TruyenHHH.com

Giao Chu Cua Chung Ta Bi Heo Un

Thanh đao kia vỏ ngoài ánh lên một màu sáng bạc, phía trên chạm khắc tinh tế* khảm bảo thạch**, vô cùng đẹp đẽ.

(*精雕细琢: tinh điêu tế trác.)

(**宝石 đá quý.)

Vừa mới rút ra liền khiến Giáo chủ đang mơ mơ màng màng hoảng sợ.

Máu toàn thân lập tức nguội lạnh, hóa thành mồ hôi lạnh, nghĩ rằng người này muốn báo mối thù ngày đó!

Còn chưa ra tay, đã bị Tiểu vương gia trở mình đè xuống. Thân thể sau mấy lần lên đỉnh đã gần như hư thoát, Giáo chủ chỉ có thể trơ mắt nhìn khóe miệng Tiểu vương gia nhếch lên, tay cầm thanh đao đong đưa.

Tâm Giáo chủ như tro tàn.

Quả thật muốn cười thảm ra tiếng.

Đáng tiếc Tiểu vương gia không nhìn thấy.

Hắn chỉ cười vui vẻ, giống như dâng vật quý nói với Giáo chủ:”Bảo bối, ngươi xem vỏ ngoài của thanh đao này rất xinh đẹp a!”

Từng tầng từng tầng che kín toàn thân, giống như vảy rồng, đầu thanh đao gắn một viên đá quý màu lam, giống như đôi mắt xanh thẳm của ngân long (*rồng bạc).

Cũng chính là vì “đôi mắt màu lam” này mới khiến cho Tiểu vương gia nhớ tới thanh đao này.

Cho nên, hèn mọn bỉ ổi như hắn, cầm thú như hắn.

Sau khi cười dâm khặc khặc, ở trước mặt Giáo chủ không màng đến đối phương giãy giụa liền nhét chuôi đao vào huyệt sau còn sưng đỏ chứa dâm thủy kia của Giáo chủ.

Đè viên ngọc bích lạnh buốt thẳng vào điểm mẫn cảm mềm mại lửa nóng kia!

Giáo chủ nhất thời bị cắm đến xấu hổ và giận dữ!

Tuy biết vừa rồi mình nghĩ sai người này, nhưng… còn không dễ chịu bằng một cây đao giết chết!

Tra tấn nặng nề của băng và hỏa, tiêu hồn thực cốt*, trăm vuốt cào qua tâm**.

(*销魂蚀骨 cảm giác sung sướng mãn nguyện khi hoan ái.)

(** 百爪挠心 Chỉ tâm tình rắc rối phức tạp, không yên..)

“Ngươi… ngươi…” Giọng nói đều là run rẩy.

“Ta khốn nạn! Ta cầm thú! Ta không phải người!” Tiểu vương gia thản nhiên cười xấu xa.

“….!!”

“Lại đến một lần nữa đi, thật thoải mái…”

“Cút.. a… a —— hô hô*—— “

(*Này là tiếng thở. hổn hển^^.)

Âm thanh tươi đẹp lại thê thảm.

Vai lưng Tiểu vương gia bị cào đến không nỡ nhìn, thấp giọng cười nói: “Bảo bối lại gọi lớn một chút, cách hừng đông còn sớm…”

“A ư… a… ô….”

Qua hồi lâu.

Tiểu vương gia vẫn nhịn không được nói lời vô sỉ: “Nhưng mà… cho dù là hừng đông, ta cũng không nhìn thấy…”

Hôm sau.

Tiểu vương gia tỉnh dậy vừa sờ, bên cạnh không có một bóng người.

Lập tức tỉnh táo.

Giáo chủ đang ngồi bên bàn, lành lạnh nhìn hắn: “Tỉnh?”

Tiểu vương gia mờ mịt quay đầu, cười ủy khuất: “Còn tưởng rằng ngươi không cần ta nữa.”

Giáo chủ nhíu mày: “Mắt làm sao vậy?”

