TruyenHHH.com

Gioi Han Cua Ban Chi La Xuat Phat Diem Cua Toi

 

CHƯƠNG 1: CÓ ƯỚC MƠ MÀ KHÔNG HÀNH ĐỘNG, MÃI MÃI CHẲNG BAO GIỜ THỰC HIỆN ĐƯỢC

 
Tôi tin rằng bạn có những ước mơ rất tuyệt vời, tôi cũng tin rằng bạn có thể thực hiện được ước mơ đó. Có ước mơ mà không hành động sẽ mãi chỉ là mộng tưởng mà thôi. Tôi hy vọng mỗi sáng đánh thức bạn dậy không phải tiếng chuông đồng hồ mà là khát vọng lớn lao trong trái tim bạn.
 
 
 

BẠN HỌC ĐỀU ĐÃ THÀNH ĐẠT CHỈ CÒN BẠN VẪN LO NGHĨ MẤY GIỜ SÁNG THỨC DẬY 

 
Những việc bạn cảm thấy xa vời, người khác đều đã làm hết rồi!
  
  Có một người bạn từng nhắn tin cho tôi: "Bạn học của tớ đều lên sếp hết rồi, trong khi tớ vẫn còn đang đi tìm việc làm."
  
  Lúc đọc tin nhắn này tôi có chút giật mình, bạn học của tôi có người đã trở thành nghệ sĩ dương cầm, có người nay đã thành đại gia, trong khi đó tôi vẫn mãi chưa thắng nổi bệnh trì hoãn, làm việc gì cũng không quyết tâm.
 
                    
  Tôi có cô bạn là nhạc sĩ, từ nhỏ đã chơi đàn dương cầm. Hồi cấp ba, khi chúng tôi lên lớp học văn hóa, cô ấy đi tập đàn. Chúng tôi lên đại học, cô ấy đỗ vào học viện nghệ thuật. Khi chúng tôi bắt đầu tìm việc làm, cô ấy ra nước ngoài tu nghiệp. Bao năm trôi qua, chúng tôi đã chứng kiến cô ấy tham gia không biết bao nhiêu buổi hòa nhạc trên khắp thế giới. Đến khi gặp lại, cô ấy đã là nhạc sĩ và cưới một ông chồng cũng tài giỏi không kém. Giờ cô ấy đang cùng chồng đi du lịch vòng quanh thế giới.
 
 
                    
  Năm xưa chúng tôi đều nghĩ, làm nghệ thuật chẳng có tương lai, sinh viên các trường nghệ thuật phần lớn sau khi tốt nghiệp đều làm giáo viên. Nếu ai có thể làm giáo viên dạy dương cầm tại nhà là thu nhập cao lắm rồi. Chúng tôi không hề nghĩ rằng sinh viên nghệ thuật còn có một lối rẽ khác -  nghệ sĩ dương cầm.
 
                    
  Những việc bản thân cảm thấy xa vời, người khác đều làm hết rồi.
  
  Lúc mới tốt nghiệp, ai cũng thích so sánh với người khác, mình vào doanh nghiệp nhà nước trong khi bạn vào công ty tư nhân. Mọi người đều thích thể hiện, nếu được vào làm cho công ty lớn thì đúng là con đường phía trước được dát vàng. Giờ nghĩ lại mới thấy những suy nghĩ trẻ con ngày xưa thật đáng xấu hổ. Lúc đó chỉ cảm thấy vào được công ty lớn chứng tỏ bản thân giỏi giang, nhưng thật ra đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Vào làm không được bao lâu, đến khi bận tối tăm mặt mũi mới nhận ra bản thân chỉ là một con đom đóm dưới hào quang chói lọi của công ty lớn mà thôi, ánh sáng mờ nhạt, không có mình cũng chẳng sao.
 
                    
  Lúc mới tốt nghiệp, mọi người thi nhau kể về kế hoạch nghề nghiệp, nhưng thật ra đó chỉ là kế hoạch tìm việc làm. Rất nhiều người muốn ba năm sau sẽ đi du học về MBA, nhưng sau ba năm những người có thể tiếp tục chăm chỉ làm việc không oán trách chẳng còn bao người. Nhiều người đã quên mất những kế hoạch và ước mơ lúc ra trường, ước mơ lớn nhất lúc này của họ là tan làm sớm và không phải tăng ca.
 
                    
Bạn có cần phải chăm chỉ thế không? Cần chứ!
 
  Hồi mới tốt nghiệp, ai cũng thích đi khắp nơi tham gia các hoạt động, quen biết với nhiều người, tự bản thân cảm thấy mình thật ngầu. Vì thế đi đâu cũng giả vờ tay bắt mặt mừng làm quen, chỉ sợ người khác không nhìn thấy mình. Bản thân luôn muốn giống như những nhân vật tầm cỡ trong các buổi thuyết giảng, nhưng lại lười biếng trên con đường hướng tới mục tiêu.
 
                    
  Tôi có một cậu em đồng nghiệp, gia cảnh bình thường, nhưng rất cố gắng, làm gì cũng chăm chỉ. Tôi cùng các đồng nghiệp khác vẫn thường nói chuyện, cùng nhau ăn quà vặt mỗi khi tăng ca và nghĩ rằng về nhà càng muộn chứng tỏ mình càng chăm chỉ, chỉ có cậu ấy không bao giờ tham gia cùng chúng tôi. Trong công việc cậu ấy làm gì cũng tỉ mỉ đến từng chi tiết, bận tới nỗi không có thời gian về nhà.
 
Chúng tôi hỏi đùa cậu ấy: "Em có cần phải chăm chỉ vậy không?"
 
  "Cần chứ, vì em không hiểu mà." Lần nào cậu ấy cũng trả lời chúng tôi như vậy.
 
 
  Khi mới bắt đầu có các phương tiện truyền thông, cậu ấy nghiên cứu H5 (tức HTML 5.0, chỉ ngôn ngữ HTML phiên bản thứ 5, cũng chính là ngôn ngữ đánh dấu tư duy nhất để tạo ra các ứng dụng web phức tạp), trở thành người duy nhất trong công ty biết làm H5. Lúc đó Weibo mới nổi, cậu ấy cũng là người đầu tiên trong công ty tự mình học cách làm các ứng dụng thú vị trên đó. Lúc đó chúng tôi đều nghĩ cậu ấy là đồ ngốc, rõ ràng những việc khách hàng yêu cầu đều có thể thuê bên ngoài làm hộ, chẳng việc gì phải tốn công nghiên cứu như thế, chúng tôi đâu có chuyên về mảng này.
 
  Sau đó cậu ấy nghỉ việc và tự mở một công ty truyền thông. Chúng tôi ai nấy đều cảm thấy tiếc nuối, rời khỏi công ty lớn như vậy, một mình vẫy vùng ngoài thương trường có khác nào tự dìm chết bản thân.
 
  Đến khi gặp lại, cậu ấy đã mở công ty thứ hai, tiền vốn đầu tư lên đến cả trăm triệu tệ.
 
  Cậu thanh niên trẻ tuổi hồi đó giờ vẫn cười ngô nghê: "Em vẫn không hiểu một số thứ, anh chị có thể dạy em được không, anh chị làm thế nào?"
 
 
Thay đổi cả thế giới hoặc bị thế giới thay đổi!
 
 
  Mọi người đều không thích tham gia các buổi họp lớp mỗi dịp nghỉ Tết, thực chất là do cảm thấy bản thân quá kém cỏi. Ngoài mặt thì nói mình không thích nghe người khác khoe mẽ, nhưng nếu bản thân làm tốt và có chút thành công thì có lẽ lại là người đứng ra tổ chức họp lớp cũng nên.
 
  Cùng học một lớp với nhau, sau mười năm, có người thành đại gia nhiều tiền nhiều của, nhưng lại có người chỉ mỗi việc không đi làm muộn cũng chẳng xong.
 
  Chúng tôi luôn cảm thấy, sự khác biệt khi lăm lộn trong xã hội là do cha mẹ tạo cho, bởi vậy chúng tôi bắt đầu kéo giãn khoảng cách đôi bên kể từ ngày đầu tiên bước vào xã hội. Có người mang hoài bão lại kiên trì, nhưng cũng có người nhiều lý tưởng mà lúc nào cũng chặc lưỡi thôi mai hãy làm. Thời gian trôi đi, tầm nhìn và hình mẫu của mỗi người cũng từ từ thay đổi.
 
 
  Tầm nhìn là một thứ rất thần kỳ, càng giữ vững càng lớn, nó giống như ham muốn vậy, nhưng chỉ cần lơ là một chút sẽ thu nhỏ lại, đến nỗi một hạt cát nhỏ cũng không còn chỗ trong "tầm nhìn" ấy. Nhắc đến tên ngốc ngồi cùng bàn nay đã làm sếp, mọi người chỉ nghĩ: "Xùy, năm đó còn không qua nổi môn toán, giờ bảo cậu ấy làm tổng giám đốc còn lâu tôi mới tin."
 
  Mọi người đều thích nhìn người khác bằng đôi mắt tĩnh, nhưng thật ra thứ tĩnh tại bất động ấy chính là bạn.
 
 
  Mọi người đều không thích khi thấy người khác càng ngày càng tốt lên, lúc nào họ cũng nghĩ người ta "thay đổi rồi", thật ra người bất biến mới là đáng sợ nhất.
 
 
  Chúng ta lăn lộn trong xã hội này, có lúc thăng lúc trầm, nên luôn mong muốn có người nào đó vực mình lên. Mỗi ngày chũng ta đều nhìn những tấm gương chăm chỉ miệt mài, hy vọng đó là liều thuốc giúp giữ vững tinh thần bản thân
 
  Thật ra, nội dung của những câu chuyện tự lực chỉ đơn giản nói về mấy yếu tố: kiên cường, dũng cảm, kiên trì, cần cù, vượt khó... Thứ chúng ta thiếu không phải những yếu tố tạo nên thành công của người khác, mà là sự thay đổi bản thân: bỏ tính trì hoãn, khắc phục lười biếng, có sự khoan dung và tự tin với chính mình.
 
 
  Tôi đã từng viết một bài tổng kết về mười năm của bản thân, một đồng nghiệp hồi âm lại cho tôi rằng: "Mười năm trước, tôi có thể tự mình lên bản vẽ, miệng nhẩm tính công thức, chế tạo ra máy móc tự động, là một thanh niên tri thức; mười năm sau, viết chữ phải tra điện thoại, tính tiền khi mua rau cỏ phải bấm tay, kiếm tiền nhờ vào những thứ tôi không hiểu."
 
 
  Bạn xem, mười năm trước chúng ta hô hào phải thay đổi thế giới; mười năm sau chúng ta lại bị chính thế giới thay đổi.
 
 

CUỘC ĐỜI ĐA SỐ MỌI NGƯỜI ĐỀU THUA BỞI MỘT CHỮ 

 
 
Có một năm vào ngày 30 Tết, thầy Hà nói với tôi: "Tôi không nghỉ Tết bao giờ, chuẩn bị lại ra tiếp hai quyển giáo trình nữa."
  
  Tôi nghĩ thầy đúng là không bình thường.
                     
  Tôi và thầy Hà quen nhau đã lâu. Đúng hôm tôi chia sẻ bài viết của mình lên trang của anh ấy thì anh ấy đến Bắc Kinh và mời tôi đi ăn. Nhưng vì tôi mới mang bầu, nghén nhiều nên sụt mất năm cân, không còn sức ra khỏi nhà, đành phải từ chối. Hồi ấy tôi mới chỉ biết thầy Hà lập một tài khoản Wechat, có đến hàng triệu lượt theo dõi. Anh ấy từng viết một cuốn sách về Powerpoint, người biên tập cuốn sách ấy là bạn của tôi. Anh ấy tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa. Tôi vẫn luôn thắc mắc sinh viên Đại học Thanh Hoa tốt nghiệp xong thuận buồn xuôi gió tìm được một công việc tốt, cứ thế dần dần lên được vị trí cao hơn, nhưng anh ấy lại lập một tài khoản Wechat bắt đầu từ con số không, anh ấy định làm gì.
 
                    
  Có thời gian tôi mua rất nhiều giáo trình thầy Hà xuất bản, nói chuyện với anh ấy nhiều tôi mới biết thầy Hà không đơn giản như tôi nghĩ. Anh ấy xuất thân nghèo khó, dù đỗ Đại học Thanh Hoa nhưng lúc nào cũng thấy mình yếu kém, nên đã dành nửa năm trời nghiên cứu phương pháp học tập, cuối cùng trở nên nổi tiếng trong trường đại học. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy vào làm cho một công ty nhà nước. Được một thời gian, cảm thấy công việc không như mình mong muốn, anh ấy nghỉ việc rồi chuyển sang làm marketing tài chính. Một thời gian sau, anh ấy lại từ bỏ công việc lương mấy chục vạn để tự mình khởi nghiệp, anh ấy bắt đầu nghiên cứu về tài khoản mạng. Đây là lần lập nghiệp thứ ba của anh ấy, tôi cũng không rõ thu nhập như thế nào, nhưng anh ấy chỉ cần thuận miệng nói ra một con số cũng đủ khiến tôi "đố kỵ".
 
                    
  Mấy năm sau có một buổi tối tôi hỏi anh ấy vài vấn đề, thuận miệng hỏi luôn: "Tại sao anh học cái gì cũng nhanh, cũng giỏi vậy? Dù học cái gì anh cũng có thể nhanh chóng trở thành cao thủ và biến nó thành hiện thực. Một tài khoản bình thường ba bốn tháng anh đã có thể làm tốt hơn chúng tôi làm ròng rã một hai năm trời. Anh có bí quyết gì không thể bật mí với người khác không? Tôi không phải người ngoài, anh có thể nói với tôi!
                    
  Thầy Hà trả lời: "Tôi có mục tiêu là muốn giúp mọi người cùng học tập, cùng trưởng thành, vì vậy không lúc nào tôi ngơi nghỉ, luôn cố gắng phấn đấu, nỗ lực, không ngừng nghiên cứu phương pháp, không ngừng đột phá..."
                    
  Tôi nhớ lại hôm 30 Tết anh ấy đã nói về việc anh ấy không định nghỉ ngơi dịp Tết, thì ra đó là sự thật.
  
  Bạn có thể sẽ nghĩ rằng cứ cố gắng như vậy không tốt cho sức khỏe, cả năm không nghỉ ngơi thì không còn cảm giác sống, sống như vậy chẳng có ý nghĩa gì, không cần phải làm vậy. Nhưng nếu bạn muốn làm điều gì đó, muốn gặt hái được chút thành tựu mà vẫn chỉ tan ca là xem ti vi, đánh mạt chược mỗi khi Tết đến thì liệu có thể thành công không?
 
  Trước kia tôi có quen biết một chị họ Tửu, từng là phó tổng giám đốc của một doanh nghiệp quốc doanh lớn, nay đã từ chức và tự mình kinh doanh sản xuất dầu mè. Em gái chị ấy từng là đồng nghiệp của tôi, biết tôi mới sinh con xong liền bảo chị gái gởi cho tôi vài lọ dầu mè. Khi chị Tửu gửi đồ, tôi mới biết chị ấy là độc giả của tôi, đã đọc Wechat của tôi từ lâu, thế là chúng tôi làm quen rồi hẹn gặp mặt.
 
                    
  Lần gặp đó thật sự khiến tôi rất xúc động.
 
