TruyenHHH.com

Giau Em Trong Anh Mat

Ngày hôm sau, toà án đã nhận được đơn kiện hành vi bạo lực gia đình đến từ Điềm Hi. Mấy ngày đó bọn cô cũng không về nhà, nhờ sự giúp đỡ của Phó Từ Thâm và Mặc Thần Khuynh mà họ đã có chỗ ở mới.

"Không ngờ bọn họ lại giúp chúng ta nhiều như thế." - Điềm Hi nói.

"Em cảm thấy chị và bác sĩ Mặc rất xứng đôi."

"Nói bậy!" - Điềm Hi cốc đầu Điềm Tranh.

"Người ta là một vị bác sĩ, là người có sứ mệnh vô cùng cao cả, sao có thể mang ra bảo xứng đôi với chị chứ."

"Em thấy lúc nào anh ta cũng nhìn chị, ánh mắt như biết nói."

"Đừng nói nữa, nghe vẫn cứ hoang đường như thế nào ấy."

"Nào, bây giờ chúng ta sẽ cùng ăn mừng khi có thể dọn ra ở riêng nhá!"

Nói ăn mừng là thế chứ thật ra chỉ là một chiếc bánh được xé làm đôi, mỗi người một nửa.

"Hy vọng sau này cũng như thế."

Có lẽ đối với họ, đó chính là một hạnh phúc vô cùng cao cả rồi. Bọn họ không cần điều gì cao sang, chỉ mong có thể ở cùng nhau đến hết đời.

Nhưng chẳng một ai nhận ra được rằng, Điềm Tranh vẫn còn giữ ý định tự tử trong đầu.

Đang mải mê ngắm trăng thì tiếng gõ cửa vang lên. Người đến chính là Mặc Thần Khuynh và Phó Từ Thâm. Là Mặc Thần Khuynh một hai muốn đến đây, đi một mình cũng đâu có ai nói gì, anh còn kéo theo cả Phó Từ Thâm.

"Hai người có việc gì không?"

"Tụi tôi đến để chúc mừng bọn cô có nhà mới."

Và trên tay Mặc Thần Khuynh là đầy đủ các loại đồ, từ đồ ăn đồ uống đến đồ dùng.

"Xin lỗi nhưng mà chúng tôi không thể nhận được đâu. Chúng tôi đã nợ hai người quá nhiều lời cảm ơn rồi." - Điềm Hi từ chối.

"Tôi không muốn bệnh nhân của mình phải sống trong cực khổ, đây coi như là mượn nợ, khi nào có thì trả lại cũng được."

Cái này hình như quan tâm lố quá rồi thì phải.

"Hôm nay để tôi trổ tài nấu cho mọi người ăn."
Mặc Thần Khuynh nói xong thì rất tự nhiên mà đi thẳng vào nhà.

"Dù gì cũng là nhà của tôi, để tôi làm cho."
Điềm Hi cũng xung phong đi làm đồ ăn.

Phó Từ Thâm vốn không có nhã ý đến đây, chỉ do Mặc Thần Khuynh một mực kéo đi. Anh không được tự nhiên ngồi ở ghế, nhưng vì cái đôi chân dài mà cảm thấy ngồi không thoải mái.

Trùng hợp là Điềm Tranh cũng cảm thấy không tự nhiên, cô lại đi ra sân thượng.

Lâu rồi mà vẫn không thấy Điềm Tranh trở vào nên Phó Từ Thâm cũng lo lắng chạy ra xem. Thì ra cô đang ngắm trăng.

Phó Từ Thâm đi đến ngắm trăng với cô, cứ thế cả hai chẳng ai nói với ai câu nào. Thấy không khí hơi nặng nề nên Phó Từ Thâm bắt chuyện với cô.

"Hôm nay không biết A Khuynh ăn trúng cái gì mà lại niềm nở như thế."

"Thường thì anh ta sẽ không đối xử tốt với bệnh nhân như thế đâu."

So với Mặc Thần Khuynh, Phó Từ Thâm vẫn là người có tâm với bệnh nhân hơn.

