TruyenHHH.com

Gimai Seikatsu Volume 9

Tôi đang ngồi cạnh Asamura-kun thì tôi nhận thấy anh ấy đột nhiên đứng dậy từ khóe mắt của tôi.

Anh hét lớn tên người bạn thân nhất của mình.

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng kim loại vang lên. Tôi nhanh chóng nhìn lại cánh đồng xanh.

Quả bóng đâu rồi? Ở đó!

Quả bóng hòa quyện với bầu trời xanh và những đám mây trắng cuối cùng cũng hiện ra trong tầm mắt khi nó nảy lên trên bãi cỏ.

Nó đang lăn qua giữa sân ngoài hình quạt trong khi một cầu thủ đối phương điên cuồng đuổi theo.

Maru-kun, người đã bắt đầu chạy, đang chạy nước rút trên vạch trắng vẽ hình kim cương và đến được góc cua thứ hai.

Một cú đánh? Đó là một cú đánh phải không?

Tôi quay đầu về phía Asamura-kun, người có lẽ đang hạnh phúc. Trước sự ngạc nhiên của tôi, anh ấy vẫn đứng đó và hét lớn.

"Cậu ấy đã làm được!"

Đó là một biểu hiện và cử chỉ mà tôi chưa bao giờ thấy anh ấy làm trước đây. Anh ấy vung nắm đấm trong niềm vui sướng tuyệt đối.

Nhìn anh, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt tôi. Nó đang lan ra. Tốt cho anh ấy.

Tôi vỗ nhẹ vào hông anh ấy. Anh ngạc nhiên quay lại.

"Điều đó thật tuyệt phải không?" Tôi nói với một nụ cười.

Asamura-kun có vẻ ngạc nhiên trong giây lát trước khi nhanh chóng ngồi xuống. Có vẻ như anh ấy thậm chí còn không nhận ra mình đã đứng dậy.

Trận đấu đã gần kết thúc và mặc dù Maru-kun đã thực hiện được một cú đánh (hình như được gọi là cú đúp) nhưng những người chơi tiếp theo không thể ghi bàn. Họ chỉ giành lại được 1 điểm.

Lúc này, họ đã kém 3 điểm.

Và, ở hiệp tiếp theo, họ để đội đối phương ghi thêm một điểm, khiến khoảng cách càng được nới rộng.

Trò chơi đã kết thúc như vậy.

Tám-bốn. Trường cao trung Suisei thua cuộc.

Các cầu thủ xếp hàng rồi đi từ băng ghế dự bị lên khán đài, cúi đầu cảm ơn.

Maaya dẫn đầu và tất cả chúng tôi đều đứng dậy tán dương nỗ lực của họ.

Điện thoại thông minh của tôi rung lên.

Maaya: 【Sau khi dọn dẹp xong, cậu có thể ra ngoài một chút được không?】

Khi nhìn lên, tôi thấy Maaya đang vẫy tay chào tôi từ phía trước khán đài.

Tôi cất đồ uống đã mở, nói với Asamura-kun và những người khác rằng tôi sẽ quay lại ngay và đi đến phòng chờ.

Tôi đã gặp Maaya. Có vẻ như nhóm của cô cũng đã dọn dẹp xong.

"Hôm nay mọi người làm tốt lắm~! Cảm ơn!"

Maaya đợi câu trả lời rồi nói, "Chúng ta đang tổ chức một buổi gặp mặt nhỏ ở gần nhà ga. Những ai muốn tham gia thì hãy đến nhà hàng nhé~. Nếu có kế hoạch khác, cứ thoải mái đi trước nhé!"

"Hiểu rồi," mọi người đáp.

"Các cậu đang tổ chức tiệc 'cảm ơn' à?"

"Chà, chúng ta đã ra ngoài vào kỳ nghỉ hè nên sẽ rất vui nếu trò chuyện một chút, cậu nghĩ vậy không?"

"Có lý đấy."

"Ừm, ý mình là, mình đang nghĩ đến việc gây ngạc nhiên cho Maru-kun và những người khác ở hành lang cạnh phòng thay đồ của các cầu thủ. Cậu có muốn đi cùng không, Saki?"

Tôi khá thất vọng trước yêu cầu của Maaya. Nhỏ ấy đang cầm một bó hoa.

Đó không phải là cái mà người ta gọi là phục kích ai đó sao? Điều đó không khó chịu sao? Không phải họ có những cuộc họp sau tháng ba và những cuộc gặp gỡ riêng sau hoạt động câu lạc bộ sao?

"Không sao đâu, mình đã nói chuyện với câu lạc bộ rồi. Mình chỉ muốn thay mặt tất cả chúng ta trao cho họ một món quà", nhỏ ấy nói và giơ bó hoa lên cho tôi xem.

À được rồi, vậy ra nhỏ ấy là đại diện của đội cổ vũ Maaya.

"Vậy chẳng phải cậu cũng nên mời Asamura-kun và những người khác sao?"