                    
  Chúng tôi hẹn gặp nhau ngày 29 Tết, chị Tửu đến sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng. Chị ấy khiêm tốn, nhã nhặn và thân thiện. Tôi rất ngạc nhiên khi một người lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước có tiếng, 29 tuổi đã được đề bạt lên vị trí phó tổng giám đốc, luôn được tôi và đồng nghiệp gọi là "niềm tự hào của gia tộc" lại từ bỏ tất cả để về sản xuất dầu mè.
  
 
  Chị nói với tôi: "Chị làm ở công ty nhà nước mười mấy năm, cũng muốn ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Chị đã 40 tuổi rồi, ở độ tuổi này, nhiều người nghĩ chị nên an phận đợi đến ngày công thành danh toại, cả nhà ai cũng cảm thấy vinh dự vì chị. Nhưng mọi người không biết, chị có nỗi khổ và nỗi lo của riêng mình, chị đã quen với mọi việc, vậy chẳng nhẽ những ngày tháng sau này chị cứ để nó lặng lẽ trôi cho đến khi 55 tuổi nghỉ hưu sao?"
 
                    
  "Em cũng biết đấy, là một lãnh đạo của doanh nghiệp quốc doanh được cả nước biết đến, quyết tâm từ chức không phải dễ dàng, cả gia đình và bạn bè ai cũng bảo chị nên cân nhắc kỹ, mọi người đều nói chị chỉ nghĩ thế thôi. Chỉ có ông xã chị sau khi bị vợ thuyết phục mới đồng ý. Sau đó chị nghỉ việc, dựa vào kinh nghiệm và các mỗi quan hệ bao năm qua, lựa chọn công xưởng và nguồn nguyên vật liệu tốt nhất để tiến hành sản xuất. Chị là phó giám đốc sản xuất, chưa từng làm kinh doanh bao giờ nên phải bắt đầu học từng chút một, đi gặp từng người, học hỏi từng người, mang theo sản phẩm đến từng nhà để giới thiệu. Hơn một năm nay, chị đã quen không ít người trong giới kinh doanh, tuy họ ít tuổi hơn chị rất nhiều nhưng lại dạy chị không ít. Giờ lợi nhuận mỗi tháng không tệ, chị cảm thấy rất mãn nguyện."
 
  Chị cứ thao thao bất tuyệt quên cả ăn uống. Tôi nghe chị kể chuyện, nhìn biểu cảm xúc động của chị, cảm thấy chị thật tuyệt vời. Những người ánh mắt rạng ngời khi nói về ước mơ vào độ tuổi 20 rất nhiều, nhưng càng lớn tuổi, ngọn lửa nhiệt huyết trong đôi mắt ấy dần nguội lạnh. Không phải ai vào độ tuổi 40 cũng có thể lựa chọn một con đường mới cho cuộc đời mình; không phải tất cả mọi người đều có thể từ bỏ ổn định để có một khởi đầu mới trước sự phản đối của những người xung quanh chỉ vì một giấc mơ nhỏ nhoi mà người khác cho là khôi hài.
  
 
 
                    
  Ước mơ là gì? Tôi không biết, nhưng ước mơ rực rỡ của hầu hết mọi người khi 20 tuổi đến năm 30 tuổi đều vụt tắt chứ đừng nói đến năm 40 tuổi.
  
  Trên đường về tôi nói với chồng: "Chị ấy thật đáng nể! Không phải ai cũng có dũng khí như vậy. Có thể làm điều mình muốn, thậm chí sẵn sàng từ bỏ những việc dễ dàng, tốt đẹp, thật khiến người ta khâm phục."
  
 
  Sau đó, chị Tửu có cảm ơn tôi vì cuộc gặp gỡ kia. Thật ra tôi cũng rất muốn cảm ơn chị, lâu lắm rồi tôi không gặp người nào nói về ước mơ của mình mà ánh mắt ngời sáng như vậy, kể cả tôi.
  
  Lúc 20 tuổi, tôi rất thích nói về kế hoạch của bản thân, tôi luôn cảm thấy mình có nhiều suy nghĩ, nhiều ý tưởng, cái nào cũng hay, cái nào cũng tuyệt với, nếu làm được chắc chắn sẽ trở thành người thành công trong cuộc sống. Nhưng càng lớn tôi càng không muốn nói nữa, bởi tôi phát hiện ra, nói thì dễ làm mới khó. Ước mơ nếu chỉ nói, nhiều lúc cũng chỉ là lời nói mà thôi.
  
  Năm 30 tuổi, chúng ta đều thích kể rằng mình có ý tưởng hay ho, hoặc cuộc sống nhàm chán quá muốn làm một việc gì đó, nhưng hết năm này sang năm khác mỗi ngày trôi qua đều là hình bóng của ngày hôm trước. Đến khi người khác làm được rồi mới đỏ hoe mắt tiếc nuối ngày xưa mình cũng nghĩ đến mà không làm. Đã không làm thì còn nói được gì?
 
                    
  "Rất nhiều người trong lòng muốn làm chuyện lớn, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn cuộc sống an nhàn." Tôi đọc được câu nói này trên nhóm bạn bè của tôi, liền nghĩ ngay đến một câu nói: "Cuộc đời đa số mọi người đều thua bởi một chữ: ĐỢI."
 
 

BẠN THÍCH NGHE KINH NGHIỆM CỦA NGƯỜI KHÁC BỞI BẠN KHÔNG HỀ MUỐN CỐ GẮNG 

 
Có một người bạn hỏi tôi kinh nghiệm viết lách. Tôi rất sợ những câu hỏi như vậy, bởi tôi không phải người thích tổng kết các phương pháp luận. Tôi chỉ có thể nói cần viết không ngừng, viết lách là một công việc vất vả cần phải có sự chăm chỉ, cùng sự nỗ lực không ngừng nghỉ mà nhiều người không nhìn thấy. Nhưng cách trả lời này không làm người khác hài lòng, họ luôn cảm thấy tôi còn giấu nghề, sợ nói ra bị người khác vượt mặt nên mới trả lời chung chung như vậy.
                    
  Nhưng thực tế các tác giả xung quanh tôi thì sao? Ban ngày đi làm, tối về viết lách đến nửa đêm là chuyện bình thường; ra ngoài thì dùng điện thoại viết, đợi máy bay ở sân bay cũng viết, bên cạnh đó không ngừng đọc sách. Hầu hết bọn họ đều không chú ý đến kỹ năng gì, chỉ viết một cách điên cuồng. Bạn của tôi từng biết một đoạn mô tả khởi đầu sự nghiệp viết lách của cô ấy:
  
  "Tôi một mình sống ở Bắc Kinh, không người thân thích, cũng không có tài cán gì, sở trường duy nhất là biết chút ít về văn chương. Chỉ có thể vùi đầu vào làm việc kiếm sống, xem rất nhiều sách, viết rất nhiều bài, bỏ hết mọi ưu phiền và cảm xúc vào trong từng câu chữ. Sau đó phát hiện ra viết lách cũng có thể kiếm được tiền. Lúc đó mới bắt đầu, tôi viết bình luận sách cho người ta, 100 tệ một trang tôi cũng viết; viết bản thảo cho rất nhiều tạp chí sách báo hướng tới học sinh phổ thông, cả nghìn chữ mới được 50 tệ tôi cũng viết, thậm chí còn viết các bài quảng cáo khác nhau. Vốn chỉ muốn mỗi tháng kiếm thêm vài trăm vài nghìn tệ, nhưng việc này lại giúp tôi có một lượng độc giả lớn. Có lúc tôi nhận được thư của độc giả, họ nói được cổ vũ bởi một bài viết nào đó của tôi, họ rất thích tôi, cảm thấy tôi dũng cảm sống theo cách họ luôn mong muốn."
  
   Rất nhiều người muốn biết kinh nghiệm của người khác qua những gạch đầu dòng tổng kết, nhưng nếu mọi thành công trên thế giới đều có thể đạt được qua những gạch đầu dòng đó thì ai cũng thành công hết rồi.
  
                    
  Bạn muốn biết kinh nghiệm của người khác như vậy là bởi bạn không muốn phải nhọc công suy nghĩ.
  
Thành công bạn muốn chỉ là thành danh nhanh chóng, nhưng bất kỳ kinh nghiệm nào không thể giúp bạn tìm ra phương pháp thành công, bạn đều không vừa lòng.
 
   Bạn không muốn đọc những lời trích dẫn truyền cảm hứng tự lực bởi bản thân bạn đã bị cuộc đời đánh tơi bời, mọi việc dù đã được phơi bày ra trước mắt bạn cũng không muốn tự đi tìm hiểu.
  
  Bạn chỉ muốn biết con đường thành công của người khác để đi theo mà không nhìn thấy được người khác đều phải trải qua vô số gian nan vất vả và thất bại tôi luyện mới có được thành công đó. Cái bạn thấy chỉ là khoảnh khắc thành công sáng chói, còn gian lao khó khăn đằng sau bạn không muốn biết, cũng hy vọng mình có thể tránh được.
                     
  Có người bạn kể với tôi về việc mở một khóa học trực tuyến có thu phí, gồm 10 bài học. Sau khi học được hai bài, có mấy người đến đòi hoàn phí, lý do là bạn tôi không hề dạy về các kinh nghiệm giải quyết vấn đề. Bạn tôi là một người rất thành công và có kinh nghiệm phong phú trong lãnh vực anh ấy đang làm nhưng một người thành công không thể chỉ dựa vào vài cái gạch đầu dòng là đạt được. Nhiều người nghĩ, tôi đến nghe anh giảng là vì những kinh nghiệm đúc kết của anh, nếu anh không thể giúp tôi thành công ngay lập tức nghĩa là khóa học không có tác dụng, tôi muốn được hoàn tiền.
  
  Hiện nay có rất nhiều bài viết với những tiêu đề giật gân khơi gợi trí tò mò hay đưa ra đúc kết kinh nghiệm từ người nổi tiếng, ví dụ: "Ba câu nói giúp bạn một ngày kiếm thêm một vạn tệ", "Làm thế nào để tận dụng cuối tuần kiếm tiền triệu cả năm"... Xung quanh tôi cũng có những người dành thời gian sau khi tan làm để gây dựng thương hiệu cho riêng mình, thu nhập hàng tháng có thể lên đến 6 con số. Nhưng nếu bạn nghe những chia sẻ của họ, bạn sẽ nhận ra đó chỉ là kinh nghiệm được đúc kết từ chính thành công của họ, những kinh nghiệm này không có nội dung gì thực tế cả. Quan trọng nhất vẫn là bạn phải nỗ lực, chăm chỉ và có yêu cầu cao đối với bản thân để tạo nên thành công.
 
  Có một câu nói đại ý là thành công của mỗi người đều được xây dựng dựa trên sự ràng buộc khiến bản thân đau khổ và giày vò. Ai cũng mong muốn đạt được thành công nhưng lại không chịu ràng buộc bản thân hướng tới mong muốn ấy. Có một người bạn của tôi muốn tìm trợ lý. Các ứng viên đều giới thiệu bản thân là người năng nổ, có thể chịu khổ và mong muốn được phấn đấu làm giàu cho công ty. Nhưng đến lúc giao việc, người thì nói hôm nay quá mệt không thể làm hết việc, người lại nói đã quá muộn, muốn đi ngủ, thậm chí có người nói làm không được rồi tìm cách thoái thác với cấp trên. Chưa đến một tuần, bạn tôi chán nản, thất vọng hỏi tôi, sao giờ tìm người khó thế, có phải mọi người đều không thiếu tiền không. Người bạn này của tôi một tháng kiếm được mấy trăm nghìn tệ, rất nhiều người muốn làm việc với cậu ta để học hỏi kinh nghiệm. Nhưng cuối cùng họ đều nhận ra, không có phương pháp nào giúp mình thành công nhanh chóng cả, chỉ có cảm giác mệt bở hơi tai mà thôi.
 
                    
Một giám đốc ngân hàng khi được hỏi: "Làm thế nào để đầu tư 10 nghìn tệ trong vòng hai tháng thu lại gấp vài lần?" đã trả lời: "Cái này không gọi là đầu tư mà gọi là đầu cơ. Cách nhanh nhất là mua vé số, đánh mạt chược, tuy tỷ lệ thất bại lớn hơn khả năng thành công nhưng đó là cách duy nhất đáp ứng được nhu cầu của anh."
  
  Có một người bạn làm trong lĩnh vực thời trang từng nói với tôi, trên mạng rất nhiều người ghét cô ấy hay thể hiện nhưng cô ấy nói: "Không phải tôi thể hiện mà là tôi đã rất nỗ lực, tôi chưa bao giờ phải nếm trải thất bại." Nhiều người sẽ cảm thấy câu nói này thật hống hách. Thời đại Internet ngày nay, nhiều người vẫn cho rằng tôi quan tâm anh vì chúng ta giống nhau, nếu anh tuyệt hơn, tốt hơn tôi chứng tỏ anh đã thay đổi hoặc đang khoe mẽ. Thật ra chính bạn chưa bao giờ chịu cố gắng, phải hứng chịu nhiều thất bại nên mới có cảm giác người khác đang khoe mẽ. Là một người thành công, sao họ phải thể hiện với bạn làm gì? Lẽ nào chỉ có con tim yếu đuối, đáng thương mới khiến bạn thấy đồng cảm?
  
  Con đường đi đến thành công rất đơn giản, nó không nằm trong cuốn sách quý hay bí quyết gì, chỉ là sự kiên trì, nỗ lực mà thôi. Đương nhiên, không ai muốn bản thân mình phải chịu khổ, họ không ngừng tìm kiếm lối đi tắt, nhưng chỉ có số ít người thành công. Bạn càng nhìn càng không đuổi kịp.
 
 
MỖI NGÀY LAO VÀO LÀM VIỆC NHƯ ĐIÊN, BẠN KHÔNG MỆT SAO?
 
Hồi mới tốt nghiệp, tôi vào làm cho một doanh nghiệp nước ngoài, sếp tôi là người Singapore. Trong mắt chúng tôi, đó là một người phụ nữ gầy gò nhưng mạnh mẽ, thông minh tài giỏi, luôn hết lòng trong công việc và nghiêm khắc với bản thân mình. Cho dù chúng tôi gởi tài liệu vào mấy giờ tối, bà đều trả lời lại. Thậm chí có những buổi họp báo cần sửa giấy tờ vào sáng sớm, chúng tôi hoàn toàn có thể gõ cửa nhà bà lúc 5 giờ sáng.
  
  Bà và tôi đều sống gần Shinkong Place, chỉ khác là bà sống trong một chung cư cao cấp dành cho người nước ngoài, còn tôi sống trong một nhà ống bình thường. Cuối tuần, bà thường rủ tôi đến nhà ăn cơm. Có một lần chúng tôi đi ăn ở Shinkong Place, với tôi lúc ấy đó là một nơi rất xa xỉ, đâu đâu cũng là hàng đắt tiền, một bữa cơm cũng phải tốn mất mấy trăm tệ. Hồi đó lương tôi mới có 3000 tệ nên mỗi lần ăn cơm như vậy đều khiến tôi kinh hồn bạt vía, cảm giác đang nợ bà rất nhiều. Mỗi lần đi mua sắm, nhìn bà vung tiền tôi lại mong một ngày mình có thể thoải mái muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua.
 
