Gio Xuan Qua Lau Ngoc
Chương 4
Một ngày nữa ở Lăng Hoa Điện.Sáng nay, chim trên mái hiên hót líu ríu hơn bình thường, như thể có điều gì đó sắp xảy ra.Tiểu Kỳ từ ngoài vào, bưng theo một bát thuốc đen ngòm vừa thổi vừa nói:“Công tử, nô tài vừa đi ra ngoài đã nghe không ít người bàn luận về người"Trong khi nói sắc mặt của y có chút khó chịuHạ Tịch Dương đang nằm đọc sách trên chiếc ghế dài gần cửa sổ, tay lần từng trang một cách lười biếng. Tiểu Kỳ thì ngồi kế bên, vừa phơi vài dải vải lụa, vừa thì thào kể mấy chuyện nhảm mà trong cung đồn thổi.“Ừ.”Đương nhiên là cậu biết, sau lần gặp gỡ với bạo quân lần trước, cậu đã đoán chắc sẽ có không ít người nói ra nói vào“Bọn họ nói người chỉ là sủng ái nhất thời""Họ còn cái gì mà công tử dựa vào vài phần nhan sắc nên mới được chú ý, đợi khi hoàng thượng chán sẽ vứt đi" " Hứ, bọn họ là cái gì mà dám nói như vậy cơ chứ"Tiểu Kỳ giậm chân, đặt chén xuống bàn hơi mạnh:"Ta còn chưa nói gì sao người còn tức hơn cả ta vậy "“Nhưng họ nói quá đáng!”Hạ Tịch Dương ngẩng đầu, cười mỉm:“Người khác nói gì là chuyện của họ. Ta sống được hay không, mới là chuyện của ta.”“Họ bảo ta được sủng là vì nhan sắc...nghĩ theo chiều tích cực, tức là dung mạo ta thật sự không tầm thường, đúng không?”Tiểu Kỳ suýt nữa bật cười, cố nén lại, một lúc sau mới nhỏ giọng:“Công tử, người đúng là… nghĩ theo hướng mà người thường không ai nghĩ tới.”Tiểu Kỳ âm thầm thở dài —
Công tử nhà y không phải kiểu rực rỡ chói lòa, nhưng lại là người càng tiếp xúc càng khiến người ta không dứt được ánh nhìn.______
Giữa buổi trưa, Lăng Hoa Điện ngập nắng.
Hạ Tịch Dương đang ngồi dưới hiên, lưng tựa vào cột gỗ, tay cầm quạt phe phẩy nhè nhẹ. Trên bàn là một bình trà sen nhạt đã nguội, cạnh đó đặt quyển sách đang đọc dở — nội dung chẳng mấy thú vị, nhưng cậu vẫn lật từng trang, vì không có việc gì khác để làm.
Tiểu Kỳ đang sắp xếp lại chậu cây gần đó, thỉnh thoảng lại liếc về phía chủ tử nhà mình, như thể muốn nói gì mà không dám.Không khí yên ắng kéo dài được một khắc, thì ngoài sân vọng đến tiếng bước chân dồn dập.
Một tiểu thái giám mặc sắc phục xanh dừng lại trước bậc cửa, khom người thi lễ, giọng đều đều:“Khởi bẩm công tử. Hoàng thượng có chỉ, mời công tử đến Dưỡng Tâm Điện. Nói là… muốn cùng người trò chuyện"Chiếc quạt trong tay Hạ Tịch Dương hơi khựng lại.Cậu nghiêng đầu nhìn hắn, không đáp lại , cũng chẳng biểu cảm gì quá đặc biệt.Chỉ có Tiểu Kỳ đứng sau lưng là run lập cập, gần như muốn quỳ luôn tại chỗ.“Trò… trò chuyện…?” Giọng hắn như bị mắc trong cổ họng.Thái giám kia vẫn giữ dáng cung kính, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc lên đánh giá. Hắn là người theo hầu bên Dưỡng Tâm Điện, biết rất rõ tính khí của bệ hạ – một người không thích ồn ào, càng không dễ gần. Dưới gối trống không, hậu cung vắng lặng suốt mấy năm, người được phép bước vào cửa điện của ngài… chỉ đếm trên đầu ngón tay.Vậy mà hôm nay, lại có người được truyền chỉ để "trò chuyện đôi câu".Quá kỳ lạ.Hạ Tịch Dương đặt quạt xuống bàn, thong thả đứng dậy, khẽ phủi tay áo:“Đi bây giờ sao?”“Dạ, nếu công tử thuận tiện…”“Ừ.” Cậu gật đầu, như đồng ý ra ngoài dạo gió.Tiểu Kỳ vội vã chạy tới, nhỏ giọng:“Công tử… hay để ta theo?”“Không cần. Ta chỉ đi nói chuyện thôi, không phải đi chầu.”“… Nhưng là hoàng thượng đó!”“Thì sao?”Tiểu Kỳ há miệng, rồi câm nín.Công tử nhà mình… thật sự là không có lấy một chút tự giác nào của người bị “ban cho ân sủng”, càng chẳng có vẻ gì là thấp thỏm lo sợ trước mặt hoàng đế cả.Người theo hầu đưa mắt nhìn cậu, thấy thiếu niên áo nhạt kia chậm rãi bước xuống bậc đá, tay áo khẽ lay động trong gió. Dáng vẻ ấy, không kiêu căng, cũng chẳng hèn kém — một người bình tĩnh đến mức khiến người ta không đoán được trong đầu đang nghĩ gì.Khi hai người đã rời đi, Tiểu Kỳ thở phào chưa kịp xong, thì đã có mấy cung nhân đi ngang.Một tiểu cung nữ ghé tai bạn thì thào:“Là người đó hả? Người hôm trước khiến hoàng thượng dừng chân giữa hoa viên?”“Ừ, ta thấy rõ mà! Lúc đó ai cũng tưởng sắp có người bị xử trảm, ai ngờ lại…”“Lại được mời đến điện của hoàng thượng để hả?"“Phải chăng là có nhan sắc nên mới được sủng?”“Nhưng theo ta biết hắn chỉ là con thứ, thân phận thấp như thế, có khi chỉ được vài hôm là bị vứt thôi...”Tiếng xì xào dấy lên như gió thổi qua đồng cỏ.
