Ginshin Dong Nhan Conan Tro Choi Duoi Bat
"Nè, Gin, anh đã cõng qua ai chưa?"
"Gin, tôi và hai người phụ nữ điên kia chỉ có một loại quan hệ, là đòn cân và quả cân [1]?" Một giọng nam đặc biệt là Rum truyền từ đầu dây bên kia tới, "So bì nhàm chán, mùi nước hoa ghê tởm còn làm người ta khó chịu hơn cả ánh đèn, cả một đêm đều là âm thanh phiền lòng."[1] Ý chỉ sự liên lạc"Hừ, ở chung một chỗ với bọn họ, không giống phong cách của anh." Gin ưu nhã nâng ly lên nhẹ nhàng lay động, chất lỏng màu rượu vang trong ly đung đưa, không khí đều là hương vị của nho.Shinichi ghé sát vào Gin, ánh mắt không chuyển động nhìn chằm chằm vào điện thoại bật loa ngoài đặt trên bàn, dáng vẻ hận không thể dán lên điện thoại."Hai người họ gặp mặt ở trên địa bàn của tôi, anh cũng biết hai người phụ nữ điên kia một lời liền không hợp...... Tôi cũng không thể mặc kệ không quản, ít nhất cũng phải có hoa quả và rượu miễn phí, dạ dày của tôi cũng không tính là trống rỗng." Trong âm thanh của Rum lộ ra một tia bất đắc dĩ, cũng không biết là thật hay giả.Gin như trước lãnh đạm vô tình nói: "Trước khi Liqueur phản bội Tổ chức, người cuối cùng trong nội bộ gặp cô ta, chỉ có anh và Vermouth.""Gin, hợp tác cùng người phụ nữ điên Liqueur này, hình như là Mafia Nga, bọn họ gặp nhau đưa đến niềm vui mà kẻ kia muốn, tất yếu phải trả một cái giá lớn, tôi trông giống thằng ngu lắm sao?" Sau khi Rum nghe Gin nói, tạm dừng một lát, điện thoại mới lại vang lên âm thanh của hắn. "Mấy người nói chuyện gì?" Gin vươn tay kéo Shinichi sắp rơi xuống đất ngồi lại trên ghế, hung hăng trừng mắt nhìn Shinichi. "Đề tài của hai người kia thực nhàm chán, quần áo, trang điểm, đàn ông gì gì đó, còn có cả búp bê tình dục? Nếu anh hỏi giữa Vermouth và Liqueur có gì mờ ám, rất xin lỗi tôi chỉ thấy Liqueur vuốt ve đùi Vermouth cả một đêm." Tiếng cười trêu chọc cùng giọng nói của Rum hỗn tạp vang lên, như thật như giả, rất khó để phân biệt."Anh biết tôi muốn hỏi cái gì." Dưới tóc mái dài bạch kim, ánh mắt Gin lóe sáng sắc bén, Rum đang cùng hắn đánh Thái Cực [2].[2] Ý chỉ là vòng vo."Gin, tôi không phải kẻ phản bội." Rum nói xong câu đó, liền trực tiếp cúp điện thoại.Điện thoại bị ngắt ngang, âm thanh tút tút không dứt bên tai, Gin lẳng lặng ngồi nguyên vị trí, ánh mắt nhìn chằm chằm cái ly trong tay mình, đầy mặt trầm tư.Shinichi cầm điện thoại ấn nút tắt, quay đầu nhìn về phía Gin, hiếu kỳ nói: "Gin, lời Rum nói đều là sự thật sao?"Gin tùy ý lên tiếng, cực kỳ có lệ trả lời vấn đề của Shinichi.Shinichi bất mãn trợn mắt, kéo ống tay áo Gin hỏi lại thêm lần nữa: "Anh tin tưởng Rum không phải kẻ phản bội?""Việc này đối với hắn không có lợi, Rum sẽ không làm như vậy." Gin nhìn trên vành ly chợt lóe qua thân ảnh mấy người đàn ông, nhẹ nhàng nheo mắt lại, xem ra bọn họ có người theo dõi."Tổ chức của tụi anh đều là ích lợi tùy tùng sao?" Shinichi