đội mũ giáp, khí chất tỏa ra còn cuồng dã hơn trước kia, nhưng cánh tay robot kia hắn sẽ không nhận nhầm.
Ván trược phản lực có năng lực bay, tốc độ vô cùng nhanh. Những trùng không điều khiển được rất dễ dàng va chạm vào tòa nhà, sau đó rơi xuống.
Ngã chết cũng là điều có thể xảy ra.
Ván trược cọ xát trong không khí, cuối cùng dừng lại ở độ cao trăm mét cách hoa viên mười mét.
“Phương Thanh... Còn nhớ rõ ta chứ? Ha ha, ta đã trở về...”
“Đột Thứ.”
“Đi, ta dẫn ngươi đi chơi, rất kích thích.” Đột Thứ tới gần, sau đó duỗi bàn tay robot về phía Phương Thanh.
Im lặng một lúc, Phương Thanh giơ tay lên.
Chỉ trong nháy mắt, Đột Thứ đã kéo Phương Thanh lên ván trượt phản lực.
Sau khi Đột Thứ rời đi, toàn bộ chiến hạm khai hỏa ngay lập tức, một lượng lớn đạn và laze về phía những trùng đực ở đây.
Dick. Tường Vi Chi Chương lăn lộn trên mặt đất, sau khi tránh vài lần công kích, hắn vẫn cố sức đuổi theo hướng chiến hạm.
Tên khốn tên khốn, thế nhưng lại để Phương Thanh biến mất dưới mí mắt hắn!
Hơn nữa, vừa rồi hắn thấy rất rõ ràng, trước khi đi Đột Thứ đã liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt tràn ngập ác ý, đang trần trụi nói với hắn.
Tên phản đồ!
“Đủ rồi!” Khi Phương Thanh bị mang lên phi thuyền, giọng điệu rất tức giận.
Đột Thứ hơi sửng sốt, sau đó cho dừng tấn công, chiến hạm bay vào trong bầu trời mênh mông.
Phương Thanh cũng không cảm thấy lo lắng, động tĩnh lớn như vậy, chiến hạm này chắc chắn không chạy được, thật sự cho rằng quân đội Trùng tộc ăn chay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com