Có người gan nhỏ thì tránh né, chẳng dám bàn gì. Có người nhanh miệng đã bắt đầu loay hoay tìm cách làm quen. Chỉ có Tiểu Kỳ đứng ở hành lang, nghe hết, thấy hết, cắn răng lẩm bẩm:“Chỉ mới đi có một lần thôi mà… đã xôn xao như chợ sớm rồi.”Rồi ngước mắt nhìn về phương hướng Dưỡng Tâm Điện, lo lắng siết chặt khăn tay:“Công tử, ngài nhất định phải trở về nguyên vẹn đấy ”______Lần đầu đến Dưỡng Tâm Điện, Hạ Tịch Dương không bị yêu cầu quỳ hay hành lễ dài dòng. Thậm chí, trong điện không có ai ngoài một bóng người ngồi bên chiếc bàn đá, ánh nắng thấp chiếu lên mái tóc đen nhánh buông xuống vai.
Tĩnh Dạ Hiên chỉ nói một câu:
“Ngồi.”
Hạ Tịch Dương thản nhiên ngồi xuống, tư thế còn vô thức chống cằm.“Ngươi không sợ trẫm?”“Thần có sợ.” Cậu đáp thật."Nhưng cũng hấy ngài chỉ hơi lạnh. Cũng giống mùa đông.”Tĩnh Dạ Hiên liếc mắt, nói:“Mùa đông khiến người ta lạnh đến chết.”“Nhưng cũng là mùa có nhiều ánh mặt trời nhất.”“…Ngươi nhiều lời quá.”“Ta tưởng ngài mời ta đến để nói chuyện?”Tĩnh Dạ Hiên: “…Không sai.”Hạ Tịch Dương nghiêng đầu, khẽ ngửi. Rồi đột nhiên nhíu mày.“Trầm nồng quá. Ngài không đau đầu sao?”“Không.”“Vậy là quen rồi.” Hạ Tịch Dương tiếp tục nói“Ngươi quan tâm trẫm?”“Không.” Cậu đáp ngay, “Chỉ là nếu hoàng đế đau đầu, thì người khác sẽ dễ gặp chuyện.”Tĩnh Dạ Hiên: “…”Lý Phúc Toàn bên cạnh ho một tiếng suýt sặc.Trong lúc trà nguội đi một nửa, không ai nói gì thêm. Cậu chỉ im lặng ngồi, ngón tay lật một góc khăn trải bàn, mắt dõi theo ánh nắng xuyên qua song cửa. Tĩnh Dạ Hiên cũng không giục.Gió nhẹ lướt qua.Lần nữa, một làn hương cực nhạt trôi đến mũi hắn.Không phải trầm, không phải trà. Là một thứ hương vừa ngọt dịu vừa thanh lành như sợi mây sớm. Chỉ thoáng qua, nhưng làm đầu óc hắn đỡ nặng đi mấy phần.Là mùi đó.Hắn liếc nhìn Hạ Tịch Dương — mùi ấy, không từ lò hương, không từ quần áo. Là chính người đó tỏa ra.Chỉ mình hắn nhận ra.Hắn không hỏi. Cũng không nói ra, chỉ nhìn, một lúc rất lâu.Trong bầu không khí mơ hồ đó, Hạ Tịch Dương khẽ nhắm mắt một lát, chống cằm ngủ gật lúc nào không hay. Một lúc sau, Lý Phúc Toàn – người vừa ra ngoài không lâu – từ ngoài bước vào, khom người:“Bệ hạ, ngài không uống thuốc...." rồi lại nhìn về phía đối diện "Sao lại còn để người kia ngủ gật ở đây?”Tĩnh Dạ Hiên không nhìn lên, lật sách, đáp nhẹ:“Mùi của cậu ta khiến đầu trẫm không nhức, không cần thuốc,...” Hắn không trả lời vế sau.Lý Phúc Toàn cứng họng.Mùi của cậu ta...?Tĩnh Dạ Hiên nhìn thiếu niên kia tự nhiên ngủ trước mặt mình, khóe miệng hơi cong lênCuối buổi, khi mí mắt Hạ Tịch Dương nhẹ ngàng mở raTĩnh Dạ Hiên đứng dậy, tay áo khẽ phất.“Trẫm cho người đưa ngươi về.”Khi này cậu mới hoàng hồn vội vàng nói trong vô thức
“Không cần. Ta nhớ đường rồi...”Cậu lấy lại tỉnh táo, cúi người hành lễ, không quá thấp, nhưng đủ để gọi là kính cẩn.“Cảm tạ hoàng thượng đã tiếp trà, mong sẽ được dùng trà cùng người lần nữa".Hắn không trả lời, chỉ chắp tay sau lưng, mắt vẫn dõi theo bóng lưng đang rời đi.Cánh cửa vừa khép lại.Lý Phúc Toàn dè dặt lên tiếng:“Hoàng thượng… hôm nay người uống ít trà hơn mọi khi.”Tĩnh Dạ Hiên đáp hờ hững:“Trà không thơm.”“…?”“Hắn đi rồi, trong điện… chẳng còn mùi gì cả.”Lý Phúc Toàn : ???Hạ Tịch Dương vừa về không lâu, một loạt vật phẩm mới được chuyển đến Lăng Hoa Điện.Một chiếc nệm thêu tay, vài hộp trà quý, một lò hương nhỏ bằng ngọc lưu ly, thêm vài tấm áo lụa mỏng dùng mặc ở nội điện.Công công đến đưa đồ vội nói:“Là từ Dưỡng Tâm Điện đưa tới..."Tiểu Kỳ tròn mắt, lắp bắp mà nói:“Công tử, công tử ơi… lẽ nào... thật sự là bệ hạ để ý ngài?”Tiểu Kỳ lại trợn mắt.“Cái này… không phải lại là…”“Ừ.” Hạ Tịch Dương nhấc chiếc áo lên xem thử. “Vẫn là người hôm nay uống trà với ta đưa qua đó.”“…Công tử! Ngài không thể nói hoàng thượng như nói người bạn cùng bàn được!”“Ồ, nhưng hôm nay chúng ta ta thật sự uống trà cùng một bàn mà?”Tiểu Kỳ: “….”Công tử nhà y – càng lúc càng khiến người nghe tức mà không dám phản bác.
