TruyenHHH.com

Giang Ho Bien Dia Thi Tho Hao Ngu Tieu Lan San

Cái gì mà song hỷ lâm môn, chẳng lẽ là Diệp cốc chủ có? Quần chúng vây xem nháy mắt chấn động, lập tức dùng ánh mắt đặc biệt không yên lòng cùng hưng phấn nói không nên lời nhìn về phía Diệp Cẩn.

Nếu là đại tẩu Thẩm công tử, vậy hoàn toàn có khả năng a!

Quả thực không thể tuyệt vời hơn được nữa, phi thường muốn rơi lệ.

Diệp Cẩn lần thứ hai muốn chạy đến xù lông với mấy người gần đó.

Nhưng khâm sai rất nhanh liền vô tình đập nát ảo tưởng mọi người đang tâm niệm, bởi vì cái gọi là tin tức tốt, đơn giản là nói hoàng thượng chúc mừng Thẩm Thiên Phong đón nhận chức vị minh chủ, cho nên ban cho ngàn lượng hoàng kim cùng vô số gấm vóc, ngoài ra cùng một số phong hào mà thôi.

Tập thể quần chúng tỏ vẻ rất thất vọng, cái này mà tính là tin tức tốt gì, chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao.

Thật sự là đặc biệt lãng phí tình cảm.

Sau khi tạ ơn Sở Uyên, mọi người một lần nữa ngồi lại, Thẩm Thiên Phong hỏi Diệp Cẩn, "Lâu rồi không trở về cung, muốn về nhìn một chút không?"

Diệp Cẩn một giây cũng không do dự, thốt ra, "Không muốn."

Thẩm Thiên Phong:...

Chung quanh có người nghe được cũng lập tức cảm khái, trên đời này sợ là chỉ có một mình Diệp Cẩn mới dám đối với hoàng thượng như thế -- Ỷ vào mình là đệ đệ hoàng thượng liền được sủng mà kiêu gì đó quả thực không được a! Quanh năm suốt tháng không trở về cung cũng thôi đi, cư nhiên ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ. Nếu hoàng thượng biết, nhất định sẽ tan nát cõi lòng.

Thẩm tiểu thụ ở một bên sốt ruột, tẩu tử hắn lại còn nói không muốn! Không muốn thì phải tiếp tục diễn thế nào a, tuy rằng ngươi không phải là một diễn viên chuyên nghiệp, nhưng nếu đáp ứng rồi, cũng phải có chút đạo đức nghề nghiệp chứ, diễn viên quần chúng không thể tùy tiện sửa kịch bản, nếu không nhất định sẽ không được lĩnh cơm hộp.

Kỳ thật một màn diễn này lúc trước mọi người đã thương nghị tốt rồi, sau khi khâm sai đến chúc mừng, Thẩm Thiên Phong tiện hỏi Diệp Cẩn muốn vào kinh hay không, Diệp Cẩn lúc này tất nhiên phải đáp muốn đi, thì Thẩm Thiên Lăng mới có thể dùng vẻ mặt ngây thơ vô tội nói mấy câu linh tinh 'Ta cũng muốn đi', do đó khi đi về hướng Bắc, 'tiện đường' đi ngang qua Bái Kiếm sơn trang thì sẽ tìm cớ vào ngụ, hành văn phi thường liền mạch lưu loát.

Nhưng hiện tại tẩu tử của hắn đột nhiên nói ra một câu "Không muốn.", làm cho không khí trên bàn cơm toàn bộ lạnh xuống, mọi người trầm mặc không nói, ngay cả mấy bàn chung quanh cũng bị ảnh hưởng.

Diệp Cẩn cũng có lời khó nói, lúc Thẩm Thiên Phong nói chuyện, hắn vốn dĩ đang ngẩn người như đi vào cõi thần tiên, mơ mơ hồ hồ nghe được có người đang hỏi mình có nhớ Sở Uyên không? Tất nhiên theo thói quen một mực phủ nhận. Lời vừa nói ra đã không kịp phản ứng, nhưng đã không kịp thu lại, đành phải yên lặng uống trà.

