TruyenHHH.com

Gimai Seikatsu Vol 5

Mấy nay hơi bận nên giờ mới đăng chương cho mọi người được :<

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ <3

*****************************

Giờ đã quá nửa đêm, tôi một lần nữa suy nghĩ miên man. Chủ yếu là về lời hứa giữa tôi với Asamura-kun đã lập ra hồi lễ hội văn hóa... hứa rằng sẽ đi đâu đó cùng nhau chỉ với hai người chúng tôi. Kể từ đó, vô số câu hỏi như sẽ đi đâu, mở lời mời với anh ấy kiểu gì và cả lịch trình cho chuyến đi sẽ như nào lấp đầy tâm trí tôi.

Điều phiền phức nhất là thái độ của Asamura-kun. Cách anh ấy cư xử mỗi khi hai đứa gần nhau làm tôi lo lắng rằng anh ấy đã quên mất lời hứa ấy, và nó khiến tôi chỉ biết lặng lẽ chịu đựng sự đau khổ này. Có cảm giác như tôi là người duy nhất nghĩ ngợi nhiều, người duy nhất thực sự mong chờ vào lời hứa, điều này khiến tôi lăn lộn rất nhiều lần trên giường. Thôi nào, cứ đà này tôi sẽ bỏ lỡ giấc ngủ quý giá của mình mất. Cứ thế tôi tiếp tục tự nhủ, nhưng...

Giờ đã là thứ Hai rồi. Một khi tôi tỉnh dậy thì sẽ phải tới trường học. Tôi chùm chăn lên đầu rồi nhắm mắt lại. Ngủ đi nào tôi ơi. Giờ là thời gian để ngủ... tôi lại tự nhủ. Tôi tiếp tục như thế cho đến khi âm thanh tiếng chuông điện thoại phá tan sự tĩnh lặng.

"Thôi nào, sao cứ phải là lúc này chứ..."

Tôi chộp lấy chiếc điện thoại để kiểm tra xem là ai lại đi làm phiền người ta lúc đêm muộn thế này chứ, cũng không ngạc nhiên gì khi người đó là Maaya. Tôi nhận được một tin nhắn LINE từ nhỏ.

"Cậu ấy có biết bây giờ là mấy giờ rồi không vậy trời?" Tôi càu nhàu trong khi lướt nhìn tin nhắn của nhỏ.

'Cứuuu tớ với, tớ không ngủ được!'

Nhỏ cũng vậy? Tôi thở dài một hơi rồi gõ tin nhắn phản hồi lại.

'Ngủ đi.'

'Nhưng tớ đã nghĩ về cái này suốt hàng giờ liền rồi! Chuyện là tớ vừa xem một đoạn video có một anh chàng nói cái này lạ cực!'

'Anh ta nói gì?'

'Anh ta nói "Chúng tôi đã hoàn toàn xác nhận được mọi thứ!", nghe chừng có vẻ ổn đấy, nhưng thử nghĩ mà xem! Khi ta thấy thứ gì đó đáng tin cậy, ta thường dùng 'xác-' theo sau động từ được biên dịch với chữ kanji 'nhận-' để tạo ra cụm từ 'xác nhận-確認'. Nó đã luôn như thế này đúng chứ. Nhưng từ 'lạc-' kết hợp với từ '-' thì ra cụm từ 'thất thế-落馬'. Mấy chữ kanji đó đã bị chuyển đổi sang một nghĩa khác hoàn toàn, và nó khiến tớ phát điên!"

Ai mà thèm quan tâm đến chuyện đó chứ?

'Thế rồi tớ nghĩ; chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta làm gì đó khác biệt? Nhưng càng cố gắng tìm kiếm câu trả lời thì đầu tớ lại càng thêm rối tung! Đến mức mà tớ đã định không bao giờ sử dụng cụm từ đó nữa luôn đấy!'

Vấn đề đó còn dễ giải quyết hơn cả cái trước đó nhỏ đề cập.

'Mau ngủ đi.'

'Khônggg! Cùng nhau suy nghĩ về cái này đi mà!'

'Sao cậu vẫn xem video vào cái giờ này hả?'