____Tối hôm đó, Dương Tâm Điện lại tiếp tục sai người đến truyền lời:“Hoàng thượng muốn gặp công tử để cùng dùng cơm"Tiểu Kỳ – tiếp túc màn một lần hai như buổi trưa – run như cầy sấy.“Công tử à, ngài… ngài nói gì với hoàng thượng vậy? Sao lại được...."“Chắc tại ta nói "mong sẽ được dùng trà cùng người lần nữa".“Cái gì?”Tiểu Kỳ như muốn phun ra một ngụm máu.Hạ Tịch Dương đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, ngón tay khẽ quệt ngang gương mặt.Sau đó, cung nhân dẫn cậu tẩm điện không lớn, nhưng bài trí xung quanh rất tinh xảo, nhưng có phần lạnh lẽo – như chính chủ nhân nơi này. Đèn không sáng hẳn, chỉ có ánh nến trầm ấm nơi đầu bàn, chiếu lên vạt áo đen tuyền có thêu hoa văn hình rồng sống động.Tĩnh Dạ Hiên ngồi nghiêng người nơi chủ tọa, tay gác lên thành ghế. Khi thấy người đến, hắn chỉ liếc mắt, không nói lời nào.Cậu nhẹ nhành hành lễ
Cung nhân lui xuống, cửa điện nhẹ nhàng đóng lại.Căn phòng rơi vào im lặng.Tĩnh Dạ Hiên lên tiếng, phá tan sự yên lặng kỳ lạ này: “Ngồi xuống, ăn đi”Cậu nhẹ nhàng đáp một tiếng, kéo ghế ngồi xuống bên bàn. Khoảng cách không gần lắm, vừa đủ để không cảm thấy bị áp bức.Trên bàn bày món đơn giản, nhưng được trang trí rất tỉ mỉ – canh hạnh nhân thịt gà, đậu phụ sốt thanh hoa, thêm một đĩa cá hấp hoa sen, rau củ tươi xanh, một dĩa bánh hoa quế.Hạ Tịch Dương cầm đũa, chậm rãi gắp một miếng đậu phụ mềm mịn, đưa lên miệng nếm thử.Vị thanh mát tan ra nơi đầu lưỡi, mang theo chút ngọt dịu của hoa thanh.Cậu ngẩn người một thoáng, rồi khẽ cúi đầu, ăn tiếp.Cá hấp vừa chín tới, thịt trắng nõn, thấm nhẹ hương hoa sen, cậu không kìm được mà ăn thêm vài miếng.Đến khi húp một thìa canh hạnh nhân, vị béo nhẹ hòa cùng vị ngọt thanh từ gà ninh kỹ khiến lòng người cũng như dịu lại.Động tác tuy chậm rãi, nhưng rõ ràng là rất ngon miệng.Mỗi món ăn như được cậu trân trọng thưởng thức, từng chút một.Tĩnh Dạ Hiên ngồi bên, lặng lẽ nhìn cậu.
Ánh mắt hắn chẳng mang ý dò xét, cũng không lạnh nhạt như thường ngày, chỉ là trầm lặng và chuyên chú – như thể từng cử động, từng lần cậu khẽ cúi đầu đều có thể chạm vào tâm hắn.Rõ ràng chỉ là ăn cơm, vậy mà lại khiến người ta không nỡ rời mắt.Tĩnh Dạ Hiên không nói gì thêm, chỉ rót một chén trà, đẩy về phía cậu.Hạ Tịch Dương cúi đầu đáp lễ, nhận lấy, uống một ngụm — hương trà nhè nhẹ, ấm bụng.Lúc này, cậu mới phát hiện ra từ khi mình ngồi xuống đến giờ, tên bạo quân kia vẫn chưa nói một lời nào.Mà bản thân cậu... cũng vậy.Chỉ lo cúi đầu ăn, mãi cho đến khi bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mới giật mình nhớ ra —
Đây là bàn cơm của hai người.Là một buổi ăn, không phải nghi lễ im lặng.Hạ Tịch Dương cắn nhẹ môi, hơi cúi đầu, ngón tay dưới bàn lén nắm chặt vạt áo.Cậu cố gắng mở miệng, khẽ nói
"Tạ… ơn…”Giọng cậu nhẹ như gió thoảng, nghe không ra đã run đến mức nào.Nhưng Tĩnh Dạ Hiên lại ngẩng lên ngay, mắt hơi động — như không ngờ cậu chủ động nói.
Một lát sau, hắn gật đầu, giọng bình thản:“Không cần đa lễ.”Thấy cậu vẫn cúi gằm, hắn im một chốc, rồi lại hỏi:“Canh gà hợp khẩu vị không?”Hạ Tịch Dương khẽ gật đầu.Rồi như sực nhớ ra điều gì, cậu ngẩng lên, lần nữa lấy hết dũng khí, nói chậm từng tiếng:"Ngài ăn chưa?”Giọng nói còn mang theo chút khàn, nhưng ánh mắt lại sáng rỡ, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời.Tĩnh Dạ Hiên ngẩn ra.Chẳng ai hỏi hắn như thế đã nhiều năm rồi.
Hắn hơi rũ mi, giọng chậm rãi hơn:“Chưa, đang chờ ngươi ăn xong.”Hạ Tịch Dương mở to mắt, môi mím lại, dường như muốn nói gì nữa — nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu, lặng lẽ gắp một miếng cá vào chén hắn.Tĩnh Dạ Hiên nhìn chén cá, khẽ cong môi.
Đôi mắt tưởng chừng băng lạnh ấy, vào khoảnh khắc này, như có một ngọn lửa nhỏ âm ỉ le lói.Hạ Tịch Dương cẩn thận đặt đũa xuống, do dự một thoáng rồi mở lời:“Hoàng thượng lần này triệu thần là có chuyện gì sao?”Tĩnh Dạ Hiên không đáp ngay. Hắn vẫn không nhìn thẳng cậu, chỉ nhàn nhạt nói:“Mong sẽ được dùng trà cùng người lần nữa.”“!?”Hạ Tịch Dương ngơ ngác, câu nói này...Cậu không kịp giấu sự sững sờ trên gương mặt.Giờ thì cậu có lẽ đã hiểu cảm xúc của Tiểu Kỳ hôm đó rồi Tĩnh Dạ Hiên lúc này mới nghiêng mặt lại, ánh mắt chậm rãi dừng trên gương mặt cậu:“Làm sao?”
