TruyenHHH.com

Giang Sinh Nhieu Cp

Trong khi hai tên kia vẫn còn lăn lộn trên đồi thông thì ở địa điểm khác, mọi thứ lại rất êm dịu.

Jay và Daniel đang trên đường đến trung tâm thương mại để mua vật dụng trang trí. Đường phố lúc này tấp nập người qua lại, những ngôi nhà và các cửa hàng đều được trang trí rực rỡ sắc màu. Nhìn đâu đâu cũng thấy những cây thông với đủ mọi kiểu dáng và được treo lên đó chuông vàng, ngôi sao, trái châu, kẹo hình gậy, dải đèn lấp lánh... bên dưới là những hộp quà nhiều màu sắc và có khi là ông già noel và những chú tuần lộc nhỏ. Tất cả đều tràn ngập không khí Giáng sinh.

Những bông tuyết lay động trên bầu trời hạ xuống bả vai và mái tóc đen mềm mượt của Daniel. Jay dịu dàng đưa tay phủi chúng xuống từ người cậu.

Daniel nhìn cậu rồi cười cười, mặt Jay nổi lên một tầng hồng nhạt, cậu lúng túng lấy ra trong túi áo khoác một chiếc mũ len rồi đội nó lên đầu Daniel.

"Cảm ơn cậu, Jay. Tớ cũng có mang cho cậu này."

Trước biểu tình ngỡ ngàng của Jay, Daniel lấy trong túi áo khoác ra một chiếc mũ len màu sắc y hệt chiếc Jay vừa đội cho cậu. Daniel nhẹ nhàng phủi phủi ít tuyết đọng trên mái tóc vàng của Jay và nâng hai tay lên đội mũ cho cậu.

Bỗng nhiên, Daniel cảm thấy một đôi tay ôm chặt lấy eo mình, kéo cậu lại gần hơn. Jay cúi đầu xuống dụi vào cổ cậu. Hơi thở ấm nóng phả vào cần cổ trắng ngần. Daniel chợt rùng mình, cậu vỗ vỗ lưng Jay hỏi: "Cậu lạnh sao Jay? Vậy chúng ta nhanh mua đồ để về biệt thự nhé."

"..."

Thấy Jay gật đầu nhưng vẫn chưa buông mình ra, Daniel vuốt nhẹ vào lưng Jay như thể an ủi.

"Đi nào Jay. Mọi người đang chờ đó."

"..."

Jay buông cậu ra rồi lùi sang bên cạnh, khuôn mặt uỷ khuất như chú chó nhỏ vừa bị bỏ rơi.

Daniel nhìn thấy vậy thì bật cười khúc khích, cậu với tay nắm lấy bàn tay Jay.

"Được rồi. Trở về lại ôm tiếp, được không?"

Jay nhanh chóng lấy lại tinh thần, hai người cùng cất bước về phía trung tâm thương mại ngay trước mặt.

Cũng giống như đường phố ngoài kia, trong đây cũng ồn ào, náo nhiệt không kém. Mọi người đều tất bật chuẩn bị cho lễ Giáng sinh. Những gì cần cho Giáng sinh đều được bày hết lên một vị trí để dễ dàng tìm kiếm, đầu tiên, hai người kéo nhau đi đến chỗ gian hàng có trưng bày những hạt châu. Đủ loại kích thước và màu sắc, có cả những hạt trơn và hạt gắn kim tuyến.

"Cậu thấy sao Jay?"

"..."

"Vàng và đỏ hả. Ừm, vậy chúng ta sẽ lấy hai màu này, nó có vẻ phù hợp với căn biệt thự."

Hai người tiếp tục dạo quanh khắp các gian hàng bày đồ Giáng sinh.

"Này Jay, cậu thấy ông già Noel nhỏ xíu này có đáng yêu không, cả chú tuần lộc bên cạnh nữa..."

"..."

"Chúng ta cũng nên mua chút nến nữa nhỉ?...Cậu nghĩ sao về mấy vòng lá mùa vọng này, chúng ta nên chọn kích thước nào đây?"

"..."

