TruyenHHH.com

Giau Em Trong Anh Mat

"Em muốn ăn cái gì?" - Mặc Thần Khuynh hỏi.

"Ăn gì cũng được." - Cô gái bên cạnh mỉm cười.

Bởi vì Điềm Tranh ngồi ở một góc khuất, Mặc Thần Khuynh không để ý nên đã không thấy cô.

Cô nhìn hai người tay trong tay như thế, cảm giác họ thật xứng đôi.

Điềm Tranh sợ mình đang hiểu lầm, cô đã đánh liều đi theo để theo dõi họ. Cô muốn biết Mặc Thần Khuynh có thật sự thương chị cô hay không. Nếu đó chỉ là một sự thương hại thì cô không cần.

Bọn họ kéo nhau đến một nhà hàng, họ tiến đến một cái bàn không chỉ có hai người họ mà còn có những người trung niên. Có thể là bố mẹ của họ. Trong số đó, có hai gương mặt cô nhìn rất là quen.

"A Mặc, con và Tiểu Hi đến rồi đấy à? Mau ngồi ở đây!"

A Mặc? Điềm Tranh đã nhớ ra là ai rồi, hèn gì Mặc Thần Khuynh lại biến đổi nhanh chóng như vậy khi ở cạnh hai chị em cô.

Cô kia cũng tên là Hi, chẳng lẽ...

"Thật ra bọn ta có thể nghe theo ý con để thư thả, nhưng thanh xuân của một người con gái có hạn. Hai con cũng không còn trẻ, đừng mải mê kiếm tiền nữa."

"Con nhất định mà, mẹ đừng nói đến chuyện này nữa." - Mặc Thần Khuynh nói.

"Làm gì thì làm, đừng thân thiết với bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân quá. Bọn họ đều là những người tâm lý không bình thường, không nên kết thân." - Bố của Lăng Giai Hi nói.

"Bố, sao lại nói như thế!" - Lăng Giai Hi sợ anh khó chịu nên lên tiếng trách móc bố mình.

"Haizzz, con gái lớn biết bảo vệ người khác trách bố mình rồi." - Ông ấy tỏ vẻ buồn bã.

"Con không phải!" - Lăng Giai Hi ngượng ngùng.

Cả nhà bọn họ cười rộ cả lên. Còn Điềm Tranh ngồi ở gần đó đang nắm chặt tay, thì ra cô đã tin lầm, xém chút đã đưa chị mình vào ngõ cụt.

Bây giờ Điềm Tranh như tức thay chị mình, chị em tâm linh tương thông, cô biết Điềm Hi đã mềm lòng với anh. Chỉ cần anh chủ động thêm chắc chắn Điềm Hi sẽ gục, bây giờ thì không còn cần chủ động chủ gì nữa hết rồi.

"Chào cô, cô muốn ăn cái gì ạ?"

Đang lúc suy nghĩ, một nhân viên ra kêu cô gọi món khiến cô giật mình.

Vì ngồi gần đó cho nên bàn của Mặc Thần Khuynh cũng chú ý đến.

Mặc Thần Khuynh cũng thấy Điềm Tranh, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là bắt đầu hoảng loạn.

"Tôi...tôi không ăn, xin lỗi!" - Điềm Tranh thấy mình đã bị lộ thì lập tức bỏ đi.

Cô vừa bước đi vài bước, Mặc Thần Khuynh đã gọi:
"Điềm Tranh, nghe tôi giải thích!"

"Điềm Tranh? Cháu là Tiểu Tranh có đúng không?" - Bà Mặc cũng rất ngạc nhiên khi trái đất lại tròn như.

"Lâu như vậy rồi mới gặp lại cháu, dạo này vẫn ổn chứ?" - Ông Mặc cũng hỏi thăm.

"Dạ...dạ ổn. Cháu còn có việc, cháu xin phép!"

Cô còn chưa kịp đi đã bị Mặc Thần Khuynh nói:
"Có thể nghe tôi giải thích không?"

Điềm Tranh quay lại, cô điềm tĩnh trả lời:
"Tôi không có gì để anh giải thích cả."

"..."

"Anh nghỉ khám chỉ vì một bữa ăn, anh bỏ mặc nhiều người ở đó và lấy lý do là việc đột suất. Thật sự mà nói, anh không có tư cách làm bác sĩ!"