"Như thế nào lại không muốn, mới hôm qua còn nhắc với ta mà." Thẩm Thiên Lăng giúp Diệp Cẩn rót trà, "Huống hồ hoàng thượng ngày thường sủng ngươi như vậy, cho dù ngẫu nhiên cãi nhau hay nháo ra mâu thuẫn cũng không phải chuyện lớn gì? Tại sao lại không chịu quay về gặp hắn?"

Mọi người sau khi nghe được thì giật mình, thì ra là cãi nhau, trách không được.

Diệp Cẩn tiếp tục uống trà, thuận tiện ở trong lòng lãnh diễm ai thèm cãi nhau với hắn, cũng không phải rãnh rỗi đến mức không có việc gì làm.

"Đi gặp hắn đi." Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt vô cùng chân thành, "Đại ca đón nhận chức vị minh chủ coi như là một chuyện lớn, mọi người cùng nhau gặp mặt ăn một bữa cơm mới náo nhiệt."

Cần phải ngàn dặm xa xôi đến Vương Thành dùng cơm? Diệp Cẩn tiếp tục uống trà.

Thẩm tiểu thụ ở trong lòng hít sâu một hơi, diễn viên quần chúng không chịu phối hợp như vậy, không chỉ không nên phát cơm hộp, ngược lại còn phải trừ tiền lương!

"Đi đi mà." Thẩm Thiên Lăng kiên trì.

Fan não tàn xung quanh nuốt nước mắt, tập thể tỏ vẻ 'đi đi mà' gì đó thật sự là phi thường mềm mại lại phi thường tiêu hồn (mê say), chúng ta hoàn toàn không muốn đánh Tần cung chủ đâu a. Loại chuyện mỗi ngày được nghe Thẩm công tử làm nũng, quả thực vừa hâm mộ vừa ghen tị mà.

"Là ngươi muốn đi, hay là muốn ta đi?" Diệp Cẩn rốt cục nói chuyện.

Thẩm Thiên Lăng lập tức bày ra vẻ mặt 'Ai nha, ngay cả việc ta muốn đi cũng bị ngươi nhìn ra, thật sự là phi thường cơ trí.'

"Sao?" Diệp Cẩn cười như không cười nhìn hắn.

Tẩu tử mình sao lại sĩ diện như vậy, ngay cả diễn trò cũng không chịu thừa nhận mình nhớ hoàng thượng, một chút tình huynh đệ cũng không có! Thẩm Thiên Lăng đành phải chịu tiếng xấu thay cho người khác nói, "Được rồi! Chính là ta muốn đi, mỗi ngày ở Truy Ảnh Cung buồn muốn chết."

"Buồn lắm sao?" Tần Thiếu Vũ xoa cổ hắn, "Sao lại không nói sớm với ta."

"Ngươi bận như vậy." Thẩm tiểu thụ phi thường hiểu chuyện -- Nhưng kỳ thật, nam nhân của mình căn bản là rất rảnh rỗi, mỗi ngày đều đứng gác ở phòng thu chi muốn sờ bụng mỡ, hoàn toàn chính là dạng biến thái chơi bời lêu lổng.

"Cho dù bận cách mấy cũng sẽ rút ra thời gian cho ngươi." Tần Thiếu Vũ gõ nhịp (ngón tay lên mặt bàn), "Ta mang ngươi đến kinh thành."

"Thật sao?" Thẩm Thiên Lăng ánh mắt sáng ngời.

Tần Thiếu Vũ cười gật đầu.

Hạ nhân vây xem kích động không thôi, loại hình ảnh sủng nịch này quả thực tốt đẹp! Đương nhiên nếu thăng cấp hình ảnh lên một chút thì càng tốt. Chúng ta hoàn toàn sẽ không ngượng ngùng.

"Mọi người cùng nhau đi?" Thẩm Thiên Phong nhìn Diệp Cẩn, "Nếu ngươi không muốn ở trong cung, chúng ta đến gặp hoàng thượng xong rồi đi."

"..." Diệp Cẩn như trước không nói gì, bất quá cũng không có tỏ vẻ phản bác.

"Cứ quyết định vậy đi." Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, trong mắt tràn ngập vui sướng vì sắp được đi du lịch!

