TruyenHHH.com

Ginran Dong Nhan Conan Thuan Hac Cuu Roi

Ở một vũ trường cao cấp, trong phòng bao riêng.

Tiếng leng keng của ly rượu khi va vào nhau, giọng nói nũng nịu của phụ nữ, tiếng cười nói của đàn ông, tất cả đều vui vẻ thú vị. Sau ba lượt rượu, nhóm người thường ngày quyền lực đầy mình, một tay gây ra biết bao sóng gió giờ đây đang bộc lộ một mặt khác của bản thân mà người khác không thấy được. Ở bên trong phòng bao làm ra những việc khiến người khác kinh hãi, những người phục vụ được đào tạo bài bản ở bên cạnh cũng không dám nhìn thẳng.

Cánh cửa lặng lẽ được mở ra, một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa. Nhìn cảnh tượng dâm mỹ trước mặt, anh không khỏi nhíu mày, nhưng nhanh chóng thờ ơ rời đi ánh mắt, dùng một đôi mắt sắc bén quét qua khắp căn phòng, như là đang tìm ai đó.

Ánh sáng mờ ảo, âm thanh hỗn loạn bên trong khiến người đàn ông mất kiên nhẫn, anh bật công tắc trên tường, ánh sáng chói lóa đột nhiên bật lên khiến đám đàn ông cùng phụ nữ hét lên vài tiếng, đám người đó trần như nhộng, không mảnh vải che thân, tất cả bọn họ đều kinh hoàng nhìn về phía người mới tới.

Phát hiện kẻ quấy rầy không mặc đồng phục, có người không khỏi tức giận hỏi: "Mày là ai?! Sao dám tự tiện đi vào đây khi chưa được phép? Mày có tin tao cho người xử chết…. á á ... tha mạng!"

Người vừa tới mặc một bộ quần áo thường ngày màu đen, với mái tóc đen cùng đôi mắt cũng màu đen nhánh. Anh ta cao lớn anh tuấn, dưới mắt có quầng thâm trông có vẻ sa sút lại nguy hiểm. Lúc này, anh ta đang dẫm một chân lên người đàn ông vừa thốt ra những lời ngông cuồng kia, nhấc điếu thuốc trên môi ra, từ từ dí gần vào đôi mắt của người bị dẫm lên. Điểm sáng đỏ phóng to trước mắt ngay lập tức khiến người đàn ông sợ hãi, bắt đầu cầu xin sự thương xót.

"Im lặng, hiểu không?" Akai Shuichi lạnh lùng nói, ngẩng đầu cẩn thận nhìn mọi người trong phòng.

Anh ta trung lùng Vermouth tới đây thì mất đi manh mối. Mắt thấy sắp tìm được người đó, Akai Shuichi thực sự không muốn đợi lâu nữa nên dứt khoát đi vào tìm.

Phù thủy ngàn mặt luôn giỏi ngụy trang, việc tìm thấy cô ta giống như mò kim đáy bể, rất khó khăn. Lần này chỉ mong cô ta sẽ không chạy mất!

Akai Shuichi lùi lại một bước, buông người đàn ông dưới chân ra, lạnh lùng nói với nam nữ trong phòng: “Cởi hết quần áo, giơ hai tay lên trên đầu rồi đặt ra sau đầu.”

Người trong phòng nhìn nhau, đều không cử động. Akai Shuichi không chút để ý lấy khẩu súng ra, thong thả ung dung lắp súng. Một nhóm người, không phân biệt giới tính, lập tức bắt đầu cởi quần áo không chút do dự, sợ chậm một chút sẽ chết dưới nòng súng kia.

Bên trong có hai người phụ nữ dường như có chút hứng thú với Akai Shuichi, cởi quần áo ra còn õng ẹo tạo dáng, nhưng Akai Shuichi lại vô cảm nhìn họ, đôi mắt sắc bén không chút khách sáo quét qua cơ thể họ, hơi cau mày.

Chẳng lẽ không có ở phòng này sao? Akai Shuichi thầm nghĩ.

Đuôi mắt liếc qua một cái bóng trong góc phòng, bên cạnh một nhóm người khỏa thân, cái bóng đó có vẻ không thích hợp.

Người phục vụ trẻ tuổi nhìn thấy Akai Shuichi liếc nhìn mình, không khỏi căng thẳng, cố gắng bình tĩnh lại, chỉ vào mũi mình, khó khăn nói: "Tôi... tôi...cũng phải… cởi đồ ra sao?”

Akai Shuichi vốn dĩ muốn bỏ qua, nhưng lại không biết đang nghĩ gì, anh dời ánh mắt, sải bước về phía người phục vụ, lạnh lùng nói: “Nếu anh không muốn, tôi có thể giúp anh.”

Người phục vụ kia thấy Shuichi Akai tới gần mà hoảng sợ, lập tức lùi lại hai bước, đỏ mặt liên tục xua tay, lắp bắp: "Không, không... không cần, tôi... tôi... tôi sẽ tự làm. "

Akai Shuichi dừng lại, thình lình người phục vụ đập chiếc khay trên tay vào Akai Shuichi, anh theo phản xạ mà tránh đi, người phục vụ di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn xẹt qua anh ta và tiến về phía cánh cửa bị anh chặn.

