Giau Em Trong Anh Mat
Sáng ngày hôm đó, Điềm Hi lại phải tiếp tục đi kiếm tiền, cô cho rằng với số tiền đó thì Điềm Thức có thể chơi thả ga hết hôm nay, chỉ là cô đã quá xem thường sự xài tiền của tên đàn ông này rồi.Không đến quá trưa thì ông ta đã trở về với cái dáng vẻ đầy hậm hực. Điều đầu tiên vào nhà chính là tìm kiếm thứ để trút giận."Xui gì mà xui tận mạng, không gỡ được một bàn.""Con Điềm Tranh đâu rồi?" - Ông ta hét lên."Nhà có hai con vịt trời chẳng làm nên tích sự gì, đúng là điềm xui của cái nhà này."Không thấy ai trả lời, Điềm Thức lập tức cầm theo cái bình thủy tinh đến chỗ giường của Điềm Tranh, không nói không rằng mà tán thẳng cái bình đó vào đầu cô. Máu tuôn, đầu đau, thế nên Điềm Tranh cũng tỉnh giấc luôn.Bây giờ cô đang rất mệt, cơn sốt cũng trở lại, cô hoàn toàn không có chút sức để nói chứ huống gì là phản kháng."Ngủ ngon thế nhỉ, tao cảm thấy mày là sung sướng nhất cái nhà này rồi, chỉ cần ăn với ngủ là tiền tự dâng đến.""Phải chi con chị mày đem mày đi làm điếm chung với nó luôn đi, như vậy sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, mày cũng không cần phải ở đây để chướng mắt tao."Người đàn ông này nói ra những lời nói đó một cách tỉnh bơ, không hề có một chút cảm thấy quá đáng.Sau đó, Điềm Tranh phải gồng mình chống chọi lại cả cơn sốt và trận đòn này. Cô không thể liên lụy chị mình thêm được nữa, chuyện nhỏ nhặt này cô có thể tự gánh chịu.Đến khi Điềm Thức hết sức đánh, ông ta nằm ra ghế nằm ngủ, bỏ mặc Điềm Tranh ngồi đó một mình co rúm lại. Cô từ từ nằm xuống, cố gắng chịu đựng cơn đau và nhắm mắt lại.Cơ hồ, chỉ cần cô nhắm mắt lại, mọi thứ sẽ kết thúc.
...
"Làm ơn, cứu lấy em gái tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ trả!"Hàng xóm lạnh nhạt, mấy năm qua vẫn luôn đứng nhìn. Chỉ có thằng bé cấp ba gần nhà sợ xảy ra án mạng nên đã lén mẹ điện cho Điềm Hi, cô nhanh chóng về đến nhà và đưa Điềm Tranh đến bệnh viện.Phó Từ Thâm nhanh chóng bước vào phòng cấp cứu, lần này Điềm Tranh còn bị nặng hơn lần trước. Cộng cả việc sốt và mất máu quá nhiều thì bây giờ mạng sống của cô chỉ có thể cầu xin ông trời có thể ban cho chút ân huệ cuối cùng."Chúng tôi đã cố gắng hết sức, có kỳ tích hay không thì chỉ có thể dựa vào ý chí của bệnh nhân."Im lặng một lúc, anh lại nói:
