TruyenHHH.com

Giac Mong Choran

Dù mối quan hệ của Lee Minhyung và Lee Sanghyeok - chú cháu họ nhưng mình thấy xưng hô chú cháu hơi xa cách. Vậy nên cứ xưng anh em nhé.

Mình đang cố gắng học thêm cách viết và cách xưng trong cấp bậc doanh quân nên mình sẽ có vài chi tiết thay đổi cách xưng hô.

---

Sự tĩnh lặng bao trùm lấy căn hộ một lần nữa, nhưng lần này là sự tĩnh lặng của sự chuẩn bị. Minhyung cẩn thận xem xét lại những tài liệu đã thu thập, ánh mắt anh lướt nhanh trên từng dòng chữ, cố gắng ghi nhớ mọi chi tiết.

Minseok, mặt khác, tỉ mỉ kiểm tra thiết bị theo dõi và liên lạc, đảm bảo mọi thứ hoạt động hoàn hảo. Bầu không khí căng thẳng nhưng không kém phần tập trung.

Ánh mắt họ thỉnh thoảng chạm nhau, trao nhau những cái nhìn đầy lo lắng nhưng cũng không kém phần tin tưởng. Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi Minhyung khi nhìn thấy Minseok cẩn thận lau chùi ống kính của thiết bị.

Đêm xuống, hai người di chuyển đến khu công nghiệp phía bắc Bonghwa. Nhà kho bỏ hoang hiện ra trước mắt, tối tăm và im lìm dưới ánh trăng mờ ảo.

Minseok sử dụng khả năng của mình để tìm kiếm vị trí tốt nhất để quan sát mà không bị phát hiện. Cậu di chuyển nhẹ nhàng, hòa mình vào bóng tối, tìm một góc khuất phía sau một chiếc xe tải cũ gần đó. Minhyung theo sát phía sau, quan sát xung quanh đề phòng.

"Có vẻ như chúng ta đến đúng chỗ" Minseok thì thầm, mắt dán chặt vào nhà kho. "Có ánh sáng bên trong."

Họ kiên nhẫn chờ đợi trong bóng tối. Một lúc sau, một vài chiếc xe sang trọng dừng lại trước nhà kho. Những người đàn ông mặc đồ đen bước xuống, nhanh chóng biến mất bên trong.

"Bắt đầu rồi" Minhyung nói, giọng anh trầm thấp.

"Minseok, em hãy tập trung ghi lại mọi thứ. Đừng mạo hiểm." Anh khẽ nắm lấy tay Minseok, một cử chỉ quan tâm đầy yêu thương.

Ryu Minseok gật đầu, cậu tập trung cao độ, sử dụng thiết bị của mình để ghi âm và quay phim những gì diễn ra bên trong nhà kho. Khả năng thâm nhập và thu thập thông tin bí mật của cậu phát huy tác dụng tối đa trong tình huống này.

Lee Minhyung đứng cạnh cậu, cảnh giác quan sát xung quanh, sẵn sàng bảo vệ người yêu mình nếu có bất trắc xảy ra.

Sau vài giờ căng thẳng, những người đàn ông rời khỏi nhà kho. Minhyung và Minseok đợi cho đến khi khu vực hoàn toàn vắng lặng mới rời khỏi chỗ ẩn nấp. Họ nhanh chóng quay trở lại căn hộ bí mật.

"Em đã thu thập được rất nhiều thông tin" Minseok nói, đưa cho Minhyung một chiếc USB.

"Đây là tất cả những gì em ghi lại được. Có vẻ như họ đang bàn về một kế hoạch tấn công vào trung tâm thành phố."

Lee Minhyung cắm chiếc USB vào máy tính và bắt đầu xem lại những gì Minseok đã ghi được. Anh nhíu mày khi nhìn thấy những hình ảnh và nghe những đoạn ghi âm. Những bằng chứng rõ ràng cho thấy mức độ nguy hiểm của Eumsikcheong.

"Những gì chúng ta nghi ngờ là đúng" anh nói, giọng anh nghiêm trọng.

"Eumsikcheong đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công quy mô lớn. Và họ thực sự có liên quan đến loại năng lượng đó. Chúng ta cần phải báo cáo chuyện này ngay lập tức." Anh nhìn Minseok, ánh mắt đầy lo lắng. "Em không sao chứ?"

Minseok mỉm cười, nắm lấy tay Minhyung. "Em không sao. Em biết anh lo lắng mà."