nhịn không được thổ tào, mức độ tín nhiệm của Gin với mấy người đó đều là sự kiện xảy ra có thể cho bọn họ bao nhiêu lợi ích. Gin chậm rãi tràn ra một mạt băng lãnh tươi cười nói: "Nếu muốn sinh tồn thì cái gì cũng phải đạt được lợi ích, nếu không thì sao lại cần liều mạng? Hừ, tiểu quỷ, em về khách sạn trước, tôi đi giải quyết mấy kẻ phiền toái.""A, cái gì?" Shinichi há miệng a một tiếng, sau đó mới lĩnh ngộ gật đầu, lại có người theo dõi bọn họ. Gin kêu đứa con riêng là cậu trở về khách sạn trước, mới có thể đi giải quyết đám người phiền toái đó được."Không thể giết người." Shinichi dặn dò nói, tuy rằng cậu cảm giác trước mặt mọi người Gin sẽ không trực tiếp ra tay."Ừm, cẩn thận theo dõi." Gin xoa đầu Shinichi, tiểu quỷ hiếm khi nghe lời một lần, hôm nay hắn rốt cuộc có thể đại khai sát giới, trước đó hắn đã nghẹn vài tháng nội hỏa.Shinichi lần này thật ngoan ngoãn nghe lời Gin nói mà trở về khách sạn, lúc cậu đang xoát thẻ để mở cửa phòng, lại có cảm giác không đúng.Shinichi trầm tư một lát, lui về chỗ cửa phòng hạ thấp người xuống, cậu nhớ rõ lúc ra ngoài Gin đã kẹp một sợi dây nhỏ màu đỏ vào khe cửa, nhưng lúc cậu đi vào thì không thấy sợi dây rơi xuống.Phản ứng đầu tiên của Shinichi là muốn ra khỏi phòng, nhưng vừa bước một bước ra ngoài, liền thấy hai bên hành lang khách sạn có ba người đàn ông khác nhau cầm súng.Shinichi đành quay vào trong khóa trái cửa, vốn định lấy điện thoại trong balo gọi cho Gin nhưng cậu lại nghĩ đến hắn đang xử lí phiền toái, không thể khiến hắn phân tâm.Nếu không thể dựa vào Gin, Shinichi quyết định tự mình trốn thoát.Trước tiên cậu lấy kéo cắt thẻ sim thành hai mảnh, sau đó để điện thoại lên mặt đất đạp nát, phòng ngừa kẻ bắt cóc thu được tin tức gì trong đó.Sau đó Shinichi nhanh chóng xem xét hành lý của cậu và Gin một lần nữa, đều là một ít quần áo và đồ dùng sinh hoạt, không có cái gì cần tiêu hủy, bây giờ là nghĩ biện pháp trốn khỏi nơi này như thế nào.Shinichi thấy cửa thông gió trong phòng nhìn ra biển, cửa thông gió của khách sạn này đã được cố định rồi, không có thiết bị chuyên nghiệp thì trong khoảng thời gian ngắn rất khó cạy ra.Cửa không ra được, cửa thông gió cũng không đi được, chỉ có thể nhảy xuống từ bàn công phòng ngủ.Shinichi quan sát địa hình một chút, phòng của cậu hiện tại ở tầng sáu, phía dưới có một bể bơi rất lớn, tận dụng đai lưng để nhảy xuống hẳn là không thành vấn đề. Hiện tại vấn đề duy nhất là phía dưới cửa khách sạn nhất định có địch nhân canh giữa, phòng ngừa cậu chạy ra khỏi đây, nếu cậu trực tiếp nhảy xuống bể bơi, họng súng của địch nhân rất có thể bắn trúng lập tức, phải nghĩ biện pháp lôi kéo sự chú ý của bọn họ.Shinichi tìm kiếm vũ khí có thể sử dụng được trong phòng, điểm mấu chốt là Gin cư nhiên không trang bị cái gì trong phòng này cả......Ngay lúc Shinichi đang oán giận, lại thấy trên tủ có mấy chục bình