TruyenHHH.com

Gioi Giai Tri Chi Dot Xuat Ket Hon


Lĩnh chứng kết hôn chỉ cần mang căn cước đến rồi điền mấy tờ khai mẫu tại cơ quan lĩnh chứng là xong xuôi. Lâm Nham và Hoắc Cảnh Lân thực hiện quy trình rất mau lẹ.

Trong lúc chờ xếp hàng, Lâm Nham nhìn vào tờ khai của cả hai người trên tay, thế mới biết nam nhân cao lớn soái khí ngời ngời ngay bên cạnh mình đây tên là Hoắc Cảnh Lân, năm nay 29 tuổi.

Còn lại...

Cái gì cũng không biết.

Cậu không biết người đàn ông như siêu mẫu này làm nghề gì, càng không biết gia đình người ta như thế nào.

Trên suốt quãng đường từ khách sạn tới cơ quan lĩnh chứng cả hai đều im lặng, không ai lên tiếng đánh vỡ không khí quỷ dị này. Cho nên Lâm Nham cảm thấy thật khó có thể hiểu nổi, người đàn ông đối diện này tại sao lại đồng ý yêu cầu bốc đồng của cậu?

"Tôi hôm nay đi xem mắt, nếu thành công sẽ kết hôn luôn." - Hoắc Cảnh Lân nhìn ra trong mắt Lâm Nham nghi hoặc, bỏ di động vào túi áo - "Dù sao cậu cũng đã nói lời cầu hôn với tôi, tôi cũng thấy cậu thuận mắt nên đồng ý thôi. Tôi đã gọi người đem nhẫn qua đây, cậu thích hay không có thể nói với tôi, về sau thấy cái nào đẹp hơn thì mua đôi khác."

Loại hào khí nhà giàu đập xối xả vào mặt như này là sao đây??

Lâm Nham hít hít mũi, đôi mắt nguyên bản vì khóc mà sưng đỏ giờ đã đỡ hơn, trừ bỏ sắc mặt vẫn như cũ có chút tái nhợt ra thì không còn điểm nào khác thường nữa.

"Tôi..."

"Số 36 mời đến quầy số 5 làm thủ tục đăng ký kết hôn."

Âm thanh lớn từ chiếc loa phóng thanh đánh gãy tới Lâm Nham đang muốn nói. Cậu nhìn trong tay tờ giấy xếp số

"Là gọi hai chúng ta."

Hoắc Cảnh Lân gật đầu đứng lên, một tay bỏ trong túi quần, hai chân dài bước đi trước.

Lâm Nham liếm môi có chút khô khốc, không thể không thừa nhận, người đàn ông này trên người toát ra loại khí chất đặc biệt hấp dẫn người khác. Vai rộng chân dài eo thon, tương xứng với gương mặt điển trai kia, dù trong giới Lâm Nham nhìn không ít mỹ nam cũng có chút lạc nhịp khi thấy anh.

Thật sự rất đẹp trai.

Lâm Nham vỗ vỗ mặt mình vài cái, ngăn cản chính mình phát hoa si (từ này mình thấy gần nghĩa với từ mê trai nhưng ko biết còn từ khác hoa mỹ hơn ko)

Sau khi đưa tờ thông tin kê khai cho công chứng viên, Lâm Nham ngồi bên Hoắc Cảnh Lân, cả hai đưa mắt nhìn về phía người công chứng.

"Hai vị soái ca trông thật xứng đôi. Các anh chắc chắn là yêu nhau nhiều lắm. Tuy rằng quốc gia đã hợp pháp hoá hôn nhân đồng giới nhưng số lượng các cặp đôi đồng giới tới lĩnh chứng vẫn là số ít thôi. Không biết hai vị quen nhau đã lâu chưa?"

Cống chứng viên cúi đầu đặt sổ đỏ nhỏ vào máy in để nhập thông tin của hai người, tiếng đóng dấu xoẹt xoẹt không nhanh không chậm truyền đến tai.

Lâm Nham nghiêng đầu nhìn Hoắc Cảnh Lân.

Hoắc Cảnh Lân cũng ngoái lại xem cậu.

Sau cái nhìn yên lặng ấy, cả hai cúi xuống chiếc đồng hồ đang đeo trên tay.

Một cái là đồng hồ thể thao. Một cái đồng hồ cơ bạch kim.

"3 tiếng"

"40 phút"

"Hả?"

Công chứng viên đang chuẩn bị đóng dấu chạm nổi trên giấy hôn thú của hai người, nghe thấy câu trả lời liền khựng lại. May quá, dấu chạm nổi còn chưa đóng vào giấy.