Một đống người kẻ xướng người hoạ, đem chủ đề 'Đi Vương Thành là quyết định bất ngờ, hoàn toàn không có dự mưu trước' này thuận lợi truyền đạt cho những người còn lại tại hiện trường -- Kỳ thật chủ yếu là cho Phong Vân Liệt.

"Thời tiết này cũng thích hợp để đi du lịch." Phong Vân Liệt cũng nói, "Cuối mùa hè đầu mùa thu, cảnh trí tốt thời tiết cũng tốt."

"Ừm." Thẩm Thiên Lăng ngồi lại bên cạnh hắn, "Mới nói đến một nửa, hiện tại tiếp tục?"

"Một nửa?" Phong Vân Liệt suy nghĩ một chút, mới cười nói, "Công tử là nói chuyện ngọc kiếm? Là lúc trước gia phụ trong lúc vô ý được một khối cổ ngọc. Nếu người khác tìm được, phỏng chừng sẽ dùng để khắc thành tượng Phật chẳng hạn, nhưng nếu ở trong tay Bái Kiếm sơn trang, tất nhiên sẽ dùng nó khắc thành một thanh kiếm. Tuy rằng không tính là vũ khí thật sự. Bất quá vừa nhẹ lại vừa hoa lệ, nếu công tử thích, sau khi ta trở về liền phái người đưa lại đây."

"Thật sự tặng cho ta?" Thẩm tiểu thụ ngượng ngùng.

"Một thanh kiếm mà thôi." Phong Vân Liệt cười nói, "Công tử không cần phải khách khí."

"Vậy ta cũng phải đưa cho ngươi chút lễ vật." Thẩm Thiên Lăng gõ nhịp, "Ta tự mình đem đến Bái Kiếm sơn trang."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người tại hiện trường bị chấn động.

TỰ! MÌNH! ĐEM! ĐẾN!

Bái Kiếm sơn trang là trúng được vận cức chó gì chứ, đầu tiên là ngồi cùng ở chủ bàn thì cũng thôi đi, hiện tại cư nhiên còn được Thẩm công tử tự mình đem lễ vật đến tặng, là tự mình đó, tự mình đó a!

Căn bản chịu không nổi mà.

"Tự mình?" Phong Vân Liệt nghe vậy sửng sốt, "Công tử nói đùa, tại hạ sao có thể nhận được."

"Cũng không phải cố ý muốn đưa đi." Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, "Chúng ta sắp đi Vương Thành, vốn dĩ cũng đi ngang qua Bái Kiếm sơn trang, thuận đường mà thôi. Trang chủ cũng không cần sai người đưa ngọc kiếm đến đây, khi bọn ta đến sẽ lấy luôn là được." Da mặt vừa dày lại vừa phi thường manh, loại chuyện chủ động tặng lễ vật này, khiến cho người ta nhịn không được đã muốn xoa xoa mặt!

Thuận đường cũng rất đáng hâm mộ cùng ghen tị biết không! Những người còn lại nắm chặt tay thành quyền.

"..." Những lời này hiển nhiên có tình có lý, Phong Vân Liệt trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì cho phải.

"Như vậy là được rồi." Thẩm Thiên Lăng uống ngụm trà, đi được một tấc lại muốn tiến một thước nói, "Trang chủ lúc nào thì xuất phát, không thì chúng ta cùng nhau đi đi? Đông người càng náo nhiệt hơn."

Tần Thiếu Vũ nhẫn cười, cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng Phong Vân Liệt sẽ bị dọa chạy.

"Như thế rất tốt, chỉ tiếc tại hạ sớm có an bài khác." Phong Vân Liệt sắc mặt khó xử nói, "Vốn đã định ra kế hoạch, muốn cùng thủ hạ hội hợp với vài lão bản hiệu buôn, thương thảo về chuyện mậu dịch sau này."

"Cũng không sao." Tần Thiếu Vũ cười cười, "Không biết trang chủ khi nào thì có thể trở về?"

Phong Vân Liệt nói, "Ước chừng phải nửa năm sau." Từ Vân Lam Thành đến Vương Thành, cho dù có cố ý kéo dài lộ trình, đi hai bước lui một bước cũng tuyệt đối không cần đến nửa năm, cho nên hắn là muốn đem ngày trở về nói xa một chút, chủ nhân không ở nhà, khách nhân tất nhiên cũng không tiện ở lại, cũng giảm đi phiền toái.