Nói đến đây Tiêu vương gia càng ủy khuất, cầm góc chăn làm thành bộ dạng người bị khi dễ: “Mù.”

“Ai làm?”

“Người xấu.”

“….” Giáo chủ hừ lạnh: “Ngươi không muốn nói thì thôi, mù cũng tốt.”

Tiểu vương gia: “Tại sao có thể nói ta như vậy!”

“Đỡ phải nhìn thấy ai đẹp cũng không từ thủ đoạn, mất hết tính người*.”

(丧尽天良 táng tận thiên lương.)

“….” Ngay cả một câu oan uổng Tiểu vương gia cũng không dám nói ra. Cúi đầu đáng thương nói: “Chỉ một lần mà thôi, chỉ đối với một mình ngươi.”

Giáo chủ trầm mặc.

Đi đến gần, nắm cằm Tiểu vương gia khiến cho hắn ngửa đầu đối diện y, nhìn đôi mắt trong suốt đen nhánh ngày xưa trở nên vô thần, giọng nói không tự chủ dịu xuống: “Không nhìn thấy được chút nào?”

“Này còn chưa phải thật nghiêm trọng.”

Tiểu vương gia bị nghẹn: “Ta lừa ngươi, có lẽ bị mù cả đời, vô cùng cần một người ở bên hầu hạ ta một tấc cũng không rời!”

Giáo chủ cười lạnh: “Không sai, còn biết nói giỡn.”

Tiểu vương gia nắm chặt tay Giáo chủ, vẻ mặt khẩn cầu: “Cũng không phải nói giỡn, ta muốn cùng ngươi ở bên nhau một tấc cũng không rời, lúc trước là ta sai, ngươi liền xem ta đáng thương như vậy, bố thí bố thí, ở lại bên cạnh ta được không?”

“…” Giáo chủ im lặng nhìn Tiểu vương gia một lúc lâu, nói ra điều kiện: “Chuyện gì cũng phải nghe lời của ta.”

Tiểu vương gia mừng rơn: “Đó là dĩ nhiên, ngươi bảo ta đi hướng đông ta tuyệt đối không đi hướng tây.”

“Vậy thì được, ta muốn ngươi ngoan ngoãn đợi, nên làm cái gì thì làm cái đó, ta rảnh tự nhiên sẽ đến tìm ngươi.”

“…?” Tiểu vương gia giật mình sững sờ: “Có ý gì?”

Giáo chủ ghé sát vào, nói ở bên tai Tiểu vương gia: “Chính là ý tứ ta muốn tìm ngươi hoan hảo, ngươi ngoan ngoãn phối hợp, khi nào chán, chúng ta nhất phách lưỡng tán*.”

(*一拍两散: một phát chặt đứt,, ý nói đến sự chia tay hoặc tách ra.)

Đây cũng là thành kiến đọng nhiều năm ở trong lòng Giáo chủ, kết quả tự hỏi của thản nhiên chấp nhận thân thể sa đọa.

Tiểu vương gia quả thật muốn nôn ra máu.

Giáo chủ cũng không cho hắn cơ hội dây dưa.

Bẻ ra từng ngón tay đang nắm lấy mình của Tiểu vương gia, vung tay áo bỏ đi.

Đáng thương Tiểu vương gia mắt bị mù, lại sự vụ quấn thân không thể đuổi theo.

Chỉ có thể bị Giáo chủ ném, ngoan ngoãn làm oán phụ ở trong quân.

Lúc không đánh giặc giương mắt mong chờ khi nào tức phụ tới sủng hạnh mình một lần.

Nhưng không chờ được tức phụ tới, lại chờ đến mấy lần thích khách.

Tiểu vương gia bùng nổ lửa giận hung hăng thu thập một hồi, người chết bị rút gân lột da, kẻ sống bị hình phạt bức cung*, vô cùng thê thảm.

(*逼供 dùng thủ đoạn cực hình, đe doạ cưỡng bức khảo cung.)

Tạm lấy an ủi —— Tiểu vương gia ở ba tháng sau đó đều không có sinh hoạt tình dục.

….

Nhoáng một cái đã đến trời đông giá rét.