"Chúng tôi gặp nhau được 3 tiếng 40 phút."

Lâm Nham mỉm cười nhàn nhạt nhìn gương mặt đầy ngạc nhiên của công chứng viên.

"Các anh coi hôn nhân là trò đùa đấy à??"

Cô ở văn phòng lĩnh chứng hôn nhân này đã nhiều năm rồi mà đây là lần đầu tiên gặp được một cặp đôi kỳ quái như này.

"Không có/Không, chúng tôi nghiêm túc."

Lâm Nham và Hoắc Cảnh Lân gần như nói cùng lúc, bất giác họ chạm mắt nhau cười.

Công chứng viên nhìn xuống tờ giấy hôn thú đã được chạm dấu nổi trong tay, có chút run rẩy. Cô cảm thấy ca này nên được ghi kỷ lục Guinness mới phải, cuộc hôn nhân chớp nhoáng nhất từ trước tới giờ.

"Cảm ơn"

Nhanh chóng đoạt lấy hai cái giấy hôn thú từ trong tay công chứng viên, không sai, chính là đoạt, Lâm Nham nói với cô lời cảm ơn.

Hoắc Cảnh Lân cầm lấy một tờ sổ hồng hôn thú, lấy di động chụp tấm hình gửi đến nhóm Wechat cho người thân ở nhà.

"【 hình ảnh 】Con kết hôn, muốn đi hưởng tuần trăng mật, một tháng sau trở về."

Nhanh tay gõ xuống ký tự, anh mặc kệ trên nhóm chat nổ tung náo nhiệt loạn xạ lên như thế nào, trực tiếp tắt điện thoại cất đi. Hoắc Cảnh Lân duỗi tay ôm chầm lấy bả vai Lâm Nham, cúi đầu nói:
"Em hiện giờ là chồng tôi rồi, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật thôi."

Lâm Nham run lên một cái, mặt từ từ đỏ lên.

"Anh trước đưa tôi đi khách sạn, lấy hành lý..."

"Được" - Hoắc Cảnh Lân gật đầu.

Hai người cứ như vậy kề vai rời khỏi đại sảnh.

Dõi theo bóng họ rời đi, cô công chứng viên cảm thấy mình nên nghĩ tích cực hơn chút. Bất ngờ kết hôn có gì không tốt nhỉ, ít nhất hai người kia nhìn có vẻ khá hợp nhau đấy, hi vọng họ có thể hạnh phúc.

Trên đường về khách sạn Hoắc Cảnh Lân lái xe, Lâm Nham ngồi bên ghế phụ vẫn luôn nhìn vào hai sổ hôn thú trên tay.

"Em cười khúc khích cái gì"

Lúc chờ đèn đỏ, Hoắc Cảnh Lân quay sang liếc nhìn Lâm Nham một cái, người này từ khi lên xe tới giờ vẫn luôn ngây ngốc vừa cười vừa xem sổ hồng hôn thú nho nhỏ.

"Ha ha, tuy rằng chưa bao giờ nghĩ sẽ thế này, nhưng tôi đang thực sự kích động."

Lâm Nham hướng về phía người đàn ông đang một tay lái xe, đôi mắt như phát sáng lung linh.

"Em rất muốn kết hôn?" - Hoắc Cảnh Lân lấy điếu thuốc ngậm trong miệng - "Không để ý chứ?"

"Không có việc gì." - Lâm Nham lắc đầu rồi lại gật, thấy anh chuẩn bị khởi động xe đi tiếp thì chủ động đưa bật lửa phía sau xe qua - "Tôi và bạn trai cũ đều là người trong giới... À, tôi là diễn viên."

'Ừm, tôi đã xem qua phim truyền hình em diễn, mẹ tôi rất thích em."

Bởi vì hút thuốc nên Hoắc Cảnh Lân để hé cửa sổ ô tô xuống 1 chút.

Lâm Nham bĩu môi, nhún nhún vai.

"Tôi không phải quá nổi tiếng, chỉ là diễn vài vai nam phụ, nhưng vẫn thật cảm ơn a di đã ủng hộ."

"Em bây giờ nên gọi bà là mẹ."

Ánh mắt Hoắc Cảnh Lân lướt qua hai chiếc sổ hồng nhỏ trên tay Lâm Nham nhắc nhở nhẹ.

Lâm Nham mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng. Dù sao cũng là người cầu hôn trước, Lâm Nham liền tự nói qua về bản thân luôn.