Nhưng hắn hiển nhiên đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Truy Ảnh Cung, Thẩm Thiên Lăng nghe vậy tiếc nuối nói, "Vậy chờ đến khi chúng ta đến sơn trang, chẳng phải sẽ không gặp được trang chủ."

Phong Vân Liệt:...

Chẳng lẽ không phải là ta không ở, các ngươi không đến sơn trang sao?

"Bất quá trang chủ yên tâm, lễ vật chúng ta vẫn là sẽ đưa đến, Truy Ảnh Cung từ trước đến giờ, đã nói là làm." Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng thật lòng lại ngây thơ, "Cho dù trang chủ không ở cũng không sao, chúng ta sẽ đem đồ vật giao cho quản gia."

Phong Vân Liệt bắt đầu mãnh liệt hối hận tại sao mình lại đề cập tới ngọc kiếm.

"Chỉ là không biết có thể mượn cơ hội này, đến tham quan vật phẩm được cất chứa trong Bái Kiếm sơn trang không?" Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nói, "Lúc trước khi ta đọc sách thì đã rất tò mò, rất muốn nhìn thấy vật thật."

"Tất nhiên có thể." Lần này Phong Vân Liệt còn chưa nói, chưởng môn bàn bên cạnh lớn giọng đã ha ha cười nói, "Phong trang chủ tất nhiên hoan nghênh a." Đúng vậy, hắn chính là nhân cơ hội muốn vuốt mông ngựa Tần Thiếu Vũ, phi thường trắng trợn!

Phong Vân Liệt đành phải cười gượng nói, "Đương nhiên không thành vấn đề."

"Vậy thật sự là quá tốt." Thẩm Thiên Lăng nói, "Trang chủ đến lúc đó cho dù không ở nhà cũng không sao, chúng ta ngụ hai ngày sẽ đi."

"Công tử rất khách khí." Phong Vân Liệt đành phải cấp cho chính mình đường lui, "Nếu là bốn vị đến Bái Kiếm sơn trang của ta, tất nhiên là chuyện lớn, cho dù có bận cách mấy, tại hạ tất nhiên sẽ ngày đêm không nghĩ mà chạy trở về." Lúc trước nói mình có thể không ở nhà, là muốn mượn cơ hội này đem người nhốt ngoài cửa, hiện tại nếu bất luận như thế nào cũng đều tránh không được, vậy tất nhiên phải canh giữ ở bên trong sơn trang tùy cơ ứng biến, nếu không bí mật bị phát hiện, hẳn là sẽ phát sinh ra rắc rối lớn.

Yến hội lại tiếp tục tiến hành vui vẻ hòa thuận, các môn phái còn lại lập tức cảm khái, đại hội võ lâm trừ bỏ Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn, người thắng lớn nhất chỉ sợ đó là Phong Vân Liệt. Không chỉ có thể ngồi chung một bàn với Thẩm công tử, trao đổi lễ vật với Thẩm công tử, thậm chí còn có thể mời Thẩm công tử tự mình tới cửa, quả thực chính là phước lớn trời ban.

Nửa đời sau cũng coi như đủ rồi biết không!

Đặc biệt khiến người ta ghen tị.

Tới gần nửa đêm, bữa chiêu đãi rốt cục cũng tan đi, mọi người lập tức cáo từ. Thẩm Thiên Lăng uống chút rượu, hơi choáng, vì thế được Tần Thiếu Vũ trực tiếp bế xuống lầu.

Dân chúng vây xem một lần nữa nhiệt liệt vỗ tay.

"Đi thôi." Trong tửu lâu đối diện, Mộ Hàn Dạ cũng đứng lên.

Hoàng Đại Tiên mắt say đến lờ đờ mê mang nhìn hắn.

"Ba chén mà thôi." Mộ Hàn Dạ bật cười.

Hoàng Đại Tiên gục xuống bàn bất động.

Mộ Hàn Dạ lấy thỏi bạc đặt lên bàn, cởi áo choàng xuống đem người bao lấy, ôm người phóng từ trên cửa sổ nhảy ra bên ngoài.