"Hôm nay còn một hai bắt tôi đến đây cùng."

Điềm Tranh nghe được những lời này, khoé môi bất giác nhấc lên một chút. Hình như cô đã hiểu tại sao Mặc Thần Khuynh lại như thế.

"Mặc Thần Khuynh từ nhỏ đã là một người nghiện sạch sẽ, còn bây giờ thì..."

Phó Từ Thâm quay người lại, thấy trọn khung cảnh hai con người kia đang nấu ăn trong bếp. Tính cách lẫn sự nghiện sạch sẽ của Mặc Thần Khuynh cũng dần thay đổi khi gặp hai chị em nhà này, Phó Từ Thâm cũng không biết lý do.

"Phải rồi, trước đây cô học trường W đúng không? Nghe bảo trường đó chỉ người giỏi mới vào được."

"Sao anh biết?" - Lúc này Điềm Tranh mới chịu mở miệng.

"Cô có biết một người tên Vu Giai Nguyệt không?"

Đúng, hôm trước trong lúc anh đi ăn sinh nhật một tuổi của con Hàn Thẩm Lạc và Vu Giai Nguyệt. Anh đã tình cờ nhắc về người bệnh nhân Điềm Tranh này.

"Điềm Tranh? Cái tên nghe hơn quen quen."

Suy nghĩ một lúc, Vu Giai Nguyệt cũng nhớ ra:
"Ahh, người này học rất giỏi nha, em nhớ có lần còn tranh hạng nhất của em."

"Nhưng mấy tháng sau thì mất hút, không còn thấy tên nữa."

"Em cũng chưa từng thấy mặt của người bạn học này."

"..."

"Giai Nguyệt nói là cô đã từng tranh hạng nhất với cô ấy."

"Đó đều đã là quá khứ." -Điềm Tranh thản nhiên trả lời.

Nói đoạn, Điềm Hi và Mặc Thần Khuynh đã mang đồ ăn ra.

"Đồ ăn tới rồi đây!"

Điềm Tranh được Điềm Hi kéo vào chỗ ngồi, bát đũa chuẩn bị sẵn cả. Lâu lắm rồi cô mới được thấy một bàn ăn thịnh soạn như thế này. Bất giác, hốc mắt của Điềm Tranh hơi cay cay.

Họ là người xa lạ, không thân không thích nhưng lại rất thương bọn cô. Điều mà những người được cho là huyết thống, là cha là mẹ lại không thể làm được.

Một người thì chối bỏ không muốn nhận con, một người thì đem con ra hành hạ chỉ để trút giận. Họ không đáng để làm cha mẹ của bất kỳ ai.

Chỉ là do số Điềm Tranh và Điềm Hi xui, đầu thai vào căn nhà ấy. Có lẽ nếu hai bọn cô là con trai thì mọi chuyện đã khác.

"Hôm nay rất cảm ơn hai vị bác sĩ đây. Nếu sau này có tiền, chắc chắn tôi sẽ mời lại một chầu."

"Đây là cô nói đấy nhá!"

"..."

"Chị, chị dính tương ra miệng rồi." - Đang ăn thì Điềm Tranh nhắc nhở.

"Ở đâu?"

Cô chùi tới chùi luôn nhưng không được, Điềm Tranh đang định lau giúp chị mình thì bị Mặc Thần Khuynh dành công. Anh đã nhanh chóng lấy một chiếc khăn lau cho cô.

Vậy là năm giây sượng sùng đã xảy ra, nhưng rất nhanh đã bị phá vỡ.

"Ahh!"

Bỗng dưng Điềm Tranh la lên làm mọi người giật mình.

"Có chuyện gì thế?"

"Nước sôi bắn vào tay thôi."

Điềm Hi nhìn cô, rõ ràng đã biết cô làm vậy chỉ để phân tán sự sượng sùng đi nơi khác. Trải qua nhiều năm như thế, bị đánh bị đấm cũng không la nửa lời, làm gì có chuyện hôm nay lại yếu đuối như thế.

"Ngốc nghếch!"

__CÒN__

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com