Tôi cảm thấy như vậy, nhưng Maaya trả lời một cách mơ hồ, "Ừm, cậu biết đấy," ngụ ý rằng nhỏ ấy thích chỉ có tôi hơn.

"Làm ơn đi! Mình chỉ muốn đưa cái này ra và nói vài lời thôi!"

Tôi quyết định làm theo vì nghĩ rằng dù sao cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian. Nếu nó kéo dài, tôi sẽ chỉ gửi tin nhắn. Với ý nghĩ đó, tôi đi theo sau Maaya. Tuy nhiên tôi không thân lắm với Maru-kun. Tôi tự hỏi liệu nó có ổn không. Tôi hy vọng nó sẽ không khó xử.

Có cầu thang dẫn xuống tầng một cách phòng chờ không xa, phía dưới là hành lang dẫn đến phòng thay đồ của các cầu thủ. Chúng tôi quyết định đợi gần lối ra vì nghĩ rằng có thể bị cản đường nếu đến quá gần.

Ngay sau đó, các cầu thủ bắt đầu xuất hiện. Maaya là Maaya, nhỏ ấy rõ ràng biết rất nhiều chàng trai trong câu lạc bộ bóng chày. Khi đi ngang qua, nhỏ ấy chào hỏi và nói "Làm tốt lắm" với họ. Một số người đề nghị tử tế, "Có muốn mình tóm Maru cho cậu không?" nhưng Maaya lịch sự từ chối và nói rằng chúng tôi đang đợi anh ấy.

Maru-kun là người cuối cùng bước ra. Cậu ta cứ nhìn lại vào phòng thay đồ, như thể đang kiểm tra điều gì đó, rồi cúi chào những người bên trong rồi bước ra ngoài. Cậu ấy bước đi với đầu hơi cúi xuống.

Khi cậu ấy chú ý đến chúng tôi, khóe miệng cậu ấy nở một nụ cười tinh tế.

"Hôm nay làm tốt lắm," Maaya nói và đưa bó hoa cho cậu ấy.

Maru-kun mở to mắt ngạc nhiên khi nhận bó hoa.

"Xin lỗi."

"Nó là của tất cả những người đã đến ủng hộ cậu. Cho toàn bộ đội bóng chày. Chúng mình nghĩ rằng cậu nên nhận nó vì cậu là đội trưởng."

"À."

Maru-kun ngắm bó hoa trong khi đứng ở bên hành lang để không bị cản trở.

Hít một hơi thật sâu, cậu ấy dừng lại một lúc trước khi nói.

"Chà... họ rất mạnh," cậu ấy nói, rồi lại dừng lại một giây. "Họ quá xuất sắc. Xin lỗi vì đã làm các cậu thất vọng dù tất cả đã đến ủng hộ chúng mình."

Cậu ấy nở một nụ cười gượng gạo, nhưng qua đôi mắt sưng đỏ, tôi có thể biết rằng cậu ấy đã khóc rất nhiều trước khi bước ra. Tuy nhiên, Maru-kun luôn quyết tâm là người rời đi cuối cùng, quan tâm đến những người khác trước.

Maaya bước tới, cố gắng nhìn vào khuôn mặt chán nản của Maru.

"Này, tụi mình tự đến để cổ vũ cậu, bạn nghe thấy không? Cậu không cần phải lo lắng về điều đó. Đúng vậy, mình đã rất vui. Mình hoàn toàn hài lòng!"

Nhỏ ấy cố tỏ ra vui vẻ nhưng tôi có thể thấy giọng nhỏ ấy cao hơn bình thường.

"Mình... cũng thấy vui. Đây là lần đầu tiên mình xem một trận đấu bóng chày."

"Thấy chưa, nếu Saki nói vậy thì chắc chắn là đúng rồi. Nếu chỉ là do mình nói ra, cậu có thể nghĩ mình chỉ đang bốc phét thôi!"

"Không sai."

"Nàyyy! Thật xấu tính! Cậu thật sự định nói như vậy à? Chà, sao cũng được, nếu cậu đánh được tám quả bóng trong bốn lần thử thì chúng ta đã thắng, phải không? Boo!"

"Này, làm thế quái nào mà mình có thể nhận được nhiều cú đánh hơn cú đánh bóng?"

"Sử dụng hai quả bóng! Và nếu cậu có hai đôi tay và chân, điều đó là có thể!"

"Nhà khoa học điên khùng. Narasaka, một ngày nào đó chúng ta thực sự cần thảo luận xem từ 'vật lý' thực sự có nghĩa là gì."

"Nhào vô!"

Họ thân nhau thật đấy nhỉ? Tôi tự nghĩ khi xem trò đùa vui nhộn của họ. Khi nào hai người này trở thành bạn tốt như vậy?