Yến Tử Quang chốc lát đã chạy tới, mang theo hai người phóng về Truy Ảnh cung.

"Ta hình như lại uống quá chén." Trong xe ngựa, Thẩm Thiên Lăng mơ mơ hồ hồ nhìn hắn.

Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, đút cho hắn một viên dược.

Khí tức thanh lương (Hơi thở 'tươi mát-mát lạnh') nháy mắt tràn ngập khoang miệng, đầu cũng thanh tỉnh không ít.

"Ổn chưa?" Tần Thiếu Vũ xoa mũi hắn, "Dược giải rượu, rất hiệu quả."

"Vì sao lần trước không cho ta uống?" Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc hỏi.

"Không cho được." Tần Thiếu Vũ rất trắng trợn.

Thẩm Thiên Lăng:...

Còn có phải là phu phu hay không, ngay cả một viên thuốc cũng không cho!

"Không phải không cho được một viên thuốc, mà là không muốn để ngươi tỉnh." Tần Thiếu Vũ ôm người vào trong lòng, "Bộ dáng Lăng Nhi uống say đáng yêu nhất."

Thẩm Thiên Lăng cả giận nói, "Sở thích kì quái."

"Biểu hiện hôm nay không tệ." Tần Thiếu Vũ sờ bụng mỡ hắn, "Phong Vân Liệt hiện tại phỏng chừng đang ngồi khóc ở trong góc."

Thẩm Thiên Lăng bật cười thành tiếng, ở trong ngực của hắn thay đổi một tư thế thoải mái "Chúng ta khi nào thì khởi hành?"

"Tất nhiên là càng sớm càng tốt." Tần Thiếu Vũ nói, "Ba ngày sau."

"Vậy Nhậm tiền bối cùng Thất Tuyệt Vương thì sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi, "Còn Hoàng Đại Tiên nữa."

"Nhậm tiền bối muốn đến Tây Vực tiếp tục thám thính tin tức của Bích Tuyền Tỳ, rồi sau đó thì trực tiếp đến Đông Bắc." Tần Thiếu Vũ nói, "Về phần Mộ Hàn Dạ, hắn là vua của Thất Tuyệt quốc, vào kinh gặp Sở Uyên cũng là chuyện phải làm."

"Cùng đi chung với chúng ta?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Có thể tách ra vẫn là tận lực tách ra thì hơn, thân phận Mộ Hàn Dạ đặc thù lại có liên quan đến Bích Tuyền Tỳ, nếu bị truyền ra khó tránh khỏi sẽ bị người khác nghi ngờ."

"Vậy Hoàng Đại Tiên chẳng lẽ phải cùng hắn một đường đến Vương Thành?" Nghĩ đến sự thật thảm thiết này, Thẩm Thiên Lăng nhịn không được có chút thương hại.

"Chuyện này không phải là chuyện ngươi và ta có khả năng nhúng tay vào." Tần Thiếu Vũ nói, "Chuyện nhà người khác."

"Ta hoàn toàn không nghĩ bọn họ là một nhà." Thẩm Thiên Lăng 囧囧 "Hoàn toàn chính là mèo và chuột."

"Một người trốn một người truy, lâu ngày hẳn là sẽ có cảm tình." Tần Thiếu Vũ cọ cọ mặt hắn, "Chúng ta lúc trước cũng là như vậy."

"Không giống nhau." Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, "Ngươi mới không ác liệt bạo lực như Mộ Hàn Dạ!"

"Phải không?" Tần Thiếu Vũ rất hài lòng, "Thì ra ta ở trong lòng Lăng Nhi vẫn luôn tốt như vậy."

Thẩm tiểu thụ yên lặng đem nửa câu sau nuốt trở về.

Ngươi không phải ác liệt bạo lực, ngươi là da mặt dày quỷ kế đa đoan.

Kỳ thật cũng không khá hơn chút nào.

"Ngủ chút đi." Tần Thiếu Vũ giúp hắn kéo chặt áo choàng, "Còn một đoạn nữa, nếu ngủ, ta ôm ngươi lên núi."

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nguyên nhân đại khái là bởi vì uống rượu, vừa ngủ một lát đã là vài canh giờ, lúc tỉnh lại đã buổi sáng ngày hôm sau.