Trong một khoảng khắc bốc đồng, tôi đã hỏi, và Maaya lập tức phản hồi lại bằng một tin nhắn dài dòng để giải thích. Maaya vẫn luôn gửi mấy tin nhắn có nội dung dày đặt. Tôi vẫn có chút bất ngờ khi thấy tốc độ gõ của nhỏ nhanh tới mức nào. Thôi tóm lại, có thể hiểu nội dung nhỏ muốn nói qua vài từ như sau, có một bộ anime mà nhỏ nhất định phải xem sẽ chiếu vào lúc đêm muộn, lí do khiến cho nhỏ phải thức trắng. Và trong một nỗ lực cố gắng buồn ngủ trở lại, nhỏ đã bắt đầu xem livestream của một người, kết quả là gây phản tác dụng.

Lời chỉ trích đầu tiên của tôi dành cho nhỏ là: Đừng có lôi kéo bạn bè của mình vào mấy thứ tầm phào đó chứ. Thứ hai, tôi khá chắc rằng có vô số dịch vụ phát sóng cho phép ta xem những tập phim anime đó theo nhu cầu của bản thân. Không có lí do gì lại đi ép bản thân thức đêm xem chúng hết. Và tự bản thân Maaya cũng đã đưa ra luận cứ cho điều đó cách đây không lâu. Vậy tại sao nhỏ lại cứ phải xem nó vào đúng thời gian lên sóng cơ chứ?

'Tớ có dùng mấy dịch vụ phát sóng như vậy, nhưng như thế lại không tạo cảm giác bằng với lúc xem khi nó vừa lên sóng! Cảm giác được kết nối với mọi người trên khắp thế giới khi họ cùng xem một tập anime và cùng cảm thấy giống ta trong chính khoảng khắc đó là một thứ không dễ để tái tạo đâu!'

'Cậu có cách nào chứng minh rằng họ có cùng cảm xúc tương tự không?'

'Bla bla bla! Đừng có phá hỏng niềm vui của tớ, Sakinosuke! Người khiêm nhường như mình đây cũng phải thừa nhận rằng bản thân thất vọng về cậu đấy!'

Sakinosuke? Tôi ý hả? nó biến thành kịch lịch sử từ khi nào vậy? (Bên eng: 'When did this turn into a historical drama'. Ai hiểu đoạn này ý muốn nói cái gì thì chia sẻ cho mọi người cùng biết với)

'...A, mấy ngón tay của tớ tê hết rồi. Chuột rút mất thôi.'

Nhắn tin mà cũng bị chuột rút được hả?

'Hay là gọi điện đi, cậu cũng chưa ngủ mà đúng không?'

Một lần nữa, xin đừng lôi kéo người khác vào mớ hỗn độn của cậu tự tạo ra chứ trời. Tôi đã thực sự hi vọng mình sẽ ngủ được một chút trước khi nhận ra có điều bản thân muốn hỏi, nên tôi đã đồng ý. Tôi gửi cho nhỏ câu trả lời của mình và lập tức, thông báo có cuộc gọi đến hiện lên trên màn hình điện thoại của tôi. Nhanh thật đấy. Hẳn là nhỏ đã nhấn giữ ngón tay của mình vô nút gọi đây mà.

"Aloha, Saki~"

"Cậu mới chuyển tới Hawaii hả?"

"Tớ thấy cô đơn quá nên muốn tự kích thích tâm trạng của mình vui lên bằng mấy cái rung cảm* thú vị thôi ý mà."

(*Rung cảm là tín hiệu cảm xúc mà một người đưa ra cho những người xung quanh bằng ngôn ngữ cơ thể và các tương tác xã hội)

"...Tớ cúp máy đây."

"Ơơơ, khônggg! Hãy chú ý tới tớ đi mààà! ... Ồ mà."

"Gì nữa vậy?"

Tôi ngạc nhiên trước sự thay đổi giọng điệu của Maaya.

"Saki nè, cậu đang muốn hỏi mình gì đó phải không?"

"...Hửm? Không, làm gì có."

"Thật sao? Cậu suốt ngày sống theo nhip độ của riêng mình nên tớ cứ tưởng cậu sẽ từ chối cuộc gọi đêm muộn thế này giống mọi khi chứ?"

"A."