Maru-kun nở một nụ cười khi nhìn Maaya ưỡn ngực và hành động đầy kiêu hãnh và dũng mãnh. Nhưng một giây sau, nụ cười đó biến thành nhăn nhó.

"Haha... cậu thật sự là một thứ gì đó..."

Sau khi ngước nhìn lên trần nhà như thể đang cố kìm lại điều gì đó, Maru-kun đột nhiên nhìn về phía tôi.

"Này, Ayase."

"Sao?"

"Asamura trông thế nào?"

"Hả, Asamura-kun á?"

"Cậu đã xem cùng anh ấy phải không?"

"Ừm..."

À, đó là... chúng tôi đã ở bên nhau, nhưng...

"Maru-kun, cậu đã nói từ lâu rằng cậu muốn Asamura-kun xem cậu chơi ít nhất một lần phải không?"

Anh ấy có sao? Nhưng nếu vậy thì lẽ ra Maru-kun nên trực tiếp mời anh ấy mới phải.

"Nếu mình chỉ mời Asamura thì cậu ấy sẽ là kiểu người chỉ đến xem một mình."

"Và đó là một vấn đề sao?"

"À, ừm... mình muốn cậu ấy xem, nhưng mình cũng muốn có ai đó xem cậu ấy đang xem mình."

Vậy ai đang theo dõi Asamura-kun, thì ai đang theo dõi Maru-kun?

Tôi nghiêng đầu, thực sự không hiểu.

"Hmm, thật khó giải thích," Maru-kun nói, ánh mắt anh lang thang về phía cửa sổ đang mở ở phía bên kia phòng chờ.

Mùa hè trải dài dưới ánh nắng, kèm theo tiếng ve sầu.

"Cậu có biết WBC là gì không, Ayase?"

"Mình không," tôi thành thật trả lời và nhận được một nụ cười gượng gạo.

Ý tôi là, tôi chưa bao giờ thật sự quan tâm đến thể thao. Tôi thậm chí còn chưa xem Thế vận hội.

"Nó là viết tắt của World Baseball Classic. Về cơ bản, nó là một cuộc thi để xác định xem đội bóng chày giỏi nhất thế giới là ai."

"Thế giới... Ừm, vậy ra đây là một trận bóng chày lớn, phải không?"

"Phải, đại loại thế."

Maru-kun kể cho tôi nghe một câu chuyện thời thơ ấu của cậu ấy.

Phải một thời gian sau khi truyền hình analog kết thúc, đó là khoảng thời gian TV LCD trở nên phổ biến. Điều đó làm cho mọi người có thể truy cập được chương trình phát sóng HD trên màn hình phẳng lớn. Mùa hè năm đó, một màn hình phẳng lớn đã đến nhà Maru-kun, và vì anh ấy đã là một fan anime nên anh ấy dán mắt vào TV.

Sau đó, mùa thu năm đó, WBC được tổ chức.

Cả gia đình cậu ấy thường xem các trận đấu cùng nhau, và trong khi Maru-kun ban đầu cảm thấy thất vọng vì không thể xem phim hoạt hình của mình, cậu ấy nhanh chóng bị mê hoặc bởi bóng chày.

Cảnh tượng các tuyển thủ chuyên nghiệp thi đấu trên đấu trường thế giới đã để lại ấn tượng lâu dài với chàng trai trẻ Maru. Chạy quanh sân, ném bóng và đánh. Chưa kể những màn đấu tay đôi ngoạn mục và những trận đấu khẩu chiến sôi động. Đáng buồn thay, Nhật Bản không thể giành được danh hiệu năm đó, nhưng hình ảnh các cầu thủ đuổi theo quả bóng nhỏ màu trắng đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến cậu ấy.

Thật là hồi hộp khi xem. Nó làm tay cậu ấy đổ mồ hôi và tim đập thình thịch. Sự phấn khích mà cậu ấy cảm nhận được qua màn hình là không thể so sánh với bất kỳ hình thức giải trí nào khác, và cậu bé Maru bắt đầu mơ ước có thể khiến người khác cảm thấy phấn khích tương tự thông qua môn bóng chày.

"Vậy là cậu đã nghĩ về điều đó khi chơi bóng chày..."

"Không hẳn."

Tôi không thể không thốt lên một tiếng "Hả?" Vậy là cậu ấy không hề nghĩ tới điều đó?

"Mình tiếp tục chơi bóng chày vì mình yêu thích nó, nhưng không phải là mình luôn nghĩ về điều đó khi chơi. Có lẽ khi còn nhỏ, nhưng càng chơi giỏi, tôi càng cảm thấy có khoảng cách giữa các cầu thủ chuyên nghiệp và mình. Mình bắt đầu nghĩ rằng điều đó là không thể, vì vậy, theo thời gian, mình đã ngừng nghĩ về nó."

"Mình... hiểu rồi."

Cả ba chúng tôi đều rơi vào im lặng trong giây lát.