Mặc Thần Khuynh còn định đuổi theo thì đã bị người nhà gọi lại.

"Con bé đó là ai mà hỗn láo thế? Dám nói A Mặc như thế." - Bà Lăng tức giận nói.

"Là bạn lúc nhỏ của A Mặc, rất dễ thương, nhưng chẳng hiểu sao lúc lớn lại thành ra như thế."

Ông bà Mặc cũng không trách cô, bởi vì hiểu được hoàn cảnh của cô và có thể Mặc Thần Khuynh đang là bác sĩ chữa bệnh cho cô. Hôm nay không thể khám được nên thành ra cô mới nói năng thô lỗ như thế.

"Anh, em xin lỗi vì đã kéo anh đi trong giờ làm." - Lăng Giai Hi buồn bã nhìn anh.

Bây giờ Mặc Thần Khuynh chỉ biết im lặng, anh cảm thấy mình đã hết hy vọng với Điềm Hi rồi.

Hôm nay anh đến với bàn ăn này chính là muốn phản đối về việc hôn ước giữa anh và Lăng Giai Hi. Nhưng khi thấy bố mẹ đang vui thì anh lại không nỡ. Sự không nỡ này đã khiến Điềm Tranh hiểu lầm.

Điềm Tranh lại là cầu nối duy nhất giữa anh và Điềm Hi. Cô là người đã tạo ra rất nhiều buổi tình cờ để hai người ở chung và cô cũng là người mà Điềm Hi thương nhất. Bây giờ Điềm Tranh đã chứng kiến cảnh này, cô sẽ còn giúp anh theo đuổi Điềm Hi sao?

"Anh, anh làm sao thế?" - Lăng Giai Hi thấy tâm trí anh không đặt ở nơi đây nên đã lay chuyển người anh mà hỏi.

"Không...không sao!"

"Con hơi mệt, có lẽ con sẽ về trước. Mọi người ăn uống vui vẻ."

Vậy là Mặc Thần Khuynh bỏ đi, để lại Lăng Giai Hi ngồi một mình mà buồn rười rượi.

"Hai đứa đó có quan hệ gì mà khi cô gái đó xuất hiện A Mặc đã thành ra như thế?"

Ông bà Lăng đang đặt câu hỏi cho ông bà Mặc.

"Con bé đó lúc trước có bị bệnh tâm thần, chắc là đã ngộ nhận A Mặc thích nó cho nên nó mới như thế."

"Tôi đã nói rồi thấy chưa, bác sĩ không nên quá gần gũi với bệnh nhân. Bây giờ thành ra như thế rồi đấy!"

"Thôi mọi người đừng cãi nhau, cô gái đó bị bệnh chắc tâm trạng không được ổn định. Con thông cảm cho cô ấy." - Lăng Giai Hi lên tiếng can ngăn.

"Con gái, đừng có hiền từ như vậy. Con cứ như thế thì có ngày người ta lấy A Mặc lúc nào con không hay đấy."

Ông bà Lăng không hề khách khí mà nói trước mặt ông bà Mặc.

Ông bà Mặc chỉ biết cười gượng, đang lo lắng cho con trai mình không thôi.

...

Những ngày sau đó, Điềm Tranh giữ chị mình rất nghiêm ngặt. Dù là Mặc Thần Khuynh hay Phó Từ Thâm đến cô đều không mở cửa cho. Kể từ ngày hôm ấy, dường như bọn họ đã cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ ngoài lề. Đơn thuần, Điềm Tranh chính là bệnh nhân của Phó Từ Thâm và Mặc Thần Khuynh.

Sau bao nhiêu lần cố tình bắt chuyện, Mặc Thần Khuynh biết Điềm Tranh vẫn chưa nói chuyện này cho Điềm Hi biết. Anh muốn tìm cách để giải thích sự hiểu lầm này.

"Điềm Tranh, nếu hôm nay cô không đến bệnh viện. Tôi sẽ đến làm phiền cô nữa đấy!"

Đây là tin nhắn của Mặc Thần Khuynh nhắn cho cô, cô không quan tâm và không có chủ ý sẽ đến bệnh viện.