"Tớ sẽ cho rằng cậu đã nói 'đúng vậy' vì cần lời khuyên của mình cho điều gì đó nhé?"

"Nghiêm túc mà nói... thi thoảng cậu lại rất sắc sảo vì lợi ích của bạn bè đấy." Tôi thở dài trong thất bại.

Tôi đã định điều khiển cuộc trò chuyện theo hướng giúp bản thân hỏi ra điều đó một cách tự nhiên, nhưng có vẻ như nhỏ bạn tốt của tôi miễn nhiễm với mấy kĩ thuật như này rồi.

"Tớ biết mà."

"Ừm thì... Hãy giả sử có một tình huống mà cậu muốn đi đâu đó cùng một chàng trai bất kì đi."

"Cụ thể là đi đâu?"

"Địa điểm không quan trọng. Cậu có thể đi bất cứ đâu mình muốn với chàng trai ấy."

"Ừm, tớ hiểu rồi."

"Vậy làm thế nào để có thể mời chàng trai ấy đi một cách tự nhiên?"

"Cậu sẽ đi đâu đó với Asamura-kun à?"

Hả?!

"T-Tớ chưa một lần đề cập tới tên của Asamura-kun ở đây phải không?"

"Ôi Saki, làm gì có chuyện cậu sẽ để ý tới người lạ ven đường chứ đúng không? Hễ gặp ai không thân thiết gì là cậu lại hành động giống như thể tay bắn tỉa hàng đầu thế giới rồi giữ khoảng cách với người ta với một thái độ lạnh như kỷ băng hà thứ hai vậy đó."

"...Cậu đã luôn nhìn tớ như vậy à, Maaya?"

"Dù sao thì Asamura-kun là người duy nhất có thể khiến cậu gặp khó khăn trong việc mở lời mời ai đó đi chơi."

Không phải như vậy...

"Các cuộc tấn công của Shinjou gần đây đã có dấu hiệu suy giảm, nên chỉ có thể là Asamura-kun mà thôi."

"Maaya. Trước khi cậu lại nảy ra bất kì ý tưởng kì lạ nào nữa, và cứ cho rằng chàng trai ấy là Asamura-kun đi, thì lí do hai đứa mình hẹn nhau đi chơi không có giống như cậu nghĩ đâu."

"Ồ, thật vậy à?"

Sống đã từng ấy năm rồi mà chưa một lần tôi nghe thấy lời nhận xét nào thiếu tin cậy như này. Tôi vô thức nắm chặt lấy chiếc điện thoại. Maaya tiếp tục nói với giọng điệu đáng ngờ.

"Cái cớ rất quan trọng ở đây đó. Nếu cậu mời chàng trai ấy đi mà không có lí do chính đáng thì chẳng khác gì tố cáo bản thân đang có động cơ thầm kín đâu, rồi còn làm cho người ta cảnh giác hơn nữa chứ."

"Tớ không có bất cứ động cơ thầm kín nào hết."

"Hừmmmm..."

"Đã bảo là không có—"

"Thế nên mới cần một cái lí do chính đáng. Chắc cậu không muốn bị từ chối đâu đúng không?"

"Tớ..."

Tôi chưa hề tính tới khả năng đấy xảy ra. Nhưng Maaya nói đúng. Tại sao tôi lại không nghĩ tới khả năng này chứ? Rất có thể Asamura-kun không muốn cùng tôi đi đâu hết. Rốt cuộc thì sau hôm đó, ảnh không còn nhắc lại lời hứa đó nữa. Tôi nên làm gì nếu anh ấy thực sự nói không đây?

"Ví dụ nhé...... Nè, cậu có đang nghe không đấy?"

"A, có chứ, tất nhiên rồi."

"Hai ngày nữa kể từ bây giờ, cô bạn tên Narasaka Maaya của cậu sẽ tổ chức tiệc sinh nhật của mình đấy."

"Chà, chúc mừng nhé."

"Thiếu chỉn chu vậy! Và giờ vẫn còn sớm quá đó!"

"Thế tới ngày đó thì tớ sẽ thay thế bằng một câu khác được không?"

"Không vấn đề gì. Mà tóm lại, cậu có thể tận dụng cơ hội này để kiếm cớ mời cậu ta đi chơi. Nói gì đó như cậu muốn đi mua một món quà cho tiệc sinh nhật của Narasaka Maaya chẳng hạn."