"Ây, đèn màu nào thích hợp với vàng và đỏ ta?"

"..."

"Ồ, màu trắng ư?"...

------------------------------------------------------

Ở góc phố bán nguyên liệu nấu ăn cách trung tâm thương mại không xa, Bakugou và Midoriya vừa thống nhất được một bản danh sách các món ăn và nguyên liệu phù hợp, họ đang tìm kiếm thứ mình cần tại các gian hàng.

Tại biệt thự, bên ngoài vườn.

"Nè Chuuya, chúng ta sẽ đắp một người tuyết giống tôi. Tuy không thể so sánh được với bản gốc là tôi đây nhưng nó chắc chắn sẽ trông cực kỳ oách."

"Không muốn. Thích thì mi tự đi mà làm."

"Cậu thật quá đáng. Không phải đều chia hai người làm cùng nhau à? Cậu phải đắp người tuyết với tôi. Cậu là chó của tôi mà, phải nghe lời tôi chứ."

"Ai là chó của mi hả. Đồ ngu ngốc, người tuyết mà giống như mi thì trông cũng đần độn y như vậy thôi. Sao mi không thử nặn hình con cá thu ấy. Như thế chúng ta sẽ có ngay một con cá thu đông lạnh rồi. Khục..."

Hai người không ai chịu nhường ai cứ cãi cọ qua lại suốt như vậy. Sự ăn ý khi hợp tác cùng chiến đấu có vẻ không áp dụng được cho những việc khác rồi...

Đang tranh cãi kịch liệt thì Dazai bỗng nhiên ngồi xổm xuống và vốc lấy một nắm tuyết dưới sân ném thẳng vào mặt Chuuya. Dazai lấy tay che lại khoé miệng đang nhếch lên và bảo:

"Ôi, xin lỗi nha. Tôi cố tình đấy. Mà sao Chuuya lại không biết đường tránh đi vậy? Có phải năng lực đã yếu đi rồi không? Tội nghiệp làm sao. Hahahaha"

Thân thể Chuuya run rẩy kịch liệt vì tức giận. Cậu lấy tay phủi tuyết trên mặt xuống rồi mở mắt trừng trừng nhìn Dazai.

"Mẹ kiếp mi thèm đòn hả? Ta sẽ cho mi thấy ngày tàn của mình ngay thôi."

Nói rồi Chuuya cũng cúi xuống vốc lên một nắm tuyết cực lớn và ném về phía tên nào đó đang bỏ chạy thục mạng mà còn không quên quay lại lè lưỡi trêu tức mình.

"Á."

Bỗng Dazai vấp phải một đám tuyết cứng, cậu nghiêng người đổ về phía sau.

"Đệt."

Đang liều mạng chạy tới, Chuuya theo quán tính vòng tay ôm lấy eo Dazai và đứng vững chân. Lúc này, ánh mắt hai người chạm phải nhau. Họ cứ như vậy đơ ra nhìn nhau một lúc. Ngoài trời, tuyết vẫn đang rơi, nhưng cái lạnh thấu xương chẳng thể nào chen ngang vào khoảnh khắc lãng mạn này được.

"Chuuya à."

Dazai hai mắt long lanh nũng nịu gọi tên người nào đó, cậu chu môi tiến gần về phía Chuuya.

Nghe thấy tiếng gọi, Chuuya bừng tỉnh, cậu đột ngột thả bàn tay đang đỡ sau lưng Dazai ra.

Bịch.

Nằm sõng soài trên mặt đất, Dazai mở nửa con mắt nhìn lên Chuuya, cậu bày ra biểu cảm hết sức chán chường như thể chẳng còn gì luyến tiếc trên đời nữa rồi nghĩ 'Chuuya ngu ngốc là đồ đầu đá.'

Chứng kiến hết từ nãy tới giờ, Jay, Daniel, Bakugou và Midoriya chỉ có thể nín cười.

"Hah, hai người này chơi cũng thật tình thú." Bakugou nhếch khoé miệng.