“Không sao… không sao cả…”Cậu vội vàng xua tay, ánh mắt lảng đi.
Không khí rơi vào tĩnh lặng.Nhưng lạ thay, sự im lặng ấy không hề khiến người ta thấy khó chịu.Nó giống như một đêm hè không gió, chỉ còn tiếng ve xa xa và hương hoa thoảng qua — bình yên và dễ thở.Tĩnh Dạ Hiên đột nhiên lên tiếng, giọng trầm thấp mà dịu đi nhiều:“Ngươi vẫn ổn chứ?”Hạ Tịch Dương hơi ngẩng đầu, ánh mắt có chút bất ngờ.“Ổn ạ.”Tĩnh Dạ Hiên tiếp:“Không ai làm khó?”“Không có.” câu lắc đầuHắn dừng một chút, ánh mắt thoáng nhìn xuống chén trà đã nguội:
“Có thấy chán không?”“Không có,” cậu nhẹ nhàng đáp, đôi mắt cong cong như nụ cười nhỏ, "Thần thấy hoàng cung rất lớn. Đi mấy vòng còn chưa hết một nửa vườn sau.”Tĩnh Dạ Hiên bật khẽ một tiếng cười mũi.“Ngươi… đúng là không giống họ.”“Họ?” – Hạ Tịch Dương nghiêng đầu hỏi.Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng chậm rãi:“Họ là những kẻ ngày đầu vào cung đã sợ tới mức khóc lóc – Kẻ thì mang bệnh giả vờ yếu ớt để lấy lòng thương hại, người lại tự cho mình là đặc biệt, cố tình bày trò để trẫm chú ý.”Hạ Tịch Dương không nói gì, chỉ gắp một miếng rau, ăn từ tốn.Một lát sau, cậu mới khẽ hỏi:“Còn ta?”Tĩnh Dạ Hiên liếc nhìn cậu, khóe môi hơi cong:“Ngươi đến, ngồi ăn. Không khóc, không bày trò, không cố làm gì.
Chỉ là ngồi ăn.”Hạ Tịch Dương nghiêng đầu, ánh mắt sáng trong, giọng nhẹ như gió thoảng:“Vậy có phải ta rất không thú vị?”Tĩnh Dạ Hiên bật cười khẽ.Ánh mắt hắn không còn lạnh lẽo như thường ngày nữa.Trong giọng nói kia, có một tầng ấm áp rất mỏng — như thể vừa bước ra từ một giấc mộng:“Không thú vị, nhưng khiến trẫm thấy dễ chịu.”Hạ Tịch Dương mím môi, không đáp.Trong thoáng chốc, trong không khí lại có mùi hương mộc rất nhạt lướt qua – thanh, dịu, không rõ nguồn từ đâu.Tĩnh Dạ Hiên khựng lại một chút, ánh mắt phức tạp. Nhưng chỉ một thoáng, rồi hắn quay đi, giọng thản nhiên:“Trẫm để trống một gian phòng phía đông tẩm điện. Ngươi ở lại đi.”Hạ Tịch Dương hơi sững người.“Ở lại?”“Ừm.”“Không về Lăng Hoa Điện?”“Không cần. Ở đó hẻo lánh, ban đêm lạnh lẽo sẽ rất dễ bệnh”Hạ Tịch Dương khẽ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.“Vậy ta có thể coi đây là được đặc ân không?”Tĩnh Dạ Hiên không trả lời. Hắn chỉ nhìn cậu, chậm rãi rót thêm chén trà mới:“Đặc ân hay không là do ngươi tự quyết.”Đêm đó, Hạ Tịch Dương được sắp xếp nghỉ trong gian phòng phía đông tẩm điện. Giường gỗ lim, nệm dày, chăn gối thơm mùi thảo dược nhẹ, trên đó là những hình thêu tinh tế – sống động. Rất yên tĩnh.Trong không khí lững lờ thứ hương gỗ quen thuộc – thứ mà chỉ có một người ngửi thấy.Cậu ngồi bên giường, lặng lẽ cởi trâm cài tóc, đặt xuống khay ngọc.Dưới ánh đèn lồng vàng nhạt, trên chiếc gối mềm mại – cậu lặng lẽ thiếp đi.———
Sáng hôm sauCả điện chìm trong im lặng.Không ai nói gì, nhưng ánh mắt các cung nhân đều biến hóa rõ rệt.Người thì kinh ngạc, người thì thầm lo sợ.Một thiếu niên gầy yếu mới được đưa vào cung vài ngày, lại có thể ở lại trong điện của bạo quân suốt một đêm? Mà không bị trách tội? Cũng không bị trừng phạt? Thậm chí còn được truyền điểm tâm sáng?“Chẳng lẽ hoàng thượng thật sự hứng thú với người này?”“Có khi nào chỉ là nhất thời?”“Cẩn thận mồm miệng!”Một số người nơm nớp lo sợ, cố giữ khoảng cách.Một số khác lại bắt đầu đổi giọng. Mỉm cười, chào hỏi, thậm chí cố tình mang quà nhỏ biếu quà “cho công tử dùng thử”.Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức dò xét. Vì – không ai rõ người này thật sự có vị trí gì trong lòng bệ hạ.Cũng không ai biết lý dokhiến bạo quân bớt đau đầu, dịu tâm tình – là từ đâu mà ra.Chỉ có Tĩnh Dạ Hiên biết, đêm qua lúc đi ngang giường phía đông, hắn đã đứng lại thật lâu.Vì nơi đó, có hương thơm mà chỉ có mình hắn cảm nhận được.____
Chủ nhật_06/07/25
______
Lời tác giả:
Tuy motip cũ – công lạnk lùng's với cả thế giới dịu dàng với mình em– nhưng toi vẫn rất mê, k dứt đc😇💗
