TruyenHHH.com

Giao Chu Ma Giao Co Bao Boi

Tiểu Cổn hôn đủ mới chịu buông giáo chủ ra để hắn tiếp tục xem thi thể, trên người Lưu Sướng có mùi giống hệt hương đã đốt trong thư phòng chỉ là nồng hơn, có thể ngửi ra được là mùi gì

Quan Trung Bằng đóng áo quan lại, còn một chuyện cuối cùng hắn phải làm trước khi vạch trần Sát Hương Nhân

Giáo chủ lại gần Tiểu Sơn Trúc, chủ động ôm lấy y, không nói tiếng nào đã bay lên, đáp xuống mái nhà phía sau trạch viện

Là gia đinh của Lưu Phủ đang đốt vàng mã, miệng hắn lẩm bẩm

- Công tử, người tuyệt đối đừng về tìm ta, ta không có giết người, không có giết người

Quan Trung Bằng sợ còn đợi nữa hắn sẽ hoá điên, bèn đáp xuống dùng nội lực ép người vào chân tường, gia đinh tưởng là thích khách trà trộn vào Lưu Phủ vội vã cầu xin

- Đừng, đừng giết ta

- Ta biết ngươi là người thân cận bên cạnh Lưu Sướng, nói, trà là do ai chuẩn bị?

-  Quan gia tha mạng, trà là do tiểu nhân chuẩn bị, tuyệt đối không có độc, ngỗ tác được nha môn phái đến đã tra qua rồi, công tử nhà ta sau khi trở về thư phòng đột nhiên nôn mửa liên tục, thất khiếu không ngừng tiết dịch, sau đó mới uống trà, công tử nói hắn không sao, nào ngờ lúc ta trở lại người đã nằm dưới đất, đại phu nói công tử đã chết được một canh giờ

Quan Trung Bằng đã ngộ ra toàn bộ liền ôm Cổn Bảo trở về Mai Quế Lâu, hắn để y trong phòng rồi đi tìm Lâm Y Khải có việc

-   Ta biết Sát Hương Nhân là ai rồi

Lâm Y Khải đang bận rộn trong trù phòng vẫn còn chưa xong, không thèm nhìn hắn nhưng vẫn đáp lại

-  Lợi hại như vậy? Mới đi nhìn một cái thôi mà, là ai vậy?

-  Sát Hương Nhân này cũng lợi hại lắm, biết treo đầu dê bán thịt chó, dùng hương giết người gì chứ, là tẩm độc vào trong chén, ta nghĩ tri huyện hẳn cũng biết con trai hắn chết không phải do hương, nhưng tìm không ra manh mối chỉ còn cách để câu chuyện Sát Hương Nhân đồn càng xa càng tốt, một lũ ngu ngốc

Lâm Y Khải cười nhạt, bánh hoa hồng y cất công làm cuối cùng cũng ra lò, vui vẻ đưa tới trước mặt giáo chủ

-   Trước khi ngươi đi tìm tên giết người đó có thể giúp ta đưa cái này cho Cổn Nhi không?

Quan Trung Bằng nhận lấy đĩa bánh nhìn chằm chằm rồi lại đưa ngược trở lại cho y

-  Tìm làm gì chứ, không phải ngươi sao? Sát Hương Nhân

-  Ma giáo các ngươi thật biết đùa? Dựa vào đâu vu khống Lâm Y Khải ta giết người?

Gương mặt của y không chứa nửa điểm gian dối, nếu là người khác ắt đã tin

-  Không cần chối nữa, hương đốt trong phòng cũng là trà, ta đã phái Hắc Thiên đi thám thính từ sớm , Thiên Hương Các dùng Long Tĩnh, Toàn Thực Tịch dùng Phỗ Nhĩ,...chỉ có Mai Quế Lâu có Bích Loa Xuân

-   Dựa vào một lá trà đã cho là ta? Ngươi không nghĩ có kẻ trộm Bích Loa Xuân chỗ ta? Hơn nửa ta không có võ công làm sao ra vào biệt phủ người khác dễ dàng như vậy?

Quan Trung Bằng cầm bánh hoa hồng lên cắn một miếng rồi tiếp tục nói

-   Có nghĩ qua, nhưng chính vì ngươi không có võ công bổn toạ mới càng khẳng định, hung thủ không hề để lại bất cứ dấu vết gì, giống như hắn chưa từng có mặt tại nơi đó. Tinh linh các ngươi không phải có thứ gọi là ảo ảnh sao? Một canh giờ ngươi mất tích đi ủ rượu, hẳn là ở bên dưới hầm rượu Mai Quế Lâu, dùng phép điều khiển ong mật đi bôi độc Nguyệt Quế trồng sau núi vào chén trà đi

-  Coi như ngươi lợi hại, ta dùng loại độc gì cũng bị ngươi đoán trúng, điều khiển ong bướm là năng lực của ta, dùng bọn chúng hút mật của những loại hoa độc sau đó đem đi giết người, Ta không quan tâm đại ma đầu ngươi nghĩ gì, Cổn Nhi có biết không?

-   Quả dưa ngốc đó không ngốc đến vậy đâu, y cùng ta đã mấy trăm năm, loại trà nào mà chưa từng thử qua, có nghi hoặc nhưng đến ta cũng không nói

Lâm Y Khải cầm bánh hoa hồng lên, trước khi đi quay đầu nói với Quan Trung Bằng một câu

-  Trước kia ta rất lo lắng y ở bên cạnh ngươi. Nhưng xem ra có ngươi bên cạnh y, mới không cần lo lắng.

——

Tiểu Cổn đã ra bên ngoài gian phòng hóng gió, y  chống cằm mặt buồn bã

-   Lâm Lâm là ngươi thật sao?

-   Cổn Nhi ngươi biết không? Ta muốn giết hết kẻ phụ tình trong thiên hạ

Lâm Y Khải chưa từng vạch ra vết thương lòng trước mặt ai nhưng giờ phút này y thật sự sợ mất đi phần tình cảm đơn thuần của Tiểu Cổn đối với mình

-  Tỷ tỷ của ta là Tử Lan tiên tử, đoá hoa đẹp nhất của Tây Vương Mẫu, đáng tiếc nàng vì phàm nhân từ bỏ tất cả, đến cuối cùng còn bị hắn phản bội, đi tìm nữ nhân khác, tỷ tỷ ta không muốn về trời chịu phạt, thà từ bỏ nguyên thần tan thành tro bụi

-  Cho nên ta đã thề, kẻ phụ tình gặp một người ta giết một người, rửa hận cho nữ nhân trong thiên hạ

Tiểu Cổn nhìn Lâm Y Khải vô cùng thương xót ôm lấy y thật chặt. Quả nhiên làm tiên trên trời không có gì tốt

-   Lâm Lâm ngươi đừng thương tâm nữa, ta không trách ngươi đâu, giáo chủ nhà ta giết người còn nhiều hơn, cái tên phụ tình tỷ tỷ ngươi có biết là ai không? Ta giúp ngươi xé hắn ra làm trăm mảnh

Lâm Y Khải nhìn y mà cười, đại ma đầu kia quá tốt số , thu phục được trái măng cụt đáng yêu này

-   Cả đời này ta cũng không bao giờ quên được tên của hắn, nam nhân xấu xa nhất trong thiên hạ Mã Quần Diệu ( Billkin=))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com