Bốn người họ xuất hiện cùng lúc vì khi đang trên đường về biệt thự thì hai cặp đôi bất ngờ gặp nhau. Trên tay ai nấy đều túi to túi nhỏ, họ vẫy tay gọi nhau rồi cùng trở lại.

Mở cánh cửa lớn trước mắt, mấy người họ đồng thanh: "Chúng tôi đã trở lại."

Rồi xách đồ vào nhà, Kid và Shinichi hồ hởi chạy đến giúp họ mang đồ vào. Bầu không khí trong biệt thự có vẻ đã rộn ràng hơn chút khi những bài hát Giáng sinh liên tục được phát lên.

"Last Christmas, I gave you my heart

But the very next day, you gave it the way

This year, to save me from tears

I'll give it to someone special

...."

"We wish you a merry christmas

We wish you a merry christmas

We wish you a merry christmas

And the happy new year

..."

"Oh, jingle bells, jingle bells

Jingle all the way

Oh, what fun it is to ride

In a one horse open sleigh

Jingle bells, jingle bells

Jingle all the way

Oh, what fun it is to ride

In a one horse open sleigh

..."

Mọi người bắt đầu chia nhau ra làm việc. Trong lúc đó thì cánh cửa chính lại mở ra lần nữa, Akutagawa và Atsushi đã trở lại với phần đỉnh thông cao khoảng 2m, Dazai và Chuuya theo phía sau. Họ nhặt nhạnh hết những gì không cần thiết còn vướng trên cây ra và dựng thẳng nó lên.

Điều đáng nói ở đây là, từ đầu đến chân Akutagawa và Atsushi toàn lá cây, tuyết và bụi, trông họ cũng xốc xếch vô cùng, tóc tai thì rối loạn hết cả lên, có vẻ như hai người này đã có một trận chiến gay cấn trên đồi thông. Không biết họ làm thế nào dừng nó lại, chắc là có một người chiến thắng chăng? Tiện thể thì họ mang cây thông về trong bộ dạng đó kiểu gì vậy?

Chuuya tiến lại gần hai người và nhìn họ một lượt rồi nhẹ giọng: "Hai người đi tắm đi. Chắc là cũng mang quần áo để thay rồi chứ?"

Akutagawa và Atsushi đồng thời nhìn lên người đối phương và có cùng chung suy nghĩ rằng họ thật sự cần đi tắm rửa. Hai người gật đầu, Atsushi nhanh chân chạy ra cửa mang vào một bó củi khô đến bên lò sưởi rồi cùng Akutagawa lấy quần áo để thay trong va li.

Phía trong bếp kia, có hai người đang cặm cụi với mớ công thức và nguyên liệu chất đầy.

"Này mọt sách, chúng ta sẽ làm mấy món bánh trước và để mấy món nóng lại sau."

"Hả? Được thôi Kacchan."

Deku đáp lời lại và sau đó bắt đầu niệm chú: "Chúng ta đã thống nhất chọn bánh gừng và bánh khúc cây, hai món này có vẻ ổn và cũng là món ăn đặc trưng của Giáng sinh. Đầu tiên bánh gừng thì bột bánh phải rây lại cho mịn, bơ để trong nhiệt độ phòng cho mềm. Chuẩn bị một cái bát rồi cho các nguyên liệu khô vào bao gồm: Bột mì, baking soda, bột quế, bột gừng, bột đinh hương, hạt nhục đậu khấu và muối. Dùng phới đánh trứng trộn thật đều các nguyên liệu với nhau.Tiếp theo, lấy một cái thố trộn bột hoặc một cái bát lớn khác để trộn tiếp các thành phần khác gồm: Mật ong, bơ, đường, vani và thêm một chút nước. Sau đó dùng máy trộn bột, trộn thật đều các nguyên liệu lên sao cho chúng thật mịn. Tiếp đến, sẽ cho hỗn hợp bột mì ở trên vào thố trộn và tiếp tục đánh đều. Sau khi hoàn thành bước trộn bột, cho bột ra mặt bàn và nhào bột qua vài lần cho bột thật mềm, mịn và thống nhất với nhau. Rồi chia khối bột thành hai phần rồi dùng màng bọc thực phẩm nilon bọc kín bột lại........."