"Chíp chíp." Cục bông đang ở phòng trong kiểm kê tài sản, trên đất bày đầy chăn bông nhỏ, mặt trên đầy ắp đủ loại bảo thạch ngọc châu, còn có vài thỏi vàng có hình dạng kì lạ -- Nhớ đến là bởi vì ngày hôm qua chưởng môn môn phái nào đó trên người không có hạt châu sáng ngời, lại không chịu nổi cục bông kêu chíp chíp, vì thế đành phải tạm thời dùng thỏi vàng niết vài cái.

Thật sự là phi thường không dễ dàng.

Thẩm Thiên Lăng chống cằm, ngồi xếp bằng trên giường nhìn nó, ánh mắt phi thường bất đắc dĩ.

Làm một con Phượng Hoàng, vì sao ngươi không thể thoát tục một chút a, chẳng lẽ không phải là nên lãnh diễm một chút sao, sáng sớm liền đếm tiền.

"Chíp!" Nhìn thấy cha nó tỉnh, Tiểu Phượng Hoàng hưng trí bừng bừng xông lên giường, dùng móng vuốt niết một cái não thạch dễ nhìn nhất, khẳng khái đặt vào lòng bàn tay cha nó -- Tặng cho ngươi.

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.

Cục bông khí phách ngoảnh đầu, sau đó lại nhảy lên mặt đất, đem bảo thạch đã kiểm tra xong thu vào hộp nhỏ cất kỹ, lại dùng móng vuốt đá vào dưới sàng. Đối với trình tự tàng trữ tiền riêng này, nó hiển nhiên đã phi thường thuần thục.

Hạ nhân đem nước ấm tới, Thẩm Thiên Lăng rửa mặt xong thì đi ra cửa, hỏi ám vệ, "Những người còn lại đâu rồi?"

"Đều ở đại sảnh trước núi." Ám vệ nói, "Đại hội võ lâm đã kết thúc, bất quá còn có rất nhiều môn phái giang hồ muốn đến cửa bái phỏng, phỏng chừng phải hai ngày mới có thể ứng phó xong."

"Như vậy a." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Trách không được Diệp đại ca cũng không ở đây."

"Công tử nếu là tưởng niệm cung chủ, thuộc hạ liền đi bẩm báo." Ám vệ xung phong nhận việc.

Thẩm Thiên Lăng 囧囧 "Ta tưởng niệm hắn làm gì." Cũng không phải xa nhà hai ba năm không trở về.

Không tưởng niệm đó!

Ám vệ lập tức vỗ tay.

Phu nhân quả nhiên rất lãnh khốc.

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, sau khi tự mình ăn xong điểm tâm thì đến phòng thu chi. Không có người kia ở bên cạnh hôn nhẹ sờ bụng quấy rầy, hoàn cảnh này quả thực rất tốt đẹp, hiệu suất cũng cao hơn rất nhiều.

Vì thế vào tối hôm đó, khi nghỉ ngơi, hắn từ nội tâm phát ra đề nghị, "Không thì về sau ngươi thử mời các chưởng môn còn lại đến làm khách đi?"

Tần Thiếu Vũ:...

Thẩm tiểu thụ nghiêm túc nói, "Có thể tăng tiến hài hòa võ lâm."

Một giây sau, hắn liền bị 'hài hòa'.

...

Thật sự là phi thường thảm.

Lại qua hai ngày, các chưởng môn còn lại lật đật cáo từ rời khỏi Vân Lam Thành, đoàn người Tần Thiếu Vũ cũng thu thập xe ngựa chuẩn bị xuất phát.

Lâu ngày không xa nhà, Thẩm Thiên Lăng ít nhiều cũng có chút chờ mong, chạy ra chạy vào thu xếp hành lý, cục bông nhảy nhót theo phía sau hắn, cũng rất vui.

Mà Diệp Cẩn kỳ thật tâm tình cũng không tệ -- Tuy rằng ngoài miệng cường ngạnh, nhưng dù sao cũng là ca ca duy nhất của mình, ít nhiều sẽ có chút tưởng niệm. Huống hồ trong cung còn có thái y quán, quả thực rất có lực hấp dẫn, phi thường nghĩ muốn đem toàn bộ chuyển về Quỳnh Hoa Cốc, hoặc là Nhật Nguyệt sơn trang!