"Tôi khuyên người nhà nếu bệnh nhân tỉnh lại, nên đưa bệnh nhân đến khoa tâm thần một chút, không giúp nhiều cũng giúp ít."Điềm Hi thẩn thờ gật đầu, cô phải ngồi đó sắp xếp trật tự lại những chữ cái trong đầu để có thể hiểu hết lời Phó Từ Thâm nói."Ý anh nói là nó có thể chết sao?""..."Điềm Hi ngất xỉu ngay sau đó.Đến khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh chính là... Điềm Thức."Con gái, con tỉnh rồi, có cảm thấy không khoẻ ở đâu không?" - Ông ta nở một nụ cười hiền.Ở trước mặt người ngoài hay nơi công cộng, bộ mặt này của ông ta mới có thể lộ ra.Điềm Hi chẳng buồn trả lời, điều đầu tiên cô hỏi về Điềm Tranh:
"Điềm Tranh tỉnh chưa?""Vẫn chưa."Nghe được câu trả lời này, Điềm Hi quay người sang chỗ khác, không thèm quan tâm đến Điềm Thức nữa."Đưa tiền cho ta, để ta đi đóng viện phí cho hai đứa." - Dù là đòi tiền, nhưng nụ cười vẫn trên môi.Lời nói nghe êm xuôi thế thôi, chứ Điềm Hi biết một khi ông ta đã lấy được tiền thì lập tức mất dạng, một đồng viện phí cũng không trả.Điềm Hi không muốn nghe những lời lải nhải bên tai nữa, chút tiền sáng nay kiếm được cũng đưa hết cho ông ta.Ông ta lấy được tiền liền cười tươi, chẳng nói thêm một lời nào thì đã rời đi.Điềm Hi nằm trên giường nhắm mắt lại, nước mắt theo đó cũng chảy dọc ra ngoài.Cốc! Cốc!Bỗng dưng có tiếng gõ cửa vang lên, sau lớp cửa kính thì đó chính là một vị bác sĩ nào đó."Xin tự giới thiệu, tôi tên là Mặc Thần Khuynh, chuyên khoa tâm lý."Nghe đến đây thôi là cô đã biết mục đích của anh đến đây để làm gì rồi."Tôi không có nhu cầu.""Tôi chỉ muốn hỏi cô vài câu thôi.""Tình cảm chị em của hai người bọn cô có vẻ tốt nhỉ?""Thì sao?""Nếu có thể biến em cô thành một món đồ, cô nghĩ nó sẽ là gì?""Tôi đã bảo là không cần rồi, làm ơn biến ra khỏi phòng dùm tôi. Ở lại lâu anh cũng không lấy được một đồng nào từ tôi đâu!" - Điềm Hi từ chối tiếp nhận điều trị."Cô Điềm!" - Một cô y tá gấp gáp chạy vào nói."Cô Điềm Tranh đã tỉnh lại, nhưng tôi lại không thấy cô ấy ở trong phòng.""Cái gì?"Điềm Hi lập tức vung chăn chạy ra khỏi phòng, cô y tá và Mặc Thần Khuynh cũng chạy theo.Chạy đến phòng Điềm Tranh, đúng là chẳng có ai cả. Suy nghĩ đầu tiên của Điềm Hi chính là tìm đến sân thượng bệnh viện.Quả nhiên, Điềm Tranh đang ngồi trên lan can, chân trần, tóc xoã, hai chân lắc lư theo gió."Điềm Tiểu Tranh, em xuống đây cho chị!"
Điềm Hi hét lên, cô càng bước gần đến chỗ Điềm Tranh.Lúc này cũng đã có rất nhiều người đến, trước mắt Điềm Tranh là rất nhiều cặp mắt."Chị không được đến đây, nếu không, em lập tức nhảy xuống!" - Điềm Tranh đe dọa.Điềm Hi dừng bước, cô tức giận quát:
"Điềm Tiểu Tranh, bây giờ em còn dám uy hiếp cả chị.""Em mệt quá rồi, chị à!"
__CÒN__
...