Sáng hôm sau, Minhyung và Minseok di chuyển đến doanh quân 10 để báo cáo trực tiếp cho Lee Sanghyeok.

Bầu không khí tại doanh quân luôn nghiêm trang và kỷ luật. Họ được dẫn đến một phòng họp nhỏ, nơi Sanghyeok đang chờ đợi cùng với Jaehyeok, Kwanghee và Wangho.

"Chào Thượng tướng" Minhyung và Minseok đồng loạt chào, động tác dứt khoát và chuẩn xác.

"Hai đứa ngồi đi" Sanghyeok nói, giọng anh trầm ấm nhưng đầy uy lực.

"Nghe nói hai đứa đã có thông tin quan trọng?" Anh liếc nhanh về phía Wangho, trao cho người yêu một ánh nhìn trìu mến mà chỉ có hai người hiểu.

Minhyung tiến lên, đặt chiếc USB lên bàn. "Bọn em đã có bằng chứng về âm mưu của Eumsikcheong."

Sanghyeok gật đầu, ánh mắt anh sắc bén. Anh cắm chiếc USB vào máy tính và bắt đầu xem những gì Minhyung và Minseok đã thu thập được. Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ có tiếng chuột máy tính và tiếng thở đều của mọi người.

Jaehyeok, Kwanghee và Wangho cũng tập trung theo dõi màn hình, nét mặt họ dần trở nên nghiêm trọng. Wangho thỉnh thoảng liếc nhìn Sanghyeok, lo lắng cho người yêu mình khi biết được mức độ nghiêm trọng của tình hình.

Trong lúc Sanghyeok xem xét tài liệu, Minhyung khẽ liếc nhìn Minseok, trao cho cậu một nụ cười nhẹ. Minseok đáp lại bằng một cái nhìn trìu mến. Sự lo lắng trong lòng họ đã vơi đi phần nào khi nhiệm vụ đã hoàn thành. Minhyung nhẹ nhàng xoa tay Minseok như một cách trấn an và khen ngợi.

Sau một lúc im lặng, Sanghyeok ngẩng lên, ánh mắt anh đầy nghiêm nghị.

"Đây là thông tin cực kỳ quan trọng" anh nói.

"Cảm ơn hai đứa. Đặc biệt là Minseok, công sức của em rất lớn. Nhờ có em mà chúng ta đã có được những bằng chứng này." Ánh mắt anh thoáng qua Minhyung với một tia ý vị.

Anh hiểu được sự lo lắng của người em họ dành cho Minseok trong nhiệm vụ nguy hiểm này. "Minhyung, em đã làm rất tốt khi luôn bên cạnh và hỗ trợ Minseok."

"Đây là nhiệm vụ của hai đứa em" Minhyung trả lời, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định. Anh siết nhẹ tay Minseok, một hành động nhỏ nhưng chứa đựng sự quan tâm và yêu thương. "Chúng em sẽ luôn làm hết sức mình để bảo vệ người dân."

Lee Sanghyeok gật đầu. Anh nhìn các cộng sự của mình, Jaehyeok, Kwanghee và Wangho. "Chúng ta cần hành động ngay lập tức. Jaehyeok, em hãy phân tích thông tin này và lên kế hoạch phản công. Kwanghee, em hãy tăng cường hệ thống phòng thủ của doanh quân. Wangho..."

Anh dừng lại một chút, ánh mắt chuyển sang dịu dàng hơn khi nhìn người yêu. "Em hãy phối hợp với các đơn vị tình báo khác để xác định vị trí chính xác của Eumsikcheong. Cẩn thận đấy."

"Rõ" cả ba đồng loạt đáp, Wangho mỉm cười đáp lại Sanghyeok, một nụ cười đầy tin tưởng và yêu thương.

Sanghyeok quay lại nhìn Minhyung và Minseok. "Hãy nghỉ ngơi đi. Hai đứa đã làm rất tốt. Chuyện còn lại cứ để mọi người lo." Anh mỉm cười nhẹ.

"Đặc biệt là hai đứa cần nghỉ ngơi bên nhau. Anh rất vui vì hai đứa đã hoàn thành nhiệm vụ an toàn." Câu nói cuối cùng mang chút trêu chọc nhẹ nhàng, nhưng cũng thể hiện sự quan tâm của một người chú dành cho người cháu và người đứa nhỏ cũng như em mình.