Điềm Hi từ nhà bếp đi ra, nói với cô:
"Em phải đến bệnh viện để tái khám, bác sĩ Phó mới nhắn với chị."

Trùng hợp thật!

Hôm nay dù muốn dù không cô vẫn phải đến bệnh viện.

Sau khi khám xong, Phó Từ Thâm giữ Điềm Hi ở lại để nói chuyện một chút. Điềm Tranh ra ngoài đợi trước, Mặc Thần Khuynh đã nhân cơ hội này để gặp mặt cô. Anh kéo cô ra một góc bắt đầu phân trần.

"Chuyện hôm đó chỉ là hiểu lầm!"

"Cô gái đó có hôn ước với tôi, nhưng thật sự tôi không có ý định cưới cô ấy. Người tôi muốn cưới là chị của cô."

"Hôm đó tôi đã tính nói về việc huỷ hôn thì lại phát hiện ra cô."

"Ý anh nói là tại tôi?"

"Không phải, tôi..."

"Anh thật sự yêu chị tôi sao?"

"Tôi thật lòng yêu cô ấy!" - Anh khẳng định.

"Chị ấy không thể đáp lại tình cảm của anh."

"Tại sao chứ? Tôi tin chỉ cần tôi thật lòng thì cô ấy sẽ mở lòng thôi."

Đúng, Điềm Hi sẽ mở lòng, thậm chí là đã từ rất lâu. Nhưng để thật sự ở bên cạnh anh, cô không có can đảm đó.

"Chào cháu!" - Từ đằng sau lưng Mặc Thần Khuynh có ba người đi đến.

Một là mẹ anh, hai là Lăng Giai Hi và mẹ của cô ấy.

"Mẹ, bác Lăng, Giai Hi, mọi người..." - Anh ngạc nhiên.

Bà Mặc vẫn vô cùng ôn tồn trò chuyện với Điềm Tranh. Nhưng bà Lăng thì lại không được như vậy, hôm nay bà đến đây chính là để đòi lại công bằng cho con gái của mình.

"Cô là bệnh nhân của A Mặc có đúng không?"
Bà ta trừng mắt hỏi cô.

"Mẹ, đừng như vậy." - Lăng Giai Hi ngăn cản.

"Mẹ là đang làm chủ cho con, con đứng yên ở đây!"

Bị sự tác động bằng ánh mắt khá mạnh của bà Lăng, Điềm Tranh có hơi căng thẳng. Cô cố gắng nắm chặt tay để giữ bình tĩnh.

"Bác Lăng, cô ấy có chút vấn đề về tâm lý, bác đừng nhìn cô ấy bằng ánh mắt đó." - Mặc Thần Khuynh nói.

"Hừ, bênh vực nữa cơ đấy!"

"Mẹ, mình đừng chấp nhất với cô ấy nữa."
Lăng Giai Hi vẫn cố gắng khuyên ngăn mẹ mình.

"Tiểu Hi, con quá nhân từ rồi đấy!"

"Mặc Thần Khuynh, anh nhu nhược như thế, không thể bảo vệ người yêu trước những áp đặt của gia đình." - Điềm Tranh lạnh giọng nói.

Có lẽ nhận định của Điềm Tranh là hơi quá khi nói về anh. Nhưng vì anh quá thương mẹ, anh không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào từ mẹ cho nên mới có lời nhận xét đó.

"Tiểu Tranh, con..." - Bà Mặc định nói gì đó.

"Cô là ai mà lại nói A Mặc như thế chứ?" - Bà Lăng cắt ngang lời nói.

Bà Lăng tức giận hất Điềm Tranh một cái, cô bị tác động mạnh nên phải lùi về đằng sau vài bước. Tuy không bị ngã như cô lại bị lệch gót giày và trật chân.

"Mẹ, đừng làm như thế nữa!" - Lăng Giai Hi khóc rồi, cô bất lực vì không thể ngăn cản được mẹ mình.

"Tôi không can thiệp nữa, bà thông gia, bà ra mặt giải quyết đi!" - Bà Lăng rốt cuộc cũng nhường lời lại cho bà Mặc.

"Tiểu Tranh, đã lâu rồi không gặp, hôm trước cũng chẳng kịp hỏi thăm gì." -  Bà Mặc mỉm cười nói chuyện nhẹ nhàng với cô.