Vermouth! Quả nhiên!

Akai Shuichi hất tung những chai rượu cùng cốc ly bị ném về phía anh, vươn tay ra tóm lấy bóng dáng đó với đôi tay linh hoạt của mình, anh ta túm lấy tóc của người đàn ông, nhưng ngay sau đó tay anh ta đã lỏng ra và chỉ cầm được một bộ tóc giả. Mái tóc vàng rực rỡ lóe lên trước mắt anh ta. Akai Shuichi lao về phía trước không chút do dự, cố gắng bắt lấy Vermouth dù có khiến bản thân bị thương hay không.

Vermouth chạy nhanh về phía trước, chỉ còn một chút nữa thôi là cô chạy đến gần cửa, nhưng Akai Shuichi đã đi trước một bước chắn trước cửa,chĩa súng vào đầu cô.

Không thể thoát ra được nữa nên Vermouth cũng không hoảng loạn, cô vén mái tóc gợn sóng màu vàng lên, cười ngọt ngào: “Ồ,haha  , Akai Shuichi, lâu lắm rồi mới thấy gặp được anh đấy, không ngờ anh cũng có ham muốn đấy. Vậy mà lại muốn nhìn chị đây cởi đồ trước mặt sao?”

Akai Shuichi cũng nở nụ cười: "Đi theo tôi, Vermouth. Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu."

Vermouth cảm thấy rất không thú vị, dùng ngón tay mảnh khảnh tùy ý nghịch ngợm vài sợi tóc: “Nếu tôi không đi theo anh thì sao? Cho dù anh mê luyến thân hình của chị đây, nhưng so với anh thì tôi vẫn nghĩ GIN thú vị hơn ! Nếu không thì cậu em Bourbon cũng không tồi, có thể làm rất nhiều chiêu khi tán tỉnh người khác ”.

Đuôi mắt Akai Shuichi giật giật , Vermouth nói như thể họ đã làm điều gì đó không thể diễn tả được, khiến anh thực sự không còn gì để nói. Anh không nói mấy lời vô nghĩa với Vermouth nữa, cầm súng tiến tới nắm lấy cánh tay cô, nửa cười: "Đùa đủ rồi chứ? Chúng ta đi được chưa?"

Đôi mắt Vermouth xoay chuyển, nghiêng người tới gần Akai Shuichi, nở nụ cười mỉa mai: "Akai Shuichi, anh đưa tôi đi cũng vô ích thôi. Tôi đã giao Sherry cho GIN rồi, anh có nghĩ rằng anh ta đã đưa cô ta đến cho Boss rồi không?" 

Akai Shuichi tức giận đến mức gần như muốn chửi thề nhưng lại kìm lại. Bởi vì vào lúc hắn đang phân tâm, tay còn lại của Vermouth không bị khống chế xuất hiện một khẩu súng nhỏ.

Lần trước đã bị cô lừa là do anh không có phòng bị gì, nếu lần này còn rơi vào tay cô, chẳng phải anh sẽ ngu ngốc hết thuốc chữa sao? Từ lúc phát hiện ra thân phận của cô, anh đã vô cùng cảnh giác, sẽ không bao giờ cho cô bất kỳ cơ hội nào để lợi dụng.

Akai Shuichi bắt chéo hai cánh tay của Vermouth ra sau lưng, đoạt lấy khẩu súng trong tay cô, ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng thì thầm: “Đừng coi tất cả mọi người như kẻ ngốc! Nếu tôi yêu cầu GIN hoặc BOSS để đổi lấy Miyano Shiho, cô có nghĩ GIN cùng BOSS sẽ đồng ý không? Ai có giá trị hơn, cô hay cô ấy?”

Vermouth đáy mắt hiện lên oán giận, cô đang định giẫm nát làn khói độc giấu trong đế giày. Không ngờ, cổ cô đột nhiên tê rần, nửa thân trên lập tức mất đi tri giác, toàn thân nhũn ra không có sức lực, đến chân cũng không nâng nổi, cơ thể cứ thế mà trượt xuống dưới.

Akai Shuichi nắm lấy eo Vermouth, bế cô lên vai rồi sải bước rời khỏi đây dưới ánh mắt quái dị của nhóm nam nữ khỏa thân.

Haha, dùng cô đổi lấy Miyano Shiho? Shuichi Akai thực sự có thể một dao đâm vào tim cô. Vermouth thực sự chán ghét việc để Boss làm những việc lựa chọn trao đổi như thế này. Đây chính là vảy ngược của cô ta. Akai Shuichi đã thành công khiến Vermouth tức giận!

Vậy hãy để xem ai mới là người cười đến cuối cùng đi! Ý thức của Vermouth hoàn toàn chìm vào bóng tối, chết tiệt, tên khốn Akai Shuichi  này thực sự đã dùng kim gây mê, thật là càng ngày càng không từ bất cứ thủ đoạn nào. Cô ấy... nhất định sẽ... khiến anh ta phải trả giá.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com