"Cậu tính tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hả?"

"Không hẳn. Hay chính xác hơn, tớ kh... tớ nghĩ có thể làm vậy một lần để tạo cơ hội cho người bạn của mình thôi."

"Như thế có quá sức lắm không?"

"Không đâu. Sau cùng thì chỉ có mỗi cậu với Asamura-kun đến thôi mà."

Liệu có thể gọi đó là một bữa tiệc sinh nhật không? Thế có khác gì so với một chuyến đến thăm nhà nhỏ như bình thường chúng tôi hay làm không?

"Đó là điều khiến nó trở lên tuyệt vời. Cậu sẽ không cần phải lo nghĩ quá nhiều, cả cậu ta cũng vậy. Và cậu cũng có một lí do hoàn hảo để mời cậu ta đi rồi nhé!"

Ra là vậy. Tôi đã từng đến nhà Maaya rồi, và nếu tôi lấy cớ liên quan tới tiệc sinh nhật của Maaya thì khá chắc là Asamura-kun sẽ không do dự nữa.

"Nhưng cậu có chắc không?"

"Chắc cái gì?"

Khác với tôi, Maaya rất nổi tiếng ở trường. Chỉ cần nhỏ nói mình sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thôi là tập hợp những người tham gia sẽ không chỉ giới hạn trong lớp tôi mà là nguyên cái trường luôn. Thật sự thì tôi sẽ không mấy ngạc nhiên gì nếu nhỏ tổ chức tiệc sinh nhật hằng năm. Nên khi tôi hỏi nhỏ cái đó, nhỏ đã giải thích rằng với số lượng người như vậy thì chẳng có cách nào để xếp hết mọi người vào trong nhà được, do đó mà nhỏ sẽ buộc phải từ chối những người muốn tham dự. Và đối với nhỏ, thà không tổ chức tiệc sinh nhật còn hơn làm tổn thương người khác như vậy. Nghiêm túc đấy, nhỏ còn có thể hoàn hảo đến mức nào chứ? Khi đối xử với tất cả mọi người đều bình đẳng.

"Giờ thì mục tiêu duy nhất của tớ là ủng hộ cho tình yêu chớm nở của cậu với Asamura-kun, nên chừng này vẫn không là gì hết~"

"Đã bảo là nó không giống như cậu nghĩ đâu rồi mà."

"Tí nữa tớ sẽ gửi cho Asamura-kun một lời mời. Mà nhớ giữ bí mật chuyện tớ chỉ mời mỗi hai người thôi đấy nhé. Đó sẽ là một sự bất ngờ dành cho cậu ta, hehee."

Tôi có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của nhỏ qua đầu dây bên kia khi tôi kiểm tra thời gian. Đã hơn 2 giờ sáng rồi, tấm vai thò ra bên dưới chiếc chăn của tôi đã bắt đầu cảm nhận được hơi lạnh.

"Ôi trời, đã muộn thế này rồi à... Nếu mai mình dậy muộn thì..."

"Tớ có thể hồi phục hoàn toàn chỉ với 3 giờ ngủ thôi đó!"

"Như thế mà cậu không thấy mệt à?"

"Cậu đang lo cho tớ à? Ổn thôi mà. Tớ vẫn ngủ đủ 6 tiếng. đấy"

Chính xác thì nhỏ đã ngủ đủ 6 tiếng đó khi nào thế?

"Như thế không được hay cho lắm... tớ muốn dậy sớm hơn Asamura-kun rồi sửa soạn cho bản thân mình hơn."

"Trông hoàn hảo 24/7 sẽ không giúp cậu kiếm được điểm nào đâu. Tớ cá là cậu ta sẽ nghĩ cậu đáng yêu, nếu cậu chịu để lộ ra sơ hở đấy."

"Không phải thế..."

Trở lại lúc diễn ra lễ hội văn hóa, tôi nhận ra bản thân thân mình dở tệ trong khoản tỏ ra dễ thương đến mức nào.

"Tớ hiểu ý của cậu là gì nhưng..."

"Ồồồ! Cuối cùng cậu cũng chịu thành thật với tớ rồi, Sakippe?"