rượu nổi tiếng có độ tinh khiết cao, lập tức nghĩ ra một kế.Shinichi lấy ra bảy tám chai từ trên tủ xuống, đổ rượu lên khăn lau màu trắng, sau đó dùng khăn bao lấy miệng bình rượu, cẩn thận chuyển đến cạnh cửa.Shinichi làm tốt chuẩn bị, châm lửa lên đốt hai bình Cooktail, mở cửa phòng ra ném về hai bên, qua hai tiếng bùm cảnh báo trong khách sạn được bật, hệ thống cứu hỏa lập tức phun nước xuống dập lửa.Shinichi lặng lẽ thăm dò đi ra ngoài, thấy mấy người kia bị lửa ngăn trở cách đó không xa, trong đó một người đàn ông đang gọi điện thoại cho cứu viện.Shinichi liền nhanh nhẹn lại ném mấy cái nữa ra ngoài, lửa dần nổi lên, phục vụ viên và quản lí khách sạn đều đuổi tới dùng bình chữa cháy dập tắt, mấy người kia chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.Đóng cửa phòng lại, Shinichi cố hết sức kéo nệm từ trong phòng ra, sau đó chuyển tới trên ban công rồi đẩy nệm xuống, nệm rơi thẳng tắp vào trong bể bơi.Shinichi buộc một đầu của thắt lưng co dãn lên lan can ban công, đứng trên ghế nhìn thoáng qua phía dưới, gió lạnh phất phơ thổi khiến tóc cậu bay tán loạn, tim cũng thình thịch nhảy lên."Hô......" Shinichi hít sâu một hơi, phồng lên dũng khí nhảy xuống.Gió vù vù hai bên tai sát qua, Shinichi chuyên tâm nhìn chằm chằm tấm nệm kia, đến khi thắt lưng co dãn bị căng ra cậu liền cởi thắt lưng, xông thẳng về phía tấm nệm bị ném xuống, cuối cùng trượt vào trong bể bơi."Ào ào......""A!"Tiếng nước bắn lên cùng tiếng thét chói tai không dứt vang len, trong lúc nhất thời Shinichi có chút choáng váng đầu, phản ứng không kịp, sau đó cậu liền cảm giác có một đôi tay ôm cậu bơi ra khỏi mặt nước."Boy, nhóc không sao chứ?" Mĩ nữ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh ôm Shinichi bơi tới cạnh bể, vừa nãy cô thấy một chiếc nệm giường từ trên trời rơi xuống bể bơi, sau đó tầng sáu của khách sạn có khói đen thoát ra, một đứa bé trai đứng ở trên lan can, cô liền lập tức bơi về phía này."A, là một đứa bé, cậu bé không có việc gì chứ?" Một vị phu nhân đứng bên cạnh xem che miệng lại, sửng sốt hỏi."Cha mẹ đứa bé sao lại để con ở một mình trong phòng như vậy, từ tầng sáu nhảy xuống rất nguy hiểm." Một người khách nam khác mặc đồ bơi cũng tới, còn ngồi xổm xuống dò xét hô hấp của Shinichi.Shinichi cố sức ho hai cái, phun hết nước ra, sau đó vừa mở mắt liền thấy bản thân bị vây quanh bởi người xa lạ, bọn họ đang nhiệt tình thảo luận sự tích vĩ đại cậu nhảy từ trên tầng xuống."Cảm ơn." Shinichi cũng không biết là ai cứu mình, đành nói một tiếng cảm ơn với tất cả mọi người, rồi chui ra khỏi khe hở của đám người tiếp tục chạy trốn.Shinichi ra khỏi khách sạn không biết nên đi đâu, điện thoại có thể liên lạc được với Gin cũng đã bị mình tiêu hủy, hiện giờ cậu cần tìm một nơi ẩn nấp mà địch nhân không thể phát hiện, một nơi Gin có thể tìm thấy cậu.Nhưng mà cậu là trẻ con, không thể đi