Về phần Hoàng Đại Tiên, như trong dự kiến thập phần bi thảm.

"Thật sự không thể thả ta đi sao?" Hoàng Đại Tiên nước mắt giàn giụa.

Mộ Hàn Dạ lắc đầu, "Nếu ngươi đi rồi, Thất Tuyệt quốc phải đi đâu tìm Vương hậu."

Hoàng Đại Tiên kẹp chặt hai chân, "Trên đời có nhiều mỹ nhân như vậy."

"Nhưng bản vương lại cô đơn chung tình với ngươi." Mộ Hàn Dạ bất mãn nói, "Cư nhiên còn không biết cảm ơn."

Hoàng Đại Tiên:...

"Ta giúp ngươi lấy chút điểm tâm." Mộ Hàn Dạ xoay người bước ra ngoài, "Gầy đến nỗi thấy toàn là xương."

"Kỳ thật Thất Tuyệt Vương rất tốt." Thẩm Thiên Lăng an ủi hắn, "Chỉ là nhìn hơi hung dữ, nhưng không phải thật sự khi dễ ngươi, ngược lại rất quan tâm."

Hoàng Đại Tiên lòng tràn ngập buồn bực ngồi ở trên ghế.

"Huống hồ ngươi phản bội Chu Giác, còn cầm Bích Tuyền Tỳ đi, hắn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ." Thẩm Thiên Lăng nói, "Một mình phiêu bạt ở bên ngoài sẽ có nguy hiểm, Thất Tuyệt Vương cũng là vì muốn bảo hộ ngươi."

"Ta biết." Hoàng Đại Tiên than thở, cảm thấy nhân sinh quả thực rất bi kịch.

Nhậm Tiêu Dao từ trước đến nay không thích a dua nịnh hót, bởi vậy sau khi kết thúc đai hội võ lâm, ngày hôm sau liền lên đường trở về đại mạc, trước khi đi giao cho Thẩm Thiên Lăng một tiểu chủy thủ, nói là dùng để phòng thân.

"Ngươi xem, mỗi người đều rất thích ngươi." Xe ngựa nghiền qua tảng đá trên đường nhỏ, Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn, "Cho nên xuất môn phải nhanh một chút."

"Đã lâu rồi không ra khỏi cửa." Thẩm Thiên Lăng ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, "Cảm giác cũng không tệ lắm."

"Ừ." Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy hắn, "Theo Nam hướng Bắc, một đường phong cảnh đều đẹp, chúng ta có thể một bên ngắm cảnh một bên XX."

Thẩm Thiên Lăng:...

Thiếu hiệp tiết tháo của ngươi đâu rồi.

"Ngồi xe ngựa, cũng đâu chật đến phải cùng nhau ngồi bên cửa sổ?" Thẩm Thiên Phong nhíu mày.

"Ngươi quản nhà người khác." Diệp Cẩn quay đầu giận dỗi, "Hơn nữa ngươi cũng đâu tốt hơn bao nhiêu." Còn dám ôm chặt ta.

Thẩm Thiên Phong bật cười, nghiêng người hôn lên mặt hắn một cái.

Diệp Cẩn ngạo kiều đưa tay đẩy ra.

"Chạy một chút không?" Thẩm Thiên Phong nói, "Thời khắc này rất yên bình."

"Được." Diệp Cẩn gật đầu.

Lục Thông Ngọc bốn vó như bay, phóng nhanh về phía trước.

"Ta cũng muốn cưỡi ngựa." Thẩm Thiên Lăng nói.

Tần Thiếu Vũ vô cùng thuần thục, "Dùng hôn nhẹ đổi."

Thẩm Thiên Lăng:...

Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên, nghiêng người cắn một cái, mới cảm thấy mỹ mãn ôm người vào trong ngực, phóng người lên lưng ngựa.

"Có biết vì sao nó gọi là Đạp Tuyết Bạch hay không?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng nói, "Bởi vì nó trắng?" Đáp án này thật sự là phi thường 囧.