Một ngày nữa ở Lăng Hoa Điện.Sáng nay, chim trên mái hiên hót líu ríu hơn bình thường, như thể có điều gì đó sắp xảy ra.Tiểu Kỳ từ ngoài vào, bưng theo một bát thuốc đen ngòm vừa thổi vừa nói:“Công tử, nô tài vừa đi ra ngoài đã nghe không ít người bàn luận về người"Trong khi nói sắc mặt của y có chút khó chịuHạ Tịch Dương đang nằm đọc sách trên chiếc ghế dài gần cửa sổ, tay lần từng trang một cách lười biếng. Tiểu Kỳ thì ngồi kế bên, vừa phơi vài dải vải lụa, vừa thì thào kể mấy chuyện nhảm mà trong cung đồn thổi.“Ừ.”Đương nhiên là cậu biết, sau lần gặp gỡ với bạo quân lần trước, cậu đã đoán chắc sẽ có không ít người nói ra nói vào“Bọn họ nói người chỉ là sủng ái nhất thời""Họ còn cái gì mà công tử dựa vào vài phần nhan sắc nên mới được chú ý, đợi khi hoàng thượng chán sẽ vứt đi" " Hứ, bọn họ là cái gì mà dám nói như vậy cơ chứ"Tiểu Kỳ giậm chân, đặt chén xuống bàn hơi mạnh:"Ta còn chưa nói gì sao người còn tức hơn cả ta vậy "“Nhưng họ nói quá đáng!”Hạ Tịch Dương ngẩng đầu, cười mỉm:“Người khác nói gì là chuyện của họ. Ta sống được hay không, mới là chuyện của ta.”“Họ bảo ta được sủng là vì nhan sắc...nghĩ theo chiều tích cực, tức là dung mạo ta thật sự không tầm thường, đúng không?”Tiểu Kỳ suýt nữa bật cười, cố nén lại, một lúc sau mới nhỏ giọng:“Công tử, người đúng là… nghĩ theo hướng mà người thường không ai nghĩ tới.”Tiểu Kỳ âm thầm thở dài —
Công tử nhà y không phải kiểu rực rỡ chói lòa, nhưng lại là người càng tiếp xúc càng khiến người ta không dứt được ánh nhìn.______
Giữa buổi trưa, Lăng Hoa Điện ngập nắng.
Hạ Tịch Dương đang ngồi dưới hiên, lưng tựa vào cột gỗ, tay cầm quạt phe phẩy nhè nhẹ. Trên bàn là một bình trà sen nhạt đã nguội, cạnh đó đặt quyển sách đang đọc dở — nội dung chẳng mấy thú vị, nhưng cậu vẫn lật từng trang, vì không có việc gì khác để làm.
Tiểu Kỳ đang sắp xếp lại chậu cây gần đó, thỉnh thoảng lại liếc về phía chủ tử nhà mình, như thể muốn nói gì mà không dám.Không khí yên ắng kéo dài được một khắc, thì ngoài sân vọng đến tiếng bước chân dồn dập.
Một tiểu thái giám mặc sắc phục xanh dừng lại trước bậc cửa, khom người thi lễ, giọng đều đều:“Khởi bẩm công tử. Hoàng thượng có chỉ, mời công tử đến Dưỡng Tâm Điện. Nói là… muốn cùng người trò chuyện"Chiếc quạt trong tay Hạ Tịch Dương hơi khựng lại.Cậu nghiêng đầu nhìn hắn, không đáp lại , cũng chẳng biểu cảm gì quá đặc biệt.Chỉ có Tiểu Kỳ đứng sau lưng là run lập cập, gần như muốn quỳ luôn tại chỗ.“Trò… trò chuyện…?” Giọng hắn như bị mắc trong cổ họng.Thái giám kia vẫn giữ dáng cung kính, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc lên đánh giá. Hắn là người theo hầu bên Dưỡng Tâm Điện, biết rất rõ tính khí của bệ hạ – một người không thích ồn ào, càng không dễ gần. Dưới gối trống không, hậu cung vắng lặng suốt mấy năm, người được phép bước vào cửa điện của ngài… chỉ đếm trên đầu ngón tay.Vậy mà hôm nay, lại có người được truyền chỉ để "trò chuyện đôi câu".Quá kỳ lạ.Hạ Tịch Dương đặt quạt xuống bàn, thong thả đứng dậy, khẽ phủi tay áo:“Đi bây giờ sao?”“Dạ, nếu công tử thuận tiện…”“Ừ.” Cậu gật đầu, như đồng ý ra ngoài dạo gió.Tiểu Kỳ vội vã chạy tới, nhỏ giọng:“Công tử… hay để ta theo?”“Không cần. Ta chỉ đi nói chuyện thôi, không phải đi chầu.”“… Nhưng là hoàng thượng đó!”“Thì sao?”Tiểu Kỳ há miệng, rồi câm nín.Công tử nhà mình… thật sự là không có lấy một chút tự giác nào của người bị “ban cho ân sủng”, càng chẳng có vẻ gì là thấp thỏm lo sợ trước mặt hoàng đế cả.Người theo hầu đưa mắt nhìn cậu, thấy thiếu niên áo nhạt kia chậm rãi bước xuống bậc đá, tay áo khẽ lay động trong gió. Dáng vẻ ấy, không kiêu căng, cũng chẳng hèn kém — một người bình tĩnh đến mức khiến người ta không đoán được trong đầu đang nghĩ gì.Khi hai người đã rời đi, Tiểu Kỳ thở phào chưa kịp xong, thì đã có mấy cung nhân đi ngang.Một tiểu cung nữ ghé tai bạn thì thào:“Là người đó hả? Người hôm trước khiến hoàng thượng dừng chân giữa hoa viên?”“Ừ, ta thấy rõ mà! Lúc đó ai cũng tưởng sắp có người bị xử trảm, ai ngờ lại…”“Lại được mời đến điện của hoàng thượng để hả?"“Phải chăng là có nhan sắc nên mới được sủng?”“Nhưng theo ta biết hắn chỉ là con thứ, thân phận thấp như thế, có khi chỉ được vài hôm là bị vứt thôi...”Tiếng xì xào dấy lên như gió thổi qua đồng cỏ.