khách sạn thuê phòng, cũng không thể đi những nơi cần người lớn bên cạnh, lấy thân phận hiện tại của cậu, để dễ dàng hòa vào dòng người mà không bị phát hiện chỉ có...... Khu vui chơi."Hắt xì!" Shinichi xoa xoa mũi, vừa rồi nhảy vào trong bể bơi cả người ướt đẫm, hiện tại bị gió thổi liền thấy lạnh đến đòi mạng, nên cậu nhanh chóng đi nhanh về phía khu vui chơi.Cùng lúc đó Gin đã nhận được tin Shinichi mất tích, hắn vốn đã âm thầm phái người bảo hộ cậu, mới vừa nãy sau khi đám người bảo vệ nhìn thấy có kẻ chuẩn bị bắt cóc người thân của BOSS, lập tức triệu tập nhân thủ dự phòng, chuẩn bị tiêu diệt hết đám mai phục.Ai ngờ không đợi bọn họ ra tay, khách sạn đã bị châm lửa, người thân của BOSS tự mình trốn ra, bởi vậy trong lúc nhất thời bọn họ cũng mất đi tin tức, hiện tại đang lục soát khắp nơi. "Bọn mày lập tức đi đến các khu vực cạnh khu vui chơi của khách sạn điều tra, mấy người khác đi xử lí đám sát thủ kia." Gin ra lệnh, dựa theo óc suy luận của tiểu quỷ, nhất định là chạy tới khu vui chơi."BOSS, chúng tôi lập tức xuất phát."Đám người bảo vệ sau khi nhận được mệnh lệnh, lập tức chạy tới khu vui chơi.Gin cũng rất nhanh đã tới công viên, nơi mà trước kia hắn từng thề sẽ không bao giờ bước vào.Vừa mới đi vào mấy trăm mét, Gin liền nhịn không được muốn ra ngoài, bên tai tràn ngập tiếng cười cùng tiếng thét chói tai của trẻ con, còn có mấy đứa con nít va vào người hắn, sau đó bị ánh mắt hắn dọa cho khóc.Gin khó chịu đi trong đám người một lát, đột nhiên thấy trên mặt đất có tờ quảng cáo bị người ta dẫm qua vô số lần, trên đó là ảnh chụp tháp đồng hồ, trên vạch số mười hai của đồng hồ có viết một dòng chữ Nhật nhỏ nhỏ "ước định"."Thật sự là tiểu quỷ phiền toái." Gin nói nhỏ một câu, đi về phía tháp đồng hồ.Quả nhiên Gin đã tìm thấy Shinichi đang ngồi nghỉ trên chiếc ghế bên cạnh tháp, cậu ngồi trên ghế dựa, rác dưới chân đều là khăn giấy bị ném đầy đất."Cảm lạnh?" Gin ngồi vào bên cạnh Shinichi, không chút ngạc nhiên hỏi."Mới không có." Shinichi mạnh miệng nói, cậu mới không có yếu ớt như vậy đâu."Tiểu ngốc nghếch, rõ ràng bị cảm." Gin quát quát cái mũi của Shinichi, sủng nịch nói.Shinichi lắc đầu thật mạnh nói: "Không có là không có, anh cũng không phải bác sĩ, sao lại biết được?"Gin chậm rãi nghiêng người qua, tay trái nắm cằm Shinichi, dùng trán mình chạm lên trán của Shinichi, giọng trầm thấp nói: "Chỉ cần kiểm tra nhiệt độ thân thể một chút là được."Gin dựa vào Shinichi quá gần, trong chốc lát đều là ái muội không nói thành lời.Shinichi bắt đầu hoảng loạn, tim thình thịch nhảy, nhiệt độ cơ thể vốn không cao đến vậy cũng lập tức tăng lên. Gin nhếch môi cười: "Em quả thật phát sốt, mặt đều đỏ như đít khỉ.""Gin, anh đùa giỡn em!" Shinichi ý thức được mình bị trêu đùa, lập tức trở mặt thành thù, hung hăng đẩy Gin ra."Sau này không cho phép ném điện thoại, có nguy hiểm phải nói