Tiểu vương gia hồi kinh thuật chức*.

(*述职 chư hầu vào chầu thiên tử báo cáo công việc.)

Trang bị nhẹ nhàng, buổi tối đi gấp.

Rốt cuộc chạy về Hoàng đô ở đêm trước tiểu niên*, cũng không quay về Vương phủ liền cưỡi ngựa tiến vào Hoàng cung.

(*小年: ngày đưa ôngỉ táo vềj trời,ĩ ngày 23,241 tháng chạp âm lịch.)

Một hồi chào hỏi, rửa mặt.

Hoàng hậu mang theo cung nhân thay đổi trang phục mới tinh cho nhi tử mình, nhìn người này được sửa soạng đến đẹp đẽ phong lưu, khí vũ hiên ngang*.

(*器宇轩昂 hình dung người khí chất, phong độ xuất chúng, k phải người thường.)

Vô cùng sung sướng thỏa mãn.

Tiểu vương gia giả ngoan đến thuận buồm xuôi gió liền dán Mẫu hậu nói một phen lời ngon tiếng ngọt, chọc cho Hoàng hậu cả đêm trừ tịch đều là mặt mày cong cong.

Lễ nghi mừng năm mới trong cung rất phiền phức, nhưng vô cùng náo nhiệt.

Chỉ là phi tần hậu cung, hoàng tử công chúa ngồi cùng nhau ăn bữa tối đêm giao thừa, cùng với đàn ca múa nhạc*, pháo hoa rực rỡ.

(*仙弦轻舞 này tui bịa chớ k tìm đc nghĩa.)

Chính là nhiều người, cười cười nói nói, cũng không nhất định ăn no.

Một đứa bé nhào đến từ phía sau, Tiểu vương gia vừa mới bỏ đồ ăn vào miệng, nghẹn đến thiếu chút nữa sặc chết.

Mọi người thấy chỉ cười hì hì, nói nhìn thật hài hòa, nếu như A Duệ đón dâu sớm mấy năm, đến hôm nay hài nhi cũng nên lớn như vậy rồi, nào đến nỗi để bản thân vẫn còn giống như trẻ con.

Tiểu vương gia ghét nhất người khác nói đến việc hôn nhân, hai tai làm như không nghe thấy, kéo đứa nhỏ sau lưng lên, chơi đùa với nó.

Nhưng thật ra sau khi tan tiệc, trên đường trở về tẩm cung cùng Hoàng hậu, bỗng nhiên bị nắm tay.

Tiểu vương gia nhìn mẫu hậu hắn như đối mặt với kẻ địch.

Hoàng hậu cười ra tiếng: “Như thế nào, không thích nghe lời trên bàn tiệc tối nay?”

Tiểu vương gia: “Hài nhi cũng không nghe thấy gì.”

Hoàng hậu liền oán trách chỉ chỉ trán Tiểu vương gia: “Con nha, không để ta bớt lo.”

Một lúc sau lại thán: “Nhưng ta chỉ có một đứa con trai là con, có một số việc, vẫn là ngóng trông a.”

Tiểu vương gia trầm ngâm, nắm Mẫu hậu cúi đầu nhìn đường: “Về sau Mẫu hậu muốn có cuộc sống thế nào?”

“Muốn…” Thế nhưng cũng không nói nên lời đáp án, Hoàng hậu cười cười, “Cho dù thế nào, đời này của Mẫu hậu cũng chỉ ở nơi này, con vui Mẫu hậu liền vui, cho dù con bao nhiêu tuổi, ở trong mắt Mẫu hậu đều là đứa nhỏ cần được sủng ái.”

Bầu không khí trở nên nhẹ nhàng.

Tiểu vương gia ngẩng đầu: “…Thật sao?”

“Ừm.”

Tiểu vương gia làm nũng: “Mẫu hậu người sủng con quá mức, nếu như con vẫn là đứa nhỏ… con đây buổi tối ngủ cùng Mẫu hậu! Kể chuyện xưa cho con giống như còn bé vậy!”