"Gì nhỉ, tôi nên giới thiệu bản thân một chút nhỉ? Cha mẹ tôi đã qua đời vì tai nạn giao thông từ khi tôi còn nhỏ, ông bà nuôi tôi khôn lớn. Nhưng họ cũng đã qua đời năm tôi 20. Sau đó tôi được ký hợp đồng và vào làm việc cho công ty giải trí Tinh Quang. Ngày hôm qua tôi kết thúc lịch trình quay tại đoàn làm phim, trở về cùng người đại diện công ty bàn chuyện tiếp tục gia hạn hợp đồng, tôi nói cần thời gian suy xét một chút, vì ...." - Nghĩ đến Tề Huy, tâm tình của cậu có chút trùng xuống. - "Bạn trai tôi..."

Tiếng bạn trai vừa dứt Lâm Nham liền nhận được cái trừng mắt của Hoắc Cảnh Lân (aka chồng chính thức), cậu lập tức sửa miệng.

"Bạn trai cũ, hắn ta tên Tề Huy, chúng tôi hẹn hò đã hơn 2 năm nhưng chưa xxoo, cho nên ..." - một tay buông thõng, Lâm Nham cười khổ. - "Vốn nghĩ sẽ kết hôn với hắn, kết quả hắn ngoại tình bị tôi bắt ngay tại giường. Có lẽ đây không phải lần đầu tiên, chỉ là trước đây tôi chưa từng thấy qua, cho nên tôi quyết định chia tay. Bản thân có thói quen sạch sẽ."

Dứt lời, Lâm Nham liền nhìn chằm chằm một bên sườn mặt Hoắc Cảnh Lân, rất nghiêm túc.

"Tôi sẽ không, cá nhân tôi cũng có thói sạch sẽ."

Hoắc Cảnh Lân nói xong lời này thì cũng dừng xe trước cửa khách sạn.

"Nếu có tính đó, thì tại sao anh lại kết hôn với tôi?"

"Thời điểm em giữ tay tôi ở trước cửa khách sạn này, tôi không có cảm giác chán ghét, nên tôi đồng ý kết hôn với em thôi."

Chân dài bước xuống, Hoắc Cảnh Lân ném chìa khoá xe cho người đàn ông vừa tiến lên từ bên hông xe, rồi lại cầm một chiếc hộp nhỏ đưa Lâm Nham

"Thân ái, chúng ta sẽ đi đâu hưởng tuần trăng mật đây?"

Lâm Nham nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay, mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn nam bạch kim sáng loáng.

"Tuần trăng mật đi đâu cũng được. Anh muốn ở chỗ này đeo nhẫn cho tôi?"

"Đương nhiên." - Nói rồi Hoắc Cảnh Lân lấy một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út bên trái của cậu. - "Em không định đeo cho tôi sao?"

Lâm Nham chớp chớp mắt, lấy chiếc nhẫn còn lại, mang vào tay anh.

"Tôi cảm thấy anh đang rất hào hứng."

"Tôi rất chờ mong."

Hoắc Cảnh Lân hạ mi, duỗi tay kéo cậu vào thang máy.

"Phòng số mấy"

"608"

Đến nơi, ngay sau khi Lâm Nham mở được cửa phòng...

Bị ấn vào ván cửa, hôn lên.

Không phải lần đầu tiên hôi môi, nhưng loại cảm giác này trước nay chưa từng có, thật sự là...

Tê dại!

"Chúng ta không phải cần ra sân bay sao..."

Ngửa đầu tuỳ ý cho người đàn ông gặm cắn xương quai xanh, Lâm Nham chân đều mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào ván cửa, hai tay ôm lấy bả vai Hoắc Cảnh Lân thở dốc.

"Sau kết hôn chính là động phòng."

Anh khom lưng, hai tay bế ngang cậu xoay người đến thẳng chiếc giường cách đó không xa, sau đó đè lên.

Ban ngày ban mặt mà cứ như thế này, rồi thế này nữa, thật sự quá ngượng ngùng! Lâm Nham cảm thấy bản thân thỏa hiệp "này kia" nhanh như vậy không phải vì có tờ giấy hôn thú làm đảm bảo, trời đất chứng giám, hai người bọn họ nhìn vừa mắt nhau mới chính là nguyên nhân đi!

Bạch bạch bạch gì đó cấp tốc đến vậy luôn mà!

Bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn, trong chiếc xe hơi màu trắng xám.

"Lục nhi a, cậu không đi đón nhị thiếu gia à?"

Người đàn ông ban nãy đón Hoắc Cảnh Lân ngồi vào xe, nhìn nhìn chìa khoá xe của sếp trong tay, bất đắc dĩ nói.