Sau khi mọi người rời đi, Sanghyeok gọi riêng Minhyung lại. "Chăm sóc Minseok cẩn thận nhé" anh nói với giọng điệu thân tình, "Anh biết nhiệm vụ này khiến hai đứa lo lắng. Và cả Wangho nữa..."

Anh thở dài, "Tình hình ngày càng phức tạp. Anh không muốn bất cứ ai trong số hai người gặp nguy hiểm."

Lee Minhyung gật đầu, hiểu được sự lo lắng của chú mình. "Em sẽ chăm sóc Minseok cẩn thận. Và em tin anh Wangho cũng sẽ ổn thôi, có anh ở bên cạnh mà." Anh mỉm cười trấn an.

Sanghyeok vỗ vai Minhyung. "Anh biết mình có thể tin tưởng hai đứa."

Sau khi rời khỏi phòng họp, Minhyung và Minseok trở về căn hộ bí mật. Bầu không khí căng thẳng đã phần nào giảm bớt, thay vào đó là sự mệt mỏi nhưng cũng không kém phần nhẹ nhõm.

"Em đói quá" Minseok than thở, xoa xoa bụng.

Minhyung bật cười. "Vậy để anh nấu gì đó cho bạn ăn nhé. Bạn muốn ăn gì?"

"Gì cũng được" Minseok nói, dựa đầu vào vai Minhyung. "Chỉ cần là bạn nấu là được rồi."

Minhyung ôm Minseok vào lòng, cảm nhận sự ấm áp từ người yêu. Anh biết rằng họ đã trải qua một nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng họ đã cùng nhau vượt qua. Tình yêu và sự tin tưởng của họ chính là sức mạnh giúp họ vững bước.

Trong khi Minhyung chuẩn bị bữa tối, Minseok ngồi trên sofa, xem lại những đoạn ghi âm và hình ảnh đã thu thập được. Cậu nhíu mày khi nghe thấy một đoạn hội thoại đáng ngờ.

"Minhyung, bạn nghe cái này xem" cậu gọi.

Minhyung nhanh chóng đến bên cạnh Minseok và lắng nghe. Đoạn hội thoại rè rè, lẫn nhiều tạp âm, nhưng vẫn nghe rõ những lời bàn tán về một "kho hàng bí mật" và "lô hàng đặc biệt". Địa điểm được nhắc đến không rõ ràng, chỉ là "phía tây ngoại ô, gần nhà máy bỏ hoang".

"Có vẻ như chúng ta vẫn chưa xong việc" Minhyung nói, ánh mắt anh trở nên nghiêm nghị.

"Chúng ta cần phải điều tra địa điểm này. Nếu Eumsikcheong thực sự đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công lớn, thì nơi đó có thể là chìa khóa để ngăn chặn chúng."

Minseok gật đầu. "Em nghĩ vậy. Đây có thể là chìa khóa để phá vỡ toàn bộ âm mưu của chúng. Chúng ta cần phải báo cáo cho anh Sanghyeok và các chỉ huy khác ngay lập tức." Cậu nhìn đồng hồ. "Đã gần mười giờ rồi nhưng chuyện này không thể chậm trễ."

Không chần chừ thêm, cả hai nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời khỏi căn hộ bí mật. Họ bắt một chiếc xe đến thẳng doanh quân 10.

Đêm khuya, doanh trại vẫn sáng đèn, các binh sĩ vẫn đang làm nhiệm vụ. Đến phòng chỉ huy, họ thấy Sanghyeok vẫn đang làm việc cùng với Jaehyeok và Wangho.

"Thượng tướng" Minhyung lên tiếng, giọng khẩn trương. "Chúng em vừa phát hiện ra một thông tin quan trọng."

Sanghyeok ngẩng lên, nhìn thấy hai người với vẻ mặt nghiêm trọng thì biết có chuyện chẳng lành. "Có chuyện gì vậy? Sao hai đứa lại đến đây giờ này?"

Minseok đưa máy ghi âm cho Sanghyeok. "Chúng em đã nghe được một đoạn hội thoại này, nó đề cập đến một địa điểm bí mật."

Sanghyeok đeo tai nghe và lắng nghe đoạn ghi âm. Anh nhíu mày khi nghe những lời bàn tán mơ hồ.

"Phía tây ngoại ô… gần nhà máy bỏ hoang… Lô hàng đặc biệt…" anh lẩm bẩm.

"Nghe có vẻ không ổn. Jaehyeok, em có thể xác định được vị trí dựa trên những thông tin này không?"