"Chị cháu đâu rồi?"

"Chị ấy vẫn ổn."

"Ta nói lời này hơi khó nghe, nhưng mà cháu đừng suy nghĩ lung tung nhé."

"Ta biết có thể khi xưa hai đứa cũng xem như là thanh mai trúc mã. Bây giờ khi gặp lại có thể sẽ nảy sinh sự quen thuộc, nên cháu sẽ có cảm giác muốn dựa vào A Mặc."

Mặc Thần Khuynh mở miệng định nói nhưng anh thật sự không có cơ hội để xen vào.

"Nhưng đó chỉ là cảm giác gia đình, cảm giác của con đối với A Mặc chính là gia đình chứ không phải là tình yêu."

Đang lúc thao túng tâm lý, Phó Từ Thâm và Điềm Hi bước đến. Hôm nay vô cùng đông vui.

"Tranh Tranh, em bị làm sao đấy?"

"Chỉ bị trẹo chân, không sao."

"Ngồi xuống!" - Phó Từ Thâm nói Điềm Tranh.

Cô do dự một chút rồi cũng ngoan ngoãn nghe theo. Phó Từ Thâm quỳ một chân xuống, anh đặt chân cô lên đầu gối của mình rồi bắt đầu xoa xoa, trông rất ra dáng một vị bác sĩ.

"Nhìn có giống hồ ly tinh không cơ chứ!" - Bà Lăng chanh chua nói.

"Mẹ, bác Lăng, người hiểu lầm rồi! Con và cô ấy thật sự chỉ là mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân mà thôi."

"Chỉ là mối quan hệ đó thì con cần gì phải giải thích và buồn bã?" - Bà Mặc hỏi.

"Con...thật ra, thật ra người con thích chính là chị của cô ấy, Điềm Hi!"

"Điềm Hi?"

Đối với Điềm Tranh, bà Mặc rất nhẹ nhàng và tỏ vẻ đồng cảm. Đối với Điềm Hi thì bà cũng thế, hai chị em này như thể là những đứa con không huyết thống nhưng bà lại vô cùng yêu thương.

"Tiểu Hi, cháu vẫn khỏe chứ?"

"Dạ cháu vẫn khoẻ!" - Điềm Hi lễ phép đáp lời.

Bà Mặc nghe con trai mình nói thích Điềm Hi lại bắt đầu định thao túng tâm lý. Nhưng có thế nào thì trái tim của Mặc Thần Khuynh đã trao cho Điềm Hi, có là quan hệ người nhà thì anh cũng không thể khống chế được cảm xúc đó.

"Hừ, nội trong tuần này tôi cần một lời giải thích thoả đáng, nếu không tôi sẽ gả con gái cho người khác." - Bà Lăng nói xong thì kéo con gái mình đi.

"Chân cô bị bong gân rồi, tôi đỡ cô vào trong lấy thuốc."

Phó Từ Thâm đỡ Điềm Tranh vào trong phòng.

Bây giờ chính thức là cuộc trò chuyện nội bộ.

"Con thật sự thích Tiểu Hi sao?"

Mặc Thần Khuynh gật đầu chắc chắn.

Thấy bà Mặc có hơi lung lay, Điềm Hi đã nhanh chóng chặt đứt suy nghĩ đó.

"Bác Lăng, cháu đã có bạn trai và không có bất cứ tình cảm nào với A Mặc cả."

"Cháu đối với A Mặc chỉ xem như là một người em trong nhà."

"Em..."

"Cháu xin phép quay về lo cho Tranh Tranh!"

Cuộc trò chuyện kết thúc vô cùng tẻ nhạt, Mặc Thần Khuynh không có cơ hội giải thích, càng buồn hơn trước lời nói "chỉ là người em trong gia đình" của Điềm Hi.

Bà Mặc thở phào trước lời từ chối thẳng thừng của Điềm Hi. Nếu như con trai mình đã yêu người khác, bà sẽ không cấm cản. Nhưng với điều kiện là hai đứa tự nguyện đến với nhau, tất nhiên là người đã có bạn trai bà lại càng không thể để cho anh tiến tới.

Chẳng ai muốn con trai mình sẽ bị người đời dè bỉu là người thứ ba cả.

__CÒN__

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com