"Vì vậy, đúng vậy. Sau rất nhiều chuyện xảy ra, gần đây tôi đã nhớ ra lý do tại sao mình bắt đầu ngay từ đầu. Chà, tôi đoán có lẽ là do cuộc phỏng vấn giữa phụ huynh và giáo viên."

Tôi thắc mắc tại sao anh ấy lại nhắc đến quá khứ, nhưng hóa ra Maru-kun đã bắt đầu nghĩ về nguyện vọng tương lai của chính mình.

Là học sinh cao trung năm thứ ba, mọi người bắt đầu nghĩ về tương lai của mình.

"Mình đã hỏi Asamura vài điều trước đây. Về những gì một người cần để trở thành một vận động viên chuyên nghiệp."

"Ừm... tài năng sao?"

Maru-kun cười khúc khích.

"Hai người... các người thật sự là hai hạt đậu trong một cái vỏ."

"Ý cậu là gì?"

"À, đó là một câu chuyện khác. Dù sao thì, Ayase, cậu nghĩ tài năng là gì?"

"Khả năng cần thiết để thực hiện một nghề nào đó," tôi trả lời ngay lập tức.

Maru-kun gật đầu sâu sắc.

Đó là một quan niệm sai lầm phổ biến, nhưng thuật ngữ "tài năng" vốn không có nghĩa là khả năng bắt nguồn từ gen hoặc bẩm sinh. Tôi từng nghe mẹ kể rằng khi nói về tài năng bẩm sinh, chúng ta thường dùng từ "bẩm sinh" hoặc "tự nhiên" trước nó. Điều đó có nghĩa là nếu chúng ta phải sử dụng những từ hạn định như vậy thì bản thân từ "tài năng" không nhất thiết có nghĩa là bẩm sinh đã có tài năng đó.

Đó là quan điểm mà bạn mong đợi từ mẹ tôi, người đã học được kỹ năng pha chế rượu khi cần thiết. Khả năng cần thiết để thực hiện một nghề nghiệp nhất định.

Mẹ cũng nói rằng một số ngành nghề có thể phụ thuộc rất nhiều vào khả năng di truyền. Mặc dù vậy, thành thật mà nói, tôi không chắc gen sẽ ảnh hưởng như thế nào đến kỹ năng pha chế rượu.

"Nghe chắc chắn đấy. Nhưng đó cũng không phải là câu trả lời hoàn chỉnh. Mình cũng từng nghĩ như vậy. Đó là lý do tại sao mình luôn ý thức được khoảng cách kỹ năng giữa mình và những người chơi chuyên nghiệp."

"Ừm, mình hiểu rồi."

Mặc dù yêu thích nấu ăn nhưng tôi chưa bao giờ có ý định theo đuổi nghề đầu bếp. Tôi chỉ không nghĩ mình có đủ khả năng để làm việc đó. Chà, tôi cũng không thực sự có động lực để trở nên tốt hơn. Nếu nó ngon với tôi thì đó mới là điều quan trọng.

Vậy, giống như việc nấu ăn của tôi, Maru-kun tiếp tục chơi bóng chày chỉ vì cậu ấy yêu thích nó?

"Nhưng mình bắt đầu nghĩ rằng còn nhiều điều hơn thế nữa. Như mình đã nói với Asamura, mình nghĩ đối với những người chuyên nghiệp, tất cả chỉ là liệu họ có thể kiếm được nhiều tiền nhờ màn trình diễn của mình hay không."

Maaya chọn thời điểm đó để nhảy vào.

"Vì vậy, nó giống như liệu mọi người có nghĩ rằng nó đáng để trả tiền để xem không?"

"Chính xác. Chính là nó. Đó là lý do tại sao các tuyển trạch viên chú ý đến bạn và cách bạn có được người hâm mộ. Đó là 'phẩm chất ngôi sao'. Trở nên tốt là điều cần thiết, nhưng đó không phải là điều duy nhất."

"Ồ, Maru, lúc nào cũng làm những việc phức tạp."

"Đó là một chủ đề phức tạp. Và như tôi đã nói với Asamura, tôi không tự tin rằng ngoài kỹ thuật của mình, trận đấu của mình còn có sức hấp dẫn nào đối với khán giả."

Khi Maru nói xong, cuối cùng tôi cũng hiểu được điều cậu ấy mong đợi ở tôi.

"Về bản chất, cậu muốn ai đó xem bạn chơi và đưa ra phản hồi sao?"

Maru-kun gật đầu.

"Rõ ràng là không phải phản hồi từ từng khán giả. Nếu mình có thể làm được điều đó, trận đấu của mình đã thu hút được sự chú ý của ai đó."

Mặc dù vậy, có lẽ cậu ấy cũng có chút hy vọng về điều đó.

"Nhưng cậu biết đấy, mình chỉ muốn chơi sao cho có thể lay động trái tim người bạn của mình. Dù sao thì đây cũng là năm cuối cao trung. Mình không muốn phải hối tiếc về thời gian và công sức đã dồn vào bóng chày," Maru-kun lặng lẽ nói trước khi quay sang tôi.

