Giau Em Trong Anh Mat
"Tôi là luật sư bên nguyên đến để giúp thân chủ kiện bị cáo tức là Điềm Thức về hành vi bạo lực gia đình cũng như có tham gia vào cá độ và cờ bạc.""Thân chủ của tôi tức là cô Điềm Tranh đã nhiều lần bị bị báo đánh đập và hành hạ. Thân chủ của tôi đã bị đánh đến trầm cảm chứ không phải là mắc chứng tự ngược đãi bản thân như lời ông đã nói.""Còn về giấy tờ bệnh án của cô Điềm Hi là giả, cô Điềm Hi hoàn toàn là một người tỉnh táo và không có bệnh gì cả. Tất cả đều là do một mình bị cáo bày ra nhằm qua mắt chúng ta."Thẩm phán nhìn Điềm Thức, hỏi:
"Ông có gì muốn nói hay không?"Điềm Thức đảo mắt một cái, từ tốn nói:
"Tôi đến đây chỉ với bản thân mình, không có luật sư, có nghĩa là tôi không sợ.""Mà nếu là chuyện không sợ thì chắc chắn nó không có thật.""Như mọi người cũng đã biết thì con tôi nó bị tâm thần, người làm cha này cũng rất buồn khi nó lại ghét mình. Nhưng mà không sao, miễn bọn nó vui là được." - Ông ta mỉm cười."Tôi nói lại lần nữa, thân chủ Điềm Hi của tôi không có dấu hiệu nào của bệnh tâm thần."Sau đó, luật sư mở ra một đoạn video đưa cho thẩm phán cùng mọi người xem.
"Đây chính là bằng chứng ông Điềm Thức có hành vi đe dọa của Điềm Hi trong khi cô ấy đang nằm viện."
"Còn đây là video quay lại cảnh bị cáo ở trong sòng bạc la lói khi thua trận."
"Chúng tôi còn một nhân chứng, người này là bác sĩ tâm lý ở bệnh viện trung tâm thành phố. Anh sẽ đến đây để phân tích về tâm lý của cô Điềm Hi, cũng như là nhân chứng đã chứng kiến cảnh ông Điềm Thức đây đã hù doạ thân chủ của tôi như thế nào."
"Xin mời!"
"..."
"Xin mời nhân chứng!" - Thẩm phán lặp lại lần nữa.
"..."
Cả không gian vẫn im lặng, vẫn không một ai bước vào.
"Mời nhân chứng!"
Thẩm phán đã lặp lại đến lần ba mà vẫn không ai bước vào. Lúc này mới có người từ ngoài cửa chạy đến chỗ luật sư bên nguyên. Ông ấy nghe xong thì sắc mặt trầm xuống, sau đó báo cáo với quan tòa.
"Thưa quan toà, hiện tại nhân chứng bên chúng tôi có một chút công việc đột xuất cho nên không thể đến."
Điềm Hi và Điềm Tranh nghe xong chỉ im lặng. Còn Điềm Thức nghe xong thì thầm vui trong lòng.
"Các con không cần bày vẻ như vậy, rất xin lỗi vì đã làm mất thời gian của phiên toà ngày hôm nay."
Với cái kiến thức hạn hẹp của mình thì ông ta tưởng như vậy là đã xong. Không ngờ thẩm phán lại nói:
"Quan toà quyết định, bởi vì nhân chứng chưa thể có mặt cho nên phiên toà sẽ dời lại ba ngày sau."
"Nếu ba ngày sau, nhân chứng vẫn không có mặt, vụ kiện này sẽ không được thành lập."
"Trong ba ngày này, bị cáo không được xuất cảnh."
"Bãi toà!"
Điềm Hi và Điềm Tranh trơ mắt nhìn từng người ra ngoài, ánh mắt thất vọng tràn trề trên khuôn mặt.
"Con gái, đừng quậy phá nữa, đi về nhà thôi."
Hai cô đông cứng tại chỗ, không ai đi và cũng không ai muốn đi.
"Bị cáo, xin thời gian này đừng đến gần thân chủ của tôi." - May mắn có ông luật sư lên tiếng.
Điềm Thức tỏ vẻ rưng rưng sắp khóc, vội gạt nước mắt đi rồi mỉm cười:
"Hãy trở về khi hai con đã bình tĩnh lại nhé!"
Ông ta như thế, ai lại nghĩ rằng mấy vết roi, vết bầm trên người Điềm Tranh là do ông ta làm chứ.
Vậy có nghĩa là ba ngày sau đó chính là ác mộng của hai chị em cô. Đặc biệt là Điềm Tranh, cô không biết mình có thể yên ổn được bao lâu nữa đây.
Ông trời cho họ hy vọng, cuối cùng lại dập tắt hy vọng ấy, quả thật là rất biết trêu đùa người khác.
"Tranh Tranh, em yên tâm, chị sẽ luôn ở bên cạnh em."
Điềm Hi biết em mình đang sợ cái gì, ngoài câu nói này thì cô cũng không biết nên làm gì khác.
Cô nhanh chóng gọi điện cho Mặc Thần Khuynh, kết quả là không liên lạc được.
"Bỏ đi chị, người ta cũng đã giúp mình nhiều lắm rồi."
Điềm Tranh cho rằng Mặc Thần Khuynh đã suy nghĩ lại, anh sợ bị liên lụy nên không đến. Giúp người chỉ là lòng tốt nhất thời, nếu suy nghĩ lại, cảm thấy không cần thiết thì tất nhiên không cần phải làm.
"Em..."
"Chúng ta về nhà thôi!"
Thấy vẻ mặt bình thản nhưng không bình thường của Điềm Tranh khiến Điềm Hi càng lo lắng.
...
"Phiên toà diễn ra thế nào?" - Phó Từ Thâm đang gọi cho Mặc Thần Khuynh.
"Chết tiệt, tao đang trên đường về đây!" - Mặc Thần Khuynh đang bị kẹt xe.
"..."
"Đến toà nhanh lên!"
Mặc Thần Khuynh có đến nơi thì cũng đã muộn, Phó Từ Thâm cũng đến ngay sau đó, nhưng chẳng còn bóng dáng của ai.
"Biết địa chỉ nhà Điềm Thức không?"
"Làm sao mà biết được."
"Lúc nãy tao qua nhà hai cô ấy nhưng họ chưa về, gọi điện cũng không bắt máy."
"Tao sợ..."
"Chúng ta có thể hỏi cảnh sát, tao có quen một người có thể giúp chúng ta."
__CÒN__
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com