“Con nha, đừng muốn ăn đòn.” Hoàng hậu bị chọc cho không biết nên khóc hay nên cười.

Nói tới nói lui.

Ban đêm đương nhiên vẫn là trở về Vương phủ.

Đẩy cửa phòng.

Ánh trăng rơi xuống một người đứng chắp tay, tóc dài như mực, quần áo như tuyết ở bên trong.

Lúc xoay người còn nhíu mày nhìn Tiểu vương gia, dường như đang trách cứ tại sao giờ này ngươi mới về.

Tiểu vương gia rồi lại cảm động sắp khóc.

Dù sao hắn đều đã cấm dục ba tháng!

Chợt vừa thấy được khuôn mặt lạnh thấu xương, xinh đẹp động lòng người của Giáo chủ, chỉ muốn bới quần áo của người ta, mở thân thể ra, trước gian sau gian, gian lại gian*.

(*Cưỡng í. hihi.)

Khi dễ đôi mắt như Lăng mai ngạo tuyết* này đến nước mắt ướt mi.

(*凌梅傲雪: chắc ý tứ cũng: hao hao câu 傲雪凌霜 ngạo tuyết lăng sương: k sợ sương tuyết giá lạnh, điều kiện bên ngoài càng gian khổ càng có tinh. thần. Ví von trải qua tôi luyện, đối mặt hãm hại đả kích k chút nào yếu thế, k sợ hãi; kiêu ngạo, xem thường.)

Nhưng cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi.

Vừa lên liền làm chuyện đó, không đúng đắn với thân phận làm ấm giường của mình?

Kiêu ngạo (?) như hắn, mới không cần.

Vì vậy Giáo chủ liền thấy trên khuôn mặt quý khí ung dung của Tiểu vương gia đầu tiên là kinh hỉ, sau là cười dâm, cuối cùng là nén cười, cố gắng tỏ ra chính trực.

Hỏi han ân cần hư tình giả ý (?) đối với Giáo chủ, không để ý phản đối đưa tới một bàn đồ ăn tinh xảo.

(*虚情假意 hư tình giả ý: chỉ sự nhiệt tình giả dối bên ngoài.)

Giơ thìa muốn đút vào miệng Giáo chủ: “A… ăn nha…”

Giáo chủ xụ mặt: “Đã nói là ta ăn rồi.”

“Ta không tin, nhất định là đã sớm một thân một mình đợi ta cho tới đêm khuya.”

“…Đầu óc ngươi có bệnh.”

“Đúng, bệnh tương tư.” Tiểu vương gia mỉm cười, “Nào, ăn nha, không ăn liền lạnh.”

“Ngươi nhất định phải lãng phí canh giờ như vậy?”

Tiểu vương gia nhét thìa sủi cảo trong suốt đã nguội ngắt vào trong miệng mình: “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì, mỗi thời mỗi khắc ở cùng với ngươi đều là đêm đẹp.”

“… Ta đi.” Đứng dậy.

“Đừng!” Ôm cổ.

Tiểu vương gia ôm eo Giáo chủ, ngẩng đầu, còn kém nước mắt lưng tròng: “Gần sang năm mới rồi, đừng đối với ta như vậy được không?”

Giáo chủ hạ mắt nhìn gia hỏa làm nũng dưới eo mình, đưa tay lau qua môi hắn: “Ngươi ngoan ngoãn, ta liền thương ngươi.”

Tiểu vương gia: “….”

Tiểu vương gia cảm thấy cái này có chút không đúng.

Giống như nhân vật bị đảo lộn rồi.

Nào biết được Giáo chủ sau mấy đêm trằn trọc làm không biết bao nhiêu công việc xây dựng tâm lý, rốt cuộc sau cơn mưa của một buổi sáng nào đó đã nghĩ thông suốt.

Chân chính từ thân đến tâm đều buông bỏ thành kiến, bằng phẳng tiếp nhận bản thân truy cầu hưởng lạc.

Nửa đời trước của y vừa đau vừa khổ, hôm nay một thân một mình tiêu sái sinh hoạt, nhưng phải hưởng thụ sung sướng của thế gian này thật tốt.