Đó lại là ai nữa vậy?

"Tớ cũng từng nghe nói rằng con trai ngầm thích mấy thứ như vậy."

"Ái chà! Tin nóng hổi đấy! Cậu đã nghe điều đó từ ai? À đúng rồi. Nhớ về nhà thay đồ trước khi tới dự tiệc đấy nha."

"Mặc dù chỉ có ba đứa bọn mình?"

"Sau cùng thì bất ngờ vẫn là thứ gia vị tốt nhất! Rồi cậu còn được hẹn hò hai ngày liên tiếp còn gì?"

Đó chỉ là một bữa tiệc sinh nhật được tổ chức sơ sài thôi mà, đâu có nhất thiết phải loằng ngoằng đến vậy đâu trời.

"...Tớ cúp máy đây."

"Ừm. Ngon giấc nhé!"

Chúng tôi nói lời chúc ngủ ngon với nhau rồi kết thúc cuộc gọi điện. Rốt cuộc, tôi toàn bị trêu chọc mỗi khi phải đối phó với lại Maaya, thật đáng thất vọng. Nhưng... để lộ một vài sơ hở hả? Điều đó có cần thiết để được anh ấy coi là dễ thương hơn không? Không thể nào. Hãy nghĩ về nó, Ayase Saki, mày đừng có tin tưởng một cách mù quáng vào mấy lời của Maaya nói. Để lộ sơ hở một cách có chủ đích như vậy sẽ chỉ gây phản tác dụng mà thôi.

Tôi một lần nữa chùm chăn lên đầu và nhắm chặt mắt lại—Đúng vậy, không đời nào.

.

.

.

Không có gì ngạc nhiên khi tôi đã ngủ quên vào sáng hôm sau. Tệ hơn cả là tôi đã tình cờ bắt gặp Asamura-kun trên đường chạy tới phòng tắm... trong khi vẫn đang mặc bộ quần áo ngủ. Trời đất ơi, xấu hổ quá đi. Nhìn mình trong chiếc gương, tôi đang có một mái tóc rối tung với những ngọn tóc rẽ nhánh ra khắp chỗ. Cảm giác như tôi sẽ chết vì xấu hổ mất thôi. Sao tôi có thể để lộ ra kiểu sơ hở như này được chứ?

Liên quan đến bữa tiệc sinh nhật của Maaya, Asamura-kun đã tự mình đưa ra chủ đề ấy trong bữa sáng. Anh ấy đã hỏi rằng bọn tôi nên làm như nào với nó. Số từ ngữ tôi có thể nghĩ ra trước câu hỏi đó ít tới nỗi đáng thương. Trái tim tôi đập nhanh tới nỗi khiến tôi thấy lo lắng rằng anh ấy có thể nghe thấy nó từ phía bên kia trước bàn. Tôi đã tập trung rất cao độ trong việc giữ bình tĩnh mà phản ứng lại.

" Em đang tính cùng nhỏ chúc mừng sinh nhật. Còn anh thì sao?" Tôi đáp.

Tôi dự định nói về chuyện mua quà một cách hờ hững, nhưng Asamura-kun đã đi trước một bước. Nó thực sự đáng sợ, tôi đã thực sự có suy nghĩ rằng anh ấy có thể đọc được suy nghĩ của mình đấy. Sau đó, anh ấy đã tự nhận xét đây là lần đầu tiên ảnh tặng quà cho một cô gái. Ra là vậy, hẳn là anh ấy chưa từng có một người như vậy trước đây... Khoan đã nào, tại sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó chứ? Mà tôi chỉ tặng quà cho mỗi mẹ của mình nên cũng chẳng thể nói gì ở đây. Củng cố lại quyết tâm, tôi đưa ra câu hỏi mà bản thân đã định hỏi.

"Anh có muốn cùng nhau đi mua quà không?"