"Vậy trông cậu ấy thế nào?"

"Ừ... ừm..."

Nói dối chẳng ích gì, và tôi cũng không muốn thế, nên tôi chỉ nói với cậu ấy những gì tôi thấy Asamura-kun làm. Về việc Asamura-kun, người đã im lặng quan sát, đã tự động đứng dậy và cổ vũ khi Maru-kun thành công. Về sự thất vọng trên khuôn mặt của anh ấy khi đó là lần cuối của Maru. Rằng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy có biểu cảm như vậy.

Maru-kun im lặng lắng nghe cho đến hết rồi trả lời: "Hiểu rồi."

"Mình thật sự muốn giành chiến thắng và khoe điều đó với cậu ấy, cậu biết chứ? Trời ạ, mình cảm thấy thật thảm hại."

"Không sao đâu! Cậu đã cố gắng hết sức rồi!" Maaya bĩu môi nói.

"Nghe này, trong một cuộc thi, chỉ 'cố gắng hết sức' thật sự không có ý nghĩa gì nhiều. Đó không phải là cuộc thi xem ai đã cố gắng hơn."

"Hừm."

Maru-kun nhún vai trước vẻ mặt thất vọng của Maaya. Tôi hiểu những gì cậu ấy đang nói. Vấn đề không phải là ai đã cố gắng nhiều nhất. Nhưng sau đó—

"Nhưng cậu nói rằng khi còn nhỏ cậu đã xem... WBC phải không? Nhật Bản đã không thắng, phải không?"

"Đúng rồi, họ đứng thứ ba... mình nghĩ vậy."

"Vậy tại sao cậu lại bắt đầu chơi bóng chày sau khi xem nó?"

Maru-kun có vẻ bối rối vì điều đó.

"Chà... mình đoán là mình rất cảm động trước cách họ cố gắng giành chiến thắng, mình đoán vậy..."

"Vậy, nếu Asamura-kun cảm động trước màn trình diễn của cậu, điều đó không đáng giá sao? Có lẽ cậu không nên quá khắt khe với bản thân. Trừ khi... cậu không thật sự cố gắng hết sức?"

"Mình đã luôn cố gắng!"

Giọng Maru-kun vô tình lên cao nhằm củng cố quan điểm của mình, và cậu ấy nhanh chóng ngậm miệng lại.

Maaya vỗ nhẹ vào tấm lưng rộng của mình một cách vui vẻ

Từ cuối hành lang, tôi nghe thấy đồng đội của anh ấy gọi, "Oiii, Maru." Có vẻ như chúng ta đã trò chuyện hơi lâu.

"Có lẽ chúng ta nên quay lại ngay bây giờ."

"Ồ-ồ... Cảm ơn vì bó hoa, Narasaka."

"Chưa đủ tốt!"

"Hả?"

"Một câu 'cảm ơn' thông thường và trang trọng như vậy thật là nhàm chán! Làm lại lần nữa đi! Thôi nào, nghĩ gì đó đi! Giống như gọi mình là 'Công chúa Maaya' hay 'Quý cô Maaya' chẳng hạn!"

"Cái-! Đồ ngốc."

Với vẻ mặt hoài nghi, Maru-kun đột ngột quay đi và bắt đầu đi về phía đồng đội của mình.

"Thật tệ bạc! Không phải như thế là tệ bạc sao?"

"Mình đã nói là mình rất biết ơn... Maaya."

Nói rồi cậu ấy bước đi.

"Được rồi, chúng ta hãy quay lại thôi. Đi thôi... Maaya?"

"Đ-đừng nhìn mình!"

Vì lý do nào đó, mặt Maaya đỏ bừng và nhỏ ấy đang nhìn về phía xa. Nhỏ ấy dường như bị đóng băng tại chỗ.

...Nhưng chúng tôi đang để Asamura-kun và những người khác chờ đợi.

Khi hình bóng của Maru-kun biến mất khỏi tầm mắt, chỉ còn lại Maaya và tôi trong hành lang hẹp ở tầng một.

Một làn gió ấm áp thổi qua cửa sổ hành lang chỉ là một cái lỗ hình vuông.

"Chúng ta có nên đi bây giờ không?"

"À, vâng. Xin lỗi vì đã bắt cậu phải đợi," Maaya nói, và chúng tôi bắt đầu đi về phía cầu thang dẫn lên hành lang tầng hai.

Nhưng Maaya dừng lại sau vài bước. Tôi vội quay lại chỗ nhỏ ấy.

"Có chuyện gì thế?"

Một giọt nước mắt rơi xuống từ khuôn mặt ủ rũ của nhỏ, tạo thành một vết nhỏ như mực trên sàn bê tông xám xịt.

"Maaya...?"