Còn về người khác thấy thế nào, có quan hệ gì tới y?!

Tâm lý biến hóa này trực tiếp ảnh hưởng tới biểu hiện của Giáo chủ lúc đối mặt với Tiểu vương gia.

Rõ ràng nhất là, Tiểu vương gia cảm thấy Giáo chủ có chút đùa giỡn không sứt mẻ gì nữa!

Này mẹ nó mất biết bao nhiêu tình thú a!

Tiểu vương gia ôm Giáo chủ cởi sạch quần áo, cả người trần trụi hôn hôn sờ sờ, trêu chọc bảo bối phía dưới đều ướt.

Giáo chủ thế nhưng bằng phẳng thừa nhận, ôm cổ Tiểu vương gia, hôn hôn khóe môi cười xấu xa của hắn: “Hừm… cho nên ngươi phải biểu hiện tốt một chút…”

Tiểu vương gia giật mình đưa tay kéo người ra: “Ngươi là ai?!”

“Còn làm hay không?” Giáo chủ không nể mặt.

“…” Tiểu vương gia hoảng sợ lại khuất nhục, “Làm”’

Lập tức đè người xuống giường, duỗi ngón tay cắm vào. Lại là xoay tròn lại là moi moi, chỉ chốc lát sau thêm vào hai ngón tay ở trong tiếng nước phụt phụt.

Tay kia, vén ra mái tóc trên trán Giáo chủ, nhìn kỹ thần thái mỹ diễm dần dần ửng hổng của y.

Ánh mắt cong cong, cả người Giáo chủ nóng đến không chịu nổi, lại vòng lấy cổ Tiểu vương gia, ngửa đầu ngậm lấy đôi môi đối phương, hôn liếm cắn. Dụ đến Tiểu vương gia trở nên kích động, phía dưới rút ngón tay ra liền cắm dương v*t nóng bỏng của mình vào.

“A…!…”

“Nhớ ta như vậy?”

“Bớt nói nhảm… ư…”

Dĩ nhiên là rước lấy một hồi triền miên nhiệt liệt, từng nụ hôn sâu người chạy ta đuổi. Hôn thẳng đến người thở hồng hộc, hai má ửng đỏ.

Tiểu vương gia một bên thẳng lưng làm dồn dập, một bên hôn xuống, hôn liếm cổ, xương quai xanh, trước ngực.

Ngậm thịt mềm nổi lên phía bên phải vào miệng, nhẹ nhàng lôi kéo gặm cắn, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi vòng quanh liếm mút, khiến cho Giáo chủ hừ hừ cắm tay vào mái tóc Tiểu vương gia, dùng sức kéo ra, kim quan buộc tóc* liền rớt, tóc đen thật dài đổ xuống, tản ra trên da thịt trần trụi trắng muốt của Giáo chủ, tê tê ngứa ngứa, lại là một trận hừ ngâm khe khẽ.

(*束发金冠.)

Tay trái của Tiểu vương gia cũng không phải để không, liền xoa nắn thịt mềm ở bên ngực phải của Giáo chủ, đầu ngón tay còn mang theo dâm thủy ướt át dính nhớp, nhẹ nhàng bôi xuống, vệt nước óng anh một mảng, lại là se se lôi kéo, khiến Giáo chủ chịu không nổi, kéo đầu Tiểu vương gia trừng mắt: “…Đừng đùa!… a….”

“Chính là phía dưới của ngươi cắn chặt như vậy, không phải rất thích sao?”

Nói xong còn ra vẻ tức giận thè lưỡi ra liếm viên đáng thương sưng đỏ kia.

“A… ư….”

“Được rồi… nếu như không thích, vậy chúng ta liền đổi cách chơi.” Nói xong chống tay xuống, rút ra khỏi huyệt sau của Giáo chủ.

Khiến Giáo chủ đang thoải mái hoàn toàn bối rối.

Ngươi làm gì.