Giọng tôi run run khi tôi nói ra điều đó. Lúc đầu, Asamura-kun có đáp lại một cách thẳng thừng "Nhưng," khiến trái tim tôi thắt lại đau đớn. Tuy nhiên, anh ấy không có nói không. Thay vào đó, anh ấy có vẻ lo lắng rằng học sinh trong trường sẽ phát hiện ra hai đứa nếu chúng tôi đi mua sắm ở gần đây. Tôi cũng cảm thấy như vậy. Sau một hồi suy nghĩ, Asamura-kun đã đề xuất rằng hai đứa nên đi đâu đó ở xa hơn để có thể tận hưởng chuyến mua sắm này, còn tôi thì gật đầu lia lịa.

"Anh có nhớ chúng ta đã nói gì trong lễ hội văn hóa không?" Tôi cẩn thận hỏi.

Asamura-kun là một người tốt bụng, người sẵn sàng đi mua cho người bạn của tôi một món quà. Nhưng anh ấy đã đáp lại rằng—

"Có chứ."

Tôi thấy rất hạnh phúc. Mừng vì tôi đã cố hết sức tiến về phía trước để xác nhận điều đó.

.

.

.

Tôi hiện vẫn đang làm việc bán thời gian tại hiệu sách đó. Dạo gần đây, ca làm việc của tôi rất hay trùng với lại của Asamura-kun. Ngày hôm nay, là ca làm việc của cả 3 người chúng tôi. Yomiuri-senpai và tôi sẽ phải làm việc tại quầy thu ngân, trong khi Asamura-kun sẽ sắp xếp chỗ cho đống tạp chí sắp tới. Khi hàng người thanh toán phía trước quầy của tôi giảm bớt, tôi đã liếc nhìn về phía Asamura-kun. Yomiuri-senpai tự nhiên gọi tôi rồi bắt đầu trêu chọc, nói rằng rốt cuộc thì tôi cũng đã đánh chủ ý lên "Junior-kun". Tôi kịch liệt phủ nhận lời buộc tội đó của chị ấy, và bảo đó chỉ là một sự ngẫu nhiên mà thôi.

"Có thật không?"

Lại một người nữa không chịu tin tưởng những lời tôi nói. Vì gần như chẳng có ai muốn mua đồ, cộng thêm việc chúng tôi đang khá buồn chán, nên chị ấy đã bắt chuyện với tôi.

"Sắp đến Halloween rồi đúng không?"

"Vào ngày 31 tháng này ý ạ?"

"Đúng rồi đó, vào cuối tháng Mười. Bởi vì Halloween là một sự kiện nhỏ trước sự kiện chính—Lễ Chư Thánh."

"Lễ Chư... gì cơ?"

"Là ngày 1 tháng 11, Lễ Chư Thánh. Ngày mà em sẽ cầu nguyện cho tất cả các vị thánh trên thế giới. Ngày dành riêng cho mấy tay lừa đảo là ngày 1 tháng 4."

"Ý chị là ngày Cá tháng Tư ạ?"

"Hoàn toàn chính xác. Chị về phe những người bị lừa [?]. Nhưng tại sao chúng ta không gọi tháng 11 là ngày Thánh tháng Mười một? Hay là có gọi đây? Em có biết thông tin gì không?" (Câu gốc của nó là như này: "For all the April fools")

"Đáng buồn là không ạ."

"Dù sao thì Halloween cũng là một sự kiện lớn tại Shibuya."

Cuộc nói chuyện lộn xộn và len lỏi trên khắp mọi lĩnh vực, nhưng như này cũng chẳng có gì lạ nếu đối tượng trò chuyện là Yomiuri-senpai. Tôi cuối cùng cũng đã quen với việc bắt kịp dòng suy nghĩ kỳ lạ của chị ấy. Thực sự là quá trình suy nghĩ của chị ấy nhanh tới mức đáng sợ. Cũng không có gì ngạc nhiên khi mà chị ấy đã phải thường xuyên phải đối đầu với phó Giáo sư Kudou. Nhớ lại cái ngày tôi đến tham dự sự kiện trong khuôn viên trường đại học của chị ấy làm tôi cảm thấy hơi chán nản.

"Thành phố Shibuya sẽ trở thành một nơi không bao giờ ngủ vào hôm Halloween đấy ."

"Chị nói đúng. Nó sẽ giống như một vùng đất linh thiêng với rất nhiều người mặc đồ hóa trang."