                    
  Mấy năm sau, khi tôi đã có thể "muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua" ở Shinkong Place, nhớ lại chuyện ngày xưa tôi bỗng nhận ra: Công việc rất công bằng, bạn bỏ ra bao nhiêu sẽ thu lại được bấy nhiêu. Trên đời này không có thứ gì công bằng tuyệt đối, nhưng vun trồng sẽ có thu hoạch, chân lý ấy luôn đúng dù trong bất cứ hoàn cảnh, thời gian nào.
  
Có người hỏi tôi: "Em tìm được một công việc, lương khởi điểm chỉ có 2500 tệ, không bao ăn ở, chị nghĩ lường thấp thế này em có nên dốc sức làm việc cho người ta không?"
  
  Khi tôi mới thực tập, cứ nghĩ chuyển chính thức lương sẽ được 6000 tệ, kết quả được có 3000 tệ, mỗi năm tăng 1000 tệ, như thế sau ba năm lương của tôi mới là 6000 tệ. Tôi nhớ có một headhunter (người đi "săn" chất xám) nói với tôi: "Những người từ công ty bạn ra, khi nhảy việc đều không cần phải phỏng vấn, vì tiêu chuẩn đào tạo, bồi dưỡng của công ty các bạn đã là cao nhất rồi, những công ty môi giới nguồn nhân lực như chúng tôi rất yên tâm." Vì câu nói đó, tôi gạt bỏ hết mọi cảm giác thất vọng ban đầu, bắt tay vào làm việc. Bây giờ nghĩ lại, ba năm đầu đi làm là lúc chúng ta vẫn còn rất ngây ngô trong môi trường công sở, vì trẻ tuổi nên nhiều người không coi bạn là đối thủ cạnh tranh, ngược lại còn rất quan tâm dẫn dắt bạn trong công việc. Thứ bạn thu được trong thời gian này không phải mức lương hay khoản tiền tích lũy mà là nền tảng công việc, tố chất nghề nghiệp. Những tích lũy này sẽ giúp bạn rất nhiều trong công việc sau này. Bạn sẽ nhạy bén và ổn định hơn, thu nhập cũng sẽ ngày càng cao hơn.
    

  

  Ba năm trước tuy mức lương ít ỏi, nhưng đó là ba năm tôi cống hiến hết mình trong công việc. Gần như ngày nào tôi cũng tăng ca, đến mức chẳng có thời gian dành cho những người xung quanh, thời gian rảnh tôi lại kiếm việc làm thêm. Tôi luôn theo dõi các bài học về đào tạo nghiệp vụ trực tuyến của công ty, cố gắng tìm hiểu kỹ càng tất cả những điều dù là nhỏ nhất trong công việc. Một chị đồng nghiệp nói với tôi: "Lúc nào em cũng làm việc cẩn thận, quan hệ các đối tác cũng rất tốt, thật đáng nể. Trước đây chị cũng vậy, dù bây giờ đã được thăng tiến, công việc thay đổi, nhưng chị vẫn nhớ rõ những ngày tháng mình mới bắt đầu đi làm." Những năm tháng chật vật ấy, dù phải nhịn ăn nhịn mặc mới có thể cân bằng cuộc sống, nhưng nó đã tạo nền móng nghiệp vụ vững chắc cho tôi, về sau làm bất cứ việc gì cũng dễ dàng hơn. Ba năm sau, như lời headhunter kia nói, nhiều công ty gửi thư mời đến cho tôi, công ty sau tốt hơn công ty trước.

  

  Hiện tại tôi 30 tuổi, những người bạn cùng tuổi xung quanh tôi ai cũng có cách sống của riêng mình. Có người vẫn mệt mỏi kiếm kế sinh nhau, nhất là sau khi có con, lại có những người ngày càng ổn định và có tiếng nói trên cương vị của mình. Một số khác ra ngoài lập nghiệp gặt hái được không ít thành quả. Thật ra nếu quan sát kỹ sẽ thấy những người có cuộc sống sung túc và an nhàn ở độ tuổi này đều rất nhiệt huyết trong công việc, họ nhiệt tình, ham học hỏi lại nhanh nhẹn. Còn những người lười biếng, tạm bợ, sự nghiệp cũng sẽ tuột dốc theo tuổi tác dần tăng, cuộc sống ngày càng lận đận, có người còn mất phương hướng bản thân.

  

  Nhiều người vẫn thắc mắc: "Dốc sức làm việc như vậy, liệu họ có biết mệt không?" Nói thật, không - mệt - chút - nào! Mỗi ngày cố gắng một chút, cuộc sống sẽ càng nhàn nhã hơn! Còn trẻ còn sức mà ham hưởng thụ, sau này bạn sẽ còn mệt gấp trăm, gấp nghìn lần!

 

 

GIỜ MỖI NGÀY KHÔNG TIẾN THÌ LÙI

 

Đôi khi hồi tưởng lại một số chuyện, tôi vẫn thấy xúc động.

      

  Khi mới sinh con trai đầu lòng, tôi muốn tìm một cửa hàng uy tín để mua bỉm nhập khẩu cũng khó, đến khi tìm được thì họ nói Tết nên không gởi hàng. Không còn cách nào khác, tôi đành tự mình chạy đến siêu thị mua. Nhưng khi sinh đứa thứ hai, mọi việc đã trở nên dễ dàng hơn, sáng đặt hàng chiều nhận được rồi.

 

  Trước kia chat QQ là chính, bây giờ Wechat ngày càng phát triển với nhiều tính năng hơn, từ nói chuyện đến chia sẻ nội dung, còn có các dạng văn bản khác nhau. Có thể nói, nó bao trọn các tính năng của nhiều phần mềm khác gộp lại.

              

  Tất cả sự tiến bộ đó chỉ vẻn vẹn trong hai năm.

  

  Còn chúng ta trong hai năm đó thì sao? Có thay đổi, có tiến bộ gì không?

 

  "Có những người luôn nỗ lực không ngừng để thay đổi thế giới; cũng có những người tỉnh dậy cả thế giới đã thay đổi rồi." Câu nói này thật ý nghĩa.

                  

  Thế giới liên tục đổi khác từng ngày, tiến bộ một cách nhanh chóng. Dù vậy, vẫn có rất nhiều người dậm chân tại chỗ mà mơ mộng. Họ quan sát những người xung quanh thành đạt nhờ sự cố gắng nỗ lực, họ cảm thấy lo lắng, đố kỵ nhưng lại không chịu hành động.

 

  Khi lên kế hoạch cho mình, ai cũng tràn đầy niềm tin nhưng nhiệt huyết lại sớm nguội lạnh, rồi họ trở nên hoài nghi bản thân, không biết phải lựa chọn thế nào, hành động ra sao.

  

  Ai biết được câu trả lời?

  

  Rất nhiều người thắc mắc: "Tôi không có năng lực cũng không có sở trường gì, tôi phải làm thế nào để có thể tự do tài chính nhanh nhất?"

  

  Nói thật chẳng ai có thể trả lời được câu hỏi này. Hay là bạn học thêm kiến thức cơ bản về tài chính kế toán? Câu trả lời như vậy cũng không được xác đáng lắm!

  

  Lại có người hỏi: "Tôi muốn sáng tác, làm thế nào để kiếm tiền nhờ viết lách và trở nên nổi tiếng?" Nói thật, xung quanh tôi có rất nhiều tác giả hì hục viết mấy năm trời, có chút tiếng tăm rồi mới có người đến đặt bản thảo, sau đó kiếm được tiền và xây dựng thương hiệu riêng cho mình. Câu trả lời vẫn không khiến người khác vừa ý, có cảm giác không thật lòng. Nhưng thực tế đây là công việc tốn rất nhiều thời gian công sức, không phải ai cũng có thể làm.

  

  Tôi vô cùng thán phục hai nữ tác giả. Một người nhuận bút hàng tháng lên đến mười mấy vạn, nhưng lại tốn hàng nghìn tệ để mua sách, viết đến đau hết đốt sống cổ (đây chính là cảm giác mệt mỏi không được nói đến). Người còn lại vô cùng nổi tiếng, mỗi ngày đều thức dậy lúc 4 rưỡi sáng và bắt đầu viết. Ngày nào cô ấy cũng trang điểm nhẹ nhàng, phong thái toát ra trang nhã, lịch sự. Cả hai đã nhiệt huyết, kiên trì sáng tác suốt nhiều năm trời. Nhiều người sáng tác chỉ nghĩ làm thế nào để nhanh có bản thảo xuất bản và trở nên nổi tiếng, nhưng có mấy người chịu được một nửa những vất vả mà hai nữ tác giả kia trải qua?

  

  Sau khi nổi tiếng, tiền nhiều như nước, hằng ngày họ vẫn cần mẫn, chăm chỉ làm việc và ngày một tiến bộ.

 

  Đa số chúng ta chỉ nhìn thấy sự thành công của họ rồi mơ mộng mà không nhận ra nếu bản thân không chịu nỗ lực thì sẽ bị tụt lại phía sau.

                     

  Tôi có ấn tượng sâu sắc về một người đồng nghiệp. Hai năm trước chúng tôi từng làm chung, cùng nhau đi họp, cùng nhau gặp khách hàng. Sau đó tôi kết hôn và sinh con. Tôi nghỉ công việc cũ và bắt đầu tập trung vào viết lách. Người đồng nghiệp kia vẫn ngày ngày cần mẫn chăm chỉ học hỏi, lúc nào cũng tìm việc để làm, không việc này thì việc khác. Hai năm trôi qua, cô ấy đã thăng chức còn tôi có xách dép cũng chạy theo không kịp.

  

  Hai năm đó, tôi đã chứng kiến cô ấy từng bước nỗ lực tiến về phía trước còn bản thân thì dậm chân tại chỗ. Nếu không nỗ lực tiến lên, bạn chỉ có thể tụt lại phía sau.

 

  Thị trường sách ngày càng phong phú, sách đọc miễn phí cũng nhan nhản, những người nổi tiếng thì thường xuyên có các buổi chia sẻ rồi thuyết giảng.  Chúng ta lưu lại mọi bài viết trên Wechat, nhưng không bao giờ mang ra đọc; đăng ký đến các buổi chia sẻ nhưng tới lúc bắt đầu vẫn còn lang thang bên ngoài. Chúng ta đã nghe rất nhiều danh ngôn, những lời răn dạy động viên của người nổi tiếng, chúng ta hiểu ra nhiều điều, nhưng càng sống càng tồi tệ hơn.

  

 

  Đạo lý ai cũng hiểu, chỉ là không làm được. Chúng ta luôn tìm kiếm lối đi tắt, nhưng cuối cùng chỉ khiến bản thân mất thời gian, thanh xuân cũng vụt mất.

 

 

KHÔNG KIẾM RA TIỀN, LẠI CÒN NHIỀU ĐIỀU CHƯA HỌC 

 

Nghĩ đến việc không kiếm ra tiền, lại còn nhiều điều chưa học, lo lắng ngủ không yên

  

 Mỗi lần tôi đăng bài về việc kiếm tiền lại có nhiều người hỏi: "Tôi cũng muốn kiếm việc làm thêm tăng thu nhập, nhưng làm thế nào để kiếm được tiền?"

 

  Ai cũng muốn kiếm tiền, nhưng bạn có bản lĩnh để kiếm tiền không? Nếu không, bạn đã học cách để kiếm tiền chưa? Tục ngữ có câu: "Kiến thức là tài sản, không có kiến thức thì tài sản cũng bằng không." Nghĩ đến việc không kiếm ra tiền bạn có ngủ nổi không?

  Tôi từng đọc bài viết của một giáo viên văn cổ điển, trong đó có nhắc đến việc làm thế nào để sử dụng kỹ năng "gạch chéo" giúp kiếm ra tiền. Bài viết có đoạn: "Nếu coi gạch chéo là tính chất bất định, tự mình đầu tư để chống lại tương lai, thì nên lựa chọn học những kỹ năng có giá trị đầu tư, cho dù lúc này bạn không hề hứng thú với nó."

  

  Đọc đến đây, tôi tỉnh cả người.

  

  Lúc mới nghỉ việc tôi sống rất khép kín, hằng ngày nằm lỳ trong nhà viết lách rồi đọc sách. Những thứ thịnh hành bên ngoài tôi không quan tâm, tôi cảm thấy an toàn, ổn định và hạnh phúc trong thế giới nhỏ bé của mình.

 

                    

  Cuối năm 2015 khi giáo trình online bắt đầu phổ biến, tôi tận dụng thời gian nhàn rỗi để tự học. Thậm chí, nửa đêm dậy cho con bú tôi cũng học được một ít. Qua những chuyên mục và bài học online này, dù không bước ra khỏi cửa, tầm nhìn của tôi cũng được mở mang, đầu óc thông suốt, cảm giác học được rất nhiều điều mới mẻ.

 

                    

  Những điều tôi học được mỗi giờ mỗi phút đều có thể vận dụng vào công việc mới. Dù chưa lập tức kiếm được tiền nhưng cảm giác tích lũy thêm nhiều kiến thức thật tốt.

  

  Mỗi lần thấy trong điện thoại còn nhiều bài chưa học đến, nhiều điều chưa biết đến, tôi lại lo lắng không ngủ nổi. Khi thế giới quan của mình thay đổi nhờ danh ngôn của những người nổi tiếng, quan điểm cũ rích của mình được thay bằng quan điểm mới của các giảng viên, tôi cảm thấy bản thân đang không ngừng tiến bộ.

  

  Cảm giác thật tuyệt vời!

 

 

HÃY RA NGOÀI GẶP GỠ MỌI NGƯỜI, NÓI NHỮNG CHUYỆN HỮU ÍCH 

 

Tôi đã gởi một tin nhắn nhóm cho bạn bè: "Hy vọng năm nay mỗi tuần tôi có thể gặp gỡ, nói chuyện với 2-3 người, cố gắng một năm có thể gặp được 100 người."

                    

  Tại sao tôi lại có kế hoạch như vậy? Bởi ngày trước tôi vốn không thích nói chuyện, không thích gặp gỡ người khác. Bạn bè bình thường có mời cả 500 lần cũng không gặp được tôi, tất cả các buổi tụ tập từ ba người trở lên tôi tuyệt đối không đi.

  

  Tôi luôn ở cơ chế tự phòng vệ, điều đó đã trở thành bản tính và tôi muốn thay đổi. Cho đến khi nghỉ việc, tôi mới phát hiện ra rằng, tôi đang ngày càng cách ly thế giới bên ngoài.

  

  Tôi đã từng rất ngưỡng mộ những người có thể nói chuyện trên trời dưới biển, bởi đối thoại là phương thức giao tiếp hiệu quả nhất, khơi gợi cảm hứng và ý tưởng.

 

 Trước đây khi tham gia khóa huấn luyện IP*, do mới sinh con nên tôi không đến được nhiều, cũng gần như không nói chuyện, nhưng tôi luôn quan sát mọi người. Mỗi người ai cũng có thế mạnh và vị trí xã hội riêng. Mọi người quen biết nhau, trở nên thân thiết thông qua các hoạt động nhóm, cùng học hỏi lẫn nhau từ đó nâng cao năng lực bản thân và hiện thực hóa các mục tiêu, đồng thời xây dựng thêm các mỗi quan hệ xã hội giúp ích sau này.

  

  Nhiều người trong chúng ta thường thích giữ cho mình một khoảng trống không ai có thể xen vào, cũng không muốn xen vào khoảng trống của ai, họ nghĩ như vậy mới an toàn. Nhưng một người không thể biết hết mọi thứ, chia sẻ, hợp tác mới có thể phát huy được tiềm năng bản thân và biến ước mơ thành hiện thực.