với tôi trước." Lúc này Gin mới bắt đầu dạy dỗ Shinichi, hành động nhảy từ tầng sáu xuống nguy hiểm như vậy, cho dù là sát thủ từng trải qua huấn luyện khi làm còn phải cẩn thận, thối tiểu quỷ cư nhiên không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống.May mắn còn hiểu được phải dùng nệm để phân tán trọng lực khi nhảy xuống nước, bằng không độ cao như vậy mà trực tiếp nhảy xuống cũng có thể ngã vào trong bể bơi bị dập đầu, không chỉ đơn giản là phát sốt như bây giờ."Khụ khụ, em có thể tự chăm sóc bản thân, em không muốn khiến anh phân tâm." Shinichi ho hai tiếng, trúc trắc nói xong hoàn chỉnh một câu.Gin thở dài nói: "Tôi không cần em chứng minh bản thân có thể kề vai chiến đấu cùng tôi.""Nhưng mà em để ý...... Anh không thể lúc nào cũng ở bên em suốt được, đến cuối em vẫn phải học được cách bảo vệ bản thân như thế nào, nếu không em sẽ trở thành cái thóp của anh." Shinichi kiên định trả lời, tay phải nắm chặt thành quyền bày tỏ quyết tâm không chùn bước của mình, cậu không phải muốn chứng minh bản thân mới làm như vậy, mà là cậu không muốn liên lụy đến Gin.Gin vốn dĩ còn muốn tiếp tục dạy dỗ Shinichi, nhưng nhìn tớ dáng vẻ của đứa bé khi chân thành hứa hẹn không muốn bản thân trở thành sự uy hiếp của hắn, giống như mặt trời vừa lên chiếu ánh sáng làm người ta chói mắt, nhưng lại có thứ gì đó che giấu phía sau mây mù, cần người khác bảo hộ.Gin trầm mặc một lát, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, sau đó bàn tay đặt lên đỉnh đầu Shinichi, nhếch môi cười nói: "Hết thảy như em mong muốn, tiểu ngốc nghếch.""Không cho gọi em là ngốc nghếch nữa!" Shinichi căm tức, không phải tiểu quỷ thì là tiểu ngốc nghếch, không thể chỉ gọi tên cậu bình thường sao?"Trở về thôi." Gin cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Shinichi lại nóng thêm, ở bên ngoài cũng lâu rồi, lỡ như từ cảm lạnh thành phát sốt thì không tốt.Gin khom lưng muốn bế Shinichi lên, cậu lại chết sống không chịu để Gin dùng hình thức ôm công chúa bế mình, nhưng mới tự đi được hai bước, cơ thể đã không ngừng lắc lư trái phải.Gin tuy rằng rất không muốn, nhưng vẫn đành phải đặt Shinichi sau lưng, để cậu gối lên vai hắn nghỉ ngơi một lát."Nè, Gin, anh đã cõng qua ai chưa?" Tuy rằng đầu Shinichi đang choáng váng nặng nề, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, cậu và Gin hiện tại giống như người yêu bình thường vậy, Gin cõng cậu trên lưng tản bộ trong công viên, nói chuyện phiếm, mà không phải cả ngày đánh đánh giết giết."Tiểu ngốc nghếch." Khóe miệng Gin gợi lên một mạt mỉm cười thỏa mãn, thật sự là tiểu ngốc nghếch, trừ thối tiểu quỷ ra còn ai có thể khiến hắn yên tâm giao phía sau lưng ra? Gió nhẹ nhàng phất qua, xát qua khóe môi Gin, sau đó vòng qua xát bên tai Shinichi, cậu tựa hồ cũng nghe thấy âm thanh của hạnh phúc.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com