Có người gan nhỏ thì tránh né, chẳng dám bàn gì. Có người nhanh miệng đã bắt đầu loay hoay tìm cách làm quen. Chỉ có Tiểu Kỳ đứng ở hành lang, nghe hết, thấy hết, cắn răng lẩm bẩm:“Chỉ mới đi có một lần thôi mà… đã xôn xao như chợ sớm rồi.”Rồi ngước mắt nhìn về phương hướng Dưỡng Tâm Điện, lo lắng siết chặt khăn tay:“Công tử, ngài nhất định phải trở về nguyên vẹn đấy ”______Lần đầu đến Dưỡng Tâm Điện, Hạ Tịch Dương không bị yêu cầu quỳ hay hành lễ dài dòng. Thậm chí, trong điện không có ai ngoài một bóng người ngồi bên chiếc bàn đá, ánh nắng thấp chiếu lên mái tóc đen nhánh buông xuống vai.
Tĩnh Dạ Hiên chỉ nói một câu:
“Ngồi.”
Hạ Tịch Dương thản nhiên ngồi xuống, tư thế còn vô thức chống cằm.“Ngươi không sợ trẫm?”“Thần có sợ.” Cậu đáp thật."Nhưng cũng hấy ngài chỉ hơi lạnh. Cũng giống mùa đông.”Tĩnh Dạ Hiên liếc mắt, nói:“Mùa đông khiến người ta lạnh đến chết.”“Nhưng cũng là mùa có nhiều ánh mặt trời nhất.”“…Ngươi nhiều lời quá.”“Ta tưởng ngài mời ta đến để nói chuyện?”Tĩnh Dạ Hiên: “…Không sai.”Hạ Tịch Dương nghiêng đầu, khẽ ngửi. Rồi đột nhiên nhíu mày.“Trầm nồng quá. Ngài không đau đầu sao?”“Không.”“Vậy là quen rồi.” Hạ Tịch Dương tiếp tục nói“Ngươi quan tâm trẫm?”“Không.” Cậu đáp ngay, “Chỉ là nếu hoàng đế đau đầu, thì người khác sẽ dễ gặp chuyện.”Tĩnh Dạ Hiên: “…”Lý Phúc Toàn bên cạnh ho một tiếng suýt sặc.Trong lúc trà nguội đi một nửa, không ai nói gì thêm. Cậu chỉ im lặng ngồi, ngón tay lật một góc khăn trải bàn, mắt dõi theo ánh nắng xuyên qua song cửa. Tĩnh Dạ Hiên cũng không giục.Gió nhẹ lướt qua.Lần nữa, một làn hương cực nhạt trôi đến mũi hắn.Không phải trầm, không phải trà. Là một thứ hương vừa ngọt dịu vừa thanh lành như sợi mây sớm. Chỉ thoáng qua, nhưng làm đầu óc hắn đỡ nặng đi mấy phần.Là mùi đó.Hắn liếc nhìn Hạ Tịch Dương — mùi ấy, không từ lò hương, không từ quần áo. Là chính người đó tỏa ra.Chỉ mình hắn nhận ra.Hắn không hỏi. Cũng không nói ra, chỉ nhìn, một lúc rất lâu.Trong bầu không khí mơ hồ đó, Hạ Tịch Dương khẽ nhắm mắt một lát, chống cằm ngủ gật lúc nào không hay. Một lúc sau, Lý Phúc Toàn – người vừa ra ngoài không lâu – từ ngoài bước vào, khom người:“Bệ hạ, ngài không uống thuốc...." rồi lại nhìn về phía đối diện "Sao lại còn để người kia ngủ gật ở đây?”Tĩnh Dạ Hiên không nhìn lên, lật sách, đáp nhẹ:“Mùi của cậu ta khiến đầu trẫm không nhức, không cần thuốc,...” Hắn không trả lời vế sau.Lý Phúc Toàn cứng họng.Mùi của cậu ta...?Tĩnh Dạ Hiên nhìn thiếu niên kia tự nhiên ngủ trước mặt mình, khóe miệng hơi cong lênCuối buổi, khi mí mắt Hạ Tịch Dương nhẹ ngàng mở raTĩnh Dạ Hiên đứng dậy, tay áo khẽ phất.“Trẫm cho người đưa ngươi về.”Khi này cậu mới hoàng hồn vội vàng nói trong vô thức
“Không cần. Ta nhớ đường rồi...”Cậu lấy lại tỉnh táo, cúi người hành lễ, không quá thấp, nhưng đủ để gọi là kính cẩn.“Cảm tạ hoàng thượng đã tiếp trà, mong sẽ được dùng trà cùng người lần nữa".Hắn không trả lời, chỉ chắp tay sau lưng, mắt vẫn dõi theo bóng lưng đang rời đi.Cánh cửa vừa khép lại.Lý Phúc Toàn dè dặt lên tiếng:“Hoàng thượng… hôm nay người uống ít trà hơn mọi khi.”Tĩnh Dạ Hiên đáp hờ hững:“Trà không thơm.”“…?”“Hắn đi rồi, trong điện… chẳng còn mùi gì cả.”Lý Phúc Toàn : ???Hạ Tịch Dương vừa về không lâu, một loạt vật phẩm mới được chuyển đến Lăng Hoa Điện.Một chiếc nệm thêu tay, vài hộp trà quý, một lò hương nhỏ bằng ngọc lưu ly, thêm vài tấm áo lụa mỏng dùng mặc ở nội điện.Công công đến đưa đồ vội nói:“Là từ Dưỡng Tâm Điện đưa tới..."Tiểu Kỳ tròn mắt, lắp bắp mà nói:“Công tử, công tử ơi… lẽ nào... thật sự là bệ hạ để ý ngài?”Tiểu Kỳ lại trợn mắt.“Cái này… không phải lại là…”“Ừ.” Hạ Tịch Dương nhấc chiếc áo lên xem thử. “Vẫn là người hôm nay uống trà với ta đưa qua đó.”“…Công tử! Ngài không thể nói hoàng thượng như nói người bạn cùng bàn được!”“Ồ, nhưng hôm nay chúng ta ta thật sự uống trà cùng một bàn mà?”Tiểu Kỳ: “….”Công tử nhà y – càng lúc càng khiến người nghe tức mà không dám phản bác.
