TruyenHHH.com

Giang Son Nhat Thoa Vu Tac Gia Quy Khuyet

"Bệ hạ, thân thể của người ......" Vị Thái y già kính cẩn nói.

"Cô biết chứ." Dung Chân ngắt lời vị Thái y đang không ngừng lo lắng, vẫy vẫy tay: "Lui xuống đi."

"Bệ hạ ——" Lão Thái y bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, lo lắng khuyên nhủ: "Thân thể của Bệ hạ vốn đã tổn hại nghiêm trọng, mấy năm nay lại luôn vì giang sơn xã tắc mà ôm sầu muộn, nếu còn tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ —— Bệ hạ!"

Nói đoạn, Thái y cúi đầu xuống sát mặt đất, lại nghe y lên tiếng trào phúng: "Mấy năm trước, thần y trong Cùng U Cốc từng phán một câu, bảo Cô sống không quá ba mươi sáu tuổi ....."

"Ngươi nói tiếp cho Cô nghe, còn có ý nào nữa không?

Sống không quá ba mươi sáu tuổi.

Y chắp tay sau lưng đi về phía cửa sổ, một trận gió nổi lên, lá mận tím bay tán loạn như tuyết, tựa hàng ngàn linh hồn trong thời loạn thế, chung quy đều rơi vào kết cục thân bất do kỷ.

"Bệ hạ, ảnh vệ nhận được tin tức rằng thích khách Tây Ninh muốn phục kích tiểu Điện hạ ở Phong Lăng Tứ Xuyên!" Thị vệ kia vừa vội vội vàng vàng tiến đến, sắc mặt không khỏi kinh hoàng, gã vừa dứt lời Dung Chân liền đột nhiên quay người, thần sắc lạnh lùng, tức giận hỏi: "Ngươi nói cái gì? Dung Kỳ thế nào rồi ——"

"Khởi bẩm Bệ hạ, ảnh vệ âm thầm bảo vệ tiểu Điện hạ nhận được tin tức....."

"Tây Ninh vẫn cho rằng Bắc Chiêu của ta dễ bắt nạt đến thế sao!?" Dung Chân nén lửa giận xuống, thấp giọng nói: "Triệu Ô tướng quân đến ......"

"Mà thôi." Đôi mày Dung Chân hơi nhíu lại, cuối cùng nói: "Cô tự mình đi."

"Mong Bệ hạ suy xét!" Người trong điện đồng loạt quỳ xuống, theo sau đó là tiếng Dung Chân bình thản nói: "Cô cũng đâu phải phế nhân."

Dung Kỳ, đệ đừng xảy ra chuyện gì nhé.

Cũng đừng để bản thân gặp nguy hiểm.

Lúc ca ca đi rồi, tương lai của Bắc Chiêu sẽ trông cậy vào đệ.

*

Thời điểm có người giúp cậu đỡ một nhát kiếm, Dung Kỳ mới hiểu rõ.

Huynh trưởng của cậu trước giờ chưa từng thay đổi.

Không quên mất cậu, không có ý muốn giết cậu, cũng không phải là không cần cậu nữa.

Năm mười ba tuổi, mẫu phi của bọn bọ cùng Tiên đế ra ngoài vi hành, trên đường gặp phải thích khách Tây Ninh, mẫu phi vì thay tiên đế chịu một nhát đao mà chết. Năm đó quốc lực Bắc Chiêu suy yếu, không địch lại Tây Ninh nên đành phải chịu đựng mối hận này, chiếu cáo thiên hạ rằng Qúy phi chỉ đang ở chùa cầu phúc. Nguyên nhân chính là như thế, bọn họ chẳng những không thể gặp mặt mẫu phi lần cuối, thậm chí đến việc lập mộ phần cũng không làm được.

Một năm sau đó, huyng trưởng của cậu trở thành con tin bị đưa đến Tây Ninh.

Đến lúc gặp lại đã là sáu năm trước khi Tân đế đăng cơ.

Hết thảy đã hoàn toàn thay đổi.

Huynh trưởng không còn cười với cậu, chỉ cần thấy mặt liền răn dạy quở trách, thậm chí trục xuất khỏi Hoàng cung, bắt cậu phải lang bạt bên ngoài. Cậu cũng từng ác độc cho rằng huynh trưởng vì cố kỵ, sợ cậu sẽ tranh quyền đoạt vị nên mới làm thế, nhưng đến cùng cậu đều sẽ bật khóc trong đêm đen, luôn miệng nói "Huynh trưởng, đừng bỏ rơi đệ mà". Mãi cho đến thời khắc này, cuối cùng cậu cũng có thể tin rằng huynh trưởng vẫn luôn thương yêu cậu, như năm đó y cười rạng rỡ dưới tán cây, nói : "A Kỳ, dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, huynh trưởng đều sẽ che chở đệ."

"Chỉ cần ta còn sống, đệ chỉ việc an tâm làm Tiểu Điện hạ là được."

Ảnh vệ âm thầm bảo vệ Dung Kỳ bấy lâu nay lần lượt gia nhập thế cục, vây quanh bảo vệ Dung Kỳ, chiến đấu vì một tia sinh mệnh. Trận chiến gần đi đến bế tắc, đâu ai biết rằng giữa màn chém giết tàn khốc bỗng xuất hiện một bóng đen, lưỡi kiếm sắc bén của sát thủ Tây Ninh xuyên qua vòng bảo vệ, trực tiếp đối đầu với Dung Kỳ.

Dung Kỳ giơ kiếm về phòng thủ, cậu chưa bao giờ cận kề với cái chết đến thế.

—— Là sát thủ.

Dung Chân ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn đám sát thủ áo đen trong sơn cốc, lửa giận ngập trời .......

Thấy thiếu niên bị dồn vào đường cùng, rốt cuộc y đưa tay quát: "Bắn cung."

Cánh cung tựa trăng tròn, tên bắn như cầu vồng, một vệt sáng màu bạc lóe lên, tên sát thủ đối diện với thiếu nên ngã thẳng về phía sau, mũi tên lông vũ đâm thẳng vào cổ họng gã, những tên khác lần lượt rút lui lại phát hiện xung quanh toàn là cung thủ.

Quân vương Bắc Chiêu đã không còn muốn nhân nhượng nữa rồi.

Có cam chịu nữa thì vẫn thế thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com