TruyenHHH.com

Giao Su Em Co The Tot Nghiep Chua Kieu Duong Noan Noan

"Tổng cộng ba mươi chín đồng." nhân viên quầy thu ngân đem ly, bàn chải đánh răng và băng vệ sinh bỏ vào túi, đưa cho Trần Tư Tầm, "Cám ơn quý khách!"

"Chờ chút." Trần Tư Tầm chỉ vào cái giá trên quầy, "Cái túi chườm giữ nhiệt, lấy cho tôi một cái."

"A. . . .vâng!" Nhân viên thu ngân sửng sốt một chút, "Mười hai đồng, tổng cộng là năm mươi mốt."

Trần Tư Tầm gật đầu, xách một túi lớn, mặt không chút thay đổi, bước ra ngoài.

Chân trước vừa mới đẩy cửa bước ra, một loạt các cô gái đứng xếp hàng sau lưng anh hưng phấn kêu to: "Ôi! Ai mà có ông xã chăm sóc thật tốt nha, lại còn rất đẹp trai nữa!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Vợ của anh ấy chắc chắn là hạnh phúc đến chết mất."

Nhưng mà trên thực tế, từ đầu đến cuối, Lâm Nhất Nhiên chẳng cảm thấy hạnh phúc tí nào, chỉ cảm thấy thực sự muốn chết.

Trần Tư Tầm đẩy cửa ra, liền nhìn thấy cô ôm bụng ngồi trên ghế sofa, sắc mặt tái nhợt, "Đau lắm sao?"

"Ừm."

Trần Tư Tầm đưa ly nước ấm cho cô, "Em vẫn hay đau như vậy sao?"

"Cũng bình thường, chắc là do lúc nãy uống Coca lạnh nên mới thế."

"Em cũng không nhớ ngày à?"

Trần Tư Tầm nhíu mày, có chút trách cứ nói.

Lâm Nhất Nhiên bưng ly nước ấm, lắc lắc đầu, tay ôm bụng.

Nếu như trước đó mấy tiếng đồng hồ, có ai đó nói với Lâm Nhất Nhiên rằng, cô sẽ cùng với người đàn ông này nói cái loại chuyện như vậy, đánh chết cô cũng không tin, nhưng mà bây giờ thật sự là cô đau bụng muốn chết rồi, căn bản là không thèm để ý đến những điều đó nữa, "Thầy, ở đây có aspirin không?"

"Có thì có, nhưng uống thuốc không tốt cho cơ thể." Trần Tư Tầm suy nghĩ một chút, đứng dậy lục ngăn kéo ở trong phòng khách, lấy ra một bao màu đỏ, đổ vào cái ly trong tay Lâm Nhất Nhiên, lại lấy nước ấm pha thêm vào, "Em uống đi."

"Đây là cái gì?" Lâm Nhất Nhiên nghi hoặc hỏi.

"Là thuốc được chiết xuất từ hoa hồng, đối với cái kia rất hiệu quả."

"Là thuốc được chiết xuất từ hoa hồng, đối với cái kia rất hiệu quả."

Rất hiệu quả?

Lâm Nhất Nhiên nửa tin nửa ngờ, bưng ly lên, thổi thổi một hồi, từ từ uống vào.

"Uống xong thì đi tắm rửa, nhớ lấy túi chườm để trên bụng." Trần Tư Tầm đi vào phòng ngủ lấy ra một cái áo sơmi, "Em không mang theo đồ ngủ, mặc tạm cái này đi."

Lại là áo sơmi.

Lâm Nhất Nhiên nhíu mày, chẳng may làm dơ nữa thì phải làm sao bây giờ = =

"Phòng khách tôi đã dọn dẹp rồi, em tắm rửa xong thì đi vào phòng nằm đi." Trần Tư Tầm dặn dò, dứt lời, lại bổ sung thêm một câu: "Có việc gì thì gọi tôi."

Uống xong ly nước vào bụng, quả nhiên không còn cảm thấy đau như vừa rồi, Lâm Nhất Nhiên nói một tiếng cám ơn thầy, cô cầm áo sơmi, có chút yếu ớt, chạy vào phòng tắm, chỉ cảm thấy mệt mỏi hình như đã đi đâu mất. Tắm rửa qua loa, Lâm Nhất Nhiên ôm túi chườm leo lên giường.

Cái nước hoa hồng gì đó đúng là tốt thật, mơ mơ màng màng nằm trên giường, không còn cảm thấy đau bụng nữa, cô cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.

Lâm Nhất Nhiên bị tiếng điện thoại đánh thức.

Nhìn đồng hồ, mới bảy giờ sáng, bên ngoài im ắng, chỉ có chuông điện thoại kêu mãi không ngừng.

"Chẳng lẽ thầy ấy ra ngoài rồi?"

Lâm Nhất Nhiên nhỏ giọng than thở, cô đẩy cửa đi ra, "Thầy?"

Vẫn không ai trả lời, có lẽ là anh đã đi ra ngoài rồi, Lâm Nhất Nhiên ngáp một cái, đi vào toilet, đánh răng rửa mặt, bên ngoài chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên.

Lâm Nhất Nhiên hơi nhíu mày, cứ gọi mãi như thế, không phải là có chuyện gì quan trọng chứ? Nghĩ như vậy, trong lòng cô cảm thấy có chút bất an, lau mặt qua loa rồi đi ra ngoài, do dự một chút, cuối cùng vẫn là nghe điện thoại.

"Này, Trần Tư Tầm, sao lâu như vậy anh mới chịu nghe điện thoại? Gọi muốn hư điện thoại cũng không thông." Giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ từ bên kia đầu dây truyền đến, "Mở cửa đi, em có mua đồ ăn sáng cho anh."