____Tối hôm đó, Dương Tâm Điện lại tiếp tục sai người đến truyền lời:“Hoàng thượng muốn gặp công tử để cùng dùng cơm"Tiểu Kỳ – tiếp túc màn một lần hai như buổi trưa – run như cầy sấy.“Công tử à, ngài… ngài nói gì với hoàng thượng vậy? Sao lại được...."“Chắc tại ta nói "mong sẽ được dùng trà cùng người lần nữa".“Cái gì?”Tiểu Kỳ như muốn phun ra một ngụm máu.Hạ Tịch Dương đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, ngón tay khẽ quệt ngang gương mặt.Sau đó, cung nhân dẫn cậu tẩm điện không lớn, nhưng bài trí xung quanh rất tinh xảo, nhưng có phần lạnh lẽo – như chính chủ nhân nơi này. Đèn không sáng hẳn, chỉ có ánh nến trầm ấm nơi đầu bàn, chiếu lên vạt áo đen tuyền có thêu hoa văn hình rồng sống động.Tĩnh Dạ Hiên ngồi nghiêng người nơi chủ tọa, tay gác lên thành ghế. Khi thấy người đến, hắn chỉ liếc mắt, không nói lời nào.Cậu nhẹ nhành hành lễ
Cung nhân lui xuống, cửa điện nhẹ nhàng đóng lại.Căn phòng rơi vào im lặng.Tĩnh Dạ Hiên lên tiếng, phá tan sự yên lặng kỳ lạ này: “Ngồi xuống, ăn đi”Cậu nhẹ nhàng đáp một tiếng, kéo ghế ngồi xuống bên bàn. Khoảng cách không gần lắm, vừa đủ để không cảm thấy bị áp bức.Trên bàn bày món đơn giản, nhưng được trang trí rất tỉ mỉ – canh hạnh nhân thịt gà, đậu phụ sốt thanh hoa, thêm một đĩa cá hấp hoa sen, rau củ tươi xanh, một dĩa bánh hoa quế.Hạ Tịch Dương cầm đũa, chậm rãi gắp một miếng đậu phụ mềm mịn, đưa lên miệng nếm thử.Vị thanh mát tan ra nơi đầu lưỡi, mang theo chút ngọt dịu của hoa thanh.Cậu ngẩn người một thoáng, rồi khẽ cúi đầu, ăn tiếp.Cá hấp vừa chín tới, thịt trắng nõn, thấm nhẹ hương hoa sen, cậu không kìm được mà ăn thêm vài miếng.Đến khi húp một thìa canh hạnh nhân, vị béo nhẹ hòa cùng vị ngọt thanh từ gà ninh kỹ khiến lòng người cũng như dịu lại.Động tác tuy chậm rãi, nhưng rõ ràng là rất ngon miệng.Mỗi món ăn như được cậu trân trọng thưởng thức, từng chút một.Tĩnh Dạ Hiên ngồi bên, lặng lẽ nhìn cậu.
Ánh mắt hắn chẳng mang ý dò xét, cũng không lạnh nhạt như thường ngày, chỉ là trầm lặng và chuyên chú – như thể từng cử động, từng lần cậu khẽ cúi đầu đều có thể chạm vào tâm hắn.Rõ ràng chỉ là ăn cơm, vậy mà lại khiến người ta không nỡ rời mắt.Tĩnh Dạ Hiên không nói gì thêm, chỉ rót một chén trà, đẩy về phía cậu.Hạ Tịch Dương cúi đầu đáp lễ, nhận lấy, uống một ngụm — hương trà nhè nhẹ, ấm bụng.Lúc này, cậu mới phát hiện ra từ khi mình ngồi xuống đến giờ, tên bạo quân kia vẫn chưa nói một lời nào.Mà bản thân cậu... cũng vậy.Chỉ lo cúi đầu ăn, mãi cho đến khi bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mới giật mình nhớ ra —
Đây là bàn cơm của hai người.Là một buổi ăn, không phải nghi lễ im lặng.Hạ Tịch Dương cắn nhẹ môi, hơi cúi đầu, ngón tay dưới bàn lén nắm chặt vạt áo.Cậu cố gắng mở miệng, khẽ nói
"Tạ… ơn…”Giọng cậu nhẹ như gió thoảng, nghe không ra đã run đến mức nào.Nhưng Tĩnh Dạ Hiên lại ngẩng lên ngay, mắt hơi động — như không ngờ cậu chủ động nói.
Một lát sau, hắn gật đầu, giọng bình thản:“Không cần đa lễ.”Thấy cậu vẫn cúi gằm, hắn im một chốc, rồi lại hỏi:“Canh gà hợp khẩu vị không?”Hạ Tịch Dương khẽ gật đầu.Rồi như sực nhớ ra điều gì, cậu ngẩng lên, lần nữa lấy hết dũng khí, nói chậm từng tiếng:"Ngài ăn chưa?”Giọng nói còn mang theo chút khàn, nhưng ánh mắt lại sáng rỡ, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời.Tĩnh Dạ Hiên ngẩn ra.Chẳng ai hỏi hắn như thế đã nhiều năm rồi.
Hắn hơi rũ mi, giọng chậm rãi hơn:“Chưa, đang chờ ngươi ăn xong.”Hạ Tịch Dương mở to mắt, môi mím lại, dường như muốn nói gì nữa — nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu, lặng lẽ gắp một miếng cá vào chén hắn.Tĩnh Dạ Hiên nhìn chén cá, khẽ cong môi.
Đôi mắt tưởng chừng băng lạnh ấy, vào khoảnh khắc này, như có một ngọn lửa nhỏ âm ỉ le lói.Hạ Tịch Dương cẩn thận đặt đũa xuống, do dự một thoáng rồi mở lời:“Hoàng thượng lần này triệu thần là có chuyện gì sao?”Tĩnh Dạ Hiên không đáp ngay. Hắn vẫn không nhìn thẳng cậu, chỉ nhàn nhạt nói:“Mong sẽ được dùng trà cùng người lần nữa.”“!?”Hạ Tịch Dương ngơ ngác, câu nói này...Cậu không kịp giấu sự sững sờ trên gương mặt.Giờ thì cậu có lẽ đã hiểu cảm xúc của Tiểu Kỳ hôm đó rồi Tĩnh Dạ Hiên lúc này mới nghiêng mặt lại, ánh mắt chậm rãi dừng trên gương mặt cậu:“Làm sao?”