Jaehyeok gõ máy tính, nhập những thông tin được cung cấp vào hệ thống định vị. "Để em thử… Có một số nhà máy bỏ hoang ở phía tây ngoại ô. Cần thêm thông tin chi tiết hơn."

"Đó là tất cả những gì bọn em nghe được" Minseok nói. "Nhưng em nghĩ địa điểm đó rất quan trọng. Họ nói về một 'lô hàng đặc biệt', có thể liên quan đến âm mưu của Eumsikcheong."

Sanghyeok nhìn Wangho. "Wangho, em có thông tin gì về hoạt động gần đây của Eumsikcheong ở khu vực phía tây không?"

Wangho lắc đầu. "Hiện tại thì chưa có gì bất thường. Nhưng em sẽ kiểm tra lại toàn bộ dữ liệu và báo cáo ngay lập tức nếu có thông tin mới."

Lee Sanghyeok thở dài. "Được rồi. Jaehyeok, em hãy cử một đội trinh sát đến khu vực phía tây ngoại ô để tìm kiếm các nhà máy bỏ hoang. Cần phải tìm ra địa điểm mà Eumsikcheong đang nhắc đến. Minhyung, Minseok, cảm ơn hai đứa đã báo cáo kịp thời. Chuyện này rất quan trọng. Hãy nghỉ ngơi một chút, rồi chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn khi có thông tin mới."

"Đã rõ." cả hai đồng loạt đáp.

Sau khi Minhyung và Minseok rời đi, Sanghyeok nhìn Jaehyeok và Wangho với vẻ mặt lo lắng.

"Eumsikcheong đang ngày càng lún sâu vào con đường tội ác. Chúng ta phải ngăn chặn chúng bằng mọi giá. Chúng không chỉ là một tổ chức tội phạm thông thường, chúng đang đe dọa trực tiếp đến an ninh quốc gia, đến nền tảng của LCK, học viện quân sự mà Chính phủ đã dày công xây dựng."

Anh dừng lại một lát, suy nghĩ. "Jaehyeok, liên lạc ngay với Hyukkyu. Nó đang ở khu vực phía tây, nắm tình hình ở đó tốt hơn chúng ta. Bảo nó chuẩn bị sẵn sàng. Đây là lệnh trực tiếp từ anh: mọi hành động trinh sát và điều tra trong khu vực đó sẽ do Hyukkyu chỉ huy. Nó sẽ toàn quyền quyết định."

Park Jaehyeok gật đầu và nhanh chóng cầm điện thoại lên. "Rõ, em sẽ liên lạc với anh Hyukkyu ngay."

Sanghyeok quay sang Wangho. "Wangho, em tiếp tục theo dõi chặt chẽ mọi động tĩnh. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào, dù là nhỏ nhất, hãy báo cáo ngay lập tức."

"Em hiểu rồi" Wangho đáp, nét mặt nghiêm túc.

Sanghyeok thở dài. "Chuyện này không đơn giản. Chúng ta cần phải hành động nhanh chóng và thận trọng. Nếu 'lô hàng đặc biệt' đó rơi vào tay Eumsikcheong, hậu quả sẽ khôn lường." Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm.

"LCK được thành lập để bảo vệ đất nước, bảo vệ những giá trị mà chúng ta tin tưởng. Chúng ta không thể để Eumsikcheong phá hủy tất cả."

...

Một lát sau, Jaehyeok quay lại. "Em đã liên lạc được với Hyukkyu. Anh ấy đã nhận lệnh và đang chuẩn bị."

Lee Sanghyeok gật đầu. "Tốt. Còn một việc nữa… Jaehyeok, hãy chuẩn bị cho Minhyung và Minseok lên đường. Họ sẽ đến hỗ trợ Hyukkyu. Với khả năng của Minseok, đặc biệt là khả năng thu thập thông tin bí mật, anh tin họ sẽ giúp ích được rất nhiều. Và Minhyung sẽ là người bảo vệ an toàn cho Minseok." Anh nhìn Jaehyeok với ánh mắt kiên quyết.

"Đảm bảo trang bị đầy đủ cho họ. Đây là nhiệm vụ tối mật. Không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào."

"Đã rõ!" Jaehyeok đáp.

...

Sau cuộc họp, Siwoo và Dohyeon bắt đầu chuẩn bị cho nhiệm vụ. Họ kiểm tra tỉ mỉ các thiết bị đo đạc năng lượng, thu thập thông tin địa hình khu vực Tháp Dabotap và vạch ra lộ trình di chuyển.

