TruyenHHH.com

Giang Trung Thuy Toc

" Chuẩn bị đi. Chúng ta vào cung " Lam Trạm tiến vào thông báo lại nhanh chóng trở ra để hắn sửa soạn.

Giang Trừng còn chưa kịp hỏi hắn gì đã thấy người đi mất, bĩu môi xì một tiếng : " Nói cứ như cha ta không bằng"

Hy Nhã cũng không để hắn tiếp tục nhảm lẩm bẩm kéo người đến bàn trang điểm.

Không lâu lắm Giang Trừng trở ra với một mớ hỗn độn trên người. Y phục thường ngày hắn đã cho là vướng víu. Lần này còn có mấy thứ trang sức cùng ngoại bào nặng trịch này khiến hắn phải dành hai phút cuộc đời cảm thương cho Lý Tiểu Nguyệt, mà thôi cảm thương cho chính mình trước đã....

Nhìn trước mặt xe ngựa, Giang Trừng chỉ chỉ phu xe chỗ : " Ta ngồi đây "

Nói xong cũng không quan tâm Lam Trạm có hay không đồng ý xách váy trèo lên đó. So với ngồi trong cái xe kia hắn thích điều khiển con ngựa hơn, mặc dù bản thân cũng chưa từng thử.

Hắn thích thú sờ sờ con ngựa cái bờm, cảm nhận mềm mại nơi tay. Lam Trạm người ngày lại từ sau vòng qua người hắn nắm dây cương. Giang Trừng bị mất hứng quay qua quát hắn

" Ngươi làm gì ? Cút xuống ! "

" Ta cùng ngươi " Lam Trạm kiên định nói, không có ý định rời đi.

Giang Trừng biết tên này khó điều khiển liền đẩy ra Lam Trạm : " Ngươi không xuống ta xuống ! "

Hắn nhảy xuống lại bị y phục vướng víu vấp suýt ngã. Lão đảo một hồi đứng vững lại lườm Lam Trạm hứ một tiếng bò vào trong xe, khó chịu ngồi phịch xuống.

Lam Trạm lại cũng rời đi nơi ngồi tiến vào trong. Giang Trừng cảm thất nhân sinh tuyệt vọng, chính mình lại gặp phải thứ gì đây ? Hắn đứng lên có ý định ra ngoài lại bị Lam Trạm kéo ngã vào người hắn.

Giang Trừng chật vật ngồi vững giật tay ra khỏi : " Không cho chạm ta !  " hắn lại hừ một tiếng mũi chỉnh lại quần áo ngồi sát vào phía trong, tránh được Lam Trạm một li nào đều tốt !

Xe ngựa chạy một mạch tiến vào cung thì dừng lại. Giang Trừng trước tiên nhảy xuống đi vào. Thị vệ đều biết hắn nên không ai cản, Giang Trừng rất nhanh thuận lợi vào trong.

Hắn nhìn xung quanh bài bố, mặc dù sa hoa đẹp mắt vẫn khiến hắn bĩu môi : " Hừ, không bằng một góc thủy tộc ta "

Lam Trạm phía sau đã nhanh chóng tiến lên đem tay hắn nắm lấy.

" Làm gì vậy ?! " Giang Trừng giãy tay ra khỏi nhưng bất thành. Nhìn Lam Trạm không nói gì vẫn mặt lạnh nắm tay hắn nhìn phía trước thẳng tiến, bản thân lại chẳng thể nào thoát ra được Lam Trạm nắm tay.

Thứ quái vật ! Giang Trừng trong lòng thầm mắng.

Vào đến trong Đại Điện gặp đầu tiên Lam Hi Thần. Giang Trừng nhìn này một bộ ôn hòa vẻ mặt vẫn là so với chết tiệt Vương gia kia thuận mắt, sinh ra thật nhiều hảo cảm.

" Hoàng đế ca ca " Hắn trước tiên nhảy đến Lam Hi Thần bên người chào hỏi.

Lam Trạm tiến lên kéo người đẩy ra phía sau mình, lại nhận lấy của Giang Trừng bất mãn ánh mắt.

" Huynh trưởng " Lam Trạm cúi đầu.

" Vong Cơ, không có người ngoài không cần câu nệ tiểu tiết " Lam Hi Thần cười đến động lòng người.

" Tể Tướng đại nhân gần đây có nhắc đến hôn sự của hai ngươi. Ta nghĩ Tiểu Nguyệt cũng là trưởng thành vẫn nên sắp xếp thành thân đi thôi "

Lam hiếm thấy khóe môi gợn lên ý cười.

Giang Trừng lại là phản ứng mãnh liệt : " Không thể ! "

" Làm sao không thể ? Hai ngươi đã sớm định ra hôn sự, thành thân lại là chuyện tốt " Lam Hi Thần nghi hoặc hỏi hắn.

" Ta không thích hắn, sẽ không cùng hắn thành thân " huống chi ta là nam nhân. Nửa câu sau Giang Trừng là âm thầm trong bụng nói.

" Hoàng đế ca ca ngươi để chúng ta hủy hôn đi " Giang Trừng nói thêm.

Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng, lại nhìn qua Lam Trạm, bất đắc dĩ hỏi hắn : " Vong Cơ nghĩ hủy hôn sao ? "

" Không hủy ! " Lam Trạm kiên định nói.

Vẫn là nụ cười động lòng thiên hạ, Lam Hi Thần nhìn hắn nói : " Vong Cơ nói không thể "

Giang Trừng cảm thấy huynh đệ nhà này là với nhau thông đồng, chính mình một mình trên một chiến tuyến không công bằng, không phục nhìn Lam Hi Thần tranh cải : " Hôn sự cũng là của ta như thế nào chỉ hắn quyết định. Ta không muốn cùng hắn ! "

" Cái này...Ta là Vong Cơ trưởng bối sẽ thay hắn quyết định. Việc hủy hôn Tể Tướng cũng sẽ không đồng ý " Lam Hi Thần giải thích.

" Xảo biện ! Các ngươi huynh đệ chính là thông đồng. Lam gia hoàng tộc chẳng có người nào tốt, ta nhìn lầm ngươi ! Hứ " Giang Trừng nói xong cũng không quan tâm cái gì quay lưng  hầm hực bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com