"Bởi vì nó có thể chạy như bay ở trên tuyết nguyên mờ mịt, một vết chân cũng không lưu lại." Tần Thiếu Vũ giơ roi giục ngựa, Đạp Tuyết Bạch 'tê' một tiếng, theo Lục Thông Ngọc chạy về phía trước.

"... Chíp." Cục bông trong mắt tràn ngập mờ mịt, vì sao một khắc trước còn ở trong xe ngựa ầm ĩ, ngay sau đó người đã không thấy tăm hơi.

Ám vệ đồng tình ôm nó ra.

Cục bông hướng Hãn Huyết Bảo Mã mở ra cánh ngắn ngủn.

Ám vệ đem nó đặt ở trên lưng ngựa.

"Chíp!" Cục bông ý đồ muốn chỉ huy đại mã đuổi theo Đạp Tuyết Bạch.

Hãn Huyết Bảo Mã lười biếng phát ra tiếng phì phì trong mũi, tiếp tục đi không nhanh không chậm.

Cục bông nhất thời thất vọng.

Chơi một chút cũng không được.

Hơn một tháng trôi qua, mọi người thuận lợi đến Lưu Sa thành, nơi này là giao giới trọng tuyến của Nam Bắc, đường sông đường bộ đều rất phát đạt, bởi vậy rất là phồn hoa.

"Qua tòa thành này, đi thêm nửa tháng có thể đến Bái Kiếm sơn trang." Tần Thiếu Vũ giúp Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống xe ngựa, "Trước ngụ lại hai ngày đi, cũng không cần gấp rút lên đường."

"Hôm nay có chợ?" Thẩm Thiên Lăng nhìn chung quanh, "Trong thành thật náo nhiệt."

"Không phải chợ." Tiểu nhị một bên dẫn ngựa một bên vui vẻ hớn hở, "Thẩm công tử tới thật đúng dịp, đêm nay sẽ có hội đèn Khổng Minh."

"Thật sao?" Thẩm Thiên Lăng ngoài ý muốn, cư nhiên vừa vặn đến ngay ngày hội.

"Nếu công tử muốn, có thể đến bờ sông xem hội." Tiểu nhị nói, "Rất náo nhiệt, nếu viết tâm nguyện ở trên đèn lồng, nói không chừng Bồ Tát sẽ phù hộ thành hiện thực."

"Vừa nghe qua liền biết không có đầu óc." Một tạp dịch xa xa nghe vậy vỗ mu bàn tay hắn, "Thẩm công tử cần gì phải dựa vào phương thức này, chỉ cần thi pháp bay lên trời, tất nhiên có thể nhìn thấy Bồ Tát, người phàm mới cần đến đèn Khổng Minh."

"Nói cũng đúng." Tiểu nhị cười ha hả, "Công tử chê cười, là ta nói sai."

Thẩm Thiên Lăng:...

Kỳ thật ta rất muốn đi xem náo nhiệt, cùng nhau viết đèn Khổng Minh thả lên không trung gì đó, ngẫm lại còn lãng mạn hơn bất kì thứ gì!

"Các vị, mời đi bên này." Tiểu nhị đưa mọi người đến phòng hảo hạng, "Có gì cứ việc gọi ta."

"Đa tạ." Thẩm Thiên Lăng đưa cho hắn một khối bạc vụn.

Tiểu nhị vui vẻ ra mặt, liên tục cảm tạ sau đó chạy xuống lâu.

"Trách không được tất cả mọi người đều thích." Diệp Cẩn nói, "Bộ dạng xinh đẹp lại biết chiếu cố người khác, đổi lại là ta cũng thích."

"Cũng may mà có nó." Thẩm Thiên Phong nói, "Bên cạnh đó, hai năm nay Thiếu Vũ cũng trầm ổn hơn rất nhiều, không còn xúc động kiêu ngạo giống lúc trước nữa."

"Cái này gọi là trời sinh một đôi." Diệp Cẩn nói, "Đời trước định ra nhân duyên, ai cũng tránh không được."

"Ừm." Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn nhẹ hắn, "Chúng ta cũng vậy."

Diệp Cẩn bình tĩnh đạp hắn một cước, "Cách xa ta một chút."

Cho nên mới nói tiểu ngạo kiều gì đó...

Quả thực khiến cho người ta sốt ruột.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com