Tôi cố nhìn vào mặt nhỏ ấy, nhưng Maaya vùi nó vào ngực tôi. Một tiếng nức nở nghèn nghẹt thoát ra.

*trans: ai muốn xem Maaya khóc thì nó nằm ở ảnh minh họa ban đầu nhé :vv*

"Thật không công bằng. Thật sự không công bằng."

"Maaya à."

Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi thấy nhỏ ấy khóc. Nó không lớn, chỉ là một tiếng kêu kìm nén khi nhỏ tiếp tục vùi mặt vào ngực tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm là nhẹ nhàng vuốt ve lưng nhỏ ấy.

Giữa những tiếng nức nở, Maaya kể cho tôi nghe về việc Maru-kun đã tập luyện chăm chỉ như thế nào cho giải đấu mùa hè này. Tôi không biết làm sao nhỏ ấy biết nhiều đến thế nhưng Maaya đã kể cho tôi nghe mọi chuyện. Về việc cậu ấy thậm chí còn bắt đầu chạy vào sáng sớm vào những ngày mùa đông lạnh giá. Và khi họ gặp nhau vào một ngày nghỉ hiếm hoi, và cậu ấy mệt đến mức ngủ gục trong quán cà phê (Vậy là họ gặp nhau ở những nơi như thế.) Cậu ấy thậm chí còn hy sinh việc xem bộ phim hoạt hình đêm khuya yêu thích của mình để đảm bảo cậu ấy ngủ đủ giấc và ngừng tham gia các sự kiện.

"Sự kiện sao?"

"Cậu ấy thậm chí còn bỏ qua Comiket! Là Maru-kun đã bỏ qua nó!"

Tôi không thực sự chắc chắn đó là gì, nhưng nó có vẻ quan trọng. Maaya đã quá đắm chìm trong nỗ lực của Maru-kun đến nỗi sự mất mát của anh ấy giống như sự mất mát của nhỏ ấy vậy.

"Nhưng... Nhưng, cậu biết đấy, người thực sự muốn khóc là anh ấy. Nên là, cậu biết đấy—"

Nhỏ ấy không thể khóc trước mặt cậu ấy nên đã kìm nén lại. Tiếng ve sầu kêu lớn ngoài cửa sổ dường như át đi tiếng nức nở lặng lẽ của Maaya.

Mây che khuất mặt trời, làm mờ hành lang. Ánh sáng chiếu vào mờ dần, và những vết nước mắt trên sàn cũng mờ dần khỏi tầm nhìn.

"Sakiiii..."

"Sao, sao. Chuyện gì thế?"

"Cảm ơn vì đã đi cùng mình nhéee."

"Mình hiểu rồi, mình hiểu rồi."

Tôi tiếp tục vỗ lưng nhỏ ấy, nhưng tiếng nức nở của Maaya vẫn không ngừng.

Chà, dù sao đây cũng là tất cả những gì tôi có thể làm.

Gọi nhỏ ấy là "bạn thân" của tôi có thể là chưa xứng đáng, vì tôi đã không ở bên nhỏ ấy đủ nhiều. Tôi thậm chí còn không nhận ra Maaya và Maru-kun đã trở nên thân thiết đến thế nào.

"Ừm... sụt sịt. Sakiii..."

"Ừm?"

"Cậu ấy thật sự đã cố gắng hết sức rồi phải không?"

"...Đồ ngốc."

"Ửm?"

"Nếu mình nói cậu ấy không như thế thì sao?"

"Ừm... mình sẽ giận đấy."

"Vậy thì dù tôi có nói gì thì cũng như vậy phải không? Maru-kun đã tự mình nói điều đó."

"Cậu ấy đã nói gì?"

Cô gái này... giả ngơ trong khi nhỏ ấy thường nhạy bén hơn tôi rất nhiều...

"Cậu ấy nói anh ấy muốn chơi theo cách có thể gây ấn tượng với bạn bè, phải không? Vì vậy, điều thực sự quan trọng với Maru-kun là ấn tượng cậu ấy để lại trong mắt những người bạn của cậu ấy, không phải mình. Giống như cách cậu ấy muốn thể hiện với Asamura-kun vậy."

Maaya ngẩng đầu lên.

Ôi trời, nước mắt của nhỏ ấy đã làm trôi hết phấn nền và lớp trang điểm rồi.

"Đây. Lau mặt đi, lau mặt đi," tôi vừa nói vừa ấn chiếc khăn tay lên mặt nhỏ ấy.

"Mm..."

"Cậu không phải là bạn của cậu ấy sao, Maaya?"

"Khịt... Có lẽ vậy."

"Vậy thì chẳng ích gì khi mình nói, 'Mình nghĩ cậu ấy đã cố gắng hết sức.' Cậu nên nói với cậu ấy bao nhiêu lần tùy thích. Bởi vì đó thực sự là cách cậu nhìn nhận sự việc, phải không?"

Tôi nói chậm rãi, để những lời tôi nói dần thấm vào, và Maaya gật đầu liên tục với khuôn mặt vùi vào chiếc khăn tay.