“Không làm gì.” Tiểu vương gia đáp, chỉ đặt dương v*t cứng đến nóng cháy cọ xát chỗ bắp đùi Giáo chủ, chính là không vào.

Trên tay lại không ngừng, tiếp tục nhéo bóp đầu v* trước ngực Giáo chủ, vê ấn xoa nắn, làm cho hai viên đáng thương kia vừa cứng vừa sưng, đỏ au run run rẩy rẩy đứng thẳng trước ngực.

Giáo chủ chịu đựng sảng khoái trước ngực, muốn mắng đều mắng không ra, chỉ nói người này hai câu, liền đùa bỡn mỗi chỗ này của y, thật đáng ghét.

Nhưng thân thể y lại dâm đãng, chỉ chơi chỗ này cũng hầu hạ người hừ hừ, hai tay cắm sâu vào mái tóc Tiểu vương gia vuốt ve xoa kéo, thầm nghĩ muốn gia hỏa này càng thêm dùng sức hung ác đối đãi mình.

Không tự chủ liền ngửa cổ ưỡn ngực, đưa hai viên đỏ au sưng gấp đôi bình thường vào trong miệng đối phương.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Giọng khàn đặc yêu cầu: “Liếm ta… a…”

Tiểu vương gia nhíu mày mỉm cười, cung kính không bằng tuân mệnh.

Đầu lưỡi cuốn lấy một viên an ủi, liếm quầng vú, đầu v* kia đến ướt dầm dề, ngẩng đầu trêu chọc Giáo chủ: “Lần đầu tiên của đêm nay, dùng chỗ này bắn đi.”

“…!” Nói đùa gì vậy.

Nhưng cho dù ở sâu bên trong óc phản kháng mãnh liệt, thân thể bởi vì nghe xong lời này mà run rẩy không chịu nổi, hô hấp cũng thô nặng hơn một chút. Đặc biệt là huyệt sau hư không co rút lại, dường như liền phải nhả ra dâm thủy.

Mấy phản ứng nhỏ này khó tránh khỏi đôi mắt của Tiểu vương gia, một bên cười, một bên quỳ tiến đến.

Thẳng đến khi dương v*t thô hồng nóng bỏng đánh vào trước ngực Giáo chủ, đỉnh còn chảy ra dịch nhầy sáng bạc ướt át, phình to như muốn công thành đoạt đất.

Tiểu vương gia nắm huynh đệ của mình liền đặt ở một trong hai viên thịt đỏ au, thịt đỏ mềm mềm bị gia hỏa nóng hổi cứng rắn phun d*m thủy trêu chọc cọ xát vô cùng sắc tình, thật giống như đang bị nó ‘làm’.

Tam quan của Giáo chủ phải bị hành vi vô liêm sỉ của người này làm cho vỡ nát rồi!

Y cho rằng bằng phẳng trên chuyện chăn gối đã là vô dục tắc cương*, không địch nổi ma cao một trượng, trong chuyện giường chiếu còn có nghìn nghìn vạn vạn dơ bẩn xấu hổ chờ y.

(*无欲则刚: Con người không có nhiều ham muốn thì sẽ sống được đơn giản hơn, thoải mái hơn và càng tự do hơn. Chỉ khi người k có dục vọng thế tục, mới có thể đạt. tới cảnh giới hiên ngang lẫm liệt.)

Thể xác và tinh thần không biết cố gắng* lại nước chảy bèo trôi**, bị sung sướng bí ẩn xấu hổ kia đánh đến toàn thân ướt đẫm, thân mình vặn vẹo kêu rên ở dưới thân nam nhân. Dường như trước ngực mình thật sự hóa thành hai cái lỗ, bị đâm đến tê dại nóng bỏng, dâm thủy ướt dầm dề chảy cả một lồng ngực, đầu v* đỏ hồng sưng đau lại thừa nhận đối đãi càng thêm dâm tà.

(*不争气 bất. tranh khí: Không hăng hái tranh giành, k có chí tiến thủ, yên phận thủ thường.)

(**随波逐流 tùy ba trục lưu: k có lập trường kiên định, khuyết thiếu năng lực phán đoán thị phi, chỉ có thể theo người khác.)