"Phỏng chừng nhị thiếu gia lúc này không còn tâm trí quản chúng ta."

"Vì sao?" - Người đàn ông ngồi ghế sau nhướng mày khó hiểu. - "Nhị thiếu gia đột ngột kết hôn, mấy vị lão gia nghe tin bị doạ sợ rồi, gọi điện không bắt máy. Vừa nãy đại thiếu gia còn gọi điện cho tôi hỏi sự tình tại sao lại thế này đây."

"Là cùng vị tiểu minh tinh đi đăng ký kết hôn đó. Mà vị này hình như tôi thấy mấy lần trên TV rồi, kêu là Lâm gì đó." - Hoắc Lục gãi gãi cằm nghiêng đầu nghĩ nghĩ - "Mấy hôm trước phu nhân xem qua phim truyền hình kia có cậu ta đóng."

"... Lâm Nham?" - Hoắc Ngũ nghĩ ra cái tên - "Tôi nhớ cậu ta tên này"

"Này, nhị thiếu gia có phải đã nhận ra tiểu minh tinh này không? Nếu không thì sao vừa nhìn đã trực tiếp ôm vai ôm eo thế nhỉ?" - Hoắc Lục vứt chìa khoá xe trong tay, thở dài. - "Nhưng mà tôi cảm thấy thế này cũng khá tốt, đỡ phải mỗi ngày đều đi xem mắt. Tôi mệt giùm nhị thiếu gia luôn rồi đây."

"Nói vậy không sai nha, nhưng tình huống bên Hoắc gia cậu cũng biết mà, lão thái gia khẳng định sẽ phản đối."

Hoắc Ngũ xua xua tay có chút đau đầu. Bọn họ từ nhỏ đã theo nhị thiếu gia, nói họ là huynh đệ cũng không quá.

"Còn không phải vì muốn bế cháu thôi sao! Đàn ông cũng có thể sinh mà, chỉ là vấn đề tỉ lệ, biết đâu làm vài lần liền có."

Hoắc Lục nở nụ cười lưu manh.

Người nào đó vô tình bị phó gửi sự kỳ vọng cao ngùn ngụt giờ phút này đang nửa sống nửa chết ghé vào giường. Eo đau, mông đau, toàn thân đau!

"Ưm... Không được..."

Cảm giác đôi bàn tay to lớn vuốt ve bên hông, Lâm Nham hít ngụm khí lạnh.

"Mệt mỏi?"

Hoắc Cảnh Lân hôn nhẹ vào khoé mắt Lâm Nham, tay nhẹ nhàng xoa bóp bên hông cậu.

"Ừm, đói bụng."

Từ chiều qua tới tận bên giờ, cậu chưa ăn gì cả. Bây giờ trời đã tối rồi, cậu đây là 24h chưa được hạt cơm nào vào bụng đâu.

Hoắc Cảnh Lân xoay người ngồi dậy, trên thân chỉ mặc duy nhất chiếc quần lót, đi tới bên cạnh chỗ quần áo bị vứt tứ tung trên sàn nhà, lục ra chiếc điện thoại nhấn khởi động máy.

Tiếng tinh tinh báo tin nhắn cuộc gọi nhỡ liên tục vang lên, anh không để ý, trực tiếp gọi Hoắc Lục.

"Thân ái, em muốn ăn gì?

Cuộc gọi được bắt máy, Hoắc Cảnh Lân ngoái đầu về phía giường Lâm Nham nằm.

"Cháo..."

Cậu thật lòng mà nói muốn ăn đủ thứ khác cơ, nhưng nghĩ tương lai vì mấy ngày tới đi wc trôi chảy, cậu nhịn.

"Đi mua hai phân cháo thịt còn có bánh bao đưa tới."

"Vâng nhị thiếu gia."

Hoắc Lục dứt khoát tắt máy, nhận lệnh đi mua cơm chiều.

"Chậc chậc, này hẳn là tiêu hao nhiều năng lượng lắm đấy, tôi khuyên cậu mua nhiều nhiều đồ ăn lên. Nhị thiếu nhà ta ăn uống nhất định không tồi đâu."

Hoắc Ngũ cười đặc biệt ... đểu.

Hoắc Lục gật gật đầu, rất đồng ý với cách nói này nha.


p/s vừa làm tôi vừa hoài nghi nhân sinh. tại sao tôi lại chọn cái bộ này? tại sao cái bộ này hợp gu tôi thế? tại sao tác giả lại viết dài thế hả trời??? 4 trang word/ 1 chương???? càng làm càng có trang còn dài ói ẻ hơn ạ. huhu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com