Nhất là ở trung tâm thành phố Shibuya, nơi là điểm tụ tập của vô số người hóa trang tới nhằm đảm bảo cho một chương trình phát sóng về lễ hội. Người đông tới mức khiến bạn liên tục bị va chạm với ai đó.

"Đám đông thực sự đáng sợ. Em chắc chắn sẽ tránh xa khu trung tâm thành phố khi thời điểm ấy đến."

"Saki-chan, số phận đã an bài cho chúng ta không thể tránh khỏi nơi trung tâm thành phố này rồi."

"Tại sao chứ?"

"Bởi vì bọn mình còn có công việc mà."

A, tôi nhớ ra rồi. Cả Asamura-kun và tôi đều có ca vào hôm 31. Hẳn là cả Yomiuri-senpai cũng giống vậy.

"Hay là chị em mình hóa trang trong ca làm việc đi, cũng khá vui đấy chứ?" Chị ấy hỏi.

Dù vẫn đang làm việc ư, tôi lắc đầu hết sức bình sinh. Lố bịch hết sức mà.

"Chị chắc chắn rằng em sẽ trông thật dễ thương trong bộ hóa trang phù thủy với một chiếc mũ đó nha?"

"Dễ thương...?"

"A, em muốn đến vậy luôn à?"

"Không có," Tôi cố tỏ ra bình tĩnh nhưng  si nhê gì hết.

Yomiuri-senpai một lần nữa tận dụng cơ hội này để trêu chọc tôi, chị ấy nói "Em đang nghĩ tới Junior-kun đúng không nè," lời đó khiến máu dồn hết lên não tôi. Như thể chưa đủ tệ, Asamura-kun đã quay trở lại sau công việc tại giá sách của mình.

"Để em phụ trách công việc bảo quản cho ạ," Tôi thốt lên và nhanh chóng rời khỏi quầy thu ngân.

...Anh ấy sẽ không nghĩ gì đó lạ về tôi đâu đúng không?

.

.

.

Một lúc sau, hai đứa bọn tôi đi về nhà. Trời hôm nay lạnh như thể mùa đông đã đến rồi vậy. Tôi xoa đôi tay lại với nhau cho ấm hơn. Asamura-kun đi ngay bên cạnh tôi, trong khi dắt theo chiếc xe đạp của ảnh. Những khoảng khắc thế này tôi mới thấy bản thân kém cỏi tới mức nào. Chẳng thể nghĩ ra bất cứ chủ đề nào để nói chuyện, tôi đã thất bại trong việc tạo ra một cuộc trò chuyện mà anh ấy muốn tham gia vào. Thay vào đấy, tôi lại tìm cách khiến cho anh ấy cảm thấy sự tồn tại của mình. Cách tốt nhất tôi có thể làm là hà hơi ấm vào đôi bàn tay đang run run của mình.

Anh ấy đã khen rằng bộ quần áo của tôi trông rất đẹp... chắc không phải vì ảnh cố gắng không muốn làm tôi cảm thấy tồi tệ đâu đúng không? Tôi đút tay vào túi của mình, nắm chặt lại. Tôi cuối cùng nói ra được những lời đã kẹt lại trong cổ họng mình.

"Em rất mong đợi buổi mua sắm ngày mai đấy." (Chương 1 có chút nhầm lẫn về lời thoại nha mọi người :v, do ko có dấu hiệu nhận biết nên mình cứ làm theo quy tắc 1-2-1... )

Tôi thực sự sắp khóc rồi. Tại sao tôi lại thích nó chứ? Hơn nữa, Asamura-kun—

"Anh cũng vậy."

—đã trả lời như vậy đấy. Xấu hổ quá, cứ tưởng có mỗi tôi là người duy nhất cao hứng, ngờ đâu ảnh cũng thế. Tôi liếc nhìn sang khuôn mặt của ảnh trong khi anh ấy vẫn đang bước đi bên cạnh, trong lòng tràn ngập niềm vui. Đôi bàn tay trong túi áo hơi chút thả lỏng. Cố gắng tìm một chủ đề chung cho cả hai là rất khó. Nhưng chỉ đi bộ về nhà trong im lặng cùng nhau thế này thôi cũng không quá tệ.

Khi đã về lại căn hộ và xa cách khỏi nhau, một cơn sóng của sự nuối tiếc liền tấn công tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com