Choi Hyeonjoon cũng không kém phần bận rộn, đảm bảo hậu cần đầy đủ và thiết lập hệ thống liên lạc ổn định. Sự phối hợp nhịp nhàng giữa họ cho thấy sự chuyên nghiệp và tinh thần đồng đội cao.

Trong khi đó, Jihoon vẫn miệt mài nghiên cứu các báo cáo và bản đồ về Gyeongju. Cảm giác bất an trong hắn càng lúc càng lớn. Có một điều gì đó ẩn sâu trong thành phố này, một bí ẩn mà hắn chưa thể nắm bắt.

Hắn biết nhiệm vụ này sẽ đầy rẫy khó khăn, nhưng với trách nhiệm của một người chỉ huy, hắn không cho phép mình lùi bước.

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua lớp bụi mù bao phủ Gyeongju, Siwoo và Dohyeon đã sẵn sàng. Hyeonjoon cẩn thận kiểm tra lần cuối các thiết bị và đồ dùng của họ.

"Đảm bảo liên lạc thường xuyên" Hyeonjoon dặn dò, giọng đầy lo lắng. "Bất cứ điều gì bất thường, hãy báo cáo ngay lập tức."

"Yên tâm đi" Siwoo trấn an, vỗ vai Hyeonjoon. "Bọn anh sẽ cẩn thận."

Hai người lên chiếc xe được trang bị đặc biệt, bắt đầu di chuyển về phía trung tâm thành phố. Khung cảnh hoang tàn hiện ra trước mắt họ càng lúc càng rõ nét.

Những tòa nhà đổ nát, những con đường phủ đầy cát bụi, tất cả tạo nên một bức tranh u ám và chết chóc.

Khi đến gần khu vực Tháp Dabotap, họ phải dừng xe. Lớp bụi mù quá dày đặc khiến tầm nhìn bị hạn chế nghiêm trọng. Họ quyết định tiếp cận bằng đường bộ.

"Cẩn thận nhé" Siwoo nhắc nhở Dohyeon. "Nguồn năng lượng đó có thể rất nguy hiểm."

Park Dohyeon gật đầu, siết chặt khẩu súng trong tay. Cả hai bắt đầu di chuyển, chậm rãi tiến vào khu vực trung tâm. Bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân của họ và tiếng gió rít qua những đống đổ nát.

Càng tiến sâu vào bên trong, Son Siwoo càng cảm nhận rõ hơn nguồn năng lượng kỳ lạ đó. Nó mạnh mẽ, hỗn loạn và có phần đáng sợ. Cậu cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

"Nó ở ngay gần đây" Siwoo thì thầm, dừng lại. "Anh cảm nhận được nó."

Park Dohyeon nhìn xung quanh, cố gắng quan sát trong lớp bụi mù dày đặc.

"Em không thấy gì cả" anh nói. "Chỉ toàn là cát và những đống đổ nát."

Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng. Cả hai giật mình, nhanh chóng đưa súng lên trong tư thế phòng thủ.

"Có ai đó ở đây!" Dohyeon cảnh giác nói.

Một bóng người xuất hiện từ trong lớp bụi mù, tiến về phía họ. Siwoo và Dohyeon nín thở, sẵn sàng nổ súng nếu cần thiết.

Khi bóng người đến gần hơn, họ nhận ra đó là một người đàn ông, quần áo rách rưới, mặt mũi lấm lem bụi bẩn. Ông ta nhìn họ với ánh mắt hoảng loạn.

"Xin đừng bắn! Xin đừng bắn!" ông ta van xin. "Tôi chỉ là một người dân ở đây thôi."

Siwoo và Dohyeon từ từ hạ súng xuống. "Ông là ai? Và ông đang làm gì ở đây?" Siwoo hỏi.

Người đàn ông run rẩy trả lời: "Tôi… tôi là một trong những người còn sống sót. Tôi đang cố gắng tìm kiếm thức ăn và nước uống."

"Ông có biết gì về nguồn năng lượng kỳ lạ ở đây không?" Dohyeon hỏi.

Người đàn ông lắc đầu. "Tôi không biết. Tất cả những gì tôi biết là sau một tiếng nổ lớn, thành phố này đã biến thành như thế này. Có những thứ kỳ lạ xuất hiện, những bóng ma di chuyển trong cát bụi. Chúng tôi rất sợ hãi."