 

* Viết tắt của Internet Protocol, là một giao thức hướng dữ liệu được sử dụng bởi các máy chủ nguồn và đích để truyền dữ liệu trong một liên mạng chuyển mạch gói.

 

 

MỘT "BẢN THÂN" KHÁC BẠN CHƯA TỪNG BIẾT ĐẾN 

 

Bước qua giới hạn mới có thể phát hiện ra một "bản thân" khác bạn chưa từng biết đến

  

  Từng làm marketing trong tám năm, điều tôi thích nhất chính là có thể hợp tác xuyên biên giới.

    

  Hai sản phẩm nhãn hiệu khác nhau, hai công ty vốn không chịu hợp tác cùng nhau, những tưởng không có gì liên quan nhưng khi giao thoa sẽ tạo nên những tia lửa mới. Ví dụ, công nghệ cũng có thể tham gia vào ngành ẩm thực để mang tới những dịch vụ thông minh, thuận tiện cho các nhà hàng. Thực phẩm có thể tích hợp với công nghệ để mang tới một màu sắc riêng. Đây chính là điều tôi cảm thấy thích thú.

 

                    

  Con người cũng vậy. Chúng ta luôn tự hỏi bản thân mình thích gì nhưng lại chẳng thể tìm được câu trả lời. Bạn hãy thử làm điều gì đó trước đây chưa từng làm, diện những bộ trang phục khác với phong cách thường ngày chẳng hạn. Có thể bạn sẽ phát hiện ra trong con người bạn còn tồn tại một bản ngã khác. Bạn sẽ không ngờ bản thân còn có thể tạo nên những phong cách và cảm thấy khác biệt đến vậy.

 

  Con người phải không ngừng thử thách mới có thể nhận ra cái tôi và những cơ hội mới trong cuộc đời. Những người mang trong mình nhân tố khác biệt sẽ thu hút hơn những người chỉ có một yếu tố cạnh tranh.

  

  Con người càng trưởng thành càng sống khép kín hơn, bởi họ không thể mở rộng các mối quan hệ. Tuổi trẻ trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, đến lức muốn níu giữ đã không còn kịp nữa. Thế giới rộng lớn, tươi đẹp như vậy, chúng ta chỉ biết khao khát muốn được nhìn ngắm thế giới mà không chịu hiểu rằng nếu không hành động thì cả thế giới vẫn mãi xa lạ mà thôi.

  

 Cuộc sống vốn bất biến, quan trọng là bạn phải thay đổi, có như vậy bạn mới nhìn thấy thế giới muôn màu.

  

  Ai cũng mong muốn có thể áp dụng kiến thức vào đời sống, nhưng quan trọng phải có kiến thức đã.

 

  Mở cửa trái tim, suy nghĩ thoáng hơn, dang rộng vòng tay, bạn sẽ thấy được trời đất bao la rộng lớn.

  

  Một người bạn từng nói tôi, từ khi tham gia các khóa học online tôi giới thiệu, anh ta mới phát hiện ra thế giới ngoài kia còn rộng lớn hơn những gì anh ta từng nghĩ, trước đây anh ta đã sống quá khắt khe, luôn tự tạo khoảng cách cho chính mình.

  

  Khi có dịp ra ngoài ngắm nhìn thế giới rộng lớn, nhiều người sẽ bơ đi vì cảm thấy việc này không liên quan đến mình, ngược lại có những người tự thấy bản thân còn nhiều điều chưa biết và tận dụng thời cơ.

  

  Không khó để nhận ra sự khác biệt giữa họ. Chỉ vài ba năm nữa, khoảng cách ấy sẽ càng giãn ra vô hạn.

  

  Thái độ quyết định kết quả, nhận thức quyết định đời người.

 

 

AI CŨNG TỪNG THAM GIA MỘT NHÓM KHIẾN BẢN THÂN KINH HỒN BẠT VÍA 

 

Tôi từng tham gia hội phụ huynh của một trường quốc tế, ngay ngày đầu tiên đã bị dọa khiếp vía. Tôi vẫn biết trẻ con học trường quốc tế yêu cầu thành tích rất cao, nhưng không nghĩ lại cao quá sức tưởng tượng của tôi như vậy. Tuyển sinh mầm non yêu cầu bố mẹ phải nói tiếng Anh lưu loát, tuyển sinh tiểu học yêu cầu trẻ phải nói tiếng Anh trôi chảy, thi lên cấp hai buộc phải kiểm tra TOEFL và SAT. Bố mẹ nào có con trúng tuyển sẽ trở nên nổi tiếng trong nhóm phụ huynh, mọi người thi nhau hỏi kinh nghiệm... Một phụ huynh có con sắp thi lên cấp hai nói: "Con tôi đang học lớp bốn rồi, còn hơn một năm nữa là phải thi TOEFL và SAT, thật lo lắng." Ai cũng nhìn tôi - bà mẹ của đứa con một tuổi với ánh mắt ngưỡng mộ, cho rằng tôi biết cách khởi đầu sớm thì sẽ ít khó khăn hơn, lên tiểu học hay trung học mới bắt đầu tính cho con học trường quốc tế là quá muộn.

 

                    

  Khi mọi người hỏi về trình độ của con, một bà mẹ có con học trường quốc tế nổi tiếng tại Bắc Kinh bình tĩnh đáp: "Con trai tôi năm nay học lớp 2, trình độ tiếng Anh có thể sang Mỹ phiên dịch giúp mẹ được rồi. Tất nhiên chúng tôi cũng dạy thêm tiếng Trung cho con. Từ khi con đi học, chúng tôi chủ yếu quan sát xem con có khả năng đặc biệt gì không để tham gia các lớp kỹ năng tại trường. Con tôi đang học lớp quốc tế, dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh, mỗi tuần có khoảng 20 giờ học ngoại ngữ thứ hai nữa..."

              

  Trời ơi, trẻ con bây giờ sao siêu vậy...

     

  Công ty tôi vẫn thường được giới thiệu sinh viên đến thực tập. Cứ thử chọn bừa vài

CV xem, nam thì đẹp không tả nổi, nữ thậm chí có thể debut* cũng được, ai cũng từng học ở nước ngoài. Thành tích học tập của một số bạn còn giỏi đến mức khiến chúng tôi nghĩ bạn ấy nên đi đầu tư thay vì tới công ty chúng tôi làm việc. Năm ngoái tôi có tuyển một thực tập sinh từng học đại học trong nước ba năm thì bảo lưu ra nước ngoài làm thêm tại một nông trường, sau đó làm quản lý phòng ăn của một khách sạn trong khu vực, rồi lại sang Mỹ du lịch cùng một đôi vợ chồng già. Tiếng Anh của cô ấy rất thành thạo, đúng lúc công ty chúng tôi cũng đang có một dự án khách sạn nên đã tuyển cô ấy vào. Làm việc cùng nhau mới thấy, kinh nghiệm của cô ấy rất phong phú, tầm nhìn, ý tưởng rất tốt, lại chăm chỉ chịu khó. Lương thực tập không đủ để cô ấy trả tiền thuê nhà ở Bắc Kinh, nhưng nhờ tài lẻ, cô ấy làm thêm nhiều công việc khác, thu nhập cũng không ít.

  

  Vài năm trước, tôi có quen một thanh niên thực tập ở công ty truyền thông của bạn tôi. Cậu ấy tốt nghiệp cấp ba công lập ở Bắc Kinh, mới 16 tuổi đã được một trường danh tiếng của Mỹ tuyển thẳng. Trong thời gian chờ sang Mỹ du học, ngoài thực tập ở công ty truyền thông, cậu ấy còn mở lớp về chia sẻ về điện ảnh ngay tại trường cấp ba ngày xưa của mình. Cậu ấy cùng nhóm bạn sắp đi du học đã làm một video về thanh xuân, đây là bộ phim do học sinh tự sản xuất đầu tiên tại Trung Quốc. Trong thời gian thực tập ở công ty truyền thông, cậu ấy lúc nào cũng cởi mở, gặp ai là cúi đầu chào to: "Cháu chào cô, cháu chào cô!" Mười sáu tuổi mà cảm giác cậu ấy thật chững chạc. Khi cậu ấy sang Mỹ, tôi có tìm Weibo của cậu ấy và để lại tin nhắn, dù đã sang bên kia, cậu ấy vẫn tôn kính gọi tôi là cô Triệu...

 

 

  Ôi, may mà mình sinh sớm mấy năm.

  

  Trước đây, tôi từng diễn thuyết ở Cáp Nhĩ Tân, có một bạn hỏi tôi về cạnh tranh xã hội, tôi đã chia sẻ: Học sinh đi du học rồi cũng quay về nước, những cô bé cậu bé nhỏ tuổi hơn các bạn nhưng giỏi hơn, nhà giàu hơn các bạn đã quay về. Trước đó các em ấy không tham gia cạnh tranh xã hội với các bạn, nhưng giờ mọi việc đã khác, các em ấy không chỉ cạnh tranh mà còn nỗ lực hơn tôi và các bạn rất nhiều. Các em ấy có kiến thức, mối quan hệ, tầm nhìn và kinh nghiệm tốt hơn chúng ta. Các bạn nghĩ đây chỉ là thế giới của những người có tiền là có quyền sao? Từ lâu nó đã không còn đúng nữa rồi!  

 

 

                    

  Cho con vào học trường quốc tế, có ông bố bà mẹ nào không có tiền? Nhưng không phải cứ có tiền là cho con vào học được trường mình thích. Cho dù đáp ứng được mức học phí ba đến bốn trăm nghìn một năm nhưng nếu thành tích học tập không tốt, lại chẳng có kỹ năng gì đặc biệt, đã vậy tiếng Anh của bố mẹ lại kém thì có muốn cũng không vào được. Trước kia ai cũng cho rằng muốn con vào học trường quốc tế chỉ cần có tiền, nhưng thực tế đây là một cuộc cạnh tranh vô cùng cam go, quyết liệt lại rất công bằng. Đó là một thế giới chúng ta chưa bao giờ thấy hoặc trải qua.

  

  Thế giới đã đổi thay, thế hệ sau đang khiêu chiến với chúng ta bằng những thứ chúng ta chưa bao giờ gặp, chúng ta còn trì trệ đến bao giờ nữa...

 

* debut: lần trình diễn đầu tiên của một nghệ sĩ trước công chúng

 

 

YẾU ĐUỐI Ư, TẠI BẠN QUÁ NHÀN THÔI 

 

Tôi nhận được rất nhiều tin nhắn của độc giả gởi đến nhưng không hồi âm vì chẳng biết trả lời thế nào.

      

  Nội dung tin nhắn đều là những chia sẻ về vướng mắc trong lòng như con chó ở nhà bị cắn, mọi người nói gì, làm gì cũng khiến bản thân thấy khó chịu. Đồng nghiệp nói câu gì đó ẩn ý, có phải đang nói về tôi không? Sếp hôm nay đến cơ quan trừng mắt với tôi một cái, có phải sếp ở nhà cũng nghĩ xấu về tôi không? Tôi vừa sinh con, mẹ chồng liền đến giúp tôi chăm con nhưng tôi có cảm giác như bà ấy muốn tranh giành con với tôi vậy, tôi nên làm gì?

 

                    

  Mỗi lần đọc những tin nhắn như vậy, tôi đều không cảm thấy đó là vấn đề. Nếu đó là vấn đề, có lẽ bạn đã quá yếu đuối rồi.

  

  Trong một chương trình tôi từng tham gia, MC có hỏi tôi: "Bạn năng nổ, tràn đầy năng lượng như vậy có phải vì cuộc sống của bạn quá viên mãn không?"

 

  Thật ra cuộc sống hằng ngày của tôi rất đơn giản, nhẹ nhàng: Thức dậy, đi làm, tan ca, về nhà, trông con, cho con ngủ, đọc sách, viết lách, thỉnh thoảng lên mạng học online, cuối tuần thì đi học, đưa con đi chơi, có việc cần gấp thì tăng ca. Mỗi ngày tôi đều sống như vậy, những người xung quanh tôi cũng thế, ai bận việc người ấy. Cuộc sống ngày qua ngày, mãi rồi cũng quen.

  

  Bận rộn thì sẽ không có thời gian, sức lực lo lắng vẩn vơ mấy chuyện cỏn con, đi cãi vã với người khác hay nằm ườn trên giường nghĩ xem hôm nay ai không tốt với mình, ai giẫm chân mình, mình có nói gì sai không, đắc tội với ai không. Tôi chỉ nghĩ: "Ôi, còn việc gì chưa làm nhỉ, còn nhiều sách mới chưa đọc, học phí của con chưa đóng, lâu lắm rồi không học tiếng Anh..." Cuộc sống của tôi chưa bao giờ hết việc, đương nhiên đó cũng là một nỗi khổ.

  

  Những người xung quanh nghĩ tôi thế nào, có nói xấu tôi không, tôi hoàn toàn không quan tâm, cũng không có thời gian quan tâm. Nếu biết được điều gì không tốt với mình, trong lòng sẽ thấy không thoải mái, chi bằng có thời gian thì cứ làm việc gì ý nghĩa, đi ngủ chẳng hạn.

  

                    

  Con người khi nhàn nhã dễ suy nghĩ lung tung. Những người cứ ở lỳ trong nhà hay sống, làm việc cùng một nơi thường cố chấp, khiến mọi việc trở nên nghiêm trọng, họ dễ cảm thấy thế giới như sắp sụp đổ, luôn bức bách khó chịu.

  

  Có một nghiên cứu đã chỉ ra rằng, những việc khiến con người lo lắng đến 90% là không xảy ra. Đó chỉ là sự tưởng tượng khi người ta bất an mà thôi. Khi phải đối mặt với việc gì, người ta thường vô thức nghĩ đến trường hợp xấu nhất để hù dọa chính mình. Sau một thời gian họ mới phát hiện điều đó không hề xảy ra.

  

  Trước kia tôi cũng thế, cứ ra khỏi nhà là lo chưa tắt bếp, nồi cạn nước dễ gây cháy, nhà tôi cháy thì nhà hàng xóm cũng cháy, chẳng may cháy phải chất bắt lửa thì cả chung cư sẽ phát nổ! Trời ạ, muốn thư thái tản bộ trong công viên mà trong lòng nặng trĩu những suy nghĩ tiêu cực.

 

  Sau khi hiểu được vấn đề, mỗi lần có việc gì lo lắng, tôi đều nói với chính mình, 90% lo lắng sẽ không xảy ra đâu, có thời gian thì cứ làm việc, nhàn nhã quá lại lo nghĩ lung tung. Bạn có thể ra ngoài đi dạo, vào siêu thị mua quả dưa, tới chợ mua rau hay hẹn bạn bè ra ngoài ăn cơm, bạn sẽ quên tiệt cái việc cỏn con vừa khiến mình đau đầu lúc nãy.

  

 

                    

  Nhiều người vẫn nói: "Tôi không muốn cuộc sống của mình quá bận rộn, tôi cũng chẳng có chí hướng gì vĩ đại, chỉ cần nhàn nhã sống là được.