“Không sao… không sao cả…”Cậu vội vàng xua tay, ánh mắt lảng đi.
Không khí rơi vào tĩnh lặng.Nhưng lạ thay, sự im lặng ấy không hề khiến người ta thấy khó chịu.Nó giống như một đêm hè không gió, chỉ còn tiếng ve xa xa và hương hoa thoảng qua — bình yên và dễ thở.Tĩnh Dạ Hiên đột nhiên lên tiếng, giọng trầm thấp mà dịu đi nhiều:“Ngươi vẫn ổn chứ?”Hạ Tịch Dương hơi ngẩng đầu, ánh mắt có chút bất ngờ.“Ổn ạ.”Tĩnh Dạ Hiên tiếp:“Không ai làm khó?”“Không có.” câu lắc đầuHắn dừng một chút, ánh mắt thoáng nhìn xuống chén trà đã nguội:
“Có thấy chán không?”“Không có,” cậu nhẹ nhàng đáp, đôi mắt cong cong như nụ cười nhỏ, "Thần thấy hoàng cung rất lớn. Đi mấy vòng còn chưa hết một nửa vườn sau.”Tĩnh Dạ Hiên bật khẽ một tiếng cười mũi.“Ngươi… đúng là không giống họ.”“Họ?” – Hạ Tịch Dương nghiêng đầu hỏi.Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng chậm rãi:“Họ là những kẻ ngày đầu vào cung đã sợ tới mức khóc lóc – Kẻ thì mang bệnh giả vờ yếu ớt để lấy lòng thương hại, người lại tự cho mình là đặc biệt, cố tình bày trò để trẫm chú ý.”Hạ Tịch Dương không nói gì, chỉ gắp một miếng rau, ăn từ tốn.Một lát sau, cậu mới khẽ hỏi:“Còn ta?”Tĩnh Dạ Hiên liếc nhìn cậu, khóe môi hơi cong:“Ngươi đến, ngồi ăn. Không khóc, không bày trò, không cố làm gì.
Chỉ là ngồi ăn.”Hạ Tịch Dương nghiêng đầu, ánh mắt sáng trong, giọng nhẹ như gió thoảng:“Vậy có phải ta rất không thú vị?”Tĩnh Dạ Hiên bật cười khẽ.Ánh mắt hắn không còn lạnh lẽo như thường ngày nữa.Trong giọng nói kia, có một tầng ấm áp rất mỏng — như thể vừa bước ra từ một giấc mộng:“Không thú vị, nhưng khiến trẫm thấy dễ chịu.”Hạ Tịch Dương mím môi, không đáp.Trong thoáng chốc, trong không khí lại có mùi hương mộc rất nhạt lướt qua – thanh, dịu, không rõ nguồn từ đâu.Tĩnh Dạ Hiên khựng lại một chút, ánh mắt phức tạp. Nhưng chỉ một thoáng, rồi hắn quay đi, giọng thản nhiên:“Trẫm để trống một gian phòng phía đông tẩm điện. Ngươi ở lại đi.”Hạ Tịch Dương hơi sững người.“Ở lại?”“Ừm.”“Không về Lăng Hoa Điện?”“Không cần. Ở đó hẻo lánh, ban đêm lạnh lẽo sẽ rất dễ bệnh”Hạ Tịch Dương khẽ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.“Vậy ta có thể coi đây là được đặc ân không?”Tĩnh Dạ Hiên không trả lời. Hắn chỉ nhìn cậu, chậm rãi rót thêm chén trà mới:“Đặc ân hay không là do ngươi tự quyết.”Đêm đó, Hạ Tịch Dương được sắp xếp nghỉ trong gian phòng phía đông tẩm điện. Giường gỗ lim, nệm dày, chăn gối thơm mùi thảo dược nhẹ, trên đó là những hình thêu tinh tế – sống động. Rất yên tĩnh.Trong không khí lững lờ thứ hương gỗ quen thuộc – thứ mà chỉ có một người ngửi thấy.Cậu ngồi bên giường, lặng lẽ cởi trâm cài tóc, đặt xuống khay ngọc.Dưới ánh đèn lồng vàng nhạt, trên chiếc gối mềm mại – cậu lặng lẽ thiếp đi.———
Sáng hôm sauCả điện chìm trong im lặng.Không ai nói gì, nhưng ánh mắt các cung nhân đều biến hóa rõ rệt.Người thì kinh ngạc, người thì thầm lo sợ.Một thiếu niên gầy yếu mới được đưa vào cung vài ngày, lại có thể ở lại trong điện của bạo quân suốt một đêm? Mà không bị trách tội? Cũng không bị trừng phạt? Thậm chí còn được truyền điểm tâm sáng?“Chẳng lẽ hoàng thượng thật sự hứng thú với người này?”“Có khi nào chỉ là nhất thời?”“Cẩn thận mồm miệng!”Một số người nơm nớp lo sợ, cố giữ khoảng cách.Một số khác lại bắt đầu đổi giọng. Mỉm cười, chào hỏi, thậm chí cố tình mang quà nhỏ biếu quà “cho công tử dùng thử”.Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức dò xét. Vì – không ai rõ người này thật sự có vị trí gì trong lòng bệ hạ.Cũng không ai biết lý dokhiến bạo quân bớt đau đầu, dịu tâm tình – là từ đâu mà ra.Chỉ có Tĩnh Dạ Hiên biết, đêm qua lúc đi ngang giường phía đông, hắn đã đứng lại thật lâu.Vì nơi đó, có hương thơm mà chỉ có mình hắn cảm nhận được.____
Chủ nhật_06/07/25
______
Lời tác giả:
Tuy motip cũ – công lạnk lùng's với cả thế giới dịu dàng với mình em– nhưng toi vẫn rất mê, k dứt đc😇💗
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com