"Thôi ngay?"

Bakugou quen thuộc cốc vào đầu Midoriya, gân xanh nổi trên trán cậu.

Lúc này thì Jay và Daniel cũng tiến lại phòng bếp. Daniel nhìn hai người kia, cậu xoa xoa gáy ngượng ngùng nói:

"Hai người có gì cần chúng tôi hỗ trợ không? Có lẽ hai người bọn tôi cũng chỉ phụ giúp được mấy việc lặt vặt thôi vì cả hai đều không rành chuyện nấu nướng cho lắm."

"Đương nhiên rồi. Nhìn vậy thôi nhưng có khá nhiều món đấy. Chúng tôi định làm bánh trước. Có lẽ hai người có thể khuấy bột." Bakugou trả lời lại.

Jay và Daniel cùng gật đầu, mấy người họ bắt đầu túm tụm lại xem công thức.

Quay trở lại với đội trang trí ngoài kia. Dazai và Chuuya thì đang ngắm nghía chỉnh vòng lá mùa vọng đặt trên lò sưởi.

"Này, mi không có mắt à, để tầm này là được rồi."

"Gì chứ? Chuuya là đồ thiếu thẩm mỹ, phải để cao lên một chút mới vừa."

"Không. Ta muốn nó phải ở kia. Đừng có lằng nhằng."

"Tại sao con chó lại không nghe lời chủ nhân của nó thế hả? Tôi muốn để nó cao lên."

"Mi muốn chết à? Cái tên suốt ngày chỉ đi tìm chết thì lấy đâu ra khiếu thẩm mỹ cơ?"

".........."

Bên phía cây thông, Shinichi đang đứng trên cầu thang để gắn lên đỉnh cây ngôi sao vàng lấp lánh. Trong lúc đó thì Kid đứng ở phía dưới giữ cầu thang và suy ngẫm về mấy vật trang trí nhiều màu sắc.

Đang vươn tay đến đỉnh cây thì Shinichi bất ngờ trượt chân rồi ngã xuống. Khoảnh khắc mà cậu đã chấp nhận chịu đau thì lại được một vòng tay rắn chắn ôm vào lòng. Lúc này Shinichi mới mở mắt ra nhìn người nọ, ánh mắt hai người chạm nhau rồi cứ giữ như vậy khoảng một phút thì mới quay trở lại thực tại.

Vẫn ôm Shinichi không buông, Kid cười nhẹ rồi cầm lấy ngôi sao trên tay cậu vung lên khiến nó biến mất. Shinichi mở to mắt kinh ngạc rồi bất chợt quay đầu nhìn lên đỉnh ngọn cây. Trên đó không phải là ngôi sao vừa mới trên tay cậu thì gì?

Shinichi cảm thấy như có một bàn tay gãi nhẹ vào trái tim mình, cậu nghĩ thầm 'Cái tên này đúng là biết cách khiến người ta rung động mà. Chết tiệt.'

Kid thả người vẫn còn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình xuống rồi đùa cợt nói: "Cậu phải cẩn thận chứ. Nếu mà không có tôi đứng phía dưới thì không phải bây giờ cậu đã chịu đau rồi à? Tuy là độ cao cũng bình thường nhưng nhỡ may mà gãy mất cái tay hay cái chân nào thì chẳng phải tôi chỉ có thể nhìn mà không thể làm chuyện xấu xa sao?"

'Ha. Và cũng rất biết cách phá hỏng bầu không khí.' Shinichi cạn lời quay phắt đi lấy mấy hạt châu rồi tiếp tục công việc. Mặc kệ người nào đó cứ tiếp tục lải nhải không ngừng.

----------------------------------------------------------

Ở tại một viện mồ côi cách đó mấy chục km, Daisuke đang nói chuyện với viện trưởng, nhanh chóng hoàn thành thủ tục để mọi người có thể chuẩn bị một Giáng sinh ấm áp và đầy đủ nhất cho mấy đứa trẻ còn đang nô đùa ngoài kia.