"Làm ơn, cứu lấy em gái tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ trả!"Hàng xóm lạnh nhạt, mấy năm qua vẫn luôn đứng nhìn. Chỉ có thằng bé cấp ba gần nhà sợ xảy ra án mạng nên đã lén mẹ điện cho Điềm Hi, cô nhanh chóng về đến nhà và đưa Điềm Tranh đến bệnh viện.Phó Từ Thâm nhanh chóng bước vào phòng cấp cứu, lần này Điềm Tranh còn bị nặng hơn lần trước. Cộng cả việc sốt và mất máu quá nhiều thì bây giờ mạng sống của cô chỉ có thể cầu xin ông trời có thể ban cho chút ân huệ cuối cùng."Chúng tôi đã cố gắng hết sức, có kỳ tích hay không thì chỉ có thể dựa vào ý chí của bệnh nhân."Im lặng một lúc, anh lại nói:
"Tôi khuyên người nhà nếu bệnh nhân tỉnh lại, nên đưa bệnh nhân đến khoa tâm thần một chút, không giúp nhiều cũng giúp ít."Điềm Hi thẩn thờ gật đầu, cô phải ngồi đó sắp xếp trật tự lại những chữ cái trong đầu để có thể hiểu hết lời Phó Từ Thâm nói."Ý anh nói là nó có thể chết sao?""..."Điềm Hi ngất xỉu ngay sau đó.Đến khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh chính là... Điềm Thức."Con gái, con tỉnh rồi, có cảm thấy không khoẻ ở đâu không?" - Ông ta nở một nụ cười hiền.Ở trước mặt người ngoài hay nơi công cộng, bộ mặt này của ông ta mới có thể lộ ra.Điềm Hi chẳng buồn trả lời, điều đầu tiên cô hỏi về Điềm Tranh:
"Điềm Tranh tỉnh chưa?""Vẫn chưa."Nghe được câu trả lời này, Điềm Hi quay người sang chỗ khác, không thèm quan tâm đến Điềm Thức nữa."Đưa tiền cho ta, để ta đi đóng viện phí cho hai đứa." - Dù là đòi tiền, nhưng nụ cười vẫn trên môi.Lời nói nghe êm xuôi thế thôi, chứ Điềm Hi biết một khi ông ta đã lấy được tiền thì lập tức mất dạng, một đồng viện phí cũng không trả.Điềm Hi không muốn nghe những lời lải nhải bên tai nữa, chút tiền sáng nay kiếm được cũng đưa hết cho ông ta.Ông ta lấy được tiền liền cười tươi, chẳng nói thêm một lời nào thì đã rời đi.Điềm Hi nằm trên giường nhắm mắt lại, nước mắt theo đó cũng chảy dọc ra ngoài.Cốc! Cốc!Bỗng dưng có tiếng gõ cửa vang lên, sau lớp cửa kính thì đó chính là một vị bác sĩ nào đó."Xin tự giới thiệu, tôi tên là Mặc Thần Khuynh, chuyên khoa tâm lý."Nghe đến đây thôi là cô đã biết mục đích của anh đến đây để làm gì rồi."Tôi không có nhu cầu.""Tôi chỉ muốn hỏi cô vài câu thôi.""Tình cảm chị em của hai người bọn cô có vẻ tốt nhỉ?""Thì sao?""Nếu có thể biến em cô thành một món đồ, cô nghĩ nó sẽ là gì?""Tôi đã bảo là không cần rồi, làm ơn biến ra khỏi phòng dùm tôi. Ở lại lâu anh cũng không lấy được một đồng nào từ tôi đâu!" - Điềm Hi từ chối tiếp nhận điều trị."Cô Điềm!" - Một cô y tá gấp gáp chạy vào nói."Cô Điềm Tranh đã tỉnh lại, nhưng tôi lại không thấy cô ấy ở trong phòng.""Cái gì?"Điềm Hi lập tức vung chăn chạy ra khỏi phòng, cô y tá và Mặc Thần Khuynh cũng chạy theo.Chạy đến phòng Điềm Tranh, đúng là chẳng có ai cả. Suy nghĩ đầu tiên của Điềm Hi chính là tìm đến sân thượng bệnh viện.Quả nhiên, Điềm Tranh đang ngồi trên lan can, chân trần, tóc xoã, hai chân lắc lư theo gió."Điềm Tiểu Tranh, em xuống đây cho chị!"
Điềm Hi hét lên, cô càng bước gần đến chỗ Điềm Tranh.Lúc này cũng đã có rất nhiều người đến, trước mắt Điềm Tranh là rất nhiều cặp mắt."Chị không được đến đây, nếu không, em lập tức nhảy xuống!" - Điềm Tranh đe dọa.Điềm Hi dừng bước, cô tức giận quát:
"Điềm Tiểu Tranh, bây giờ em còn dám uy hiếp cả chị.""Em mệt quá rồi, chị à!"
__CÒN__
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com