                    

  Thật ra nhàn nhã quá cũng rất khó chịu. Có dạo tôi không được khỏe, hầu như chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng ngày hai tư tiếng không thể cứ nhắm mắt ngủ mãi được. Vì vậy lúc nào tôi cũng suy nghĩ xem nên làm gì. Đọc sách, viết lách thì không đủ sức, xem tivi một lúc lại mệt, ra ngoài mua thức ăn thì chần chừ nửa ngày cũng chưa đi nổi, muốn ôm điện thoại tám chuyện với  bạn bè nhưng cuối tuần ai cũng bận rộn. Nhàn nhã cả ngày thì trời tối lại đi ngủ, nghĩ lại mình đã lãng phí cả ngày vẫn chưa làm được việc gì. Tôi cảm thấy bản thân thật tội lỗi, vô dụng, tôi hụt hẫng rồi tự dày vò bản thân, không thiết nghĩ gì nữa.

 

"Bận rộn là liều thuốc chữa mọi căn bệnh tâm lý, khi bận rộn sẽ không thể cảm thấy đau lòng, không lo chuyện bao đồng hay làm gì dại dột nữa."

  

  Câu nói tinh tế này rất phù hợp với những người yếu đuối như chúng ta

 

 

BẠN ĐỊNH NUÔNG CHIỀU BẢN THÂN ĐẾN BAO GIỜ?  

 

Có lần tôi gọi cô Trương đến nhà giúp massage thông sữa. Vừa vào đến cửa, nhìn thấy tôi cô ấy liền nói: "Hai đứa con rồi à, thế thì phải đâm đầu vào mà làm, không tiền đâu nuôi lũ nhỏ?"

 

                    

  Tôi rất ngạc nhiên bởi những người quen biết lại hay nói với tôi: "Chị phải nghỉ ngơi, đừng cố quá, tiền kiếm bao nhiêu cho đủ."

 

 

                    

  Đây là lần thứ hai có người khuyên tôi còn trẻ còn sức thì cố gắng phấn đấu.

  

  Người đầu tiên là Lão Cao, bạn học cũ của tôi, nay làm đại diện mua bán ở Nhật. Cô ấy còn làm việc bạt mạng hơn cả tôi, thường gửi hàng đến tận 3 giờ sáng mới nghỉ. Chúng tôi luôn động viên nhau trên Weibo, cô ấy lúc nào cũng nói với tôi: "Cô Triệu, đừng ngủ quá nhiều, phải tranh thủ thời gian để làm việc kiếm tiền đi!"

  

  Lại nói về cô Trương, mỗi ngày dù nắng hay mưa cô đều đến massage thông sữa cho các sản phụ, tuy có tiền nhanh nhưng dù sao đây cũng là công việc tốn nhiều công sức. Cô ấy sống ở Yến Giao, một thị trấn thuộc Hà Bắc, cách trung tâm Bắc Kinh ba mươi bốn cây số. Hằng ngày cô ấy phải thức dậy từ 5 giờ sáng để đi vào thành phố, tối lại đón chuyến xe bus cuối cùng, về tới nhà khoảng 12 giờ đêm. Mỗi ngày trước khi đi làm và sau khi về nhà cô ấy đều cập nhật trên Wechat những dòng trạng thái nhắc nhở bản thân phải cố gắng hơn.

  

  Cô Trương nhận làm tại nhà, chỉ cần khách hàng nhắn địa chỉ, cô ấy sẽ tự bắt xe bus đến. Những người thông thạo đường xá Bắc Kinh muốn tìm nhà trong ngõ ngách cũng phải mất đến vài tiếng đồng hồ, huống chi những người sống ở tỉnh lẻ hay ngoại ô.

Chưa kể, cô Trương còn làm thêm dịch vụ xông hơi nên phải mang vác nhiều dụng cụ cồng kềnh. Do yêu cầu công việc, cô ấy thường xuyên ăn uống thất thường, thời gian làm việc cũng không ổn định do tùy thuộc sức khỏe khách hàng.

  

  Cô Trương nay đã gần 60 tuổi, dù nhìn cô ấy còn rất trẻ.

  

  Cô ấy không học sâu, nhưng là người nhanh nhẹn và có tay nghề cao. Cô ấy thông sữa mười mấy năm nay, trình độ rất cao, muốn đặt lịch phải hẹn trước hai ba ngày. Cô nói với tôi: "Dốc hết sức là thế nào? Tôi năm nay sắp 60 tuổi rồi, hằng ngày vẫn chạy qua chạy lại các nhà. Đường xá xa xôi, bệnh khó chữa cũng phải tìm cách, cố gắng không ngừng nghỉ. Thời gian trước tôi bị thoát vị đĩa đệm phải nghỉ ngơi 4 tháng trời, nhờ vậy mới được nghỉ ngơi. Công việc của chúng tôi cả năm không có ngày nghỉ, ngày nào cũng làm mười mấy tiếng, có hôm nửa đêm khách tắc sữa gọi điện là phải dậy đi luôn."

 

                    

  Tôi cười nói với cô: "Cô Trương kiếm được nhiều tiền quá!"

  

Cô nói: "Có kiếm thế nào cũng không sướng nhứ các cô. Các cô có văn hóa, có kiến thức, còn chúng tôi chỉ dựa vào sức để kiếm tiền, được chừng nào hay chừng đó. Già rồi không làm nổi nữa, nên lúc còn làm được phải cố thôi. Các cô còn trẻ, còn cố được."

  

  Suốt hai tiếng massage, cô ấy cứ nhắc đi nhắc lại những lời đó khiến tôi rất cảm động. Chúng ta luôn cần được khích lệ và cứ mải mê tìm kiếm những hình mẫu lý tưởng, thật ra những hình mẫu đó ở ngay bên cạnh chúng ta chứ chẳng đâu xa lạ. Có thể họ văn hóa không cao, nói chuyện không dễ nghe, không mấy ai chú ý tới họ, nhưng họ lại có thể giúp chúng ta phấn chấn hơn.

  

  Ở thành phố này không thiếu những người bán sức kiếm tiền, chỉ là chúng ta giả vờ không nhìn thấy mà thôi.

  

  Ở thành phố này cũng không thiếu những người khiến chúng ta khâm phục, chỉ là chúng ta tự nuông chiều bản thân quá mà thôi.

  

  Bạn bè ai đến nhà cũng khen: "Người cậu đẹp quá, nhìn không giống người mới sinh con, lại còn đẻ mổ nữa chứ! Trong số bọn mình mỗi cậu là nhàn nhất."

  

  Thật ra tôi cũng mệt, cũng buồn ngủ, cũng trống trải lắm chứ, nhưng xung quanh tôi có biết bao người vừa tài giỏi lại chăm chỉ, tôi không thể cứ ngày ngày nằm đó, kiếm cớ vừa sinh con để ngủ được. 

  

  Cô Trương nói đúng, dốc hết sức chính là cố gắng bằng mọi khả năng của mình để đạt được thành tựu, chứ không phải tranh giành lẫn nhau hay điều gì đao to búa lớn. Có câu "Mọi điều vĩ đại đều xuất phát từ sự cố gắng." Qua phim ảnh và tiểu thuyết, tôi luôn cảm thấy nỗ lực, lăn xả là những từ ngữ thật đẹp, tràn đầy đam mê và nhiệt huyết, nhưng khi trải nghiệm rồi mới thấy phía sau nó là muôn vàn vất vả.

 

  

  Nhiều người vẫn nói các câu chuyện tôi viết không thực tế, xung quanh tôi làm gì có nhiều tấm gương đến thế, lẽ nào những người giỏi giang đều ở cạnh tôi hết. Xung quanh các bạn không phải không có những người như vậy, chỉ là các bạn không muốn nhìn nên nhìn không ra mà thôi.

  

  Khi tôi viết bài này, cô lễ tân cửa hàng quần áo tôi hay mua cho con trai vẫn còn online. Cô ấy có vẻ buồn vì không cẩn thận giao hàng nhầm kho khiến khách hàng nổi giận. Đã 1 giờ sáng, cô ấy vẫn kiếm từng bộ quần áo trong kho. Tôi giục cô ấy về, mai đến làm tiếp, dù sao giám đốc công ty cũng đang đi công tác, nhưng cô ấy từ chối: "Do em bất cẩn nên mới thế, em phải sửa sai chứ. Ngày nào em cũng làm việc đến giờ này, chị không phải lo đâu."

  

  Tại một thành phố lớn như Thượng Hải, có thể không mấy người biết đến cô ấy, thậm chí ngay cả giám đốc cũng không biết cô ấy tằng ca đến sáng sớm như vậy. Thế nhưng vẫn luôn có những con người tràn đầy nhiệt huyết như thế sống trong thành phố này. Trẻ tuổi, nỗ lực, dũng cảm, không chịu thua, biết nhận sai... cô ấy đang tự ganh đua với chính mình giống như tôi trước đây. Tôi có thể tưởng tượng cô ấy rời công ty về nhà, cô độc một mình dưới ánh đèn đường nhưng trong lòng tràn đầy niềm tin và hy vọng, giống như lớp lớp người đang phấn đấu hết mình trong thành phố này để không ngừng tiến về phía trước.

 

 

MỌI NGƯỜI CHỈ CHĂM CHỈ ĐẾN VẬY THÌ CHẲNG LO CHẾT VÌ LAO LỰC ĐÂU 

 

Mỗi lần đọc được bài viết nhắc đến việc chăm chỉ học tập và làm việc thế nào cũng có người nói: "Cố quá không có lợi cho sức khỏe! Nhiều người lao lực mà chết đấy còn gì? Vậy chả phải lợi bất cập hại sao?"

 

                    

  Mỗi lần gặp những câu hỏi kiểu này, tôi chỉ muốn nói một câu: "Bạn nghĩ nhiều rồi." Những người đặt câu hỏi này đều chưa thật sự cố gắng đã lo đến việc chết vì mệt rồi.

      

  Hãy thử nghĩ xem cuộc sống mỗi ngày của các bạn như thế nào?

  

  Đi làm đúng giờ đã là tốt lắm rồi. Một năm hơn 200 ngày làm việc, có bao nhiêu thời gian bạn thật sự cố gắng? Tan ca, dạo phố, ăn tối, xem tivi, tắm rửa, đi ngủ, cuối tuần thì đi chơi, mua sắm, gặp gỡ bạn bè.

  

  Sống những ngày tháng như vậy có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy chán nản và muốn nỗ lực hơn nữa. Vậy, mọi người chăm chỉ như thế nào?

  

  Hôm nay đọc một cuốn sách, ngày mai chạy bộ một vòng công viên, ngày kia tập yoga, ngày mốt đi nghe giảng nửa tiếng, chỉ vậy thôi đã thấy bản thân rất cố gắng, vội vàng đăng lên Wechat cho cả thế giới biết mình "vất vả" ra sao.

  

  Rồi khi đọc được bài báo về một ai đó làm việc quá sức mà chết, bạn bắt đầu thở dài nghĩ rằng bản thân nên chú ý đến sức khỏe nhiều hơn, không cần cố quá. Thế là bạn quay về ăn ngủ, lướt Weibo, lên Wechat. Đến một ngày người khác nhờ làm việc chăm chỉ mà được thăng chức tăng lương, trở nên giàu có, bạn lại bắt đầu thề thốt với chính mình từ mai sẽ bắt đầu nỗ lực!

 

                    

  Bạn có như thế không?

 

  Người có thể đứng đầu chỉ chiếm thiểu số. Nếu bạn chăm chỉ dù chỉ là ba tháng, bạn sẽ không cảm thấy cuộc sống mù mịt, cũng không khó khăn vì không kiếm nổi tiền. Bạn sẽ thôi cảm kích sự cố gắng của người khác vì chính bạn đã là một tấm gương đáng khích lệ rồi.

  

Xung quanh tôi có rất nhiều người như vậy, mọi cố gắng của tôi không bằng 1/10 của họ. Một người bạn của tôi làm đầu tư ngân hàng, ngày làm việc 18 tiếng. Đương nhiên làm đầu tư ngân hàng sẽ dẫn đến nhiều hệ lụy, nhưng bạn còn chưa chăm chỉ bằng một góc nhỏ của họ thì bạn lo gì hệ lụy? Tôi nói với một người bạn rằng mình sắp sinh con và sẽ không sử dụng Wechat tầm một tháng, bạn tôi nói: "Có người trước khi sinh vài ngày vẫn viết, sau sinh hai tuần là bắt đầu viết lại rồi." Lúc đó tôi chỉ cười nói: "Cậu điên hay sao mà ép mình thế?"

  

  Xung quanh có nhiều người cố gắng hơn chúng ta nhiều lần, lẽ nào sức khỏe của họ đều không tốt? Họ đều sắp chết sao?

  

  Không thể phủ nhận điều kiện sức khỏe của mỗi người không giống nhau, sức chịu đựng và độ bền của mỗi người cũng khác nhau. Nếu mỗi ngày bạn chỉ đọc mười trang sách liên tục đã gục thì đúng là sức khỏe của bạn có vấn đề. Nhưng chúng ta vẫn có thể vận động thể dục thể thao để cải thiện sức khỏe mà.

 

  Chúng ta thường luyện tập thể thao như thế nào? Ở nước ngoài, thể thao và rèn luyện cơ bắp là hoạt động giải trí được mọi người yêu thích. Còn ở Trung Quốc "chây ỳ" chiếm phần lớn thời gian sau giờ làm của nhiều người. Khó khăn lắm mới có tinh thần thể thao, chưa đến phòng tập đã mua một đống máy tập, download cả loạt ứng dụng bổ trợ, nhưng có mấy người thật sự chăm chỉ, đúng giờ, sử dụng tối đa thẻ tập, kiên trì cả năm trời? Bạn nghĩ phòng tập kiếm được bao nhiêu tiền mỗi năm? Có phải nguồn thu chủ yếu từ những người chỉ được ba tuần đầu rồi bỏ phí cả năm trời không?

  

  Nếu ngày nào bạn cũng đến phòng tập chạy bộ, chăm chỉ theo học các buổi huấn luyện cá nhân, bạn sẽ chẳng cần ngưỡng mộ vòng eo con kiến của người khác, cũng không cần miệt mài tìm hiểu kinh nghiệm giảm cân nữa. Đến lúc ấy chắc các phòng tập phải đóng cửa hết.

  

  Có người nói: "Những người thức đêm thức hôm vì công việc khác nào tự sát, đêm nào thức trắng là sáng hôm sau đi làm toàn thân tôi mỏi mệt." Đúng! Nhưng không thể thức đêm như thế, bạn vẫn còn lựa chọn dậy sớm mà. Bạn đã từng chạy bộ lúc 5, 6 giờ sáng chưa? Bạn nói mình là con sâu ngủ, thế thì chịu rồi, bạn cứ ngủ thêm đi, và bạn sẽ chẳng bao giờ thành công như người khác.

 

                    

  Chưa bắt tay vào làm đã lo mình mệt mỏi, nóng lòng tìm một con đường dát vàng, làm gì có chiếc bánh nào từ trên trời rơi xuống như thế? Nếu bạn nghĩ có chiếc bánh như thế, bạn có thể đợi, đợi đến khi xung quanh bạn ai cũng thành công tiến về phía trước, cứ đợi đi, bạn không vội là được.

  

  Mức độ chăm chỉ của hầu hết mọi người chưa đủ khiến họ lao lực đến chết, và quan trọng là lúc không tăng ca, không học bài, họ có đi ngủ sớm không?

 

 

BẠN TỪNG NÓI KHÔNG MUỐN CUỘC ĐỜI NHÀM CHÁN NHƯNG BA MƯƠI TUỔI BẠN ĐÃ CHẾT RỒI 

 

Đừng bao giờ tìm các bà nội trợ

  

  Có người bạn kinh doanh mặt hàng mẹ và bé từng nhờ tôi tìm giúp vài nhân viên.