Lúc này thì Haru cũng đang ở ngoài sân chơi đùa với bọn trẻ. Đứa nào đứa nấy cũng đều vui vẻ chạy nhảy xung quanh háo hức đón chờ không khí Giáng sinh, khiến cậu cũng thấy vui lây.

Phía trong phòng, trong lúc viện trưởng ra ngoài để lấy chút tài liệu và giấy tờ thì Daisuke nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt bắt gặp đôi mắt cười của Haru, tim cậu như hẫng một nhịp. Cậu chăm chú nhìn hình ảnh này lâu thêm chút nữa, bình thường tên này suốt ngày cau có, rồi thì lo lắng đi bắt tội phạm và giải quyết mấy vụ án sau khi được trở lại đội 1, đã thế lại còn luôn nhìn cậu kèm theo một cái bĩu môi nữa chứ. Trong khi đó ở cùng người khác thì lại nói chuyện rất vui vẻ. Hừ.

........

Sau khi đã hoàn thành xong thủ tục, hai người chuẩn bị xin phép viện trưởng ra về thì ông lại mời cả hai ở lại dùng bữa với bọn trẻ. Ông muốn giữ họ lại lâu thêm một chút, cũng như là để cảm ơn họ đã quyên góp tiền.

Hai người thấy hơi khó xử khi vẫn còn người ở nhà chờ nhưng lại dao động trước sự nhiệt tình của viện trưởng cùng ánh mắt trông mong của lũ trẻ nên đã đồng ý. Họ quyết định trên đường về phải mua gì đấy tạ lỗi với mấy người ở nhà.

--------------------------------------------------------

Trời cũng đã sẩm tối, mọi thứ đã đến công đoạn cuối cùng.

Cây thông với hai màu chủ đạo của hạt châu vàng và đỏ đang toả sáng lấp lánh bởi ánh đèn trắng cuốn vòng quanh từ trên xuống dưới. Trên đỉnh là một ngôi sao vàng, thân cây được đính những chiếc kẹo hình gậy, ông già noel, vài chú tuần lộc... Chiếc lò sưởi bên cạnh đang cháy lách tách, bao xung quanh là một dải lá xanh. Bên trên treo vòng lá mùa vọng ở một vị trí ngay ngắn...

Chuuya thông báo. "Này, Daisuke và Haru vừa gọi bảo họ đang trên đường về."

"Chúng ta cũng sắp xong hết rồi. Chỉ còn đợi mỗi gà tây ra lò là được."

Midoriya nói vọng ra từ trong bếp.

Mọi người bắt đầu tập hợp trong bếp để sắp xếp đồ ăn ra chiếc thảm lớn ở phòng khách. Mới nhìn sơ qua thôi mà đã thấy hấp dẫn rồi.

Bánh khúc cây thì được trang trí xung quanh với những biểu tượng đặc trưng của mùa Giáng sinh, một ông già noel nhỏ xíu nổi bật lên với hai màu đỏ và trắng đan xen hài hoà cùng túi quà vác trên lưng. Bên cạnh ông là những chú tuần lộc đáng yêu đang đứng trên nền tuyết trắng được làm bằng kem tươi. Phía trên chiếc bánh là hai người tuyết nho nhỏ được ưu ái cho thêm một chiếc mũ đội đầu và khăn quàng ấm áp quanh cổ. Chiếc bánh được làm theo hình dạng một khúc cây dài nằm ngang trên đĩa và phết lên đó lớp sô cô la mịn có khắc những đường gân sống động y như thật. Bên trong là lớp bánh bông lan tơi xốp cùng với lớp kem mềm. Thoang thoảng hương sô cô la hoà lẫn với mùi vị kem tươi kích thích vị giác.

Nhìn sang bên cạnh có thể thấy đĩa hạt dẻ rang màu nâu sậm, cùng với bát kẹo hình chiếc gậy trơn bóng có hai lớp đỏ và trắng quện vào nhau. Mấy đĩa bánh gừng với đủ loại kiểu dáng thích mắt cũng được bày ra. Nào là bánh hình người được trang trí dễ thương, hình cây thông ngộ nghĩnh, những bông tuyết, hình chiếc chuông, ngôi sao và nhiều hình dáng khác nữa. Người làm bánh cũng quả thật có tâm cả về phần kiểu dáng lẫn trang trí.