Ừm, ý kiến ​​của tôi không quan trọng.

Trong bất kỳ câu chuyện nào, các nhân vật phụ đều có tác động lớn đến nhân vật chính chứ không phải một số người ngoài cuộc ngẫu nhiên. Tôi thực sự không biết rõ về Maru-kun. Trong câu chuyện của cậu ấy, tôi không hơn kém gì một nhân vật quần chúng. Tôi không phải là người có mối liên hệ sâu sắc với cậu ấy

Nhưng—Còn Maaya thì sao? Có phải nhỏ ấy chỉ quen cậu ấy với tư cách là bạn cùng lớp và sau đó, do một sự xoay chuyển nào đó của số phận, đã phát hiện ra hoàn cảnh của cậu ấy và bắt đầu cổ vũ cậu ấy không?

Hoặc có thể nhỏ ấy muốn được tham gia sâu hơn, mong muốn trở thành một nhân vật có tên trong câu chuyện của Maru-kun.

—Cậu thấy cậu ấy thế nào?

—Đó là chuyện cậu nên tự nói với Maru-kun

Nói nhiều như vậy với Maaya, tôi bắt đầu tự hỏi mình đang nói đến ai ở đây.

Mây tan, ánh nắng quay trở lại.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào tạo thành một hình vuông trên sàn nhà.

Không có dấu vết của giọt lệ khi nãy để lại.

***

Sau khi chia tay mọi người ở ga Shibuya, chỉ còn tôi và Asamura-kun

Mặt trời cuối cùng cũng bắt đầu nghiêng về bầu trời phía Tây, bầu trời trong xanh dần dần tối sầm từ phía Đông.

Tôi lén nhìn khuôn mặt Asamura-kun khi chúng tôi đi dọc con phố buổi tối.

Khi tôi hỏi anh có mệt không, anh ấy suy nghĩ một lúc rồi trả lời mơ hồ, như thể không chắc mình có mệt hay không.

Tôi không nhịn được cười. Ý tôi là, không thể nào anh ấy lại không mệt mỏi sau khi cổ vũ nhiệt tình như vậy.

Khi chúng tôi rẽ vào một con đường hẹp, sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố mờ dần. Nó được thay thế bằng tiếng ve sầu kêu inh ỏi.

Khi chúng tôi đi dạo trong công viên, Asamura-kun hỏi về chuyện xảy ra khi tôi gặp Maaya. Nhưng tôi đã xin lỗi và nói với anh ấy rằng đó là chuyện riêng tư của Maaya và tôi không thể nói về nó.

Asamura-kun không đào sâu thêm nữa.

Đó là phẩm chất mà tôi thực sự ngưỡng mộ ở anh ấy; anh ấy tôn trọng sự riêng tư của người khác. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy cố tình tạo khoảng cách với người khác.

...Hoặc có lẽ là anh ấy có?

Có lẽ Asamura-kun lần đầu tôi gặp đã cố gắng giữ khoảng cách. Lúc đó tôi cũng cảm thấy như vậy. Thành thật mà nói, tôi nghĩ tôi là người có xu hướng giữ khoảng cách với mọi người nhiều hơn.

Giống như một hòn đảo đơn độc trên biển. Giống như một tảng đá không thể xuyên thủng.

Tôi muốn trở nên mạnh mẽ và có đủ kỹ năng để tự mình tồn tại. Asamura-kun dường như cũng cảm thấy như vậy.

Anh ấy không bộc lộ cảm giác "tránh xa" rõ ràng như tôi. Dù sao thì anh ấy cũng có Maru-kun, một người bạn thân.

Trong trường hợp của tôi, tôi thậm chí còn cố gắng giữ khoảng cách với Maaya. Và nhỏ ấy vẫn kiên nhẫn chờ đợi tôi. Cho đến khi tôi gặp Asamura-kun và từ từ tháo dỡ chiếc lồng đầy gai góc mà tôi đã tự xây xung quanh mình.

Từng chút một, từng bước một. Maaya đã kiên nhẫn với tôi đến không ngờ.

Điều đó nói lên rằng, nhỏ ấy đã trở nên cực kỳ thân thiết với Maru-kun mà tôi không hề nhận ra. Khi nhỏ ấy theo đuổi điều gì đó, nhỏ vứt bỏ sự kiên nhẫn và thật sự theo đuổi nó.

"Con bướm xã hội" là thuật ngữ Asamura-kun thường dùng để mô tả Maaya. Nhưng nếu bạn hỏi tôi, tôi sẽ nói rằng Maaya thực sự rất giỏi trong việc duy trì khoảng cách phù hợp với mọi người. Nhỏ ấy tiếp cận những người mà mình cảm thấy thoải mái một cách dễ dàng, còn với một người khó tính như tôi, nhỏ ấy dần dần thu hẹp khoảng cách.