Con cô ấy một tuổi rưỡi bằng con trai tôi, vậy mà cô ấy kinh doanh được một năm rồi. Do công việc liên quan đến mẹ và bé nên tôi đề nghị cô ấy tìm các bà nội trợ. Nhiều bà mẹ ở nhà nội trợ, con đi học mầm non, ban ngày sẽ không có việc gì làm, họ lại có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, vừa hay cũng muốn đi làm... rất thích hợp. Nhưng cô ấy lại nói: "Đừng bao giờ tìm các bà nội trợ."

  

  Cô ấy giải thích: "Trước đây mình đã tuyển rất nhiều bà nội trợ, lúc phỏng vấn nói rất hay, cũng rất hiểu công việc và muốn giải phóng bản thân. Nhưng tất cả chỉ là nói miệng, họ đã quên mất đi làm là gì rồi."

  

  "Họ đến muộn, về sớm, đôi lúc còn tùy tiện kiếm cớ ra ngoài, không bao giờ tăng ca buổi tối dù chỉ một tiếng đồng hồ, sau giờ làm điện thoại không bao giờ liên lạc được. Họ cũng không chịu mày mò, học tập những cái mới, nói một câu "không biết làm" là xong, nếu không cũng chê bai phiền hà không muốn làm. Đúng là họ đã thoát khỏi bốn bức tường nhưng đến chỗ mình cả ngày cũng chỉ nói chuyện phiếm uống trà chiều mà thôi."

 

                    

  Giới thiệu cho tôi việc dễ làm nhiều tiền được không?

  

  Mấy tháng trước có người bạn của tôi vì mua nhà gần trường con học nên hết tiền, suốt ngày lên mạng than nghèo than khổ, muốn làm thêm kiếm thu nhập. Tôi nghe vậy rất thông cảm, biết chỗ nào tuyển người tôi đều giới thiệu, dù có những công việc người khác sẽ phù hợp hơn.

  

  Mấy hôm trước anh ấy gọi cho tôi hỏi có việc nào dễ làm hơn không. Tôi hỏi anh ấy thế nào là việc dễ làm.

  

  Anh ấy nói: "Mấy việc cậu giới thiệu đều không phù hợp với mình. Có chỗ khách hàng không biết gì cả, thời gian thì ít mà việc thì nhiều, có chỗ công việc cần gấp mà mình lại quá bận rộn. Mấy ngày trước lúc khách hàng đến tìm, mình đang đánh mạt chược với bố vợ, mới Tết xong, sao mình từ chối người lớn tuổi được? Cậu có công việc nào nhẹ nhàng mà nhiều tiền thì giới thiệu cho mình nhé?"

  

  Tôi nói với anh ấy: "Đây đúng là hy vọng của mọi người lao động trên thế giới. Nếu cậu biết công việc nào như thế thì giới thiệu cho mình với nhé."

  

  Khi mới tốt nghiệp, ai cũng sục sôi nhiệt huyết, hô hào muốn được tôi luyện, không ai muốn sống cuộc đời tẻ nhạt từ trẻ đến già, ai cũng nói: "Không thích sống ổn định." Nhiều người nghĩ rằng chỉ cần lăn lộn vài năm là có thể thành rồng, thành phượng, vậy là người hừng hực khí thế đổ về các thành phố lớn, tìm tới các công ty, mong muốn có được tiền đồ xán lạn. Bạn đấu tranh, phản kháng, bạn không bằng lòng với công việc ổn định mà gia đình sắp xếp, bạn không muốn cuộc sống của bạn cứ nhàn nhạt đến khi về già?

  

  Thế rồi 30 tuổi ập đến, thanh xuân đã qua đi từ lúc nào, bạn nhận ra: Xã hội ngày càng thực tế, dù có cố gắng nỗ lực bảy tám năm trời thì vẫn không bằng những kẻ khéo ăn khéo nói. Làm việc cho các công ty nước ngoài nhiều rủi ro, cống hiến mệt bở hơi tai mà chỉ cần nghỉ thai sản quay lại đã không còn chỗ.

  

  Cuộc sống bấp bênh mơ hồ đến mức mỗi năm trôi qua, bạn không biết mình sẽ tiếp tục kiếm tiền bằng cách nào. Chỉ cần nghỉ việc là đối tác của bạn trước đây sẽ coi bạn như không quen biết.

       

  Bạn bắt đầu cảm thấy không thích công việc của mình nữa, xã hội lại chẳng công bằng, bán sức như thế để làm gì, kết quả có khác là bao, cố quá thành quá cố thì sao?

         

  Bạn học cách đầu cơ trục lợi.

  

  Bạn học cách làm việc vì niềm vui của ông chủ và khách hàng.

  

  Bạn không còn cá tính và sở thích.

  

  Bạn không còn cảm thấy hiếu kỳ, ngược lại bạn coi thường những ai dành thời gian để học hỏi.

  

  Hết giờ làm bạn chỉ biết lướt điện thoại.

  

  Bạn không biết, không muốn nghĩ ý tưởng, cũng không muốn nghiên cứu hay nỗ lực gì thêm.

  

  Mỗi khi tiền nhà tăng, vật giá leo thang, bạn chỉ biết than phiền và bực tức, thậm chí làm anh hùng bàn phím trút mọi bức xúc lên mạng.

  

  Bạn đặt mọi kỳ vọng lên vai con cái, hy vọng con mình là thần đồng, thi đạt điểm cao, đỗ vào trường tốt, nhưng chính bản thân bạn lại lười biếng không chịu học hỏi.

  

  Mỗi khi bạn bè họp mặt, nhìn người ta thành công, vợ đẹp con ngoan, bạn ngưỡng mộ rồi đố kỵ, thề thốt nhất định làm nên chuyện, nghĩ cả đêm dài về chí hướng vĩ mô rồi phát hiện ra mình chẳng có sở trường gì. Trong cơn mơ bạn quên hết tất cả những điều này, sáng hôm sau thức giấc bạn vẫn là bạn trước đây, không hiếu kỳ, không còn chí tiến thủ, trốn vào thế giới nhỏ bé của chính mình.

  

  Bạn năm 30 tuổi đã chết rồi.

  

  Cuộc sống sau năm 30 tuổi chỉ là những chuỗi ngày lặp đi lặp lại.

  

  Tuổi 30 là một ranh giới

    Tuổi 30 là một ranh giới, người ưu tú giống như đang ngồi máy bay, được bay cao bay xa, người kém cỏi vắt kiệt sức lực vẫn chưa làm nên trò trống gì.

  

  Một buổi tối, tôi cùng bạn thảo luận về một bài giảng trên mạng, vì người giảng là một học bá* nên chúng tôi cứ nói mãi về vấn đề học tập. Trong khi trao đổi kinh nghiệm chúng tôi có đề cập đến việc: Qua cách nói chuyện, làm việc có thể thấy trước tương lai của ai đó. Khác biệt lớn nhất giữa người với người không phải sự cố gắng hay thời gian hoàn thành công việc mà chính là tư duy và cách thực hiện vấn đề. Nếu vừa có tầm nhìn lại cần cù nỗ lực, bạn có thể vượt xa người khác cả vạn dặm.

  

  Trước đây, chúng ta đều nói không muốn một cuộc sống bằng phẳng, vô vị đến già, nhưng chưa được mấy năm, chúng ta đều sống như thế, không chỉ ổn định mà còn rất an nhàn.

  

  Một người bạn từng nói với tôi: "Chúng ta tầm tuổi này, trên có cha mẹ dưới còn con thơ, cuộc sống chật vật, đến lúc 30 tuổi mà vẫn chưa tích lũy được gì thì cuộc sống sau này sẽ còn khó khăn hơn. Xã hội rất thực tế, cuộc sống của con người sau 30 tuổi càng thực tế hơn. Bạn giàu sang thì những kẻ vong ơn bội nghĩa năm nào cũng sẽ quay về tìm bạn. Nếu không, đến cả người có thể tâm sự bên cạnh bạn cũng không có." Tôi từng đọc được một câu trên Wechat khiến tôi tâm đắc: "Cuộc sống con người vì kiên trì mà yêu chứ không phải vì yêu mà kiên trì, ai cũng muốn gặt hái thành quả nhất định nhưng họ lại lựa chọn cuộc sống an nhàn."

  

  Còn bạn thì sao?

 

*học bá: cách nói theo ngôn ngữ mạng, chỉ những người có thành tích học tập vô cùng tốt.

 

 

NGƯỜI KHÔNG CÓ LÝ TƯỞNG 

 

Những người không có lý tưởng lấy tư cách gì để nói người ngày làm 18 tiếng kiếm tiền dễ dàng?

  

  Bạn tôi từng kể, từ lúc một mình tới Bắc Kinh làm ăn, người thân ở quê ai cũng nghĩ cô ấy có rất nhiều tiền và kiếm tiền rất dễ dàng. Mỗi lần về quê, mọi người đều nhắc đến chuyện tiền nong với cô ấy hoặc chờ cô ấy trả giúp những khoản tiền cần thanh toán. Thấy cô ấy dùng điện thoại cũ họ cũng xì xào: "Kiếm nhiều tiền thế sao không mua điện thoại mới mà dùng." Dì cô ấy còn gọi điện bảo mua tặng dì một cái Iphone 7, dì chưa bao giờ được dùng Iphone cả, nghe nói dạo này hot lắm. Bạn tôi vừa mới mua nhà, cũng sắp phải cạp đất mà ăn rồi nên đành từ chối. Dì cô ấy tức giận: "Cháu kiếm tiền dễ thế mà chẳng biết hiếu kính dì, uổng công hồi nhỏ dì thương cháu.

 

Bạn tôi nghe thế rất đau lòng. Từ lúc lên Bắc Kinh kiếm sống, mối quan hệ với người nhà ở quê ngày càng xa cách, đến mức muốn nói chuyện với nhau cũng khó khăn. Mọi người nghĩ bạn tôi giả tạo; còn cô ấy cho rằng không ai hiểu những gì cô ấy muốn nói hoặc chỉ đang cố tình giả vờ nghèo khổ. Người thân của bạn tôi cả đời vật lộn kiếm sống, tan ca thì ăn cơm, xem tivi, 10 giờ lên giường đi ngủ là muộn lắm rồi. Còn cô ấy ở Bắc Kinh ngày nào cũng phải làm hùng hục 18 tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng gọi là hoàn thành mục tiêu mình đặt ra. Cô ấy cố gắng như vậy là để kiếm tiền, ai đến thành phố lớn làm việc mà không mong kiếm được nhiều tiền. Hơn nữa, giữa một thành phố lớn, lúc nào cô ấy cũng cảm thấy mình còn nông cạn, nhiều điều chưa biết, phải học tập, nỗ lực nhiều hơn.

  

  Với mức thu nhập của cô ấy, việc sống ở thành phố lớn không phải là vấn đề, nhưng nói đến việc mua nhà thì không phải không có áp lực. Cô ấy mới mua một căn chung cư ở đường Tứ Hoàn, căn nhà đã được chủ cũ sửa sang nên có thể dọn đến ở luôn. Thỉnh thoảng cô ấy chụp vài tấm ảnh căn nhà đăng lên Wechat, người thân ở quê nhìn thấy liền mặc định "kiếm được bộn tiền" , "mới thế đã mua được nhà, chắc kiếm tiền dễ lắm"... Nhưng ở cái thành phố này, kiếm tiền dễ, tiêu tiền cũng nhanh, mà số tiền kiếm được luôn tỷ lệ nghịch với thời gian ngủ và tỷ lệ thuận với mức độ cố gắng. Vì thế, mỗi lần bạn tôi than nghèo kể khổ là người thân lại nói: "Chúng tôi kiếm sống cũng cực nhọc lắm, chỉ là không được may mắn như chị thôi, chị kiếm tiền dễ thế còn gì."

  

  Nhưng may mắn là gì? Thế nào là kiếm tiền dễ? Chả nhẽ ngày nào cũng "cày" hùng hục 18 tiếng, kiếm được nhiều tiền hơn những người ở quê thì gọi là may mắn, là dễ dàng sao? 

  

  Bạn tôi nói, lúc mới mua nhà, cô ấy phải dồn hết toàn bộ tiền cô ấy tích góp mấy năm trời, còn vay mượn khắp nơi mới đủ trả tiền cọc. Chị dâu cô ấy biết tin liền bảo: "Em nhiều tiền thế! Em làm gì ở Bắc Kinh vậy? Có việc gì chị làm được không cho chị làm cùng với?"

 

  Bạn tôi không nhịn được liền nói: "Mỗi ngày em làm mười mấy tiếng, quần quật từ sáng sớm đến tối mịt, không lúc nào được ngơi nghỉ, cũng không được ngủ trưa, không có nghỉ lễ cũng không có cuối tuần. Áp lực lớn, cường độ công việc cao, mấy năm rồi chả sờ đến cái tivi, những ngày tháng như thế chị chịu được không?"

  

  Bạn tôi cảm thấy ấm ức. Một buổi trưa nọ gọi điện về nhà tìm chị dâu để hỏi số điện thoại mà gọi suốt ba tiếng không ai nghe máy. Mãi sau mới biết cả nhà đang ngủ trưa.

Cô ấy từ hồi học mẫu giáo đã không ngủ trưa rồi, trước là ngủ ít, giờ thì bận đến nỗi thời gian ngủ cũng không có. Chị dâu có thể ngủ trưa ba tiếng đồng hồ thì làm sao biết được cô ấy đã vất vả khó khăn thế nào?

 

                    

  Hầu hết chúng ta đều giống nhau, thấy người khác kiếm được nhiều tiền thì đố kỵ, thấy mình nỗ lực không kém mà không không kiếm được nhiều tiền như người ta. Chắc người khác có mánh khóe, có bố nuôi, có người đầu tư, có thủ đoạn hoặc có chồng, bạn trai giàu có, nếu không sao họ lại giàu có hơn mình? Không ai chấp nhận lý do người khác đã bỏ ra nhiều thời gian, sức lực hơn mình, vượt xa trí tưởng tượng của mình.

                    

  Mỗi lần thấy bạn bè cũ thành danh, tôi đều chạnh lòng. Có người đã nghỉ việc để ra nước ngoài học hỏi thêm, nay về nước làm phó giám đốc; có người ngày đêm không ngủ lăn lộn với mọi cảnh quay mãi mới trở thành đạo diễn nổi tiếng. Những nhọc nhắn, khổ đau ấy bạn có thể không chịu đựng được, cũng chưa từng trải qua. Nhưng thay vì học hỏi họ, xem họ như một tấm gương, bạn lại tự khép mình, cho rằng mình đã là người giỏi nhất. Vì sao có người làm kỹ sư nhưng hết giờ làm vẫn viết tiểu thuyết, trong khi bạn chỉ thích đọc báo lá cải? Vì sao có người thông thạo tài chính kế toán, kiếm tiền dễ dàng, còn bạn đến đọc một cuốn sách tài chính cũng không xong. Chung quy là do bạn không làm được, nếu vậy bạn chỉ có thể ghen tỵ với họ mà thôi. Hãy nghĩ xem bản thân đã cố gắng thế nào? Dù người khác không làm tốt, họ vẫn hơn bạn ở sự nỗ lực.