Lâm Nhất Nhiên lập tức chết đứng ngay tại chỗ, trong lòng kêu to: Nguy rồi!

"Trần Tư Tầm? Sao anh không trả lời?" Giọng nói có chút lo lắng: "Anh làm sao vậy? Bệnh à?" Người phụ nữ vừa nói vừa gõ cửa.

"Trần Tư Tầm? Sao anh không trả lời?" Giọng nói có chút lo lắng: "Anh làm sao vậy? Bệnh à?" Người phụ nữ vừa nói vừa gõ cửa.

Lâm Nhất Nhiên cầm điện thoại, "Tôi. . . . . . ."

"Thất Thất?" Giọng nói trầm thấp của Trần Tư Tầm trong điện thoại truyền đến, "Sao em lại ở đây?"

"Trần Tư Tầm?" Giọng nói của người phụ nữ có chút kinh ngạc, "Sao anh lại ở đây?" Dứt lời liền hô to: "Trần Tư Tầm! Điện thoại của anh có người nghe máy, nhà anh có trộm!"

Lâm Nhất Nhiên nắm chặt điện thoại, "Không phải, tôi. . . . . ."

"A! Còn dám nói chuyện, em đi báo công an!"

"Đừng làm loạn!" Trần Tư Tầm nói xong liền gõ cửa, "Lâm Nhất Nhiên, mở cửa đi!"

Lâm Nhất Nhiên vội vàng để điện thoại xuống, chạy ra mở cửa.

Một cô gái tóc dài đứng ngoài cửa, không hề trang điểm, nhưng so với Bội Tưởng trang điểm sặc sỡ cũng không hề thua kém.

Cô ấy và Trần Tư Tầm sóng vai đứng ở bên ngoài, nhìn vô cùng xứng đôi.

Mà cô gái kia cũng đang đánh giá Lâm Nhất Nhiên, tóc tai rối bời, mặc áo sơmi rộng như thế, rõ ràng không phải của cô ấy, bên dưới mặc một chiếc quần màu xanh, giống như là. . . . . . đồng phục?

Nhìn đến đây, cô gái không khỏi nghẹn họng, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất Nhiên, "Hai người các người. . . . . ."

Trần Tư Tầm cũng không nói gì, đem túi lớn trong tay đi về phía tủ lạnh, bắt đầu thay giày, "Đi dép lê vào, bụng có còn đau nữa không?"

"A. . . . . . ."

Sau khi nghe được nửa câu, Lâm Nhất Nhiên mới biết là anh đang nói mình, cô lại co chân, chạy một mạch về phòng, thay dép lê, vừa định đi ra ngoài, lại ngừng lại, lập tức cởi áo sơmi, thay đồng phục, chỉnh lại đầu tóc, xong xuôi mới ra khỏi phòng.

"Sao em lại đến đây?"

"Tại sao em không thể đến?" Giọng cô gái có chút nghịch ngợm, "Này, cái người kia là ai vậy? Sao anh lại đưa cô ấy về nhà?"

Trong phòng truyền đến giọng nói, Lâm Nhất Nhiên không khỏi đi chậm lại.

Trong phòng truyền đến giọng nói, Lâm Nhất Nhiên không khỏi đi chậm lại.

"Ừm." Trần Tư Tầm lẳng lặng chuyển đề tài, "Em trở về cùng bác trai bác gái sao?"

"Ừ nha. . . Bọn họ vừa nghe em nói đến tìm anh là để cho em đi liền!" Sau đó là tiếng kéo ghế, "Trần Tư Tầm, em muốn ở nhà anh một thời gian."

"Em là con gái, sao có thể ở lại nhà anh?" Trần Tư Tầm nhỏ giọng quát, rồi lại cười nói: "Đi về nhà em đi."

"Có gì đâu, không phải anh cũng mang phụ nữ về nhà đó sao?"

"Không giống nhau." Trần Tư Tầm cũng không thèm giải thích thêm, "Lâm Nhất Nhiên, xuống ăn sáng."

"A. . . ." Lâm Nhất Nhiên có chút bối rối, vội vàng đi ra ngoài, "Vâng!"

"Cô tên là Lâm Nhất Nhiên?" Cô gái tóc dài mở to mắt, tò mò hỏi.

"Ừhm" Lâm Nhất Nhiên không biết phải nói gì, gật đầu, có chút mất tự nhiên.

"À, chúng tôi là họ hàng bên nội, tôi là Lâm Tâm Thất." Lâm Tâm Thất dường như rất cao hứng, vỗ nhẹ bàn tay.

"Đừng có khoa tay múa chân." Trần Tư Tầm có chút trách cứ nói, anh đưa chén cho Lâm Nhất Nhiên, sau đó cực kỳ tự nhiên kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Lâm Tâm Thất.

"Có ảnh hưởng gì đâu." Lâm Tâm Thất bĩu môi, lại hứng trí bừng bừng nói: "Ôi chao, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tôi mười tám."

"Oa, tuổi trẻ thật tốt nha." Lâm Tâm Thất dường như có chút cảm thán, chọc chọc cánh tay của Trần Tư Tầm, "Hắc hắc, anh còn nhớ bộ dáng của em lúc mười tám tuổi không?"

"Bảy năm rồi, không nhớ." Trần Tư Tầm gõ gõ chén của Lâm Tâm Thất, "Ăn cơm đi!"

"Ăn thì ăn!" Lâm Tâm Thất phất phất tay, bất mãn nói.

Lâm Nhất Nhiên ngồi đối diện bọn họ, không nói được câu nào, chỉ cúi đầu ăn cháo, bỗng nhiên cô cảm thấy mình trở nên dư thừa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com