TruyenHHH.com

Giac Mong Song May

- Alo? – Một giọng nói trầm thấp phát ra từ đầu dây bên kia, khiến tim Yejun đập liên hồi, đây là giọng nói mà anh vẫn hằng nhớ nhung, nhưng anh lại không thể nói một lời nào, nên anh giữ im lặng, nghe tiếng thở từ người đó, lòng anh nhẹ nhõm. Một lúc sau anh quyết định tắt máy và quay trở lại với công việc.
Nhìn tập tài liệu chất đống trên bàn, anh thở dài. Cầm tài liệu lên và đi ra khỏi văn phòng, anh đi đến một cánh cửa lớn được canh giữ bởi hai người đàn ông mặc đồng phục trắng cao lớn, phía bên phải của cánh cửa là một tấm bảng ghi “Entity 2453”, anh nhập mật mã và thông tin như thường lệ
-  Chuyên viên nghiên cứu Nam Yejun, thành viên cấp S, xác nhận
Sau tiếng nói máy móc phát ra, cánh cửa dần dần mở, bước vào bên trong phòng quan sát, anh đặt tập tài liệu xuống bàn, mở mic lên và nói chuyện với thực thể phía trong phòng quản thúc.
- Chào buổi sáng, chúc một ngày tốt lành số 2453
Một cậu trai trẻ với mái tóc hai màu trắng đen bước ra từ góc phòng tối tăm.
- Là Eunho, Do Eunho không phải 2453 – Cậu trai cất lời với sự khó chịu – Muốn thí nghiệm thêm sao, tôi đã nói rồi, chừng nào đưa Bonggu đến đây, tôi mới chấp nhận hợp tác thêm.
- Tôi thành thật xin lỗi, sau sự kiện 7720, những thiệt hại mà hai người gây ra là không thể kiểm soát,nguyên nhân đến nay vẫn chưa thể xác định vậy nên chúng tôi không thể đồng ý với một yêu cầu mang tính rủi ro cao như vậy – Anh mở tập tài liệu, đọc lướt qua các báo cáo rồi nhẹ giọng nói – Thật may là hôm nay cậu sẽ không phải làm bất cứ thí nghiệm nào hết, chỉ có một cuộc phỏng vấn nhỏ thôi, như vậy sẽ đỡ khó xử hơn nhiều cho cả hai chúng ta đúng chứ?
Eunho trừng mắt nhìn Yejun với vẻ mặt tức giận, âm thanh phát ra như tiếng gầm gừ trong cổ họng
- Đừng hòng tôi đưa ra bất kỳ câu trả lời nào, nếu không đưa Bonggu đến đây
Nói xong cậu quay lại nơi góc phòng tối tăm. Yejun cúi đầu ghi chép toàn bộ vào trong bản báo cáo rồi đứng lên và rời khỏi căn phòng chứa 2453. Anh đi thẳng đến căn phòng có biển ghi “Entity 1572” và bước vào. Bên trong căn phòng này sáng hơn và cũng không có phòng quan sát tách biệt, anh ngồi vào chiếc ghế và đưa mắt nhìn bóng hình đang say ngủ trên chiếc giường trắng nơi góc phòng, một thân ảnh nhỏ bé yếu ớt  với mái tóc hồng nổi bật. Yenjun hắng giọng:
-          Số 1572
Bị đánh thức bởi tiếng gọi, Bonggu từ từ ngồi dậy, vươn vai một cách lười biếng rồi dụi dụi đôi mắt vẫn còn đang mơ màng
-          Chào buổi sáng 1572.
-          Chào buổi sáng, tiến sĩ Nam – Bonggu mơ màng đáp
Yejun bật bút lên và bắt đầu ghi chép
-          Cơ thể cậu thế nào rồi? Có cảm thấy gì bất thường không?
Bonggu nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt cậu trùng xuống, nhìn đôi bàn tay nhỏ bé chằng chịt vết thương của bản thân cậu thở dài:
-          Không có gì cả, mọi thứ vẫn vậy, Eunho – Bonggu ngập ngừng – em ấy thế nào rồi?
-          Cậu ta vẫn ổn và có chút cứng đầu – Yejun nhăn mặt một chút, bàn tay anh vẫn liên tục đưa bút ghi chép vào bản báo cáo
-          Vậy còn Hamin? – Giọng Bonggu nhỏ đi, xen vào một chút âm thanh nghẹn ngào – Cậu ấy ổn chứ?
Yejun dừng bút trầm ngâm một hồi lâu, cổ họng như nghẹn lại, những thứ cảm xúc hỗn độn dâng trào trong anh. Anh cũng không rõ liệu cậu ấy có ổn không, anh cũng muốn biết, cũng muốn được gặp cậu.
-          Ổn – Yejun đáp với sự lạnh lùng, cố che giấu đi cảm xúc của bản thân
Bonggu ngước nhìn anh rồi quay mặt về phía tường, giọng cậu nghẹn ngào.
-          Xin lỗi, thành thật xin lỗi, chúng tôi không cố ý, tôi cũng không hiểu sao mọi thứ lại diễn ra như vậy
Yejun thở dài, bước đến bên cạnh Bonggu và đặt tay lên vai cậu.
-          Đừng tự trách bản thân nữa, tôi hoàn toàn hiểu, chúng tôi đang cố gắng nghiên cứu tìm ra nguyên nhân.
-          Tôi có thể làm thêm thí nghiệm không? Nếu làm thêm vài thí nghiệm nữa biết đâu sẽ tìm ra được gì đó? – Bonggu ngước đôi măt đầy nước mắt lên nhìn Yejun, ánh mắt khẩn cầu chứa đầy nỗi giày vò và đau đớn
-          Không thể được, cơ thể cậu vẫn còn quá yếu sau sự kiện đó, cậu đã làm rất tốt rồi, đừng tự trách nữa 1572
Cơ thể đầy thương tích của Bonggu run lên, cậu khóc nức nở. Yejun chỉ biết im lặng nhẹ nhàng vỗ về an ủi cậu. Đôi mắt anh nhìn xa xăm, đắm chìm vào những suy nghĩ của bản thân. Cứ như vậy sau vài giờ Bonggu dần dần lịm đi trong sự mệt  và chìm vào giấc ngủ một lần nữa, một loại ánh sáng hồng nhạt phát ra từ các vết thương trên người cậu, các vết thương bắt đầu được chữa lành với tốc độ rất chậm. Yejun đặt cậu nằm lại trên giường, ghi chép lại vào bản báo cáo rồi lặng lẽ rời khỏi căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com