Cũng không biết như thế nào đã đến cực hạn vui thích, ngón chân quặp lại, run rẩy bắn ra.

Tiểu vương gia ôm người vào trong ngực, cười vuốt ve bờ vai không ngừng run rẩy của Giáo chủ.

Phía dưới rồi lại thừa dịp Giáo chủ thất thần, một phát đỉnh vào từ dưới lên.

“A —— “

Mạnh mẽ phá mở thịt non mềm mại thít chặt trong huyệt, hung ác đâm rút mỹ nhân trong ngực.

“A, a…. ư,a… ngươi…”

Đứt quãng, ngay cả một câu cũng không thành lời, Giáo chủ chỉ có thể ôm cổ Tiểu vương gia, thân mình sau khi lên đỉnh lại thừa nhận một đợt sóng gió động trời.

Tóc đen thật dài xõa tung cả lưng, nhẹ nhàng nhảy múa theo từng đợt đâm rút hung mãnh phóng đãng, giống như rong biển dập dềnh, Giáo chủ chìm nổi ở trong dòng biển ấm áp kia, bắt cũng bắt không được.

Tiểu vương gia vẫn còn tâm tư nói giỡn, dừng lại một lúc ghé vào tai Giáo chủ nói bằng giọng khàn khàn: “Lần này dùng đầu v*, lần tới lại thổi tiêu, tiếp sau nữa lại dùng lưỡi liếm huyệt thế nào?”

Dư âm của tiếng cười rung động tại hai lồng ngực dán chặt, Giáo chủ dán ở thân thể hắn đều có thể cảm thấy người này vô sỉ.

Hai má thiêu đỏ bừng, cúi đầu hung hăng cắn vào môi Tiểu vương gia, chặn về mấy lời nói càng thêm hạ lưu ngả ngớn. Môi lưỡi quấn quýt dây dưa, nước bọt chảy dọc theo cằm Tiểu vương gia, Giáo chủ dùng lưỡi cẩn thận liếm sạch, hôn xuống cái cằm, cần cổ dễ nhìn của người này, cắn lấy yết hầu nhẹ nhàng liếm mút.

Trong cổ Tiểu vương gia phát ra tiếng rên rỉ, dục hỏa bị trêu chọc đến tăng vọt, đè Giáo chủ xuống mở ra hai chân, càng thêm hung ác va chạm nghiền nát, làm cho huyệt nhỏ đỏ thẫm lẳng lơ chỉ biết cắn nuốt kia đến không chịu nổi, d*m thủy giàn giụa.

“A, ư… a… a… a…”

Giáo chủ thật sự không còn sức để chống đỡ, cho đến khi từng luồng dịch đặc của Tiểu vương gia bắn vào sâu bên trong thân thể.

Hai người lại là một trận sảng khoái thất thần.

Người trong ngực giống như mới vớt từ nước ra, cả người mềm nhũn không xương. Nghiêng đầu nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dốc. Gia hỏa dưới thân lui ra ngoài, y cũng có thể cảm giác được dâm dịch tràn đầy trong cơ thể chảy ra ào ạt, khiến cho phía dưới càng thêm chật vật không chịu nổi.

Đùi bị người nâng lên, thịt non bên trong ửng đỏ lại bóng nước bỗng nhiên bị liếm.

Giáo chủ giật mình trợn mắt: “Ngươi… a…”

Đầu lưỡi kia cuốn lấy dâm thủy, hàm răng cắn lấy thịt non trằn trọc đi vào cửa huyệt sưng đỏ run rẩy khép mở.

Mắt thấy sắp làm thêm chuyện càng cảm thấy thẹn.

“A… đã đủ rồi!…”

Giáo chủ không thể nhịn được nữa!

Cũng không biết lấy sức từ đâu ra, nhấc chân đạp một cái, đá bay tên đáng giận này!

Hơn nửa đêm Tiểu vương gia  bị đá xuống giường điên cuồng trả thù, tất nhiên là không đề cập tới.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com