 

                    

  Trên đời này không có tiền nào dễ kiếm. Ai cũng nghĩ Lão Cao bạn tôi làm đại lý bán hàng chỉ cần mua vào, bán ra rồi đi gửi hàng là xong. Hàng xuất nhiều, khách không đếm xuể, chắc chắn kiếm được bộn tiền. Không ai biết một mình cô ấy làm đại lý lớn nhất của khu vực, mua hàng, bán hàng rồi gửi hàng cũng chỉ có một mình, rồi còn bao nhiêu vấn đề sau khi gửi hàng nữa, cô ấy chẳng có lúc nào ngơi nghỉ. Ai cũng khen cô ấy sức khỏe tốt mà không biết cô ấy rất mệt mỏi. Cô ấy từng tâm sự: "Mẹ mua cho mình một căn nhà, mình cũng góp 200 nghìn tệ, đấy là số tiền đầu tiên mình tự kiếm được. Thật ra số tiền cỏn con đó còn chẳng mua nổi chỗ gửi xe. Lúc đó mình mới biết, đằng sau cuộc sống sung túc của mình từ tấm bé, bố mẹ đã vất vả rất nhiều."

  

  Người kinh doanh một phút có thể kiếm mấy triệu tệ, nhưng những lúc họ uống rượu bàn chuyện công việc đến xuất huyết dạ dày bạn có thấy không? Đoạn phim trên Weibo thu về hơn chục vạn tệ, chẳng ai biết những người lên ý tưởng đã phải vò đầu bứt tai như thế nào. Người bán bánh trứng một ngày bán cả nghìn cái, một cái bánh 3 tệ, vậy là kiếm được 3000 tệ, nhưng bạn có biết họ phải dậy từ 3 giờ sáng để nhào bột, 4 giờ ra khỏi nhà, 5 giờ bắt đầu dựng lán, vất vả đến tận 10 giờ đêm.

 

 

THỨ BẠN GHÉT KHÔNG PHẢI CUỘC SỐNG ĐƠN ĐIỆU MÀ LÀ SỰ THẤT BẠI CỦA CHÍNH MÌNH 

 

Nhiều người không thích cuộc sống hiện tại của mình vì thấy nó nhạt nhẽo, đơn điệu, dù ngày ngày vất vả nhưng chẳng có gì phát triển, thậm chí còn dậm chân tại chỗ. Cuộc sống thoải mái, tràn đầy năng lượng chỉ có trong tiểu thuyết, phim ảnh. Trên Wechat của người khác ngày nào cũng đăng đồ ăn Tây, nhà cao cửa rộng... còn mình thì chỉ có dưa muối và nhà đi thuê. Bạn muốn thay đổi nhưng không biết bắt đầu thế nào.

 

                    

Bạn than phiền cuộc sống, công việc hiện tại không thú vị như bạn tưởng, nhưng chính bạn là người như thế nào, bạn biết không? Ai cũng muốn sống một cuộc đời khác, như trong phim thần tượng, trong tiểu thuyết thanh xuân, trong câu chuyện tổng tài bá đạo của Mary Sue*, bởi trong những câu chuyện đó bạn không cần nỗ lực, cũng chẳng có áp lực, luôn có người yêu thương, có người mua túi, mua nhà, mua xe cho bạn, yêu bạn vô điều kiện.

  

  Cuộc sống như vậy ai mà không muốn?

  

  Bạn cảm thấy mình không còn thích thú cuộc sống hiện tại, vậy bạn thích cuộc sống như thế nào? Bạn có năng lực thay đổi cuộc sống hiện tại không? Làm thế nào thay đổi được nó? Không ai có thể trả lời giúp bạn những câu hỏi này, tất cả phụ thuộc hoàn toàn vào bạn. Nhiều người vẫn nghĩ chỉ cần có tiền là thay đổi được mọi thứ, nhưng có khi già rồi họ vẫn chưa đủ tiền thay đổi điều gì.

  

  Chúng ta chán ghét cuộc sống hiện tại, thực chất là chúng ta đang ghét chính con người mình, con người lười biếng, cái gì cũng muốn nhưng chẳng chịu làm. Lúc nào chúng ta cũng ảo tưởng mình công thành danh toại, đến lúc giật mình tỉnh dậy thì đã đi làm muộn ba phút và sếp đang tức giận đứng đợi. Khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế khiến chúng ta ngày càng lười biếng, mất niềm tin. Vật giá leo thang không ngừng cộng thêm trách nhiệm, gánh nặng khi sắp bước vào tuổi 30 khiến chúng ta bị dồn nén đến không thở nổi. Mới ra trường bước chân vào xã hội thì mơ ước một cuộc sống tươi đẹp như trong tạp chí; ngờ đâu bản thân ngày càng không thể tự kiểm soát hiện thực, đây mới thật sự là thứ chúng ta ghét.

 

  Tôi từng đọc được trên báo một câu thế này: "Họ không ngừng ảo tưởng, không ngừng đau khổ, sáng hôm sau tỉnh dậy họ vẫn đứng trong vũng lầy. Cái gì cũng muốn nhưng không chấp nhận mất mát nên chẳng đạt được gì. Những người trẻ tuổi cứ bị cái vòng luẩn quẩn ấy kìm kẹp."

                    

  Gần đây tôi bắt đầu đặt ra mục tiêu học tiếng Anh, tôi mong một năm sau tiếng Anh của mình sẽ lưu loát như tiếng mẹ đẻ. Mỗi buổi học tôi phải nghe đi nghe lại, làm đi làm lại các dạng bài tập, ngày nào cũng liên tục hai tiếng đồng hồ như thế, có hôm tôi còn học bài đến sáng sớm tinh mơ. Người nhà ai cũng hỏi tôi sao muộn thế vẫn còn học, có mệt không. Mệt chết đi chứ. Đơn điệu không? Đơn điệu quá đi chứ. Tiến bộ nhanh không? Sắp đập luôn cái máy tính đi rồi.

 

  Thật ra, thứ chúng ta muốn không phải cuộc sống thú vị mà là có được cảm giác thành công. Muốn thành công bạn phải thật nỗ lực, quá trình bạn không ngừng nỗ lức ấy chính là cuộc sống đơn điệu hiện giờ, như thế bạn đang nằm gai đợi ngày nếm mật vậy.

 

                    

  Hãy nghĩ kỹ xem, thứ bạn muốn thật ra là gì?

 

                    

* Mary Sue: khái niệm "Mary Sue" được dùng lần đầu tiên năm 1974 trong một fan fiction của Star Trek do Paul Smith viết, đây là một nhân vật tuyệt đẹp nửa người, nửa Vulcan. Sau đó, thuật ngữ này được dùng ngày càng phổ biến, để chỉ những cô gái hoàn hảo về mọi mặt.

 

 

"CHỒNG CẬU CÓ TIỀN THẾ, CHĂM CHỈ ĐỂ LÀM GÌ?" 

 

Ông chủ Facebook Mark Zuckgerberg và vợ Priscilla có ý định 10 năm nữa sẽ quyên góp thêm 3 tỷ USD cho xã hội nhằm hỗ trợ điều trị và kiểm soát bệnh tật. Tin tức vừa được đưa ra, hàng loạt bài báo bắt đầu ca tụng Priscilla có chí hướng, lý tưởng lớn. Mọi người quên mất khi hai người mới kết hôn, họ đã chê bai Priscilla xấu xí, may mắn lấy được chồng đại gia thế nào.

  

  Priscilla từng nói một câu rất hay: "Facebook của Zuckgerberg rất tuyệt, nhưng tôi vẫn cần con đường riêng của mình chứ không phải đứng phía sau bạn trai. Tôi có mơ ước riêng, tôi không muốn núp bóng ai cả, dù người đó ưu tú thế nào."

  

  Tôi cảm nhận được nguồn năng lượng ấm áp và thái độ bình tĩnh ngay trong câu nói này. Chúng ta vẫn hô hào độc lập cho nữ giới, nhưng nữ giới có thật sự coi trọng bản thân hay không, có cảm thấy mình cần độc lập hay không mới là vấn đề quan trọng hàng đầu.

  

  Khi tôi đang hoàn tất thủ tục nghỉ việc, không ít người hỏi: "Vậy sau này cô để chồng nuôi à?"

  

  Có người lại nói: "Chị mang bầu thế còn nghỉ việc, chi bằng cứ ở lại công ty, đồng ra đồng vào cũng đỡ gây áp lực kinh tế cho chồng."

  

  Tại sao họ lại nghĩ như vậy?

  

  Tôi thấy phụ nữ chỉ cần lấy ông chồng giỏi giang hay có bố mẹ chồng giàu lập tức sẽ bị hỏi: "Lấy chồng xong có đi làm nữa không?" , "Chồng giàu thế đủ nuôi cả đời rồi, đi làm làm gì nữa?"

  

  Trong suy nghĩ của nhiều người, mục đích của hôn nhân là để nữ giới dựa dẫm vào nam giới, sống dư dả hơn. Nếu lấy được ông chồng giàu có mà vợ vẫn gắng sức kiếm tiền sẽ bị người ta dị nghị "có ý đồ".

 

                    

  Trong một bài viết tôi từng nói: Phụ nữ trước và sau sinh con nhất định phải kiếm được tiền.

  

  Rất nhiều người hỏi tôi, nếu kết hôn không phải để dựa dẫm vào tiền của chồng thì tôi kết hôn làm gì?

  

Một người bạn trên mạng đã trả lời vấn đề này như sau: "Khi ai đó hỏi, tại sao phải tìm kiếm một nửa của mình, tôi rất muốn nói, tìm kiếm một nửa để cả hai có chỗ dựa tinh thần, cùng nhau nỗ lực. Suy nghĩ lấy người giàu để thay đổi cuộc đời quá hão huyền. Nếu phải phụ thuộc hết vào người khác, chi bằng thay đổi chính mình, hai người là chỗ dựa của nhau, như vậy không phải tuyệt vời nhất sao?

 

 

PHÚ HÀO CÓ RẤT NHIỀU, QUÁN QUÂN THẾ GIỚI ĐƯỢC MẤY NGƯỜI? 

 

 

Có một lần, khi Quách Tinh Tinh* và Hoắc Khải Cương** cùng nhau lên truyền hình, người ta mới biết Quách Tinh Tinh có tầm ảnh hưởng quan trọng trong gia đình Hoắc

Khải Cương như thế nào. Vậy mà trước đây, nhiều người ác ý đã nghĩ Quách Tinh Tinh cũng như đa số những "kiều nữ" khác, vào nhà chồng giàu có, sinh con đẻ cái, cả đời chỉ lo lắng chồng ngoại tình, họ thở dài ngao ngán tiếc thay cho cô.

  

                    

  Quách Tinh Tinh từng nói: "Phú hào có rất nhiều, quán quân thế giới có được mấy người?"

  

  Có lẽ nhiều người quên mất rằng Quách Tinh Tinh vào nhà họ Hoắc với tư cách quán quân thế giới chứ không phải minh tinh trói chân đại gia hay kẻ thứ ba lên ngôi.

  

  Sức mạnh của phụ nữ suy cho cùng vẫn là dựa vào nỗ lực của chính mình chứ không phải chỉ bằng khuôn mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ hay thân hình nóng bỏng. Phụ nữ không thể phụ thuộc vào bất kỳ người đàn ông nào, càng không thể dựa dẫm vào gia đình nhà chồng. Sự nỗ lực không phải chỉ để có được tự do tài chính mà còn là lý tưởng, mục tiêu của cuộc đời.

  

  Cũng giống như Priscilla, vợ của Zuckerberg, tuy có chồng là người sáng lập

Facebook, vừa trẻ trung lại giàu có nhất thế giới nhưng cô từ chối vào làm cho Facebook. Cô có sở thích, mục tiêu của riêng mình, không những vậy, cô còn thuyết phục chồng đầu tư vào sự nghiệp giáo dục và y tế cho trẻ em. Cả hai cùng nỗ lực trong lĩnh vực của riêng mình với mong muốn thay đổi thế giới theo chiều hướng ngày càng tốt đẹp hơn.

  

* Quách Tinh Tinh: nữ hoàng môn nhảy cầu nổi tiếng của Trung Quốc.

  

                    

** Hoắc Khải Cương: thương gia trẻ, cháu trai tỷ phú quá cố của Hong Kong, con trai Chủ tịch Ủy ban Olympic và Liên đoàn Thể thao Hong Kong.

 

 

THIẾU TIỀN KHÔNG SỢ, CÓ TIỀN NHƯNG BỊ PHỤ THUỘC MỚI ĐÁNG SỢ 

 

 

Tôi có một người bạn trong nhóm Wechat luôn khiến mọi người xung quanh ngưỡng mộ. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy kết hôn với một người đàn ông giàu có. Trong khi chúng tôi đầu tắt mặt tối còn bị chồng mắng mỏ, thì cô ấy ngày ngày đi du lịch khắp nơi. Chúng tôi luôn ganh tỵ vì mình không may mắn được như vậy?

  

  Mười năm trôi qua, ai cũng có sự nghiệp và cuộc sống riêng. Mỗi khi có dịp họp nhón, mọi người thi nhau khoe về bước tiến mới trong sự nghiệp. Cô bạn năm ấy chúng tôi cùng ngưỡng mộ dần dần không còn được nhắc đến trong các cuộc nói chuyện nữa. Cô ấy vẫn giàu có như xưa, chỉ có điều mười năm qua cô ấy luôn sống dựa dẫm, không lao động, không kiếm tiền, cũng chẳng học hỏi trau dồi điều gì, trở thành một người sống không có lý tưởng.

  

  Thiếu tiền không đáng sợ, chỉ cần có thời gian và tài năng ai cũng có thể kiếm ra tiền. Còn lý tưởng và chí hướng chỉ có thể thăng hoa khi chúng ta cố gắng mỗi ngày và trở thành nền tảng vững vàng để chúng ta bước ra thế giới. Một người mới tốt nghiệp không có tiền cũng không sao, nhưng sau 10 năm, 20 năm mà bạn vẫn nghèo, vẫn ngu ngơ không biết gì thì rất đáng bị chê cười.

  

  Phụ nữ làm việc gì không quan trọng, miễn sao trong lòng còn có chí hướng và lý tưởng. Nhiều phu nhân giàu có quanh tôi rất đáng khâm phục, dù đã kết hôn, sinh con, chồng lại nhiều tiền, nhưng họ vẫn có suy nghĩ của riêng mình, có tư tưởng và chí hướng độc lập. Chưa bao giờ họ nghĩ mình lấy chồng giàu là có thể nghỉ ngơi, với họ độc lập về tư tưởng quan trọng hơn nhiều độc lập về kinh tế.

  

  Xin được trích dẫn một câu nói: Priscilla chưa bao giờ ngừng theo đuổi giá trị nhân sinh của chính mình, con đường cô ấy muốn đi không liên quan đến Zuckergerg, nhưng họ đang cùng nhau tiến bộ và trưởng thành.  

  

  Mối quan hệ như thế có đẹp không?

 

SỰ CHĂM CHỈ TRƯỚC TUỔI 30 QUYẾT ĐỊNH CUỘC SỐNG CỦA BẠN SAU TUỔI 30 

 

 

  Tuổi càng cao, bạn càng ý thức hơn về hành động của mình. Thỉnh thoảng nghĩ lại, bạn thấy buồn cười vì những ý tưởng, hành động kỳ quặc ngày xưa. Sau 30 tuổi, xung quanh tôi có rất nhiều người thành công trong sự nghiệp, đến cả đi ăn ShaXian* họ cũng nói chuyện về tài chính. Điều đó khiến tôi ngày càng tin câu nói: "Sự chăm chỉ trước tuổi 30 quyết định cuộc sống của bạn sau tuổi 30." Câu nói này đã được nhiều người kiểm chứng, dù khi 20 tuổi cuộc sống của chúng ta có khó khăn thế nào, vất vả ra sao, thì đến khi 30 tuổi mọi thứ đều viên mãn, bạn sẽ trở thành người chiến thắng trong cuộc đời.