Trong khi đó, tại sở chỉ huy tạm thời, Jeong Jihoon đang xem xét bản đồ Gyeongju. Hyeonjoon đứng bên cạnh, ghi chép cẩn thận những chỉ thị của hắn. Ánh mắt Jihoon tập trung vào khu vực Tháp Dabotap, nơi Siwoo và Dohyeon đang tiến hành nhiệm vụ.

"Tình hình ở đó thế nào rồi?" Jihoon hỏi, không rời mắt khỏi bản đồ.

Choi Hyeonjoon nhanh chóng kiểm tra thiết bị liên lạc. "Vẫn chưa có báo cáo mới từ Siwoo và Dohyeon. Nhưng tín hiệu vẫn ổn định."

Jihoon gật đầu, một thoáng lo lắng hiện lên trên khuôn mặt. Hắn biết nhiệm vụ này rất nguy hiểm, và hắn không muốn bất cứ ai trong số họ gặp nguy hiểm. Hắn nhìn Hyeonjoon, ánh mắt hắn dịu lại.

"Anh đã vất vả rồi" Jihoon nói, giọng hắn nhẹ nhàng hơn. "Hãy nghỉ ngơi một chút đi."

Choi Hyeonjoon lắc đầu. "Anh không sao. Anh muốn ở đây để theo dõi tình hình."

Jeong Jihoon khẽ mỉm cười. Hắn hiểu sự tận tâm của Hyeonjoon. Em luôn là người chu đáo và trách nhiệm, luôn đặt nhiệm vụ lên hàng đầu. Sự hiện diện của Hyeonjoon khiến hắn cảm thấy an tâm hơn.

Trở lại với Siwoo và Dohyeon, sau khi nghe lời kể của người đàn ông, họ quyết định tiếp tục tiến sâu vào khu vực Tháp Dabotap. Họ để lại cho người đàn ông một ít lương thực và nước uống, hứa sẽ quay lại sau.

Khi đến gần Tháp Dabotap, họ cảm nhận rõ ràng hơn nguồn năng lượng kỳ lạ. Nó phát ra những dao động mạnh mẽ, khiến không khí xung quanh rung chuyển. Cát bụi cũng bị cuốn theo những luồng gió xoáy bất thường.

"Cẩn thận" Siwoo nhắc nhở Dohyeon. "Nguồn năng lượng này đang dao động rất mạnh. Chúng ta cần phải tìm hiểu nguyên nhân."

Park Dohyeon gật đầu, cẩn thận quan sát xung quanh. Anh nhận thấy có một cấu trúc kỳ lạ nằm giữa những đống đổ nát, trông giống như một cổng dịch chuyển bị hư hỏng.

"Anh Siwoo, nhìn kìa!" Dohyeon chỉ tay về phía cấu trúc. "Có lẽ đó là nguồn gốc của nguồn năng lượng này."

"Chúng ta tiến lại gần xem sao." Siwoo tiến lên đi phía trước.

Khi đó, tại sở chỉ huy, Jihoon vẫn đang theo dõi tình hình. Hắn liên tục nhận được báo cáo từ các đơn vị trinh sát khác về những hoạt động bất thường của Eumsikcheong trong thành phố. Có vẻ như chúng đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Báo cáo!" một sĩ quan chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng. "Chúng tôi vừa phát hiện một nhóm người của Eumsikcheong đang di chuyển về phía Tháp Dabotap!"

Jihoon nhíu mày. "Bao nhiêu người?"

"Khoảng mười người, được trang bị vũ khí hạng nặng."

Jeong Jihoon ngay lập tức ra lệnh cho Hyeonjoon liên lạc với Siwoo và Dohyeon. "Anh Hyeonjoon, liên lạc ngay với Siwoo và Dohyeon. Báo cho họ biết về sự xuất hiện của Eumsikcheong. Yêu cầu họ rút lui ngay lập tức nếu cảm thấy nguy hiểm."

Choi Hyeonjoon nhanh chóng liên lạc, nhưng tín hiệu bị nhiễu loạn nghiêm trọng. "Tín hiệu rất yếu. Anh không thể liên lạc được với họ."

Jeong Jihoon nghiến răng. Hắn biết rằng thời gian đang cạn dần. Hắn cần phải hành động ngay lập tức.

---

Do là tác phẩm của tôi nhưng fic này rất rắc rối, nhiều lúc lại đưa tôi vào ngỏ cụt nên khi chap có ra chậm, mấy bà thông cảm nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com