Phía xa xa đặt bát súp gà đang bốc khói lên nghi ngút, tuy chưa nếm thử nhưng chỉ nhìn bề ngoài thôi đã thấy ngon rồi. Những sợi thịt gà thái nhỏ trông thơm và mềm trộn lẫn cùng nấm hương. Món ăn tuy đơn giản nhưng đủ để hấp dẫn. Cũng có thể thấy được đĩa đùi lợn rang muối ở gần giữa đang khiêu khích tính nhẫn nại của người nhìn. Có vẻ như những đầu bếp chúng ta có hôm nay là những người có tay nghề tốt.

Đang chờ để mở lò, Midoriya bỗng kêu "Á" một tiếng.

Bakugou bên cạnh nghe vậy thì vội vàng quay sang xem, thấy cửa lò đang mở còn ai kia thì run rẩy co rụt tay lại. Cậu nhanh chóng nắm lấy bàn tay của Midoriya rồi quở trách.

"Phải đeo bao tay vào chứ, đồ hậu đậu."

Lời nói ra thì gay gắt nhưng Bakugou lại nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay cậu và thổi phù phù lên đó. Thậm chí còn có xu hướng sắp cho ngón tay cậu vào miệng ngậm.

Midoriya đỏ bừng mặt rút tay lại.

"Được rồi mà Kacchan, ngâm tí nước là hết ngay thôi."

"Hừ."

Thấy Midoriya nói vậy, Bakugou lạnh mặt kéo cậu đi đến bồn nước.

"Lần sau tốt nhất là tránh xa nhà bếp ra. Mọt sách vô dụng."

Midoriya cười trừ. "Vậy cậu sẽ nấu cho tớ ăn mỗi ngày hả?"

"Lo cái tay của mình đi kìa."

-----------------------------------------------------

"Gà tây xong rồi đây." Midoriya và Bakugou cuối cùng cũng bước ra, trên tay Bakugou là đĩa gà tây quay nóng hôi hổi mới ra khỏi lò còn Midoriya thì đang bưng theo vài bát nước chấm chua ngọt. Giờ chỉ còn chờ...

"Chúng tôi đã về." Cánh cửa chính bật mở để lộ hai thân ảnh bên ngoài. Haru xoa xoa gáy hướng mọi người xin lỗi.

"Xin lỗi vì để các cậu phải chuẩn bị hết thế này, chúng tôi có mua vài chai rượu để bồi tội với mọi người đây."

"Tuyệt." Tất cả vui vẻ hô lên.

Mọi người bắt đầu tụ lại tại chiếc thảm lớn trong phòng và thưởng thức các món ăn cũng như hào hứng nói chuyện với nhau.

"Này, cậu có muốn thử ít súp không, để tôi lấy cho."

"Thái đùi lợn rang muối đi kìa."

"Này, cốc đâu hết rồi?"

"A, ai lấy dĩa của tôi đi thế hả?"

......

-----------------------------------------------

Ăn uống xong xuôi thì đến công đoạn dọn dẹp. Lúc này, Chuuya lôi kéo Dazai đứng dậy và nhận nhiệm vụ dọn dẹp bát đĩa. Kid và Shinichi thì dọn dẹp xung quanh để lấy chỗ cho hoạt động tiếp theo. Những người còn lại chuẩn bị trò chơi.

Họ ngồi lại một chỗ để xem phim, cùng nhau phá lên cười khi đến những cảnh hài hước, cùng nhau chơi bài, trò chuyện... rồi lăn ra ngủ lúc nào cũng không hay. Trong căn phòng tối, nơi chỉ còn những ánh nến toả ra ánh sáng ấm áp, tất cả yên bình nằm ngủ cạnh nhau.

Một mùa Giáng sinh nữa trôi qua. Chúng ta cùng đón chào năm mới đến.

-----------------End---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com