Tôi thì hoàn toàn ngược lại. Tôi luôn đấu tranh với việc mình nên gần gũi hay xa cách với người khác. Có lẽ là vì tôi đã luôn đẩy mọi người ra xa kể từ khi còn nhỏ. Vì vậy, hầu hết mọi người đều chán ngấy sự lạnh lùng của tôi và xa cách từ rất sớm. Khuôn mặt của một cậu nam sinh hậu bối đi làm hiện lên trong tâm trí tôi. Lúc đầu, họ có vẻ thân thiện với tôi rất nhanh, nhưng có lẽ vì tôi cảm thấy không thoải mái nên gần đây họ có vẻ giữ khoảng cách với nhau. Các mối quan hệ rất phức tạp.

Ở rìa công viên, tôi thấy một phụ huynh và một đứa trẻ đang chơi đuổi bắt.

"Anh đã bao giờ làm điều đó với Taichi-san chưa?"

Có lẽ tôi đã được truyền cảm hứng để hỏi anh ấy điều đó bởi vì chúng tôi thực sự đang trên đường trở về sau khi xem một trận bóng chày. Tôi thực sự không có ý định đặt câu hỏi sâu sắc đến thế.

Câu trả lời của Asamaru-kun là anh ấy thường dành nhiều thời gian để đọc sách hơn là chơi thể thao. Tôi có thể đoán được điều đó, ngay cả khi anh ấy không nói với tôi. Điều đó chắc chắn phù hợp với ấn tượng của tôi về anh ấy.

Tuy nhiên, anh ấy biết nhiều về thể thao hơn tôi. Anh ấy gạt đi và nói rằng đó chỉ là vì anh ấy đọc tiểu thuyết thể thao và truyện tranh. Rõ ràng là anh ấy biết nhiều về bóng chày hơn tôi trong trận đấu bóng chày.

Khi tôi chỉ ra điều đó, Asamura-kun gọi đó là góc nhìn của người mới, đồng thời nói rằng anh ấy cảm thấy xấu hổ vì đã hét lên và trở nên thực sự sôi nổi khi cổ vũ.

"Anh mải mê theo dõi cậu ấy đến mức phát điên. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh trông khá ngớ ngẩn"

Làm sao anh có thể nói điều đó được chứ? Đặc biệt là khi bạn của anh rất vui vì phản ứng của bạn kia mà.

Tôi kiên quyết phủ nhận một cách khác thường. Tôi biết Asamura-kun nói những lời đó vì anh ấy xấu hổ, nhưng tôi cảm thấy cần phải sửa anh ấy.

Maaya nên nói cho Maru-kun biết cảm giác của nhỏ ấy.

Nhưng khi nhắc đến Asamura-kun thì—

Tôi liếc nhìn người yêu đang đi bên cạnh mình. Asamura Yuuta—Tôi muốn tiếp tục là người yêu của anh ấy. Tôi không muốn quay trở lại làm một người qua đường vô danh nữa.

*trans: ỏoooo ><*

Vì vậy, tôi giải thích cảm giác của mình khi thấy anh ấy ủng hộ bạn mình một cách đắm đuối. Nếu tôi muốn được coi là một nhân vật quan trọng trong câu chuyện của anh ấy thì tôi phải là người nói với anh ấy điều đó.

Tôi nhớ mình trên sân bóng chuyền, co rúm lại và thu mình lại. Tôi cũng nhớ khuôn mặt của tất cả những người đã cổ vũ tôi.

Khoảng cách vừa phải. Maaya không ngần ngại khi đến lúc phải bước tới.

Tôi hít một hơi thật sâu.

"Em muốn nắm tay. Như thế được chứ?"

Anh ấy nhìn tôi, hơi ngạc nhiên, rồi nhìn xuống bàn tay của chính mình. Nó vẫn lơ lửng trong không trung nên tôi kiên quyết mở rộng cái của mình.

"Mm."

Tim tôi đập thình thịch khi tay tôi lơ lửng trên không. Asamura-kun nhẹ nhàng nhận lấy nó. Chúng tôi để tay mình thả xuống một cách tự nhiên giữa chúng tôi.

Chúng tôi đã dừng bước ở một điểm nào đó nên tiếp tục tiến về phía trước, tay chúng tôi đan vào nhau.

"Anh biết đấy, nhìn thấy anh vui vẻ như vậy, Asamura-kun—"

Tôi sẽ là người nói với anh ấy.

"Em nghĩ anh trông thật ngầu."

Những con ve sầu ồn ào là một điều may mắn. Nếu im lặng hơn, chắc chắn anh ấy đã nghe thấy tiếng thình thịch nơi tim tôi.

Tôi siết chặt tay anh, không muốn buông ra chút nào.


*trans: như vậy là hết một Vol 9 siêu dài rồiiii, hiện gặp ở Vol 10 nhé, như thường lệ địa chỉ vẫn ở profile mình <3*

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com