  

  Trước đây tôi cứ nghĩ tuổi 30 quyết định cuộc sống sau này nghe chẳng hợp lý chút nào, không lẽ sau 30 tuổi cố gắng không được. Nhưng sau 30 tuổi tôi mới nhận ra tuổi 30 là thời điểm then chốt, cuộc sống "một mình ăn no cả nhà không lo đói" thời thanh xuân đã vụt mất, thay vào đó là tiền nhà, tiền xe, tiền ăn, tiền học của con, hàng đống hóa đơn khiến bạn chỉ còn cách cắm mặt về phía trước. Bạn vẫn có thể vứt bỏ hết mọi gánh nặng trên vai để phấn đấu làm điều gì đó to lớn, nhưng như vậy đồng nghĩa với việc bạn sẽ phải lo lắng gấp bội.

  

  Những người thành công quanh tôi đều là những người trước tuổi 30 nỗ lực không ngừng, bôn ba khắp năm châu bốn bể không phút nào ngơi nghỉ. Họ thích thực tế, họ thích bận rộn, họ thích được thử thách những điều mới mẻ.

  

  Tuổi tác không phải là nhân tố quyết định cuộc sống tương lai của mỗi người mà hành động mới chính là nhân tố then chốt.

 

                    

  Thường có người hỏi tôi: "Tính tôi hướng nội lại không thích nói chuyện, có phải điều đó sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của tôi không? Vậy tôi nên làm thế nào?" , "Tôi mới sinh con, muốn ở nhà nội trợ nhưng lại không có tiền, tôi nên lựa chọn thế nào?"

  

  Tôi nghĩ, nếu bạn tính cách hướng nội nên tìm đọc những cuốn sách dạy bạn thay đổi tính cách hoặc giúp bạn nâng cao khả năng nói chuyện. Chỉ cần đọc, áp dụng khoảng ba cuốn sách, bạn sẽ thay đổi rất nhiều.

 

                    

  Nhiều bà nội trợ không có thời gian kinh doanh lớn thường bán đồ mình tự làm như súp chua cay, mì sợi, xúc xích, móng giò... Họ đăng bài lên Wechat, nhờ người này giới thiệu người kia, mỗi ngày cũng kiếm được một hai trăm tệ. Tôi thường mua súp chua cay của một mẹ trên mạng làm, ăn mãi không chán. Từ khi cô ấy nghỉ bán, tôi không được ăn món súp chua cay nào ngon như thế nữa.

  

  Không ai đoán trước được tương lai, chỉ có thể hành động đi một bước nhìn một bước.

 

  Có rất nhiều người luôn đặt ra câu hỏi mà không mong nhận được câu trả lời, họ chỉ cần được an ủi về tâm lý. Những người hay chần chừ lưỡng lự phải chắc chắn thành công 100% mới hành động, họ luôn tìm hàng trăm lý do để biện minh cho sự trì hoãn của mình. Có thật sự là bạn không biết nên làm thế nào? Thật ra điều bạn muốn hỏi chính là: "Làm thế nào để tôi không phải trả giá, không có tổn thất, cũng không mất thể diện mà vẫn đạt được mọi thứ mình muốn. Tôi không gánh nổi áp lực, tôi muốn cuộc sống vừa nhẹ nhàng, thoải mái mà vẫn có được mọi thứ."

  

 

                    

  Ai cũng nói không muốn đọc sách truyền cảm hứng, nó chẳng tác dụng gì.

  

 

  Nhưng tại sao thị trường sách truyền cảm hứng vẫn mở rộng?

  

Bởi những người chỉ nghĩ mà không hành động quá nhiều, họ nhầm lẫn rãnh nước nhỏ là đại dương mênh mông.

 

Dẫn dắt tinh thần cho bạn, bạn sẽ quên sau một giấc ngủ.

 

 Đưa ra phương pháp luận, bạn nói khó thực hiện, bạn chỉ thích là con sâu ngủ bẩm sinh.

  

  Giới thiệu sách cho bạn, bạn sợ dày không đọc nổi.

 

  Bảo bạn viết văn, bạn nói viết hơn chục lần mà không ai xem thì làm thế nào.

  

  Nói với bạn về một hình mẫu thành công, bạn nói chắc chắn bố mẹ người đó lắm tiền.

 

 Ví dụ thêm về một người chăm chỉ luyện tập, bạn bảo chăm thế không tốt cho sức khỏe, biết đâu lại chết vì lao lực. 

    

Vậy bạn muốn thế nào?

 

  Đa số mọi người chỉ biết than trách, nghĩ mình học sai chuyên ngành, tìm sai việc, sai ông chủ, sinh không gặp thời rồi long đong lận đận nhưng không phải vậy.

  

  Tôi có một người bạn 29 tuổi bắt đầu trở thành biên kịch, 31 tuổi sang Mỹ làm việc cho Disney. Giá thành của cô ấy rất cao nên kiếm được không ít tiền. Bạn bè xung quanh nghe thế liền nhao lên: "Làm biên kịch kiếm được nhiều tiền thế, tôi cũng muốn làm, giờ tôi còn kịp không?" Bạn bắt đầu lúc nào cũng được, nhưng trước hết bạn cần phải đọc nhiều sách, xem nhiều phim, đấy là chưa kể nếu gặp phải đối tác lừa đảo bạn còn chẳng nhận được tiền công biên kịch... Mọi người nghe vậy liền lần lượt từ bỏ ý định.

 

  Trên Wechat, bạn bè tôi thường hay nói: "Có công việc nào nhìn bề ngoài hào nhoáng mà đằng sau không phải sự vất vả?" Dù là công việc gì khi mới bắt đầu đều rất gian nan, phải vượt qua được giai đoạn ấy mọi thứ mới thuận lợi. Cũng giống như việc giảm cân, thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng quá trình lại nhiều đau đớn, đòi hỏi sự kiên trì, nhẫn nại, sức bên trong, hành trình của bạn sẽ bắt đầu thuận lợi, đó chính là lúc bạn bộc lộ hết tài năng và trở thành nhà lãnh đạo tài ba.

  

  Quá trình này rất dài, rất xa, không phải ai cũng có thể kiên trì, nhiều người chỉ biết oán trách bản thân không may mắn, chỉ số ít dám đứng lên hành động.

 

                    

*ShaXian: đồ ăn truyền thống của Trung Quốc.

 

 

PHỤ NỮ CỨ THEO ĐUỔI TÌNH YÊU, TẠI SAO KHÔNG TỰ YÊU LẤY MÌNH? 

 

 

  Rất nhiều người xung quanh đều bất ngờ khi tôi kết hôn, sinh con, bởi trong mắt mọi người, tôi là gái ế chính hiệu. Khó tính, kén chọn, có chút tài lẻ, tiền liếm được đủ nuôi bản thân và gia đình, đàn ông bên cạnh chẳng để làm gì... Đó là cái mác mọi người gắn cho tôi.

    

  Mỗi khi có ai hỏi tại sao lấy được chồng, tôi luôn trả lời: "Tôi theo đuổi anh ấy", kèm theo đó là nụ cười tự tin, đắc ý. Nghe vậy mọi người im lặng như tờ. Tôi cũng từng nghĩ mình sẽ ế, đã định đi xem mặt một ai đấy rồi kết hôn chung sống cả đời. May mắn thay, vận mệnh không mang đến cho tôi một người đàn ông tốt, nhưng lại để tôi quen biết được người đàn ông khiến tôi muốn giành lấy cho mình, rồi kiên trì theo đuổi. Tôi là một người dũng cảm, không chỉ trong cuộc sống, công việc mà còn trong tình yêu.

  

                    

  Tôi đã từng viết: "Đây có lẽ là việc quan trọng nhất suốt thời thanh xuân, là lần duy nhất trong đời tôi chủ động theo đuổi một người đàn ông. Nếu chẳng may thất bại, tôi cũng không có gì tiếc nuối, tôi sẽ lại tiếp tục với cuộc sống cơm áo gạo tiền." Tôi chủ động hẹn anh ấy đi xem phim, đi ăn, nghe ca nhạc, hát hò. Sở thích và quan điểm của chúng tôi khác nhau rất nhiều, tính cách và thái độ sống cũng chẳng giống nhau, kinh nghiệm sống của anh ấy phong phú hơn tôi gấp trăm lần. Có lần, một người bạn của tôi từ nước ngoài về, chúng tôi hẹn nhau đi ăn, tôi đã kể cho cô ấy nghe câu chuyện của mình. Cô ấy xúc động nói: "Tuyệt quá, việc phụ nữ theo đuổi đàn ông như thế này ở nước ngoài rất bình thường, cậu phải theo đuổi bằng được anh ấy nhé!" Sau đó cô ấy ôm lấy tôi, cứ cười suốt.

 

                    

  Một lần đi xem phim, anh nói với tôi: "Anh cảm thấy em sẽ không ở lại bên anh lâu, rồi có ngày em sẽ bay đi mất." Câu nói ấy khiến tôi buồn suốt buổi. Sau khi kết hôn, tôi từng hỏi anh sao lại nói vậy, anh bảo: "Anh cảm thấy em giống như hoa quỳnh, rất đẹp. Nhưng vì quá đẹp nên anh sợ mất đi."

 

                    

  Rồi cũng đến ngày anh đón nhận tình yêu của tôi, chúng tôi đăng ký kết hôn và có con ngay sau đó. Mặc dù con trai đầu đã một tuổi nhưng chúng tôi vẫn chưa tổ chức hôn lễ, tôi muốn đợi đứa con thứ hai biết đi sẽ đưa các con cùng vào lễ đường. Đến dự hôn lễ sẽ chỉ toàn những người thật sự thân thiết với chúng tôi.

  

  Gần đây tôi có xem một video trên Wechat, trong đó đề cập đến việc ở Thượng Hải rất nhiều phụ nữ sống đơn thân, không phải họ không muốn kết hôn, mà là chưa tìm được người thích hợp. Họ không muốn phải kết hôn chỉ vì phải kết hôn, sống đơn thân cũng tốt, phụ nữ nên có sự tự do của mình. Video nhận được sự quan tâm và chia sẻ của hàng vạn người. Bạn có bao giờ nghĩ tại sao phụ nữ lại ế? Do họ quá kén chọn

hay không có bạn bè? Đó là bởi họ không chịu đấu tranh với tư tưởng cổ hủ "trâu đi tìm cọc", không dám yêu, không dám theo đuổi tình yêu, và nhất là không chịu đựng nổi nỗi đau thất bại.

 

                     

  Thế giới này mỗi ngày đều hô hào kêu gọi nam nữ bình quyền, phụ nữ độc lập, tự do nhưng lại không tạo điều kiện để phụ nữ dũng cảm theo đuổi tình yêu. Thế giới này cho phép phụ nữ thành người lãnh đạo, kiếm được nhiều tiền, gánh vác ba phần tư bầu trời, nhưng việc phụ nữ theo đuổi đàn ông vẫn bị coi là không biết trân trọng bản thân, tự hạ thấp chính mình. Bạn càng ưu tú thì càng phải có giá, đợi bạch mã hoàng tử đến bên cạnh. Nhiều bậc thầy tình yêu từng nói, phụ nữ cần "biết làm cao" như nữ vương, để đàn ông phải theo đuổi mình, quỳ dưới gót giày mình, thế mới gọi là thành công. Trong tình yêu, ai chủ động trước người đó thua, phụ nữ giỏi giang xứng đáng với một người đàn ông tốt. Nếu không, họ sẽ nói bạn không biết xấu hổ, dù có kết hôn cũng chỉ coi bạn là osin để bắt nạt trong nhà.

 

                    

  Vậy là, vì những quan điểm đó, phụ nữ thành đạt không dám chủ động theo đuổi đàn ông, trong khi đàn ông lại không dám theo đuổi phụ nữ quá giỏi giang, thế là đa phần phụ nữ tài giỏi đều ế. Trong khi ấy, cả nhà lúc nào cũng nhao nhao: "Sao con vẫn chưa có người yêu? Con có vấn đề gì không đấy?"

  

 

                    

  Lúc nào cũng có người hỏi tôi: "Nghe nói chị là người theo đuổi chồng mình, vậy sau khi kết hôn, anh ấy có tốt với chị không?"

  

  Phụ nữ có thể hỏi tại sao họ không thành công? Tại sao họ không thể làm lãnh đạo? Tại sai họ không thể trở thành lực lượng chủ chốt trong xã hội? Nhưng điều duy nhất họ không bao giờ hỏi là tại sai phụ nữ không thể theo đuổi người đàn ông mình yêu? Tại sao phụ nữ không thể gục ngã vì theo đuổi tình yêu? Tại sao phụ nữ có thể chống lại cái nhìn phiến diện của xã hội về nghề nghiệp nhưng chưa bao giờ đấu tranh vì tình yêu và những ràng buộc trong cuộc sống?

  

  Ngày càng có nhiều phụ nữ sống mà không cần dựa dẫm vào đàn ông, không theo tiêu chuẩn đàn ông đặt ra. Vì thế, trong tình yêu nam nữ, họ cũng có quyền được theo đuổi và thất bại. Dũng cảm theo đuổi những thứ mình muốn trong công việc, đời sống và tình yêu mới là tiêu chí của phụ nữ hiện đại. Các giá trị này không những cần được cả xã hội công nhận, mà phụ nữ cũng phải tự tin vào điều đó. Chỉ cần bạn dũng cảm theo đuổi, mỗi lần thất bại sẽ giúp bạn hiểu rõ hơn bản thân mình, hành trình đến bến bờ hạnh phú cũng thuận lợi hơn. Đừng chỉ biết than thân trách phận rơi nước mắt theo những bộ phim truyền hình.

 

                    

  Chúng ta không kết hôn vì phải kết hôn, chúng ta kết hôn vì tình yêu và hạnh phúc.

  

 

                    

  Chúng ta có thể lựa chọn sống một mình, nhưng không phải chúng ta ế.

  

  Nếu gặp được một người đàn ông đủ tốt khiến bản thân không còn muốn sống một mình nữa, hãy dũng cảm theo đuổi, đừng chỉ đứng nhìn anh ấy quay lưng bước đi rồi biến mất giữa biển người.

  

  Chúng ta đều là những cô gái ưu tú, độc lập và tự do.

 

  Mỗi người trong chúng ta đều hướng về tình yêu và khát khao một tình yêu bất diệt.

 

                    

  Tất cả phụ nữ độc lập trên thế giới này muốn thay đổi vận mệnh của mình, chứ không phải bắt đầu bằng suy nghĩ "Được thôi, tôi chấp nhận làm gái ế, sống một mình cũng tốt." Chúng ta nên bắt đầu tin rằng phụ nữ theo đuổi tình yêu là dũng cảm, độc lập chứ chẳng có gì đáng xấu hổ.

  

  Cuối cùng xin được dẫn một câu nói của đồng nghiệp tôi đăng trên Wechat: "Thay vì đến Quảng trường Nhân Dân để hẹn hò theo sắp đặt, hãy khoác lên người trang phục Prada đến những thành phố đẹp và hẹn hò với người đàn ông của lòng mình. Đó mới là điều đúng đắn."

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com